Cuộc Sống Muôn Màu Của Anh Chàng Mặt Than
-
Chương 2: Nụ hôn đầu tiên
Edit: Qiezi
Không biết có phải vì Lý Tôn tắm quá lâu hay không, khi hắn bước ra thì Trần Thải đã ngủ, thân thể xiêu vẹo tựa đầu giường, đầu nghiêng sang một bên, khóe miệng còn chảy chất lỏng khả nghi.
Lý Tôn đi tới bên giường, cúi đầu cẩn thận nhìn Trần Thải đang ngủ say.
Trần Thải nghĩ trước khi kết hôn vốn không biết Lý Tôn, nhưng Lý Tôn đã biết Trần Thải năm năm.
Năm năm trước, Lý Tôn 25 tuổi đã là nhân vật phong vân trên thương trường, theo lý thuyết, vừa đẹp trai lại có tiền, bên cạnh Lý Tôn hẳn phải có mỹ nữ kéo dài thành hàng mới đúng. Đúng là trước đây có vô số người muốn bò lên giường Lý Tôn, nhưng Lý Tôn không hẹn hò với bất kỳ người nào, thậm chí ngay cả tình một đêm cũng không có. Dần dần trong giới thượng lưu đồn đại rằng Lý Tôn ‘bất lực, ‘lãnh đạm’.
Thật ra Lý Tôn rất bình thường, hơn nữa thường xuyên rèn luyện thể thao, không chỉ khỏe mạnh mà dáng người cũng hoàn mỹ không chê vào đâu được. Nhưng bất luận là phụ nữ ngực lớn xinh đẹp hay là đàn ông còn đẹp hơn phụ nữ, Lý Tôn đều không có bất kỳ hứng thú gì. Đàn ông bình thường sẽ có dục vọng, nhưng Lý Tôn thà tự mình giải quyết chứ không muốn tùy tiện lên giường với người lạ.
Lý Tôn nhớ ngày đó mình tham gia một bữa tiệc rất bình thường, đang lúc buồn chán tính bỏ về thì đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi đứng trong góc, cao ráo mảnh mai, trên mặt còn mang chút hương vị trẻ con, trông như học sinh, chắc là theo ba mẹ tới dự tiệc. Lúc này thiếu niên đang nói chuyện với người bên cạnh, có lẽ nói đến chuyện buồn cười nào đó, thiếu niên cười khẽ, đôi mắt hoa đào hẹp dài cong thành vầng trăng non, khóe miệng hơi nhếch lên, lúm đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện.
Lý Tôn đột nhiên cảm thấy không rời mắt được, dừng bước nhìn chằm chằm thiếu niên.
“Trần Thải.” Trong lúc bất chợt, một cái tên lọt vào tai Lý Tôn.
“Dạ!” Thiếu niên cất tiếng, giọng nói trong veo, nghiêng đầu để lộ nụ cười càng thêm rực rỡ.
Lúc nãy Lý Tôn chỉ thấy gò má thiếu niên, bây giờ quay đầu lại, khuôn mặt mang theo nụ cười tươi tắn ấy bỗng nhiên chạm vào đáy lòng Lý Tôn, từ đó về sau nhớ mãi không quên.
Xét một cách công bằng, nhan sắc Trần Thải không phải thuộc dạng xuất sắc, thậm chí còn không đẹp trai bằng Lý Tôn, nhưng Lý Tôn vừa nhìn đã động lòng, vừa gặp đã thương. Sau buổi tiệc đó, hắn lập tức điều tra gia thế bối cảnh của Trần Thải.
Sau đó Lý Tôn thường lái xe đến trường Trần Thải, nhưng chỉ ngồi trong xe nhìn xa xa, Trần Thải cúi đầu trầm tư, Trần Thải đùa giỡn với bạn học, Trần Thải đi lướt qua xe mình… Từ trung học đến đại học, Lý Tôn nhìn tròn năm năm, nhưng có lẽ che giấu quá tốt, Trần Thải chưa bao giờ phát hiện.
Lý Tôn cũng không biết tại sao mình lại mê muội Trần Thải như vậy, nhưng người này đã nảy mầm trong lòng hắn, hơn nữa khát vọng càng ngày càng mãnh liệt. Năm năm sau khi nhìn thấy Trần Thải, mỗi khi Lý Tôn nổi lên dục vọng đều nghĩ đến mặt Trần Thải mới có thể phát tiết ra ngoài.
Đến khi Trần Thải sắp 18 – đủ tuổi kết hôn theo quy định – Lý Tôn dùng chút thủ đoạn khiến công ty ba Trần bị nợ một khoản lớn, sau đó hắn như chúa cứu thế xuất hiện ở Trần gia, khiến Trần Thải vì cứu công ty của ba mình mà bất đắc dĩ kết hôn với hắn.
Kỳ thật Lý Tôn không chỉ mặt than, tình cảm cũng than nốt, IQ 180, EQ -180. Trong năm năm nay, nếu Lý Tôn tốn chút tâm tư chủ động theo đuổi Trần Thải, tuy nói tuổi tác hai người khá chênh lệch, nhưng với vẻ ngoài và gia thế của Lý Tôn, Trần Thải đã sớm nhào vào lòng Lý Tôn, hắn cũng đâu cần dùng thủ đoạn khác. Nhưng ngày thường Lý Tôn chẳng có động tĩnh gì, chỉ len lén nhìn trộm, tuy rằng bây giờ đã chiếm được Trần Thải như ý nguyện, nhưng Trần Thải lại không biết Lý Tôn thích mình. Hiện tại cậu chỉ xem hắn như người xa lạ, hơn nữa trong lòng còn chút sợ hãi và kháng cự.
“Ưm…” Có lẽ là Lý Tôn nhìn quá lâu, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Trần Thải, cậu dần tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.
“A!” Trần Thải vừa mở mắt đã thấy mặt than phóng đại của Lý Tôn, hoảng sợ la lên.
Lý Tôn tiếp tục mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm Trần Thải.
“Tôi… Tôi…” Trần Thải bình tĩnh lại không hét nữa, lúng túng nhìn Lý Tôn, lắp ba lắp bắp nói không nên lời.
Lý Tôn đột nhiên hướng về phía trước, dán môi lên môi Trần Thải.
“A…” Trần Thải hoảng sợ lại muốn thét lên, nhưng vừa há miệng, đầu lưỡi Lý Tôn đã trực tiếp tiến vào, hành quân thần tốc.
Mặc dù nói ra sẽ không ai tin, nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của người đàn ông độc thân hoàng kim của giới thượng lưu, điển hình cao phú soái, mọi mặt đều siêu phàm – Lý Tôn đã 30 tuổi.
Trước kia Lý Tôn cũng từng thấy người khác hôn môi, nhưng chỉ thấy cánh môi chạm nhau, cụ thể đưa đầu lưỡi vào miệng đối phương rồi hôn như thế nào thì Lý Tôn không biết.
Không biết có phải vì Lý Tôn tắm quá lâu hay không, khi hắn bước ra thì Trần Thải đã ngủ, thân thể xiêu vẹo tựa đầu giường, đầu nghiêng sang một bên, khóe miệng còn chảy chất lỏng khả nghi.
Lý Tôn đi tới bên giường, cúi đầu cẩn thận nhìn Trần Thải đang ngủ say.
Trần Thải nghĩ trước khi kết hôn vốn không biết Lý Tôn, nhưng Lý Tôn đã biết Trần Thải năm năm.
Năm năm trước, Lý Tôn 25 tuổi đã là nhân vật phong vân trên thương trường, theo lý thuyết, vừa đẹp trai lại có tiền, bên cạnh Lý Tôn hẳn phải có mỹ nữ kéo dài thành hàng mới đúng. Đúng là trước đây có vô số người muốn bò lên giường Lý Tôn, nhưng Lý Tôn không hẹn hò với bất kỳ người nào, thậm chí ngay cả tình một đêm cũng không có. Dần dần trong giới thượng lưu đồn đại rằng Lý Tôn ‘bất lực, ‘lãnh đạm’.
Thật ra Lý Tôn rất bình thường, hơn nữa thường xuyên rèn luyện thể thao, không chỉ khỏe mạnh mà dáng người cũng hoàn mỹ không chê vào đâu được. Nhưng bất luận là phụ nữ ngực lớn xinh đẹp hay là đàn ông còn đẹp hơn phụ nữ, Lý Tôn đều không có bất kỳ hứng thú gì. Đàn ông bình thường sẽ có dục vọng, nhưng Lý Tôn thà tự mình giải quyết chứ không muốn tùy tiện lên giường với người lạ.
Lý Tôn nhớ ngày đó mình tham gia một bữa tiệc rất bình thường, đang lúc buồn chán tính bỏ về thì đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi đứng trong góc, cao ráo mảnh mai, trên mặt còn mang chút hương vị trẻ con, trông như học sinh, chắc là theo ba mẹ tới dự tiệc. Lúc này thiếu niên đang nói chuyện với người bên cạnh, có lẽ nói đến chuyện buồn cười nào đó, thiếu niên cười khẽ, đôi mắt hoa đào hẹp dài cong thành vầng trăng non, khóe miệng hơi nhếch lên, lúm đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện.
Lý Tôn đột nhiên cảm thấy không rời mắt được, dừng bước nhìn chằm chằm thiếu niên.
“Trần Thải.” Trong lúc bất chợt, một cái tên lọt vào tai Lý Tôn.
“Dạ!” Thiếu niên cất tiếng, giọng nói trong veo, nghiêng đầu để lộ nụ cười càng thêm rực rỡ.
Lúc nãy Lý Tôn chỉ thấy gò má thiếu niên, bây giờ quay đầu lại, khuôn mặt mang theo nụ cười tươi tắn ấy bỗng nhiên chạm vào đáy lòng Lý Tôn, từ đó về sau nhớ mãi không quên.
Xét một cách công bằng, nhan sắc Trần Thải không phải thuộc dạng xuất sắc, thậm chí còn không đẹp trai bằng Lý Tôn, nhưng Lý Tôn vừa nhìn đã động lòng, vừa gặp đã thương. Sau buổi tiệc đó, hắn lập tức điều tra gia thế bối cảnh của Trần Thải.
Sau đó Lý Tôn thường lái xe đến trường Trần Thải, nhưng chỉ ngồi trong xe nhìn xa xa, Trần Thải cúi đầu trầm tư, Trần Thải đùa giỡn với bạn học, Trần Thải đi lướt qua xe mình… Từ trung học đến đại học, Lý Tôn nhìn tròn năm năm, nhưng có lẽ che giấu quá tốt, Trần Thải chưa bao giờ phát hiện.
Lý Tôn cũng không biết tại sao mình lại mê muội Trần Thải như vậy, nhưng người này đã nảy mầm trong lòng hắn, hơn nữa khát vọng càng ngày càng mãnh liệt. Năm năm sau khi nhìn thấy Trần Thải, mỗi khi Lý Tôn nổi lên dục vọng đều nghĩ đến mặt Trần Thải mới có thể phát tiết ra ngoài.
Đến khi Trần Thải sắp 18 – đủ tuổi kết hôn theo quy định – Lý Tôn dùng chút thủ đoạn khiến công ty ba Trần bị nợ một khoản lớn, sau đó hắn như chúa cứu thế xuất hiện ở Trần gia, khiến Trần Thải vì cứu công ty của ba mình mà bất đắc dĩ kết hôn với hắn.
Kỳ thật Lý Tôn không chỉ mặt than, tình cảm cũng than nốt, IQ 180, EQ -180. Trong năm năm nay, nếu Lý Tôn tốn chút tâm tư chủ động theo đuổi Trần Thải, tuy nói tuổi tác hai người khá chênh lệch, nhưng với vẻ ngoài và gia thế của Lý Tôn, Trần Thải đã sớm nhào vào lòng Lý Tôn, hắn cũng đâu cần dùng thủ đoạn khác. Nhưng ngày thường Lý Tôn chẳng có động tĩnh gì, chỉ len lén nhìn trộm, tuy rằng bây giờ đã chiếm được Trần Thải như ý nguyện, nhưng Trần Thải lại không biết Lý Tôn thích mình. Hiện tại cậu chỉ xem hắn như người xa lạ, hơn nữa trong lòng còn chút sợ hãi và kháng cự.
“Ưm…” Có lẽ là Lý Tôn nhìn quá lâu, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Trần Thải, cậu dần tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.
“A!” Trần Thải vừa mở mắt đã thấy mặt than phóng đại của Lý Tôn, hoảng sợ la lên.
Lý Tôn tiếp tục mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm Trần Thải.
“Tôi… Tôi…” Trần Thải bình tĩnh lại không hét nữa, lúng túng nhìn Lý Tôn, lắp ba lắp bắp nói không nên lời.
Lý Tôn đột nhiên hướng về phía trước, dán môi lên môi Trần Thải.
“A…” Trần Thải hoảng sợ lại muốn thét lên, nhưng vừa há miệng, đầu lưỡi Lý Tôn đã trực tiếp tiến vào, hành quân thần tốc.
Mặc dù nói ra sẽ không ai tin, nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của người đàn ông độc thân hoàng kim của giới thượng lưu, điển hình cao phú soái, mọi mặt đều siêu phàm – Lý Tôn đã 30 tuổi.
Trước kia Lý Tôn cũng từng thấy người khác hôn môi, nhưng chỉ thấy cánh môi chạm nhau, cụ thể đưa đầu lưỡi vào miệng đối phương rồi hôn như thế nào thì Lý Tôn không biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook