Đàn Mạt ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang trừng mắt, đau đầu chóng mặt, cô lên tiếng: “Muốn tìm...!Muốn tìm một người như anh...”

Giọng nói của cô gái nhỏ như bánh dày xốp giòn đến tận xương cốt, nhìn vào đôi mắt hoa mai lấp lánh của anh, mang theo khả năng thưởng thức cái đẹp khiến người khác muốn vò nát.

Đúng là say khướt rồi.

Những đường gân xanh trên đôi tay đang ôm eo cô của Tạ Kỳ Thâm mơ hồ hiện lên, đôi mắt đen láy thiêu đốt phản chiếu trực tiếp vào cô, thấp giọng dỗ dành cô:

“Vậy nếu như cho em thì em có muốn không?”

Hai má Đàn Mạt đỏ lên: “Thật sao, anh đừng có mà lừa em...”

“Không lừa em.”

Tạ Kỳ Thâm nhìn cô, giọng nói như ngậm cát: “Bây giờ em là bà chủ Tạ, danh chính ngôn thuận, hửm?”

Đàn Mạt ngây ngô vòng tay qua ôm lấy cổ anh, dính lấy như một con mèo nhỏ.

Tạ Kỳ Thâm ôm chặt cô vào trong ngực, yết hầu anh trượt lên trượt xuống dưới ánh đèn mơ hồ.

Cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ dính lấy, mang theo hương hoa nhài trong trẻo, dấy lên ngọn lửa cực nóng.

Tạ Kỳ Thâm là một người đàn ông bình thường, làm sao có thể không có phương diện dục vọng kia, hơn nữa còn ngay lúc tinh lực trong anh đang tràn đầy.

Huống chi, người đứng trước mặt anh là Đàn Mạt.

Thực chất cái tính xấu bên trong người đàn ông kia chỉ khi đối mặt với cô mới được khơi dậy.

Đàn Mạt lẩm bẩm trong ngực anh, Tạ Kỳ Thâm cố gắng chịu đựng ý muốn mân mê cô vào lòng, lý trí cưỡng chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, bàn tay nắm chặt một cái, anh lập tức bế cô lên, quay người đi ra ngoài.

Người đàn ông vững vàng ôm lấy cô: “Về nhà.”

“Nhưng em còn chưa uống rượu xong...”

Tạ Kỳ Thâm liếc nhìn cô một cái, giọng nói lạnh lùng, có cảm giác đè nén cực kỳ: “Đàn Mạt, nếu lần sau em còn dám chạy đi uống rượu, em cứ đợi xem.”

“Gì vậy...”

“Gì vậy cái gì mà gì vậy? Em có biết tửu lượng của mình là bao nhiêu không?”

Lần đầu tiên uống rượu, cô không có chút phòng bị nào, chạy đến gõ cửa phòng khách sạn của anh.

Lần này, anh mới chỉ đi công tác hai ngày, vừa về đã nhìn thấy cô cứ buông thả mình như vậy.

Nếu tối nay trong hộp đêm không phải là Kỷ Thư mà là người đàn ông khác thì sẽ như thế nào?

Một đường đi thẳng đến cửa KTV, Ôn Thành đang đứng chờ bên cạnh Rolls Royce, nhìn thấy boss nhà mình ôm người đi ra, trong nội tâm đập lỡ một nhịp.

Toang rồi, quả nhiên đã tìm được người.

Ôn Thành vội vàng đi ra sau mở cửa, Tạ Kỳ Thâm đi đến, để Đàm Mạt ngồi vào xe, anh cũng ngồi vào chỗ: “Đi về biệt thự.”

“Vâng.”

Tài xế đạp chân ga, chiếc Rolls-Royce lao nhanh về phía trước.

Hơn mười phút sau, xe chạy nhanh về Gia Ngu Thiên Thành, dừng trước cửa biệt thự, Tạ Kỳ Thâm xuống xe, ôm Đàn Mạt xuống xe, Ôn Thành đi theo sau.

Vào trong nhà, những người khác theo phân phó của anh cũng đã đi ra.

Đặt cô ở trước cửa chỗ thay giày, Tạ Kỳ Thâm ngồi xổm xuống, giúp cô đổi dép lê.

Cô gái nhỏ hất chân, lẩm bẩm: “Em đi một đôi khác...”

“Hửm?”

“Phải đi đôi dép con thỏ chíp bông kia.”

Cô hất cằm lên, đi về phía tủ giày.

… Đúng là say rồi mà vẫn còn nhớ mình phải đi dép nào.

Tạ Kỳ Thâm nhớ lại lúc trước khi cô chuyển tới đã mang theo đôi dép thỏ, đứng dậy đi lên, bất đắc dĩ thay dép cho cô: “Ngoan, ngồi xuống.”

Ôn Thành luôn đi theo, trong lòng anh ta cảm thấy kì lạ vô cùng.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một ông chủ ngày bình thường sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn, máu lạnh vô tình, lại đối xử với một cô gái như thế này.

Nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm giúp cô đi dép xong, Ôn Thành đưa thuốc giải rượu và nước chanh đến, biết điều không làm phiền nữa: “Tổng giám đốc Tạ, vậy tôi về trước.”

Người đàn ông nhẹ gật đầu: “Ừm, hôm nay cậu khổ cực rồi, xế chiều mai thì tới làm việc.”

Trong lòng Ôn Thành như nở hoa: “Được.”

Sau đó anh ta nhanh chóng rời đi.


Thay dép xong, Tạ Kỳ Thâm đưa Đàn Mạt vào phòng khách, để cô ngồi trên ghế sa lon.

Ánh đèn treo trên đỉnh đầu chiếu xuống rất êm dịu, trong biệt thự chỉ còn lại hai người.

Đàn Mạt ngồi trên ghế sa lon, ôm đầu gối, đầu cúi xuống: “Ngủ ngủ.”

Tạ Kỳ Thâm nửa ngồi trước mặt cô, đưa nước ấm cho cô:

“Uống mấy ngụm nước trước.”

“Không uống.”

“Không uống anh sẽ ném em ra ngoài, buổi tối ngủ ở bên ngoài.”

Đàn Mạt giống như trẻ con thực sự bị dọa, cầm nước, chậm rãi uống vài ngụm.

Tạ Kỳ Thâm nhớ lúc Đàn Mạt lên cấp ba, có một lần không nghe lời cùng bạn bè đi uống rượu, uống say cũng làm loạn như vậy.

Anh lại mở miệng: “Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà em vẫn không nghe lời như trước.”

"Tại sao em phải nghe lời anh?"

Đan Mạt trừng mắt nhìn anh, hừ mũi: “Em chán ghét anh.”

“Tại sao?”

Đàn Mạt nấc một cái, ủy khuất say sưa nói: “Chỉ là chán ghét anh, em có lòng tốt nấu cơm cho anh, anh lại ghét bỏ bảo em nấu khó ăn...”

Tạ Kỳ Thâm kinh ngạc: “Anh ghét bỏ lúc nào?”

“Anh mời đầu bếp đến nấu cho anh, anh còn nói em muốn phá nhà bếp.”

Cô khóc thút thít: “Em làm đồ ăn hơi vụng về ngốc nghếch một chút, nhưng anh lại cười nhạo em như vậy, khiến cho em không còn mặt mũi.”

Tạ Kỳ Thâm bị sự đáng yêu của cô đánh gục, nói: “Đồ ngốc, ai nói anh ghét bỏ?”

“Dù sao thì anh cũng chán ghét em, vừa rồi anh còn muốn đuổi em ra khỏi cửa...”

Cô lên án từng chuyện từng chuyện một: “Lúc trước anh còn nói rằng mười em cũng không đáng giá bằng cái bình hoa của anh, cũng không có ai cần em hu hu hu...”

Người đàn ông nhẹ cười lên tiếng: “Em thật sự say rượu sao? Sao vẫn còn nhớ rõ những gì tôi nói trước kia vậy?”

Anh giơ tay ra nhẹ xoa đầu cô, dịu dàng dỗ dành bên tai cô:

“Ai nói không có ai cần?”

“Tôi cần.”

“Thật vậy sao...”

“Thật sự.”

Đàn Mạt phồng má lên, xẹp xuống: “Vậy anh là người tốt...!Khi em vừa ra đời bố mẹ đã không cần em.”

Đây là lần đầu tiên sau khi về nước, Tạ Kỳ Thâm nghe cô chủ động nhắc về bố mẹ.

Anh biết đây là nỗi đau cô chôn dấu trong lòng, cũng không kể cho người khác, chỉ khi uống say mới có thể thổ lộ ra.

Anh nhìn cô, đau lòng nói mấy câu:

“Đây là vấn đề của bọn họ, là bọn họ không biết quý trọng.”

Đàm Mạt giương mắt nhìn anh.

“Mạt Mạt tốt như vậy, ai nỡ bỏ, đúng không?”

Không biết cô gái nhỏ nghe có hiểu hay không, ấm ức gật đầu một cái, lại bị dụ dỗ uống chút nước nữa, qua một lúc, Tạ Kỳ Thâm nhìn thấy bộ dạng buồn ngủ của cô: “Bây giờ đi lên tầng ngủ, hửm?”

“Ừm, ngủ...”

Anh bế cô lên, đi lên tầng hai, đi ngang qua phòng của anh, cô chỉ vào: “Em muốn ngủ phòng này.”

Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại: “Em chắc chắn?”

“Em muốn ngủ phòng này, đây là phòng của em...”

Cô làm loạn muốn chiếm phòng của anh thành phòng của mình, người đàn ông đành phải mở cửa, ôm cô vào phòng.

Hai người ở cùng nhau, cô gái nhỏ rất ít khi đặt chân vào phòng ngủ của anh, cơ bản có chuyện muốn tìm anh đều đứng ở ngoài cửa, ai ngờ lần đầu tiên đi vào lại bị anh ôm như vậy.

Cuối cùng, Đàn Mạt được đặt nằm giữa chiếc giường lớn màu xám.

Mái tóc đen như mây đen của nữ sinh tán loạn trên cần cổ trắng như tuyết, da trắng nõn nà, phản chiếu trong màn đêm, hai gò má bị cảm giác say hun như trái đào.

Vẻ đẹp giống như mỹ nhân mà nhà thơ miêu tả, làn da băng mỏng đỏ thẫm óng ánh, tuyết xốp và thơm ngát.


Ánh mắt anh rơi vào đôi môi đỏ mọng nước của cô.

Những ký ức đặc biệt đêm đó lại tràn về trong lòng người đàn ông.

Đàn Mạt nằm ngửa trên chiếc giường lớn, Tạ Kỳ Thâm chống thẳng người nhìn cô, dùng đầu ngón tay lau vết nước quanh đôi môi đỏ mọng nước của cô một lúc, đôi mắt đen sáng rực của anh bắt gặp ánh mắt đang nhắm nghiền của cô, cổ họng anh dừng lại: "Đàn Mạt, nhìn tôi."

Mắt cô mở ra, khép hờ.

“Bây giờ em biết tôi là ai không?”

Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào mặt anh, giống như đang phân biệt, mấy giây sau âm thanh mềm mại nhẹ nói:

“Anh là Tạ Kỳ Thâm...”

Khá may, coi như chưa say hoàn toàn.

Đàn Mạt đưa tay ra, ôm lấy cổ anh, nhổm dậy muốn kéo anh đến gần hơn: “Ngủ...”

Hơi thở nhẹ nhàng hòa với mùi rượu của cô gái nhỏ, không ngừng công phá áp lực lên phòng tuyến của anh, bàn tay nóng bỏng của Tạ Kỳ Thâm nắm lấy tay của cô, nghiêng mặt qua, môi mỏng ghé sát vào tai cô phun ra hơi thở nóng bỏng, khàn giọng nói:

“Đừng làm loạn, nếu làm loạn nữa tôi sẽ trừng phạt em.”

Nửa người Đàn Mạt dựa vào ngực anh, lầm bầm vài tiếng, dần dần yên tĩnh lại.

Tạ Kỳ Thâm nhìn thấy mắt cô nhắm lại, đã ngủ.

Dù là lửa tràn lên đến cổ, dù anh muốn đè cô xuống giường mạnh mẽ hôn cô, nhưng anh vẫn nhịn xuống, không muốn giậu đổ bìm leo.

Chậm lại một chút, lại chờ thêm một chút, anh muốn cho cô đủ thời gian, khiến cho cô từ từ thích anh, để cho mọi chuyển xảy ra đều là hai bên tình nguyện.

-

Qua một đêm, Đàm Mạt ngủ rất yên ổn.

Hôm sau, ngày mới lên, ánh sáng chiếu vào phòng.

Đàn Mạt trở mình, kéo chăn lên cuốn mình thành một quả bóng, từ trong mơ từ từ tỉnh lại.

Ôm lấy cái đầu đau đớn như bị một thứ gì đó đập vào, Đàn Mạt chậm rãi mở to mắt ra, đập vào mắt chính là một hoàn cảnh xa lạ.

Cô mở to đôi mắt ngái ngủ để phân biệt: "Đây là đâu..."

Một giọng nam trầm thấp vang lên từ trước gian phòng…

“Em nói xem đây là đâu.”

Đàn Mạt bỗng chốc giật mình, bật dậy ngồi trên giường, lập tức nhìn thấy phòng ngủ to như vậy, lúc này Tạ Kỳ Thâm đang gác chân ngồi trên ghế sô pha da đối diện giường, anh đã mặc quần áo chỉnh tề, đang gõ máy tính.

“Tạ Kỳ Thâm...!Sao anh lại ở đây?”

Đuôi lông mày người đàn ông khẽ nhếch lên, nở nụ cười:

“Tôi xuất hiện ở phòng ngủ của mình, có vấn đề sao?”

Ánh mắt đàn mạt nhìn xung quanh, cô đột nhiên nhận ra đây thật sự là phòng của anh, trong đầu bộp một cái, không hiểu cho lắm, tức giận: “Tại sao em lại ở trong phòng ngủ của anh...”

“Em không phải nên hỏi chính mình sao? Ai quấn quýt muốn ngủ ở đây?”

Đàn Mạt: ???

“Có cần tôi giúp em nhớ lại một chút xem tối hôm qua em đã làm cái gì hay không?”

Đàn Mạt chỉ mơ hồ nhớ tới tối hôm qua cô đến KTV uống quá nhiều rượu, hình như lúc sau Tạ Kỳ Thâm đến đón cô về, cụ thể thì cô không nhớ rõ, cô khẽ cắn môi, xấu hổ hỏi: "Vậy thì...!Anh ngủ ở đâu?"

Tạ Kỳ Thâm đứng dậy, đi đến cạnh giường, nửa người cúi xuống nhìn cô: “Tôi không ngủ trên giường của mình thì ngủ ở đâu?”

!!!

Cho nên tối hôm qua bọn họ ngủ chung giường sao…

Cơ thể cô co lại, dính lên đầu giường, sắc mặt ửng hồng đột nhiên lan đến tận mang tai, cả người nóng đến mức sắp biến thành hơi nước, sau đó trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười nhẹ.

A…

Giọng điệu anh rất đoan trang:

“Trêu em thôi, tôi ngủ trên ghế sô pha.”

“A...?”

“Vốn định ngủ phòng cho khách.


Nhưng em có biết đêm qua tôi đã ôm em từ dưới sàn lên mấy lần không?”

“...”

Đàn - tướng ngủ cực kỳ kém - Mạt rơi vào trầm tư.

Nếu không phải tối hôm qua Tạ Kỳ Thâm ở lại phòng trông cô, thì cô đã ngủ dưới sàn nhà một đêm, sáng nay dậy nhất định sẽ bị cảm.

Đàn Mạt xấu hổ: “Thật xin lỗi, tối hôm qua em uống nhiều quá, đã làm phiền anh...”

Anh thấy cô trả lời khách khí, giọng điệu mang theo ý cười bỗng nhạt đi vài phần: "Sau khi xin lỗi thì không cần bồi thường tổn hại tinh thần sao?"

Cô tưởng thật, ngơ ngác hỏi: “Phải bồi thường bao nhiêu?”

Dứt lời, đầu cô bị gõ một cái, cô vừa tức giận vừa bối rối trừng mắt nhìn, người đàn ông rũ mắt xuống nhìn cô: “Có đau đầu không?”

“Có một chút...”

“Biết không uống được rượu còn chạy đi uống?”

“Tối hôm qua em và Kỷ Thư đi ăn cơm cùng một tổng giám đốc, nói chuyện rất vui, sau đó đến KTV hát hò, em không nhịn được uống một chút rượu.”

Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, sắc mặt càng tối sầm lại: “Tổng giám đốc?”

“Đúng vậy, cô ấy rất tốt, cũng rất trẻ đẹp.” Nghĩ đến Phong Chỉ, cô muốn chia sẻ với Tạ Kỳ Thâm một chút: “Nghe Kỷ Thư nói cô ấy đang làm bên mảng truyền thông mới, còn có một số công ty dưới trướng, một mình chăm chỉ làm việc, em rất ngưỡng mộ.”

Tạc Kỳ Thâm nhìn ánh mắt như sao sáng tràn ngập vẻ kính trọng của cô, sắc mặt hơi trầm xuống, môi mím thành một đường: "Anh ta bao nhiêu tuổi?"*

*Do trong tiếng Trung, cô ấy (她) và anh ấy (他) đọc như nhau nên nam chính tưởng vị tổng giám đốc đó là nam.

"Có lẽ cũng hơn bốn mươi tuổi."

"Được lắm.

Anh ta hơn bốn mươi tuổi em nói trẻ tuổi, tôi mới ba mươi tuổi em đã nói tôi sắp gần đất xa trời.”

"..."

Đàn Mạt không nhịn được cười: "Cái đó là em nói đùa thôi có được không? Tổng giám đốc Phong đó quả thật rất lợi hại.

Cô ấy còn mời em tối nào rảnh thì đến nhà cô ấy một chút, có thể cùng nhau tâm sự...”

"Em định đi thật à?"

"Nếu có thời gian rảnh quả thực có thể đi một chút, đúng lúc em cũng làm về truyền thông, em có thể đi học hỏi từ cô ấy.”

Đôi mắt đen của Tạ Kỳ Thâm chìm hẳn xuống, anh nghiêng người, chống hai tay bên người cô:

"Bà Tạ, đêm hôm khuya khoắt chạy đến nhà một người đàn ông, em cảm thấy phù hợp sao?”

Đàn Mạt bị anh vây trong ngực, sắc mặt hơi đỏ lên, yếu ớt nói:

"Vị tổng giám đốc Phong đó là phụ nữ."

"..."

Trong phòng bỗng chốc im lặng.

Đàn Mạt ngạc nhiên, cho nên ngay từ đầu anh cho rằng cô đang nói về một người đàn ông nào đó?

Hai giây sau Tạ Kỳ Thâm mở miệng, giọng điệu bình tĩnh nói: "Lần sau muốn đi thì bảo tôi đưa qua đó, nhưng đừng uống rượu."

Cô gật đầu: "Ừm..."

Cô nghĩ tới cái gì đó, nhỏ giọng nói: "Đúng rồi, tối hôm qua khi say rượu em không có nói gì kỳ quái đúng không? Mấy lời em nói chắc chắn là toàn nói lung tung thôi, anh đừng cho là thật."

Tạ Kỳ Thâm cười nhạo: "Ngược lại tôi hy vọng đó là sự thật."

Cô không nghe rõ: "Cái gì?"

Anh không nói gì nữa, mặt khác: "Tranh thủ rửa mặt đi, xuống lầu ăn sáng."

"Ồ."

Đàn Mạt trở lại phòng ngủ của mình, trước tiên đi tắm để rửa sạch mùi rượu trên người.

Sau khi tắm xong, cô rút di động đang sạc trên đầu giường ra, tối qua hết pin điện thoại đã tắt nguồn.

Sau khi mở máy, tin nhắn của Kỷ Thư hiện lên, là tối qua gửi tới: "Mạt Mạt, cậu về đến nhà chưa? Nhưng mà đoán chừng cậu say đến như vậy cũng sẽ không thấy tin nhắn của tớ.”

Đàn Mạt bấm gọi điện thoại, ngay sau đó đầu bên kia đã trả lời: “Cậu tỉnh rồi? Mới nhìn thấy tin nhắn?"

"Ừ..."

Cô ôm trán: "Tối hôm qua tớ có cảm giác mình uống không nhiều, sao lại say đến vậy."

Kỷ Thư mỉm cười: "Cho nên cậu thực sự quên những gì mình đã làm tối qua sao?"

"...!Cậu nói như vậy làm tớ hơi sợ đó."

Đàn Mạt hỏi cô đã làm những gì, Kỷ Thư trả lời: "Lúc cậu đi rồi thì tớ không biết, dù sao lúc Tạ Kỳ Thâm đón cậu, lúc ấy cậu la hét muốn tìm đàn ông.”

Con mẹ nó???

Cô đang nói gì vậy trời...!

"Thực ra cũng không sao, Tạ Kỳ Thâm không phải là người đàn ông trên danh nghĩa của cậu sao? Không biết người đàn ông của cậu đưa cậu về, hai người có say rượu rồi mất trí hay không?”

Đàn Mạt đỏ mặt: "Phì, người ta rất phong độ thân sĩ, cũng không làm chuyện gì!"


Nghe được bên kia cười xấu xa, Đàn Mạt tức giận đến mức tắt điện thoại, từ từ cho mặt bớt nóng.

Tạ Kỳ Thâm là một người lạnh lùng như vậy, nhất định sẽ bất động như núi khi đối mặt với bất kỳ người phụ nữ nào!

Sau khi đi ra cửa, dì giúp việc đang dọn dẹp trên tầng hai nhìn thấy cô lập tức mỉm cười cung kính nói: "Bà chủ, ông chủ đã ở dưới nhà rồi, bảo cô xuống nhà để ăn sáng."

"Được."

Cô xuống tầng, đi vào phòng khách, nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm, cô căng thẳng đến mức siết chặt lòng bàn tay lại rồi ngồi xuống đối diện với anh.

Đối phương ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Uống canh giải rượu trước đi, dì nấu cho em."

"Ừm."

Lúc này, người đàn ông đang ngồi đối diện cô, cô có chút cẩn trọng:

"Hôm nay anh không cần đến tập đoàn sao?"

"Buổi chiều mới đi."

Cô gật đầu, uống xong canh giải rượu rồi bắt đầu ăn sáng, một lúc sau anh mới nhẹ giọng nói: “Tôi không ghét em nấu ăn không ngon, lời đánh giá hôm đó là nói đùa, nhưng nói chuyện có chút thiếu sót.

Tôi xin lỗi em, tôi mời đầu bếp là vì sợ em cực khổ, một ngày ba bữa đều phải tự làm.”

Đàn Mạt ngơ ngác nhìn anh, người đàn ông cắt miếng bít tết, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt cô: "Chuyện tối hôm qua em nói."

"..."

Tối qua rốt cuộc cô đã nói với anh cái quái gì vậy!

Hai má Đàn Mạt đỏ lên, lắc đầu: "Không sao...!Không cần phải xin lỗi, em nấu ăn không ngon thật mà, anh nghĩ như vậy cũng rất bình thường, nhưng gần đây em đã tìm đầu bếp để bái sư học nghề, đầu bếp anh thuê thật sự rất giỏi."

"Vậy thì lần sau nấu cho tôi nếm thử, hửm?”

Nghe anh nói như vậy, đôi mắt hoa mai của cô gái nhỏ mở to có chút vui vẻ: "Vậy thì mấy người khác cũng có lộc ăn."

Khóe môi Tạ Kỳ Thâm cong xuống: "Quả nhiên, khiêm tốn chỉ được ba giây thôi."

“Đâu có..."

-

Vào đầu tháng giêng, sau một trận tuyết rơi nữa, nhiệt độ ở thành phố Lệ dao động quanh mức 0 độ.

Kỳ thi cuối học kỳ này của Đàn Mạt vào cuối tháng, giữa tháng cô bước vào giai đoạn ôn tập.

Đây là kỳ thi cuối cùng trong con đường học đại học của cô, mặc dù kỳ thi không có nhiều môn nhưng nếu thi trượt tín chỉ thì sẽ rất khó để tốt nghiệp.

Thành tích của Đàn Mạt luôn nằm trong top ba của khoa, cô cố gắng chuẩn bị ôn tập tất nhiên không phải là vì không qua, mà là vì nhận được học bổng.

Cho nên vào giữa tháng, cô cũng nói với Tạ Kỳ Thâm cô có ý định chuyển về ký túc xá ở hai tuần, sau khi thi cuối kỳ xong sẽ về.

Sau khi nghe lời này, sắc mặt của người đàn ông trở nên không rõ ràng: "Nhất định phải sống trong ký túc xá sao? Không phải biệt thự rất gần trường học sao?"

Cô chu môi: "Thế nhưng ở trường thì tiện hơn.

Mỗi ngày em không phải chạy đi chạy lại, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian."

"Tôi có thể bảo tài xế đưa đón em đến trường mỗi ngày."

"Không cần, như vậy vẫn rất phức tạp."

Người đàn ông cúi đầu tiếp tục giải quyết công việc, vài giây sau đôi môi mỏng lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Tự em quyết định.”

"Được."

Đàn Mạt vui vẻ đi ra khỏi thư phòng: "Vậy em đi thu dọn đồ đạc trước!"

Tạ Kỳ Thâm: "..."

Thực sự không chậm trễ một giây nào.

Sáng ngày hôm sau, trong nhà mời tài xế đến đưa Đàn Mạt đến trường, trước khi đi, người đàn ông lạnh giọng dặn dò: "Mặc thêm quần áo mùa đông một chút, buổi tối đừng đi đến những nơi hỗn loạn với bạn cùng lớp, có việc gì thì gọi cho tôi”

"Biết rồi."

Người này làm sao còn dài dòng hơn bố mẹ cô.

Cô mở cửa chuẩn bị lên xe, nhưng Tạ Kỳ Thâm lại nắm lấy cổ tay cô, kéo đến trước mặt.

Hai người đứng rất gần, hơi thở đan xen vào nhau, ánh mắt đen sáng long lanh của người đàn ông nhìn cô chằm chằm, yết hầu của anh chuyển động: “Em không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Cô muốn nói gì?

Đàn Mạt vẫn có qua có lại, vòng tay ôm lấy anh: "Trời đông giá rét, anh Tạ bảo trọng thân thể, ngày khác hữu duyên sẽ gặp lại nhau, bảo trọng."

Tạ Kỳ Thâm: "..."

Cuối cùng, Đàn Mạt lên xe, vô tình rời đi.

Ôn Thành ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, đi đến phía sau Tạ Kỳ Thâm, nhìn vẻ mặt ảm đạm của boss, cố gắng an ủi:

"Tổng giám đốc Tạ, tuy bà chủ đã đến trường, nhưng tôi cảm thấy trong lòng cô ấy cũng… Nhất định cũng có anh..."

Người đàn ông liếc mắt nhìn anh ta: "Ôn Thành, khi miệng không nói chuyện, nó vẫn có chức năng ngậm lại."

Ôn Thành: "..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương