Cuộc Sống Hạnh Phúc
-
Chương 56: Ngoại truyện: Ác mộng (04)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Hoắc Minh Hiên nhìn cô: “Em uống nhiều rồi.”
“Không phải anh thích cưỡng hiếp tôi thế sao, tôi cho anh cưỡng hiếp đấy!” Hạ An An vừa nói vừa cởi áo ngủ, đợi đến khi anh phản ứng lại, áo trên người cô đã bị ném xuống đất, Hạ An An nhìn anh khiêu khích,”Đến đi, Hoắc Minh Hiên! Tôi cho anh đấy, thích không?!”
Hoắc Minh Hiên dời mắt, nhặt y phục trên đất mặc lại cho cô, Hạ An An đột nhiên bắt lấy tay anh đặt lên trên ngực,”Sao nào? Anh muốn làm chính nhân quân tử hả?”
Hoắc Minh Hiên rút tay về, bế cô về giường, lại dém chăn cho cô, lạnh lùng nói: “Em xem xem bây giờ mình giống cái gì?”
“Giống cái gì? Hoắc Minh Hiên, tôi như vậy không phải đều do anh hại sao? Hại tôi bỏ lỡ cơ hội tham gia thi đấu, hại tôi không thể không sinh con cho anh, hại tôi không thể tiếp tục khiêu vũ, hại tôi trở thành đồ bỏ như vậy! Hại tôi trở thành kẻ hai bàn tay trắng!”
Hạ An An đau khổ kể ra, nước mắt rơi như mưa.
Ánh mắt Hoắc Minh Hiên hiện lên sự đau khổ, thở dài bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:”Không phải hai bàn tay trắng, ngươi còn có anh, có Thiên Dục mà, amh nói rồi, anh sẽ chăm sóc em cả đời, cho dù thật sự trở thành phế nhân, anh cũng nuôi em.”
Hạ An An quay đầu đi, không muốn nhìn anh thêm chút nào nữa,”Anh cút ra ngoài đi, Hoắc Minh Hiên, tôi không muốn thấy anh! Còn nữa, về sau đừng tự tiện xông vào phòng tôi!”
Hoắc Minh Hiên nhắm mắt, khắc chế hồi lâu, cuối cùng nói,”Ừ.” Rồi đi ra ngoài.
Sau đó, cuộc sống mơ mơ màng màng của cô càng không thể vãn hồi, sau khi say khướt rồi sẽ cực kỳ thoải mái, chẳng cần nghĩ gì nữa, những chuyện đã xảy ra rốt cuộc cũng có thể ném ra sau đầu, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười.
Hạ An An vứt tất cả bên ngoài, mặc kệ trời long đất lở thế nào, cô vẫn sống trong thế giới riêng của mình, tiếp tục mơ mơ màng màng.
Lúc mẹ còn sống có để lại cho Hạ An An ít tiền, số tiền đó để cô học đại học và kết hôn, không ngờ bây giờ lại bị đổi lấy rượu.
Có đôi khi trời đẹp, tâm trạng của Hạ An An lại đỡ hơn chút, không uống rượu, cô lại ra vườn tưới hoa.
Cô trồng hoa hướng dương, giờ đã ra hoa rồi, Hạ An An nhẹ nhàng tưới nước lên thân cây, nhẹ giọng nói chuyện, “Hoa hướng dương, chào mày, còn nhớ tao không?”
Sau đó cầm bình tưới bật cười, “Ôi, tao biết mày không nhớ mà, thôi không sao, tao nhớ mày là được.”
“Mẹ ơi.” Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói non nớt.
Hạ An An quay đầu nhìn lại, đó là một đứa bé vừa mới học đi, trên đầu nó đội mũ thêu hoa, mặt phúng phính, đôi mắt to tròn đen láy, nó cười với cô, để hở ra hàm răng thiếu mất hai răng cửa, nước dãi chảy ra thấm trước ngực.
Cô không để ý đến nó, tiếp tục tưới nước cho hoa.
Đứa bé tập tễnh đi đến, ôm lấy đùi cô, cười khanh khách, “Mẹ ơi ôm.”
Hoắc Minh Hiên vừa lúc đi ra, cũng không mang đứa nhỏ đi ngay, anh chỉ đứng gần đó nhìn.
Hạ An An cúi đầu, khuôn mặt béo béo của nó ngẩng lên, nhìn cô mong chờ, bởi vì ánh mặt trời chiếu vào, đôi mắt to tròn của nó hơi híp lại, há miệng cười ngây ngô, nước dãi chảy ra không ngớt.
“Mẹ ơi, ôm.” Nó không ngừng lặp lại những lời này.
Hạ An An lạnh lùng dời mắt, nhìn Hoắc Minh Hiên, “Đến ôm con của anh đi.”
“Con mong được em ôm, em ôm con một cái cũng không được sao?”
Hạ An An nhếch miệng cười lạnh,”Tôi không rảnh!”
“Em có thể đối xử dịu dàng với một bông hoa vô tri vô giác, tại sao lại không thể quan tâm tới con, huống chi nó còn là cốt nhục em mang chín tháng mười ngày.”
Hạ An An cười trào phúng,”Trong mắt của tôi, nó chẳng khác gì anh, là kẻ đã phá huỷ cuộc sống của tôi!” Hạ An An ném bình xuống đất, gạt bàn tay nhỏ bé đang ôm đùi mình ra, xoay người bỏ đi.
Đứa bé thấy cô phải đi, đỏ mắt trông mong đuổi theo, nhưng chân đi không vững, mới đi được vài bước đã té trên đất, mắt nó vẫn nhìn theo bóng lưng cô, khóc nức nở,”Mẹ ơi, đau quá! Mẹ ơi, Thiên Dục đau quá!”
Bước chân của cô cũng không dừng lại, không quay đầu, nhanh chóng biến mất sau khúc quanh, cho đến khi vào trong phòng, Hạ An An như vỡ vụn ngồi bệt xuống đất, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Không phải không đau, máu mủ tình thâm, con đau mẹ cũng sẽ đau.
Nhưng mẹ xin lỗi, mẹ không thể thuyết phục mình thích con, mẹ hận người đàn ông kia, cho nên mẹ không thể thích con của gã.
Hạ An An nhanh chóng phát hiện, tiền sắp dùng hết rồi, vì để tiếp tục cuộc sống mơ mơ màng màng, cô chỉ có thể tìm công việc để kiếm tiền, nhưng làm gì mới được? Có lần cô thấy trên mạng có người rao bán thú nhồi bông, vốn bỏ ra không lớn, hơn nữa cũng đơn giản, cô tính thử một lần, không thì về sau ngay cả mua rượu cũng chẳng đủ tiền.
Ban ngày cô nhốt mình trong phòng làm thú bông, buổi tối cô dùng tiền thừa mua rượu uống, chỉ hai chuyện như thế, còn lại cô chẳng quan tâm.
Hạ An An làm xong thú bông thì chụp ảnh post lên mạng rao bán, nhưng chẳng có kết quả gì, sắp hơn nửa năm rồi nhưng cô vẫn chưa bán được mấy con.
Hạ An An cười tự giễu, xem đi, quả nhiên là đồ bỏ, chẳng được cái tích sự gì.
Nhưng ngay lúc cô sắp từ bỏ thù lại có người đến đặt hàng, tuy bán được không nhiều, nhưng không thể nghi ngờ là nó đã khơi dậy sự nhiệt tình trong cô.
Sau đó đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều, cô cũng bắt đầu có niềm tin vào cuộc sống, không còn uống rượu nữa.
Có một lần đi ra ngoài đưa hàng, bởi vì hôm nay thể lực bùng nổ, đạo xe đạp vào trong nội thanh, lúc đến nơi vẫn còn sớm nửa tiếng, cô đến điểm hẹn, không ngờ lại thấy Hoắc Minh Hiên đang nói chuyện với người mua.
Người kia cũng coi như là khách quen của cô, Hạ An An vừa nhìn đã nhận ra, nhưng cô không rõ vì sao Hoắc Minh Hiên lại biết anh ta.
Vì để tránh bị bọn họ nhìn thấy, Hạ An An trốn vào một góc, cô thấy Hoắc Minh Hiên đưa một xấp tiền cho người kia, nói thêm vài câu rồi mới đi, cho đến khi xe của anh đi khuất, Hạ An An mới bước ra khỏi chỗ nấp.
Người mua vừa nhìn thấy cô, lập tức cười: “Chờ cô lâu rồi, cô xem, tôi mang đủ tiền đến rồi này, ồ, đây là hai con thú bông kia à? Ừ, đáng yêu hơn lần trước đấy, tôi cầm luôn nhá.”
Hạ An An ngơ ngác gật đầu, nhìn xấp tiền trong tay, không biết có cảm giác gì.
Đây rõ ràng là số tiền Hoắc Minh Hiên vừa đưa cho anh ta, vẫn còn để trong bọc, qua tay đưa cho cô.
Trở lại biệt thự, nhìn hai con thú bông đặt trên giường, Hạ An An lặng lẽ cười, hoá ra người mua đều là Hoắc Minh Hiên, bảo sao nửa năm rồi chẳng ai mua, tự dưng lại có nhiều người đến đặt hàng thế.
Cô còn tưởng rằng sự cố gắng của mình đã được hồi đáp, không ngờ sự hồi đáp này lại là do Hoắc Minh Hiên bố thí.
Nếu anh ta hào phóng như vậy, muốn bố thí cho cô như thế, bậy thì cô không thể phụ lòng anh ta rồi. Hạ An An tăng giá lên gấp ba, không ngoài dự đoán, mỗi ngày vẫn có rất nhiều đơn đặt hàng.
Như vậy cũng tốt, cô không cần mệt người làm thú bông nữa, bán hết số còn lại cũng đủ để cô sống mơ màng mấy tháng rồi.
Trong một khoảng thời gian dài, Hạ An An còn nghiện rượu nhiều hơn so với trước kia.
Đến một ngày, cô phát hiện cuộc sống như vậy thật vô nghĩa, hai bàn tay trắng, không thể khiêu vũ, cũng không có nghề nghiệp để tự nuôi sống mình, vô dụng từ trong nhà ra đến ngoài ngõ, sao cứ phải sống như vậy làm gì?
Hôm ấy, khó có được một ngày tỉnh táo, Hạ An An đi xuống lầu, Hoắc Minh Hiên và Hoắc Thiên Dục đang trong phòng khách chơi xếp gỗ.
Hoắc Thiên Dục vừa nhìn thấy cô, hưng phấn cười lên, hai mắt như có hai ngọn lửa nhỏ bập bùng.
Nó chạy bạch bạch bạch đến trước mặt cô,”Mẹ ơi ra chơi đi.”
Giờ con đã biết đi, nghe nói đã học lớp mầm rồi, mà tên nó là gì nhỉ, hình như là Thiên Dục?
Đấy, xem đi, cùng sống dưới một mái hiên đã bao năm, vậy mà tên con là gì cô cũng chẳng nhớ, người làm mẹ như cô đúng là vô trách nhiệm.
Cô lạnh lùng nhìn nó một cái, ánh mắt dừng trên người Hoắc Minh Hiên,”Cám ơn anh đã tìm nhiều người đến mua thú bông của tôi như thế.”
Hoắc Minh Hiên khựng lại, sắc mặt vẫn không có gì biến hóa, “Em biết rồi à?”
“Ừ, biết rồi, tôi còn phải cảm ơn anh vì đã giúp tôi thấy tôi vô dụng thế nào.”
Hoắc Minh Hiên nhìn cô,”Anh không thấy em vô dụng, anh chỉ thấy thú bông em làm rất đẹp, nếu em muốn, anh có thể mở shop cho em bán.”
“Đủ rồi Hoắc Minh Hiên!!” Trong mắt cô là ý hận thiêu đốt, trên mặt lại mang theo nụ cười trào phúng,”Tôi biết anh đang cười thầm trong lòng mà, chắc chắn là anh đang nghĩ, ‘cô xem đi, cô bất tài như thế, cuối cùng vẫn phải nhờ tôi bố thí mới sống được, thật là đáng thương’!!!”
Hoắc Minh Hiên đứng bật dậy, “Sao em có thể nghĩ như thế?”
“Không thì sao? Thì sao hả? Vì sao phải thuê người mua thú bông của tôi? Anh dựa vào đâu mà xen vào chuyện của tôi? Anh có tư cách gì, anh dựa vào cái gì hả?!”
Không biết Hoắc Thiên Dục lấy ở đâu ra một con cá mập nhồi bông, con cá quá lớn, người nó ôm có vẻ cố hết sức.
Nó đứng cách Hạ An An một khoảng, lấy trong cái túi nhỏ một cục tiền đưa cho cô, “Mẹ không vô dụng đâu, thú bông mẹ làm Thiên Dục thấy thích lắm, Thiên Dục mua nhá? Mẹ bán cho con đi!”
Đứa bé nhìn cô sợ sệt, bàn tay mũm mĩm cầm một bó tiền to, hiển nhiên là có bao nhiêu tiền tiêu vặt nó đều lấy ra hết.
Hạ An An cười mỉa,”Hoắc Minh Hiên, anh xem đi, ngay cả con của anh cũng cười nhạo tôi.” Cô bật cười khanh khách, trong mắt đều là sự lạnh lùng, “Anh đã nói, nếu muốn ly hôn trừ phi anh chết, kỳ thật…” Cô bình tĩnh nhìn anh, gằn từng tiếng:”Tôi chết thì cũng vậy thôi.”
Hạ An An nói xong, xoay người chạy lên lầu.
Đợi đến khi Hoắc Minh Hiên phục hồi tinh thần đuổi theo, cô đã nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Trong mơ màng, Hạ An An nghe thấy có người khàn giọng hét tên mình, còn cả tiếng trẻ con khóc, tiếng đàn ông chửi, nhưng bóng tối ập đến, cô không nhìn được gì cả.
Giống như đang nằm trong bệnh viện, mơ hồ nghe được tiếng bác sĩ.
Ông ta nói:”Có lẽ ngày mai cô ấy sẽ tĩnh, có lẽ cả đời cũng không tỉnh, anh chuẩn bị tinh thần đi, có khả năng sẽ trở thành người thực vật.”
Qua một lúc lâu, có người nắm lấy tay cô, giọng nói đứt quãng rơi vào trong tai.
“An An, anh đã nói sẽ chăm sóc em cả đời, cho nên dù em có thế nào anh cũng sẽ không bỏ em đâu…”
Sau đó cô lại nghe thấy một giọng nói khác.
“Sao lúc trước anh không nói mình bị Lạc Mỹ Châu hạ thuốc? Mãi mấy hôm trước em mới nghe anh Trạch Giai nói, sao anh phải giấu? Sao lại để cậu ấy hận nhiều năm như thế?”
Người nọ chấp nhất cầm tay cô, dịu dàng xoa má cô,”Nói cho cô ấy thì có ích gì, thương tổn cũng đã gây ra, cần gì phải khiến cô ấy khó xử, nếu muốn hận thì cứ hận đi.”
Một cơn lốc xoáy ập tới, Hạ An An bị nó hút vào, những lời sau đó củ Hoắc Minh Hiên cô không còn nghe được nữa.
Bóng đen lần này rất sâu, Hạ An An thầm nghĩ, mình sẽ chết sao?
Nhưng vì sao không chết sớm hơn một chút? Vì sao phải để cô biết chuyện anh bị người hạ thuốc rồi mới để cô chết? Vì sao phải để cô nhận ra ngày đó anh rạch một dao trên tay là để khống chế ý nghĩ làm hại cô rồi mới chết?
Vì sao cô không chết sớm hơn, như vậy cô sẽ không phải nhìn thấy cảnh người đàn ông này dịu dàng chăm sóc mình. Mặc dù cô đã trở thành người thực vật nằm bất động trên giường, nhưng anh vẫn không rời không bỏ.
Anh nói sẽ chăm sóc cô cả đời, anh nói được làm được.
Hoắc Minh Hiên, cô còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nhưng đã không kịp rồi.
Bởi vì em không thể tỉnh lại nữa.
Mộng dứt.
Hạ An An bật dậy, nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, thở phào một hơi, hoá ra là nằm mơ.
Giờ này trời đã sáng, ánh nắng từ ngoài cửa rọi vào, cô nhìn sang bên cạnh, Hoắc Minh Hiên vẫn đang ngủ say.
Hạ An An xoa lệ nơi khoé mắt, nằm xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng vùi vào ngực anh, kích động ôm siết lấy anh, giọng nói nghẹn ngào,”Tại sao phải mơ như thế? Tại sao lại mơ thấy dáng vẻ của em như vậy, Minh Hiên, em sẽ không phải người kia đâu, cho dù có thật sự xảy ra chuyện như thế, em cũng sẽ không biến thành như thế đâu, em là Hạ An An kiên cường dũng cảm mà.”
“Ừm…” Người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng, cọ cằm lên mặt cô, giọng còn ngái ngủ,”An An, ngủ thêm đi.”
“Ừ.” Cô dịu dàng đáp,”Còn may, chỉ là mơ.”
Trong hiện thực, chúng ta vẫn hạnh phúc.
“Không phải anh thích cưỡng hiếp tôi thế sao, tôi cho anh cưỡng hiếp đấy!” Hạ An An vừa nói vừa cởi áo ngủ, đợi đến khi anh phản ứng lại, áo trên người cô đã bị ném xuống đất, Hạ An An nhìn anh khiêu khích,”Đến đi, Hoắc Minh Hiên! Tôi cho anh đấy, thích không?!”
Hoắc Minh Hiên dời mắt, nhặt y phục trên đất mặc lại cho cô, Hạ An An đột nhiên bắt lấy tay anh đặt lên trên ngực,”Sao nào? Anh muốn làm chính nhân quân tử hả?”
Hoắc Minh Hiên rút tay về, bế cô về giường, lại dém chăn cho cô, lạnh lùng nói: “Em xem xem bây giờ mình giống cái gì?”
“Giống cái gì? Hoắc Minh Hiên, tôi như vậy không phải đều do anh hại sao? Hại tôi bỏ lỡ cơ hội tham gia thi đấu, hại tôi không thể không sinh con cho anh, hại tôi không thể tiếp tục khiêu vũ, hại tôi trở thành đồ bỏ như vậy! Hại tôi trở thành kẻ hai bàn tay trắng!”
Hạ An An đau khổ kể ra, nước mắt rơi như mưa.
Ánh mắt Hoắc Minh Hiên hiện lên sự đau khổ, thở dài bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:”Không phải hai bàn tay trắng, ngươi còn có anh, có Thiên Dục mà, amh nói rồi, anh sẽ chăm sóc em cả đời, cho dù thật sự trở thành phế nhân, anh cũng nuôi em.”
Hạ An An quay đầu đi, không muốn nhìn anh thêm chút nào nữa,”Anh cút ra ngoài đi, Hoắc Minh Hiên, tôi không muốn thấy anh! Còn nữa, về sau đừng tự tiện xông vào phòng tôi!”
Hoắc Minh Hiên nhắm mắt, khắc chế hồi lâu, cuối cùng nói,”Ừ.” Rồi đi ra ngoài.
Sau đó, cuộc sống mơ mơ màng màng của cô càng không thể vãn hồi, sau khi say khướt rồi sẽ cực kỳ thoải mái, chẳng cần nghĩ gì nữa, những chuyện đã xảy ra rốt cuộc cũng có thể ném ra sau đầu, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười.
Hạ An An vứt tất cả bên ngoài, mặc kệ trời long đất lở thế nào, cô vẫn sống trong thế giới riêng của mình, tiếp tục mơ mơ màng màng.
Lúc mẹ còn sống có để lại cho Hạ An An ít tiền, số tiền đó để cô học đại học và kết hôn, không ngờ bây giờ lại bị đổi lấy rượu.
Có đôi khi trời đẹp, tâm trạng của Hạ An An lại đỡ hơn chút, không uống rượu, cô lại ra vườn tưới hoa.
Cô trồng hoa hướng dương, giờ đã ra hoa rồi, Hạ An An nhẹ nhàng tưới nước lên thân cây, nhẹ giọng nói chuyện, “Hoa hướng dương, chào mày, còn nhớ tao không?”
Sau đó cầm bình tưới bật cười, “Ôi, tao biết mày không nhớ mà, thôi không sao, tao nhớ mày là được.”
“Mẹ ơi.” Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói non nớt.
Hạ An An quay đầu nhìn lại, đó là một đứa bé vừa mới học đi, trên đầu nó đội mũ thêu hoa, mặt phúng phính, đôi mắt to tròn đen láy, nó cười với cô, để hở ra hàm răng thiếu mất hai răng cửa, nước dãi chảy ra thấm trước ngực.
Cô không để ý đến nó, tiếp tục tưới nước cho hoa.
Đứa bé tập tễnh đi đến, ôm lấy đùi cô, cười khanh khách, “Mẹ ơi ôm.”
Hoắc Minh Hiên vừa lúc đi ra, cũng không mang đứa nhỏ đi ngay, anh chỉ đứng gần đó nhìn.
Hạ An An cúi đầu, khuôn mặt béo béo của nó ngẩng lên, nhìn cô mong chờ, bởi vì ánh mặt trời chiếu vào, đôi mắt to tròn của nó hơi híp lại, há miệng cười ngây ngô, nước dãi chảy ra không ngớt.
“Mẹ ơi, ôm.” Nó không ngừng lặp lại những lời này.
Hạ An An lạnh lùng dời mắt, nhìn Hoắc Minh Hiên, “Đến ôm con của anh đi.”
“Con mong được em ôm, em ôm con một cái cũng không được sao?”
Hạ An An nhếch miệng cười lạnh,”Tôi không rảnh!”
“Em có thể đối xử dịu dàng với một bông hoa vô tri vô giác, tại sao lại không thể quan tâm tới con, huống chi nó còn là cốt nhục em mang chín tháng mười ngày.”
Hạ An An cười trào phúng,”Trong mắt của tôi, nó chẳng khác gì anh, là kẻ đã phá huỷ cuộc sống của tôi!” Hạ An An ném bình xuống đất, gạt bàn tay nhỏ bé đang ôm đùi mình ra, xoay người bỏ đi.
Đứa bé thấy cô phải đi, đỏ mắt trông mong đuổi theo, nhưng chân đi không vững, mới đi được vài bước đã té trên đất, mắt nó vẫn nhìn theo bóng lưng cô, khóc nức nở,”Mẹ ơi, đau quá! Mẹ ơi, Thiên Dục đau quá!”
Bước chân của cô cũng không dừng lại, không quay đầu, nhanh chóng biến mất sau khúc quanh, cho đến khi vào trong phòng, Hạ An An như vỡ vụn ngồi bệt xuống đất, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Không phải không đau, máu mủ tình thâm, con đau mẹ cũng sẽ đau.
Nhưng mẹ xin lỗi, mẹ không thể thuyết phục mình thích con, mẹ hận người đàn ông kia, cho nên mẹ không thể thích con của gã.
Hạ An An nhanh chóng phát hiện, tiền sắp dùng hết rồi, vì để tiếp tục cuộc sống mơ mơ màng màng, cô chỉ có thể tìm công việc để kiếm tiền, nhưng làm gì mới được? Có lần cô thấy trên mạng có người rao bán thú nhồi bông, vốn bỏ ra không lớn, hơn nữa cũng đơn giản, cô tính thử một lần, không thì về sau ngay cả mua rượu cũng chẳng đủ tiền.
Ban ngày cô nhốt mình trong phòng làm thú bông, buổi tối cô dùng tiền thừa mua rượu uống, chỉ hai chuyện như thế, còn lại cô chẳng quan tâm.
Hạ An An làm xong thú bông thì chụp ảnh post lên mạng rao bán, nhưng chẳng có kết quả gì, sắp hơn nửa năm rồi nhưng cô vẫn chưa bán được mấy con.
Hạ An An cười tự giễu, xem đi, quả nhiên là đồ bỏ, chẳng được cái tích sự gì.
Nhưng ngay lúc cô sắp từ bỏ thù lại có người đến đặt hàng, tuy bán được không nhiều, nhưng không thể nghi ngờ là nó đã khơi dậy sự nhiệt tình trong cô.
Sau đó đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều, cô cũng bắt đầu có niềm tin vào cuộc sống, không còn uống rượu nữa.
Có một lần đi ra ngoài đưa hàng, bởi vì hôm nay thể lực bùng nổ, đạo xe đạp vào trong nội thanh, lúc đến nơi vẫn còn sớm nửa tiếng, cô đến điểm hẹn, không ngờ lại thấy Hoắc Minh Hiên đang nói chuyện với người mua.
Người kia cũng coi như là khách quen của cô, Hạ An An vừa nhìn đã nhận ra, nhưng cô không rõ vì sao Hoắc Minh Hiên lại biết anh ta.
Vì để tránh bị bọn họ nhìn thấy, Hạ An An trốn vào một góc, cô thấy Hoắc Minh Hiên đưa một xấp tiền cho người kia, nói thêm vài câu rồi mới đi, cho đến khi xe của anh đi khuất, Hạ An An mới bước ra khỏi chỗ nấp.
Người mua vừa nhìn thấy cô, lập tức cười: “Chờ cô lâu rồi, cô xem, tôi mang đủ tiền đến rồi này, ồ, đây là hai con thú bông kia à? Ừ, đáng yêu hơn lần trước đấy, tôi cầm luôn nhá.”
Hạ An An ngơ ngác gật đầu, nhìn xấp tiền trong tay, không biết có cảm giác gì.
Đây rõ ràng là số tiền Hoắc Minh Hiên vừa đưa cho anh ta, vẫn còn để trong bọc, qua tay đưa cho cô.
Trở lại biệt thự, nhìn hai con thú bông đặt trên giường, Hạ An An lặng lẽ cười, hoá ra người mua đều là Hoắc Minh Hiên, bảo sao nửa năm rồi chẳng ai mua, tự dưng lại có nhiều người đến đặt hàng thế.
Cô còn tưởng rằng sự cố gắng của mình đã được hồi đáp, không ngờ sự hồi đáp này lại là do Hoắc Minh Hiên bố thí.
Nếu anh ta hào phóng như vậy, muốn bố thí cho cô như thế, bậy thì cô không thể phụ lòng anh ta rồi. Hạ An An tăng giá lên gấp ba, không ngoài dự đoán, mỗi ngày vẫn có rất nhiều đơn đặt hàng.
Như vậy cũng tốt, cô không cần mệt người làm thú bông nữa, bán hết số còn lại cũng đủ để cô sống mơ màng mấy tháng rồi.
Trong một khoảng thời gian dài, Hạ An An còn nghiện rượu nhiều hơn so với trước kia.
Đến một ngày, cô phát hiện cuộc sống như vậy thật vô nghĩa, hai bàn tay trắng, không thể khiêu vũ, cũng không có nghề nghiệp để tự nuôi sống mình, vô dụng từ trong nhà ra đến ngoài ngõ, sao cứ phải sống như vậy làm gì?
Hôm ấy, khó có được một ngày tỉnh táo, Hạ An An đi xuống lầu, Hoắc Minh Hiên và Hoắc Thiên Dục đang trong phòng khách chơi xếp gỗ.
Hoắc Thiên Dục vừa nhìn thấy cô, hưng phấn cười lên, hai mắt như có hai ngọn lửa nhỏ bập bùng.
Nó chạy bạch bạch bạch đến trước mặt cô,”Mẹ ơi ra chơi đi.”
Giờ con đã biết đi, nghe nói đã học lớp mầm rồi, mà tên nó là gì nhỉ, hình như là Thiên Dục?
Đấy, xem đi, cùng sống dưới một mái hiên đã bao năm, vậy mà tên con là gì cô cũng chẳng nhớ, người làm mẹ như cô đúng là vô trách nhiệm.
Cô lạnh lùng nhìn nó một cái, ánh mắt dừng trên người Hoắc Minh Hiên,”Cám ơn anh đã tìm nhiều người đến mua thú bông của tôi như thế.”
Hoắc Minh Hiên khựng lại, sắc mặt vẫn không có gì biến hóa, “Em biết rồi à?”
“Ừ, biết rồi, tôi còn phải cảm ơn anh vì đã giúp tôi thấy tôi vô dụng thế nào.”
Hoắc Minh Hiên nhìn cô,”Anh không thấy em vô dụng, anh chỉ thấy thú bông em làm rất đẹp, nếu em muốn, anh có thể mở shop cho em bán.”
“Đủ rồi Hoắc Minh Hiên!!” Trong mắt cô là ý hận thiêu đốt, trên mặt lại mang theo nụ cười trào phúng,”Tôi biết anh đang cười thầm trong lòng mà, chắc chắn là anh đang nghĩ, ‘cô xem đi, cô bất tài như thế, cuối cùng vẫn phải nhờ tôi bố thí mới sống được, thật là đáng thương’!!!”
Hoắc Minh Hiên đứng bật dậy, “Sao em có thể nghĩ như thế?”
“Không thì sao? Thì sao hả? Vì sao phải thuê người mua thú bông của tôi? Anh dựa vào đâu mà xen vào chuyện của tôi? Anh có tư cách gì, anh dựa vào cái gì hả?!”
Không biết Hoắc Thiên Dục lấy ở đâu ra một con cá mập nhồi bông, con cá quá lớn, người nó ôm có vẻ cố hết sức.
Nó đứng cách Hạ An An một khoảng, lấy trong cái túi nhỏ một cục tiền đưa cho cô, “Mẹ không vô dụng đâu, thú bông mẹ làm Thiên Dục thấy thích lắm, Thiên Dục mua nhá? Mẹ bán cho con đi!”
Đứa bé nhìn cô sợ sệt, bàn tay mũm mĩm cầm một bó tiền to, hiển nhiên là có bao nhiêu tiền tiêu vặt nó đều lấy ra hết.
Hạ An An cười mỉa,”Hoắc Minh Hiên, anh xem đi, ngay cả con của anh cũng cười nhạo tôi.” Cô bật cười khanh khách, trong mắt đều là sự lạnh lùng, “Anh đã nói, nếu muốn ly hôn trừ phi anh chết, kỳ thật…” Cô bình tĩnh nhìn anh, gằn từng tiếng:”Tôi chết thì cũng vậy thôi.”
Hạ An An nói xong, xoay người chạy lên lầu.
Đợi đến khi Hoắc Minh Hiên phục hồi tinh thần đuổi theo, cô đã nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Trong mơ màng, Hạ An An nghe thấy có người khàn giọng hét tên mình, còn cả tiếng trẻ con khóc, tiếng đàn ông chửi, nhưng bóng tối ập đến, cô không nhìn được gì cả.
Giống như đang nằm trong bệnh viện, mơ hồ nghe được tiếng bác sĩ.
Ông ta nói:”Có lẽ ngày mai cô ấy sẽ tĩnh, có lẽ cả đời cũng không tỉnh, anh chuẩn bị tinh thần đi, có khả năng sẽ trở thành người thực vật.”
Qua một lúc lâu, có người nắm lấy tay cô, giọng nói đứt quãng rơi vào trong tai.
“An An, anh đã nói sẽ chăm sóc em cả đời, cho nên dù em có thế nào anh cũng sẽ không bỏ em đâu…”
Sau đó cô lại nghe thấy một giọng nói khác.
“Sao lúc trước anh không nói mình bị Lạc Mỹ Châu hạ thuốc? Mãi mấy hôm trước em mới nghe anh Trạch Giai nói, sao anh phải giấu? Sao lại để cậu ấy hận nhiều năm như thế?”
Người nọ chấp nhất cầm tay cô, dịu dàng xoa má cô,”Nói cho cô ấy thì có ích gì, thương tổn cũng đã gây ra, cần gì phải khiến cô ấy khó xử, nếu muốn hận thì cứ hận đi.”
Một cơn lốc xoáy ập tới, Hạ An An bị nó hút vào, những lời sau đó củ Hoắc Minh Hiên cô không còn nghe được nữa.
Bóng đen lần này rất sâu, Hạ An An thầm nghĩ, mình sẽ chết sao?
Nhưng vì sao không chết sớm hơn một chút? Vì sao phải để cô biết chuyện anh bị người hạ thuốc rồi mới để cô chết? Vì sao phải để cô nhận ra ngày đó anh rạch một dao trên tay là để khống chế ý nghĩ làm hại cô rồi mới chết?
Vì sao cô không chết sớm hơn, như vậy cô sẽ không phải nhìn thấy cảnh người đàn ông này dịu dàng chăm sóc mình. Mặc dù cô đã trở thành người thực vật nằm bất động trên giường, nhưng anh vẫn không rời không bỏ.
Anh nói sẽ chăm sóc cô cả đời, anh nói được làm được.
Hoắc Minh Hiên, cô còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nhưng đã không kịp rồi.
Bởi vì em không thể tỉnh lại nữa.
Mộng dứt.
Hạ An An bật dậy, nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, thở phào một hơi, hoá ra là nằm mơ.
Giờ này trời đã sáng, ánh nắng từ ngoài cửa rọi vào, cô nhìn sang bên cạnh, Hoắc Minh Hiên vẫn đang ngủ say.
Hạ An An xoa lệ nơi khoé mắt, nằm xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng vùi vào ngực anh, kích động ôm siết lấy anh, giọng nói nghẹn ngào,”Tại sao phải mơ như thế? Tại sao lại mơ thấy dáng vẻ của em như vậy, Minh Hiên, em sẽ không phải người kia đâu, cho dù có thật sự xảy ra chuyện như thế, em cũng sẽ không biến thành như thế đâu, em là Hạ An An kiên cường dũng cảm mà.”
“Ừm…” Người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng, cọ cằm lên mặt cô, giọng còn ngái ngủ,”An An, ngủ thêm đi.”
“Ừ.” Cô dịu dàng đáp,”Còn may, chỉ là mơ.”
Trong hiện thực, chúng ta vẫn hạnh phúc.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook