Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử
-
Chương 27
Nửa tháng qua, Tô quả phụ, không, đúng hơn là Tô Thiên Lạc, vẫn ở trước cửa nhà họ Trương mắng chửi không mệt mỏi.
Nửa tháng qua, Trương thái thái, mẫu thân của Trương Nguyên Bảo đã đánh nhau với Tô Thiên Lạc năm lần. Lúc đầu, Trương Nguyên Bảo vốn còn ngăn mẫu thân hắn, sau đã buông tha, mặc hai nữ nhân xâu xé, bị mọi người vây xem, hắn cảm thấy thật mất mặt.
Từ khi phụ thân Trương Nguyên Bảo trở thành nhà giàu mới nổi, mẫu thân hắn được ăn sung mặc sướng, nhưng thật sự vẫn không từ bỏ được bản chất thật là một thôn phụ mạnh mẽ, nay thể diện gì đều bị Tô Thiên Lạc đạp nát rồi, Trương thái thái cũng chẳng không còn gì để mất, liều mạng với Tô Thiên Lạc luôn.
Như giờ phút này, mẫu thân Trương Nguyên Bảo thấy Tô Thiên Lạc lại tới cửa kêu gào, thì đã bắt đầu chà xát hai bàn tay. Còn phụ thân hắn thì cúi gằm đầu, vùi mình trong góc không dám hé răng.
Đầu Trương Nguyên Bảo như muốn nổ tung, thấy mẫu thân và Tô Thiên Lạc lại bắt đầu ‘trận chiến mới’ bèn nhíu mày hỏi phụ thân hắn, “Phụ thân, phụ thân tìm được người mua chưa?”
Phụ thân Trương Nguyên Bảo ngước đầu lên, để lộ một cục bầm thật to dưới mắt trái, thở dài nói “Người tới xem thì nhiều, nhưng người mua lại không có bao nhiêu!” Chuyện này khiến lão rất buồn bực. diễ'n.đà/,n.lê,qumý,đưpôn Vốn lão có mười mẫu đất tốt, lại sắp tới mùa thu hoạch, có thể thu được rất nhiều lương thực, tính toán trước sau quyết định bán chỉ hai trăm lượng. Nhưng đã loan tin nhiều ngày, người tới hỏi thì nhiều, người thật sự muốn mua lại quá ít, ai cũng yêu cầu mua đất thì phải tặng kèm theo lương thực luôn mới chịu.
Trên đời này làm gì có chuyện dễ ăn như vậy? Mua đất còn tặng không lương thực? Tất nhiên phụ thân Trương Nguyên Bảo không chịu.
Lại qua mấy ngày, có một phú thương từ Kiến Châu tới, xem đất xong đã đồng ý mua ngay không cò kè mặc cả một tiếng nào, còn đưa mười lượng bạc làm tiền đặt cọc. Hôm sau, phú thương đã dẫn người đến xem phong thủy. Xem xong, phú thương kia nói thẳng đất này phong thủy không tốt không muốn mua nữa, cũng tặng luôn tiền đặt cọc xem như bồi thường.
Phụ thân Trương Nguyên Bảo giàu lên là nhờ may mắn, sao có thể tin việc đất nhà mình phong thủy không tốt? Tự nhiên được không mười lượng bạc, lão còn cười nói phú thương kia là kẻ ngu xuẩn, vui vẻ chờ người khác tới mua.
Mấy ngày sau, lại có người đến xem đất, đòi phải hạ giá xuống mười lượng bạc. Phụ thân Trương Nguyên Bảo tính toán cảm thấy cũng không lỗ, bèn đồng ý…. Tới ngày trả tiền, gã sai vặt của người mua đất tới trước cửa nhà họ Trương quỳ khóc nói, lão gia mình chết rồi, e là không mua đất kia được nữa.
Tiếp theo cũng có mấy người tới xem đất nữa. Điểm chung giữa bọn họ là sau khi xem xong, ít nhiều đều xảy ra chuyện không may. Dần dần chuyện này truyền ra ngoài, có lời đồn nói đất nhà họ Trương phong thủy không tốt, sẽ hại chết người. Phụ thân Trương Nguyên Bảo dù có một trăm cái miệng cũng nói không lại chứ nói chi chỉ một cái. d;miễn,đ',àn.lê,q'luý.đ/ôn Vì vậy giá đất càng ngày càng hạ, cuối dùng dù biến thành mua đất tặng luôn lương thực chưa thu trên đó cũng không ai dám mua.
“Nhi tử cứ có cảm giác là có người đang cố tình hại nhà ta. Nếu thật đất nhà ta phong thủy không tốt thì chúng ta đã ở đây đã nhiều năm như vậy, tại sao vẫn bình yên vô sự?” Trương Nguyên Bảo nói.
“Đúng vậy!” Phụ thân Trương Nguyên Bảo hút một hơi thuốc, nói “Ta đã mời lão đạo ở núi Ngưu Đầu tới đây một chuyến, để xem phong thủy giùm, thuận tiện đính chính thanh danh cho nhà chúng ta!”
Lúc này, hai nữ nhân bên ngoài đánh mệt, đang ngưng chiến nghỉ ngơi. Bỗng nhiên Tô Thiên Lạc lên tiếng châm chọc, “Họ Trương kia, lão đạo sĩ tới bắt ngươi kìa! Cả nhà người đều là một đám có số chết sớm, đáng lẽ phải bị Hắc Bạch vô thường bắt đi từ sớm mới đúng, ha ha!” Tô Thiên Lạc vừa nói xong, mẫu thân Trương Nguyên Bảo đã lập tức cầm cục đá ném vỡ đầu nàng ta. Hai người lại tiếp tục nhào vào cấu xé nhau.
Phụ thân Trương Nguyên Bảo giả vờ như không nghe thấy, vội vàng ra mở cửa đón lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ họ Tôn, khá nổi tiếng ở vùng này, không những biết chữa bệnh, còn giỏi xem phong thủy, rất được người dân ở vùng quanh đây tin tưởng.
Phụ thân Trương Nguyên Bảo vừa đi ra, đã lập tức nhét một thỏi bạc cho lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ lắc lắc thỏi bạc hai cái rồi thản nhiên cất vào trong ngực, híp mắt nhìn Trương Nguyên Bảo hồi lâu, gật đầu liên tục nói “Cốt cách kỳ lạ, là nhân tài hiếm gặp, tương lai có thể sẽ là Trạng nguyên cũng không biết chừng!”
Chỉ một câu này của lão đạo sĩ đã khiến phụ thân Trương Nguyên Bảo vui vẻ ra mặt. Vừa lúc mẫu thân Trương Nguyên Bảo đã đánh thắng Tô Thiên Lạc, đắc ý bước tới, cười nói “Nhi tử ta tất nhiên sẽ thành Trạng Nguyên rồi! Nó vừa ra đời thì đã có một cao tăng phán kiếp này nó sẽ gặp được một cơ hội hiếm có!”
Lão đạo sĩ cười nói, “Cơ hội hiếm có thì quả là có, nhưng phúc phần của hắn dù có nhiều cách mấy cũng không chống nổi sự phá hoại của mẫu thân hắn. Có câu gia đình hòa thuận thì mọi sự đều thành, thánh thần đều đang nhìn từng nhà, thái thái đây cứ cãi vã với người, khiến thánh thần cũng không chịu nổi. Như vậy phúc phần bị hao tổn cũng thôi đi, quan trọng là thái thái đã dẫn tới một ít thứ ‘ô uế’….. Thái thái sinh vào ngày mười bốn tháng bảy đúng không? Đó là ngày cửa quỷ mở rộng, âm khí rất nặng!”
Mẫu thân Trương Nguyên Bảo nghe vậy lập tức bị hù dọa, bởi quả thật là ba ta được sinh ra vào ngày mười bốn tháng bảy. Lúc đó, phụ mẫu bà ta ngại ngày này là điềm xấu, bèn cố ý mời người đến sửa lại ngày sinh. Cho nên trước giờ mọi người đều cho rằng bà ta sinh ra vào ngày mười lăm tháng bảy. Việc này trừ người nhà của bà ta thì không còn ai biết nữa. Không ngờ lão đạo sĩ lại tính ra được.
Mặc dù lời lão đạo sĩ hơi khó nghe, nhưng mẫu thân Trương Nguyên Bảo cũng đã tin khoảng năm phần.
Trương Nguyên Bảo thấy lão đạo sĩ bất kinh với mẫu thân hắn bèn giận tái mặt định phản bác, nhưng phụ thân hắn đã kéo tay hắn nói, “Ở đây không có chỗ cho con lên tiếng.”
Phụ thân Trương Nguyên Bảo cười nói với lão đạo sĩ, “Mời đạo trưởng ra đất nhìn xem thử!” dứt lời, lập tức bèn kéo lão đạo sĩ đi ra ruộng.
Lão đạo sĩ trầm mặt suốt đường đi, theo cả nhà Trương Nguyên Bảo ra ruộng. Năm nay thôn An Bình được mùa hơn năm trước nhiều, nhất là lúa của nhà họ Trương, trông rất sung túc.
Lão đạo sĩ phất phất cay phất trần trong tay, cười trào phúng, nhìn Trương Nguyên Bảo nói “Người trẻ tuổi, ngươi là tú tài đúng không? Ngươi hãy đứng ở chỗ này của ta, từ đây nhìn về phía nhà ngươi, xem thử thấy cái gì?”
Trương Nguyên Bảo dù có nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời bước tới đứng ở chỗ của lão đạo sĩ. Lúc này mặt trời đã lặn, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói cuối chân trời. Từ chỗ này, Trương Nguyên Bảo thấy được cửa nhà mình nằm thẳng hàng với đường cái. Sau khi phụ thân hắn có được một số bạc lớn từ trên trời rơi xuống, đã cố sửa hướng nhà để cửa lớn nằm thẳng với đường lớn luôn. Dưới ánh hoàng hôn, nhà tổ của hắn trông có chút gì đó thê lương khó nói thành lời, nhưng ngoài ra, hắn cũng không thấy có chỗ nào không đúng, bèn nhìn lão đạo sĩ với ánh mắt dò hỏi. Lão đạo sĩ vuốt râu nói, “Ngươi nhìn kết cấu của con đường và nhà ngươi đi, chính là bố cục ‘mũi tên xuyên tim’, một mũi tên xuyên tim, không chết cũng tàn phế! Tốn tiền xây tai! Cả nhà ngươi đều bị lừa đá hết rồi hả?”
Lão đạo sĩ câu trước còn nghiêm túc, câu sau vừa nói ra, đã khiến Trương Nguyên Bảo muốn cầm cục gạch đập thẳng vào đầu lão. Lão đạo sĩ vòng qua người Trương Nguyên Bảo, lắc đầu một cái, rồi đi tới bên cạnh phụ thân hắn, kéo phụ thân hắn đi qua một hướng khác, chỉ về phía ngôi nhà, nói tiếp “Mời Trương lão xem thử nhìn từ hướng này nhà tổ của dòng họ Trương trông giống cái gì?”
Phụ thân Trương Nguyên Bảo còn chưa nhìn ra, thì mẫu thân hắn đã kinh sợ thốt lên, “Quan… quan tài?!” nói xong cũng lập tức tự đưa tay bịt kín miệng mình.
Lão đạo sĩ cười cười nói “Thật ra, tổ tiên nhà họ Trương rất thông minh! Thôn An Bình này là nơi phong thủy cực tốt, nhà tổ của dòng họ Trượng lại là nơi linh khí thịnh nhất của thôn, quan tài quan tài, thăng quan phát tài, dẫn linh khí của toàn thôn vào trong quan tài của nhà họ Trương. Quả thật là cao tay!”
“Như vậy đồng nghĩa là nhà tổ của bọn ta có bố cục cực tốt!” Trương Nguyên Bảo nhanh trí hỏi lại.
“Tốt, tất nhiên là cực tốt!” Lão đạo sĩ cười ha ha, rồi trầm mặt nói “Bố cục tốt như vậy, lại bởi vì phụ thân ngươi là một đồ tể, sát khí áp linh khí, khiến linh khí hao dần đi. Có điều chỉ như vậy thôi thì không nói, quan trọng là…..” Lão đạo sĩ quay đầu lại hỏi phụ thân Trương Nguyên Bảo “Trương lão đã từng sửa sang lại nhà tổ phải không? Có từng thấy cái quan tài nào mà phía trên lại có ống khói không? Quan tài không kín sẽ tiết ra tử khí, là khí của người chết, còn nhà tổ của nhà họ Trương lại tiết ra linh khí! Linh khí tan hết, âm khí sẽ chiếm chỗ…… Không có ai nói cho nhà các vị biết, mười mẫu đất này đã từng là chiến trường, thây người ngổn ngang khắp đồng nên mới trở nên phì nhiêu như vậy sao?” Lão đạo sĩ nói xong, vẻ mặt càng thêm âm trầm.
Trương Nguyên Bảo bỗng thấy rợn cả người, nhưng vẫn mạnh miệng phản bác, “Theo lời đạo trưởng thì nhà họ Trương ta sớm đã bị âm khí khiến cho xủi xẻo đầy người, cớ sao những năm qua phụ thân ta vẫn có thể thuận lợi như vậy?”
“Thuận lợi?” Lão đạo sĩ cười nhạt nói, “Làm một đồ tể, có sát khí trấn áp âm khí còn đỡ, đáng tiếc mấy năm nay phụ thân ngươi ăn sung mặc sướng không giết heo nữa, sát khí cũng mất, đã bắt đầu vướng phải xui xẻo. Nếu ba người không tin, thì cứ tiếp tục như vậy đi, năm tới lão đạo ta sẽ tới đây giúp ba người nhặt xác.”
Lão đạo sĩ nói xong lập tức bước đi ngay, mặc cho phụ thân Trương Nguyên Bảo giữ lại cách mấy cũng không chịu ở. Mẫu thân Trương Nguyên Bảo bèn la với theo, “Đạo trưởng, ngài còn chưa nói cho bọn ta biết cách phá giải!”
Lão đạo sĩ phất phất tay, vẫn không quay đầu lại, chỉ nói vọng về, “Không có cách nào hết!”
Ba người dắt díu nhau trở về nhà. Phụ thân Trương Nguyên Bảo càng nghĩ càng sợ, cứ nhớ tới mình đang ở trong một cái quan tài là đã cảm thấy cả người không thoải mái. Mẫu thân Trương Nguyên Bảo thì lại luôn miệng trách lão đã tiện tay làm hư phong thủy tổ tiên để lại. Trương Nguyên Bảo thấy phụ mẫu sợ hãi như vậy, bèn khuyên hai người chớ để ý lời lão đạo sĩ, rồi đi đọc sách.
Nửa đêm hôm đó, mẫu thân Trương Nguyên Bảo ra nhà xí đi vệ sinh, bị một con mèo dọa sợ đến mức trượt chân rớt xuống hầm cầu, kêu gào hồi lâu Trương Nguyên Bảo và phụ thân hắn mới nghe thấy chạy lại kéo lên. Sau khi tỉnh hồn, câu đầu tiên mẫu thân Trương Nguyên Bảo nói chính là “Lão gia, chúng ta dọn khỏi đây ngay đi, nếu cứ tiếp tục ở lại đây, không biết sẽ mất mạng lúc nào đâu!”
Chuyện bán nhà tổ lập tức được đề ra vào ngay sáng hôm sau, thậm chí cả Trương Nguyên Bảo cũng không thể phản đối.
Giờ chỉ còn một trăm năm mươi lượng bạc gồm cả đất đai, lương thực và nhà tổ, nhưng mấy ngày trôi qua vẫn không thấy ai tới mua……
Dù không có người mua, ba người nhà họ Trương cũng không ở nổi trong nhà tổ nữa. Bởi vì gà trong nhà bắt đầu chết dần từng con một, không rõ nguyên nhân. Phụ thân Trương Nguyên Bảo sợ vỡ mật, thúc dục cả nhà nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển đi. Vừa lúc gần tới kì thi Hương, ba người bàn bạc quyết định sẽ tới Kiến Châu nương tựa nhà thân thích, cho Trương Nguyên Bảo ở đó chờ thi luôn.
Trước khi nhà họ Trương lên đường một ngày, rốt cuộc cũng có người chịu mua, là một người ở thôn khác tới. Người kia vừa mở miệng đã đòi hạ giá xuống còn một trăm hai mươi lượng. Phụ thân Trương Nguyên Bảo dù có tiếc tiền tới mức nào cũng không thể không bán đi.
Hai ngày sau, phú thương tới từ Kiến Châu, mấy người tới xem đất gặp chuyện không may và người thôn khác đã mua gia sản nhà họ Trương đều tề tựu đông đủ lại trấn Trường Bình. Sau đó, mỗi người cầm một xâu tiền, vui vui vẻ vẻ tán đi.
Phạm Trường An ngồi trong quán, nhàn nhã uống trà. Đỗ Thu Nương thì chống cằm nhìn hắn với ánh mắt không thể tin, hồi lâu sau hỏi, “Trường An, chàng có thể nói cho ta biết, chàng làm cách nào mà mua chuộc được lão đạo sĩ tính tình kỳ lạ kia không?”
Rất lâu sau đó, Đỗ Thu Nương mới biết được nguyên nhân. Thì ra là, một năm kia, lão Tôn đã suýt nữa chết vì đói trên đường từ kinh thành đến thôn An Bình may nhờ Phạm lão phu nhân cho một cái bánh mì lớn ăn cầm hơi mới giữ được mạng. Sau đó, lão tôn ở lại trong ngôi miếu rách nát trên núi Ngưu Đầu làm đạo sĩ, dựa vào tài xem phong thủy mới dần có chút tiếng tăm được người dân tôn xưng là đạo trưởng. Lão đạo sĩ là người biết nhớ ơn, vẫn một lòng mong có ngày báo đáp ơn cứu mạng năm đó của Phạm lão phu nhân. Lần này Phạm Trường An tìm đến nhờ giúp một phen, lão đã lập tức đồng ý không chút do dự, chẳng những vậy còn làm rất tốt.
Khi Đỗ Thu Nương và lão đạo sĩ đã thân quen, lão đạo sĩ còn nghiêm túc nói cho nàng biết, trừ ngày sinh tháng đẻ của mẫu thân Trương Nguyên Bảo là do nàng nói cho lão biết, thì những điều khác lão nói đều là sự thật, phong thủy của nhà họ Trương vô cùng xấu, là một bố cục ‘đoạn tử tuyệt tôn’, vả lại vận mệnh của Trương Nguyên Bảo cũng sẽ thay đổi rất nhanh chóng. Nàng bỗng liên tưởng tới đời trước nàng đã chém chết Trương Nguyên Bảo, nhà họ Trương cũng dứt người kế tục hương khói. Lúc đó, nàng đã nghĩ thầm, chẳng lẽ lão đạo sĩ có tài thật?
Còn lúc này, Phạm Trường An không hề tâm tư để ý xem Đỗ Thu Nương đang hỏi cái gì, chỉ lo quơ quơ túi tiền đã xẹp lép của hắn trước mặt nàng, ấm ức nói “Thu Nương….. nàng cho ta mấy đồng bỏ vào đi!”
“Chàng thật là…..” Đỗ Thu Nương tận mắt nhìn năm đồng tiền cuối cùng bị Phạm Trường An cầm đi mua bánh nướng và kẹo mạch nha, thì chỉ biết sờ túi tiền cũng đã trống rỗng của mình mà khóc thầm: có thể nói nàng đã trở thành một bà địa chủ nghèo nhất từ trước tới nay!
Nhưng chẳng mấy chốc, Đỗ Thu Nương đã cân bằng lại, kệ đi, dù không có tiền trong túi, thì nàng vẫn mang tiếng là bà địa chủ!
Nửa tháng qua, Trương thái thái, mẫu thân của Trương Nguyên Bảo đã đánh nhau với Tô Thiên Lạc năm lần. Lúc đầu, Trương Nguyên Bảo vốn còn ngăn mẫu thân hắn, sau đã buông tha, mặc hai nữ nhân xâu xé, bị mọi người vây xem, hắn cảm thấy thật mất mặt.
Từ khi phụ thân Trương Nguyên Bảo trở thành nhà giàu mới nổi, mẫu thân hắn được ăn sung mặc sướng, nhưng thật sự vẫn không từ bỏ được bản chất thật là một thôn phụ mạnh mẽ, nay thể diện gì đều bị Tô Thiên Lạc đạp nát rồi, Trương thái thái cũng chẳng không còn gì để mất, liều mạng với Tô Thiên Lạc luôn.
Như giờ phút này, mẫu thân Trương Nguyên Bảo thấy Tô Thiên Lạc lại tới cửa kêu gào, thì đã bắt đầu chà xát hai bàn tay. Còn phụ thân hắn thì cúi gằm đầu, vùi mình trong góc không dám hé răng.
Đầu Trương Nguyên Bảo như muốn nổ tung, thấy mẫu thân và Tô Thiên Lạc lại bắt đầu ‘trận chiến mới’ bèn nhíu mày hỏi phụ thân hắn, “Phụ thân, phụ thân tìm được người mua chưa?”
Phụ thân Trương Nguyên Bảo ngước đầu lên, để lộ một cục bầm thật to dưới mắt trái, thở dài nói “Người tới xem thì nhiều, nhưng người mua lại không có bao nhiêu!” Chuyện này khiến lão rất buồn bực. diễ'n.đà/,n.lê,qumý,đưpôn Vốn lão có mười mẫu đất tốt, lại sắp tới mùa thu hoạch, có thể thu được rất nhiều lương thực, tính toán trước sau quyết định bán chỉ hai trăm lượng. Nhưng đã loan tin nhiều ngày, người tới hỏi thì nhiều, người thật sự muốn mua lại quá ít, ai cũng yêu cầu mua đất thì phải tặng kèm theo lương thực luôn mới chịu.
Trên đời này làm gì có chuyện dễ ăn như vậy? Mua đất còn tặng không lương thực? Tất nhiên phụ thân Trương Nguyên Bảo không chịu.
Lại qua mấy ngày, có một phú thương từ Kiến Châu tới, xem đất xong đã đồng ý mua ngay không cò kè mặc cả một tiếng nào, còn đưa mười lượng bạc làm tiền đặt cọc. Hôm sau, phú thương đã dẫn người đến xem phong thủy. Xem xong, phú thương kia nói thẳng đất này phong thủy không tốt không muốn mua nữa, cũng tặng luôn tiền đặt cọc xem như bồi thường.
Phụ thân Trương Nguyên Bảo giàu lên là nhờ may mắn, sao có thể tin việc đất nhà mình phong thủy không tốt? Tự nhiên được không mười lượng bạc, lão còn cười nói phú thương kia là kẻ ngu xuẩn, vui vẻ chờ người khác tới mua.
Mấy ngày sau, lại có người đến xem đất, đòi phải hạ giá xuống mười lượng bạc. Phụ thân Trương Nguyên Bảo tính toán cảm thấy cũng không lỗ, bèn đồng ý…. Tới ngày trả tiền, gã sai vặt của người mua đất tới trước cửa nhà họ Trương quỳ khóc nói, lão gia mình chết rồi, e là không mua đất kia được nữa.
Tiếp theo cũng có mấy người tới xem đất nữa. Điểm chung giữa bọn họ là sau khi xem xong, ít nhiều đều xảy ra chuyện không may. Dần dần chuyện này truyền ra ngoài, có lời đồn nói đất nhà họ Trương phong thủy không tốt, sẽ hại chết người. Phụ thân Trương Nguyên Bảo dù có một trăm cái miệng cũng nói không lại chứ nói chi chỉ một cái. d;miễn,đ',àn.lê,q'luý.đ/ôn Vì vậy giá đất càng ngày càng hạ, cuối dùng dù biến thành mua đất tặng luôn lương thực chưa thu trên đó cũng không ai dám mua.
“Nhi tử cứ có cảm giác là có người đang cố tình hại nhà ta. Nếu thật đất nhà ta phong thủy không tốt thì chúng ta đã ở đây đã nhiều năm như vậy, tại sao vẫn bình yên vô sự?” Trương Nguyên Bảo nói.
“Đúng vậy!” Phụ thân Trương Nguyên Bảo hút một hơi thuốc, nói “Ta đã mời lão đạo ở núi Ngưu Đầu tới đây một chuyến, để xem phong thủy giùm, thuận tiện đính chính thanh danh cho nhà chúng ta!”
Lúc này, hai nữ nhân bên ngoài đánh mệt, đang ngưng chiến nghỉ ngơi. Bỗng nhiên Tô Thiên Lạc lên tiếng châm chọc, “Họ Trương kia, lão đạo sĩ tới bắt ngươi kìa! Cả nhà người đều là một đám có số chết sớm, đáng lẽ phải bị Hắc Bạch vô thường bắt đi từ sớm mới đúng, ha ha!” Tô Thiên Lạc vừa nói xong, mẫu thân Trương Nguyên Bảo đã lập tức cầm cục đá ném vỡ đầu nàng ta. Hai người lại tiếp tục nhào vào cấu xé nhau.
Phụ thân Trương Nguyên Bảo giả vờ như không nghe thấy, vội vàng ra mở cửa đón lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ họ Tôn, khá nổi tiếng ở vùng này, không những biết chữa bệnh, còn giỏi xem phong thủy, rất được người dân ở vùng quanh đây tin tưởng.
Phụ thân Trương Nguyên Bảo vừa đi ra, đã lập tức nhét một thỏi bạc cho lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ lắc lắc thỏi bạc hai cái rồi thản nhiên cất vào trong ngực, híp mắt nhìn Trương Nguyên Bảo hồi lâu, gật đầu liên tục nói “Cốt cách kỳ lạ, là nhân tài hiếm gặp, tương lai có thể sẽ là Trạng nguyên cũng không biết chừng!”
Chỉ một câu này của lão đạo sĩ đã khiến phụ thân Trương Nguyên Bảo vui vẻ ra mặt. Vừa lúc mẫu thân Trương Nguyên Bảo đã đánh thắng Tô Thiên Lạc, đắc ý bước tới, cười nói “Nhi tử ta tất nhiên sẽ thành Trạng Nguyên rồi! Nó vừa ra đời thì đã có một cao tăng phán kiếp này nó sẽ gặp được một cơ hội hiếm có!”
Lão đạo sĩ cười nói, “Cơ hội hiếm có thì quả là có, nhưng phúc phần của hắn dù có nhiều cách mấy cũng không chống nổi sự phá hoại của mẫu thân hắn. Có câu gia đình hòa thuận thì mọi sự đều thành, thánh thần đều đang nhìn từng nhà, thái thái đây cứ cãi vã với người, khiến thánh thần cũng không chịu nổi. Như vậy phúc phần bị hao tổn cũng thôi đi, quan trọng là thái thái đã dẫn tới một ít thứ ‘ô uế’….. Thái thái sinh vào ngày mười bốn tháng bảy đúng không? Đó là ngày cửa quỷ mở rộng, âm khí rất nặng!”
Mẫu thân Trương Nguyên Bảo nghe vậy lập tức bị hù dọa, bởi quả thật là ba ta được sinh ra vào ngày mười bốn tháng bảy. Lúc đó, phụ mẫu bà ta ngại ngày này là điềm xấu, bèn cố ý mời người đến sửa lại ngày sinh. Cho nên trước giờ mọi người đều cho rằng bà ta sinh ra vào ngày mười lăm tháng bảy. Việc này trừ người nhà của bà ta thì không còn ai biết nữa. Không ngờ lão đạo sĩ lại tính ra được.
Mặc dù lời lão đạo sĩ hơi khó nghe, nhưng mẫu thân Trương Nguyên Bảo cũng đã tin khoảng năm phần.
Trương Nguyên Bảo thấy lão đạo sĩ bất kinh với mẫu thân hắn bèn giận tái mặt định phản bác, nhưng phụ thân hắn đã kéo tay hắn nói, “Ở đây không có chỗ cho con lên tiếng.”
Phụ thân Trương Nguyên Bảo cười nói với lão đạo sĩ, “Mời đạo trưởng ra đất nhìn xem thử!” dứt lời, lập tức bèn kéo lão đạo sĩ đi ra ruộng.
Lão đạo sĩ trầm mặt suốt đường đi, theo cả nhà Trương Nguyên Bảo ra ruộng. Năm nay thôn An Bình được mùa hơn năm trước nhiều, nhất là lúa của nhà họ Trương, trông rất sung túc.
Lão đạo sĩ phất phất cay phất trần trong tay, cười trào phúng, nhìn Trương Nguyên Bảo nói “Người trẻ tuổi, ngươi là tú tài đúng không? Ngươi hãy đứng ở chỗ này của ta, từ đây nhìn về phía nhà ngươi, xem thử thấy cái gì?”
Trương Nguyên Bảo dù có nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời bước tới đứng ở chỗ của lão đạo sĩ. Lúc này mặt trời đã lặn, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói cuối chân trời. Từ chỗ này, Trương Nguyên Bảo thấy được cửa nhà mình nằm thẳng hàng với đường cái. Sau khi phụ thân hắn có được một số bạc lớn từ trên trời rơi xuống, đã cố sửa hướng nhà để cửa lớn nằm thẳng với đường lớn luôn. Dưới ánh hoàng hôn, nhà tổ của hắn trông có chút gì đó thê lương khó nói thành lời, nhưng ngoài ra, hắn cũng không thấy có chỗ nào không đúng, bèn nhìn lão đạo sĩ với ánh mắt dò hỏi. Lão đạo sĩ vuốt râu nói, “Ngươi nhìn kết cấu của con đường và nhà ngươi đi, chính là bố cục ‘mũi tên xuyên tim’, một mũi tên xuyên tim, không chết cũng tàn phế! Tốn tiền xây tai! Cả nhà ngươi đều bị lừa đá hết rồi hả?”
Lão đạo sĩ câu trước còn nghiêm túc, câu sau vừa nói ra, đã khiến Trương Nguyên Bảo muốn cầm cục gạch đập thẳng vào đầu lão. Lão đạo sĩ vòng qua người Trương Nguyên Bảo, lắc đầu một cái, rồi đi tới bên cạnh phụ thân hắn, kéo phụ thân hắn đi qua một hướng khác, chỉ về phía ngôi nhà, nói tiếp “Mời Trương lão xem thử nhìn từ hướng này nhà tổ của dòng họ Trương trông giống cái gì?”
Phụ thân Trương Nguyên Bảo còn chưa nhìn ra, thì mẫu thân hắn đã kinh sợ thốt lên, “Quan… quan tài?!” nói xong cũng lập tức tự đưa tay bịt kín miệng mình.
Lão đạo sĩ cười cười nói “Thật ra, tổ tiên nhà họ Trương rất thông minh! Thôn An Bình này là nơi phong thủy cực tốt, nhà tổ của dòng họ Trượng lại là nơi linh khí thịnh nhất của thôn, quan tài quan tài, thăng quan phát tài, dẫn linh khí của toàn thôn vào trong quan tài của nhà họ Trương. Quả thật là cao tay!”
“Như vậy đồng nghĩa là nhà tổ của bọn ta có bố cục cực tốt!” Trương Nguyên Bảo nhanh trí hỏi lại.
“Tốt, tất nhiên là cực tốt!” Lão đạo sĩ cười ha ha, rồi trầm mặt nói “Bố cục tốt như vậy, lại bởi vì phụ thân ngươi là một đồ tể, sát khí áp linh khí, khiến linh khí hao dần đi. Có điều chỉ như vậy thôi thì không nói, quan trọng là…..” Lão đạo sĩ quay đầu lại hỏi phụ thân Trương Nguyên Bảo “Trương lão đã từng sửa sang lại nhà tổ phải không? Có từng thấy cái quan tài nào mà phía trên lại có ống khói không? Quan tài không kín sẽ tiết ra tử khí, là khí của người chết, còn nhà tổ của nhà họ Trương lại tiết ra linh khí! Linh khí tan hết, âm khí sẽ chiếm chỗ…… Không có ai nói cho nhà các vị biết, mười mẫu đất này đã từng là chiến trường, thây người ngổn ngang khắp đồng nên mới trở nên phì nhiêu như vậy sao?” Lão đạo sĩ nói xong, vẻ mặt càng thêm âm trầm.
Trương Nguyên Bảo bỗng thấy rợn cả người, nhưng vẫn mạnh miệng phản bác, “Theo lời đạo trưởng thì nhà họ Trương ta sớm đã bị âm khí khiến cho xủi xẻo đầy người, cớ sao những năm qua phụ thân ta vẫn có thể thuận lợi như vậy?”
“Thuận lợi?” Lão đạo sĩ cười nhạt nói, “Làm một đồ tể, có sát khí trấn áp âm khí còn đỡ, đáng tiếc mấy năm nay phụ thân ngươi ăn sung mặc sướng không giết heo nữa, sát khí cũng mất, đã bắt đầu vướng phải xui xẻo. Nếu ba người không tin, thì cứ tiếp tục như vậy đi, năm tới lão đạo ta sẽ tới đây giúp ba người nhặt xác.”
Lão đạo sĩ nói xong lập tức bước đi ngay, mặc cho phụ thân Trương Nguyên Bảo giữ lại cách mấy cũng không chịu ở. Mẫu thân Trương Nguyên Bảo bèn la với theo, “Đạo trưởng, ngài còn chưa nói cho bọn ta biết cách phá giải!”
Lão đạo sĩ phất phất tay, vẫn không quay đầu lại, chỉ nói vọng về, “Không có cách nào hết!”
Ba người dắt díu nhau trở về nhà. Phụ thân Trương Nguyên Bảo càng nghĩ càng sợ, cứ nhớ tới mình đang ở trong một cái quan tài là đã cảm thấy cả người không thoải mái. Mẫu thân Trương Nguyên Bảo thì lại luôn miệng trách lão đã tiện tay làm hư phong thủy tổ tiên để lại. Trương Nguyên Bảo thấy phụ mẫu sợ hãi như vậy, bèn khuyên hai người chớ để ý lời lão đạo sĩ, rồi đi đọc sách.
Nửa đêm hôm đó, mẫu thân Trương Nguyên Bảo ra nhà xí đi vệ sinh, bị một con mèo dọa sợ đến mức trượt chân rớt xuống hầm cầu, kêu gào hồi lâu Trương Nguyên Bảo và phụ thân hắn mới nghe thấy chạy lại kéo lên. Sau khi tỉnh hồn, câu đầu tiên mẫu thân Trương Nguyên Bảo nói chính là “Lão gia, chúng ta dọn khỏi đây ngay đi, nếu cứ tiếp tục ở lại đây, không biết sẽ mất mạng lúc nào đâu!”
Chuyện bán nhà tổ lập tức được đề ra vào ngay sáng hôm sau, thậm chí cả Trương Nguyên Bảo cũng không thể phản đối.
Giờ chỉ còn một trăm năm mươi lượng bạc gồm cả đất đai, lương thực và nhà tổ, nhưng mấy ngày trôi qua vẫn không thấy ai tới mua……
Dù không có người mua, ba người nhà họ Trương cũng không ở nổi trong nhà tổ nữa. Bởi vì gà trong nhà bắt đầu chết dần từng con một, không rõ nguyên nhân. Phụ thân Trương Nguyên Bảo sợ vỡ mật, thúc dục cả nhà nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển đi. Vừa lúc gần tới kì thi Hương, ba người bàn bạc quyết định sẽ tới Kiến Châu nương tựa nhà thân thích, cho Trương Nguyên Bảo ở đó chờ thi luôn.
Trước khi nhà họ Trương lên đường một ngày, rốt cuộc cũng có người chịu mua, là một người ở thôn khác tới. Người kia vừa mở miệng đã đòi hạ giá xuống còn một trăm hai mươi lượng. Phụ thân Trương Nguyên Bảo dù có tiếc tiền tới mức nào cũng không thể không bán đi.
Hai ngày sau, phú thương tới từ Kiến Châu, mấy người tới xem đất gặp chuyện không may và người thôn khác đã mua gia sản nhà họ Trương đều tề tựu đông đủ lại trấn Trường Bình. Sau đó, mỗi người cầm một xâu tiền, vui vui vẻ vẻ tán đi.
Phạm Trường An ngồi trong quán, nhàn nhã uống trà. Đỗ Thu Nương thì chống cằm nhìn hắn với ánh mắt không thể tin, hồi lâu sau hỏi, “Trường An, chàng có thể nói cho ta biết, chàng làm cách nào mà mua chuộc được lão đạo sĩ tính tình kỳ lạ kia không?”
Rất lâu sau đó, Đỗ Thu Nương mới biết được nguyên nhân. Thì ra là, một năm kia, lão Tôn đã suýt nữa chết vì đói trên đường từ kinh thành đến thôn An Bình may nhờ Phạm lão phu nhân cho một cái bánh mì lớn ăn cầm hơi mới giữ được mạng. Sau đó, lão tôn ở lại trong ngôi miếu rách nát trên núi Ngưu Đầu làm đạo sĩ, dựa vào tài xem phong thủy mới dần có chút tiếng tăm được người dân tôn xưng là đạo trưởng. Lão đạo sĩ là người biết nhớ ơn, vẫn một lòng mong có ngày báo đáp ơn cứu mạng năm đó của Phạm lão phu nhân. Lần này Phạm Trường An tìm đến nhờ giúp một phen, lão đã lập tức đồng ý không chút do dự, chẳng những vậy còn làm rất tốt.
Khi Đỗ Thu Nương và lão đạo sĩ đã thân quen, lão đạo sĩ còn nghiêm túc nói cho nàng biết, trừ ngày sinh tháng đẻ của mẫu thân Trương Nguyên Bảo là do nàng nói cho lão biết, thì những điều khác lão nói đều là sự thật, phong thủy của nhà họ Trương vô cùng xấu, là một bố cục ‘đoạn tử tuyệt tôn’, vả lại vận mệnh của Trương Nguyên Bảo cũng sẽ thay đổi rất nhanh chóng. Nàng bỗng liên tưởng tới đời trước nàng đã chém chết Trương Nguyên Bảo, nhà họ Trương cũng dứt người kế tục hương khói. Lúc đó, nàng đã nghĩ thầm, chẳng lẽ lão đạo sĩ có tài thật?
Còn lúc này, Phạm Trường An không hề tâm tư để ý xem Đỗ Thu Nương đang hỏi cái gì, chỉ lo quơ quơ túi tiền đã xẹp lép của hắn trước mặt nàng, ấm ức nói “Thu Nương….. nàng cho ta mấy đồng bỏ vào đi!”
“Chàng thật là…..” Đỗ Thu Nương tận mắt nhìn năm đồng tiền cuối cùng bị Phạm Trường An cầm đi mua bánh nướng và kẹo mạch nha, thì chỉ biết sờ túi tiền cũng đã trống rỗng của mình mà khóc thầm: có thể nói nàng đã trở thành một bà địa chủ nghèo nhất từ trước tới nay!
Nhưng chẳng mấy chốc, Đỗ Thu Nương đã cân bằng lại, kệ đi, dù không có tiền trong túi, thì nàng vẫn mang tiếng là bà địa chủ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook