Sau ngày cưới, bình thản mà vô vị. Mặc dù Thẩm Hồng thương yêu, cưng chiều ta có thừa, hỏi han ân cần, cẩn thận nhưng đáng tiếc dù yêu thương cách mấy đều không có kết quả. Ta từ đầu tới cuối vẫn luôn lạnh nhạt, thờ ơ với hắn. Ta thích nhất một mình đứng bên cửa sổ ngắm nghía vuốt ve nửa cây trâm phỉ thúy.

Dần dần, Thẩm Hồng cũng nhìn ra đầu mối. Thỉnh thoảng sẽ châm chọc vài câu, sau đó sẽ lạnh nhạt với ta mà lưu luyến những cô gái lầu xanh. Một ngày, hắn say rượu, giật lấy cây trâm của ta hung hăng giơ lên rồi đập vào tảng đá. Ta đứng nhìn, cười lạnh, thật là thà làm ngọc vỡ hơn ngói lành. Nhưng đập vỡ nó thì có thể làm được gì? Có thể đem tình yêu của ta đập vỡ sao? Có thể đem kí ức xóa bỏ sao?

Rất lâu, ta cũng từng có ý nghĩ sống một cuộc sống thật tốt cùng Thẩm Hồng, làm bạn đến già nhưng trước mắt ta vẫn luôn hiện lên ánh mắt của một người, thỉnh thoảng đau thương, thỉnh thoảng chịu đựng. Cuối cùng có một ngày Thẩm Hồng dẫn theo một cô gái về nhà, sắp xếp ở hậu viện, hàng đêm sênh ca. Nếu như hạnh phúc thật dễ dàng mà có được như vậy, có phải tốt không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương