Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ
Quyển 2 - Chương 18: Bạn nước ngoài học tập ngôn ngữ, bạn tốt sống cùng phòng được tiết lộ bí mật

**

Qua tiếp một đoạn thời gian nữa, Steve vẫn cứ tiếp tục không có việc gì làm mà xuống tìm Vương Tiểu Vũ nói chuyện phiếm, còn Chu Phong sẽ mỗi ngày đúng giờ chuyên cần đi lái xe đưa đón, thậm chí có một ngày, Steve trực tiếp đánh tới nhà Vương Tiểu Vũ.

“Em em em hai người cư nhiên ở cùng một chỗ!! Oh! Jesus! Tiểu Vũ thuần khiết của con a!” Steve vừa thấy đồ ngủ của Chu Phong và Vương Tiểu Vũ, liền khiếp sợ quá độ mà làm ra bộ dáng thổi phồng lên. 

Vương Tiểu Vũ rớt mồ hôi, thực sự vô lực thổ tào luôn rồi, một cường công khí phách như “Tiểu Vũ Trụ” cư nhiên gắng gượng bị mài thành nhược thụ. 

“Được rồi, đừng đùa nữa. Hôm nay tới làm gì?”

“Muốn ăn thử cơm em nấu…” Steve chỉ chỉ tay [hành động như hình sau .

Bạn có thể tưởng tượng được tình cảnh một con tinh tinh lông vàng cao 1m9 chỉ chỉ tay sao?

Chu Phong và Vương Tiểu Vũ cùng nhau ác hàn: Tên Steve này, càng ngày càng không bình thường rồi.

Rùng mình nổi da gà, Vương Tiểu Vũ nhịn không được hỏi: “Cái hành động này đến tột cùng là học của ai vậy?”

“Hử? Hai người không cảm thấy rất manh sao?” Steve trừng lớn cặp mắt xanh “thuần khiết”.

… Ai tới nói cho tui biết làm sao mà hắn có thể dùng cái chữ “manh” cao thâm như vậy trong tiếng Hán được hông? 

“Trước hết nên để cho anh vào đi? Please ~!” Steve chấp tay lại, tiếp tục bán manh.

Vương Tiểu Vũ từ bỏ mà đi vào nhà, tiếp tục ăn cơm.

Nhưng Chu Phong vẫn cố chấp ngăn ở cửa, hai tay ôm ngực.

Quay đầu lại nhìn một chút, Vương Tiểu Vũ thở dài, nói: “Học trưởng, để anh ta vào đi, anh ta không ngại mất mặt, chúng ta vẫn cần mặt mũi nha.”

Chu Phong suy nghĩ một chút, lại nhìn bộ dáng của Steve, rốt cục hơi nghiêng người.

Steve lợi dụng đúng thời cơ tiến vào nhà, nhìn chung quanh trên dưới, bắt đầu hô to gọi nhỏ.

“Nga nga! Đây là một căn nhà bình thường của người Trung Quốc a! Oa, cái này chính là kết Trung Quốc (*) trong truyền thuyết nha? Còn có cái này thật là đáng yêu…”

“Im lặng! Muốn ở nhà chúng tôi liền đàng hoàng một chút!” Vương Tiểu Vũ bị khiến cho ăn không ngon liền rống giận.

Steve thành thật lại, cũng ngồi vào bên cạnh bàn ăn, bắt đầu vây xem các món ăn.

Hình dạng thoạt nhìn ăn thật ngon…

“Thật ngại quá, nhà của chúng tôi không có phần cơm cho cậu.” Chu Phong lạnh lùng nói.

Steve hút nước miếng đã chảy ra miệng, đáng thương mà qua lại nhìn hai người kia.

Đáng tiếc, hai người đều thờ ơ.

“Lẽ nào người ta bán manh còn chưa đủ?”

Steve sờ cằm.

Vương Tiểu Vũ phun một miếng cơm ra, Chu Phong rút miếng khăn giấy đưa tới.

Khụ, rốt cục Vương Tiểu Vũ cũng chậm rãi nuốt xuống được, hỏi: “Anh thành thật khai báo đi, bình thường anh đã lăn lộn cùng một chỗ với người nào? Nói thế nào mà lại thành như vậy?”

Trước đây thời điểm ở Hủ Quốc, cho dù Steve là một người đồng chăng lứa, một đại nam hài đầu óc ngu si tứ chi phát triển, sao hiện tại lại thành thuộc tính 囧 như thế này rồi?

“Hở? Không đúng sao? Anh nghĩ người Trung Quốc rất thích như vậy.”

Vương Tiểu Vũ đỡ trán, “Xin hỏi đến tột cùng là ai cho anh loại ảo giác này vậy?”

“Bằng hữu Trung Quốc online a! Anh nghe nói người Trung Quốc không cần MSN (*), mà thích dùng QQ (*), anh cũng đăng ký một cái.”

Phảng phất như dự cảm được cái gì, Vương Tiểu Vũ lại hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Steve móc chiếc smartphone ra, đăng nhập QQ, như hiến vật quý mà nói: “Sau đó anh bị kéo vào một ít nhóm QQ, tất cả mọi người rất nhiệt tình. Rất nhanh, anh phát hiện ra dường như người Trung Quốc các em rất thích dùng emo khi nói chuyện, hơn nữa tất cả mọi người đều nói hảo manh hảo manh, anh liền cảm thấy, có lẽ em cũng sẽ thích đi. Vì vậy anh cũng đi kiếm một bộ emo, mô phỏng theo biểu tình cùng động tác của nó. Thế nào? Khả ái chứ hở? n(*≧▽≦*)n ”

Vương Tiểu Vũ: “= = ”

Steve: “≧▽≦?”

Chu Phong: “﹁_﹁ ”

Sau đó, chính là một tiếng dài đằng đẵng về việc phổ cập khoa học của sự khác biệt to lớn giữa ngôn ngữ mạng Trung Quốc cùng ngôn ngữ giao tiếp ngoài đời thực, thảo luận về việc ứng dụng thực tiễn của ngôn ngữ mạng cũng được đưa ra, đối với người bạn nước ngoài đang học tập tiếng Trung mà nói thì thật đúng là một con đường đúng đắn.

Thật vất vả, rốt cục cũng tiễn được cái tên Steve đại 囧 này, Vương Tiểu Vũ cùng Chu Phong đều thở ra một hơi.

Chu Phong ăn giấm nói: “Cư nhiên em lại để cậu ta vào nhà, còn giải thích cho cậu ta lâu như vậy. Thế nào? Rất quan tâm cậu ta sao?”

Vương Tiểu Vũ vừa nghe, tâm lý có chút sảng khoái, bất quá biểu hiện ra ngoài vẫn như một bộ khổ đại cừu thâm mà nói: “Học trưởng, em cũng không có biện pháp a. Ai biểu anh ta là sếp của em làm chi, xã trưởng đều coi anh ta thành thần tài mà cung phụng rồi nên em còn biện pháp gì nữa đây.”

Chu Phong hừ một tiếng.

“Hơn nữa, dù sao thì em cũng đã từng nói qua với học trưởng, một mình anh ta đến Trung Quốc công tác, chiếu cố một chút cũng là việc nên làm.”

Chu Phong híp mắt, nói: “Thế nhưng cậu ta có ý đồ với em.”

Vương Tiểu Vũ bật cười, nói: “Yên tâm, thứ nhất chắc chắn là em sẽ không chạy theo anh ta. Thứ hai, em cảm thấy, cũng không phải anh ta thật sự thích em, chẳng qua chỉ là cảm thấy chơi thật vui, hơn nữa còn có chút không cam lòng mà thôi, anh ta ở Hủ Quốc luôn rất được hoan nghênh. Em dám đánh cuộc, qua không lâu sau anh ta chán ngấy rồi tự nhiên sẽ bị những thứ khác kích thích mà dời đi lực chú ý, anh phải tin tưởng vào mị lực vô hạn của đông đảo người Trung Quốc chúng ta mới đúng.”

Chu Phong trầm mặc không nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương