Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường
-
76: Giữ Kín Như Bưng
Sau vụ Tôn Trung Tiền, Bản Á quay về với sự tĩnh lặng dưới cái nắng nóng gay gắt.
Diện tích đất bị nứt nẻ lan rộng.
Cỏ cây chết khô ngày càng nhiều.
Và điều khủng hoảng nhất là nước sông vẫn không ngừng giảm xuống.
Thứ quý giá nhất lúc này chính là những mảnh ruộng bắp ngô đang vào kì trổ hoa kết quả.
Không biết hạn hán kéo dài đến khi nào nên mọi người rất tự giác chăm sóc kỹ lưỡng số lương thực.
Bên ngoài nông trường đã có người bắt đầu chết đói.
Bây giờ mới chỉ bước qua tháng bảy mà thôi.
Qua tháng tám, trời đột ngột chuyển lạnh.
Các cụ ông cụ bà thi nhau lẩm bẩm, không biết kiểu thời tiết này là kiểu thời tiết gì.
Mọi người bất đắc dĩ phải chồng thêm một lớp áo bông cũ ở bên ngoài cơ thể.
Tới tháng chín, ruộng bắp đã có thể thu hoạch được rồi.
Nhiệt độ lúc này như đang bước vào thời kì khắc nghiệt của mùa đông.
Cái lạnh giá buốt như lưỡi dao cắt vào thớ thịt.
Nước sông đã đóng băng.
Năm nay chuyện lạ gì cũng có.
Cả nông trường bận rộn đến cuối tháng chín mới thu hoạch xong hết.
Ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, kể cả nông trường trưởng đều sợ xảy ra chuyện.
Nhưng may thay, vấn đề nhỏ thì có nhưng vấn đề lớn thì không, nhìn chung tình hình vẫn ổn.
Qua tháng mười, những cơn mưa tuyết không chịu đến.
Người già ủ rũ bảo nhau, năm sau có thể sẽ tiếp tục hạn.
Tin tức này khiến nhiều người muốn ôm mặt khóc.
Con sông lớn chỉ còn một phần ba lượng nước mà thôi.
Nếu tiếp tục như thế này thì năm sau sẽ không có nước để tưới ruộng.
Khi nào ông trời mới chịu cho mưa?
Không nói đến không khí đê mê của Bản Á.
Bước vào tháng mười, mấy đứa nhỏ được nghỉ học.
Không biết vì sao mà Lý Cường điên cuồng huấn luyện Đình Sơn, Vệ Gia cùng Vệ Quốc.
Mỗi buổi sáng đều có thể thấy bóng dáng của bốn người cùng nhau chạy qua các con đường mòn trên bờ ruộng.
Thu hoạch xong, nơi khác có vẻ nhẹ nhàng nhưng Lý Cường thì ngược lại.
Anh trở nên căng thẳng hơn nhiều.
Ai cũng nghĩ rằng vì Mạc Lệ Quyên chuẩn bị sinh em bé nên anh mới sốt ruột như thế.
Nhưng không ai biết đây chỉ là một nửa lý do mà thôi.
Những tháng cuối năm, Hứa Lâm gửi thư về cũng bảo bên kia thiếu nước trầm trọng, hoa màu thất thu nhiều lắm.
Mạc Lệ Quyên không dám gửi thịt khô cho hắn nữa mà chuyển sang gửi hạt bắp khô và gạo trắng.
Đến tháng mười một, Hứa Lâm gửi thư về hỏi Lý Cường có còn lương thực không, hắn ta muốn mua hai trăm cân hạt bắp và một trăm
cân gạo trắng.
Nhìn dáng vẻ không phải mua cho riêng hắn.
Nhà Lý Mạc không thiếu lương thực.
Tuy bây giờ bên ngoài đang hạn hán nhưng bên trong không gian vẫn đang mưa thuận gió hoà.
Chỉ trừ một mẫu bị Mạc Lệ Quyên trưng dụng để nuôi gà và heo thì ba mẫu còn lại đều được trồng lúa nước liên tục.
Một năm bốn mùa không ngừng nghỉ.
Với tình nghĩa giữa nhà bọn họ và Hứa Lâm thì bấy nhiêu lương thực chẳng là vấn đề gì.
Hứa Lâm cũng không phải kẻ lắm mồm nhiều chuyện.
Điều quan trọng là gửi đi như thế nào, nếu gửi bằng bưu điện thì số lương thực chắc chắn sẽ không đến được tay của Hứa Lâm.
Lý Cường đột nhiên muốn đi đưa lương thực cho Hứa Lâm.
Chẳng những vậy, anh còn dẫn theo Đình Sơn, Vệ Quốc và Vệ Gia.
Chuyện ở đội Bắc tạm thời giao cho Đinh Tiến Dũng xem chừng và xử lý.
Lúc này, việc Lý Cường mang Đinh Tiến Dũng kè kè theo bên mình nổi lên hiệu quả.
Đội viên đã quen thuộc cảnh Đinh Tiến Dũng quản lí nên lúc này hắn làm việc như nước chảy thành sông, không có một chút khúc chiết nào.
Bụng của Mạc Lệ Quyên đã vượt mặt, bác sĩ dự đoán cô sẽ sinh vào tháng mười hai nên Lý Cường muốn đánh nhanh rút gọn, xử lý mọi việc và quay trở lại trước ngày dự sinh.
Từ Bản Á đi Tây Bắc, họ phải ngồi tàu hoả ba bốn ngày.
Đi về chỉ mất khoảng một tuần, mà cả đám Lý Cường lại mất gần ba tuần mới trở lại nông trường.
Đầu tháng mười hai vẫn không thấy một hạt tuyết nào, chỉ có những cơn gió Đông khắc nghiệt cứ thổi dai dẳng.
Vừa trở lại, ai cũng có thể nhìn ra vẻ kích động trên mặt của Mạc Đình Sơn, Thái Vệ Quốc và Thái Vệ Gia.
Riêng Lý Cường thì chỉ có Mạc Lệ Quyên mơ hồ cảm thấy anh đang vui vẻ.
Nhưng hỏi có chuyện gì thì cả nhóm giữ kín như bưng.
Bụng của Mạc Lệ Quyên đã rất to.
Mọi người đều nghĩ rằng cô sẽ sinh vào giữa tháng nhưng mãi đến cuối tháng lại chẳng thấy động tĩnh gì.
Cả đám hai mặt nhìn nhau.
Mạc Lệ Quyên có đôi chút thất vọng, như vậy chắc không phải sinh đôi hay sinh ba rồi.
Thấy bụng mình quá lớn như vậy, cô còn ngỡ là mang đa thai.
Bà bầu hay cảm tính là vậy.
Cảm xúc này chỉ lướt qua thôi, Mạc Lệ Quyên không để ý đến nó nhiều.
Có mang thai là được rồi, sao lại phải nhất định là thai đôi hay thai ba?
Phải biết tỷ lệ sinh đa thai rất thấp..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook