Thật ra, ngoài việc nghiên cứu máy bay không người lái, Cao Sáng còn thiết kế các loại sản phẩm điện tử khác phục vụ cho đời sống và nhiếp ảnh, lĩnh vực rộng lớn.

Đàn Mạt không ngờ, mới giây trước cô kết hôn với Tạ Kỳ Thâm, giây sau đã phải đến cửa hàng dưới hệ thống của anh làm nhân viên nhỏ rồi...

Nhưng cô cũng không hề để ý, chỉ là làm thêm giúp bạn mà thôi.

Hơn chín giờ, cô đến cửa hàng, đi tìm cửa hàng trưởng, nhiệm vụ của cô hôm nay là mặc áo gấu bông, đứng ở cửa để phối hợp quảng bá cho sản phẩm mới.

Quả thật không khó, chỉ cần sắm vai dễ thương mà thôi.

Sau đó, dưới sự trợ giúp của những nhân viên khác trong cửa hàng, Đàn Mạt mặc bộ đồ gấu trắng vào người, cuối cùng đội đầu gấu lên.

May là mùa đông, nếu là mùa hè thì chắc sẽ nóng chết mất.

Thay đồ xong, cô đi ra đứng ở cửa, nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý của trẻ con đi qua.

Có đứa trẻ chạy lên nói chuyện với cô, Đàn Mạt cười tặng một món quà nhỏ cho chúng.

Làm linh vật một buổi sáng, Đàn Mạt thu hút được rất nhiều khách hàng ghé thăm.

Ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi một lúc, đến chiều, cô tiếp tục mặc áo gấu bông, đứng ở ngoài cửa.

Thấy ít khách đi qua, Đàn Mạt tựa vào cửa, đang định lười biếng.

Đưa mắt nhìn quanh, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người cách đó không xa đang đi về phía cô.

Được mấy người vây quanh, người đàn ông đi ở chính giữa có dáng người cực cao, mặc bộ Âu phục cao cấp, khí chất hơn người.

Đưa mắt nhìn lên, đập vào mắt là gương mặt không thể quen thuộc hơn nữa, ngũ quan giống như dao khắc, mày đen mắt sáng, cho dù là xuất hiện ở bất cứ đâu thì cũng đều có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Sao Tạ Kỳ Thâm lại xuất hiện ở đây?

Người đàn ông trông rất bình tĩnh, bên cạnh là mấy nhân viên đang báo cáo công việc với anh.

Gấu trắng nhìn thấy anh, giật mình đứng thẳng người dậy, lập tức quay đầu che mặt lại.

Sau đó cô sững người.

Cô căng thẳng gì chứ, cô mặc như thế này mà anh còn nhận ra được chắc?

Cô âm thầm quay đầu lại, xuyên qua mũ gấu, trông thấy nhóm người Tạ Kỳ Thâm đi đến trước cửa hàng Cao Sáng.

Cửa hàng trưởng nhận được thông báo, vội vàng chạy ra.

Người bên cạnh Tạ Kỳ Thâm bèn giới thiệu: “Tiểu Lý, vị này là tổng giám đốc Tạ của Cao Sáng chúng ta, hôm nay xuống thị sát để tìm hiểu về tình hình của cửa hàng.”

Cửa hàng trưởng gật đầu cung kính: “Chào tổng giám đốc Tạ, không ngờ hôm nay anh lại ghé thăm, chúng tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả...”

Tiếng nói chuyện xì xào truyền đến tai Đàn Mạt cách đó ba mét, Đàn Mạt chú ý thấy mấy cô gái đi qua ở xung quanh đều không nhịn được nhìn Tạ Kỳ Thâm, ánh mắt lộ ra vẻ si mê.

Cô cạn lời trợn trắng mắt.

Tên đàn ông thối tha không lúc nào là không trêu ong ghẹo bướm này.


Đàn Mạt thấy cửa hàng trưởng và Tạ Kỳ Thâm nói chuyện đơn giản đôi câu, sau đó Tạ Kỳ Thâm quay đầu, đưa mắt nhìn về phía cô - người khổng lồ đang đứng ở ngoài cửa hàng.

Cách chiếc mũ đội đầu, Đàn Mạt đối diện với ánh mắt của anh.

Sau đó cả người cô cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Người này nhìn gì mà nhìn.

Ánh mắt người đàn ông dừng trên người cô, mấy giây sau, đôi môi mỏng nhả ra mấy chữ: “Đây là gì?”

“...” Đàn Mạt bị vẻ mặt nhìn thấy sinh vật lạ của anh làm cho cạn lời.

Đây không phải người thì là gì, chẳng lẽ là gấu thật được chắc?

Cửa hàng trưởng nghe vậy, cười giải thích: “Hôm nay có hoạt động offline, thế nên chúng tôi đã phái nhân viên đóng giả làm gấu bông, thu hút người tiêu dùng, hiệu quả khá tốt, bạn gấu trắng này rất được hoan nghênh.”

Tạ Kỳ Thâm lặng lẽ nhìn sang.

Mấy giây sau, gấu trắng giơ tay, làm động tác chỉ súng về phía anh, nổ súng bằng một tiếng.

Mọi người: “...”

Cái gì vậy trời!!!

Bầu không khí bỗng nhiên xấu hổ đến mức đông cứng lại.

Các nhân viên đều ngây người, mấy giây sau, người bên cạnh vội vàng cười ha ha chuyển chủ đề: “Tổng giám đốc Tạ, anh có muốn vào trong ngồi không...”

Tạ Kỳ Thâm thu hồi tầm mắt, ừ một tiếng.

Đàn Mạt đội mũ gấu, không sợ xấu hổ, đứng tại chỗ giậm chân, khẽ ngân nga hát.

Bỗng nhiên, Tạ Kỳ Thâm đi đến bên cạnh cô, mở miệng lạnh nhạt nói: “Gấu bông rất đáng yêu, nhưng lần sau tốt nhất nên chọn người có thần kinh bình thường một chút.”

Đàn Mạt tức điên.

Ai thần kinh không bình thường cơ?!

Tạ Kỳ Thâm đi vào trong cửa hàng, cửa hàng trưởng đi đến trước mặt Đàn Mạt, vội vàng cảnh cáo: “Vừa nãy cô làm gì đấy? Điên rồi à? Cô có biết người đó là ai không!”

Một bên khác, người đàn ông đi vào cửa hàng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, trông thấy cảnh này, anh nhíu mày lại.

Ôn Thành ở bên cạnh lập tức hiểu ý: “Tôi đi nói một tiếng.”

Ôn Thành đi ra ngoài cửa: “Cửa hàng trưởng, tổng giám đốc Tạ gọi anh vào, hơn nữa lúc nãy anh ấy không hề để ý, anh đừng trách mắng nhân viên nữa.”

“Vâng, vâng...”

Cửa hàng trưởng bị gọi đi, Đàn Mạt tiếp tục đứng canh cửa.

Hồi lâu sau, đến thời gian nghỉ ngơi, cô đi vào trong cửa hàng, tìm một chỗ ngồi xuống, tháo mũ đội đầu xuống uống nước.

Đang lau mồ hôi, cô quay đầu thấy Tạ Kỳ Thâm đã thị sát xong, từ bên trong đi ra.


Cô vội đội mũ vào, thấy nhóm bọn họ ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, cửa hàng trưởng rót trà cho bọn họ.

Đàn Mạt đối diện với ánh mắt Tạ Kỳ Thâm nhìn sang đây, tức giận quay đầu gấu đi.

Không muốn nhìn thấy người này nữa.

Tạ Kỳ Thâm ngồi ở vị trí đầu tiên, cửa hàng trưởng đang nói chuyện với mấy nhân viên công tác, Đàn Mạt để ý thấy túi của mình đang đặt bên cạnh ghế sofa, bèn đứng dậy đi lấy.

Lúc đi ngang qua Tạ Kỳ Thâm, cô nghe thấy người đàn ông nọ nói: “Phiền cô rót cho tôi cốc nước ấm.”

Đàn Mạt: ?

Đàn Mạt đối diện với ánh mắt của người đàn ông.

“Đúng, chính là cô đấy.”

Đàn Mạt: Anh còn tùy tiện sai bảo người ta nữa cơ à?

Người đàn ông vắt chéo hai chân, dáng vẻ ung dung thong thả.

Đàn Mạt không biết tại sao người này không uống trà, đành phải đi ra rót cho anh một cốc nước.

Khiêm tốn đi đến bên cạnh anh, cô đưa nước cho anh, lén lút đá anh một cái để trả thù, bỗng nhiên bị người ta giữ lại.

Cô lúng túng kêu lên: “Á...”

Sau đó, giọng nói trầm thấp hàm chứa ý cười của người đàn ông vang lên bên tai: “Đàn Mạt, em lại nghịch.”

Sao người này lại nhận ra cô?

Anh nhanh chóng buông cô ra, không thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Đàn Mạt chạy đến một nơi anh không nhìn thấy, nhớ lại dáng vẻ ngu ngốc lúc nãy của mình, úp mặt vào tường khóc không ra nước mắt.

Nhưng thân là nô lệ của xã hội, cô vẫn phải cắn răng hoàn thành công việc của nửa tiếng cuối cùng.

May mà Tạ Kỳ Thâm luôn ở bên trong cửa hàng nói chuyện, không để ý đến cô nữa.

Chập tối, sau khi hết giờ làm, Đàn Mạt đi vào trong phòng nghỉ của cửa hàng, mệt mỏi kéo mũ gấu xuống, bất chợt quay đầu, trông thấy Tạ Kỳ Thâm đi vào.

Cô hoảng loạn đến mức vô thức đội mũ trùm đầu lại.

Tạ Kỳ Thâm đi đến trước mặt cô: “Sao, đội thành nghiện rồi à?”

Cô che mặt muốn giả chết, Tạ Kỳ Thâm cười khẽ, tháo mũ của cô xuống, để lộ ra mái tóc rối tung.

Người đàn ông cười bất đắc dĩ: “Em có ngốc không vậy, không sợ ngạt à?”

Đàn Mạt xấu hổ muốn chết: “Sao anh biết người bên trong là em...”

Tạ Kỳ Thâm mỉm cười: “Dáng vẻ ngốc nghếch như vậy, nhìn cái là nhận ra ngay.”


“Anh mới ngốc ấy!”

“Chạy đến cửa hàng của tôi làm loại công việc này, em thiếu tiền à?”

“Em đến làm thêm hộ bạn cùng phòng thôi.”

Tạ Kỳ Thâm hỏi cô tối hôm nay có bận gì không, Đàn Mạt nói không, anh bèn bảo: “Em thay quần áo đi, tôi đợi em ở ngoài cửa, đưa em đi ăn cơm.”

Đàn Mạt lúng túng: “Thôi, anh đi trước đi...”

“Hả?”

“Đi ra thế này xấu hổ lắm...” Đến lúc đó phải giải thích với những nhân viên khác thế nào.

Người đàn ông nhếch môi cười: “Vậy tôi đợi em ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.”

“Được.”

Thế là Tạ Kỳ Thâm và những nhân viên khác rời đi trước.

Đàn Mạt thay quần áo xong, nói với cửa hàng trưởng một tiếng.

Cửa hàng trưởng bất ngờ không quở trách cô, cô bèn rời đi, xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Xuống đến nơi, cô đi về phía trước, tìm xem xe đâu, đột nhiên chú ý thấy đằng trước có một chiếc xe Rolls Royce.

Người đàn ông cao quý nho nhã đứng bên cạnh xe, đang hút thuốc, một cô gái trang điểm lộng lẫy đứng ở bên cạnh, mỉm cười xinh đẹp.

Tạ Kỳ Thâm vừa tách khỏi các nhân viên công tác khác, sau đó xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm đợi Đàn Mạt.

Một cô gái con nhà giàu đi qua nơi này, trông thấy con trai trưởng của nhà họ Tạ, ánh mắt sáng lên, tâm hồn rạo rực, bèn đi lên bắt chuyện với anh.

Đàn Mạt nghi hoặc đi tới, giọng nói yểu điệu của cô gái nọ bay vào tai cô: “Tổng giám đốc Tạ, tôi có chuyện công việc muốn bàn với anh, tám giờ tối nay có thể cùng nhau ra ngoài uống một ly không?”

Câu này mang tính ám chỉ quá mạnh, không một ai không nghe ra sự mờ ám trong đó.

Đàn Mạt phỉ nhổ trong lòng.

Quả nhiên là tên đàn ông thối tha trêu ong ghẹo bướm.

Đàn Mạt tức giận đi tới, giở giọng nũng nịu: “Tạ Kỳ Thâm, em tìm anh lâu lắm rồi đó.”

Đàn Mạt đi đến bên cạnh Tạ Kỳ Thâm, đáy mắt người đàn ông hiện lên ý cười, nhìn cô gái nọ: “Giới thiệu một chút, đây là vợ của tôi.”

Cô gái nọ ngây người, Đàn Mạt nhìn cô ta, nở nụ cười xinh đẹp: “Ngại quá, nhà tôi có lệnh cấm cửa lúc tám giờ, có việc gì thì ngày mai cô hãy tìm anh ấy để bàn sau nhé.”

Tạ Kỳ Thâm đứng ở bên cạnh, đáy mắt chứa ý cười càng đậm, phụ hoạ: “Ừm, vợ tôi quản nghiêm lắm.”

Cô gái nọ sốc đến nỗi không nói nổi gì, mặt mày xám xịt rời đi.

Mà ngay sau đó, Đàn Mạt nhìn vào đôi mắt chứa ý cười của người đàn ông, gương mặt đỏ bừng, nghiêm túc thanh minh: “Tạ Kỳ Thâm, anh đừng nghĩ nhiều, em chẳng thèm quản anh đâu.

Chỉ là em không muốn chúng ta vừa mới liên hôn chưa đầy một tháng mà đã nghe thấy người bên ngoài nói em bị cắm sừng mà thôi.”

Thế rồi cô bị gõ một cái vào đầu: “Suốt ngày đầu óc em toàn nghĩ linh tinh gì đấy.”

Cô lườm anh, anh nói: “Đi thôi, lên xe.”

Sau khi lên xe, Tạ Kỳ Thâm nói tên một nhà hàng cho tài xế, Đàn Mạt quay đầu nhìn anh: “Hôm nay anh không bận việc à?”

“Ừm, mấy ngày qua vừa xử lý xong một việc.”

“Ồ...”


Chiếc xe chạy trong màn đêm mờ tối.

Đến tối, hai người đến nhà hàng, lúc ăn cơm, Đàn Mạt tò mò hỏi: “Tối nay anh tìm em có việc gì?”

Tạ Kỳ Thâm ngước mắt nhìn cô: “Không có việc gì thì không thể tìm em à?”

“...!Có thể.”

Vậy tức là anh cảm thấy mấy ngày không gặp, thế nên coi như làm việc, hẹn cô ăn một bữa cơm?

Anh cắt thịt bò, lạnh nhạt nói: “Ăn xong thì đến chỗ này với tôi.”

Đàn Mạt thoáng cái hiểu ra.

Quả nhiên, người này chắc chắn không phải vô duyên vô cớ tìm cô.

Hơn chín giờ tối, chiếc xe Rolls Royce xuyên qua con đường đèn đón rực rỡ, cuối cùng lái vào khu biệt thự của Gia Ngu Thiên Thành.

Nơi này nằm ở khu phồn hoa nhất trung tâm thành phố Lệ, đất đắt hơn vàng, ngay cạnh bờ sông, qua cầu là chạy thẳng đến khu tài chính nhà mọc san sát, để đi đến khu các trường đại học cao đẳng của thành phố Lệ cũng chỉ mất khoảng 20 phút, mỗi một căn nhà trong đây đều phải khởi đầu bằng mức giá trên chục triệu.

Đàn Mạt thắc mắc: “Chúng ta đến đây làm gì?”

“Xem nhà.”

Chiếc xe dừng trước một tòa biệt thự xa hoa gần bờ sông, Đàn Mạt nghi hoặc nhìn Tạ Kỳ Thâm xuống xe, đi vào bên trong.

Biệt thự có tổng cộng ba tòa nhà nối liền nhau, đi qua sân trước trồng đầy hoa nhài, hai người tiến đến lối vào của cánh cửa lớn nằm ở chính giữa.

Đèn tự động sáng lên, trong nhà rất ấm áp, vừa bước vào đã xua tan đi khí lạnh trên người.

Đàn Mạt thấy không gian bên trong cực kỳ lớn, chỉ riêng một cái phòng khách đã cao bảy mét, cửa kính sát đất khiến tầm nhìn rất thoáng.

Nội thất không phải màu đen trắng xám lạnh lẽo, mà là phong cách đồ gỗ tương đối ôn hòa, dưới ánh đèn màu cam nhẹ nhàng, trông đặc biệt ấm áp.

Lò sưởi trong phòng khách lúc này đang cháy bập bùng, vô cùng ấm áp, đằng trước trải thảm lông dày, bên trên có đặt hai cái ghế tựa.

Trong đêm đông lạnh lẽo, nếu như có thể ngồi trên ghế sưởi ấm và đọc sách, nhất định sẽ rất sung sướng.

Ngoại trừ phòng khách, phòng bếp, phòng làm việc, phòng ăn,...!cũng được thiết kế rất có phong cách và mang hơi thở của cuộc sống.

Ra khỏi nhà, đằng sau là vườn hoa và bể bơi ngoài trời ngay gần sông, trồng rất nhiều loại hoa và cây ăn quả, mùa hè có thể nướng đồ ăn ở bên ngoài, vui chơi và hóng mát.

Nơi này không giống như một ngôi nhà, mà là giống một mái ấm.

Ở nơi này, con người ta có thể tưởng tượng về mọi cuộc sống tươi đẹp.

Đàn Mạt đi dạo một vòng, không rời nổi mắt: “Nơi này đẹp quá đi mất, anh mua cho mình hay là chọn hộ người khác?”

Tạ Kỳ Thâm nhìn cô, khóe môi hơi cong lên: “Em hài lòng không?”

“Em?” Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, “Nếu là em ở, em chắc chắn rất hài lòng.”

“Ừm.”

Anh nói: “Cho em ở đấy.”

???

Đàn Mạt khiếp sợ, trông thấy người đàn ông đi đến trước mặt cô, cúi người nhìn vào mắt cô, nhướng mày nói: “Đây là nhà tân hôn của chúng ta.

Không phải em nói muốn ra lệnh cấm cửa lúc tám giờ sao? Sau này có thể làm thế rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương