Cuộc Sống Hàng Ngày Đầy Rủi Ro Của Ta Bên Vai Ác
-
1: Một Phen Rau Thơm
Chiều hôm buông xuống, tỷ thí ngoài núi Tử Hư Kiếm Tông môn rốt cuộc cũng tới trận quyết thắng cuối cùng.
Mỗi đệ tử ngoại môn đều canh giữ ở bên cạnh đài thử kiếm, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ mặc tròn xoe như quả cầu, đang gian nan trèo lên đài tỷ thí.
Nàng thật sự là mặc quá nhiều, bên trong ba tầng, bên ngoài ngoại trừ áo khoác bình thường của đệ tử ngoại môn, còn bọc một kiện áo da, trên đầu đội mũ gấu, đứng từ xa nhìn qua, một con gấu béo sống sờ sờ.
Tuy rằng thiên phú của đệ tử ngoại môn không cao bằng đệ tử nội môn, nhưng thể chất cũng không thể so với phàm nhân, tới giữa đông, chỉ cần mặc một kiện áo mỏng cũng đủ, huống chi thân là kiếm tu, khi luyện kiếm uyển chuyển nhẹ nhàng là chủ đạo.
Nhưng cố tình chính là, thiếu nữ sợ lạnh này, thiếu nữ trèo ba tầng cầu thang đài Thử Kiếm còn khó khăn này, lại đã liên tục bảy ngày đều thắng, hôm nay rốt cuộc đi tới chung kết.
Chỉ cần thắng nốt trận này, nàng liền có thể bắt được danh ngạch nhập nội môn tham dự bí cảnh Bích Tẩy.
“Các ngươi đặt ai thắng? Thiên La sư muội hay Hoàng Nhân sư huynh?” Trong đám người, có người nhỏ giọng hỏi.
“Tuy rằng Thiên sư muội mấy ngày nay vận khí đều tốt, nhưng nàng làm sao có thể so với Hoàng sư huynh được, Hoàng sư huynh trước kia chính là đệ tử nội môn! Tuy rằng bị đuổi ra khỏi nội sơn, nhưng kiếm thuật nơi nào là đệ tử ngoại môn chúng ta so được!”
“Nhưng Thiên sư muội thật sự rất lợi hại, bảy ngày trước đều chỉ ra một chiêu đã thắng! Nàng mới nhập môn nửa tháng!”
“Vận khí tốt đi, nếu nàng thật sự lợi hại như vậy, sao phải thi đấu mà không tiến vào nội môn luôn? Dù sao ta cũng đặt Hoàng sư huynh thắng!”
Thiên La đang leo bậc thang nghĩ thầm, dù sao ta cũng đặt cược cho chính mình.
Trên đài, Hoàng Nhân đã chờ đến có chút không kiên nhẫn, hắn nhăn mày, vết sẹo giữa mày liền tụ lại một ít, làm hắn thoạt nhìn so với ngày thường càng hung ác hơn vài phần.
Trong âm thanh hắn mang theo kiêu ngạo: “Thiên sư muội, hiện tại nếu sư muội nhận thua thì vẫn còn kịp, kiếm của ta không phải đệ tử ngoại môn có thể đỡ được.
”
Thiên La rốt cuộc cũng leo lên đến bậc thang cao nhất, nghe được lời này, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Hoàng Nhân nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ thanh lệ của thiếu nữ dưới cái mũ gấu, không kiên nhẫn trong mắt bớt đi một chút, chỉ nói: “Thiên sư muội, ta không nghĩ tổn thương sư muội.
”
Thiên La trợn trắng mắt, thầm nghĩ ngươi bỏ đi, một tên pháo hôi nhờ có nhiều tiền vào được nội môn sau lại bị đuổi ra ngoài, toàn dùng đan dược chồng chất đến Trúc Cơ, làm sao dám ở trước mặt nhân sâm tinh vạn năm như ta nói ẩu nói tả!
Nàng một câu không nói, đối với Hoàng Nhân làm động tác thỉnh, chỉ nghĩ tốc chiến tốc thắng nhanh nhanh lấy tiền cược về.
Lát nữa tiến vào nội sơn còn phải đi thật xa, nàng cũng không ngự kiếm, chỉ dựa vào hai chân.
Hoàng Nhân so kiếm, cười lạnh một tiếng, căn bản không có để nàng vào mắt, hắn hướng về phía Thiên La lao qua, trên đường vung ít nhất ba đường kiếm không giống nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook