Qua tháng mười, tuyết bỗng dưng đến một cách bất chợt.

Chỉ trong một giờ đồng hồ mà đã phủ trắng tất cả bề mặt.
Mọi người vui mừng đến hét lên.
Có tuyết rồi! Có hy vọng rồi!
Từ sau khi Mạc Đình Sơn và Thái Vệ Gia, Thái Vệ Quốc cùng nhau nghỉ học, ba người liên tục được Lý Cường dẫn đi mất tăm.
Cả Mạc Lệ Quyên và ông Thụ bà Mai đều không biết họ đang bận rộn điều gì.
Chỉ biết, hàng ngày sau khi thức dậy, bốn người liền dắt nhau vào núi, một lần đi có thể ba bốn ngày vẫn chưa trở lại.
Ngày này, khoảng năm giờ sáng, khi Lý Cường và ba đứa nhỏ lại chuẩn bị vào núi thì ngôi nhà nhỏ có khách ghé thăm.
Họ là một nhóm gồm năm người, dẫn đầu chính là Hứa Lâm.
Hai năm không gặp, dáng vẻ bây giờ của Hứa Lâm càng tỏ ra cô độc.

Thân hình hắn khảnh mảnh rất nhiều, không biết là vì thiếu lương thực hay là vì nỗi đau vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Phía sau Hứa Lâm, bốn người còn lại đều có dáng vẻ cao lớn đường hoàng, bước đi vững chắc, sống lưng thẳng tắp.

Mạc Lệ Quyên nhìn mà cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Đây chẳng phải là dáng đi của quân nhân hay sao?
Kiếp trước Lý Cường làm lính nên cô gặp rất nhiều quân nhân, giờ nhìn lướt qua là nhận ra được liền.
Nghĩ đến kiếp trước, Mạc Lệ Quyên đột ngột ngẩn người.

Cô trợn to mắt, có chút không thể tin tưởng.
Thiếu nữ quay phắt lại nhìn chồng, không ngoài ý muốn thấy được vẻ hiểu rõ trên gương mặt anh.
Mạc Lệ Quyên lập tức thay đổi sắc mặt, cô giận dữ vô cùng, nhưng vẫn còn chút lí trí biết bảo vệ mặt mũi cho chồng, không chất vấn anh.
Mạc Lệ Quyên biết người đã đến đây rồi, cô chẳng thể đuổi đi được, hơn nữa cô cũng chẳng muốn đuổi, dù sao việc này liên quan đến rất nhiều mạng người.
Cô đành phải lấy cớ đi pha trà, chừa không gian riêng tư lại cho bọn họ.
Vào thời khắc này, những điều bất thường của Lý Cường cũng được Mạc Lệ Quyên lập đi lập lại ở trong đầu.
Từ việc anh mang Đinh Tiến Dũng kè kè khi giải quyết việc trong đội, đến việc anh huấn luyện tụi nhỏ một cách điên cuồng.
Có lẽ việc Trương Tố Nga đến đây cũng nằm trong kế hoạch của anh.

Bọn họ biết rõ Trương Tố Nga đại biểu cho điều gì.
Kiếp trước anh ở trong quân đội, chắc chắn nhớ được sự việc đã xảy ra vào thời điểm này.

Chẳng những nhớ rõ, anh còn dựa vào đó mà bày ra một kế hoạch lớn, đi một nước cờ hiểm, hòng lấy thời gian ngắn nhất lập được quân công cao nhất, rồi cầm nó làm tư bản tiến thẳng vào quân đội.
Người đàn ông này!
Người đàn ông này!
Mạc Lệ Quyên tức đến nghiến răng.

Kiếp trước vì không còn đường sống, bị bắt đắc dĩ mới phải để anh đi lính.
Hơn hai mươi năm trời, đời lính của anh xảy ra biết bao nhiêu lần bị thương suýt bỏ mạng, bao nhiêu lần không muốn sống mà xông về phía trước.
Dẫu cho không lập tức chết đi, với nền y học hiện tại, những vết thương lớn bé của anh vẫn chẳng thể khỏi hẳn.

Để rồi cô phải ngậm nước mắt tiễn anh đi khi anh mới bốn mươi, anh quên rồi sao?
Bây giờ bọn họ không thiếu ăn không thiếu mặc, chẳng lẽ anh không thể chọn cuộc sống an nhàn bên gia đình sao?
Con đường kiếp trước anh đã té ngã một lần, kiếp này anh lại muốn đi lại lần hai?
Đầu óc Mạc Lệ Quyên rối bời.

Cô ép buộc bản thân phải tỉnh táo, nhưng chẳng được.
Mạc Lệ Quyên ngồi dưới bếp, nhìn ấm nước sôi đến tận hai tiếng đồng hồ.

Nước trong ấm nóng lên, sôi, rồi bốc hơi hết mà cô chẳng hề hay biết.
Lại qua một lát, Lý Cường tiễn đi Hứa Lâm và bốn vị quân nhân kia.

Có vẻ như họ đã bàn bạc được kế hoạch rồi.
Anh không thấy vợ đâu liền thở dài ở trong lòng, đổi hướng mà bước xuống nhà bếp.
Mạc Lệ Quyên vẫn ngồi đó, đầu óc trống rỗng.

Lý Cường ôm chầm lấy cô từ phía sau.
"Em..."

"Anh đã đoán được, đúng không?"
"Anh..."
"Anh đoán được Trương Tố Nga sẽ đến bên này đúng không?"
"Anh..."
"Anh biết rõ sau lưng Trương Tố Nga là đường dây buôn người xuyên quốc gia, kiếp trước chính ả bắt cóc Lệ San, chính anh là người điều tra ra được mà!"
"Anh..."
"Anh biết rõ, làm lính vô cùng nguy hiểm nhưng anh vẫn cố chấp tiến lên, muốn dùng Trương Tố Nga và đồng bọn của ả để đổi lấy cơ hội đặc cách nhập ngũ, anh..."
"Lệ Quyên! Em bình tĩnh lại!" Lý Cường ôm chặt lấy cơ thể vợ, cảm nhận cơ thể cô ấy đang run rẩy.

Anh biết nếu mình không nói rõ thì mâu thuẫn này sẽ như quả bóng tuyết, càng lăn càng lớn.
"Làm sao em bình tĩnh được chứ! Kiếp trước anh chỉ sống được bốn mươi năm mà thôi, chỉ bốn mươi năm đó! Anh lại kêu em lẻ loi một mình hai mươi năm nữa hay sao?"
"Anh..."
"Anh có hiểu cái cảm giác đó không? Sao anh không thử đổi vị trí với em xem! Sao có thể ích kỷ như vậy! Sao anh có thể ích kỷ như vậy chứ!" Mạc Lệ Quyên gào rống, giọng cô nghẹn ngào đầy tuyệt vọng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương