Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ
Quyển 2 - Chương 19: Tiệm sách – Quán cà phê – Khách sạn

**

Quán cà phê kế tiệm sách.

Vương Tiểu Vũ và Từ Nhất Minh ngồi đối mặt nhau.

“Gần đây anh thế nào? Dạ dày có ổn không?” Vương Tiểu Vũ phá vỡ trầm mặc.

Từ Nhất Minh vẫn còn đang lật 《Biển Sâu》vừa mới mua, hờ hững nói: “Cảm ơn đã quan tâm, không có vấn đề gì lớn lao.”

Tròng mắt Vương Tiểu Vũ chuyển chuyển, nói: “Đợt trước Cốc biên tập của bọn tôi theo tôi hỏi chuyện của anh, các người… lén giao tình không tệ?”

Trừng mắt nhìn cậu, Từ Nhất Minh nói: “Miễn bàn người này, sau này nếu anh ta hỏi gì đó về tôi, cậu cứ nói không biết.”

“Ách… Hai người các anh…” Nhất thời tâm bát quái của Vương Tiểu Vũ bùng cháy.

Bỗng nhiên điện thoại của Từ Nhất Minh đổ chuông, y liếc nhìn tên người gọi đến, bình tĩnh mà nhấn từ chối cuộc gọi, một lát sau điện thoại lại kiên nhẫn mà reo lên.

Sau nhiều lần như vậy, Từ Nhất Minh cảm thấy phiền toái mà ấn phím khóa máy.

Vương Tiểu Vũ cố gắng muốn dúi đầu vào cốc chocolate nóng trên bàn, cậu đã liếc mắt thấy được dãy số hiển thị trên điện thoại.

“Được rồi, hẹn cậu ra đây là muốn cho cậu một ít lời khuyên.”

Vương Tiểu Vũ ngẩng đầu.

“Cậu có biết tại sao tôi phải chia tay với Chu Phong không?”

Vương Tiểu Vũ lắc đầu, ngoại trừ lần thảo luận trên mạng kia ra, cho tới bây giờ cậu và Chu Phong rất ít khi nhắc lại đoạn cảm tình trước đây của hai người họ.

Nhấp một ngụm cà phê, Từ Nhất Minh nói: “Anh ấy a, quá cưng chiều người khác, cưng chiều đến mức không quan tâm tới chính mình, ngay cả khi tôi nói chia tay đều không có can đảm đi phản đối. Tôi chưa từng gặp qua một nam nhân tốt đến như thế.”

Sau khi nghe xong, trong lòng Vương Tiểu Vũ rất khó chịu, nghĩ tới tâm tình lúc đó của Chu Phong, muốn nói lại thôi.

“Cậu có cái gì muốn nói liền nói ra đi.” Từ Nhất Minh trừng mắt nhìn cậu.

Vương Tiểu Vũ thở dài, thì thầm: “Kỳ thực, tôi nghĩ, anh chỉ thấy một mặt anh ấy cưng chiều anh, thấy anh ấy biểu hiện ra nụ cười bao dung, thế nhưng anh chưa từng để tâm đến đáy lòng bất đắc dĩ và mệt mỏi rã rời của anh ấy. Anh ấy đã cưng chiều anh, nhân nhượng anh như vậy, nhưng vẫn chấp nhận lời “chia tay” của anh, tôi nghĩ có lẽ anh ấy cũng sẽ thương tâm chứ.”

Từ Nhất Minh sửng sốt.

Một lúc lâu sau, y buồn bã cười, nói: “Vì sao anh ấy không nói với tôi vậy chứ? Hơi chút kiên cường, bá đạo một lần, tôi… Tôi cũng sẽ không rời đi.”

“Chính là, anh ấy cũng… Đau lòng khi thấy anh chịu khổ đi. Dù sao khi đó, quả thực hoàn cảnh của hai người không được tốt cho lắm, anh… Lại cứ luôn oán giận.” Vương Tiểu Vũ bĩu môi, “Bất quá bây giờ, anh ấy đã có tôi, cho dù anh có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.”

Nhìn biểu tình che chở của cậu, Từ Nhất Minh cười nói: “A, quả nhiên, làm sai tất sẽ có báo ứng.” Vô luận là trước khi kết hôn, hay là… Người kia của hiện tại.

Suy nghĩ của Từ Nhất Minh bay xa, Vương Tiểu Vũ cũng không khỏi nghĩ đến mình và học trưởng đang chung sống cùng nhau.

Tuy nói con người và hoàn cảnh đã không còn giống như trước đây, thế nhưng… Có vẻ hình thức ở chung… Cũng không có thay đổi rất lớn.

Thực sự học trưởng rất cưng chiều mình, bao dung mình, càng ở chung với anh lâu ngày, lại càng nhận ra được anh thật là một nam nhân tốt hiếm có. Mà tương phản, chính mình lại không thể làm gì cho anh.

Học trưởng là người yêu, là bậc thầy của cậu, nói theo phong cách hơi phương tây một chút thì, vừa là bầu bạn linh hồn vừa là người dẫn dắt tâm linh. Vô luận là trong công việc hay là phương diện sinh hoạt, có gì phiền não trắc trở Chu Phong đều có thể giúp cậu giải thích hoặc khuyên bảo, thậm chí chỉ cần cậu nguyện ý, có thể cái gì cũng không cần làm, mặc quần áo chỉ cần vươn tay ra còn ăn cơm thì chỉ cần há mồm nhai là được.

Đương nhiên, Vương Tiểu Vũ có thói quen tự lập quanh năm cũng không phải là một người sẵn lòng đi hưởng thụ sự chăm sóc của người khác, mỗi lần cậu sẽ chủ động chia sẻ một ít việc nhà, vào thời điểm Chu Phong đuổi bản thảo cũng sẽ tri kỷ mà làm một ly sữa nóng cùng tô mì gói cho anh, thế nhưng, bấy nhiêu đó vẫn còn thiếu sót nhiều lắm.

Ở trước mặt Chu Phong, Vương Tiểu Vũ có chút cảm giác thất bại, càng phát giác ra chính mình rất ấu trĩ, là trói buộc của anh.

Thật sự là Chu Phong đối xử với cậu tốt lắm. Càng ngày cậu càng không muốn rời xa Chu Phong, đồng thời, chính mình lại tự chui vào ngõ cụt: Đoạn cảm tình này chỉ có một mình mình bám víu, kỳ thực Chu Phong cũng không cần cậu.

Trong lòng Vương Tiểu Vũ cảm thấy bất an, mơ hồ lại có chút hy vọng: Nếu như Chu Phong có thể biểu hiện ra giống như nam chính trong tiểu thuyết, điện ảnh và kịch truyền hình có chút cẩu huyết kia, tùy hứng một chút, bá đạo một chút, sinh khí một chút, hơi chút ăn giấm, đẩy mình vào tường cường hôn…



Cái đệt! Mình đang nghĩ gì vậy a?!

Vương Tiểu Vũ đỏ mặt lắc đầu, tiếp tục xoắn xuýt.

… Bọn mình, sẽ không đi lên con đường cũ kia chứ?

Nghĩ như vậy, nhất thời Vương Tiểu Vũ thấy rất uất ức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương