Emily nhàn nhã ngồi trên bàn ăn đặc biệt dành cho em bé.

Nàng thầm like hành động Roosevelt.

Lúc này chú chó ngậm đồ chơi hình xương ống yêu thích không ngừng vẫy đuôi bày tỏ sự phấn khích khi được nàng khen. Bà Catherine, cả người bận rộn xử lí công việc trong nhà.

Bà Catherine cẩn thận đút từng thìa sữa pha ấm lên miệng nhỏ hồng xinh xắn của nàng.

Emily mãi nhìn đại sảnh, nơi xảy ra hiện trường cách đây 1 giờ.
Hồng Thơ nhanh chóng đưa em gái đi chích ngừa.

Nguyễn Huỳnh Như khóc đến mất hình tượng.

Miệng cô ta cứ la oang oang.

Ánh mắt như chứa tia lửa, sợ là muốn ăn tươi nuốt sống chú chó cưng nhà nàng.

Chú chó Roosevelt, khuôn mặt vô số tội, đầu và cái đuôi cụp xuống vì bị Hồng Thơ ăn mắng.
Emily nhìn một hồi thu tầm mắt, ngoan ngoãn chậm rãi thưởng thức bữa ăn tuyệt vời.

Cha nàng bận công tác cả tuần mới về nhà.

Nàng chán nản gõ ngón tay nhỏ xíu trên mặt bàn.
- " Cô chủ nhỏ muốn gì ? "
Bà Catherine quan sát biểu cảm của Emily.

Lo sợ nàng không thoải mái.

Bà nhẹ nhàng vuốt nhẹ vài cái trên lưng nàng.
- " A...a...a " - Emily muốn nói lắm nhưng cửa miệng chỉ phát ra được tiếng a lúc dài lúc ngắn.

Cũng như hiển thị sự vui, buồn, giận, khóc đều có.


Emily tinh ý chỉ tay hướng phía vườn nhà sau.
Giờ là buổi chiều, bầu trời ấm áp.

Rất thích hợp ra ngoài dạo chơi.

Bà Catherine mỉm cười hiểu rõ ý muốn của nàng.
- " Cô chủ nhỏ từ từ đã.

Người phải ăn xong phần buổi trưa người mới ra ngoài được."
Emily gật đầu, phối hợp bà quản gia uống sạch sẽ không chừa giọt sữa nào.

Bàn tay nhỏ bé xinh xinh nắm lấy đầu ngón tay cái bà Catherine.

Đôi mắt nâu xinh đẹp to tròn hút hồn trong trẻo long lanh nhìn bà, miệng xinh xắn cất tiếng a...a...!Bàn tay nhỏ còn lại chỉ về hướng vườn nhà sau.

Bà Catherine đầu hàng trước sự đáng yêu này.

Bà nhanh chóng vệ sinh cá nhân cho Emily và dọn dẹp sạch sẽ.

Kế tiếp, bế nàng đi ra sau vườn.
Emily nằm trong lòng bà quản gia.

Khuôn mặt dần mất nhân tính, hihi mĩ nhân kế thành công làm sao ai vượt qua được ải này.
Cảm nhận được làn gió mát lướt qua người.

Lòng nàng tự tại.

Ở thế giới cổ tích, nàng chẳng bao giờ được nhìn thế giới xinh đẹp bằng trực tiếp, thân phận phù thủy chỉ có thể như một con chuột nhắt lén nhìn người ngoài vui đùa đi dạo tự do.

Hành động đời thường thật giản dị nhưng đó là khao khát cả cuộc đời nàng.

Tưởng rằng bên cạnh kẻ bạc tình kia, ngôi vị hoàng hậu và sự kính cẩn người dân sẽ khiến nàng đạt được ước muốn bấy lâu nay.

Nàng cảm thấy đời sống bình thường quý báu lắm rồi.

Tự do thoải mái ngắm cảnh, chạy nhảy có sướng hơn không ?
- " A...a...a " - lần này, Emily chỉ tay về hướng ghế ngồi xích đu.

Bà quản gia Catherine hiểu ý đưa cô chủ nhỏ ngồi trong ghế đu trang trí lộng lẫy, xinh đẹp và xoa hoa.

Nhưng không kém phần tao nhã và thanh lịch.
Emily khoái trí ngồi trong lòng bà Catherine.

Đôi mắt nhăm lại cảm nhận khoảnh khắc bình yên.

Khu vườn nhà sau trồng đủ nhiều cây cảnh.

Emily nghĩ, nếu nàng lớn nàng mong muốn trở thành nhà thực vật hoặc người chuyên về dược liệu.

Vốn là phù thủy, Emily có cho mình phong phú tài nguyên vô tận về dược.

Nàng chẳng lo sau này nàng không làm được gì ở thế giới đầy rẫy kim loại tự động.
Bà quản gia Catherine ngồi đung đưa theo nhịp xích đu.

Đôi mắt mệt mỏi ngủ thiếp lúc nào không hay.


Emily ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc với nàng sáu tháng quá.

Bàn tay nhỏ khẽ trượt dài đôi má gầy hóp.

Emily thật sự rất vui khi có người ngoài cha mẹ, yêu thương nàng không kém cạnh.

Bà chăm sóc, chăm bẵm nàng khi nàng còn là đứa trẻ đỏ hỏn mới ra đời.

Bà thân thiết không khác gì người thân ruột thịt của nàng.
\[...!thế giới mới này đáng để cô sống thử.

\]
Lời nói Fred không ngừng lặp đi lặp lại quanh tai nàng.

Emily im lặng nhìn vườn hoa đung đưa theo nhịp gió.

Đôi mắt nâu nhìn mặt trời lặn phía Tây.

Hoàng hôn chiều chiều thật đẹp.

Rảnh rỗi, nàng sẽ bỏ chút thời gian đi ngắm.
Rùng mình, giác quan Emily nhạy bén.

Nàng xoay đầu nhìn.

Là ai ? Ai nhìn lén nàng.

Khuôn viên nàng ở có canh gác nghiêm ngặt làm sao kẻ lạ vô được ? Emily nghĩ ngợi vài giây rồi lắc đầu.

Thế giới này hoà bình, chẳng có kẻ ám sát phù thủy gì cả.

Nàng đã nghĩ nhiều rồi.

Đằng xa, kẻ theo dõi nàng là một con quạ.

Con quạ đen nhìn hai người trên xích đu lúc lâu, ngoắt cái bay đi.

- " Emily...!Emily...Nàng...nàng ấy còn sống ? Nàng ấy thật sự còn sống ? " - bóng dáng nhỏ bé lẩm bẩm một mình hồi lâu.

Con quạ yên vị trên cánh tay.


Bầu không khí xung quanh căn phòng tối đen như mực.

- " Ha...ha...!Emily.

Ta sắp gặp lại nàng rồi.

Lần này ta tuyệt đối không bỏ nàng.

"
Đôi mắt đỏ như máu, cười vang khắp phòng.

Con quạ hiểu ý chủ nhân lập tức bay ra ngoài cửa sổ.
- " Con bé ngủ rồi sao ? "
Hồng Thơ mệt mỏi sau sự việc cô em gái quý hoá của mình sinh chuyện.

Nhìn Emily ngủ thẳng giấc, khuôn mặt xinh đẹp hiền hậu nở nụ cười thoả mãn.

- " Vâng ! Lúc chiều già này bế tiểu thư đi dạo vườn nhà sau.

Có lẽ tiểu thư có khoảng thời gian tuyệt vời.

Cô chủ chắc mệt rồi.

"
- " Ừm, cảm ơn bà nhiều quản gia Catherine.

"
Ngắm nghía con gái yêu ngủ ngon trong chiếc nôi.

Emily là tất cả của cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương