Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
-
Chương 44
Đám người xung quanh sớm bị dọa cho chạy tứ tán, trong miệng kêu gào: "Mãnh thú ăn thịt người, mãnh thú ăn thịt người rồi."
Tiểu Bạch thấy người trong miệng đã không còn động tĩnh gì, cái đầu to vung lên, Bối Nhĩ trong miệng liền bị quăng ra phía xa, cô ta đã tắt thở.
Giản Thanh Vân trợn mắt há mồm nhìn tiểu Bạch và Bối Nhĩ đã chết cách đó không xa, đầu óc trống rỗng. Lần đầu tiên cô ý thức được tiểu Bạch không phải con chó to thỉnh thoảng còn thích cọ người làm nũng.
Mạt Tư thấy cô tựa hồ bị dọa sợ, liền vội vội vàng vàng ôm lấy cô an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, tiểu Bạch là vì chúng ta mới có thể cắn chết Bối Nhĩ."
Tiểu Bạch thấy BỐi Nhĩ phía xa vẫn không nhúc nhích, lúc này mới xoay cái mông to đùng, đi tới bên người Giản Thanh Vân ngồi chồm hổm xuống, lại dùng cái đầu to cọ cọ cô, ý muốn nói cô đừng sợ hãi, nó đã cắn chết người xấu rồi.
Thần sắc Giản Thanh Vân phức tạp nhìn Mạt Tư, lại sờ sờ đầu tiểu Bạch đang tranh công bên cạnh, lúc này mới thấp giọng nói: "Em không lo lắng điều đó, bây giờ tiểu Bạch cắn chết người rồi, chúng ta phải... rời khỏi bộ lạc sao?"
Nếu như tiểu Bạch không cắn chết BỐi Nhĩ thì bọn họ còn có một nửa cơ hội tiếp tục lưu lại bộ lạc. Bây giờ tiểu Bạch trực tiếp cắn chết Bối Nhĩ, bộ lạc chắc chắn không cho bọn họ ở nữa rồi. Cô thì không lo lắng cho mình, mặc kệ ở đâu cô đều có thể sống tốt. Nhưng còn Mạt Tư thì sao? Cô lo lắng Mạt Tư có cảm tình với bộ lạc, không thể rời đi.
Mạt Tư còn chưa nói gì, tiểu Bạch bên cạnh đã nhe răng nhếch miệng rống về phía đám người xung quanh, ý tứ là: Bọn họ dám bắt chị rời đi, em liền cắn chết bọn họ!!!
Giản Thanh Vân muốn cười mà không cười nổi. Tất nhiên cô biết ý tứ của tiểu Bạch là gì, cũng biết tiểu Bạch rất lợi hại. Nhưng là, nếu như bọn họ vì sợ tiểu Bạch hung ác mà để bọn cô ở lại bộ lạc, thì về sau cô và Mạt Tư sống cũng không dễ chịu gì, người khác sẽ xa lánh và phòng bị họ. Như vậy thì so với rời khỏi bộ lạc có gì khác nhau chứ?
Đám người xung quanh đều đã đứng rất xa, ánh mặt sợ hãi nhìn tiểu Bạch, lại không dám nói gì.
Giản Thanh Vân không chịu nổi bầu không khí này, cô ngẩng đầu nhìn Mạt Tư: "Mạt Tư à, tụi mình phải rời khỏi bộ lạc hả?"
Mạt Tư đứng tại chỗ, vươn tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô, thật lâu mới gật đầu nói khẽ:
"Chúng mình rời khỏi bộ lạc đi." Hắn biết đã không có khả năng ở lại bộ lạc được nữa, còn không bằng dẫn cô trực tiếp rời đi.
Giản Thanh Vân gật gật đầu, kéo tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi."
Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Giản Thanh Vân, nó không hiểu, tất cả mọi người không đuổi bọn họ đi mà, vì sao bọn họ vẫn phải rời khỏi?
"Đi thôi." Giản Thanh Vân biết tiểu Bạch rất thông minh, nhưng cô có thể nói với nó cái gì đây? Nói cho nó biết, nếu tiếp tục ở lại bộ lạc thì sẽ bị mọi người xa lánh? Lỡ như tiểu Bạch quá tức giận mà trút giận lên tất cả mọi người trong bộ lạc, như vậy thì trong lòng cô chắc chắn không thoải mái.
Hai người từ từ đi về, tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch đi theo phía sau hai người
Vân Manh đi theo phía sau hai người, muốn nói lại thôi. Cô muốn khuyên giải nhưng lại rất sợ con thượng cổ mãnh thú kia.
Sau khi trở về nhà chuyện tiểu Bạch cắn chất Bối Nhĩ đã truyền khắp bộ lạc. Tất cả mỗi người đều nghị luận nhốn nháo sau lưng hai người, muốn đuổi bọn họ ra khỏi bộ lạc nhưng lại sợ hãi tiểu Bạch.
Giản Thanh Vân yên lặng thu thập đồ đạc trong nhà gỗ. Vốn dĩ cũng không có gì, mấy tấm thảm da thú, hai cái áo khoác da thú của Mạt Tư, còn lại mấy thứ khác cũng không cần cầm đi.
Nhanh chóng thu dọn xong, đem tất cả thảm da thú và áo khoác của Mạt Tư gói lại, Giản Thanh Vân nhìn căn nhà nhỏ một vòng, có chút không nỡ.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói lo lắng của Ni và tiếng trẻ sơ sinh òa khóc: "Giản Thanh Vân, cô....cô có bên trong không?"
Giản Thanh Vân mở cửa nhà gỗ liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của Ni, trong lòng cô ấy còn ôm theo em bé được quấn trong chiếc thảm da thú mềm mại. Đứa bé không biết bị cái gì đánh thức, đang oa oa khóc lớn, Ni lại chẳng quan tâm đến con mình đang khóc.
"Giản Thanh Vân, rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy? Sao bọn họ nói....nói tiểu Bạch cắn chết Bối Nhĩ?" Ni chỉ ở im trong phòng chăm sóc con nhỏ, đột nhiên nghe thấy âm thanh ầm ầm bên ngoài, về sau nghe nói là tiểu Bạch cắn chết Bối Nhĩ. Cô ở gần Giản Thanh Vân cũng không phải thời gian ngắn, cũng biết tiểu Bạch không có khả năng vô duyên vô cớ cắn chết Bối Nhĩ.
Giản Thanh Vân gật đầu, nói: "Ừ, Bối Nhĩ vu oan Mạt Tư đánh cô ta, tiểu Bạch tức giận liền xông tới cắn chết."
Ni ngẩn người: "Vậy hai người làm sao bây giờ?"
Cô kéo Mạt Tư, nói: "Tôi, Mạt Tư và hai đứa tiểu Bạch tính rời khỏi bộ lạc, dù sao thì tiểu Bạch cắn chết người, bộ lạc cũng không dung chúng tôi được nữa."
"Đi thật sao?" Thần sắc Ni có chút buồn bã, cô rất thích Giản Thanh Vân, không nghĩ tới bây giờ phải xa cách rồi.
Giản Thanh Vân gật đầu, kéo tay Mạt Tư, lại quay đầu về phía lều cỏ gọi: "Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi." Dứt lời, cô nhìn về phía Ni, trong mắt có không nỡ, cuối cùng cũng đành nói: "Ni, bảo trọng."
Ni yên lặng nhìn hai bóng người và tiểu Bạch từ từ đi xa, cô rất buồn.
Người trong bộ lạc cũng đứng nhìn bọn họ rời đi, có người không nỡ cũng có người thở phào nhẹ nhõm.
Vưu Bỉ đứng khuất trong bóng người, ánh mắt nhìn Giản Thanh Vân có chút không nỡ, cuối cùng vẫn thở dài xoay người rời đi.
Trên lưng Mạt Tư đeo thảm da thú và áo khoác, Giản Thanh Vân cưỡi trên người tiểu Bạch, tiểu tiểu Bạch thì ngồi trên đầu tiểu Bạch, hai người đi sâu vào trong rừng rậm Khải Tát.
Tiểu Bạch rất biết chuyện, dọc đường đi nó không hề hí rống, cõng Giản Thanh Vân từ từ đi cùng Mạt Tư. Nó biết cô có thai, cho nên không hề xóc nảy gì cả. Mạt Tư cũng rất chăm sóc, vì chiếu cố Giản Thanh Vân đang mang thai năm tháng mà đi rất chậm.
Bây giờ buổi tối, mặt trời vừa xuống núi, hai người đi một tiếng đồng hồ thì sắc trời đã tối hẳn. Chung quanh chỉ còn lại cây cối cao lớn thôi. Bây giờ là đầu mùa xuân, thời tiết ban đêm vẫn còn hơi lạnh, Mạt Tư khoác lên người Giản Thanh Vân một cái áo khoác.
Giản Thanh Vân ngồi trên người tiểu Bạch cảm thấy hơi buồn ngủ. Người mang thai vốn đã thích ngủ, lại cộng thêm chuyện trong bộ lạc khiến thần kinh cô luôn buộc chặt, bây giờ thì chịu không nổi rồi.
Mạt Tư nhìn sắc trời mờ mịt, liền nói tiểu Bạch nằm sấp xuống rồi ôm Giản Thanh Vân xuống: "Chúng ta cứ nghỉ ngơi qua đêm ở đây đã, ngày mai rồi hắng đi tiếp."
Giản Thanh Vân gật gật đầu, tùy ý để Mạt Tư bồng cô đến gốc cây đại thụ để xuống.
"Em ngoan ngoãn cùng với tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch chờ anh ở đây nhé, anh đi săn mồi về." Mạt Tư nói xong liền nắm cung tên xoay người rời đi.
Giản Thanh Vân muốn nói trong không gian của cô còn rất nhiều đồ ăn, nhưng cô lại không biết phải nói cho Mạt Tư về cái không gian thần kì của mình như thế nào, đành phải trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Tiểu Bạch thấy người trong miệng đã không còn động tĩnh gì, cái đầu to vung lên, Bối Nhĩ trong miệng liền bị quăng ra phía xa, cô ta đã tắt thở.
Giản Thanh Vân trợn mắt há mồm nhìn tiểu Bạch và Bối Nhĩ đã chết cách đó không xa, đầu óc trống rỗng. Lần đầu tiên cô ý thức được tiểu Bạch không phải con chó to thỉnh thoảng còn thích cọ người làm nũng.
Mạt Tư thấy cô tựa hồ bị dọa sợ, liền vội vội vàng vàng ôm lấy cô an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, tiểu Bạch là vì chúng ta mới có thể cắn chết Bối Nhĩ."
Tiểu Bạch thấy BỐi Nhĩ phía xa vẫn không nhúc nhích, lúc này mới xoay cái mông to đùng, đi tới bên người Giản Thanh Vân ngồi chồm hổm xuống, lại dùng cái đầu to cọ cọ cô, ý muốn nói cô đừng sợ hãi, nó đã cắn chết người xấu rồi.
Thần sắc Giản Thanh Vân phức tạp nhìn Mạt Tư, lại sờ sờ đầu tiểu Bạch đang tranh công bên cạnh, lúc này mới thấp giọng nói: "Em không lo lắng điều đó, bây giờ tiểu Bạch cắn chết người rồi, chúng ta phải... rời khỏi bộ lạc sao?"
Nếu như tiểu Bạch không cắn chết BỐi Nhĩ thì bọn họ còn có một nửa cơ hội tiếp tục lưu lại bộ lạc. Bây giờ tiểu Bạch trực tiếp cắn chết Bối Nhĩ, bộ lạc chắc chắn không cho bọn họ ở nữa rồi. Cô thì không lo lắng cho mình, mặc kệ ở đâu cô đều có thể sống tốt. Nhưng còn Mạt Tư thì sao? Cô lo lắng Mạt Tư có cảm tình với bộ lạc, không thể rời đi.
Mạt Tư còn chưa nói gì, tiểu Bạch bên cạnh đã nhe răng nhếch miệng rống về phía đám người xung quanh, ý tứ là: Bọn họ dám bắt chị rời đi, em liền cắn chết bọn họ!!!
Giản Thanh Vân muốn cười mà không cười nổi. Tất nhiên cô biết ý tứ của tiểu Bạch là gì, cũng biết tiểu Bạch rất lợi hại. Nhưng là, nếu như bọn họ vì sợ tiểu Bạch hung ác mà để bọn cô ở lại bộ lạc, thì về sau cô và Mạt Tư sống cũng không dễ chịu gì, người khác sẽ xa lánh và phòng bị họ. Như vậy thì so với rời khỏi bộ lạc có gì khác nhau chứ?
Đám người xung quanh đều đã đứng rất xa, ánh mặt sợ hãi nhìn tiểu Bạch, lại không dám nói gì.
Giản Thanh Vân không chịu nổi bầu không khí này, cô ngẩng đầu nhìn Mạt Tư: "Mạt Tư à, tụi mình phải rời khỏi bộ lạc hả?"
Mạt Tư đứng tại chỗ, vươn tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô, thật lâu mới gật đầu nói khẽ:
"Chúng mình rời khỏi bộ lạc đi." Hắn biết đã không có khả năng ở lại bộ lạc được nữa, còn không bằng dẫn cô trực tiếp rời đi.
Giản Thanh Vân gật gật đầu, kéo tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi."
Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Giản Thanh Vân, nó không hiểu, tất cả mọi người không đuổi bọn họ đi mà, vì sao bọn họ vẫn phải rời khỏi?
"Đi thôi." Giản Thanh Vân biết tiểu Bạch rất thông minh, nhưng cô có thể nói với nó cái gì đây? Nói cho nó biết, nếu tiếp tục ở lại bộ lạc thì sẽ bị mọi người xa lánh? Lỡ như tiểu Bạch quá tức giận mà trút giận lên tất cả mọi người trong bộ lạc, như vậy thì trong lòng cô chắc chắn không thoải mái.
Hai người từ từ đi về, tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch đi theo phía sau hai người
Vân Manh đi theo phía sau hai người, muốn nói lại thôi. Cô muốn khuyên giải nhưng lại rất sợ con thượng cổ mãnh thú kia.
Sau khi trở về nhà chuyện tiểu Bạch cắn chất Bối Nhĩ đã truyền khắp bộ lạc. Tất cả mỗi người đều nghị luận nhốn nháo sau lưng hai người, muốn đuổi bọn họ ra khỏi bộ lạc nhưng lại sợ hãi tiểu Bạch.
Giản Thanh Vân yên lặng thu thập đồ đạc trong nhà gỗ. Vốn dĩ cũng không có gì, mấy tấm thảm da thú, hai cái áo khoác da thú của Mạt Tư, còn lại mấy thứ khác cũng không cần cầm đi.
Nhanh chóng thu dọn xong, đem tất cả thảm da thú và áo khoác của Mạt Tư gói lại, Giản Thanh Vân nhìn căn nhà nhỏ một vòng, có chút không nỡ.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói lo lắng của Ni và tiếng trẻ sơ sinh òa khóc: "Giản Thanh Vân, cô....cô có bên trong không?"
Giản Thanh Vân mở cửa nhà gỗ liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của Ni, trong lòng cô ấy còn ôm theo em bé được quấn trong chiếc thảm da thú mềm mại. Đứa bé không biết bị cái gì đánh thức, đang oa oa khóc lớn, Ni lại chẳng quan tâm đến con mình đang khóc.
"Giản Thanh Vân, rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy? Sao bọn họ nói....nói tiểu Bạch cắn chết Bối Nhĩ?" Ni chỉ ở im trong phòng chăm sóc con nhỏ, đột nhiên nghe thấy âm thanh ầm ầm bên ngoài, về sau nghe nói là tiểu Bạch cắn chết Bối Nhĩ. Cô ở gần Giản Thanh Vân cũng không phải thời gian ngắn, cũng biết tiểu Bạch không có khả năng vô duyên vô cớ cắn chết Bối Nhĩ.
Giản Thanh Vân gật đầu, nói: "Ừ, Bối Nhĩ vu oan Mạt Tư đánh cô ta, tiểu Bạch tức giận liền xông tới cắn chết."
Ni ngẩn người: "Vậy hai người làm sao bây giờ?"
Cô kéo Mạt Tư, nói: "Tôi, Mạt Tư và hai đứa tiểu Bạch tính rời khỏi bộ lạc, dù sao thì tiểu Bạch cắn chết người, bộ lạc cũng không dung chúng tôi được nữa."
"Đi thật sao?" Thần sắc Ni có chút buồn bã, cô rất thích Giản Thanh Vân, không nghĩ tới bây giờ phải xa cách rồi.
Giản Thanh Vân gật đầu, kéo tay Mạt Tư, lại quay đầu về phía lều cỏ gọi: "Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi." Dứt lời, cô nhìn về phía Ni, trong mắt có không nỡ, cuối cùng cũng đành nói: "Ni, bảo trọng."
Ni yên lặng nhìn hai bóng người và tiểu Bạch từ từ đi xa, cô rất buồn.
Người trong bộ lạc cũng đứng nhìn bọn họ rời đi, có người không nỡ cũng có người thở phào nhẹ nhõm.
Vưu Bỉ đứng khuất trong bóng người, ánh mắt nhìn Giản Thanh Vân có chút không nỡ, cuối cùng vẫn thở dài xoay người rời đi.
Trên lưng Mạt Tư đeo thảm da thú và áo khoác, Giản Thanh Vân cưỡi trên người tiểu Bạch, tiểu tiểu Bạch thì ngồi trên đầu tiểu Bạch, hai người đi sâu vào trong rừng rậm Khải Tát.
Tiểu Bạch rất biết chuyện, dọc đường đi nó không hề hí rống, cõng Giản Thanh Vân từ từ đi cùng Mạt Tư. Nó biết cô có thai, cho nên không hề xóc nảy gì cả. Mạt Tư cũng rất chăm sóc, vì chiếu cố Giản Thanh Vân đang mang thai năm tháng mà đi rất chậm.
Bây giờ buổi tối, mặt trời vừa xuống núi, hai người đi một tiếng đồng hồ thì sắc trời đã tối hẳn. Chung quanh chỉ còn lại cây cối cao lớn thôi. Bây giờ là đầu mùa xuân, thời tiết ban đêm vẫn còn hơi lạnh, Mạt Tư khoác lên người Giản Thanh Vân một cái áo khoác.
Giản Thanh Vân ngồi trên người tiểu Bạch cảm thấy hơi buồn ngủ. Người mang thai vốn đã thích ngủ, lại cộng thêm chuyện trong bộ lạc khiến thần kinh cô luôn buộc chặt, bây giờ thì chịu không nổi rồi.
Mạt Tư nhìn sắc trời mờ mịt, liền nói tiểu Bạch nằm sấp xuống rồi ôm Giản Thanh Vân xuống: "Chúng ta cứ nghỉ ngơi qua đêm ở đây đã, ngày mai rồi hắng đi tiếp."
Giản Thanh Vân gật gật đầu, tùy ý để Mạt Tư bồng cô đến gốc cây đại thụ để xuống.
"Em ngoan ngoãn cùng với tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch chờ anh ở đây nhé, anh đi săn mồi về." Mạt Tư nói xong liền nắm cung tên xoay người rời đi.
Giản Thanh Vân muốn nói trong không gian của cô còn rất nhiều đồ ăn, nhưng cô lại không biết phải nói cho Mạt Tư về cái không gian thần kì của mình như thế nào, đành phải trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook