Trong lòng Tống Âu Dương thật sự nghĩ chính là, còn chưa nói với anh, ý nghĩa trong giấc mơ từ thời thiếu niên đến trưởng thành, vẫn luôn chỉ có hai người là anh và cô.

Không mặc quần áo, bán khỏa thân.

Đen và trắng, cứng rắn và mềm mại, hàng đêm ướt át hòa vào nhau, cọ xát vào nhau.

Tống Âu Dương còn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên mơ thấy cô, sáng sớm hôm sau tỉnh lại sờ đến giữa hai chân mình cảm thấy ướt nóng…… Lúc mở cửa ra nhìn thấy cô, thậm chí mặt đỏ tim đập đến hai mắt cũng không dám nhìn thẳng vào cô.

Mấy thứ này, mỗi đêm mỗi đêm đều giống như đem anh đặt trên lửa nướng, những cảm xúc này, vừa mới bắt đầu không dễ dàng nhịn xuống, thời gian dài, cũng đã quen.

Sau này, thậm chí anh còn bắt đầu chờ mong mỗi khi đêm đã đến.

……
“Chờ một chút,” Hạ Thiên kéo hai bên áo khoác Tống Âu Dương, vùi trán vào cổ anh, cô còn đang tránh anh nhiệt tình hơn trước lại bất ngờ nói, “Có việc muốn hỏi anh.


“……” Tống Âu Dương không thể không dừng lại, có hơi bất đắc dĩ nghiêng đầu hôn lên tai cô, mới nói: “Muốn hỏi cái gì?”
“Em nghe nói,” Hạ Thiên ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn thấy đường cằm của anh ở trong bóng tối, “Anh cũng muốn lui khỏi đội mô hình máy bay?”
Tống Âu Dương nghe thấy, hình như mi tâm hơi nhíu lại, nhưng bởi vì tầm mắt bị hạn chế, Hạ Thiên cũng không quá chắc chắn, chỉ nghe anh hỏi lại: “Em nghe ai nói?”
Hạ Thiên chưa nói là nghe bạn cùng phòng nói, chỉ nói: “Trên diễn đàn trường học, có bài đăng nói anh có ý định muốn rút lui.


Lại nói: “Vì sao cũng muốn rút lui khỏi đội? Những chuyện vặt trong Hội sinh viên anh không thích làm thì rút lui, nhưng mô hình máy bay này là thứ anh thích, thế thì vì sao cũng phải rút lui?”
Tống Âu Dương do dự hai giây, cuối cùng vẫn không nói thật với cô, tránh nặng tìm nhẹ nói, “Tieba trường học có rất nhiều thứ nhàm chán, sau này không có việc gì, ít chú ý vào những thứ này thôi.


Anh nhẹ nhàng véo má cô, giọng nói mang theo ý cười, “Sau này em sẽ phải làm phóng viên, mấy thứ bắt gió bắt bóng này em còn không biết sao?”
Hạ Thiên không nghe theo lời anh nói, quay tay sờ tới công tắc bên cạnh, bật đèn trong phòng lên.

Ánh sáng chợt xuất hiện, Hạ Thiên nhắm mắt lại, rồi mới mở ra.

Đọc Full Tại .

vn
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tống Âu Dương gần trong gang tấc.

Cô nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, mới thử hỏi hắn, “Âu Dương, có phải anh đang giấu em chuyện gì không?”
Tống Âu Dương nhìn lại cô một lúc lâu, mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô, hàm hồ nói: “Anh thì có thể giấu em chuyện gì?”
Lại nói: “Là em giấu anh mới đúng, chuyện muốn học nhảy lớp, em cũng không nói với anh.



Tim Hạ Thiên đập thình thình, mở miệng muốn giải thích với anh, Tống Âu Dương không cho cô cơ hội, cuốn lấy đầu lưỡi cô, xâm nhập vào sâu bên trong.

*
Đảo măt mà một tuần đã trôi qua, nhìn biểu diễn kỹ năng đặc biệt của đội mô hình máy bay, nhưng thật ra là tỏ tình.

Nó đã trở thành đề tài thảo luận trong trường học suốt mấy ngày, thậm chí trên Tieba cũng có video bị người khác đăng lên.

Có người hâm mộ được bạn trai “tuyên bố chủ quyền” như vậy, cũng có người chúa xót nói đạo lý xưa muôn đời không đổi “khoe ân ái sẽ bị chết nhanh”.

Bài viết đứng đầu của Tieba trường học vài ngày.

Điều này ngược lại nằm trong dự đoán của Tống Âu Dương, nếu như không phải muốn hiệu quả này, anh phí công như vậy làm cái gì.

Mục đích của anh rất đơn giản, muốn nói cho mọi người biết, Hạ Thiên, đã có chủ.

……
Ngày Quốc khánh được nghỉ liên tục chín ngày kể cả cuối tuần, nhưng bởi vì cuối tháng mười phải đến Hàng Châu thi đấu, Tống Âu Dương chỉ định ở nhà đến ngày thứ năm sẽ trở về trường học, nghĩ mang theo đội viên đến sớm một chút có thể cho bọn họ ra ngoài chơi vài lần.

Lôi Đình và Từ Tĩnh Nghi tìm một thành phố ven biển đi du lịch, Kiều Nguy Nhiên thừa dịp nghỉ phép tham gia vào một tiểu đội đi bộ đường dài trong trường.

Chỉ có Tống Âu Dương và Hạ Thiên cùng trở về thành phố S.

Đường sắt cao tốc hơn năm tiếng đồng hồ, chỗ ngồi của hai người bên cạnh nhau, chỗ ngồi của Hạ Thiên ở bên cạnh cửa sổ, nhìn hình ảnh phản chiếu ngoài cửa sổ ngẩn người một lúc, hình như là đang nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại nhìn Tống Âu Dương.

Người kia cảm nhận được ánh mắt cô, cũng nhìn sang, ánh mắt hai người đối diện nhau, tiếng chuông điện thoại trong túi Tống Âu Dương vang lên.

Tống Âu Dương vốn nghĩ rằng là Liêu Thục Liên gọi điện đến hỏi bọn bọn họ đã lên tàu chưa, nhưng không ngờ lại nhìn thấy tên người quanh năm cũng không thấy một lần hiện lên trên màn hình.

Tầm mắt Hạ Thiên rơi vào ba chữ trên màn hình, trái tim run rẩy, cô có thể cảm nhận được khi Tống Âu Dương nhìn thấy cái tên kia, nhiệt độ người bên cạnh đột nhiên hạ xuống.

Cô muốn nắm lấy tay anh, nhưng Tống Âu Dương đã đứng lên trước cô một bước, nâng tay lên vuốt tóc cô đè giọng xuống nhẹ nhàng nói với cô: “Anh đi nhận điện thoại.


Hạ Thiên chỉ nhìn anh gật đầu, sau đó nhìn anh từ vị trí giữa toa tàu đi về phía nửa sau của toa tàu, bước qua cửa tự động giữa các toa tàu, biến mất khỏi tầm mắt.

Tống Minh Hoài.


Ba của Tống Âu Dương.

Lúc còn nhỏ chỉ từng nhìn thấy mặt người đàn ông kia một lần.

Thật ra đã quen biết nhiều năm như vậy, chuyện trước khi anh đến nhà bà nội Liêu, ngoại trừ lúc trước Hạ Thiên biết được một chút từ chỗ mẹ Hạ ra, còn lại về Tống Âu Dương một chút cô cũng không biết.

Liêu Thục Liên chưa từng nói với cô, chuyện của ba mẹ Tống Âu Dương bà cũng chưa từng nói đến.

Từ nhỏ đến lớn, đó là lần đầu tiên “tiếp xúc” với bọn họ.

……
Hạ Thiên vẫn nhìn cánh cửa tự động kia, mở ra khép lại, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, dù sao cũng rất lâu.

Người muốn thấy cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt.

Trên mặt nhìn không ra cảm xúc.

Đối diện với ánh mắt của cô, dừng lại trong nháy mắt, sau đó xem như không có chuyện gì đi tới ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô cười: “Nghĩ cái gì vậy?”
Hạ Thiên ôm lấy tay anh đặt trên tay vịn chơi một lúc lâu không nói gì, trước kia chỉ biết tay anh đẹp, bây giờ mới phát hiện chúng đẹp như vậy.

Là bởi vì tâm trạng khác nhau, cô nghĩ vậy.

Hạ Thiên lặng im một lúc, mới giương mắt nhìn Tống Âu Dương đang kiên nhẫn chờ cô trả lời, nhỏ giọng nói: “Cũng không có gì, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình rất ngu xuẩn.


Câu trả lời ngoài dự đoán, Tống Âu Dương dùng sức nắm lấy tay cô, mỉm cười nhướng mày, nghiêng đầu đến gần cô hơn một chút: “Tự mình kiểm điểm?”
Hạ Thiên lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

“Phương diện nào?” Anh nhéo ngón áp út của cô, lại cười, “Chắc là không phải học tập.


Trạng Nguyên khoa văn của thành phố S nói mình học dốt, có lẽ sẽ bị dân chúng phẫn nộ.

Hạ Thiên mím môi, nhìn anh.

“Cho nên là suy nghĩ chuyện của chúng ta?” Thật ra Tống Âu Dương đã nhìn ra tâm tư cô từ sớm.


Hạ Thiên gật đầu.

Đọc Full Tại .

vn
“Em mới vừa nghĩ, nếu một năm trước em không rời đi, chắc là bây giờ chúng ta đã sớm ở bên nhau nhau rồi đúng không? Cũng không biết bây giờ nó sẽ như thế nào?” Cô nhìn bàn tay hai người nắm chặt nhau, trong lòng cũng không rõ tư vị gì.

Chỉ là vừa mới nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện của mình và Từ Tĩnh Nghi ngày đó.

Từ Tĩnh Nghi ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ lúc nhấn mạnh cô rất đặc biệt đối với anh.

Cô thật sự quá chậm chạp, nhất định phải để cho người khác hết lần này đến lần khác nhắc nhở nhấn mạnh mới có thể hiểu được trái tim của mình.

Đôi mắt đen nhánh của Tống Âu Dương rủ xuống, nhìn cô, mỉm cười không nói gì.

Thật ra trên thực tế, căn bản không có lựa chọn “Nếu cô không đi”, Tống Âu Dương nói như vậy là bởi vì quá hiểu rõ cô, mặc kệ lặp lại bao nhiêu lần, cô rời đi cũng là chuyện chắc chắn.

Mẹ anh bởi vì lúc sinh anh bị xuất huyết mà chết, cho nên từ khi anh sinh ra đã chưa từng được gặp bà, nhưng chuyện ba mẹ Hạ đột nhiên qua đời có bao nhiêu đả kích đối với Hạ Thiên, tuy rằng anh không thể đồng cảm, nhưng mỗi lần nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng không ngừng khóc của cô, anh liền cảm thấy tim mình còn đau hơn.

Lúc ấy làm tang sự xong, cô nhốt mình trong phòng suốt hai tuần, Từ Tĩnh Nghi đi vào đưa đồ ăn cho cô, cô cũng không nói với cô ấy một câu, chỉ nói mình muốn yên tĩnh một mình.

Lúc con người bi thương, đều thích ở một mình, bọn họ đều hiểu điều này.

Cho nên, cô ở trong phòng vài ngày, mấy người bọn họ ở bên ngoài cùng cô vài ngày, ngay cả Tôn Học cũng từ Bỉ trở về, bọn họ đều dùng hành động nói cho cô biết: Điềm Điềm không sao đâu, chú dì không còn nữa, cậu còn có bọn tớ.

Nhưng điều khiến cho bọn họ thật sự không ngờ đến chính là, hai tuần sau, cô bước từ trong phòng ra, câu nói đầu tiên, là muốn giống như ba mẹ cô, gia nhập vào tổ chức bác sĩ không biên giới.

Từ Tĩnh Nghi khóc lóc mắng cô tại chỗ có phải điên rồi hay không, Lôi Đình cũng nói không dễ nghe, rống lên như là muốn đem làm sập cả căn phòng.

Hốc mắt Kiều Nguy Nhiên cũng đỏ lên, nhưng vẫn là người giảng hòa, khuyên Lôi Đình và Từ Tĩnh Nghi bảo hai người không nên quá kích động.

Tôn Học giỏi ăn nói cũng khuyên bảo, cố gắng để cho cô bỏ ý niệm trong đầu này đi.

Chỉ có anh, im lặng nhìn cô một câu cũng không nói.

Nhưng đến nay anh vẫn sẽ không bao giờ quên ánh mắt của cô lúc đó, nghiêm túc, kiên định, xin lỗi, còn có —— thỉnh cầu.

Anh không có cách nào cự tuyệt cô.

……
Một tháng tiếp theo, cô chuẩn bị tài liệu để đến Hồng Kông phỏng vấn, trở về lại chuẩn bị cái gì đó.

Cô được cử sang Thụy Sĩ để học tập, ngay sau đó đi ra ngoài để thực hiện nhiệm vụ.

Năm ngoái sau khi Hạ Thiên rời đi, quả thật Tống Âu Dương đã suy đồi một thời gian rất dài, hiểu cô là một chuyện, nhưng không muốn không bỏ lỡ không lo lắng lại là một chuyện khác.


Sau khi cô rời đi, anh đã làm gì trong khoảng thời gian đó, anh thật sự không nhớ rõ.

Việc đầu tiên sau khi tỉnh táo là tìm kiếm tất cả các tài liệu về tổ chức bác sĩ không biên giới.

Trước kia không bao giờ dùng các ứng dụng xã hội, nhưng lúc đó anh lại cố ý đăng ký Weibo, chú ý đến tài khoản Weibo chính thức của bác sĩ không biên giới, muốn dùng cách này có thể thu thập được một vài tin tức của cô.

Lúc Hạ Thiên rời đi, mọi người náo loạn rất khó chịu, trong suy nghĩ của bọn họ, cô đã chọn sai đường, và nguồn gốc của sự khác biệt là những kinh nghiệm và suy nghĩ khác nhau của cô và bọn họ.

Mọi người đều đứng ở góc độ của riêng mình và nhìn vào sự thay đổi đột ngột này.

Hạ Thiên biết mọi người cần thời gian để hồi phục và thích ứng, hai tháng đầu tiên rời đi cũng không liên lạc với bọn họ.

Mãi cho đến tháng thứ ba, một bức ảnh đã được vào gửi trong nhóm WeChat của bọn họ.

Trong ảnh là ảnh chụp chung của cô và một cậu bé da đen, so với tay kéo ngốc nghếch, cả hai đều cười rất vui vẻ.

Cuối cùng là ba chữ: Tớ rất khỏe.

Đọc Full Tại .

vn
Cô chủ động, hoàn toàn làm cho tảng băng ngăn cách trước kia của bọn họ tan ra.

Đôi khi bạn bè là như vậy, sự bồng bột qua đi, phần còn lại đối với những gì mình đã làm vào thời điểm đó là hối hận và hối hận, nhưng không thể làm mất mặt để xin lỗi, đi hòa giải.

Giống như trong cuốn sách đã nói, trong một mối quan hệ, ai là người coi trọng hơn, thì sẽ là người cúi đầu trước.

Những lời này không chỉ áp dụng với tình yêu, tình bạn cũng vậy.

Hạ Thiên chủ động nhượng bộ, ngược lại khiến cho mấy người bọn họ suy nghĩ nhiều hơn, nhất là Lôi Đình cùng Từ Tĩnh Nghi lúc ấy đã cãi nhau dữ dội nhất với cô.

Mà chuyện cô đăng ký Weibo, trong mấy người bọn họ cũng chỉ có một mình Tống Âu Dương biết, thật ra anh biết chuyện này cũng là ngoài ý muốn, là bởi vì nhìn thấy Weibo chính thức do bác sĩ không biên giới đăng lên, kèm theo một tấm ảnh, không có chữ, chỉ có @ một cái tên Weibo: Peace.

Bức ảnh được chụp sau một cuộc không kích, một cô gái cúi xuống để quét mái nhà để lộ logo màu đỏ của “Bác sĩ không biên giới” trên mái nhà.

Không ai quen thuộc với bóng dáng của cô gái đó hơn anh, bởi vì cô gái đó là người mà anh đã thích từ nhiều năm trước.

Ngày thường không thích cười, lúc cười lên lại là một cô gái rất ngọt ngào.

Cô ấy cũng có một cái tên dễ nghe và ấn tượng ——
Hạ Thiên.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương