Cô tính toán, thấy nguyệt sự lần trước đã qua bốn mươi ngày, có nghĩa là nguyệt sự của cô đến muộn mười ngày, bây giờ còn chưa có tới. Cô nhớ khi mới đến thế giới này, nguyệt sự đến trễ mấy ngày, sau đó đều cực kỳ đúng hẹn. Bây giờ còn có cảm giác buồn nôn, không cần nói cũng biết, khả năng cô mang thai là rất lớn.

" Mạt Tư, hình như em...có." Giản Thanh Vân quay đầu ngơ ngác nhìn Mạt Tư, trong đầu còn hơi hỗn loạn.

"Có?" Mạt Tư không hiểu đây là có ý gì. "Thanh Vân à, em có cái gì?"

Giản Thanh Vân mím môi lại, xoa xoa bụng mình, "Trong bụng em có... cục cưng rồi."

Mạt Tư ngẩn người ra, sau đó mới có phản ứng lại. Thanh Vân của hắn mang thai, trong bụng cô ấy cục cưng rồi. Không thể áp chế được sự vui sướng trong lòng, hắn ôm ngang Giản Thanh Vân lên, vẻ mặt cười thỏa mãn. Hắn được làm cha rồi!

Giản Thanh Vân bị hắn ôm như vậy cũng nở nụ cười. "Mạt Tư, mau thả em xuống."

Mạt Tư cười lên ha ha, lúc này mới thật cẩn thận mà đặt cô lên giường, để cô nằm lên thảm da thú mềm mại. "Trong bụng em có cục cưng, anh sắp làm cha rồi, ha ha."

Giản Thanh Vân cười xoa xoa chiếc bụng còn chưa to ra. Thời điểm biết mình mang thai tuy cô có chút ngoài ý muốn nhưng không cảm thấy có gì không tốt. Trong khoảng thời gian này tối nào Mạt Tư cũng đụng chạm cô, mang thai cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, trong bụng cô có cục cưng, cái tâm tình sắp được làm mẹ thật sự khiến cô vui sướng.

Cả buổi tối Mạt Tư luôn xoa xoa bụng cô, hơn nữa hắn còn vô cùng thành thật, không dám đụng chạm cô. Đến khi đi ngủ cũng thật cẩn thận ôm cô từ phía sau, không giống như khi trước để tay ngang hông cô nữa.

Giản Thanh Vân ngủ rất không yên ổn. Đại khái là vì vui sướng khi mang thai, cả đêm cô nằm mơ, mơ thấy mình sinh em bé.

Ngày hôm sau cô tỉnh lại đã là giữa trưa rồi, bên ngoài tuyết cũng rơi nhỏ xuống. Mạt Tư thấy cô thức dậy liền vội vàng múc một chén canh thịt, lại giúp cô chuẩn bị chút thịt nướng.

Thời điểm mới mang thai phản ứng rất lớn, cô bắt buộc chính mình ăn hết đồ ăn, nhưng không lâu sau liền nôn hết ra. Nhìn thấy cô nôn ra, Mạt Tư bắt đầu lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không được. Lần đầu tiên chăm sóc phụ nữ có thai, hắn cũng không biết phải làm gì, đành chạy tới hỏi Ni đã từng làm mẹ.

Ni cho hắn một đống cây mây, Mạt Tư kích động ôm trở về.

Giản Thanh Vân nằm trên giường gỗ, trên người đắp da thú thật dày, nghe thấy "két" một tiếng, cửa gỗ mở ra, một luồng hơi lạnh liền tiến vào. Cô quay đầu nhìn thì thấy Mạt Tư đang ôm một đống lớn dây mây tiến vào, liền tò mò hỏi: "Mạt Tư, cái gì vậy anh?" Trong nhà gỗ có một chậu than cực kỳ ấm áp, đâu cần thêm củi đốt chứ.

Mạt Tư cười cười: "Ni cho anh, cô ấy nói để cái này trong phòng, khi em ăn sẽ không bị nôn nữa."

Giản Thanh Vân rút một cây mây ra đặt dưới mũi hửi, có mùi thơm ngát, rất dễ hửi, đại khái là có tác dụng an thần.

Không lâu sau, trong nhà gỗ liền thoang thoảng mùi hương thơm ngát của dây mây, Giản Thanh Vân cảm thấy không còn buồn nôn nữa.

Mạt Tư thấy cô đỡ hơn liền giúp cô nấu chút gì đó để ăn. Lần này cô chỉ có chút cảm giác buồn nôn thôi, cũng không nôn ra ngoài.

Ăn xong Mạt Tư lại chơi cờ với Giản Thanh Vân. Đại khái là vì tuyết rơi nên đám phụ nữ đều ở chung với chồng mình, không còn tụ tập "buôn dưa lê" nữa, tất cả đều ở trong nhà của mình.

Có cây mây kia, buổi tối Giản Thanh Vân cũng ăn được nhiều hơn, không có nôn ra, tuy nhiên cảm giác buồn nôn thì vẫn tồn tại như cũ. Cô đặt tên cho dây mây kia là dây mây ngừng nôn.

Ăn tối xong cô bắt đầu mệt rã rời, nằm trên giường nghe Mạt Tư nói chuyện, chỉ chốc lát sau cô liền ngủ thiếp đi.

Mạt Tư cười cười, cúi xuống hôn trán cô một cái rồi ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Khi Giản Thanh Vân tỉnh dậy thì Mạt Tư đã rời đi, trong phòng chỉ có tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nhìn thấy cô thức dậy, lập tức xáp lại. "Giản Thanh Vân, chị dậy rồi, Mạt Tư nói em chờ chị dậy, để em đi lấy đồ ăn cho chị." Nói xong vội vã chạy ra ngoài, lát sau liền bưng một bát canh thịt nóng hổi đến đưa cho Giản Thanh Vân đang ngồi dựa vào đầu giường. "Chị mau ăn đi."

Giản Thanh Vân nói cảm ơn, cầm lấy rồi uống từng chút từng chút một. "Mạt Tư đi đâu rồi em?"

Tiểu Bảo cười nói: "Tuyết ngừng rơi, Mạt Tư đi săn thú rồi, đàn ông cũng đi rồi."

Giản Thanh Vân cảm thấy rất kì quái. "Trong rừng rậm tuyết đọng dày như vậy, sao bọn họ đã đi săn thú rồi."

"Tuyết lớn ngừng rơi là thời điểm ba cô xuất hiện, lúc này là lúc tốt nhất đi săn chúng nó." Tiểu Bảo lại nhìn Giản Thanh Vân cười: "Giản Thanh Vân, chị ăn xong rồi chúng ta chơi trò chơi nhé." Mỗi ngày tiểu Bảo đều muốn chơi cờ.

Ba cô, Giản Thanh Vân biết đó chính là tên của rắn đầu to. Nhưng cô vẫn có thói quen gọi nó là rắn đầu to.

Ăn xong, cô bắt đầu chơi cờ với tiểu Bảo. Khi chơi với Mạt Tư cô luôn bại trận, nhưng khi chơi với tiểu Bảo bàn nào cô cũng thắng.

Chơi một lát liền đến buổi trưa, mãi đến khi Ni gọi tiểu Bảo trở về, cô bé mới lưu luyến không rời mà cáo biệt với Giản Thanh Vân, thậm chí còn hẹn ngày mai lại tiếp tục.

Giản Thanh Vân cũng bắt đầu nấu đồ ăn, đàn ông trong bộ lạc đã trở về một nửa, cô phỏng chừng đến tối Mạt Tư mới trở về.

Ở bộ lạc cũng không có tuyết đọng, buổi sáng đám đàn ông đã quét dọn tuyết sạch sẽ rồi.

Phía xa, Giản Thanh Vân nhìn thấy Bối Nhĩ đi phía sau Vưu Bỉ, cùng đi về phía bên này.

Bối Nhĩ đi sau lưng Vưu Bỉ đang cười nói cái gì đó, Vưu Bỉ không thèm để ý cô ta.

Đối với tình huống của bọn họ Giản Thanh Vân cũng biết. Đại khái là mấy tháng trước sau khi cô nhìn thấy bọn họ trong rừng rậm, Bối Nhĩ liền chia tay với Môn Đạt. LÀ Bối Nhĩ quả quyết yêu cầu, Môn Đạt cũng đành chịu. Ở nơi này, đàn ông không thể cường ngạnh với phụ nữ, nếu không sẽ bị cả bộ lạc đuổi đi. Nếu đàn ông cầu ái phụ nữ mà phụ nữ không chấp nhận, đàn ông không được phép dây dưa nữa. Thật ra cô rất thông cảm cho Môn Đạt, trong bộ lạc hắn cũng được coi là người có tay săn thú tốt, đối xử với Bối Nhĩ cũng rất tốt, chỉ có điều người phụ nữ Bối Nhĩ này thật vô tình.

Giản Thanh Vân cảm thán một tiếng lại tiếp tục quấy nồi canh thịt. Khóe mắt lại nhìn thấy Vưu Bỉ trở về nhà gỗ của mình, đóng cửa lại, nhốt Bối Nhĩ ở bên ngoài. Nhưng mà Bối Nhĩ cũng là người có nghị lực, cô ta theo đuổi Vưu Bỉ mấy tháng rồi. Dù Vưu Bỉ có lạnh lùng với cô ta thì cô ta vẫn tự nhiên đi theo hắn, quấn quýt hắn.

Bối Nhĩ trừng mắt nhìn cánh cửa nhà Vưu Bỉ, thở phì phì rồi xoay người rời đi.

Canh chín rồi Giản Thanh Vân liền nêm chút muối vào, ngẩng đầu nhìn đã thấy tiểu Đồng và Ngói đi tới. Hai đứa bé trai này chắc tầm mười một mười hai tuổi rồi.

Tiểu Đồng cười tít mắt chạy tới trước mặt Giản Thanh Vân: "Giản Thanh Vân, nghe nói chị mang thai rồi?"

Giản Thanh Vân cười xoa xoa mái tóc rối bù của tiểu Đồng: "Ừ, sao thế, tiểu Đồng?"

Tiểu Đồng cười hắc hắc, nhìn nhìn bụng cô rồi bỗng nhiên nói: "Vậy nếu sinh bé gái, về sau có thể để làm vợ em không?"

Vừa mới nói xong thì Ngói ở phía sau liền hét lên: "Không được! Nếu sinh bé gái thì phải làm vợ của tao. Tiểu Đồng, mày không đánh thắng tao."

Giản Thanh Vân vui tươi hớn hở nhìn hai đứa nhóc đang tranh cãi ầm ĩ. Mấy đứa bé trai trong bộ lạc rất đáng thương, bình thường mấy người đàn ông đều không để ý đến bọn nó, mặc dù bọn nó có cha có mẹ nhưng cũng giống như không có vậy.

"Vậy bọn mình quyết đấu! Đứa nào thắng thì em gái làm vợ đứa đó." Tiểu Đồng lớn tiếng đề nghị.

"Được!" Ngói chống nạnh cũng lớn tiếng trả lời.

Thấy hai thằng nhóc làm thật, Giản Thanh Vân vội vàng kéo hai đứa nó ra, "Vậy cũng phải chờ mấy em trưởng thành, săn được nhiều con mồi rồi mới có thể quyết đấu chứ. Mới lại nếu trong bụng chị là em trai thì sao đây, vậy không phải các em quyết đấu vô ích à?" Thật ra cô cảm thấy con trai hay con gái đều tốt, đều là con của cô, cô sẽ yêu thương bọn nó.

Hai thằng nhóc suy nghĩ: đấy đúng là vấn đề, nếu sinh em trai vậy không phải tụi nó uổng công quyết đấu sao.

Đang cười nói với hai đứa nhóc, cô nghe phía xa xa thấp thoáng tiếng nói của Mạt Tư, nghe không rõ ràng lắm.

Giản Thanh Vân vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Mạt Tư xách theo mấy con rắn đầu to, trong lòng đang ôm ngổn ngang mấy thứ gì đó. Hắn đang đi về phía này, theo sau là tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch.

Nhìn thấy mấy đứa nhóc, Mạt Tư cũng không nói gì bọn nó mà ôm Giản Thanh Vân về nhà gỗ, miếng còn nói: "Sao em lại ra bên ngoài, bên ngoài lạnh lắm, mau về nhà đi, về sau em đừng nấu đồ ăn nữa, chờ anh về nấu là được rồi."

Giản Thanh Vân quay đầu vẫy vẫy tay với mấy đứa nhóc, sau đó mới cười nói: "Em không sao, ở trong nhà lâu quá cũng không tốt, không bằng ra ngoài một chút."

Mạt Tư cũng không nói gì mà bồng cô đến bên giường gỗ, sau đó đặt mấy thứ ngổn ngang lên bàn rồi ra ngoài nướng thịt.

Giản Thanh Vân nhìn lên bàn gỗ, thấy là mấy viên mật nhỏ, cô vội bỏ một viên vào miệng, ngọt. Còn có hơn mười quả trứng, cũng không biết là trứng gì, nhỏ giống trứng chim, vỏ trứng lấm tấm màu nâu, giống trứng cút nhưng lớn hơn nhiều.

Cô nói Mạt Tư nấu mấy quả, còn mấy quả cô để làm trứng muối ăn, cô bắt đầu nhớ hương vị trứng muối rồi.

Lần này tuyết ngừng hơn mười ngày vẫn chưa rơi lại, tuyết đã tan rất nhiều, mỗi ngày đều nắng chói chang. Khi Mạt Tư đi săn thú thì cô nằm phơi nắng trên bãi đất trống, không thì cùng chơi cờ với tiểu Bảo, tám chuyện với Ni về vấn đề sinh em bé...

Từ miệng Ni cô biết phụ nữ thời này rất dễ xảy ra trường hợp khó sinh, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến vấn đề dương thịnh âm suy.

Giản Thanh Vân biết sơ sơ nguyên nhân vì sao phụ nữ thời này luôn khó sinh rồi. Tỷ như Ni, cô ấy không biết chú ý giữ ấm, cũng không chú ý đến ăn uống. Hơn nữa khi cô ấy mang thai năm tháng rồi mà vẫn làm công việc nặng, vác một con mồi nặng mấy chục kí từ hầm ngầm lên bãi đất trống, còn có thể làm trong một tiếng đồng hồ. Giản Thanh Vân khuyên bảo vài lần Ni mới bắt đầu chú ý. Mặt khác về phương diện điều kiện đỡ đẻ cũng dẫn đến việc phụ nữ dễ dàng khó sinh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương