Ba năm, đã qua ba năm, Tô Nhiên thường thường nghĩ làm sao vẫn còn nhớ đến anh, mặc dù chỉ là ngẫu nhiên, ngẫu nhiên vào mỗi đêm khuya một mình cô đơn lạnh lẽo, ngẫu nhiên khi uống say ói lên ói xuống, ngẫu nhiên khi nhìn Lưu Kỳ không biết nên đáp lại như thế nào, ngẫu nhiên khi nhìn thấy đôi tình nhân nhỏ đi qua đi lại trên đường......

"Tiểu Tô, nghĩ gì thế? Nhanh lên có người bệnh tới kìa......" Tô Nhiên tới phòng khám bệnh này đã hai năm rồi, sau khi tốt nghiệp rất nhiều bạn học trở về quê nhà, anh không có đi, vì sao không trở về chính anh cũng không hiểu, có lẽ không quên được người kia cho nên ngay cả anh cũng bắt đầu lưu luyến thành phố... Bởi vì không có giấy phép, hiện tại anh chỉ là trợ lý bác sĩ, bình thường cũng không tính là bề bộn nhiều việc, đến giờ tan việc rất có quy luật.

"Tiểu Lưu tới rồi à, đón Tiểu Tô hả? Ha ha, Tiểu Tô anh cậu tìm cậu, tan việc đi, nên ăn cơm rồi." Sau khi tốt nghiệp Tô Nhiên liền mướn phòng chung với Lưu Kỳ, dĩ nhiên Tô Nhiên hoàn toàn chưa từng đóng tiền phòng, mỗi lần nhớ tới lúc đóng Lưu Kỳ đều đã đóng xong, bởi vì Lưu Kỳ đi làm ở công ty gần phòng khám bệnh, cho nên buổi trưa mỗi ngày cũng sẽ tới đây kêu Tô Nhiên có lúc hai người sẽ ăn ở bên ngoài, có lúc trở về tự mình nấu ăn.

"Tiểu Nhiên, hôm nay muốn ăn cái gì? Anh đã mua đồ, nếu không trở về nấu lẩu ăn, ngày hôm qua em còn nói muốn ăn mà." Đã ba năm, Lưu Kỳ đã quen chăm sóc Tô Nhiên, cũng quen với sự do dự không đổi của Tô Nhiên.

"Ừm, được, vậy ăn lẩu đi." Lâu như vậy, không phải anh không biết Lưu Kỳ đối xử tốt với anh, chỉ là mỗi lần quyết định đáp lại Lưu Kỳ, cuối cùng lại sẽ cười híp mắt như mèo giống người nọ...... Anh cho rằng Lưu Kỳ sẽ tức giận rời khỏi anh, nhưng Lưu Kỳ vẫn như vậy, thật cẩn thận quan tâm anh, điều này làm cho anh cực kỳ không nhẫn tâm, thời gian cứ kéo dài như vậy, anh nghĩ có lẽ không được bao lâu Lưu Kỳ sẽ chán ghét.

"Được rồi, đi thôi, trở về ăn lẩu thôi." D đ lê quy- đôn

Tô Nhiên đi không yên lòng, ồ, quả bóng cao su ở đâu lăn đến vậy, nhất định là của đứa bé nhà ai rồi, Tô Nhiên vội vàng nhặt lên, "Tiểu Nhiên thật sự là được mọi người chào đón, quả bóng cao su cũng lăn tới dưới chân em."

"Ha ha. Nhất định là của đứa bé nào gần đây."

"Chú, quả bóng cao su đó là của con."

Đứa bé ngẩng mặt hai mắt thật to long lanh ngập nước, rất giống chú chó Tát Ma* nuôi trong nhà, đứa bé thật sự là một sinh vật kỳ diệu, mặc dù Tô Nhiên sẽ không có đứa bé, nhưng vẫn sẽ lặng lẽ hâm mộ những gia đình có đứa bé, đó là kết tinh tình yêu của bọn họ, hơn nữa còn trong sáng vô tội hiền lành, Tô Nhiên rất thích đứa bé trai này, sờ sờ đầu nhỏ của nó, ngồi chồm hổm xuống đưa quả bóng cao su cho đứa bé, vẫn không quên nhéo mặt đứa trẻ "Cầm cho chắc, không được nữa rớt đó, ha ha."

(*Hay Samoyed là một giống chó săn có nguồn gốc từ vùng Siberia, đây là giống chó có bộ lông trắng tinh như tuyết cùng tính cách mang nhiều đặc điểm của chó sói)

"Tiểu Nhiên, mau cảm ơn chú đi."

Đột nhiên xuất hiện một giọng nam khiến Tô Nhiên sững sờ, rất quen thuộc.

"Cảm ơn chú," Bé trai chụt một cái cho Tô Nhiên một nụ hôn nhẹ, cảm giác rất ngoan ngoãn, nhìn ra được đứa trẻ rất thích người chú này. "Ba ba. Ôm ôm." Nói xong đưa tay để cho đàn ông ôm lấy.

Tô Nhiên quay đầu lại, sững sờ nhìn người đàn ông sau lưng, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào, anh cho rằng thành phố lớn như vậy, sẽ không bao giờ nhìn thấy người này nữa, không ngờ lại đột nhiên gặp lại như vậy.

"Tô Nhiên, thật sự là cậu."

"Ừm, là tôi, trùng hợp như vậy." Tô Nhiên tay chân luống cuống đứng dậy, nhìn gương mặt của Lưu Kỳ ở bên cạnh đã sớm tối đen, haiz "Đứa bé thật đáng yêu."

"Ừm, thằng bé rất nghe lời,"

"Tôi nghe thấy anh gọi thằng bé, Tiểu Nhiên......" Mặt của Tô Nhiên xấu hổ đến đỏ, thật ra chỉ là tò mò, nhưng mà với tình huống hiện tại anh lại có thể hỏi vấn đề này, như thế cũng vì có chút ý tứ khác, len lén liếc mắt nhìn Lưu Kỳ, có lẽ gia hỏa kia sẽ càng tức giận đi! Hi vọng sẽ không suy nghĩ nhiều......

"Thằng bé gọi Đái Ức Nhiên, Ức trong hồi ức, Nhiên trong Tô Nhiên."

Lưu Kỳ không ngừng thở ra khí lạnh, không khí cũng sắp ngưng kết thành băng, mọi người lúng túng không thôi, cuối cùng vẫn là Đái Nham mở miệng "Cậu, gần đây có khỏe không?"

"Khỏe,"

"Các người ở cùng một chỗ?"

"Ừm." Eri l/ê q*yúu đ-ô-n

Là ở cùng một chỗ, mỗi ngày đều ở cùng nhau, thế nhưng trả lời như vậy Đái Nham nghe được là Tô Nhiên đã cùng Lưu Kỳ tiến tới với nhau, không ngừng đau lòng thất vọng, vẫn là quá chậm, người này thật sự thay đổi rồi. Khác với Đái Nham, trong nháy mắt hai mắt Lưu Kỳ lại sáng long lanh, Đái Nham chính là cây gai trong lòng Tô Nhiên, trốn tránh nhiều năm như vậy, nếu như có thể để cho Tô Nhiên giải khai tâm kết (gỡ bỏ khúc mắc), có lẽ Tô Nhiên sẽ chấp nhận anh......

"Các người thì sao, đứa bé cũng lớn như vậy, hẳn là rất tốt."

"Ừm, hiện tại anh và Tiểu Nhiên sinh sống với nhau, rất vui vẻ." Ngay từ một năm trước Đái Nham liền cùng Cố Hiểu Đình ly hôn, không phải anh đề nghị, là Cố Hiểu Đình nói muốn ly hôn, thật ra thì Đái Nham không nghĩ tới Cố Hiểu Đình sẽ ly hôn với anh, chỉ là Hiểu Đình nói cô đã thông suốt, Đái Nham thật sự không thích cô, cho dù bọn họ đã kết hôn, cho dù cô cố gắng làm một người vợ tốt, hai năm rồi, cô cố gắng quá lâu, nhưng mà rốt cuộc nhận rõ một sự thật, sự thật này cô không muốn đối mặt cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà, cô không bao giờ muốn lừa gạt mình nữa, Đái Nham hoàn toàn không yêu cô, một chút xíu cũng không có, cho nên cô quyết định ly hôn, cho mình một cơ hội, đi tìm người thật sự yêu cô, cũng cho Đái Nham một cơ hội đi tìm người anh yêu...... Đái Nham biết người phụ nữ này thật sự nghĩ thông rồi, cũng rất yên tâm, hai người chia tay trong hòa bình, Tiểu Nhiên giao lại cho Đái Nham, trừ nhà, tiền gửi ngân hàng xe cộ có thể cho, anh đều cho Cố Hiểu Đình, dù sao hai người từng sống với nhau, anh không muốn cuộc sống sau này của cô gái này không tốt.

Không còn trói buộc, anh cũng nghĩ tới chuyện đi tìm Tô Nhiên, nhưng anh sợ, anh cho rằng Tô Nhiên sớm rời khỏi nơi này, anh sợ anh tìm đến Nội Mông lại thấy Tô Nhiên cùng người khác ở chung một chỗ, chẳng qua không ngờ Tô Nhiên lại không có rời đi, càng không nghĩ tới lại ở nơi gần như vậy, có thể chạm tay đến Tô Nhiên, nhưng mà lại ở cùng một chỗ với Lưu Kỳ, anh đã không còn cơ hội.

"Vậy, không có gì để nói, nên chào tạm biệt thôi."

"Tô Nhiên, anh," Anh đã ly hôn, Đái Nham thật sự rất muốn nói, nhưng không phải đã không còn ý nghĩa sao? Ngay từ lúc quyết định kết hôn đã không còn ý nghĩa...... "Anh vẫn còn ở tại căn chung cư trước kia, vẫn là căn phòng kia,

Bộ dạng cỏ Điếu Lan trên ban rất tốt, Tô Nhiên, cậu có thời gian thì tới xem cỏ Điếu Lan."

"Ừm, được, có thời gian tôi sẽ cùng Lưu Kỳ đi xem thử."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương