Cuộc Sống Hiện Đại Của Hoàng Hậu Hera
-
Chương 22
Như vậy có phải hay không hợp lý hơn nhiều? Ban đầu chẳng qua chỉ cùng Minh vương đánh cược một trận mà thôi, nhưng bây giờ bản thân tôi bắt đầu chán ghét chuyện này. Càng bị cưỡng ép đối mặt với quá khứ ngu xuẩn của mình, thì tôi càng cảm thấy chán ghét. Tôi bắt đầu nghiêm túc tự xét lại mình hết thảy, tại sao tôi nhẫn nại với Zeus đến mức như vậy?
Cùng hắn từ ồn ào đánh nhau xé rách mặt đến chiến tranh lạnh, lúc này nhìn lại chuyện cũ "ngọt ngào", thật châm chọc khiến người ta cười cũng không cười nổi.
Thật xin lỗi Hades, anh muốn khiến em tìm kiếm sự thật chỉ sợ không thể tìm được, bởi vì bây tràn ngập trong linh hồn chỉ tràn đầy ý muốn trả thù.
Trên thực tế việc đã xảy ra không thể thay đổi được, nhưng ở trong mộng của mình tôi có thể làm chủ được chứ? Tôi tự giễu, ảo ảnh do đích thân Minh vương tạo ra, tuyệt đối có kỹ thuật đảm bảo, người bình thường không bao giờ được hưởng đãi ngộ như vậy đâu.
Nhưng để thực hiện các bước đi cụ thể khiến tôi gặp chút khó khăn, bởi vì bản thân là nữ thần bảo hộ hôn nhân, đối với tất cả hành động phản bội và không tôn trọng hôn nhân luôn tồn tại tâm lý chán ghét. Đừng nói là làm việc này, chỉ cần nghĩ thôi cũng không thể nhịn được mà nổi da gà. Chưa nói đến việc cùng đàn ông vui vẻ, chỉ cần chạm một đầu ngón tay vào váy cũng khiến tôi không thể nào chịu được, cái hành vi lăn giường linh tinh căn bản là ép tôi đi tìm cái chết. Dĩ nhiên đàn ông có thể không kiêng kị làm tất cả và cho rằng những người phụ nữ không biết làm những chuyện này, còn dương dương tự đắc cảm thấy đây là một loại thắng lợi. Nhưng thực ra ở Olympus có không ít nữ thần có thể làm được điều này, cân quắc bất nhượng tu mi * . Nhưng rất đáng tiếc tuyệt đối tôi không thể hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức của mình xuống cái trình độ này.
* Cân quắc bất nhượng tu mi: chỉ người phụ nữ không thua kém đàn ông.
Cũng không thể vì nhìn thấy mọi người đều nhào trong bùn lầy mà cũng cam chịu nhào cùng đúng không?
...Huống chi tôi cá là không có kẻ nào gan lớn bằng trời dám cho Zeus đội nón xanh công khai, thừa dịp hắn không có ở đây đi an ủi một chút tình nhân bị lạnh nhạt của Thần vương là chuyện rất lãng mạn nhưng mà đi quyến rũ bà vợ cả lạnh nhạt nghiêm túc của hắn ... Tôi nghĩ sợ rằng không còn có vị thần nào như vậy.
Thoạt nhìn tôi sẽ lâm vào bề tắc nếu như tôi vẫn còn là Hera cứng nhắc cố chấp mà không có hóa thân thành Hàn Tiểu Nhạc đã đi một chuyến rối tung lộn xộn đến nhân gian.
Nếu so sánh loài người với các vị thần, chính xác là một chủng tộc vô cùng đáng thương, cả đời bọn họ mà tôi biết rất ngắn ngủi, sinh mạng chỉ cần thoáng qua đã biến mất, nhưng bọn họ đều không thể tốt quá, thế nào cũng phải làm ra cái chuyện bịp bợm cho tới mù quáng lộn xộn nào đó, cũng không biết có mệt hay không. Nhưng mà ở bất kỳ đâu, một trong những phát minh không thể nghi ngờ là rất hữu dụng, đó là phim truyền hình.
Như thế nào để trừng phạt một ông chồng ham thích lạc lối phóng đãng hoa tâm, các thể loại tiểu thuyết phim ảnh cung cấp cho tôi kinh nghiệm lý thuyết vô cùng phong phú. Coi như thời điểm Hera trừng phạt những ả tình nhân kia, tôi cảm thấy đã rất tàn nhẫn nhưng so sánh với những thứ như tiểu thuyết phim ảnh kia, thật không biết có quá non nớt hay không! Chỉ có về điểm này là loài người toàn thắng thần linh, đó bởi vì bọn họ có trí tưởng tượng phong phú vô biên đến đáng sợ.
Tôi ngồi dưới tán hoa đằng đung đưa, nghiêm túc suy nghĩ cả buổi chiều, rốt cuộc đã nghĩ ra kế hoạch cụ thể.
Căn cứ vào kịnh nghiệm được các bậc tiền bối truyền lại, khiến cho đàn ông xấu mất cả người lẫn của cuối cùng vừa trắng tay vừa khốn đốn là không thể nào, bởi vì ở Olympus không thịnh hành ly dị càng không nói đến tài sản chung của hai vợ chồng. Cả thế giới đều là của Zeus, trên giấy tờ bất động sản của Olympus (nếu như có loại vật này) tuyệt đối tên chủ nhà là Zeus. Dù tôi muốn đến tòa án kiện hắn, nhìn tượng nữ thần chính nghĩa đứng ở cửa tòa án xem, nàng cùng Zeus sinh một đống trẻ con, bạn cảm thấy nàng sẽ nghe Zeus hay nghe tôi?
Điều này không cần suy nghĩ, trực tiếp bỏ qua, lại nói bây giờ tôi còn chưa có kết hôn với Zeus.
Phiền não đứng lên đi vòng vo mấy bước. Nghĩ tới Zeus lại khiến cho tôi tức giận. Việc hắn cùng các nữ thần mắt đi mày lại cấu kết làm bậy không phải chuyện kỳ quái. Trước khi gả cho hắn tôi đã nghĩ đến điều này, đàn ông có quyền lực đều như vậy. Nhưng hắn đã đạt độ vô sỉ ở mức cao nhất, có thể khiến cho toàn bộ nhân loại khi nhắc đến tên hắn thì phản ứng đầu tiên chính là "Ồ, ngựa đực". Hắn vũ nhục tình yêu của tôi, vũ nhục thân phận nữ thần của tôi, trừ bỏ sự nhục nhã và căm ghét, thì những thứ quyền lực địa vị kia cũng không thể bù đắp được điều này.
Trong lòng bỗng tỏ ra thông suốt, tôi nhướng mày. Sở dĩ Zeus dám làm vậy, không phải là chắc chắn tôi không dám làm gì hắn hay sao? Không phải trước sau hắn luôn tự tin đối với bản thân mình hay sao? Năm đó dây dưa không tha với tôi, trừ cân nhắc đến việc tôi là đối tượng phù hợp để kết hôn ra, có lẽ việc chinh phục người chị gái kiêu ngạo không ai bì nổi của mình là một trò chơi thú vi. Tôi dám cá nếu lúc đầu tận lực lấy lòng hắn như các nữ thần kia, căn bản hắn sẽ không để ý nhiều đến tôi.
Bất kể là nam thần hay là đàn ông, xem ra đều có cái căn bệnh chung này, không chiếm được luôn là tốt nhất.
Thuận tay hái xuống một đóa hoa, tôi hung hăng vo nát nó. Muốn trả thù một tên đàn ông không tim không phổi, chỉ có thể ngay ở thời điểm hắn dương dương tự đắc tự cho là nắm mọi thứ trong tay trước mặt mọi người hung hăng tát hắn một cái, chỉ ra điều xấu xí nhất của hắn. Loại chuyện này so với đâm hắn mấy đao còn đau hơn bội lần.
Không phải hắn rất tự tin, cảm thấy tôi đã vật ở sẵn trong túi của hắn đúng không? Dù sao cũng chỉ là trong mộng hư ảo, lần này tôi nhất định phải cho hắn không cười nổi, mất hết mặt mũi. Hades vì tôi thiết kế tình tiết có lẽ sẽ rất tốt đẹp, nhưng tôi đã không dựa theo anh ấy an bài, tôi muốn đem cái giấc mộng chán ghét này rối tung rối mù mới có thể thỏa mãn. Đây cũng là đối với Hades trả thù nho nhỏ, không có ai có thể đem tôi trở thành vật thí nghiệm tùy ý xoa nắn, không một ai.
Nghĩ đến đây, tôi đã không để ý những đau đớn âm ỷ và áy náy trong lòng, cố gắng không nghĩ đến việc nếu như không hoàn thành điều kiện của Hades thì linh hồn Đông Tử sẽ phải làm sao. Tiếng cười trầm thấp vang lên, rồi càng lúc càng lớn, cuối cùng cười đến mức không thở nổi. Thật vất vả mới dừng cười lại, nhưng sau tiếng cười sảng khoái chỉ còn sự trống rỗng vô tận.
Tôi quá khát vọng cái loại cảm giác "được làm lại" này, kể cả nó chỉ là một giấc mộng.
Ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy nơi này vô cùng quen mắt. Đây không phải nơi yêu thích của tôi thời còn chưa làm Thần hậu. Tất cả mọi người đều biết đây là địa bàn riêng tư nho nhỏ của Hera. Khi đó chắc hẳn là lúc quan hệ của tôi và Zeus đang rất thân thiết, khắp mọi nơi đều đồn đãi rằng tôi sẽ là Thần hậu kế nhiệm, cho nên không ai dám xông vào làm phiền tôi để tránh bị tôi ghét bỏ. Lười biếng ngồi lan can cẩm thạch trắng, tôi cảm nhận sự yên tĩnh khó có được này, cũng thật lâu rồi chưa được cảm nhận qua.
Nhưng có người không muốn bỏ qua cho tôi, đi dọc hàng hoa đỏ đang nở rộ vô cùng hiên ngang. Tôi không có hứng thú quay đầu, nhìn thấy Hades đứng ở nấc thang bên cạnh. Anh ấy không còn mặc bộ áo ngắn Hy Lạp màu trắng nực cười nữa, mà đổi sang trường bào dài màu đen kéo lê trên đất. Ánh nắng rạng rỡ, hương hoa như rượu khiến người ta say đắm, Olympus vẫn tốt đẹp y như trong ký ức của tôi. Nhưng vì anh ấy đứng ở nơi đó, khiến cho mọi thứ trở nên hoàn toàn xa lạ. Tôi hoại nghi có phải từ lúc sinh ra anh ấy đã không biết cười.
"Hera, gần đây em rở nên rất kỳ quái, rốt cuộc là tại sao, có lúc anh cảm thấy em giống như trở thành người khác vậy. Có phải suy nghĩ về chuyện nguy hiểm gì không, anh luôn cảm thấy tốt nhất em đừng nên mạo hiểm".
Anh ấy nhẹ giọng nói. Tôi nhướng cao lông mày, giả bộ ngạc nhiên.
Anh ấy thở dài, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve một đóa hoa. Bàn tay kia giống hệt gương mặt của anh ấy, bởi vì lâu ngày không thấy ánh sáng mặt trời mà không có chút huyết sắc nào. Đóa hoa giống như bị nhiễm độc vậy, nhanh chóng héo úa, không tiếng động rơi trên mặt đất. Anh ấy hoàn toàn không tương xứng với ánh mặt trời rực rỡ. Không biết tại sao sau đó anh ấy nghĩ thế nào mà lại đi cưới một nữ thần nếu rời khỏi ánh mặt trời thì sẽ tàn lụi làm vợ, cuối cùng khiến cho cả hai đều không được hạnh phúc.
"Zeus đã cầu hôn em sao?"
"Em nghĩ đây không phải là chuyện của anh, rất cảm ơn đã quan tâm".
Biết rõ Hades đứng trước mặt tôi và kẻ đã nhét tôi vào trong giấc mộng này không phải là một, nhưng tôi không thể kiềm chế sự chán ghét đối với anh ấy, lạnh nhạt trả lời.
Anh ấy nhếch mép, tỏ ra châm chọc: "Nói như vậy, thật sự em đã quyết định ở lại, vĩnh viễn ở lại Olympus sao?"
Tôi vẫy tay, không trả lời thẳng. Loáng thoáng nhớ tới rất lâu trước kia anh ấy đã từng hỏi tôi có nguyện ý rời khỏi nơi này cùng anh ấy, giống như chị cả của chúng tôi vậy, hoàn toàn không đoái hoài đến chuyện của các vị thần.
"Cái việc này...Đến lúc đó lại bàn tiếp. Làm sao vậy, tại sao đột nhiện lại hỏi những chuyện này?"
Anh ấy trầm mặc một lúc, rồi nở nụ cười giễu cợt, không biết là đang cười cái gì, tóm lại là nụ cười kia rất đáng sợ".
"Poseidon đã bị đuổi đi vĩnh viễn, Zeus sẽ không cho nó được bước chân vào Olympus một bước. Anh không muốn có kết cục như nó, nếu không thì cũng không chật vật như vậy. Cho nên, anh chủ động yêu cầu được đi Âm Phủ".
Cho dù biết anh ấy thật sự sẽ đi Âm Phủ, nhưng tôi không nhịn được tiến lên một bước, muốn nắm vai anh ấy lắc lắc hỏi rốt cuộc anh ấy đang nghĩ cái gì. Tất nhiên, mấy triệu năm sau, rất nhiều người cho rằng chức vụ Minh vương trông coi bóng tối và cái chết rất cao ngạo. Nhưng theo quan điểm của các vị thần việc này giống như việc bỗng nhiên hoàng tử William đi Somalia làm tình nguyện vậy, thật không thể tưởng tượng nổi. Tôi có thể hiểu được là Hades chán ghét lục đục của ngọn lửa chiến tranh có thể bất cứ lúc nào bùng cháy trên mặt đất. Nhưng anh ấy âm thầm không chiến mà bại như vậy thật khiến cho người ta cảm thấy bực bội.
Rõ ràng lực lượng có thể chống lại Zeus, nhưng anh ấy lại chọn trực tiếp rút khỏi tranh chấp. Điều này khiến người ngay cả tư cách tham gia cũng không có như tôi làm sao chịu nổi. Nhìn mặt anh ấy lạnh nhạt tái nhợt, tôi không nhịn được cười lạnh.
"Em đánh cược anh không đi được, bởi vì chắc chắn Zeus sẽ không cho anh đi. Thật sự anh không hiểu hắn, cho dù người hắn kiêng kỵ hận không thể không hạ độc, nhưng ở trước mặt biểu hiện của hắn vẫn hòa ái thân thiết, giả bộ bảo anh là người anh em thân thiết nhất. Bởi vì hắn không muốn bị cho là hẹp hòi. Hắn chính là người như vậy, vừa làm chuyện không biết xấu hổ, vừa giả bộ làm anh hùng quang minh lỗi lạc.
Gương mặt vạn năm không thay đổi của Hades xuất hiện sự kinh ngạc, không thể tưởng tượng những lời khắc nghiệt này lại phát ra từ miệng của tôi. Cũng đúng khi đó Hera đang điên cuồng mê luyến Zeus, căn bản là không thể dung chứa bất kỳ kẻ nào nói xấu hắn nửa câu. Lúc Hades rời đi đã từng ám chỉ Zeus không phải là người chồng tốt, nhưng lúc đó tôi đâu có nghe lọt tai, ngược lại lại bị Zeus đầu độc xúi giục, lại cho là Hades lén lút nói xấu hắn. Xem ra tình yêu không chỉ khiến con người nhẹ dạ cả tin mà còn khiến đầu óc chậm chạp mất hết lý trí.
"Cái này không giống như điều em nên nói, Hera, Zeus đã làm gì em sao? Tại sao trong mắt em ngoài lạnh lùng oán hận còn có lửa hận điên cuồng?"
Tôi cười, nhưng không trả lời. Anh trai thân mến, tất cả những thứ này là kiệt tác của anh trong tương lai. Nghĩ đến việc có lẽ Minh vương Hades đang nhìn tất cả sự việc đang diễn ra, trong lòng trào lên cảm giác khó chịu. Đừng nghĩ đến việc điều khiển toàn bộ cuộc sống của em, chắc hẳn sau khi thấy biểu hiện sau này của em, anh cũng không mong đợi phát sinh thứ gọi là tình yêu đẹp đấy chứ?
Nếu như anh ấy tiếp tục giả ngu, hoặc là vận dụng nhiều cách khác để tạo ra ảo ảnh làm ảnh hưởng đến trí nhớ của em, em thật sự không ngại khiến cho cái thế giới này rối loạn cho đến khi sụp đổ. Có lẽ hôn nhân bất hạnh khiến cho tôi trở nên nóng nảy lạnh lùng, nhưng mà cho đến tận bậy giờ Hera không phải là một phế vật yếu ớt chỉ biết trốn tránh khóc lóc.
Không thể công khai đối đầu với Zeus, nhưng tôi đối đầu một chút với anh mình thì không thành vấn đề.
"Hades, tại sao không tiếp tục lưu lại đây, khi mà hắn chưa có mở miệng bắt anh rời đi. Nhìn hắn trong lòng hận không thể không hạ độc anh, nhưng miệng lại nói lời hết sức thân mật, chẳng phải là chuyện hết sức thú vị hay sao?"
Vừa cười khanh khách, tôi vừa dùng giọng nói hết sức ngọt ngào nói với anh ấy, thậm chí còn mong đợi những chuyện sẽ xảy ra sau đó.
Đã mở mang vô số lần cách Zeus lấy lòng mĩ nhân, tôi thật sự không chắc anh ấy có thể vì những lời ngon tiếng ngọt của tôi không nhịn được mà phá lên cười hay không. Tôi biết tất cả, nhưng anh ấy cái gì cũng không biết, còn tự cho mình là thông minh cao cao tai thượng.
Anh ấy lắc đầu, biểu tình "Em điên rồi'. Tôi nhìn đôi mắt đen của anh ấy lạnh như băng, cố gắng không nghĩ đến Đông Tử và vụ đánh cược nữa. Biết rõ nếu không dựa theo quy tắc trò chơi thì đánh đồng với việc mất đi linh hồn Đông Tử.
So với việc mất đi Đông Tử, khoái cảm báo thù còn chiếm thế thượng phong. Hades không nên dùng cách này đánh cược với tôi.
Quả nhiên tôi là một người đàn bà ích kỷ máu lạnh, khó trách có thể sống chung với Zeus lâu như vậy mà không suy sụp nổi điên. Nó cũng có nghĩa là, chúng tôi thực sự là trời sinh một đôi đúng không?
Cùng hắn từ ồn ào đánh nhau xé rách mặt đến chiến tranh lạnh, lúc này nhìn lại chuyện cũ "ngọt ngào", thật châm chọc khiến người ta cười cũng không cười nổi.
Thật xin lỗi Hades, anh muốn khiến em tìm kiếm sự thật chỉ sợ không thể tìm được, bởi vì bây tràn ngập trong linh hồn chỉ tràn đầy ý muốn trả thù.
Trên thực tế việc đã xảy ra không thể thay đổi được, nhưng ở trong mộng của mình tôi có thể làm chủ được chứ? Tôi tự giễu, ảo ảnh do đích thân Minh vương tạo ra, tuyệt đối có kỹ thuật đảm bảo, người bình thường không bao giờ được hưởng đãi ngộ như vậy đâu.
Nhưng để thực hiện các bước đi cụ thể khiến tôi gặp chút khó khăn, bởi vì bản thân là nữ thần bảo hộ hôn nhân, đối với tất cả hành động phản bội và không tôn trọng hôn nhân luôn tồn tại tâm lý chán ghét. Đừng nói là làm việc này, chỉ cần nghĩ thôi cũng không thể nhịn được mà nổi da gà. Chưa nói đến việc cùng đàn ông vui vẻ, chỉ cần chạm một đầu ngón tay vào váy cũng khiến tôi không thể nào chịu được, cái hành vi lăn giường linh tinh căn bản là ép tôi đi tìm cái chết. Dĩ nhiên đàn ông có thể không kiêng kị làm tất cả và cho rằng những người phụ nữ không biết làm những chuyện này, còn dương dương tự đắc cảm thấy đây là một loại thắng lợi. Nhưng thực ra ở Olympus có không ít nữ thần có thể làm được điều này, cân quắc bất nhượng tu mi * . Nhưng rất đáng tiếc tuyệt đối tôi không thể hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức của mình xuống cái trình độ này.
* Cân quắc bất nhượng tu mi: chỉ người phụ nữ không thua kém đàn ông.
Cũng không thể vì nhìn thấy mọi người đều nhào trong bùn lầy mà cũng cam chịu nhào cùng đúng không?
...Huống chi tôi cá là không có kẻ nào gan lớn bằng trời dám cho Zeus đội nón xanh công khai, thừa dịp hắn không có ở đây đi an ủi một chút tình nhân bị lạnh nhạt của Thần vương là chuyện rất lãng mạn nhưng mà đi quyến rũ bà vợ cả lạnh nhạt nghiêm túc của hắn ... Tôi nghĩ sợ rằng không còn có vị thần nào như vậy.
Thoạt nhìn tôi sẽ lâm vào bề tắc nếu như tôi vẫn còn là Hera cứng nhắc cố chấp mà không có hóa thân thành Hàn Tiểu Nhạc đã đi một chuyến rối tung lộn xộn đến nhân gian.
Nếu so sánh loài người với các vị thần, chính xác là một chủng tộc vô cùng đáng thương, cả đời bọn họ mà tôi biết rất ngắn ngủi, sinh mạng chỉ cần thoáng qua đã biến mất, nhưng bọn họ đều không thể tốt quá, thế nào cũng phải làm ra cái chuyện bịp bợm cho tới mù quáng lộn xộn nào đó, cũng không biết có mệt hay không. Nhưng mà ở bất kỳ đâu, một trong những phát minh không thể nghi ngờ là rất hữu dụng, đó là phim truyền hình.
Như thế nào để trừng phạt một ông chồng ham thích lạc lối phóng đãng hoa tâm, các thể loại tiểu thuyết phim ảnh cung cấp cho tôi kinh nghiệm lý thuyết vô cùng phong phú. Coi như thời điểm Hera trừng phạt những ả tình nhân kia, tôi cảm thấy đã rất tàn nhẫn nhưng so sánh với những thứ như tiểu thuyết phim ảnh kia, thật không biết có quá non nớt hay không! Chỉ có về điểm này là loài người toàn thắng thần linh, đó bởi vì bọn họ có trí tưởng tượng phong phú vô biên đến đáng sợ.
Tôi ngồi dưới tán hoa đằng đung đưa, nghiêm túc suy nghĩ cả buổi chiều, rốt cuộc đã nghĩ ra kế hoạch cụ thể.
Căn cứ vào kịnh nghiệm được các bậc tiền bối truyền lại, khiến cho đàn ông xấu mất cả người lẫn của cuối cùng vừa trắng tay vừa khốn đốn là không thể nào, bởi vì ở Olympus không thịnh hành ly dị càng không nói đến tài sản chung của hai vợ chồng. Cả thế giới đều là của Zeus, trên giấy tờ bất động sản của Olympus (nếu như có loại vật này) tuyệt đối tên chủ nhà là Zeus. Dù tôi muốn đến tòa án kiện hắn, nhìn tượng nữ thần chính nghĩa đứng ở cửa tòa án xem, nàng cùng Zeus sinh một đống trẻ con, bạn cảm thấy nàng sẽ nghe Zeus hay nghe tôi?
Điều này không cần suy nghĩ, trực tiếp bỏ qua, lại nói bây giờ tôi còn chưa có kết hôn với Zeus.
Phiền não đứng lên đi vòng vo mấy bước. Nghĩ tới Zeus lại khiến cho tôi tức giận. Việc hắn cùng các nữ thần mắt đi mày lại cấu kết làm bậy không phải chuyện kỳ quái. Trước khi gả cho hắn tôi đã nghĩ đến điều này, đàn ông có quyền lực đều như vậy. Nhưng hắn đã đạt độ vô sỉ ở mức cao nhất, có thể khiến cho toàn bộ nhân loại khi nhắc đến tên hắn thì phản ứng đầu tiên chính là "Ồ, ngựa đực". Hắn vũ nhục tình yêu của tôi, vũ nhục thân phận nữ thần của tôi, trừ bỏ sự nhục nhã và căm ghét, thì những thứ quyền lực địa vị kia cũng không thể bù đắp được điều này.
Trong lòng bỗng tỏ ra thông suốt, tôi nhướng mày. Sở dĩ Zeus dám làm vậy, không phải là chắc chắn tôi không dám làm gì hắn hay sao? Không phải trước sau hắn luôn tự tin đối với bản thân mình hay sao? Năm đó dây dưa không tha với tôi, trừ cân nhắc đến việc tôi là đối tượng phù hợp để kết hôn ra, có lẽ việc chinh phục người chị gái kiêu ngạo không ai bì nổi của mình là một trò chơi thú vi. Tôi dám cá nếu lúc đầu tận lực lấy lòng hắn như các nữ thần kia, căn bản hắn sẽ không để ý nhiều đến tôi.
Bất kể là nam thần hay là đàn ông, xem ra đều có cái căn bệnh chung này, không chiếm được luôn là tốt nhất.
Thuận tay hái xuống một đóa hoa, tôi hung hăng vo nát nó. Muốn trả thù một tên đàn ông không tim không phổi, chỉ có thể ngay ở thời điểm hắn dương dương tự đắc tự cho là nắm mọi thứ trong tay trước mặt mọi người hung hăng tát hắn một cái, chỉ ra điều xấu xí nhất của hắn. Loại chuyện này so với đâm hắn mấy đao còn đau hơn bội lần.
Không phải hắn rất tự tin, cảm thấy tôi đã vật ở sẵn trong túi của hắn đúng không? Dù sao cũng chỉ là trong mộng hư ảo, lần này tôi nhất định phải cho hắn không cười nổi, mất hết mặt mũi. Hades vì tôi thiết kế tình tiết có lẽ sẽ rất tốt đẹp, nhưng tôi đã không dựa theo anh ấy an bài, tôi muốn đem cái giấc mộng chán ghét này rối tung rối mù mới có thể thỏa mãn. Đây cũng là đối với Hades trả thù nho nhỏ, không có ai có thể đem tôi trở thành vật thí nghiệm tùy ý xoa nắn, không một ai.
Nghĩ đến đây, tôi đã không để ý những đau đớn âm ỷ và áy náy trong lòng, cố gắng không nghĩ đến việc nếu như không hoàn thành điều kiện của Hades thì linh hồn Đông Tử sẽ phải làm sao. Tiếng cười trầm thấp vang lên, rồi càng lúc càng lớn, cuối cùng cười đến mức không thở nổi. Thật vất vả mới dừng cười lại, nhưng sau tiếng cười sảng khoái chỉ còn sự trống rỗng vô tận.
Tôi quá khát vọng cái loại cảm giác "được làm lại" này, kể cả nó chỉ là một giấc mộng.
Ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy nơi này vô cùng quen mắt. Đây không phải nơi yêu thích của tôi thời còn chưa làm Thần hậu. Tất cả mọi người đều biết đây là địa bàn riêng tư nho nhỏ của Hera. Khi đó chắc hẳn là lúc quan hệ của tôi và Zeus đang rất thân thiết, khắp mọi nơi đều đồn đãi rằng tôi sẽ là Thần hậu kế nhiệm, cho nên không ai dám xông vào làm phiền tôi để tránh bị tôi ghét bỏ. Lười biếng ngồi lan can cẩm thạch trắng, tôi cảm nhận sự yên tĩnh khó có được này, cũng thật lâu rồi chưa được cảm nhận qua.
Nhưng có người không muốn bỏ qua cho tôi, đi dọc hàng hoa đỏ đang nở rộ vô cùng hiên ngang. Tôi không có hứng thú quay đầu, nhìn thấy Hades đứng ở nấc thang bên cạnh. Anh ấy không còn mặc bộ áo ngắn Hy Lạp màu trắng nực cười nữa, mà đổi sang trường bào dài màu đen kéo lê trên đất. Ánh nắng rạng rỡ, hương hoa như rượu khiến người ta say đắm, Olympus vẫn tốt đẹp y như trong ký ức của tôi. Nhưng vì anh ấy đứng ở nơi đó, khiến cho mọi thứ trở nên hoàn toàn xa lạ. Tôi hoại nghi có phải từ lúc sinh ra anh ấy đã không biết cười.
"Hera, gần đây em rở nên rất kỳ quái, rốt cuộc là tại sao, có lúc anh cảm thấy em giống như trở thành người khác vậy. Có phải suy nghĩ về chuyện nguy hiểm gì không, anh luôn cảm thấy tốt nhất em đừng nên mạo hiểm".
Anh ấy nhẹ giọng nói. Tôi nhướng cao lông mày, giả bộ ngạc nhiên.
Anh ấy thở dài, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve một đóa hoa. Bàn tay kia giống hệt gương mặt của anh ấy, bởi vì lâu ngày không thấy ánh sáng mặt trời mà không có chút huyết sắc nào. Đóa hoa giống như bị nhiễm độc vậy, nhanh chóng héo úa, không tiếng động rơi trên mặt đất. Anh ấy hoàn toàn không tương xứng với ánh mặt trời rực rỡ. Không biết tại sao sau đó anh ấy nghĩ thế nào mà lại đi cưới một nữ thần nếu rời khỏi ánh mặt trời thì sẽ tàn lụi làm vợ, cuối cùng khiến cho cả hai đều không được hạnh phúc.
"Zeus đã cầu hôn em sao?"
"Em nghĩ đây không phải là chuyện của anh, rất cảm ơn đã quan tâm".
Biết rõ Hades đứng trước mặt tôi và kẻ đã nhét tôi vào trong giấc mộng này không phải là một, nhưng tôi không thể kiềm chế sự chán ghét đối với anh ấy, lạnh nhạt trả lời.
Anh ấy nhếch mép, tỏ ra châm chọc: "Nói như vậy, thật sự em đã quyết định ở lại, vĩnh viễn ở lại Olympus sao?"
Tôi vẫy tay, không trả lời thẳng. Loáng thoáng nhớ tới rất lâu trước kia anh ấy đã từng hỏi tôi có nguyện ý rời khỏi nơi này cùng anh ấy, giống như chị cả của chúng tôi vậy, hoàn toàn không đoái hoài đến chuyện của các vị thần.
"Cái việc này...Đến lúc đó lại bàn tiếp. Làm sao vậy, tại sao đột nhiện lại hỏi những chuyện này?"
Anh ấy trầm mặc một lúc, rồi nở nụ cười giễu cợt, không biết là đang cười cái gì, tóm lại là nụ cười kia rất đáng sợ".
"Poseidon đã bị đuổi đi vĩnh viễn, Zeus sẽ không cho nó được bước chân vào Olympus một bước. Anh không muốn có kết cục như nó, nếu không thì cũng không chật vật như vậy. Cho nên, anh chủ động yêu cầu được đi Âm Phủ".
Cho dù biết anh ấy thật sự sẽ đi Âm Phủ, nhưng tôi không nhịn được tiến lên một bước, muốn nắm vai anh ấy lắc lắc hỏi rốt cuộc anh ấy đang nghĩ cái gì. Tất nhiên, mấy triệu năm sau, rất nhiều người cho rằng chức vụ Minh vương trông coi bóng tối và cái chết rất cao ngạo. Nhưng theo quan điểm của các vị thần việc này giống như việc bỗng nhiên hoàng tử William đi Somalia làm tình nguyện vậy, thật không thể tưởng tượng nổi. Tôi có thể hiểu được là Hades chán ghét lục đục của ngọn lửa chiến tranh có thể bất cứ lúc nào bùng cháy trên mặt đất. Nhưng anh ấy âm thầm không chiến mà bại như vậy thật khiến cho người ta cảm thấy bực bội.
Rõ ràng lực lượng có thể chống lại Zeus, nhưng anh ấy lại chọn trực tiếp rút khỏi tranh chấp. Điều này khiến người ngay cả tư cách tham gia cũng không có như tôi làm sao chịu nổi. Nhìn mặt anh ấy lạnh nhạt tái nhợt, tôi không nhịn được cười lạnh.
"Em đánh cược anh không đi được, bởi vì chắc chắn Zeus sẽ không cho anh đi. Thật sự anh không hiểu hắn, cho dù người hắn kiêng kỵ hận không thể không hạ độc, nhưng ở trước mặt biểu hiện của hắn vẫn hòa ái thân thiết, giả bộ bảo anh là người anh em thân thiết nhất. Bởi vì hắn không muốn bị cho là hẹp hòi. Hắn chính là người như vậy, vừa làm chuyện không biết xấu hổ, vừa giả bộ làm anh hùng quang minh lỗi lạc.
Gương mặt vạn năm không thay đổi của Hades xuất hiện sự kinh ngạc, không thể tưởng tượng những lời khắc nghiệt này lại phát ra từ miệng của tôi. Cũng đúng khi đó Hera đang điên cuồng mê luyến Zeus, căn bản là không thể dung chứa bất kỳ kẻ nào nói xấu hắn nửa câu. Lúc Hades rời đi đã từng ám chỉ Zeus không phải là người chồng tốt, nhưng lúc đó tôi đâu có nghe lọt tai, ngược lại lại bị Zeus đầu độc xúi giục, lại cho là Hades lén lút nói xấu hắn. Xem ra tình yêu không chỉ khiến con người nhẹ dạ cả tin mà còn khiến đầu óc chậm chạp mất hết lý trí.
"Cái này không giống như điều em nên nói, Hera, Zeus đã làm gì em sao? Tại sao trong mắt em ngoài lạnh lùng oán hận còn có lửa hận điên cuồng?"
Tôi cười, nhưng không trả lời. Anh trai thân mến, tất cả những thứ này là kiệt tác của anh trong tương lai. Nghĩ đến việc có lẽ Minh vương Hades đang nhìn tất cả sự việc đang diễn ra, trong lòng trào lên cảm giác khó chịu. Đừng nghĩ đến việc điều khiển toàn bộ cuộc sống của em, chắc hẳn sau khi thấy biểu hiện sau này của em, anh cũng không mong đợi phát sinh thứ gọi là tình yêu đẹp đấy chứ?
Nếu như anh ấy tiếp tục giả ngu, hoặc là vận dụng nhiều cách khác để tạo ra ảo ảnh làm ảnh hưởng đến trí nhớ của em, em thật sự không ngại khiến cho cái thế giới này rối loạn cho đến khi sụp đổ. Có lẽ hôn nhân bất hạnh khiến cho tôi trở nên nóng nảy lạnh lùng, nhưng mà cho đến tận bậy giờ Hera không phải là một phế vật yếu ớt chỉ biết trốn tránh khóc lóc.
Không thể công khai đối đầu với Zeus, nhưng tôi đối đầu một chút với anh mình thì không thành vấn đề.
"Hades, tại sao không tiếp tục lưu lại đây, khi mà hắn chưa có mở miệng bắt anh rời đi. Nhìn hắn trong lòng hận không thể không hạ độc anh, nhưng miệng lại nói lời hết sức thân mật, chẳng phải là chuyện hết sức thú vị hay sao?"
Vừa cười khanh khách, tôi vừa dùng giọng nói hết sức ngọt ngào nói với anh ấy, thậm chí còn mong đợi những chuyện sẽ xảy ra sau đó.
Đã mở mang vô số lần cách Zeus lấy lòng mĩ nhân, tôi thật sự không chắc anh ấy có thể vì những lời ngon tiếng ngọt của tôi không nhịn được mà phá lên cười hay không. Tôi biết tất cả, nhưng anh ấy cái gì cũng không biết, còn tự cho mình là thông minh cao cao tai thượng.
Anh ấy lắc đầu, biểu tình "Em điên rồi'. Tôi nhìn đôi mắt đen của anh ấy lạnh như băng, cố gắng không nghĩ đến Đông Tử và vụ đánh cược nữa. Biết rõ nếu không dựa theo quy tắc trò chơi thì đánh đồng với việc mất đi linh hồn Đông Tử.
So với việc mất đi Đông Tử, khoái cảm báo thù còn chiếm thế thượng phong. Hades không nên dùng cách này đánh cược với tôi.
Quả nhiên tôi là một người đàn bà ích kỷ máu lạnh, khó trách có thể sống chung với Zeus lâu như vậy mà không suy sụp nổi điên. Nó cũng có nghĩa là, chúng tôi thực sự là trời sinh một đôi đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook