Rừng núi xung quanh vắng lặng, vầng trăng khuyết chiếu rọi trời đêm, lá cây được ánh trăng sáng trong nhuốm lên một vầng sáng màu trắng sữa, gió lạnh thổi qua như rít gào.
Xung quanh cực kỳ lạnh lẽo, nhưng giờ phút này Đàn Mạt được Tạ Kỳ Thâm ôm chặt trong lòng, hơi lạnh lập tức như được xua ra khỏi cơ thể, hơi ấm kéo đến.
Nghe thấy anh nói: "Em có biết tôi lo lắng cho em như thế nào không?", lòng Đàn Mạt như muốn dậy sóng, viền mắt cũng dần đỏ lên.
Cô chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện Tạ Kỳ Thâm sẽ vượt cả ngàn dặm để đến tìm mình.
Cô cũng chẳng ngờ anh lại lo lắng, như thể thực sự sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đến như vậy.
Cô cứ nghĩ mấy ngày nay anh tỏ ra thờ ơ xa cách với mình như thế, chắc anh cũng chẳng quan tâm đến chuyện của mình đâu.
…
Đầu óc cô trống rỗng, một lúc lâu sau Tạ Kỳ Thâm mới buông tay, cởi áo khoác ngoài rồi choàng lên người cô, bao bọc lấy nửa người cô trong vòng tay ấm áp của mình:
Cô sờ sờ cái mũi đỏ ửng của mình: "Em tới đây mới thấy lạnh..."
Anh cúi xuống, nghiêm túc xem xét cả người cô: "Có bị thương ở đâu không?"
Đàn Mạt khẽ cắn môi: "Vừa rồi em sơ ý nên bị ngã, giờ đầu gối hơi đau..."
Cô đi tất dài quá đầu gối nên không nhìn thấy được vết thương bên trong.
Tạ Kỳ Thâm phủi bụi và cỏ dại dính trên áo khoác, nhìn dáng vẻ cả người đầy bụi đất của cô, anh cười bất lực: "Trông em chẳng khác nào trẻ đi lạc cả."
Cô xấu hổ không dám nhìn anh.
Người đàn ông ấy liếc xuống lòng bàn tay ửng hồng của cô, nắm lấy rồi mở ra, phía trên dày đặc những vết xước đỏ ngầu, trông cực kỳ nổi bật trên làn da mỏng manh, thấy mà giật mình.
Chỉ cần nhìn thôi đã biết cô gái da mỏng thịt mềm này phải chịu đau đến nhường nào.
Tạ Kỳ Thâm cau mày: "Sao em lại thành ra thế này?"
Cô nhẹ giọng nói: “Trên núi nhiều cỏ dại quá, không cẩn thận là bị trầy xước ngay.”
Anh thở dài: "Đàn Mạt, em chưa bao giờ làm tôi bớt lo mà."
Mặc dù giọng điệu mang ý quở trách, nhưng rơi vào tai cô gái nhỏ này lại dịu dàng hơn cả làn gió.
Lúc này, ba anh chị khác trong thôn cùng đội với Đàn Mạt cũng đã quay lại ngã ba đường, Đàn Mạt nhìn thấy thì vội vàng nói với họ thông tin vừa biết được: “Vất vả cho các anh chị quá, Kỷ Thư vừa gọi cho em, nói đã tìm được ông nội rồi."
Ba người cũng thở phào nhẹ nhõm, đều vui mừng: "Vậy may quá, tìm được là tốt rồi!"
Sau đó ba người chú ý tới người đàn ông cao quý đột nhiên xuất hiện đang đứng phía trước Đàn Mạt, tỏ ý hỏi: "Đây là…?"
Tạ Kỳ Thâm rũ mắt nhìn cô, mấy anh chị bên cạnh cũng kinh ngạc: "Oa, chồng em đẹp trai quá, người ta lo lắng nên đến đây đón em hả?"
Bọn họ nói đùa mấy câu, Tạ Kỳ Thâm đứng bên cạnh cô bình tĩnh đáp lại hết một lượt làm cho lỗ tai Đàn Mạt hơi đỏ lên.
Sau cùng, ba người chuẩn bị trở lại thị trấn.
Rời đi rồi, Đàn Mạt nói với Tạ Kỳ Thâm: "Em phải đến nhà Kỷ Thư xem ông nội thế nào đã."
Tạ Kỳ Thâm không nói gì, bế cô đi về phía chiếc Rolls-Royce.
Vậy là dù chỉ cách có hai mươi mét, anh cũng không để cô phải đi bộ một bước nào.
Đầu ngón tay của Đàn Mạt khẽ nắm vải áo sơ mi của anh, ngoan ngoãn co lại trong vòng tay anh, cả trái tim cô vì mùi đàn hương lạnh lẽo lại nồng đậm tràn đầy trong khoang mũi mà loạn nhịp.
Ôn Thành giúp mở cửa sau, Đàn Mạt được đặt vào trong, Tạ Kỳ Thâm lên xe từ bên kia.
Hệ thống sưởi trong xe được phát huy hết công suất, cơ thể căng chặt vì lạnh của Đàn Mạt hoàn toàn được thả lỏng, Tạ Kỳ Thâm đưa một cốc nước nóng tới: "Uống chút nước trước đi."
Đàn Mạt cầm lấy cốc thủy tinh dùng để sưởi tay, mở nắp ra uống vài ngụm mới phát hiện là canh gừng.
Tạ Kỳ Thâm nghiêng người nhìn cô: “Em có cảm thấy chỗ nào trên người không khỏe không? Phơi người trong gió lạnh lâu như vậy."
"Lát nữa quay về nhớ uống thuốc cảm."
"Vâng."
Năm phút sau, xe chạy tới trước cửa nhà của Kỷ Thư, Đàn Mạt được Tạ Kỳ Thâm ôm vai dìu xuống xe, Kỷ Thư ở trong phòng nhìn thấy bọn họ trở lại bèn vội vàng tiến lên đón.
“Mạt Mạt, chân cậu sao vậy? Bị thương rồi hả?"
"Không cẩn thận bị ngã, không có chuyện gì đâu."
Bên ngoài trời quá lạnh nên Kỷ Thư để họ vào nhà trước.
Khi họ bước vào, Đàn Mạt đến xem ông nội lúc này đang nằm trên giường trước, cúi người nhìn ông: “Ông ơi, ông không sao chứ?"
Ông lão không nhớ cô là ai, gật đầu, nói hàm hồ: "Khỏe, ông còn khỏe lắm..."
Kỷ Thư thở dài: "Ban nãy tớ tìm thấy ông ấy ở chỗ đập nước, không ngờ ông ấy lại đi bộ một mình cả bốn năm tiếng đồng hồ đến một nơi xa như vậy.
Ông ấy cứ nói có một người bạn hẹn ông ấy đến đây bơi, xem ra ký ức hồi nhỏ ông ấy còn nhớ rõ lắm."
"Ông có bị thương không?"
"Có mấy vết thương ngoài da, tớ vừa mới bôi thuốc rồi, chỉ sợ ông ấy đội gió bên ngoài, để tối nay tớ xem ông cụ có khó chịu ở đâu không, nếu có thì ngày mai tớ đưa ông ấy đến bệnh viện."
Đàn Mạt vỗ vỗ vai cô ấy: "Ừ, về sau nếu ông ấy ra ngoài thì cậu nhớ để ý nhé."
"Ừ, hôm nay làm tớ sợ chết khiếp."
Thăm ông xong, Kỷ Thư và mẹ Kỷ đưa Đàn Mạt trở lại phòng khách, mẹ Kỷ cảm ơn Đàn Mạt, sau đó nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đang đợi ở phòng khách, bà cũng nở một nụ cười biết ơn: "Cậu Tạ, hôm nay làm phiền cháu quá, cảm ơn cháu đã giúp đỡ nhà dì."
Đàn Mạt nghe xong thì sững người, lại nghe Kỷ Thư giải thích: "Chuyện gấp quá nên tớ còn chưa nói với cậu, buổi tối hôm đó Tạ Kỳ Thâm biết chuyện cũng gọi điện cho tớ, công ty Cao Sáng của anh ấy có chi nhánh ở thành phố Lâm, có sẵn tài nguyên nhân lực nên anh ấy đã huy động rất nhiều người tiến hành tìm kiếm kiểu trải thảm trên núi, nếu không chẳng biết tối nay phải tìm đến mấy giờ nữa."
Đàn Mạt không ngờ Tạ Kỳ Thâm lại giúp đỡ nhiều như vậy.
Người đàn ông ấy nói với giọng ấm áp: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi ạ, tìm được người là tốt rồi, nếu sau này có chuyện cần giúp đỡ dì có thể liên hệ với tổng giám đốc Trần chi nhánh chúng cháu, anh ấy sẽ giúp dì."
"Được, cảm ơn cháu nhiều..."
Trò chuyện một hồi, mẹ Kỷ hỏi: "Vậy bây giờ cháu phải về thành phố Lệ rồi hả?"
Người đàn ông liếc nhìn đồng hồ: "Muộn quá rồi, chắc là cháu sẽ đưa Mạt Mạt đến thành phố Lâm ở một đêm."
"Hay là đêm nay hai người cứ ở lại đây đi, trên tầng ba còn phòng trống đấy.
Giờ mà xuống núi rồi đến khu vực thành phố Lâm cũng phải mất gần một tiếng, như vậy tốn công lắm."
Mẹ Kỷ nói đây là biệt thự nhỏ gia đình tự xây từ năm ngoái, ngày thường trên tầng ba không có ai ở, đêm nay ngủ lại rồi sáng mai xuống núi cũng không muộn.
Tạ Kỳ Thâm nghe xong bèn nhìn cô: "Cháu sao cũng được, phải xem ý Mạt Mạt thế nào."
Kỷ Thư nắm lấy tay Đàn Mạt: “Mạt Mạt, hay cậu cứ ngủ lại cùng Tạ Kỳ Thâm đi? Dù sao chân cậu cũng đang bị thương, đi lại rất bất tiện."
Thấy Tạ Kỳ Thâm không để tâm, Đàn Mạt bèn đồng ý: "Vậy thì phiền cậu với dì rồi."
"Tại lại phiền được, hôm nay tìm người cháu đã vất vả nhiều rồi."
Thế là mẹ Kỷ lên tầng ba dọn dẹp phòng.
Bà kêu Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm ngồi phòng khách chơi trước, thu dọn xong xuôi mới dẫn hai người đi lên.
Họ bước vào một căn phòng trên tầng ba, bên trong có một chiếc giường lớn và một chiếc bàn làm việc, đơn giản nhưng rất sạch sẽ.
Mẹ Kỷ mang đồ vệ sinh cá nhân mới cho họ: "Chăn và ga trải giường đều là đồ mới đấy, trong phòng có phòng tắm riêng, bình nóng lạnh dì vừa bật lên rồi, chắc phải mất một lúc nữa mới tắm được, với cả đồ vệ sinh cá nhân dì kêu Kỷ Thư nó đi lấy rồi."
Mẹ Kỷ sợ họ không thích, Đàn Mạt lắc đầu nói sao vậy được, như thế này đã rất tốt rồi.
"Thế đêm nay hai đứa nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Vâng ạ, chúng cháu cảm ơn dì."
Người đàn ông đứng bên cạnh nói: “Dì ơi, dì có thuốc cảm không? Có thể Mạt Mạt bị cảm lạnh rồi."
Bản thân Đàn Mạt đã quên chuyện này, nhưng Tạ Kỳ Thâm vẫn nhớ tới.
Mẹ Kỷ vội gật đầu: "Có đấy, cũng tại dì, tối nay dì quên đưa thêm áo cho cháu mặc, trên núi lạnh quá mà."
"Không sao đâu dì, chỉ là triệu chứng nhẹ thôi."
"Chờ dì chút, dì đi lấy cho."
Mẹ Kỷ ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, không gian dường như trở nên chật hẹp hơn.
Đàn Mạt quay đầu nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, vành tai đột nhiên nóng lên, ngón tay khẽ xoắn vạt áo.
Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cô, lập tức như đoán ra điều gì đó mà hỏi lại:
"Chẳng lẽ em muốn nói với dì để chúng ta ngủ hai phòng riêng?"
Đàn Mạt: "..."
Nếu nói vậy dì ấy sẽ nhìn hai người họ với ánh mắt khác thường lắm.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa đêm nay họ chỉ có thể ngủ chung một giường, mà cô lại không thể để anh ngủ dưới đất...
Lúc này, chuông di động của Tạ Kỳ Thâm vang lên, trên mặt Đàn Mạt lộ ra vẻ tò mò.
Anh lấy điện thoại di động ra, hướng màn hình cho cô nhìn: "Là mẹ."
Tạ Kỳ Thâm bắt máy, Đàn Mạt ngẩng đầu nhìn anh, nghe anh nhẹ giọng đáp: "Vâng, con gặp được rồi ạ..."
Hẳn là người ở đầu dây bên kia đang hỏi anh về việc tới tìm cô, vậy có lẽ Dương Hạ Lan cũng đã biết chuyện rồi.
Tạ Kỳ Thâm đang nghe điện thoại, lúc này Đàn Mạt nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ra hiệu cho anh rồi đứng dậy mở cửa, Kỷ Thư ở bên ngoài mang theo đồ vệ sinh cá nhân mới tới đưa cho cô: "Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn tắm, còn có thuốc cảm với một bình nước nóng mẹ tớ nhờ đưa cho cậu, cậu xem xem còn thiếu cái gì thì nhắn cho tớ nhé."
"Ừ."
Kỷ Thư nắm tay cô: "Cục cưng, hôm nay cậu tới làm tớ cảm động lắm đấy.
Nếu không có cậu chắc nay tớ hoảng sợ muốn chết luôn rồi, yêu cậu quá cơ."
Đàn Mạt cười: "Rồi rồi, sến quá đi mất."
"Cũng rất cảm ơn Kỳ Thâm và chú út của cậu nữa, cậu nhớ chuyển lời cảm ơn giúp tớ nhé, có dịp sẽ mời các cậu đi ăn sau."
"Ừ."
Kỷ Thư dựa vào khung cửa, lén lút liếc nhìn người đàn ông vẫn đang nghe điện thoại trong phòng, đoạn nhướng mày nhìn Đàn Mạt: "Tớ phát hiện Tạ Kỳ Thâm đối xử với cậu tốt lắm ấy, kết hôn xong là chiều vợ đến vậy luôn à?"
Đàn Mạt hơi giật mình, Kỷ Thư gõ gõ đầu cô: “Đừng bảo với tớ là cậu cho rằng anh ấy giúp đỡ tớ chỉ vì lòng tốt chứ? Ngốc này, tất nhiên anh ấy chỉ quan tâm người có liên quan với cậu, với cả anh ấy đến đây vì cậu đấy."
Đàn Mạt khẽ nắm chặt đầu ngón tay, trái tim thiếu nữ bỗng chốc vấn vít lăn lộn.
Kỷ Thư nhìn chiếc giường trong phòng, cười xấu xa: "Một giường thôi à, ừm, mẹ tớ hiểu chuyện thật đấy."
Đàn Mạt đỏ mặt đánh cô ấy: "Cậu thôi đi..."
"Được rồi, tớ không quấy rầy thế giới của hai người nữa, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt đi nhé."
Kỷ Thư không quên bồi thêm câu nữa: "Hai người ngủ chung một giường, sao mà nhịn không làm gì được?"
Đàn Mạt đỏ bừng mặt vì bị cô ấy trêu chọc: "Cậu đi nhanh hộ tớ cái!"
Kỷ Thư bị cô đuổi đi.
Đàn Mạt đóng cửa lại, đúng lúc Tạ Kỳ Thâm gọi điện thoại xong, quay đầu nhìn thấy hai má đỏ như say của cô gái nhỏ, có vẻ như vừa bị trêu chọc: "Em sao vậy, sao mặt đỏ thế kia?"
Cô vội vàng giữ bình tĩnh: "Không phải, chỉ là, chỉ là hơi nóng."
Anh nhàn nhạt hỏi lại: "Trên núi gần 0 độ mà nóng?"
“…”
Đàn Mạt chột dạ sờ sờ đầu: "Trong phòng hơi nóng."
Đàn Mạt cảm thấy không khí quanh mình như loãng đi, mãi đến mấy giây sau, một giọng nam trầm thấp lại vang lên, kéo suy nghĩ hỗn loạn của cô trở về hiện thực:
"Đến đây ngồi đi."
Đàn Mạt ngoan ngoãn đi tới, đặt đồ lên bàn.
Tạ Kỳ Thâm cầm lấy thuốc cảm, bẻ ra rồi đưa cho cô: "Uống trước đi."
"Ừ."
Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông cầm khăn tắm bước vào phòng tắm, cô vừa uống thuốc xong thì anh cũng đi ra.
Anh quay lại trước mặt cô, ngồi xổm xuống rồi nói bằng một giọng đều đều:
"Để tôi xem vết thương trên đầu gối của em."
"Ưm…”
Cô cảm giác được mắt cá chân của mình bị nắm chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông in trên da thịt như hàn sắt, hơi nóng không ngừng tuôn ra khiến đôi lông mi dài của cô khẽ run lên, nhịp tim hỗn loạn, cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, cảm nhận được anh đang cởi bỏ đôi giày của mình.
Vài giây sau, anh đưa tay lên chạm vào chiếc tất đen cao đến đầu gối của cô rồi từ từ kéo chúng xuống.
Bắp chân thon gọn xinh đẹp của cô lộ ra, làn da trắng như sữa càng thêm tỏa sáng dưới ánh đèn.
Từ bắp chân đến mắt cá, cuối cùng anh cũng cởi xong chiếc tất dài, để lộ ra đôi chân ngọc mảnh mai, ngón chân tinh xảo đáng yêu ánh lên màu hồng phấn, trong vẻ thuần khiết lại ẩn giấu chút mê người.
Anh nâng mắt, đôi mắt đen nhìn không thấy đáy, nhìn vào đôi mắt của cô.
Trong lòng Đàn Mạt rối bời, mặt đỏ bừng quay mặt đi chỗ khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook