Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ
Quyển 1 - Chương 6: Fan não tàn muốn gặp mặt đại thần

**

Trong trí nhớ của Chu Phong, mặc kệ là anh login khi nào, phảng phất đều có thể thấy Tiểu Vũ Trụ —— ít nhất cũng là onl bằng di động. Nhưng lần này đã bốn ngày liên tiếp đều chưa nhìn thấy em ấy, Chu Phong có chút bận tâm, anh đi hỏi thăm Triêu Văn Hủ Đạo, nhưng nàng cũng chẳng biết gì cả.

Cho nên, hai ngày này chỉ cần ở bên cạnh máy tính, anh đều sẽ tận khả năng mà đăng nhập vào QQ, sẽ luôn viết bản thảo chưa được bao lâu liền nhịn không được mà thoát ra nhìn một lần, cuối cùng dứt khoát trực tiếp thiết lập thông báo Tiểu Vũ Trụ login…

Lo nghĩ chờ đợi một người xuất hiện.

Lo lắng chờ đợi sự xuất hiện của một người.

Loại cảm giác này đã thật lâu anh chưa từng gặp qua.

Chẳng lẽ mình thích Tiểu Vũ Trụ?

Chu Phong không biết.

Lại nói tiếp đó lại là tiểu nam sinh xa lạ, ngay cả mặt mũi cũng đều chưa từng thấy qua…

Có lẽ là… Quá điên cuồng rồi đi?

Thế giới mạng quá mức hư ảo, hơn nữa đối tượng vẫn còn rất trẻ, trong lúc nói chuyện với nhau anh cũng phát hiện ra được, so với người bình thường Tiểu Vũ Trụ càng khuyết thiếu kinh nghiệm xã giao, ngay cả xã hội cũng không có ra…

Chu Phong lắc đầu, quyết định không nghĩ tiếp nữa.

Nhìn Tiểu Vũ Trụ vừa mới online liền đi tìm mình, rốt cục tâm trạng của Chu Phong cũng được thả lỏng. “Không có biện pháp, người quản lý không cho phép, cho nên không đội… Được rồi, Sao vài ngày nay em không online? Không sao chứ?”

Vương Tiểu Vũ chột dạ nói: “Ân, không có gì cả. Được rồi! Học trưởng, chừng nào thì anh rời khỏi Bắc Kinh?”

Trắc Thành Phong: “Hôm nay đã kết thúc những hoạt động liên quan đến công ty trò chơi, thứ sáu cùng đoàn người ký tặng sách bay đến Thượng Hải. Ngày mai dự định sẽ đi dạo ở Bắc Kinh. Nói ra cũng thật xấu hổ, đã học tập và sinh sống ở chỗ này lâu như vậy, ngay cả Di Hoà Viên (*) cũng chưa từng tới.

Ngày mai? Đi dạo?

Đinh! Đột nhiên đầu Vương Tiểu Vũ hiện lên một cái bóng đèn sáng choang.

Tiểu Vũ Trụ: “Học trưởng, kỳ thực… Em đã về đến Bắc Kinh.”

Chu Phong dừng lại, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, “Ừm… Vậy sao.”

Vương Tiểu Vũ nuốt nước miếng một cái, khẩn trương đến tay đều run rẩy.

—— ——

Tiểu Vũ Trụ: “Vậy nếu không để em đi dạo với anh đi?”

Trắc Thành Phong: “1 Được, anh đang lo lắng không có ai đi cùng đây. Số điện thoại của em ở bên này là bao nhiêu?”

Tiểu Vũ Trụ: “Không, còn chưa kịp mua nữa, em lập tức đi đây.” Mấy ngày nay vừa mới được cho xuất viện, đương nhiên là không có cơ hội đi mua rồi.

Trắc Thành Phong: “15825852411 [Tác giả: Chớ quấy rầy], đây là số điện thoại của anh. Hiện tại em đang ở đâu?”

Tiểu Vũ Trụ: “Ngạch, ở bên cạnh trường của chúng ta.”

Trắc Thành Phong: “Như vậy là cũng rất gần với bến xe? Hay là vầy đi, ngày mai lúc 10 giờ chúng ta gặp nhau ở cửa A của trạm số 5, chừng nào đến thì em gọi cho anh, thế nào?”

Sao lại có cảm giác… Bộ dạng của học trưởng so với mình còn gấp gáp hơn vậy nha…

Tiểu Vũ Trụ: “Được.”

Trắc Thành Phong: “Cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai gặp.”

Tiểu Vũ Trụ: “Ân, ngày mai gặp, học trưởng.”

Rốt cục, rốt cục cũng sắp gặp mặt rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương