Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược
-
Chương 2: Ổ nhỏ thoải mái của rắn con
Trên thực tế, tòa lâu đài Hogwarts thật sự khá đồ sộ, chí ít thì vào lúc Ngụy Nhiễm ngốc ở trong lồng theo giáo sư trở lại Hogwarts, ấn tượng đầu tiên là như thế. Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, à, phải nói là lập tức sẽ đến ngày khai giảng, cho nên giáo sư Snape mới quay về trường. Đối với Ngụy Nhiễm mà nói, điều này đại biểu rằng phải qua rất lâu nữa cô mới có thể nhìn thấy ngôi nhà chân chính của giáo sư là hình dáng gì, có chút đáng tiếc.
Ngoan ngoãn nằm ngốc ở trong lồng, bị người ta xách vào căn hầm lạnh như băng —— thực ra, Ngụy Nhiễm rất tỉnh táo hiểu rõ bây giờ cô là một con rắn, bằng không với cơ chế thân thể vốn sợ lạnh của cô, suốt ngày suốt đêm ở trong căn hầm âm u lạnh lẽo, nhất định sẽ đau khổ đến chết mất thôi!
Thái độ đối xử với dược liệu của giáo sư Snape cực kỳ tốt, hắn cẩn thận tỉ mỉ tiến hành công việc xử lý dược liệu trước, sau đó mới bảo quản một cách thích đáng, tiếp theo mới đến đối mặt với cô —— con rắn độc có giá cả khá cao này.
Tuy rằng giáo sư rõ ràng không phải là một Xà Khẩu(1), không thể nghe hiểu lời cô nói, nhưng nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng ấy chăm chú mà cẩn thận sắp xếp một cái đệm khá thoải mái, đồng thời sử dụng phép thuật tạo thêm một cái lồng ngay trên tấm đệm, sau đó dời cô vào trong một cách vô cùng dịu dàng, Ngụy Nhiễm không nhịn được muốn nói: Giáo sư Snape, không lẽ đã mang toàn bộ sự dịu dàng của ông ấy giao hết cho ma dược rồi à? Ví như thái độ đối xử với con rắn độc là cô đây, tuyệt đối tốt hơn gấp trăm lần so với khi đối mặt với chúa cứu thế tương tai! (chúa cứu thế = Harry)
Đương nhiên, nếu chủ nhân trong thời gian tới đã quan tâm chăm sóc đến vậy, cô tự nhiên cũng sẽ bày tỏ sự hữu nghị của bản thân bằng cách thích hợp, thế là, Ngụy Nhiễm bèn vui vẻ cố duỗi cái đuôi nhỏ xíu ra từ vị trí thông gió của cái lồng, sau đó dùng sức đung đưa lắc lắc —— mặc dù nhìn qua thì chỉ là nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay của giáo sư, nhưng đây chính là cách mà cô đã phải dùng hết toàn lực để biểu đạt lòng biết ơn của mình rồi đó.
Giáo sư Snape nhìn hành động của con rắn nhỏ trong lồng, vậy mà lại cảm thấy một loại ấm áp, tuy nhiệt độ của rắn rất thấp, cơ thể lạnh như băng, nhưng lại thân thiết một cách nghịch ngợm như thế, dường như khiến người ta có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của cô. Chỉ có điều, cho dù hắn là Slytherin, cho dù hắn không hề chán ghét những sinh vật có thể cung cấp cho hắn những nguyên liệu chất lượng cao, nhưng dẫu sao nó cũng có kịch độc, thế là cái ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu — thả con rắn nhỏ này ra ngoài, cũng biến mất.
Cái ổ nhỏ của Ngụy Nhiễm nằm trong văn phòng của giáo sư ma dược, đặt ngay bên cạnh bàn làm việc của giáo sư Snape, cho nên Ngụy Nhiễm có thể quan sát đánh giá hắn mà không cần kiêng dè, chẳng ai sẽ thấy phương hướng tầm nhìn của một con rắn là kỳ quái cả, nói như vậy, mặc dù là một con rắn, nhưng tình trạng sinh hoạt bây giờ, cũng khá đó chứ! Ngụy Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, xem ra, về vấn đề bản thân có khả năng tiếp tục sinh tồn hay không, cô đã không cần bận tâm nữa rồi…
Thu hồi câu nói vừa rồi! Ngay khi Ngụy Nhiễm nghĩ rằng mình có thể không cần lo lắng nữa, bữa tối của cô đã đến, vậy mà lại là một con chim bị đánh ngất! Tuy rằng cô biết, làm một con rắn hổ tử vong, thức ăn của cô đích thực hẳn phải là những loài chim hoặc động vật có vú nhỏ như thế này, nhưng dù sao thì cô vẫn là một con người cơ mà —— cho nên, Ngụy Nhiễm quyết định, tuyệt thực để kháng nghị!
Giáo sư Snape hiển nhiên cũng phát hiện Ngụy Nhiễm không chịu ăn con chim kia, có chút nghi hoặc nhìn cô:
“Không ăn đồ ăn à? Con chim này chưa chết, không phải vì vấn đề không tươi. Vậy thì…”
Thấy giáo sư Snape nhíu chặt lông mày, Ngụy Nhiễm cảm thấy rất chột dạ, dù sao sinh hoạt của giáo sư cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, bây giờ còn phải bận tâm đến vấn đề ẩm thực của một con rắn như cô, quả thật có hơi gây phiền phức cho hắn rồi. Thế nhưng, một con chim sống sờ sờ, cô thật sự nuốt không nổi mà! Hu hu, cô biết con chim này là giáo sư đặc biệt chuẩn bị cho cô, hơn nữa theo lý thuyết mà nói là một món ăn vô cùng hoàn mỹ, nhưng mà, nhưng mà, cô đâu phải là một con rắn đâu!
“Không ăn chim à? Nếu vậy, hay là mày muốn nếm thử chuột hơn?”
Giáo sư Snape do dự suy nghĩ một chút, đứng lên, hình như định bắt chuột cho cô ăn. Vừa nghĩ tới chuyện một con chuột sống nhăn răng sắp vào ở chung một phòng với cô, Ngụy Nhiễm liền hét toáng lên —— tất nhiên chỉ là âm thanh xì xì như cũ.
Có lẽ vì phát hiện ra phản ứng của Ngụy Nhiễm, giáo sư Snape ngồi xuống, nhìn con rắn mới mua về trong lồng, có chút phiền muộn, nếu như không ăn gì cả thì sẽ rất dễ chết, nọc độc cũng không thể lấy ra.
Ngay lúc này, một gia tinh đến đưa bữa tối cho giáo sư Snape —— là món bò bít tết đơn giản phối hợp với ít rượu đỏ và vài món phụ. Trông thấy bò bít tết, Ngụy Nhiễm lập tức rung lắc cơ thể mình một cách kịch liệt, định duỗi đuôi ra khỏi lỗ thông gió để nhắc giáo sư Snape rằng cô muốn ăn bò bít tết.
Thật hiển nhiên, giáo sư Snape cũng rõ ràng nhận ra ý muốn chuyển động của con rắn của mình, ngạc nhiên nhìn bữa tối ngay trước mặt của bản thân, ý của con rắn đó là, nó muốn ăn những thứ này à? Mang tính chất thăm dò, hắn cắt thịt bò bít tết, ném một miếng vào lồng, tiếp theo liền nhìn thấy con rắn kia vui vẻ nuốt miếng thịt xuống, đồng thời thè lưỡi ra giống như cực kỳ chờ mong, tiếp tục nhìm chằm chằm phần thịt còn sót lại trên dĩa.
Giáo sư Snape khẽ cười nhạt, xem ra không cần phải lo lắng vấn đề đoán thức ăn của rắn nữa rồi. Thế là hắn bèn cẩn thận cắt thịt bò thành những miếng nhỏ tương tự, ném từng miếng từng miếng vào lồng, mãi đến khi con rắn vặn vẹo cơ thể, vòng vèo sang chỗ khác, không dán mắt vào hắn nữa, hắn mới bắt đầu bữa tối của chính mình.
Chỉ là, xem ra, vật liệu ma dược mà mình ngẫu nhiên mua về lại là một con rắn rất thông minh đấy! Giáo sư Snape có chút phấn chấn nghĩ, ánh mắt không sai!
(1) Xà Khẩu: parselmouth – từ dùng để chỉ những người có khả năng nói Xà Ngữ (parseltongue). Xà ngữ là ngôn ngữ của rắn. Nó là một kỹ năng rất hiếm, và thường là cha truyền con nối. Hầu hết tất cả những Xà Khẩu được biết đến đều là hậu duệ của Salazar Slytherin, Harry là ngoại lệ duy nhất được phát hiện.
Ngoan ngoãn nằm ngốc ở trong lồng, bị người ta xách vào căn hầm lạnh như băng —— thực ra, Ngụy Nhiễm rất tỉnh táo hiểu rõ bây giờ cô là một con rắn, bằng không với cơ chế thân thể vốn sợ lạnh của cô, suốt ngày suốt đêm ở trong căn hầm âm u lạnh lẽo, nhất định sẽ đau khổ đến chết mất thôi!
Thái độ đối xử với dược liệu của giáo sư Snape cực kỳ tốt, hắn cẩn thận tỉ mỉ tiến hành công việc xử lý dược liệu trước, sau đó mới bảo quản một cách thích đáng, tiếp theo mới đến đối mặt với cô —— con rắn độc có giá cả khá cao này.
Tuy rằng giáo sư rõ ràng không phải là một Xà Khẩu(1), không thể nghe hiểu lời cô nói, nhưng nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng ấy chăm chú mà cẩn thận sắp xếp một cái đệm khá thoải mái, đồng thời sử dụng phép thuật tạo thêm một cái lồng ngay trên tấm đệm, sau đó dời cô vào trong một cách vô cùng dịu dàng, Ngụy Nhiễm không nhịn được muốn nói: Giáo sư Snape, không lẽ đã mang toàn bộ sự dịu dàng của ông ấy giao hết cho ma dược rồi à? Ví như thái độ đối xử với con rắn độc là cô đây, tuyệt đối tốt hơn gấp trăm lần so với khi đối mặt với chúa cứu thế tương tai! (chúa cứu thế = Harry)
Đương nhiên, nếu chủ nhân trong thời gian tới đã quan tâm chăm sóc đến vậy, cô tự nhiên cũng sẽ bày tỏ sự hữu nghị của bản thân bằng cách thích hợp, thế là, Ngụy Nhiễm bèn vui vẻ cố duỗi cái đuôi nhỏ xíu ra từ vị trí thông gió của cái lồng, sau đó dùng sức đung đưa lắc lắc —— mặc dù nhìn qua thì chỉ là nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay của giáo sư, nhưng đây chính là cách mà cô đã phải dùng hết toàn lực để biểu đạt lòng biết ơn của mình rồi đó.
Giáo sư Snape nhìn hành động của con rắn nhỏ trong lồng, vậy mà lại cảm thấy một loại ấm áp, tuy nhiệt độ của rắn rất thấp, cơ thể lạnh như băng, nhưng lại thân thiết một cách nghịch ngợm như thế, dường như khiến người ta có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của cô. Chỉ có điều, cho dù hắn là Slytherin, cho dù hắn không hề chán ghét những sinh vật có thể cung cấp cho hắn những nguyên liệu chất lượng cao, nhưng dẫu sao nó cũng có kịch độc, thế là cái ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu — thả con rắn nhỏ này ra ngoài, cũng biến mất.
Cái ổ nhỏ của Ngụy Nhiễm nằm trong văn phòng của giáo sư ma dược, đặt ngay bên cạnh bàn làm việc của giáo sư Snape, cho nên Ngụy Nhiễm có thể quan sát đánh giá hắn mà không cần kiêng dè, chẳng ai sẽ thấy phương hướng tầm nhìn của một con rắn là kỳ quái cả, nói như vậy, mặc dù là một con rắn, nhưng tình trạng sinh hoạt bây giờ, cũng khá đó chứ! Ngụy Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, xem ra, về vấn đề bản thân có khả năng tiếp tục sinh tồn hay không, cô đã không cần bận tâm nữa rồi…
Thu hồi câu nói vừa rồi! Ngay khi Ngụy Nhiễm nghĩ rằng mình có thể không cần lo lắng nữa, bữa tối của cô đã đến, vậy mà lại là một con chim bị đánh ngất! Tuy rằng cô biết, làm một con rắn hổ tử vong, thức ăn của cô đích thực hẳn phải là những loài chim hoặc động vật có vú nhỏ như thế này, nhưng dù sao thì cô vẫn là một con người cơ mà —— cho nên, Ngụy Nhiễm quyết định, tuyệt thực để kháng nghị!
Giáo sư Snape hiển nhiên cũng phát hiện Ngụy Nhiễm không chịu ăn con chim kia, có chút nghi hoặc nhìn cô:
“Không ăn đồ ăn à? Con chim này chưa chết, không phải vì vấn đề không tươi. Vậy thì…”
Thấy giáo sư Snape nhíu chặt lông mày, Ngụy Nhiễm cảm thấy rất chột dạ, dù sao sinh hoạt của giáo sư cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, bây giờ còn phải bận tâm đến vấn đề ẩm thực của một con rắn như cô, quả thật có hơi gây phiền phức cho hắn rồi. Thế nhưng, một con chim sống sờ sờ, cô thật sự nuốt không nổi mà! Hu hu, cô biết con chim này là giáo sư đặc biệt chuẩn bị cho cô, hơn nữa theo lý thuyết mà nói là một món ăn vô cùng hoàn mỹ, nhưng mà, nhưng mà, cô đâu phải là một con rắn đâu!
“Không ăn chim à? Nếu vậy, hay là mày muốn nếm thử chuột hơn?”
Giáo sư Snape do dự suy nghĩ một chút, đứng lên, hình như định bắt chuột cho cô ăn. Vừa nghĩ tới chuyện một con chuột sống nhăn răng sắp vào ở chung một phòng với cô, Ngụy Nhiễm liền hét toáng lên —— tất nhiên chỉ là âm thanh xì xì như cũ.
Có lẽ vì phát hiện ra phản ứng của Ngụy Nhiễm, giáo sư Snape ngồi xuống, nhìn con rắn mới mua về trong lồng, có chút phiền muộn, nếu như không ăn gì cả thì sẽ rất dễ chết, nọc độc cũng không thể lấy ra.
Ngay lúc này, một gia tinh đến đưa bữa tối cho giáo sư Snape —— là món bò bít tết đơn giản phối hợp với ít rượu đỏ và vài món phụ. Trông thấy bò bít tết, Ngụy Nhiễm lập tức rung lắc cơ thể mình một cách kịch liệt, định duỗi đuôi ra khỏi lỗ thông gió để nhắc giáo sư Snape rằng cô muốn ăn bò bít tết.
Thật hiển nhiên, giáo sư Snape cũng rõ ràng nhận ra ý muốn chuyển động của con rắn của mình, ngạc nhiên nhìn bữa tối ngay trước mặt của bản thân, ý của con rắn đó là, nó muốn ăn những thứ này à? Mang tính chất thăm dò, hắn cắt thịt bò bít tết, ném một miếng vào lồng, tiếp theo liền nhìn thấy con rắn kia vui vẻ nuốt miếng thịt xuống, đồng thời thè lưỡi ra giống như cực kỳ chờ mong, tiếp tục nhìm chằm chằm phần thịt còn sót lại trên dĩa.
Giáo sư Snape khẽ cười nhạt, xem ra không cần phải lo lắng vấn đề đoán thức ăn của rắn nữa rồi. Thế là hắn bèn cẩn thận cắt thịt bò thành những miếng nhỏ tương tự, ném từng miếng từng miếng vào lồng, mãi đến khi con rắn vặn vẹo cơ thể, vòng vèo sang chỗ khác, không dán mắt vào hắn nữa, hắn mới bắt đầu bữa tối của chính mình.
Chỉ là, xem ra, vật liệu ma dược mà mình ngẫu nhiên mua về lại là một con rắn rất thông minh đấy! Giáo sư Snape có chút phấn chấn nghĩ, ánh mắt không sai!
(1) Xà Khẩu: parselmouth – từ dùng để chỉ những người có khả năng nói Xà Ngữ (parseltongue). Xà ngữ là ngôn ngữ của rắn. Nó là một kỹ năng rất hiếm, và thường là cha truyền con nối. Hầu hết tất cả những Xà Khẩu được biết đến đều là hậu duệ của Salazar Slytherin, Harry là ngoại lệ duy nhất được phát hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook