Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử
-
Chương 79
Nếu hỏi Đỗ Thu Nương, ở thời khắc nguy hiểm đe dọa tới tính mạng thế này, anh hùng nên làm gì, nhất định nàng sẽ nói cho ngươi biết, tuyệt đối đầu hàng là hơn! Chỉ có kẻ ngu mới dùng vũ lực để giải quyết vấn đề vào lúc này, đối mặt với hàng trăm cây cung đã được kéo căng, chỉ cần bọn họ khẽ nhúc nhích một đầu ngón tay cũng đã đủ biến ngươi thành con nhím rồi!
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, đạo lý này Đỗ Thu Nương hiểu, tất nhiên hai người nam nhân còn lại cũng hiểu. Phạm Trường An nắm chặt tay Đỗ Thu Nương, cười nói với Tề Phong, “Nếu ta nói, phu thê ta tới đây chỉ là để giúp ngươi tìm người thân, ngươi tin không?”
“Ngươi nói thử xem….” Tề Phong cười nhạt, vung tay lên ra hiệu. Một đám thị vệ tiến lên, đặt thương lên cổ ba người.
Tính ra Tề Phong vẫn còn chút lương tâm, thấy Đỗ Thu Nương đang mang thai nên không bắt phải đeo hình cụ. Xe tù chở nàng lại là một chiếc xe ngựa rất to và kín đáo, bên trong được bài trí xa hoa. Đỗ Thu Nương vừa chui vào đã rất bất ngờ, thầm nghĩ: không ngờ tù nhân cũng được đãi ngộ tốt như vậy, chẳng lẽ là nhờ phúc của thái tử Tề Nhạc?
Tề Phong lo lắng Đỗ Thu Nương, Phạm Trường An và Tề Nhạc lại bày trò trốn thoát nên tách riêng ba người ngồi ba xe khác nhau.
Đỗ Thu Nương vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, thấy hai bên trái phải đều có các quan binh lưng hùm vai gấu canh gác. Bọn hắn thấy nàng, chỉ lườm một cái chứ không ngăn cản, có lẽ nghĩ nàng đang mang thai không có tính uy hiếp. Một tên trong số đó, hừ lạnh nói, “Không ngờ Nhị điện hạ còn biết thương hương tiếc ngọc, xe ngựa thoải mái không ngồi, lại nhường cho một tù nhân!”
Đỗ Thu Nương nhoài hẳn người ra ngoài mới thấy, đoàn người không hề dài, trước nàng là xe tù chở Phạm Trường An, chỉ có một mình hắn ngồi, còn phía sau là xe chở Tề Nhạc. Có lẽ là phu thê tâm ý tương thông, Đỗ Thu Nương vừa nhìn về phía Phạm Trường An thì hắn cũng quay đầu lại nhìn nàng, bốn mắt giao nhau. Phạm Trường An khẽ cười, để lộ hai hàm răng trắng tinh, không hề vẻ sợ hãi mà một tù nhân nên có.
Đỗ Thu Nương bỗng thấy an tâm hơn hẳn. Nàng ngẩng đầu nhìn trời xanh, thầm oán: bọn họ lang bạt hơn mười ngày, trèo đèo lội suối trải qua bao nhiêu gian khổ sở mới tới được ranh giới Ung Châu. Nhưng với tốc độ của Tề Phong, không tới năm ngày là đã bị đưa về Ích Châu lại rồi. Lúc đó thực sự sẽ là con rối mặc cho người ta chém giết…. Hiện giờ chỉ còn biết trông cậy vào nhóm Trương Bác Hưng sớm tới được chỗ An lão tướng quân, để An lão tuớng quân cho người đuổi theo cứu bọn họ….
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, không lâu sau, rèm xe được vén lên, Tề Phong bước vào, không nói lời nào, ngã người nằm xuống bên cạnh Đỗ Thu Nương, nhắm mắt ngủ.
Đỗ Thu Nương sợ hết hồn, đang định đánh Tề Phong thì Tề Phong bỗng mở mắt ra. Hắn nhìn nàng chằm chằm hồi lâu mới nói, “Ta mệt. Ngủ.” dứt lời, thật sự ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, khi Tề Phong thức dậy Đỗ Thu Nương vẫn duy trì tư thế như lúc ban đầu. Thấy Tề Phong tỉnh, câu đầu tiên nàng hỏi là, “Ngươi đã bao lâu không ngủ ngon rồi?”
“Không biết, có lẽ là nửa năm.” Tề Phong thản nhiên đáp.
“Hèn chi!” Đỗ Thu Nương tự lẩm bẩm. Nàng vốn hơi mệt, cũng muốn ngủ, nhưng mấy lần sắp thiếp đi, đều bị giật mình bởi tiếng kêu mớ đầy sợ hãi của Tề Phong. Nàng không nghe rõ hoàn toàn, chỉ loáng thoáng cái gì ‘Không!’ ‘Đừng chết!’ ‘phụ hoàng’ ‘hoàng huynh’ này nọ…. “Mơ thấy người nhà mà kêu như gặp quỷ! Coi bộ cuộc sống của ngươi cũng không không sướng gì!” Đỗ Thu Nương lại lẩm bẩm.
Tề Phong vén rèm lên nhìn ra ngoài, kinh ngạc nghĩ: mặt trời đã ngả về tây, như vậy hắn ngủ thẳng một giấc phải năm canh giờ chứ chẳng ít! Bình thường lúc ở kinh thành, mỗi ngày đều bừng tỉnh vì mơ thấy ác mộng, nay ở nơi hoang dã này, nằm bên cạnh một phụ nhân mang thai thuộc ‘phe địch’, lại ngủ được một giấc dài như vậy.
“Không sợ ta giết ngươi sao?” Đỗ Thu Nương nhướng mày hỏi.
“Giết ta?” Tề Phong nhướng mày hỏi lại, “Ngươi không có vũ khí vũ khí trong ngườ, chỉ có hai bàn tay trống trơn và một cái bụng to đùng, vậy ngươi muốn bóp chết ta hay là đè chết ta?”
Được rồi, quả nhiên là phong cách nói chuyện độc địa đặc trưng, chỉ Tề Phong mới có!
Đỗ Thu Nương nhìn Tề Phong hỏi, “Ta nhớ trước kia ngươi rất đáng yêu, sao giờ lại biến thành thế này?”
“Ta nhớ lúc trước ngươi rất xinh đẹp sao giờ lại mập như heo mẹ thế này?” Tề Phong bắt chước giọng điệu của Đỗ Thu Nương hỏi ngược lại.
“Ngươi….” Đỗ Thu Nương cứng họng, thầm nghĩ: thôi, người xưa đã dạy ‘tránh voi chẳng xấu mặt nào’, nhường cho hắn thắng đi!
Đỗ Thu Nương quyết định, tới phiên nàng nghỉ ngơi.
Lúc Đỗ Thu Nương tỉnh ngủ thì đoàn người đã vào thành. Sau đó, ba người bị tách ra giam ở ba nơi khác nhau, có quan binh canh giữ chặt chẽ.
Đỗ Thu Nương đoán có lẽ nàng đang bị giam trong một biệt viện nào đó, có nha hoàn lui tới hầu hạ đàng hoàng. dinpễn.đ"àn/lê,q:uý,đLô"n Nàng đã dùng hết tất cả biện pháp, vẫn không thể cạy miệng bất kỳ nha hoàn nào để thu thập tin tức. Không những vậy, đến trưa, nàng lại gặp kẻ chỉ vừa liếc mắt thôi đã khiến người ta thấy buồn nôn.
Lúc Tần Viễn vọt vào phòng thì Đỗ Thu Nương vừa mới cởi áo ngoài ra, chuẩn bị bước vào bồn nước nóng đã nhờ nha hoàn chuẩn bị cho nàng tắm rửa. Thấy Tần Viễn, Đỗ Thu Nương kinh hoảng hét lên một tiếng, cuống quít mặc áo vào lại.
Tần Viễn chưa nói một từ đã xông tới tát thật mạnh lên mặt Đỗ Thu Nương, phát tiết phẫn hận kiềm nén nhiều ngày. Mặt hắn vặn vẹo trông rất đáng sợ, nhìn nàng với ánh mắt cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống nàng luôn. Tần Viễn nghiến răng nói gằn từng chữ, “Đỗ Thu Nương, cuối cùng cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta!”
Đỗ Thu Nương bị đánh rất mạnh, lập tức cảm giác mặt bị sưng lên hẳn. Nàng thầm nghĩ: đã là miếng thịt trên thớt thì đành phải chịu dao kéo ức hiếp thôi! Sau khi ngầm so sánh thực lực hai bên, nàng quyết định, nhịn.
Đỗ Thu Nương nhổ ra một ngụm nước bọt vướng máu, dùng tay xoa xoa bên má bị đánh, rồi cười nhạt hỏi, “Đã lâu không gặp Tần thiếu gia! Sao nay ngài lại trở nên nóng tính dữ vậy? Vừa gặp đã tặng ta lễ lớn thế này, hình như không được tốt cho lắm đâu!”
“Mắc gì không tốt!” Hiển nhiên Tần Viễn không ngờ Đỗ Thu Nương vẫn còn bình tĩnh được như vậy. Hắn kéo ghế ngồi xuống rồi cười nói, “Đỗ Thu Nương, có biết tại sao ngươi lại ở chỗ này không?”
“À, cái này thì thật sự ta không biết!” Muốn so khả năng bình tĩnh? Đỗ Thu Nương cười nhạt, thầm nghĩ: đã sống hai kiếp, trải qua bao đau khổ, thật sự không còn gì để nàng phải sợ nữa. “Mà cũng chẳng muốn biết!”
“Nhưng ta muốn ngươi biết!” Tần Viễn đen mặt hét, cuồng bạo trong người khiến hắn không thể ngồi yên một chỗ được. Tần Viễn bật dậy, kéo Đỗ Thu Nương ra khỏi phòng, lôi nàng đi thẳng tới chỗ một cái chuồng thật to. Trong đó đang nhốt mười mấy con sói. Vừa thấy có người, mắt chúng lập tức sáng lên, khiến người ta không rét mà run.
“Mấy con sói này đều bị bỏ đói mười ngày rồi.” Tần Viễn cười âm hiểm nói, sai người đi bắt một con gà mẹ tới đưa cho hắn, rồi tiện tay ném gà mẹ vào chuồng. Đàn sói lập tức vọt lên cấu xé, chỉ nháy mắt đã nuốt gọn gà mẹ không chừa lại dù là một cọng lông. Mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn khắp nơi. Đỗ Thu Nương buồn nôn khủng khiếp, nghiêng đầu không muốn nhìn nhưng Tần Viễn hung hăng kéo đầu nàng lại bắt nàng phải nhìn, “Tuồng hay còn ở phía sau kìa!”
Trong góc chuồng có một con sói bị thương, đùi phải vẫn đang rỉ máu. Một con gà nho nhỏ không thể đủ thỏa mãn những con sói đói khát kia. Chúng ăn gà mẹ xong, bị mùi máu tươi kích thích cộng thêm bụng đói càng khiến bản tính hung tàn bùng phát, đồng loạt nhắm thẳng về phía con sói bị thương kia.
Đỗ Thu Nương chỉ có trơ mắt nhìn toàn bộ quá trình đàn sói ăn thịt đồng loại…. Không tới một khắc, nàng đã chịu hết nổi, nôn mửa không ngừng.
Tần Viễn vẫn nắm căng tóc Đỗ Thu Nương, cười đến khàn cả giọng, “Đỗ Thu Nương, không phải ngươi rất thích nuôi chó sao? Ngươi hại ta một, ta sẽ trả gấp mười! Tinh mơ ngày mai, ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn tướng công của ngươi bị đàn sói này gặm từng miếng từng miếng cho đến khi hoàn toàn sạch sẽ, ngươi thấy được không?”
“Súc sinh!” Đỗ Thu Nương phun một ngụm nước miếng lên mặt Tần Viễn, chửi. Hắn thản nhiên cúi đầu nói thầm bên tai nàng, “Ngươi đang định đi tắm đúng không? Chà rửa cho sạch sẽ một chút…. Ta đã thử qua rất nhiều loại nữ nhân nhưng chưa phụ nhân mang thai thì chưa lần nào, đang rất muốn biết, phía dưới của phụ nhân mang thai có khác gì nữ nhân bình thường hay không? Có phải là còn sướng hơn bình thường? Không chơi được muội muội ngươi thì chơi ngươi đỡ cũng được! Được không?”
“Ngươi đi chết đi! Đồ, thái, giám, biến, thái!” Đỗ Thu Nương không nhịn nổi nữa, nghiêng đầu cắn lỗ tai Tần Viễn không nhả. Lần này dường như nàng đã dùng hết sức lực toàn thân. din;ễn.đàn;n.lê,qun;ý.đô|Ưn Lúc bọn thị vệ chạy lại kéo Đỗ Thu Nương ra thì lỗ tai Tần Viễn đã chảy máu ào ào. Tần Viễn bị đau, nhấc chân muốn đạp bụng Đỗ Thu Nương, chân hắn sắp đụng vào bụng nàng thì Tề Phong kịp thời xuất hiện. Tề Phong kéo Tần Viễn lại, cau mày nói, “Mấy ngày nữa là về tới kinh thành rồi! Về đó, ngươi muốn giết muốn chém gì chẳng được, cần gì nóng vội nhất thời!”
“Ta muốn chơi chết ả ta từ từ! Như vậy mới thú vị!” Tần Viễn lập tức la to, vùng người ra đòi đá Đỗ Thu Nương. Tề Phong nhanh chóng lệnh cho người kéo Tần Viễn đi. Hắn vừa quay đầu lại đã bị Đỗ Thu Nương nhổ một bãi nước miếng lên mặt, “Súc sinh!”
Nếu không do bị người giữ chặt tay thì Đỗ Thu Nương đã bay lại tát Tề Phong mấy bạt tai cho bõ tức. Lúc trên xe ngựa, nàng thấy hắn ngủ không yên, cứ nói mớ liên tục, bỗng cảm thấy có lẽ Tề Phong cũng không có xấu xa như mọi người vẫn nghĩ. Giờ ngẫm lại, nàng đúng là có mắt như mù mới cảm giác bản chất Tề Phong vẫn là người tốt.
Đỗ Thu Nương bị cưỡng chế kéo về phòng, càng nghĩ càng giận, lại sợ Tần Viễn điên lên trả thù. Bởi vì lúc này nàng chẳng khác gì một con rối ở trong tay Tần Viễn, nếu hắn muốn ra tay thật, thì nàng chẳng có cách nào để ứng đối.
Lúc này, nha hoàn phục vụ hồi trưa lại tới. Mấy lần trước bưng cơm vào xong nàng ta sẽ lập tức đi mất, hôm nay lại khác hẳn, sắp xếp chén đũa xong bị bắt đầu gõ bàn.
Mới đầu Đỗ Thu Nương không để ý, sau nghe nha hoàn kia gõ liên tục mấy cái, mới ngẩng đầu lên nhìn thử, lập tức hai mắt vụt sáng, mừng tới mức cảm giác sắp rớt nước mắt luôn. Bởi vì, nha hoàn này là Trương Bác Hưng giả!
Rất nhiều năm sau, mỗi khi Đỗ Thu Nương kể cho hài tử của nàng nghe về Trương Bác Hưng, đã dùng rất nhiều lời hoa mỹ miêu tả, nhưng có thể tổng kết lại là: đẹp, hào phóng, được việc.
Ưu điểm quan trọng nhất của Trương Bác Hưng là giỏi tổng kết rút kinh nghiệm, lần trước do giả trang đẹp quá nên bị sàm sỡ, lần này, hắn biết khôn, cố tình bôi mặt mũi đen thui, tóc búi thành hai búi trông rất ngu, còn gắn một cái mụn ruồi to tổ bố trên má. Tóm lại là một khuôn mặt bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nếu không muốn nói là xấu tới mức khiến người ta mắc ói.
Dù vậy, Đỗ Thu Nương vẫn lập tức nhận ra Trương Bác Hưng, kích động đến không nói nên lời.
“Biểu ca….” Đỗ Thu Nương hạ giọng nhỏ hết mức, kêu một tiếng. Trương Bác Hưng làm động tác ‘suỵt’, chờ bọn thị vệ bên ngoài lo đổi ca, bắt lấy thời cơ, đặt đồ vào tay Đỗ Thu Nương, rồi nói nhỏ, “Đã giao binh phù cho An lão tướng quân! An lão đích thân lãnh binh tới Ích Châu. Kim Bảo và Đồng Bảo thì đang dẫn viện binh chạy về đây. Trường An và thái tử vẫn ổn. Muội cố chịu thêm chút nữa thôi, nội trong đêm nay, nhất định bọn ta sẽ cứu muội ra!”
“Dạ!” Đỗ Thu Nương đáp. Tin này giống như cơn mưa rào rơi xuống đất cằn, khiến nàng bỗng cảm thấy thoải mái cả người.
Trương Bác Hưng thấy bọn thị vệ giao ca xong, lại khom người đi ra ngoài. Trước khi đi, hắn vẫn không quên nhìn bụng Đỗ Thu Nương nói với hai đứa nhỏ trong bụng, “Hai đứa bây cũng cố gắng lên, đợi lão tử của hai đứa tới đón mẫu thân của hai đứa ra!”
Đỗ Thu Nương vui sướng nở nụ cười.
Chờ đợi luôn là việc khiến người ta vô cùng sốt ruột. Đỗ Thu Nương ngồi chờ đến gần nửa đêm thì cửa phòng đột nhiên bị đạp mạnh một cái. Nàng giật mình nhìn ra thì thấy Tần Viễn người toàn mùi rượu và đôi mắt tràn đầy dục vọng bẩn thỉu đang từng bước tiến lại gần
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, đạo lý này Đỗ Thu Nương hiểu, tất nhiên hai người nam nhân còn lại cũng hiểu. Phạm Trường An nắm chặt tay Đỗ Thu Nương, cười nói với Tề Phong, “Nếu ta nói, phu thê ta tới đây chỉ là để giúp ngươi tìm người thân, ngươi tin không?”
“Ngươi nói thử xem….” Tề Phong cười nhạt, vung tay lên ra hiệu. Một đám thị vệ tiến lên, đặt thương lên cổ ba người.
Tính ra Tề Phong vẫn còn chút lương tâm, thấy Đỗ Thu Nương đang mang thai nên không bắt phải đeo hình cụ. Xe tù chở nàng lại là một chiếc xe ngựa rất to và kín đáo, bên trong được bài trí xa hoa. Đỗ Thu Nương vừa chui vào đã rất bất ngờ, thầm nghĩ: không ngờ tù nhân cũng được đãi ngộ tốt như vậy, chẳng lẽ là nhờ phúc của thái tử Tề Nhạc?
Tề Phong lo lắng Đỗ Thu Nương, Phạm Trường An và Tề Nhạc lại bày trò trốn thoát nên tách riêng ba người ngồi ba xe khác nhau.
Đỗ Thu Nương vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, thấy hai bên trái phải đều có các quan binh lưng hùm vai gấu canh gác. Bọn hắn thấy nàng, chỉ lườm một cái chứ không ngăn cản, có lẽ nghĩ nàng đang mang thai không có tính uy hiếp. Một tên trong số đó, hừ lạnh nói, “Không ngờ Nhị điện hạ còn biết thương hương tiếc ngọc, xe ngựa thoải mái không ngồi, lại nhường cho một tù nhân!”
Đỗ Thu Nương nhoài hẳn người ra ngoài mới thấy, đoàn người không hề dài, trước nàng là xe tù chở Phạm Trường An, chỉ có một mình hắn ngồi, còn phía sau là xe chở Tề Nhạc. Có lẽ là phu thê tâm ý tương thông, Đỗ Thu Nương vừa nhìn về phía Phạm Trường An thì hắn cũng quay đầu lại nhìn nàng, bốn mắt giao nhau. Phạm Trường An khẽ cười, để lộ hai hàm răng trắng tinh, không hề vẻ sợ hãi mà một tù nhân nên có.
Đỗ Thu Nương bỗng thấy an tâm hơn hẳn. Nàng ngẩng đầu nhìn trời xanh, thầm oán: bọn họ lang bạt hơn mười ngày, trèo đèo lội suối trải qua bao nhiêu gian khổ sở mới tới được ranh giới Ung Châu. Nhưng với tốc độ của Tề Phong, không tới năm ngày là đã bị đưa về Ích Châu lại rồi. Lúc đó thực sự sẽ là con rối mặc cho người ta chém giết…. Hiện giờ chỉ còn biết trông cậy vào nhóm Trương Bác Hưng sớm tới được chỗ An lão tướng quân, để An lão tuớng quân cho người đuổi theo cứu bọn họ….
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, không lâu sau, rèm xe được vén lên, Tề Phong bước vào, không nói lời nào, ngã người nằm xuống bên cạnh Đỗ Thu Nương, nhắm mắt ngủ.
Đỗ Thu Nương sợ hết hồn, đang định đánh Tề Phong thì Tề Phong bỗng mở mắt ra. Hắn nhìn nàng chằm chằm hồi lâu mới nói, “Ta mệt. Ngủ.” dứt lời, thật sự ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, khi Tề Phong thức dậy Đỗ Thu Nương vẫn duy trì tư thế như lúc ban đầu. Thấy Tề Phong tỉnh, câu đầu tiên nàng hỏi là, “Ngươi đã bao lâu không ngủ ngon rồi?”
“Không biết, có lẽ là nửa năm.” Tề Phong thản nhiên đáp.
“Hèn chi!” Đỗ Thu Nương tự lẩm bẩm. Nàng vốn hơi mệt, cũng muốn ngủ, nhưng mấy lần sắp thiếp đi, đều bị giật mình bởi tiếng kêu mớ đầy sợ hãi của Tề Phong. Nàng không nghe rõ hoàn toàn, chỉ loáng thoáng cái gì ‘Không!’ ‘Đừng chết!’ ‘phụ hoàng’ ‘hoàng huynh’ này nọ…. “Mơ thấy người nhà mà kêu như gặp quỷ! Coi bộ cuộc sống của ngươi cũng không không sướng gì!” Đỗ Thu Nương lại lẩm bẩm.
Tề Phong vén rèm lên nhìn ra ngoài, kinh ngạc nghĩ: mặt trời đã ngả về tây, như vậy hắn ngủ thẳng một giấc phải năm canh giờ chứ chẳng ít! Bình thường lúc ở kinh thành, mỗi ngày đều bừng tỉnh vì mơ thấy ác mộng, nay ở nơi hoang dã này, nằm bên cạnh một phụ nhân mang thai thuộc ‘phe địch’, lại ngủ được một giấc dài như vậy.
“Không sợ ta giết ngươi sao?” Đỗ Thu Nương nhướng mày hỏi.
“Giết ta?” Tề Phong nhướng mày hỏi lại, “Ngươi không có vũ khí vũ khí trong ngườ, chỉ có hai bàn tay trống trơn và một cái bụng to đùng, vậy ngươi muốn bóp chết ta hay là đè chết ta?”
Được rồi, quả nhiên là phong cách nói chuyện độc địa đặc trưng, chỉ Tề Phong mới có!
Đỗ Thu Nương nhìn Tề Phong hỏi, “Ta nhớ trước kia ngươi rất đáng yêu, sao giờ lại biến thành thế này?”
“Ta nhớ lúc trước ngươi rất xinh đẹp sao giờ lại mập như heo mẹ thế này?” Tề Phong bắt chước giọng điệu của Đỗ Thu Nương hỏi ngược lại.
“Ngươi….” Đỗ Thu Nương cứng họng, thầm nghĩ: thôi, người xưa đã dạy ‘tránh voi chẳng xấu mặt nào’, nhường cho hắn thắng đi!
Đỗ Thu Nương quyết định, tới phiên nàng nghỉ ngơi.
Lúc Đỗ Thu Nương tỉnh ngủ thì đoàn người đã vào thành. Sau đó, ba người bị tách ra giam ở ba nơi khác nhau, có quan binh canh giữ chặt chẽ.
Đỗ Thu Nương đoán có lẽ nàng đang bị giam trong một biệt viện nào đó, có nha hoàn lui tới hầu hạ đàng hoàng. dinpễn.đ"àn/lê,q:uý,đLô"n Nàng đã dùng hết tất cả biện pháp, vẫn không thể cạy miệng bất kỳ nha hoàn nào để thu thập tin tức. Không những vậy, đến trưa, nàng lại gặp kẻ chỉ vừa liếc mắt thôi đã khiến người ta thấy buồn nôn.
Lúc Tần Viễn vọt vào phòng thì Đỗ Thu Nương vừa mới cởi áo ngoài ra, chuẩn bị bước vào bồn nước nóng đã nhờ nha hoàn chuẩn bị cho nàng tắm rửa. Thấy Tần Viễn, Đỗ Thu Nương kinh hoảng hét lên một tiếng, cuống quít mặc áo vào lại.
Tần Viễn chưa nói một từ đã xông tới tát thật mạnh lên mặt Đỗ Thu Nương, phát tiết phẫn hận kiềm nén nhiều ngày. Mặt hắn vặn vẹo trông rất đáng sợ, nhìn nàng với ánh mắt cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống nàng luôn. Tần Viễn nghiến răng nói gằn từng chữ, “Đỗ Thu Nương, cuối cùng cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta!”
Đỗ Thu Nương bị đánh rất mạnh, lập tức cảm giác mặt bị sưng lên hẳn. Nàng thầm nghĩ: đã là miếng thịt trên thớt thì đành phải chịu dao kéo ức hiếp thôi! Sau khi ngầm so sánh thực lực hai bên, nàng quyết định, nhịn.
Đỗ Thu Nương nhổ ra một ngụm nước bọt vướng máu, dùng tay xoa xoa bên má bị đánh, rồi cười nhạt hỏi, “Đã lâu không gặp Tần thiếu gia! Sao nay ngài lại trở nên nóng tính dữ vậy? Vừa gặp đã tặng ta lễ lớn thế này, hình như không được tốt cho lắm đâu!”
“Mắc gì không tốt!” Hiển nhiên Tần Viễn không ngờ Đỗ Thu Nương vẫn còn bình tĩnh được như vậy. Hắn kéo ghế ngồi xuống rồi cười nói, “Đỗ Thu Nương, có biết tại sao ngươi lại ở chỗ này không?”
“À, cái này thì thật sự ta không biết!” Muốn so khả năng bình tĩnh? Đỗ Thu Nương cười nhạt, thầm nghĩ: đã sống hai kiếp, trải qua bao đau khổ, thật sự không còn gì để nàng phải sợ nữa. “Mà cũng chẳng muốn biết!”
“Nhưng ta muốn ngươi biết!” Tần Viễn đen mặt hét, cuồng bạo trong người khiến hắn không thể ngồi yên một chỗ được. Tần Viễn bật dậy, kéo Đỗ Thu Nương ra khỏi phòng, lôi nàng đi thẳng tới chỗ một cái chuồng thật to. Trong đó đang nhốt mười mấy con sói. Vừa thấy có người, mắt chúng lập tức sáng lên, khiến người ta không rét mà run.
“Mấy con sói này đều bị bỏ đói mười ngày rồi.” Tần Viễn cười âm hiểm nói, sai người đi bắt một con gà mẹ tới đưa cho hắn, rồi tiện tay ném gà mẹ vào chuồng. Đàn sói lập tức vọt lên cấu xé, chỉ nháy mắt đã nuốt gọn gà mẹ không chừa lại dù là một cọng lông. Mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn khắp nơi. Đỗ Thu Nương buồn nôn khủng khiếp, nghiêng đầu không muốn nhìn nhưng Tần Viễn hung hăng kéo đầu nàng lại bắt nàng phải nhìn, “Tuồng hay còn ở phía sau kìa!”
Trong góc chuồng có một con sói bị thương, đùi phải vẫn đang rỉ máu. Một con gà nho nhỏ không thể đủ thỏa mãn những con sói đói khát kia. Chúng ăn gà mẹ xong, bị mùi máu tươi kích thích cộng thêm bụng đói càng khiến bản tính hung tàn bùng phát, đồng loạt nhắm thẳng về phía con sói bị thương kia.
Đỗ Thu Nương chỉ có trơ mắt nhìn toàn bộ quá trình đàn sói ăn thịt đồng loại…. Không tới một khắc, nàng đã chịu hết nổi, nôn mửa không ngừng.
Tần Viễn vẫn nắm căng tóc Đỗ Thu Nương, cười đến khàn cả giọng, “Đỗ Thu Nương, không phải ngươi rất thích nuôi chó sao? Ngươi hại ta một, ta sẽ trả gấp mười! Tinh mơ ngày mai, ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn tướng công của ngươi bị đàn sói này gặm từng miếng từng miếng cho đến khi hoàn toàn sạch sẽ, ngươi thấy được không?”
“Súc sinh!” Đỗ Thu Nương phun một ngụm nước miếng lên mặt Tần Viễn, chửi. Hắn thản nhiên cúi đầu nói thầm bên tai nàng, “Ngươi đang định đi tắm đúng không? Chà rửa cho sạch sẽ một chút…. Ta đã thử qua rất nhiều loại nữ nhân nhưng chưa phụ nhân mang thai thì chưa lần nào, đang rất muốn biết, phía dưới của phụ nhân mang thai có khác gì nữ nhân bình thường hay không? Có phải là còn sướng hơn bình thường? Không chơi được muội muội ngươi thì chơi ngươi đỡ cũng được! Được không?”
“Ngươi đi chết đi! Đồ, thái, giám, biến, thái!” Đỗ Thu Nương không nhịn nổi nữa, nghiêng đầu cắn lỗ tai Tần Viễn không nhả. Lần này dường như nàng đã dùng hết sức lực toàn thân. din;ễn.đàn;n.lê,qun;ý.đô|Ưn Lúc bọn thị vệ chạy lại kéo Đỗ Thu Nương ra thì lỗ tai Tần Viễn đã chảy máu ào ào. Tần Viễn bị đau, nhấc chân muốn đạp bụng Đỗ Thu Nương, chân hắn sắp đụng vào bụng nàng thì Tề Phong kịp thời xuất hiện. Tề Phong kéo Tần Viễn lại, cau mày nói, “Mấy ngày nữa là về tới kinh thành rồi! Về đó, ngươi muốn giết muốn chém gì chẳng được, cần gì nóng vội nhất thời!”
“Ta muốn chơi chết ả ta từ từ! Như vậy mới thú vị!” Tần Viễn lập tức la to, vùng người ra đòi đá Đỗ Thu Nương. Tề Phong nhanh chóng lệnh cho người kéo Tần Viễn đi. Hắn vừa quay đầu lại đã bị Đỗ Thu Nương nhổ một bãi nước miếng lên mặt, “Súc sinh!”
Nếu không do bị người giữ chặt tay thì Đỗ Thu Nương đã bay lại tát Tề Phong mấy bạt tai cho bõ tức. Lúc trên xe ngựa, nàng thấy hắn ngủ không yên, cứ nói mớ liên tục, bỗng cảm thấy có lẽ Tề Phong cũng không có xấu xa như mọi người vẫn nghĩ. Giờ ngẫm lại, nàng đúng là có mắt như mù mới cảm giác bản chất Tề Phong vẫn là người tốt.
Đỗ Thu Nương bị cưỡng chế kéo về phòng, càng nghĩ càng giận, lại sợ Tần Viễn điên lên trả thù. Bởi vì lúc này nàng chẳng khác gì một con rối ở trong tay Tần Viễn, nếu hắn muốn ra tay thật, thì nàng chẳng có cách nào để ứng đối.
Lúc này, nha hoàn phục vụ hồi trưa lại tới. Mấy lần trước bưng cơm vào xong nàng ta sẽ lập tức đi mất, hôm nay lại khác hẳn, sắp xếp chén đũa xong bị bắt đầu gõ bàn.
Mới đầu Đỗ Thu Nương không để ý, sau nghe nha hoàn kia gõ liên tục mấy cái, mới ngẩng đầu lên nhìn thử, lập tức hai mắt vụt sáng, mừng tới mức cảm giác sắp rớt nước mắt luôn. Bởi vì, nha hoàn này là Trương Bác Hưng giả!
Rất nhiều năm sau, mỗi khi Đỗ Thu Nương kể cho hài tử của nàng nghe về Trương Bác Hưng, đã dùng rất nhiều lời hoa mỹ miêu tả, nhưng có thể tổng kết lại là: đẹp, hào phóng, được việc.
Ưu điểm quan trọng nhất của Trương Bác Hưng là giỏi tổng kết rút kinh nghiệm, lần trước do giả trang đẹp quá nên bị sàm sỡ, lần này, hắn biết khôn, cố tình bôi mặt mũi đen thui, tóc búi thành hai búi trông rất ngu, còn gắn một cái mụn ruồi to tổ bố trên má. Tóm lại là một khuôn mặt bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nếu không muốn nói là xấu tới mức khiến người ta mắc ói.
Dù vậy, Đỗ Thu Nương vẫn lập tức nhận ra Trương Bác Hưng, kích động đến không nói nên lời.
“Biểu ca….” Đỗ Thu Nương hạ giọng nhỏ hết mức, kêu một tiếng. Trương Bác Hưng làm động tác ‘suỵt’, chờ bọn thị vệ bên ngoài lo đổi ca, bắt lấy thời cơ, đặt đồ vào tay Đỗ Thu Nương, rồi nói nhỏ, “Đã giao binh phù cho An lão tướng quân! An lão đích thân lãnh binh tới Ích Châu. Kim Bảo và Đồng Bảo thì đang dẫn viện binh chạy về đây. Trường An và thái tử vẫn ổn. Muội cố chịu thêm chút nữa thôi, nội trong đêm nay, nhất định bọn ta sẽ cứu muội ra!”
“Dạ!” Đỗ Thu Nương đáp. Tin này giống như cơn mưa rào rơi xuống đất cằn, khiến nàng bỗng cảm thấy thoải mái cả người.
Trương Bác Hưng thấy bọn thị vệ giao ca xong, lại khom người đi ra ngoài. Trước khi đi, hắn vẫn không quên nhìn bụng Đỗ Thu Nương nói với hai đứa nhỏ trong bụng, “Hai đứa bây cũng cố gắng lên, đợi lão tử của hai đứa tới đón mẫu thân của hai đứa ra!”
Đỗ Thu Nương vui sướng nở nụ cười.
Chờ đợi luôn là việc khiến người ta vô cùng sốt ruột. Đỗ Thu Nương ngồi chờ đến gần nửa đêm thì cửa phòng đột nhiên bị đạp mạnh một cái. Nàng giật mình nhìn ra thì thấy Tần Viễn người toàn mùi rượu và đôi mắt tràn đầy dục vọng bẩn thỉu đang từng bước tiến lại gần
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook