Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường
-
73: Hòng Lấy Vải Thưa Mà Che Mắt Thánh
Buổi tối, sau khi ăn xong, Lý Cường đỡ Mạc Lệ Quyên đi tản bộ.
Lệ Vân Lệ San tò mò nối đuôi theo sao.
Tư thế còn hơn là sắp sanh nữa.
Mạc Lệ Quyên thuận tiện kể cho mọi người nghe chuyện lúc chiều.
Cô không yên tâm mà quay sang dặn dò hai em:
"Mấy đứa đi học về nhớ đi chung.
Nhất định không được đi riêng một mình.
Thấy người lạ thì phải đề phòng, biết chưa?"
"Dạ."
Lệ Vân Lệ San đều ngoan ngoãn trả lời.
Thấy chị hai nói hết, Lệ San mới hỏi.
"Cháu của em bây giờ vẫn còn nằm trong bụng chị hai ạ?"
"Ừ."
"Cháu trai hay cháu gái ạ?"
"Vậy Lệ San thích cháu trai hay cháu gái?"
Lệ San ra vẻ bà cụ non làm Lệ Vân cười khúc khích: "Trai gái em đều thích hết á."
Lệ Vân sờ sờ bụng của Mạc Lệ Quyên, cô nhóc khá vui vẻ.
"Có khi nào chị hai sinh ba giống chị Lệ Hồng không ạ?"
Mạc Lệ Quyên ngẩn ra, cô nhìn chồng, Lý Cường cũng sững sờ.
Hai người họ chưa từng nghĩ đến điều này.
"Chắc là không phải đâu, sinh ba rất hiếm gặp."
Lệ San lầu bầu: "Sinh đôi cũng được."
Mạc Lệ Quyên bật cười: "Mẹ không có sinh đa thai, nên chắc chị không có đâu."
Tối đến, Lý Cường nằm mà sợ vung tay trúng bụng vợ.
Anh trằn trọc mãi chẳng ngủ được.
Ngày hôm nay cứ ngỡ là mơ.
Quay đầu lại, anh thấy vợ đã ngủ ngon lành.
Cô ấy mang thai mà ba tháng đầu chẳng hề có phản ứng gì cả.
Chắc chắn là con anh rất ngoan.
Bọn họ thật sự có con rồi.
Thật sự rất vui vẻ.
Anh sắp được làm cha.
Chàng thanh niên nằm trên giường cười ngây ngô mãi, đến khuya mới nhắm mắt lại ngủ.
Xem ra phải thực hiện kế hoạch rồi, anh phải cho gia đình nhỏ của mình một tương lai tốt đẹp hơn.
Sáng hôm sau, Lý cường dậy từ bốn giờ.
Anh vội vã cầm đòn gánh và thùng ra sông gánh nước.
Năm mẫu ruộng đều phải tưới nước hàng ngày.
Tới bờ sông thì thấy Đinh Tiến Dũng, ông Thụ, Trịnh Gia Bảo và Tôn Trung Hậu đã ở đấy trước rồi.
Gặp anh sang, ai cũng ra tiếng chúc mừng.
Khác với vẻ trầm mặc thường ngày, Lý Cường đều vui vẻ đáp lại.
Tưới nước xong thì có cuộc họp, Lý Cường lại dẫn Đinh Tiến Dũng theo sau.
Bận rộn ba bốn ngày như thế, cảm xúc vui mừng trong lòng Lý Cường mới lắng đọng lại.
Qua một tuần, sau nhiều lần cố tình thăm dò, Mạc Lệ Quyên cũng biết được là ai có ý đồ xấu với gia đình mình.
Không, phải nói là có ý đồ xấu với cô mới đúng.
Cuộc họp gia đình nhanh chóng được mở ra.
Tất cả đều nhất trí phải chủ động giải quyết kẻ xấu, không đợi đến khi gã ra tay thật rồi mới đề phòng.
Lại qua vài ngày, Lý Cường bỗng dưng phải đi họp ở thành phố cùng với Trần Thái Học.
Đương nhiên, như mọi khi, anh vẫn dẫn theo Đinh Tiến Dũng.
Cuộc họp diễn ra khá lâu nên phải ngủ lại thành phố một đêm.
Hành trình từ một ngày biến thành hai ngày một đêm.
Sáng hôm đó, Tôn Trung Tiền tận mắt thấy Lý Cường, Trần Thái Học và Đinh Tiến Dũng ngồi trên chiếc xe bò chạy khỏi nông trường.
Gã khoái chí lắm, nhưng cố gắng kiềm nén lại vì bây giờ là ban ngày.
Về đến nhà, gã kích động đến nỗi đi đi lại lại vài ba vòng vẫn chưa hết kích động.
Mẹ và vợ gã xem gã như tên thần kinh, gã cũng không tâm trí để ý đến.
Đêm nay mới là bữa tiệc lớn!
Tôn Trung Tiền nằm trên giường đất, lẩm nhẩm lầm nhầm chờ thời gian qua đi.
Quái lạ, sao hôm nay trời lâu tối như thế?
Gã bực bội nắm tóc, thân mình lăn qua lăn lại, trong lòng càng cảm thấy nóng bỏng.
Chốc chốc, gã lại nhìn ra cửa sổ.
Nhanh! Nhanh lên!
Và, màn đêm cũng đến trong sự trông mong của Tôn Trung Tiền.
Khi ngoài trời đen kịt cũng là lúc gã bật dậy.
Cha, mẹ và vợ gã đã bận rộn gánh nước tưới ruộng.
Trong nhà chỉ còn một kẻ ăn không ngồi rồi là gã nên gã chẳng sợ ai phát hiện điều bất thường cả.
Không có ánh trăng, Tôn Trung Tiền mò mẫm một lúc lâu mới đến được tường đất nhà Mạc Lệ Quyên.
Chỗ này gã đã đến thám thính nhiều lần nên rất là quen thuộc.
Gã quen cửa quen nẻo mà tìm một đoạn tường thấp nhất.
Mà cũng lạ, sao hôm nay chỗ này dinh dính nhỉ?
Thôi kệ, gã không quan tâm.
Hai tay gã bấu lấy mặt tường, rồi nhanh nhẹn leo lên, đạp chân lên đầu tường.
Động tác thuần thục như vậy, không biết đã làm bao nhiêu lần rồi.
Tôn Trung Tiền nhẹ nhàng đáp chân xuống mặt đất.
Dưới chân vẫn cảm thấy dinh dính, gã lại không quan tâm nó.
Trong nhà vô cùng im ắng, Mạc Lệ Quyên và hai đứa nhỏ đã tắt đèn đi ngủ.
Gã đứng một chỗ hồi lâu, nghe ngóng không thấy động tĩnh gì liền rón rén nhắm ngay phòng ngủ của vợ chồng Lý Cường.
Chỗ này gã để ý kỹ nên nhớ rất rõ.
Cánh cửa cách gã mười mét, rồi chín mét.
Gần, gần hơn chút nữa.
Tám mét, rồi sáu mét.
Gần hơn chút nữa.
Ba mét...
Một mét...
Gã đứng trước cửa phòng của Mạc Lệ Quyên.
Tôn Trung Tiền khoái chí, gã cười ngoác miệng, lộ ra bên trong là hàm răng vàng choé.
Kẽo kẹt.
Gã đẩy nhẹ cửa.
Người bên trong dường như đã ngủ say.
Cánh cửa từ từ mở rộng.
Gã bước một chân vào trong, rồi một chân khác.
Và rồi....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook