Đầu xuân đến, khí trời ấm áp hơn, gió thổi trên mặt cũng mang theo hơi ấm.

Khương Vãn giật mình, không hiểu tại sao Tạ Dực lại đột nhiên hỏi chuyện này, chẳng lẽ nàng đã để lộ sơ hở gì sao?

Chuyện nàng xuyên không vào thân thể "Khương Vãn" là chuyện không thể nói ra, hơn nữa cho dù hắn có tin hay không, lỡ như hắn coi nàng là yêu nữ mê hoặc lòng người mà bắt giữ, vậy thì đúng là tự chuốc lấy phiền phức.

"Sao chàng lại hỏi chuyện này?"

Tạ Dực nói: "Bây giờ là ta đang hỏi nàng."

Chuyển chủ đề không thành công, Khương Vãn đành phải bịa chuyện: “Tài nấu nướng này ta đã học từ khi còn ở nhà mẹ rồi."

"Sau khi chúng ta thành thân, ta chưa từng thấy nàng nấu được một bữa cơm nào cho ra hồn."

Sự việc đã đến nước này, Khương Vãn chỉ có thể nói dối: "Trước kia chàng đối xử với ta lạnh nhạt như vậy, tại sao ta phải nấu cho chàng ăn?"


"Thật sao?" Tạ Dực nhướng mày cười, "Vậy tại sao sau này nàng lại thay đổi?"

Khương Vãn múc nước trong chum đổ vào nồi, sau đó đi đến trước mặt Tạ Dực, chống nạnh, giơ ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt hắn, "Chẳng phải là vì có người bị thương trở về, ta thấy không đành lòng sao?"

Nói xong, nàng còn hất cằm lên, vẻ mặt đắc ý, "Tuy nhà ta xuất thân là thợ thủ công, nhưng ta rất thích ăn uống, đồ ăn trong nhà đều do ta làm, đương nhiên phải thỏa mãn cái miệng của mình.

Nói đi cũng phải nói lại, cưới được người thê tử như ta, chàng cứ việc hưởng thụ đi!"

Nói xong, Khương Vãn xoay người, nhân lúc Tạ Dực không nhìn thấy, nàng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.

Quả nhiên, nói dối cũng cần phải có thiên phú, không biết như vậy có thể xóa tan nghi ngờ của Tạ Dực hay không.

Nhìn bóng lưng bận rộn của nàng, Tạ Dực nheo mắt lại.

Lời giải thích của Khương Vãn cũng không phải là không có lý, nàng vốn là người có lòng dạ sâu xa, giấu giếm chút chuyện cũng là chuyện bình thường.

Nhưng trực giác nói cho hắn biết, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Hai đời làm người của hắn, chỉ có Khương thị là người có biểu hiện khác biệt nhất, khiến hắn không thể không chú ý.

Nhà họ Tạ tuy rằng ném hắn đến nơi hoang vu này, nhưng không có nghĩa là bọn họ đã buông lỏng cảnh giác với hắn, nếu không thì tình cảnh của hắn trong quân doanh cũng sẽ không khó khăn như vậy.

Mấy lần thử dò xét Khương thị, nàng ta đều có thể né tránh một cách dễ dàng, không biết là nàng ta thật sự không có vấn đề gì, hay là nàng ta quá thông minh.

Tạ Dực không hy vọng bên cạnh mình có tai mắt của người nhà họ Tạ ở kinh thành.

Suy nghĩ một lúc, Tạ Dực chống gậy quay về phòng.

Hiện tại, thế đơn lực bạc, hắn không thể manh động, cứ để Khương thị đi cầm cố ngọc bội trước đã, chờ khi thuộc hạ cũ của nhà họ Đinh tìm đến, sau đó tính tiếp cũng không muộn.


Về phần Khương Vãn.

Sau khi đuổi được Tạ Dực đi, trong lòng nàng cũng không được yên ổn.

May mà thời gian nàng ở chung với Tạ Dực không lâu, hai người cũng không quá thân thiết, cho dù hắn có cảm thấy không đúng, cũng không thể nào đoán được nàng đã thay đổi linh hồn.

Nếu sau này nàng hòa ly, người nhà họ Khương - những người đã ở chung với nguyên chủ lâu năm, thì chưa chắc đã qua mắt được.

Xem ra, hiện tại nàng cũng phải nghĩ cách đối phó với người nhà họ Khương.

Khương Vãn ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Buổi chiều, nàng lại lên núi đưa cơm tối cho bốn người Nghiêm Xuân.

Ngoài món thịt luộc nước mắm ra, hai món còn lại đã được thay thế bằng rau.

Bốn người Nghiêm Xuân vẫn ăn uống rất vui vẻ, những quân lính trêu trọc mấy người bọn họ vào buổi trưa thì đều trốn đến chỗ khác, sợ rằng ngửi thấy mùi thức ăn, nhìn lại đồ ăn của mình, sẽ mất hết cả khẩu vị.

Sau khi ăn hai bữa cơm, bốn người Nghiêm Xuân lập tức quyết định, sau này sẽ để Khương Vãn mang cơm đến cho bọn họ.

Thậm chí còn có mấy quân hộ đến hỏi xem Khương Vãn có nhận thêm người nữa hay không.


Nàng cũng không ngờ hiệu quả lại rõ ràng như vậy, chỉ trong vòng hai bữa cơm, đã có người quyết định gia nhập, trong đó có cả tên to con đã trêu chọc Nghiêm Xuân vào buổi trưa.

Đương nhiên, đã là khách đến tận cửa, Khương Vãn không có lý do gì từ chối.

Nàng yêu cầu, nếu như muốn nàng mang cơm đến lâu dài, mỗi tháng phải giao cho nàng sáu đấu rưỡi gạo, thêm một văn tiền mỗi ngày.

Bổng lộc của quân hộ là tám đấu gạo, nhưng trong mấy tháng đi khai hoang này, mỗi tháng bọn họ được nhận một thạch.

Mỗi tháng người nhà bọn họ cũng chỉ ăn hết chừng đó, quy đổi ra tiền bạc, số gạo đưa cho Khương Vãn còn rẻ hơn so với mua ở ngoài.

Hơn nữa, đồ ăn ở ngoài chưa chắc đã ngon bằng Khương Vãn!

Mọi người đều vui vẻ đồng ý.

Mở hàng thuận lợi, không những giữ chân được bốn người Nghiêm Xuân, mà còn có thêm thu hoạch ngoài dự kiến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương