Từ vị trí của Giản Thanh Vân vừa vặn có thể nhìn thấy gương mặt âm lãnh của Vưu Bỉ.

Vưu Bỉ âm trầm nhìn người phụ nữ trước mặt mình, trên tay truyền đến cảm giác mềm mại nhưng hắn đến nửa phần cảm giác cũng không có. Trong lòng hắn bỗng nhớ tới Giản Thanh Vân có làn da trắng nõn và cặp ngực được che đậy kĩ càng. Nghĩ đến Giản Thanh Vân, cổ họng hắn liền thít chặt, nuốt nước miếng một cái, lúc này mới hoàn hồn nhìn Bối Nhĩ: "Bối Nhĩ, tôi không có hứng thú với cô, nhanh trở lại bộ lạc đi." Nói xong liền rút tay về.

Bối Nhĩ lại cười nói: "Vưu Bỉ, rõ ràng anh có cảm giác." Nói xong cô ta duỗi tay cầm lấy hạ thể bị da thú che đậy.

Giản Thanh Vân trốn phía sau đại thụ đỏ hết cả mặt mũi, lặng lẽ lùi về sau một bước chuẩn bị rời khỏi cái nơi bắt đầu diễn ra hiện trường đông cung sống. Cũng không nghĩ đến lại dẫm phải một cành cây khô, phát ra một tiếng "rắc".

Vưu Bỉ nghe thấy tiếng động liền đẩy tay Bối Nhĩ ra, nhìn về phía cây đại thụ, "Ai ở bên đó?" Nói xong liền đi tới phía đó.

Giản Thanh Vân biết mình bị người ta phát hiện, suy nghĩ một chút liền trực tiếp lắc mình trốn vào trong không gian. Ở bên trong không gian vẫn có thể chú ý động tĩnh bên ngoài, mặc dù không thể nhìn thấy nhưng có thể nghe thấy âm thanh.

Vưu Bỉ bước đến phía sau đại thụ lại không thấy cái gì, "Chẳng lẽ mình nghe nhầm?" Hắn nghi hoặc cau mày.

Bối Nhĩ cũng đi theo đến, từ phía sau ôm lấy vòng eo tráng kiện của Vưu Bỉ, ôn nhu nói: "Vưu Bỉ, là anh nghe nhầm thôi."

Vưu Bỉ cũng không cảm kích mà vươn tay kéo tay Bối Nhĩ ra, xoay người lại lạnh lùng nhìn cô ta: "Bối Nhĩ, ta chính là thích Giản Thanh Vân, cô căn bản không thể so sánh với cô ấy, chỉ có cô ấy mới xứng với tôi."

Bối Nhĩ vừa nghe, cơn tức giận liền dâng lên: "Giản Thanh Vân có cái gì tốt chứ? Sức lực không đủ lớn, dáng người không đẹp, thậm chí không có khả năng sinh con, vì sao các anh đều chỉ thích cô ta?"

"Cô ấy cái gì cũng hơn cô, bộ lạc bây giờ lớn mạnh cũng nhờ có cô ấy, phụ nữ không phải chỉ cần sinh con là được, quan trọng là phải có đầu óc." Vưu Bỉ cười lạnh nhìn hai quả bưởi của Bối Nhĩ, trong mắt không có bất cứ tia dục vọng nào. Trong lòng hắn, hắn không muốn một người phụ nữ chỉ biết sinh con cho hắn, mà là một một người phụ nữ có thể giúp hắn lớn mạnh, thỏa mãn dục vọng trong lòng hắn. Rất hiển nhiên, Giản Thanh Vân phù hợp với điều kiện này, cô ấy biết rất nhiều thứ, rất có tác dụng đối với hắn.

Giản Thanh Vân ngồi trong không gian yên lặng lắng nghe. Thì ra là thế, hắn là một người đàn ông có dục vọng rất lớn, vị trí thủ lĩnh của bộ lạc tuyệt đối không thể rơi vào tay hắn. Nếu rơi vào tay hắn, không biết bộ lạc sẽ biến thành cái dạng gì.

Bối Nhĩ thờ phì phò nhìn người đàn ông trước mặt. Cô ta không rõ có chuyện gì xảy ra, trước kia cho dù là tên đàn ông nào, chỉ cần cô ta liếc mắt thì tên đó liền thuần phục. Nhưng vì sao bây giờ không như vậy, trước kia Mạt Tư từ chối, bây giờ đến Vưu Bỉ cũng vậy.

Vưu Bỉ cũng không để ý đến Bối Nhĩ đang tức giận, hắn nắm chặt dao đá trong tay tiếp tục đi về phía trước.

Bối Nhĩ oán hận nhìn bóng lưng Vưu Bỉ, trong lòng tràn đầy không cam. Rốt cuộc cũng nhặt da thú trên mặt đất quấn vào người rồi rời đi.

Giản Thanh Vân trốn trong không gian nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì, lại qua hồi lâu sau mới từ trong không gian đi ra ngoài.

Hai người bên ngoài đã sớm rời đi, cô lại tiếp tục chặt nhánh cây, lát sau mới kéo hai bó nhánh cây trở về.

Đến khi trở về bộ lạc, Vưu Bỉ đang ngồi xổm trên bãi đất trống, nhìn thấy Giản Thanh Vân vất vả kéo hai bó cành cây trở về liền bước nhanh tới: "Để tôi giúp cô, muốn để chỗ nào?"

Giản Thanh Vân nhìn sắc mặt ôn hòa của Vưu Bỉ, chỉ chỉ lều cỏ của tiểu Bạch rồi nói: "Để ở đó là được rồi, cám ơn."

Vưu Bỉ thoải mái khiêng hai bó cây đi tới trước lều cỏ của tiểu Bạch, để xuống ngoài cửa lều. Hắn nhìn chắm chú tiểu hồ ly trong lều một chút rồi không nói gì, xoay người rời đi.

Giản Thanh Vân bắt đầu bận rộn làm việc, tiểu Bạch không có trong lều cỏ, đại khái là đi tìm con mồi rồi. Chỉ có tiểu hồ ly nằm trên nệm cỏ lông mềm mại thoải mái ngủ.

Hàng rào được dựng rất nhanh, đóng cửa hàng rào lại, lại đi nấu chút gì đó cho tiểu hồ ly, thấy nó ăn sạch toàn bộ cô mới xoa xoa đầu nó rồi đi ra.

Trong bộ lạc cũng không có việc gì làm, cô ôm một đống da thú đến bãi đất trống bắt đầu may vá. Lát sau Ni và tiểu Bảo cũng tới gần, bụng của Ni mới được ba tháng, vẫn chưa có thay đổi gì lớn.

Trong bộ lạc có vài người phụ nữ mang thai, ăn được tí liền nôn ra, Giản Thanh Vân đã sớm nhìn thành quen rồi, thậm chí cô không nhịn được mà suy nghĩ, đến khi cô mang thai thì sẽ có cái dạng gì.

Khi mặt trời xuống núi tiểu Bạch liền trở về, trong miệng còn ngậm một con mồi cực lớn vất ở trước mặt Giản Thanh Vân, cô thừa dịp không ai chú ý liền vất con mồi vào trong không gian.

Đái khái là tiểu Bạch cũng đã ăn uống no đủ rồi, nó trở về bên trong lều cỏ nằm gần tiểu hồ ly, nhắm mắt lại đi ngủ.

Giản Thanh Vân nhìn tiểu hồ ly và tiểu Bạch đang ngủ say, thầm nghĩ: có nên đặt tên cho tiểu hồ ly không nhỉ? Nó cũng màu trắng, mà có tiểu Bạch rồi, thôi thì đặt nó là tiểu tiểu Bạch đi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã trôi qua hai tháng. Nhà gỗ đã xây xong, con mồi cũng dự trữ được khá nhiều, chỉ có điều không đủ cho sáu tháng mùa đông mà thôi. Nhưng mà đến mùa đông cũng có thể săn rắn đầu to, như vậy sống qua mùa đông là không có vấn đề gì rồi.

Thời tiết rất lạnh, cô đã mặc một chiếc áo bành tô thật dày, người trong bộ lạc cũng bắt đầu mặc áo khoác da thú.

Trong hai tháng này, Vưu Bỉ cũng không đến tìm cô nữa, chỉ ngẫu nhiên giúp cô một phen. Bối Nhĩ cũng không tìm cô gây phiền toái, chỉ tỏ rõ địch ý với cô. Về sau Bối Nhĩ có tiếp tục tìm Vưu Bỉ nữa hay không thì cô không biết được.

Ban đêm trời rất lạnh, may mà có chăn da thú mềm mại, lại còn có Mạt Tư ấm áp để ôm, Giản Thanh Vân cũng không còn cảm thấy lạnh nữa.

Tiểu tiểu Bạch cũng lớn rất nhanh, bây giờ mỗi ngày nó sẽ cùng ra ngoài đi săn với tiểu Bạch. Giản Thanh Vân đã từng nhìn tụi nó săn mồi, đa số đều là tiểu Bạch vồ mồi, còn tiểu tiểu Bạch ngồi bên cạnh chờ ăn.

Bây giờ tiểu tiểu Bạch đã có thể ăn thịt sống, mấy thứ linh tinh nó cũng ăn, tỷ như rau dại Giản Thanh Vân hái trong không gian ra nó cũng ăn, không hề kiêng chút nào. Giản Thanh Vân và tiểu Bạch cho nó ăn cái gì thì nó ăn cái đó.

Giản Thanh Vân ngồi bên trong nhà gỗ, trên người quấn một cái chăn da thú thật dày, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều. Thời tiết lạnh như vậy tất nhiên là muốn uống nhiều nước canh, cô nấu một tô to canh thịt, lại nướng hai con mồi, sau đó còn chiên thêm vài khối cá muối, đến khi xong rồi thì Mạt Tư cũng trở về.

"Về rồi à, mau ăn đi." Giản Thanh Vân cười tít mắt đưa một chén canh thịt cho Mạt Tư.

Mạt Tư cất cung tên đi, nhận lấy canh thịt trong tay Giản Thanh Vân, ngồi xuống bắt đầu uống ừng ực. Hắn uống liền hai chén canh tốc độ ăn mới chậm lại. Giản Thanh Vân uống một chén canh thịt, lại ăn mấy miếng cá muối, cuối cùng no căng bụng không thể ăn thêm, cô đành đưa hai con mồi cho Mạt Tư, Mạt Tư giải quyết sạch sẽ hai con luôn.

Hai người ăn no rồi liền lên giường nằm.

" Mạt Tư, mấy bữa nữa bộ lạc chúng ta xây thêm chiến hào đi." Giản Thanh Vân nói tác dụng của chiến hào cho Mạt Tư nghe.

Mạt Tư gật gật đầu, ôm Giản Thanh Vân thật chặt, cười nói: "Tốt lắm, nhưng mà phải đợi mùa đông trôi qua cái đã. Mùa đông trôi qua, chúng ta bắt đầu tuyển chọn thủ lĩnh, sau đó làm chiến hào."

Giản Thanh Vân rúc trong lòng Mạt Tư gật gật đầu: "Ừ, nhưng mà, đến lúc đó vị trí thủ lĩnh anh nhất định phải đạt được nhé, không được để nó rơi vào trong tay Vưu Bỉ."

Mạt Tư khó hiểu: "Vưu Bỉ thì sao? Anh cảm thấy so với anh thì hắn càng thích hợp với vị trí thủ lĩnh hơn."

Giản Thanh Vân lắc lắc đầu: "Hắn rất thích hợp, nhưng bây giờ bộ lạc đang phát triển rất tốt, không cần chiến tranh, không cần mở rộng, không cần một thủ lĩnh có dã tâm bừng bừng như hắn. Chỉ cần một người có thể dẫn dắt mọi người yên bình săn thú, một thủ lĩnh có thể cho mọi người trong bộ lạc được ăn no mặc ấm."

Rõ ràng Mạt Tư không hiểu ý tứ của cô, ngược lại còn xoa xoa đầu cô, cười nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, hắn có dã tâm làm thủ lĩnh thì không có gì không tốt."

Giản Thanh Vân ừ một tiếng, rúc trong ngực Mạt Tư chuẩn bị ngủ.

Thế nhưng Mạt Tư không muốn để cô ngủ, hắn vươn tay kéo chăn da thú che kín đầu hai người. Trong bóng đêm, hắn chuẩn xác tìm được đôi môi của cô, cúi xuống bắt đầu gặm cắn.

Giản Thanh Vân ưm một tiếng, hai tay ôm lấy cổ hắn.

Trong bóng đêm, bàn tay thô ráp của Mạt Tư đặt trên hai bầu ngực mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Giản Thanh Vân nhĩn không được rên rỉ ra tiếng.

Không biết từ lúc nào quần áo đã bị cởi hết, nụ hôn của hắn vương vấn nơi khóe miệng cô, lại chạy dọc xuống phía dưới. Giản Thanh Vân nhịn không được đỏ bừng hai má, bắt đầu nhỏ giọng rên rỉ.

Nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, Mạt Tư càng thêm ra sức, chuẩn bị tìm kiếm rừng đào thâm sâu, gắng gượng một cái liền động thân đi vào.

Hai chân Giản Thanh Vân quấn quanh vòng eo tinh tráng của hắn, Mạt Tư bắt đầu ra sức chuyển động.

Trong căn nhà nhỏ vang lên tiếng rên rỉ câu hồn cùng với tiếng gầm trầm thấp của đàn ông.

Sáng hôm sau, Giản Thanh Vân mở mắt ra liền cảm thấy xung quanh sáng lên rất nhiều. Có phải là tuyết rơi rồi không? Đang nghĩ ngợi thì cửa gỗ "két" một tiếng mở ra, Mạt Tư bưng hai chén canh thịt nóng hổi bước vào. Xuyên qua cửa gỗ cô nhìn thấy bên ngoài là một mảnh tuyết trắng xóa, tuyết rơi rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương