Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu
-
Chương 64: Phân gia chia tài sản (thượng)
A Tề bị cách chức ở nhà, vừa muốn đi ra ngoài buôn bán, vừa sợ ảnh hưởng đến phục chức sau này. Bản thân hắn lại là người cố chấp muốn hơn người, xảy ra chuyện mất mặt bậc này, bình thường cũng không hô bằng gọi hữu bày rượu ăn tiệc, chỉ sợ người ta chê cười hắn thất thủ. Chỉ đành phải viết thơ hỏi ý nhạc phụ trong nhà, nhưng Thường đại nhân chỉ nói hắn mới bị trút ấn, phía trên đều đang lưu ý, trong lúc nhất thời cũng không tiện bổ nhiệm lần nữa, như cũ bảo hắn ra bạc, tiếp tục liên lạc tình cảm phía trên, phía dưới thì tạo danh tiếng nhiều thêm một chút.
Từ khi thú thê đến bây giờ, A Tề đã tốn bạc đến Thường gia trên vạn lượng, xảy ra chuyện lại không thể bảo vệ hắn như cũ, trong lòng hắn cũng không khỏi căm phẫn. Lại thêm Cẩu Oa, Lễ ca nhi trước đây không lâu cũng bệnh nặng một trận, thiếu chút nữa mất mạng, để hương khói Hách gia cường thịnh, hai tháng liên tiếp hắn đều không có nghỉ ở trong phòng Thường thị.
Thường thị vì bị Trương thị nặng nề gõ đến mấy lần, quản lý chuyện nhà càng cẩn thận kỹ càng, chỉ sợ có cái gì sơ sót nữa sẽ bị tóm, mỗi ngày đều bận đến nửa đêm mới ngủ. Đợi nàng phục hồi tinh thần lại, Tống thị đã có hỉ, ngay cả Hoàn Bội cũng đổi chỗ ở, cũng nhiều hơn một người nha đầu hầu hạ.
"Đây là chuyện gì xảy ra? Nha đầu kia ai đã phân phối đi?" Thường thị nổi giận đùng đùng ném cái ly về phía Hoàn Ngọc.
Trước kia Trương thị trị gia, yêu cầu đối với hạ nhân rất là nghiêm khắc, Thường thị vì lấy lòng bà bà, tiếp quản quyền to tới nay, đều phát huy nghiêm nghị hà khắc đến cực hạn. Hạ nhân hơi lười biếng hoặc sai lầm, không phải đánh chính là phạt tiền tháng. Nhưng bởi vì nàng ta bắt kịp tâm ý Trương thị, nhà mẹ hôm nay vừa lên như diều gặp gió, mọi người bị bức bách dưới uy quyền của nàng ta, bị phạt cũng chỉ oán mình thời vận không tốt, tuy nhiên sau lưng lại gạt nàng ta những chuyện của A Tề cùng đám thiếp thất kia, chỉ chờ xem nàng ta trở thành chuyện cười.
Mà Tống thị có tiền lại biết làm người, biết Thường thị sinh liên tục hai đứa con trai, ở nhà địa vị không thể dễ dàng dao động, liền liên hiệp với Hoàn Ngọc Hoàn Bội, chỉ muốn dụ dỗ A Tề đi phòng các nàng nhiều hơn, nếu có thể có nhất nam bán nữ sau này cũng dễ nói chuyện. Hiện giờ Hoàn Ngọc thấy Thường thị phát uy với mình, liền uất uất ức ức nói: "Đại nãi nãi, phần lớn thời gian nô tỳ trông nom phòng bếp, làm sao biết những chuyện này? Bản thân nô tỳ cũng không có người hầu hạ, làm sao có thể dùng đến những thứ Tiểu Đề Tử kia, hoặc là nhận lấy để quét sân rót nước ạ?"
Thường thị suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, bà bà bị ba tôn tử nháo cả ngày không rảnh rỗi, nhị phòng chỉ để ý chuyện của mình, Hoàn Ngọc cũng là người không có tầm mắt, nói như vậy, cũng chỉ có Tống thị đã từng hiệp trợ mình trông nom nhà cửa là hiềm nghi lớn nhất.
Tiểu tiện nhân kia!
Mình không sanh được con, phải đi lấy lòng Hoàn Bội sao?
Hôm nay chính ngươi cũng có, để xem ngươi diễn xuất như thế nào!
Thường thị chuẩn bị ít thứ đi thăm Tống thị, ngồi ở bên cạnh nàng thân mật thắm thiết nói: "Chúc mừng muội muội, Dịch ca nhi Lễ ca nhi luôn hỏi ta lúc nào sinh một đứa em gái xinh xắn chơi cùng bọn nó. Nếu muội muội có thể sinh, không biết bọn nó vui đến dường nào. Dĩ nhiên, nếu là đệ đệ, sau này có thể làm trợ thủ đắc lực cho bọn nó cũng càng tốt. Chỉ có thể hận Hoàn Bội ti tiện cùng Cẩu Oa kia, ta cùng với muội muội là người đường đường chánh chánh, lấy đồ cưới ra trợ cấp gia dụng, tân tân khổ khổ trị gia, lại tiện nghi bọn họ duỗi tay chỉ biết ăn uống, há mồm liền muốn chia gia sản!"
Tống thị nghe nàng ta há mồm ngậm miệng đều mong đợi mình chỉ có thể sinh nữ nhi, còn khích bác ly gián, thập phần vạn phần không thích trong lòng đều chỉ hóa thành sâu kín thở dài: "Đại gia cũng nói mình đã có ba nhi tử, cả ngày nghịch ngợm gây sự, còn không bằng Tiểu Ly Tỷ của Nhị gia lanh lợi thân thiết, ngược lại rất hi vọng thiếp thân sinh ra một nữ nhi. Phu nhân lại nói sinh nam hài tốt. Thật ra thì, sinh nam sinh nữ đều là thiên định......"
Thường thị nghe ý tứ của nàng, bất kể sinh nam sinh nữ cũng đều là bảo bối, hận nàng nói móc mình, liền nói: "Đúng vậy, muội muội sanh, mặc kệ nam nữ đều là con cháu kim quý của Hách gia, hiện giờ cần phải dưỡng thai mới được. Ah, ta thấy nơi này của muội muội vốn có một nha đầu mặt tròn tròn, mắt nho nhỏ rất đáng yêu, lúc này sao lại không thấy? Các ngươi không biết hiện tại di nãi nãi bất cứ lúc nào cũng phải có người hầu hạ sao?"
Thường thị trừng mắt hai nha đầu của Tống thị, các nàng lập tức quỳ xuống.
Tống thị cười nói: "Phu nhân đừng tức giận, hiện tại thiếp thân có những người này cũng đủ rồi. Nha đầu phu nhân nói gọi là Ba Tiêu, đại gia đã nói với thiếp thân lấy đi bảo là có chỗ muốn dùng. Thiếp thân cũng chỉ là thiếp, đại gia thích sao dám không nghe lệnh? Chẳng lẽ, đây không phải là ý của phu nhân? Lâu như vậy đại gia cũng không chưa nói với phu nhân ạ?"
Nàng ta làm sao có thể an bài nha đầu đi hầu hạ tiện nhân kia?
Về phần A Tề, cũng đã hơn mấy tháng không có nói chuyện rồi!
Đáng hận nhất là đám tiện nhân này, cố ý cấu kết với nhau gạt mình sao?
Trong lòng Thường thị nổi giận, cắn răng nói: "Xem ta gần đây bận rộn, đều quên. Nếu Ba Tiêu không có ở đây, nơi này của muội muội ta vẫn nên cho thêm hai người chăm sóc."
Tống thị liên tục khước từ: "Phu nhân hiện tại bận rộn, không trách thân thể thiếp thân yếu đuối không giúp được gì chính là phúc khí của thiếp thân, làm sao còn dám làm phiền phu nhân phái người?"
Thường thị nhất thời thật đúng là không chọn ra người thích hợp, giả vờ khách khí một phen, trở về liền gọi Ba Tiêu đến giáo huấn một trận, để cho nàng vẫn trở về chăm sóc Tống thị. Tống thị biết Thường thị đối phó Hoàn Bội, đang lo lắng Thường thị phái tâm phúc tới đây âm thầm thu thập mình, kết quả chỉ là đưa Ba Tiêu trở lại, đương nhiên sẽ không phản bác. Vừa thu người vừa len lén cho Hoàn Bội một chút bạc, để nàng ta có thể tìm người hầu hạ.
Thường thị thấy mình không phá hư được liên hiệp của Hoàn Bội cùng Tống thị, lại biết A Tề giận cha mình không xuất lực, thầm nghĩ không tiện đối chọi với hắn, bèn đi chỗ của Trương thị khóc kể lể: "Cẩu Oa là tôn tử Hách gia, bà bà nhân từ ôm đến bên người nuôi dạy. Nhưng nha đầu Hoàn Bội kia có thể ra ngoài gặp người sao? Có thể để nàng ta dạy dỗ máu mủ Hách gia sao? Trước kia chỉ trộm nhà mình cũng thôi đi, sắp đến lễ mừng năm mới, nhân tình lui tới, nếu nàng ta quen tay lấy đồ của khách nhân, gây ra chuyện tất cả chúng ta còn có mặt mũi sao?"
Trương thị bởi vì nhi tử mất chức quan, lại thấy Thường gia thế lớn vô cùng, để cho Thường thị quản gia, thứ nhất vì lấy lòng, thứ hai cũng có thể mượn cơ hội này tìm lỗi của nàng ta, thường xuyên giáo huấn một chút, để tránh nàng ta mượn thế lực nhà mẹ lấn áp người Hách gia. Hai tháng trước nhi tử lạnh nhạt Thường thị bà cũng là vui khi việc thành, nhưng nghe nói A Tề vậy mà lại tiếp tục thu Hoàn Bội, lập tức liền nổi trận lôi đình, thầm mắng nhi tử mình không có tiền đồ, nói: "Những chuyện này ngươi xem đó mà làm là được."
Thường thị được khuôn vàng thước ngọc của bề trên, tùy tiện tìm cái cớ đi đến nơi của Hoàn Bội phát tác một trận, ở trên người nàng ta vừa nhéo vừa ngắt, sau khi xong chuyện nhốt vào phòng chứa củi như cũ.
A Tề nhận được tin tức, không dám nói Trương thị không đúng, chỉ căm giận tát lên trên mặt Thường thị một cái: "Phụ thân ngươi nói muốn ta tạo thanh danh tốt nhiều hơn, ngươi ở trong nhà hà khắc hạ nhân, tùy ý nhục mạ thiếp thất của ta, có đố phụ như ngươi vậy sao? Có người hại trượng phu bất nhân bất nghĩa như ngươi vậy sao?"
Thường thị khóc ròng nói: "Ngươi tính thử xem ngươi có bao nhiêu thiếp rồi hả? Ta là đố phụ, vậy Qúy Hà Hoa là cái gì? Kéo dài hương khói, hiếu thuận công công bà bà, quản lý chuyện nhà, lại thu xếp thiếp thất cho ngươi, chỗ nào ta không có làm được? Ngươi ghét bỏ ta cũng được, nha đầu Hoàn Bội kia là bà bà lên tiếng đuổi đi, ngươi bị giáng chức cũng có liên quan đến chuyện đệ đệ của ả ta, hôm nay bà bà đã để Cẩu Oa nhận tổ quy tông rồi, ngươi còn cùng ả ta không minh bạch, ngươi để bà bà ở nơi đâu?"
A Tề thấy mình cũng không đúng, nhưng không ngờ Thường thị chẳng những không nhận sai, ngược lại lấy mẫu thân hắn tới chận miệng của hắn, liền cả giận nói: "Hoàn Bội không đúng, nương ta cũng thích nàng ấy có thể sinh dưỡng. Chính ngươi không thể sanh con, chẳng lẽ còn không cho ta đi tìm họ?"
Thường thị the thé hô to: "Ta không thể sanh con, Dịch ca nhi, Lễ ca nhi từ đâu tới? Ngươi vì những thứ hồ ly tinh kia, ngay cả nhi tử mình cũng muốn không nhận sao? Nếu như thế, ta sẽ đi mời cha ta đến làm chủ!"
Thường thị vừa gào, vừa mở cái rương trong phòng ra muốn thu dọn hành lý rời đi. Mấy nha đầu ở dưới bệ cửa nghe được bọn họ cãi nhau quá lớn, bởi vì A Tề nói qua không cho các nàng đi vào, bọn họ liếc mắt nhìn nhau liền lui ra, người người cũng ước gì Thường thị lập tức rời đi. Cuối cùng Hoàn Bội biết bụng mình không có tiền đồ, coi như Thường thị đối với nàng ta khắc nghiệt, cũng tốt hơn bị Hách gia hoặc là Thường gia tùy tiện bán đi, vội chạy đi tìm Tống thị.
Tống thị dựa đầu giường, ôm bụng tức giận mắng: "Phu nhân cùng đại gia gây gổ, chính ngươi không khuyên giải ngược lại tới tìm ta? Nếu đứa bé trong bụng ta có gì ngoài ý muốn, ai tới đền?"
Tống thị không chịu động thân, bụng Hà Hoa còn lớn hơn Tống thị cũng không trông cậy vào được, Hoàn Ngọc dậm chân một cái, chỉ có thể chạy đi nơi đó của Trương thị khóc.
Chờ Trương thị chạy tới, A Tề đang ôm Thường Thị tóc tai bù xù muốn vượt trở ngại nhếch nhác khuyên, trong phòng đồ trang sức, quần áo… rơi đầy đất.
Thật vất vả gọi mấy tức phụ kéo Thường thị lại, Trương thị mắng: "Có chuyện gì mà phải ồn ào thành ra như vậy? Nói cái gì vậy? Bộ dạng ngươi như thế này làm sao đương gia?"
Thường thị nghe vậy, che nữa mặt bánh bao nhào đến dưới chân Trương thị nói: "Bà bà người phải làm chủ cho con! Dịch ca nhi, Lễ ca nhi cũng lớn như vậy, đang hầu hạ dưới gối, hắn lại nói con không thể sanh con, nói con là đố phụ!"
Trương thị biết Lễ ca nhi là sinh non, sanh chưa đủ tháng, lúc mới đưa đến đây không lâu thiếu chút nữa mất mạng. Nghe bọn họ cãi nhau chuyện này, trong lòng có hoài nghi, nhìn về phía A Tề ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị.
Chuyện Thường thị không thể sinh nở được nữa, A Tề vẫn giấu mọi người, lần này quá tức giận, cho nên quên che giấu, cứ như vậy thốt ra, thấy Thường thị còn uy hiếp hắn muốn về nhà mẹ đẻ tố cáo, ở trước mặt mẫu thân cũng không đoái hoài tới giấu giếm thay nàng ta nữa, nói hết lời mấy người đại phu ở Sơn Đông ra.
Thường thị nghe thiếu chút nữa ngất đi, khóc đến nước mắt nước mũi một xấp dầy nói A Tề lừa nàng ta, nàng ta không tin.
Hai ngày kế Hách gia mời ba bốn đại phu tới chẩn mạch cho Thường thị, tất cả đại phu đều lắc đầu rời đi.
Vốn Thường thị đã có hai đứa con trai, Dịch ca nhi vừa là đích tử đích tôn, không thể sinh nở nữa cũng không có gì lớn. Nhưng có cần sinh hay không và có thể sinh hay không là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, huống chi Lễ ca nhi thể cốt yếu, sau này vẫn còn không biết sẽ như thế nào. Thường thị lập tức yên lặng, ngã xuống giường không thể đứng dậy.
Hà Hoa nghe nói Thường thị bị bệnh, vội gọi người nấu chút thuốc bổ muốn đưa qua. Tiểu Thư lầm bầm: "Tiểu thư, ả ta nói người là đố phụ, người còn đối với ả ta tốt như vậy!"
Hà Hoa bất đắc dĩ cười nói: "Trong thôn này đố phụ giống như ta nhiều lắm, ta sợ cái gì? Tóm lại vẫn là người một nhà, cô gia ngươi cùng đại gia là huynh đệ ruột cắt đứt xương ảnh hưởng tới gân. Chỉ là, ta đi như vậy ngược lại thật sự là không tốt."
Hà Hoa nhìn cái bụng tròn vo của mình, thầm nghĩ mình có ý tốt đi thăm nàng ta, chỉ sợ nàng ta còn cho là mình đi kích thích nàng ta. Đành phải sai Tiểu Oản tương đối trầm ổn thay thế nàng đi đưa thuốc bổ, dùng lời nói tốt trấn an nàng ta.
May mà A Tề thấy Thường thị mất đi uy phong, hơn nữa trên có Thường nhạc phụ, dưới có hai đứa bé gào khóc đòi ăn, cũng liền hồi tâm chuyển ý theo nàng ta nói chút lời ngon tiếng ngọt, Thường thị dần dần bớt sầu.
Nháy mắt liền tới tháng mười hai, một nhà tiểu hộ trong thôn cùng học đồ mới thăng làm tiểu sư phụ trong cửa hàng điểm tâm đồng thời đến cầu thú Tiểu Thư.
Hà Hoa liền nói với Tiểu Thư: "Tuổi ngươi cũng không nhỏ, tự mình lo liệu đi. Đến trong thôn, về sau cũng không cần hầu hạ ta, gả cho Phan Sư phó, về sau không thể thiếu còn phải dập đầu với ta."
Tiểu Thư cũng gần hai mươi, trong ngày thường lại thích nghe bát quái tìm việc vui khắp nơi, thấy Hà Hoa pha trò như vậy, không thẹn thùng chút nào, thoải mái nói: "Đến trong thôn phải hầu hạ người khác, em vẫn đi theo tiểu thư tốt hơn. Phan sư phó biết nấu ăn, làm điểm tâm, có tiểu thư làm chỗ dựa cho em, hắn nhất định không dám bỏ đói em."
Hà Hoa không khỏi cười to: "Quả nhiên người ngốc có phúc của ngốc, vậy mà thật sự tìm được phiếu cơm rồi." Quay sang Tiểu Bảo nói: "Chàng xem, nha đầu này cũng có thể tìm được trượng phu vì nàng rửa tay xuống bếp......"
Tiểu Bảo liền nhíu mày nói: "Làm sao bây giờ? Ta muốn xuống bếp chắc chắn sẽ đốt phòng bếp! Vẫn nên kiếm bạc trắng thật nhiều, tìm thêm mấy người rửa tay xuống bếp trở về phục vụ nàng thôi."
Người một phòng đều cười vang, mặc dù Tiểu Bàn Tiểu Điệp vẫn chưa tới tuổi, nhưng mắt thấy hai đời nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Hà Hoa gả đi ra ngoài cũng còn theo sát Hà Hoa, trong lòng không khỏi đã động bàn tính. Hắc nha đầu từ Sơn Đông theo tới huyện Định Giang, mặc dù hiếu kỳ tại sao Tiểu Thư không được Tiểu Bảo thu dùng, như sớm biết mình không có mệnh làm di nãi nãi. Lúc đi xuống nghe Tiểu Thư bẻ ngón tay đếm lúc trước Tiểu Oản gả cho Lý Đại Lang Hà Hoa cho bao nhiêu đồ cưới; sau đó nói đến nàng tuân theo quy củ Hách gia thế nào, Hà Hoa đã âm thầm hứa hẹn đặt mua đồ cưới cho nàng ra sao, cũng chỉ hận mình không có sớm dấn thân vào Quý gia một chút, trong ngày thường cũng không bằng Tiểu Thư nói lời hay như vậy, không khỏi cũng có chút gấp gáp.
Lại nói Tiểu Bảo nói, muốn tìm đầu bếp trở về mỗi ngày làm mấy chục món ăn cho Hà Hoa thưởng thức là không thể nào thực hiện, nhưng bởi vì Hà Hoa chờ sanh, buôn bán ở Huyện Gia Nguyên đều là hắn xử lý, Phan Sư phó kia vừa mới từ Định Giang điều đến Gia Nguyên, quả nhiên Tiểu Bảo liền gọi hắn về đến nhà, để cho hắn phụ trách làm điểm tâm thường niên.
Tiểu Phan Sư phó có thể có cơ hội cùng người trong lòng "Không khoảng cách" tiếp xúc, còn có thể lấy lòng chủ nhà, mừng rỡ nhảy lên cao ba thước, khẩn cấp vội vàng liền cuốn chăn nệm tới đây, cầu khẩn Lý Đại Lang an bài chỗ cho hắn dừng chân, buổi tối hôm đó liền bộc lộ một tay.
Hách gia hiện tại có bốn tôn tử tôn nữ, Anh tỷ nhi cũng là đứa nhỏ choai choai, đều là thời điểm thích ăn đồ ăn vặt, Trương thị cùng đám nữ quyến cũng đều thích nhai ít đồ trong miệng, Thường thị thấy tiểu Phan đến không cần bà bỏ tiền công, còn có thể gạt bỏ phiền não về chọn thức ăn cho lễ mừng năm mới cùng tặng lễ của mình, cũng liền ở mở một gian bên cạnh phòng bếp, mặc cho tiểu Phan phát huy.
Trong nhà biết tiểu Phan muốn thú Tiểu Thư, bọn hạ nhân không có chuyện làm liền đi chỗ của hắn chúc mừng, la hét để cho hắn làm điểm tâm, trong lòng suy nghĩ ăn xong sau này còn muốn đi theo hắn học mấy chiêu. Trong lúc nhất thời, tiểu Phan lại trở thành người được hoan nghênh nhất trong nhà.
Tuy rằng Tiểu Thư Sách gan lớn, rốt cuộc không chịu nổi mọi người cười đùa, cũng liền thành thật ở bên cạnh Hà Hoa thêu gối uyên ương, lại âm thầm bảo Hắc nha đầu giúp nàng đi nhìn tiểu Phan có cử chỉ xấu với đám nha hoàn tức phụ hay không.
Hắc nha đầu mượn tiếng "Trông coi" dùm Tiểu Thư, rất được tiểu Phan hoan nghênh, phàm là Hắc nha đầu quanh co lòng vòng hỏi thăm tình trạng gia đình của mọi người trong cửa hàng điểm tâm, tình hình thu nhập vân vân…, tiểu Phan nhất luật biết gì đều nói hết không giấu diếm. Nói xong còn dâng tặng ba hộp điểm tâm sở trường của mình, một hộp cho chủ nhà, một hộp cho Tiểu Thư, một hộp cho Hắc nha đầu. Đương nhiên Hắc nha đầu cũng nói những thứ Tiểu Thư yêu thích cho hắn nghe, thỉnh thoảng cũng giúp Tiểu Thư truyền khăn thiêu, hà bao....
Mùa xuân năm nay nhân số ở Hách gia nhiều nhất trong bao năm qua, thành viên đầy đủ nhất trong một năm, đại phòng cùng nhị phòng đều có tin mừng, hai người Hách Đại Hải cùng Trương thị rất là vui mừng, lễ mừng năm mới quả thật rất hòa thuận vui vẻ. Nhưng tiểu Phan qua hết năm muốn đi Gia Nguyên bắt đầu làm việc trước, bị người moi ra mỗi tháng hắn có năm lượng bạc tiền công cố định, lại căn cứ vào tiền lời mỗi tháng trong cửa hàng được thưởng bạc nữa, cuối năm còn có huê hồng thì rất nhiều người không còn bình tĩnh.
Thường thị là người phản ứng đầu tiên, hiến kế cho A Tề nói: "Nếu Phụ thân đã bảo chàng chờ một thời gian, không bằng chúng ta đón Tiểu Thất đến đây, để cho hắn cùng Nhị thẩm nhà Khang thúc thúc giúp đỡ chàng chuẩn bị buôn bán ở bên ngoài?"
A Tề nói: "Không phải Tiểu Bảo làm rất tốt sao? Hạ nhân đều có trên trăm lượng bạc một năm."
Thường thị vội la lên: "Cửa hàng của hắn là đồ cưới của Hà Hoa, hàng bên trong còn có từ Sơn Đông chở tới đây, cũng không có đụng tới trong tiền công. Dù cho hắn kiếm một triệu lượng cũng không có phần của chúng ta!"
"Vậy không phải hắn mượn cha cùng trong nhà lấy danh nghĩa là của mình để ôm tiền à?"
"Hắn hôm nay chỉ có một Hà Hoa, gom góp nhiều tư sản như vậy, chàng tìm cho mình ba bốn người thu vào làm thiếp, nhưng không có nghề nghiệp, ngay cả vàng bạc trong nhà cũng bị vét sạch, chàng để cho con trai chàng sau này ăn cái gì?"
A Tề cau mày nói: "Mọi người đều biết ta từ Sơn Đông trở lại không có bạc, khoản tiền kia muốn giữ lại làm vốn riêng cho nàng, sau này còn có việc cần dùng, không thể động. Chúng ta lấy đâu ra tiền vốn?"
Thường thị cũng không bỏ được dùng tiền sinh mạng của mình, liền lẩm bẩm: "Tuy rằng thiếp quản gia, bạc trong tay có thể dùng cũng không vượt qua một trăm lượng, nhiều thì phải hỏi bà bà. Thật ra không phải đều để lại cho con cháu dùng à? Triệu di nương còn có thể sinh dưỡng, không sớm phân gia đến lúc đó sẽ phải chia ra thêm một phần, không chừng còn có thể náo thành giống như Tam thúc công......"
A Tề vội vàng quát nàng ta dừng lại: "Để ta suy nghĩ một chút, lời như thế nàng cũng đừng đi ra ngoài nói!"
Không lâu sau, Tiểu Bảo cũng bắt đầu cùng Hà Hoa kể khổ: "Đại ca bên kia muốn thả chất nhi của quản sự Chu Lâm vào trong cửa hàng chúng ta."
Hà Hoa xoa bụng tron xoe của mình nói: "Ta hơn mấy tháng không quản sự rồi. Chỉ là nghe Tiểu Oản nói, nhiều tức phụ tìm nàng móc nối, thậm chí người bên kia của bà bà cũng vậy...... Vốn là ta còn muốn tìm người tiếp thay Tiểu Thư, hay là để xuống trước đi."
Tiểu Bảo nói: "Ai bảo nàng cho tiền công chưởng quỹ, hỏa kế trong cửa hàng cao như vậy? Ngay cả hai nha đầu Tiểu Bàn Tiểu Điệp kia, nàng cũng đã cho các nàng không ít đồ tốt. Lần này người người đều biết Nhị nãi nãi là một nãi nãi hào phóng, người vừa lại hiền hòa, tranh nhau muốn hầu hạ nàng. Hại ta cũng phải tăng thêm tiền công cho người trong hai cửa hàng khác."
Hà Hoa cười khổ, nàng có thể làm sao? Nàng trước kia cũng không phải là nữ cường nhân thương giới, ban đầu Quý gia một nghèo hai trắng, tiểu môn tiểu hộ, từ Vương Chưởng Quỹ ra, nàng biết trả lương cao mới mời được người, cẩn thận thành thật buôn bán, thỉnh thoảng nghĩ ra một vài cách thức buôn bán mới, cái khác đều giao cho người khác làm. May mắn, Vương Chưởng Quỹ là một người tài giỏi, còn giúp tìm rất nhiều nhân tài khác. Một năm một năm trôi qua, mặc dù bỏ ra tiền công nhiều hơn một chút, nhưng buôn bán quả thật cũng càng ngày càng tốt.
"Công công bà bà chưa nói với chàng chuyện gì chứ?"
Tiểu Bảo lắc đầu: "Chúng ta không dùng tiền công, thua lỗ đều là mình chịu, bọn họ có thể nói cái gì?"
"Nói cũng phải. Không nhìn ra chàng còn có bản lãnh lớn như vậy, bốn cửa hàng ở huyện Gia Nguyên cũng thu xếp được, năm nay có muốn buông tay chân ra làm hay không?"
Tiểu Bảo ôm Tiểu Ly Tỷ, hôn bẹp một cái: "Hiện tại quản cũng có chút cố hết sức, nhiều hơn nữa sợ rằng không được. Ta đi ra ngoài đã lâu, con đều không nhận ra ta! Nào, Tiểu Ly Tỷ, gọi phụ thân!"
"Phụ thân, đường!"Tiểu Ly Tỷ đã học được nói mấy chữ đơn giản hôn nước miếng đầy mặt hắn, sau đó mở ra tay xin đường.
Hà Hoa vội vàng cầm khăn tay lau cho hắn, lại nghiêm mặt nói với Tiểu Ly Tỷ: "Mới ăn điểm tâm, trong túi con còn có vài cục đường, còn xin thêm làm gì? Cẩn thận buổi tối con chuột tới cắn con!"
Tiểu Ly Tỷ mới không cần quan tâm nhiều, toét miệng cười: "Nương, ăn, con chuột!"
Hà Hoa nhìn dáng vẻ cười hì hì của nàng cũng nhịn không được: "Nương không ăn con chuột. Con ăn no thì đi nằm ngủ, nếu không đến giờ cơm chiều con buồn ngủ, lúc người khác ngủ con lại muốn chơi."
Gọi Thôi ma ma ôm Tiểu Ly Tỷ đi ra ngoài, nàng nói với Tiểu Bảo: "Đi đi về về như chàng cũng bất tiện, không bằng ta ở cữ xong dẫn Tiểu Ly Tỷ đi theo chàng đến Gia Nguyên, có thể giúp chàng nghĩ kế, lại để cho chàng lúc nào cũng thấy được con."
Buôn bán là chuyện nhỏ, ở riêng là chuyện lớn. Sau khi Thường thị biết mình hết hi vọng trong việc sinh nở, đối với chuyện gom tiền tài, tranh gia sản cho hai đứa con trai càng thêm để ý, tiếp tục ở gần một bên còn không biết sẽ sanh ra chuyện gì nữa. Nhưng Tiểu Bảo là người cố niệm tình nghĩa huynh đệ cùng có hiếu với phụ mẫu, Hách Đại Hải cùng Trương thị không có ý muốn phân gia, Hà Hoa chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, tìm cơ hội hàng năm dọn đi ra ngoài ở một chút, tin tưởng Thường thị cũng sẽ rất nguyện ý nhìn thấy một nhà bọn họ đi Gia Nguyên ở.
Tiểu Bảo cũng có chút động lòng, nhưng không có lập tức đồng ý, chỉ nằm ghé lên trên bụng nàng nói: "Nàng trước tiên nghỉ cho khỏe đi, tiểu tử đang đá nàng đấy."
Hà Hoa há hốc mồm, sau một lúc lâu vẫn đóng lại, xoa bụng chỉ mong chờ lần này có thể một lần được con trai.
Ngày hai tháng hai, Long Sĩ Đầu, rồng không ngẩng đầu lên người ngẩng đầu.
Một ngày này rốt cuộc Hà Hoa sinh hạ thai thứ hai, may mắn là một đứa con trai, một khắc nghe được bà đỡ báo tin mừng, rốt cuộc Hà Hoa an tâm ngủ mê man.
Lễ tắm ba ngày, đầy tháng của đứa bé đều làm rất náo nhiệt. Tiểu Bảo phụng mệnh lấy cho nhi tử một cái tên dễ nghe, vang dội, giàu có nội hàm và phù hợp tộc quy. Suy nghĩ một năm không phải là không hài lòng chính là khó có thể lấy hay bỏ, cuối cùng vẫn là Quý Quân viết thơ tới nói: "Các ngươi không phải là muốn nhi nữ nhất song sao? Vậy thì lấy văn võ song toàn ý, ca ca gọi là Văn, đệ đệ gọi là Vũ."
Tiểu Bảo liền tâng bốc tài văn chương của Đại Cữu Tử cho Hà Hoa xem như hiến vật quý: "Xem xem, hiện tại ngay cả tên của đứa con trai tiếp theo cũng đã có luôn rồi!"
Đồng lứa với Tiểu Bảo đều lấy chữ "Học", trong tên A Tề cùng hắn đến nỗi A Khang nhà Nhị thẩm đều có một chữ "Học", đến đồng lứa của Dịch ca nhi mới lấy chữ "Tồn", Dịch ca nhi Hách Tồn Dịch chữ "Dịch" tinh thông lục nghệ chi nghệ, Lễ ca nhi lấy lục nghệ chi lễ. Tiểu Bảo bên này, lấy cho nhi tử một chữ "Văn", nhủ danh Tiểu Ninh ca, đại danh Hách Tồn Văn.
Hà Hoa đọc mấy lần, cũng cảm thấy sáng sủa trôi chảy, liền không soi mói nữa. Lại nghĩ tới lúc trước có một diễn viên nhí mập mạp khả ái gọi là Hách Thiệu Văn, liền ôm nhi tử hôn một cái nói: "Tiểu Ninh ca, thông minh này, đáng yêu này của con phải học nhóc đó, vóc người thì không cần học......"
Từ khi thú thê đến bây giờ, A Tề đã tốn bạc đến Thường gia trên vạn lượng, xảy ra chuyện lại không thể bảo vệ hắn như cũ, trong lòng hắn cũng không khỏi căm phẫn. Lại thêm Cẩu Oa, Lễ ca nhi trước đây không lâu cũng bệnh nặng một trận, thiếu chút nữa mất mạng, để hương khói Hách gia cường thịnh, hai tháng liên tiếp hắn đều không có nghỉ ở trong phòng Thường thị.
Thường thị vì bị Trương thị nặng nề gõ đến mấy lần, quản lý chuyện nhà càng cẩn thận kỹ càng, chỉ sợ có cái gì sơ sót nữa sẽ bị tóm, mỗi ngày đều bận đến nửa đêm mới ngủ. Đợi nàng phục hồi tinh thần lại, Tống thị đã có hỉ, ngay cả Hoàn Bội cũng đổi chỗ ở, cũng nhiều hơn một người nha đầu hầu hạ.
"Đây là chuyện gì xảy ra? Nha đầu kia ai đã phân phối đi?" Thường thị nổi giận đùng đùng ném cái ly về phía Hoàn Ngọc.
Trước kia Trương thị trị gia, yêu cầu đối với hạ nhân rất là nghiêm khắc, Thường thị vì lấy lòng bà bà, tiếp quản quyền to tới nay, đều phát huy nghiêm nghị hà khắc đến cực hạn. Hạ nhân hơi lười biếng hoặc sai lầm, không phải đánh chính là phạt tiền tháng. Nhưng bởi vì nàng ta bắt kịp tâm ý Trương thị, nhà mẹ hôm nay vừa lên như diều gặp gió, mọi người bị bức bách dưới uy quyền của nàng ta, bị phạt cũng chỉ oán mình thời vận không tốt, tuy nhiên sau lưng lại gạt nàng ta những chuyện của A Tề cùng đám thiếp thất kia, chỉ chờ xem nàng ta trở thành chuyện cười.
Mà Tống thị có tiền lại biết làm người, biết Thường thị sinh liên tục hai đứa con trai, ở nhà địa vị không thể dễ dàng dao động, liền liên hiệp với Hoàn Ngọc Hoàn Bội, chỉ muốn dụ dỗ A Tề đi phòng các nàng nhiều hơn, nếu có thể có nhất nam bán nữ sau này cũng dễ nói chuyện. Hiện giờ Hoàn Ngọc thấy Thường thị phát uy với mình, liền uất uất ức ức nói: "Đại nãi nãi, phần lớn thời gian nô tỳ trông nom phòng bếp, làm sao biết những chuyện này? Bản thân nô tỳ cũng không có người hầu hạ, làm sao có thể dùng đến những thứ Tiểu Đề Tử kia, hoặc là nhận lấy để quét sân rót nước ạ?"
Thường thị suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, bà bà bị ba tôn tử nháo cả ngày không rảnh rỗi, nhị phòng chỉ để ý chuyện của mình, Hoàn Ngọc cũng là người không có tầm mắt, nói như vậy, cũng chỉ có Tống thị đã từng hiệp trợ mình trông nom nhà cửa là hiềm nghi lớn nhất.
Tiểu tiện nhân kia!
Mình không sanh được con, phải đi lấy lòng Hoàn Bội sao?
Hôm nay chính ngươi cũng có, để xem ngươi diễn xuất như thế nào!
Thường thị chuẩn bị ít thứ đi thăm Tống thị, ngồi ở bên cạnh nàng thân mật thắm thiết nói: "Chúc mừng muội muội, Dịch ca nhi Lễ ca nhi luôn hỏi ta lúc nào sinh một đứa em gái xinh xắn chơi cùng bọn nó. Nếu muội muội có thể sinh, không biết bọn nó vui đến dường nào. Dĩ nhiên, nếu là đệ đệ, sau này có thể làm trợ thủ đắc lực cho bọn nó cũng càng tốt. Chỉ có thể hận Hoàn Bội ti tiện cùng Cẩu Oa kia, ta cùng với muội muội là người đường đường chánh chánh, lấy đồ cưới ra trợ cấp gia dụng, tân tân khổ khổ trị gia, lại tiện nghi bọn họ duỗi tay chỉ biết ăn uống, há mồm liền muốn chia gia sản!"
Tống thị nghe nàng ta há mồm ngậm miệng đều mong đợi mình chỉ có thể sinh nữ nhi, còn khích bác ly gián, thập phần vạn phần không thích trong lòng đều chỉ hóa thành sâu kín thở dài: "Đại gia cũng nói mình đã có ba nhi tử, cả ngày nghịch ngợm gây sự, còn không bằng Tiểu Ly Tỷ của Nhị gia lanh lợi thân thiết, ngược lại rất hi vọng thiếp thân sinh ra một nữ nhi. Phu nhân lại nói sinh nam hài tốt. Thật ra thì, sinh nam sinh nữ đều là thiên định......"
Thường thị nghe ý tứ của nàng, bất kể sinh nam sinh nữ cũng đều là bảo bối, hận nàng nói móc mình, liền nói: "Đúng vậy, muội muội sanh, mặc kệ nam nữ đều là con cháu kim quý của Hách gia, hiện giờ cần phải dưỡng thai mới được. Ah, ta thấy nơi này của muội muội vốn có một nha đầu mặt tròn tròn, mắt nho nhỏ rất đáng yêu, lúc này sao lại không thấy? Các ngươi không biết hiện tại di nãi nãi bất cứ lúc nào cũng phải có người hầu hạ sao?"
Thường thị trừng mắt hai nha đầu của Tống thị, các nàng lập tức quỳ xuống.
Tống thị cười nói: "Phu nhân đừng tức giận, hiện tại thiếp thân có những người này cũng đủ rồi. Nha đầu phu nhân nói gọi là Ba Tiêu, đại gia đã nói với thiếp thân lấy đi bảo là có chỗ muốn dùng. Thiếp thân cũng chỉ là thiếp, đại gia thích sao dám không nghe lệnh? Chẳng lẽ, đây không phải là ý của phu nhân? Lâu như vậy đại gia cũng không chưa nói với phu nhân ạ?"
Nàng ta làm sao có thể an bài nha đầu đi hầu hạ tiện nhân kia?
Về phần A Tề, cũng đã hơn mấy tháng không có nói chuyện rồi!
Đáng hận nhất là đám tiện nhân này, cố ý cấu kết với nhau gạt mình sao?
Trong lòng Thường thị nổi giận, cắn răng nói: "Xem ta gần đây bận rộn, đều quên. Nếu Ba Tiêu không có ở đây, nơi này của muội muội ta vẫn nên cho thêm hai người chăm sóc."
Tống thị liên tục khước từ: "Phu nhân hiện tại bận rộn, không trách thân thể thiếp thân yếu đuối không giúp được gì chính là phúc khí của thiếp thân, làm sao còn dám làm phiền phu nhân phái người?"
Thường thị nhất thời thật đúng là không chọn ra người thích hợp, giả vờ khách khí một phen, trở về liền gọi Ba Tiêu đến giáo huấn một trận, để cho nàng vẫn trở về chăm sóc Tống thị. Tống thị biết Thường thị đối phó Hoàn Bội, đang lo lắng Thường thị phái tâm phúc tới đây âm thầm thu thập mình, kết quả chỉ là đưa Ba Tiêu trở lại, đương nhiên sẽ không phản bác. Vừa thu người vừa len lén cho Hoàn Bội một chút bạc, để nàng ta có thể tìm người hầu hạ.
Thường thị thấy mình không phá hư được liên hiệp của Hoàn Bội cùng Tống thị, lại biết A Tề giận cha mình không xuất lực, thầm nghĩ không tiện đối chọi với hắn, bèn đi chỗ của Trương thị khóc kể lể: "Cẩu Oa là tôn tử Hách gia, bà bà nhân từ ôm đến bên người nuôi dạy. Nhưng nha đầu Hoàn Bội kia có thể ra ngoài gặp người sao? Có thể để nàng ta dạy dỗ máu mủ Hách gia sao? Trước kia chỉ trộm nhà mình cũng thôi đi, sắp đến lễ mừng năm mới, nhân tình lui tới, nếu nàng ta quen tay lấy đồ của khách nhân, gây ra chuyện tất cả chúng ta còn có mặt mũi sao?"
Trương thị bởi vì nhi tử mất chức quan, lại thấy Thường gia thế lớn vô cùng, để cho Thường thị quản gia, thứ nhất vì lấy lòng, thứ hai cũng có thể mượn cơ hội này tìm lỗi của nàng ta, thường xuyên giáo huấn một chút, để tránh nàng ta mượn thế lực nhà mẹ lấn áp người Hách gia. Hai tháng trước nhi tử lạnh nhạt Thường thị bà cũng là vui khi việc thành, nhưng nghe nói A Tề vậy mà lại tiếp tục thu Hoàn Bội, lập tức liền nổi trận lôi đình, thầm mắng nhi tử mình không có tiền đồ, nói: "Những chuyện này ngươi xem đó mà làm là được."
Thường thị được khuôn vàng thước ngọc của bề trên, tùy tiện tìm cái cớ đi đến nơi của Hoàn Bội phát tác một trận, ở trên người nàng ta vừa nhéo vừa ngắt, sau khi xong chuyện nhốt vào phòng chứa củi như cũ.
A Tề nhận được tin tức, không dám nói Trương thị không đúng, chỉ căm giận tát lên trên mặt Thường thị một cái: "Phụ thân ngươi nói muốn ta tạo thanh danh tốt nhiều hơn, ngươi ở trong nhà hà khắc hạ nhân, tùy ý nhục mạ thiếp thất của ta, có đố phụ như ngươi vậy sao? Có người hại trượng phu bất nhân bất nghĩa như ngươi vậy sao?"
Thường thị khóc ròng nói: "Ngươi tính thử xem ngươi có bao nhiêu thiếp rồi hả? Ta là đố phụ, vậy Qúy Hà Hoa là cái gì? Kéo dài hương khói, hiếu thuận công công bà bà, quản lý chuyện nhà, lại thu xếp thiếp thất cho ngươi, chỗ nào ta không có làm được? Ngươi ghét bỏ ta cũng được, nha đầu Hoàn Bội kia là bà bà lên tiếng đuổi đi, ngươi bị giáng chức cũng có liên quan đến chuyện đệ đệ của ả ta, hôm nay bà bà đã để Cẩu Oa nhận tổ quy tông rồi, ngươi còn cùng ả ta không minh bạch, ngươi để bà bà ở nơi đâu?"
A Tề thấy mình cũng không đúng, nhưng không ngờ Thường thị chẳng những không nhận sai, ngược lại lấy mẫu thân hắn tới chận miệng của hắn, liền cả giận nói: "Hoàn Bội không đúng, nương ta cũng thích nàng ấy có thể sinh dưỡng. Chính ngươi không thể sanh con, chẳng lẽ còn không cho ta đi tìm họ?"
Thường thị the thé hô to: "Ta không thể sanh con, Dịch ca nhi, Lễ ca nhi từ đâu tới? Ngươi vì những thứ hồ ly tinh kia, ngay cả nhi tử mình cũng muốn không nhận sao? Nếu như thế, ta sẽ đi mời cha ta đến làm chủ!"
Thường thị vừa gào, vừa mở cái rương trong phòng ra muốn thu dọn hành lý rời đi. Mấy nha đầu ở dưới bệ cửa nghe được bọn họ cãi nhau quá lớn, bởi vì A Tề nói qua không cho các nàng đi vào, bọn họ liếc mắt nhìn nhau liền lui ra, người người cũng ước gì Thường thị lập tức rời đi. Cuối cùng Hoàn Bội biết bụng mình không có tiền đồ, coi như Thường thị đối với nàng ta khắc nghiệt, cũng tốt hơn bị Hách gia hoặc là Thường gia tùy tiện bán đi, vội chạy đi tìm Tống thị.
Tống thị dựa đầu giường, ôm bụng tức giận mắng: "Phu nhân cùng đại gia gây gổ, chính ngươi không khuyên giải ngược lại tới tìm ta? Nếu đứa bé trong bụng ta có gì ngoài ý muốn, ai tới đền?"
Tống thị không chịu động thân, bụng Hà Hoa còn lớn hơn Tống thị cũng không trông cậy vào được, Hoàn Ngọc dậm chân một cái, chỉ có thể chạy đi nơi đó của Trương thị khóc.
Chờ Trương thị chạy tới, A Tề đang ôm Thường Thị tóc tai bù xù muốn vượt trở ngại nhếch nhác khuyên, trong phòng đồ trang sức, quần áo… rơi đầy đất.
Thật vất vả gọi mấy tức phụ kéo Thường thị lại, Trương thị mắng: "Có chuyện gì mà phải ồn ào thành ra như vậy? Nói cái gì vậy? Bộ dạng ngươi như thế này làm sao đương gia?"
Thường thị nghe vậy, che nữa mặt bánh bao nhào đến dưới chân Trương thị nói: "Bà bà người phải làm chủ cho con! Dịch ca nhi, Lễ ca nhi cũng lớn như vậy, đang hầu hạ dưới gối, hắn lại nói con không thể sanh con, nói con là đố phụ!"
Trương thị biết Lễ ca nhi là sinh non, sanh chưa đủ tháng, lúc mới đưa đến đây không lâu thiếu chút nữa mất mạng. Nghe bọn họ cãi nhau chuyện này, trong lòng có hoài nghi, nhìn về phía A Tề ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị.
Chuyện Thường thị không thể sinh nở được nữa, A Tề vẫn giấu mọi người, lần này quá tức giận, cho nên quên che giấu, cứ như vậy thốt ra, thấy Thường thị còn uy hiếp hắn muốn về nhà mẹ đẻ tố cáo, ở trước mặt mẫu thân cũng không đoái hoài tới giấu giếm thay nàng ta nữa, nói hết lời mấy người đại phu ở Sơn Đông ra.
Thường thị nghe thiếu chút nữa ngất đi, khóc đến nước mắt nước mũi một xấp dầy nói A Tề lừa nàng ta, nàng ta không tin.
Hai ngày kế Hách gia mời ba bốn đại phu tới chẩn mạch cho Thường thị, tất cả đại phu đều lắc đầu rời đi.
Vốn Thường thị đã có hai đứa con trai, Dịch ca nhi vừa là đích tử đích tôn, không thể sinh nở nữa cũng không có gì lớn. Nhưng có cần sinh hay không và có thể sinh hay không là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, huống chi Lễ ca nhi thể cốt yếu, sau này vẫn còn không biết sẽ như thế nào. Thường thị lập tức yên lặng, ngã xuống giường không thể đứng dậy.
Hà Hoa nghe nói Thường thị bị bệnh, vội gọi người nấu chút thuốc bổ muốn đưa qua. Tiểu Thư lầm bầm: "Tiểu thư, ả ta nói người là đố phụ, người còn đối với ả ta tốt như vậy!"
Hà Hoa bất đắc dĩ cười nói: "Trong thôn này đố phụ giống như ta nhiều lắm, ta sợ cái gì? Tóm lại vẫn là người một nhà, cô gia ngươi cùng đại gia là huynh đệ ruột cắt đứt xương ảnh hưởng tới gân. Chỉ là, ta đi như vậy ngược lại thật sự là không tốt."
Hà Hoa nhìn cái bụng tròn vo của mình, thầm nghĩ mình có ý tốt đi thăm nàng ta, chỉ sợ nàng ta còn cho là mình đi kích thích nàng ta. Đành phải sai Tiểu Oản tương đối trầm ổn thay thế nàng đi đưa thuốc bổ, dùng lời nói tốt trấn an nàng ta.
May mà A Tề thấy Thường thị mất đi uy phong, hơn nữa trên có Thường nhạc phụ, dưới có hai đứa bé gào khóc đòi ăn, cũng liền hồi tâm chuyển ý theo nàng ta nói chút lời ngon tiếng ngọt, Thường thị dần dần bớt sầu.
Nháy mắt liền tới tháng mười hai, một nhà tiểu hộ trong thôn cùng học đồ mới thăng làm tiểu sư phụ trong cửa hàng điểm tâm đồng thời đến cầu thú Tiểu Thư.
Hà Hoa liền nói với Tiểu Thư: "Tuổi ngươi cũng không nhỏ, tự mình lo liệu đi. Đến trong thôn, về sau cũng không cần hầu hạ ta, gả cho Phan Sư phó, về sau không thể thiếu còn phải dập đầu với ta."
Tiểu Thư cũng gần hai mươi, trong ngày thường lại thích nghe bát quái tìm việc vui khắp nơi, thấy Hà Hoa pha trò như vậy, không thẹn thùng chút nào, thoải mái nói: "Đến trong thôn phải hầu hạ người khác, em vẫn đi theo tiểu thư tốt hơn. Phan sư phó biết nấu ăn, làm điểm tâm, có tiểu thư làm chỗ dựa cho em, hắn nhất định không dám bỏ đói em."
Hà Hoa không khỏi cười to: "Quả nhiên người ngốc có phúc của ngốc, vậy mà thật sự tìm được phiếu cơm rồi." Quay sang Tiểu Bảo nói: "Chàng xem, nha đầu này cũng có thể tìm được trượng phu vì nàng rửa tay xuống bếp......"
Tiểu Bảo liền nhíu mày nói: "Làm sao bây giờ? Ta muốn xuống bếp chắc chắn sẽ đốt phòng bếp! Vẫn nên kiếm bạc trắng thật nhiều, tìm thêm mấy người rửa tay xuống bếp trở về phục vụ nàng thôi."
Người một phòng đều cười vang, mặc dù Tiểu Bàn Tiểu Điệp vẫn chưa tới tuổi, nhưng mắt thấy hai đời nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Hà Hoa gả đi ra ngoài cũng còn theo sát Hà Hoa, trong lòng không khỏi đã động bàn tính. Hắc nha đầu từ Sơn Đông theo tới huyện Định Giang, mặc dù hiếu kỳ tại sao Tiểu Thư không được Tiểu Bảo thu dùng, như sớm biết mình không có mệnh làm di nãi nãi. Lúc đi xuống nghe Tiểu Thư bẻ ngón tay đếm lúc trước Tiểu Oản gả cho Lý Đại Lang Hà Hoa cho bao nhiêu đồ cưới; sau đó nói đến nàng tuân theo quy củ Hách gia thế nào, Hà Hoa đã âm thầm hứa hẹn đặt mua đồ cưới cho nàng ra sao, cũng chỉ hận mình không có sớm dấn thân vào Quý gia một chút, trong ngày thường cũng không bằng Tiểu Thư nói lời hay như vậy, không khỏi cũng có chút gấp gáp.
Lại nói Tiểu Bảo nói, muốn tìm đầu bếp trở về mỗi ngày làm mấy chục món ăn cho Hà Hoa thưởng thức là không thể nào thực hiện, nhưng bởi vì Hà Hoa chờ sanh, buôn bán ở Huyện Gia Nguyên đều là hắn xử lý, Phan Sư phó kia vừa mới từ Định Giang điều đến Gia Nguyên, quả nhiên Tiểu Bảo liền gọi hắn về đến nhà, để cho hắn phụ trách làm điểm tâm thường niên.
Tiểu Phan Sư phó có thể có cơ hội cùng người trong lòng "Không khoảng cách" tiếp xúc, còn có thể lấy lòng chủ nhà, mừng rỡ nhảy lên cao ba thước, khẩn cấp vội vàng liền cuốn chăn nệm tới đây, cầu khẩn Lý Đại Lang an bài chỗ cho hắn dừng chân, buổi tối hôm đó liền bộc lộ một tay.
Hách gia hiện tại có bốn tôn tử tôn nữ, Anh tỷ nhi cũng là đứa nhỏ choai choai, đều là thời điểm thích ăn đồ ăn vặt, Trương thị cùng đám nữ quyến cũng đều thích nhai ít đồ trong miệng, Thường thị thấy tiểu Phan đến không cần bà bỏ tiền công, còn có thể gạt bỏ phiền não về chọn thức ăn cho lễ mừng năm mới cùng tặng lễ của mình, cũng liền ở mở một gian bên cạnh phòng bếp, mặc cho tiểu Phan phát huy.
Trong nhà biết tiểu Phan muốn thú Tiểu Thư, bọn hạ nhân không có chuyện làm liền đi chỗ của hắn chúc mừng, la hét để cho hắn làm điểm tâm, trong lòng suy nghĩ ăn xong sau này còn muốn đi theo hắn học mấy chiêu. Trong lúc nhất thời, tiểu Phan lại trở thành người được hoan nghênh nhất trong nhà.
Tuy rằng Tiểu Thư Sách gan lớn, rốt cuộc không chịu nổi mọi người cười đùa, cũng liền thành thật ở bên cạnh Hà Hoa thêu gối uyên ương, lại âm thầm bảo Hắc nha đầu giúp nàng đi nhìn tiểu Phan có cử chỉ xấu với đám nha hoàn tức phụ hay không.
Hắc nha đầu mượn tiếng "Trông coi" dùm Tiểu Thư, rất được tiểu Phan hoan nghênh, phàm là Hắc nha đầu quanh co lòng vòng hỏi thăm tình trạng gia đình của mọi người trong cửa hàng điểm tâm, tình hình thu nhập vân vân…, tiểu Phan nhất luật biết gì đều nói hết không giấu diếm. Nói xong còn dâng tặng ba hộp điểm tâm sở trường của mình, một hộp cho chủ nhà, một hộp cho Tiểu Thư, một hộp cho Hắc nha đầu. Đương nhiên Hắc nha đầu cũng nói những thứ Tiểu Thư yêu thích cho hắn nghe, thỉnh thoảng cũng giúp Tiểu Thư truyền khăn thiêu, hà bao....
Mùa xuân năm nay nhân số ở Hách gia nhiều nhất trong bao năm qua, thành viên đầy đủ nhất trong một năm, đại phòng cùng nhị phòng đều có tin mừng, hai người Hách Đại Hải cùng Trương thị rất là vui mừng, lễ mừng năm mới quả thật rất hòa thuận vui vẻ. Nhưng tiểu Phan qua hết năm muốn đi Gia Nguyên bắt đầu làm việc trước, bị người moi ra mỗi tháng hắn có năm lượng bạc tiền công cố định, lại căn cứ vào tiền lời mỗi tháng trong cửa hàng được thưởng bạc nữa, cuối năm còn có huê hồng thì rất nhiều người không còn bình tĩnh.
Thường thị là người phản ứng đầu tiên, hiến kế cho A Tề nói: "Nếu Phụ thân đã bảo chàng chờ một thời gian, không bằng chúng ta đón Tiểu Thất đến đây, để cho hắn cùng Nhị thẩm nhà Khang thúc thúc giúp đỡ chàng chuẩn bị buôn bán ở bên ngoài?"
A Tề nói: "Không phải Tiểu Bảo làm rất tốt sao? Hạ nhân đều có trên trăm lượng bạc một năm."
Thường thị vội la lên: "Cửa hàng của hắn là đồ cưới của Hà Hoa, hàng bên trong còn có từ Sơn Đông chở tới đây, cũng không có đụng tới trong tiền công. Dù cho hắn kiếm một triệu lượng cũng không có phần của chúng ta!"
"Vậy không phải hắn mượn cha cùng trong nhà lấy danh nghĩa là của mình để ôm tiền à?"
"Hắn hôm nay chỉ có một Hà Hoa, gom góp nhiều tư sản như vậy, chàng tìm cho mình ba bốn người thu vào làm thiếp, nhưng không có nghề nghiệp, ngay cả vàng bạc trong nhà cũng bị vét sạch, chàng để cho con trai chàng sau này ăn cái gì?"
A Tề cau mày nói: "Mọi người đều biết ta từ Sơn Đông trở lại không có bạc, khoản tiền kia muốn giữ lại làm vốn riêng cho nàng, sau này còn có việc cần dùng, không thể động. Chúng ta lấy đâu ra tiền vốn?"
Thường thị cũng không bỏ được dùng tiền sinh mạng của mình, liền lẩm bẩm: "Tuy rằng thiếp quản gia, bạc trong tay có thể dùng cũng không vượt qua một trăm lượng, nhiều thì phải hỏi bà bà. Thật ra không phải đều để lại cho con cháu dùng à? Triệu di nương còn có thể sinh dưỡng, không sớm phân gia đến lúc đó sẽ phải chia ra thêm một phần, không chừng còn có thể náo thành giống như Tam thúc công......"
A Tề vội vàng quát nàng ta dừng lại: "Để ta suy nghĩ một chút, lời như thế nàng cũng đừng đi ra ngoài nói!"
Không lâu sau, Tiểu Bảo cũng bắt đầu cùng Hà Hoa kể khổ: "Đại ca bên kia muốn thả chất nhi của quản sự Chu Lâm vào trong cửa hàng chúng ta."
Hà Hoa xoa bụng tron xoe của mình nói: "Ta hơn mấy tháng không quản sự rồi. Chỉ là nghe Tiểu Oản nói, nhiều tức phụ tìm nàng móc nối, thậm chí người bên kia của bà bà cũng vậy...... Vốn là ta còn muốn tìm người tiếp thay Tiểu Thư, hay là để xuống trước đi."
Tiểu Bảo nói: "Ai bảo nàng cho tiền công chưởng quỹ, hỏa kế trong cửa hàng cao như vậy? Ngay cả hai nha đầu Tiểu Bàn Tiểu Điệp kia, nàng cũng đã cho các nàng không ít đồ tốt. Lần này người người đều biết Nhị nãi nãi là một nãi nãi hào phóng, người vừa lại hiền hòa, tranh nhau muốn hầu hạ nàng. Hại ta cũng phải tăng thêm tiền công cho người trong hai cửa hàng khác."
Hà Hoa cười khổ, nàng có thể làm sao? Nàng trước kia cũng không phải là nữ cường nhân thương giới, ban đầu Quý gia một nghèo hai trắng, tiểu môn tiểu hộ, từ Vương Chưởng Quỹ ra, nàng biết trả lương cao mới mời được người, cẩn thận thành thật buôn bán, thỉnh thoảng nghĩ ra một vài cách thức buôn bán mới, cái khác đều giao cho người khác làm. May mắn, Vương Chưởng Quỹ là một người tài giỏi, còn giúp tìm rất nhiều nhân tài khác. Một năm một năm trôi qua, mặc dù bỏ ra tiền công nhiều hơn một chút, nhưng buôn bán quả thật cũng càng ngày càng tốt.
"Công công bà bà chưa nói với chàng chuyện gì chứ?"
Tiểu Bảo lắc đầu: "Chúng ta không dùng tiền công, thua lỗ đều là mình chịu, bọn họ có thể nói cái gì?"
"Nói cũng phải. Không nhìn ra chàng còn có bản lãnh lớn như vậy, bốn cửa hàng ở huyện Gia Nguyên cũng thu xếp được, năm nay có muốn buông tay chân ra làm hay không?"
Tiểu Bảo ôm Tiểu Ly Tỷ, hôn bẹp một cái: "Hiện tại quản cũng có chút cố hết sức, nhiều hơn nữa sợ rằng không được. Ta đi ra ngoài đã lâu, con đều không nhận ra ta! Nào, Tiểu Ly Tỷ, gọi phụ thân!"
"Phụ thân, đường!"Tiểu Ly Tỷ đã học được nói mấy chữ đơn giản hôn nước miếng đầy mặt hắn, sau đó mở ra tay xin đường.
Hà Hoa vội vàng cầm khăn tay lau cho hắn, lại nghiêm mặt nói với Tiểu Ly Tỷ: "Mới ăn điểm tâm, trong túi con còn có vài cục đường, còn xin thêm làm gì? Cẩn thận buổi tối con chuột tới cắn con!"
Tiểu Ly Tỷ mới không cần quan tâm nhiều, toét miệng cười: "Nương, ăn, con chuột!"
Hà Hoa nhìn dáng vẻ cười hì hì của nàng cũng nhịn không được: "Nương không ăn con chuột. Con ăn no thì đi nằm ngủ, nếu không đến giờ cơm chiều con buồn ngủ, lúc người khác ngủ con lại muốn chơi."
Gọi Thôi ma ma ôm Tiểu Ly Tỷ đi ra ngoài, nàng nói với Tiểu Bảo: "Đi đi về về như chàng cũng bất tiện, không bằng ta ở cữ xong dẫn Tiểu Ly Tỷ đi theo chàng đến Gia Nguyên, có thể giúp chàng nghĩ kế, lại để cho chàng lúc nào cũng thấy được con."
Buôn bán là chuyện nhỏ, ở riêng là chuyện lớn. Sau khi Thường thị biết mình hết hi vọng trong việc sinh nở, đối với chuyện gom tiền tài, tranh gia sản cho hai đứa con trai càng thêm để ý, tiếp tục ở gần một bên còn không biết sẽ sanh ra chuyện gì nữa. Nhưng Tiểu Bảo là người cố niệm tình nghĩa huynh đệ cùng có hiếu với phụ mẫu, Hách Đại Hải cùng Trương thị không có ý muốn phân gia, Hà Hoa chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, tìm cơ hội hàng năm dọn đi ra ngoài ở một chút, tin tưởng Thường thị cũng sẽ rất nguyện ý nhìn thấy một nhà bọn họ đi Gia Nguyên ở.
Tiểu Bảo cũng có chút động lòng, nhưng không có lập tức đồng ý, chỉ nằm ghé lên trên bụng nàng nói: "Nàng trước tiên nghỉ cho khỏe đi, tiểu tử đang đá nàng đấy."
Hà Hoa há hốc mồm, sau một lúc lâu vẫn đóng lại, xoa bụng chỉ mong chờ lần này có thể một lần được con trai.
Ngày hai tháng hai, Long Sĩ Đầu, rồng không ngẩng đầu lên người ngẩng đầu.
Một ngày này rốt cuộc Hà Hoa sinh hạ thai thứ hai, may mắn là một đứa con trai, một khắc nghe được bà đỡ báo tin mừng, rốt cuộc Hà Hoa an tâm ngủ mê man.
Lễ tắm ba ngày, đầy tháng của đứa bé đều làm rất náo nhiệt. Tiểu Bảo phụng mệnh lấy cho nhi tử một cái tên dễ nghe, vang dội, giàu có nội hàm và phù hợp tộc quy. Suy nghĩ một năm không phải là không hài lòng chính là khó có thể lấy hay bỏ, cuối cùng vẫn là Quý Quân viết thơ tới nói: "Các ngươi không phải là muốn nhi nữ nhất song sao? Vậy thì lấy văn võ song toàn ý, ca ca gọi là Văn, đệ đệ gọi là Vũ."
Tiểu Bảo liền tâng bốc tài văn chương của Đại Cữu Tử cho Hà Hoa xem như hiến vật quý: "Xem xem, hiện tại ngay cả tên của đứa con trai tiếp theo cũng đã có luôn rồi!"
Đồng lứa với Tiểu Bảo đều lấy chữ "Học", trong tên A Tề cùng hắn đến nỗi A Khang nhà Nhị thẩm đều có một chữ "Học", đến đồng lứa của Dịch ca nhi mới lấy chữ "Tồn", Dịch ca nhi Hách Tồn Dịch chữ "Dịch" tinh thông lục nghệ chi nghệ, Lễ ca nhi lấy lục nghệ chi lễ. Tiểu Bảo bên này, lấy cho nhi tử một chữ "Văn", nhủ danh Tiểu Ninh ca, đại danh Hách Tồn Văn.
Hà Hoa đọc mấy lần, cũng cảm thấy sáng sủa trôi chảy, liền không soi mói nữa. Lại nghĩ tới lúc trước có một diễn viên nhí mập mạp khả ái gọi là Hách Thiệu Văn, liền ôm nhi tử hôn một cái nói: "Tiểu Ninh ca, thông minh này, đáng yêu này của con phải học nhóc đó, vóc người thì không cần học......"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook