Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu
-
Chương 2: Món tiền đầu tiên
Cơm nước xong, cha mới biết Hà Hoa lại đi ra suối, hoảng sợ mắng lên, “Vài ngày trước con mới rơi xuống nước, tại sao lại đi nghịch nước rồi hả?”
Hà Hoa vội vàng lôi kéo ống tay áo ca ca đi qua, “Cha, con đi giặt quần áo. Người yên tâm, sau này con sẽ không nghịch ngợm gây chuyện nữa, con ở nhà nấu cơm giặt giũ cho người và ca ca, cho gà vịt ăn. Cha, mỗi ngày người khổ cực như vậy, trước kia nữ nhi không hiểu chuyện, về sau nhất định sẽ hiếu thuận với người. Ca ca cũng nói sẽ đọc sách thật tốt, về sau thi Trạng Nguyên cho người Quang Tông Diệu Tổ đấy.”
Quý Quân có chút khờ, còn chưa có phản ứng kịp, bị Hà Hoa nhéo hai cái, mới có chút khó xử nói: “Cha, con muốn thi Trạng Nguyên, nhưng mà. . . . . . Cũng muốn xuống đất làm việc, một mình người quá mệt mỏi rồi.”
Ai, đứa nhỏ ngốc này, làm sao lại thành thật giống như cha hắn vậy?
Hà Hoa thở dài.
Quý lão cha một tay ôm một đứa, nghẹn ngào nói: “Được, tốt! Các con đều là đứa bé ngoan của cha. Nương con trên trời có linh thiêng, chắc hẳn cũng sẽ phù hộ cho các con. . . . . .”
Hà Hoa nghe thấy trong lòng đau xót, vội vàng lấy chút chủ đề bát quái của nhóm tức phụ ra nói đùa, ba người nói lung tung một lát, cha liền thúc giục nàng đi ngủ, Quý Quân cũng sờ sờ đầu, nói muốn nàng đi nghỉ trước.
Buổi chiều Hà Hoa ngủ hơn nửa ngày, cực kì tỉnh táo, nhưng không muốn để cho bọn họ lo lắng, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại nghĩ lung tung vừa thông suốt, mới thiêm thiếp ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, nghe tiếng gà trống gáy sáng, ở trong chăn lăn lộn một chút, vẫn ngọ ngoạy ngồi dậy. Rửa mặt qua quýt một phen, chạy vào nhà bếp, với đôi tay chân nhỏ, bắt đầu làm bữa sáng gian nan.
Cũng may trước kia nàng cũng có xuất thân từ nông thôn, còn có thể nhóm bếp, không đến nỗi làm cho tất cả nhà bếp đều là khói dầy đặc mặt xám mày tro. Chỉ là hiện tại vóc người thấp bé, phải chuyển cái ghế đến đứng lên trên mới có thể với tới nồi lớn trên bếp lò.
Bữa sáng vẫn ăn cháo, nhưng nàng bỏ thêm hai cây rau dại mới đâm chồi non vào, rồi vùi mấy củ khoai lang vào trong than củi.
Cháo nấu xong, có màu xanh của rau dại làm nền, coi như không còn giống như một chén nước thêm mấy hạt gạo trong quá khứ nữa, còn có một chút mùi thơm nhàn nhạt. Hà Hoa móc khoai lang đã nướng chín ra, bưng đến phòng trước.
Đúng lúc cha và ca ca thức dậy, Hà Hoa cười híp mắt cầm chén đũa bày ra, “Cha, ca ca, tới dùng cơm đi.”
“Có rau dại và khoai lang!” Ánh mắt của Quý Quân lập tức phát sáng lòe lòe, vội vàng cầm một củ khoai lang thơm ngào ngạt lên, lập tức bị phỏng phải phủi tay liên tục, lại không nỡ bỏ xuống, đành phải kê lên miệng thổi.
Hà Hoa nén cười, đưa cho hắn một đôi đũa, “Ca ca ngươi chậm một chút, không có người tranh giành với ngươi.”
Quý Quân đỏ mặt, bưng chén cháo lên húp từng ngụm từng ngụm.
Quý cha đi qua, uống hồng hộc hai chén lớn, lúc này mới quệt quệt mồm: “Hà Hoa, sao không nấu một quả trứng gà? Bây giờ thân thể con yếu lắm, phải bồi bổ cho tốt. Gà trống kia gáy thật phiền, mấy ngày nữa cha bắt nó giết cho con ăn.”
“Cha, không thể ăn trứng gà. Chúng ta giữ lại trứng gà, về sau ấp ra gà con ăn thịt gà mới tốt nha.”
Nói giỡn, hiện tại giết gà trống, gà mẹ làm sao ấp ra gà con? Gà con như thế nào lớn lên đẻ trứng gà rồi lại ấp ra gà con nữa chứ?
“Cha, ca ca, khoai lang còn nhiều mà. Nếu không ăn, sẽ mọc mầm hoặc hư thúi hết. Hôm nay con nướng rất nhiều, mọi người mang đi ra ngoài, lúc đói bụng thì ăn nha.”
Thật vất vả đưa hai người đàn ông này ra khỏi cửa, cho gà ăn, Hà Hoa bắt đầu tổng vệ sinh.
Cái nhà này, thật sự là quá loạn!
Giặt giặt rửa rửa, chùi chùi lau lau, quét hết tất cả các góc cạnh trong nhà ra. Thế mà lại để cho nàng ở trong xó phòng lục ra được ba đồng rỉ sét!
Hà Hoa kích động thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt.
Phải biết rằng, ngày hôm trước nàng mới lật qua túi tiền của cha, bên trong mới có chừng năm mươi đồng, đây chính là toàn bộ tiền tiết kiệm của cả nhà bọn họ!
Ba đồng tiền này mặc dù ít, cũng là món tiền đầu tiên mà nàng ở trong thế giới này thật sự kiếm được!
Cũng đủ mua mấy quả trứng gà rồi!
Nói không chừng những chỗ khác còn có đồ tốt!
Có động lực Hà Hoa hăng hái dồi dào, trước nhà sau nhà đều quét sạch sẽ, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi nhưng không có phát hiện một đồng tiền nào nữa. Ngược lại đều biết rõ tất cả lương thực trong nhà còn dư lại bao nhiêu.
Cả nhà, trừ bỏ gần năm mươi đồng, còn có khoảng mấy trăm cân gạo, một đống củ cải lớn, một đống khoai lang, mấy đấu đậu, bốn con gà mái một con gà trống, sáu quả trứng gà. Những thứ này chính là toàn bộ lương thực còn lại.
Còn có một con trâu, chỉ là không thể giết, phải giữ lại cày ruộng.
Vùng sông nước Giang Nam, có sông ngòi có ruộng điền cũng có núi cao. Tạ ơn trên ban tặng, cả nhà bọn họ, cũng có chừng mười mẫu ruộng nước tốt xấu khác nhau, bốn mẫu đất trồng rau, trên núi còn chiếm được một vùng. Trước và sau nhà đất trống cũng rất nhiều, còn có một cái ao nhỏ, dòng suối nhỏ phía sau núi bảy quẹo tám rẽ cũng có thể rót nước vào trong ao.
Sau nhà có một lùm tre, hình như có mấy mục măng nhú dài ra ngoài, hai ngày nữa có thể đào, sẽ được ăn một chầu măng tươi.
Trong thôn này hầu như trước cửa sau nhà mỗi nhà đều có một vài cây mận, cây táo và cây dâu, chỉ có điều những thứ này là đồ ăn vặt, không được việc gì.
Kèm thêm mấy gian phòng ở, đây chính là tất cả tài sản cố định và tài sản lưu động của Quý gia.
Năm ngoái thời tiết không tốt, thu hoạch không được, cuộc sống của bọn họ liền trôi qua khó khăn. Hiện nay có lương thực tồn, ngược lại miễn cưỡng có thể chống đỡ đến lúc thu hoạch vụ hè. Chỉ là năm nay mới đầu mùa xuân, còn không biết một năm này thu hoạch sẽ như thế nào. Nhà bọn họ người lớn cũng ít, cho dù có ruộng có đất cũng không nhất định có thể tốt lành.
Bây giờ nàng mới bảy tuổi, có thể giúp đỡ chăm sóc ở bên trong ruộng đồng cũng có hạn, Quý lão cha cũng sẽ không cho nàng dính vào, chỉ có thể ở nhà nuôi gà, hi vọng bốn con gà mái này không chịu thua kém một chút.
Suy nghĩ ổn thoả vì thế mỗi ngày Hà Hoa có tinh thần bắt trùng cho gà ăn. Hai con gà mái kia của nhà Đại Hải thúc cho trói lại mấy ngày, Hà Hoa thử nới lỏng chân của chúng ra, để cho chúng tự do một chút. Không nghĩ tới gần tối ngày đầu tiên, hai con gà kia liền chạy về nhà Đại Hải thúc!
Cũng may Hà Hoa cắt một nhúm lông phía sau đuôi của chúng, ở trên đùi còn buộc một sợi dây nhỏ, thế này mới tìm được chúng ở trong lồng gà nhà Đại Hải thúc.
Đại Hải thẩm có chút ngượng ngập, không nguyện ý cho. Hà Hoa làm mặt dày, nói về sau ấp gà con cho bọn họ ba con một lần nữa, rồi ôm gà mái về.
Hừ, cho ăn chừng mười ngày, có con gà mái mỗi ngày có thể đẻ một quả trứng, mặt khác hôm sau cũng có thể đẻ quả tiếp theo, hoặc là một ngày đẻ hai ba trứng mới dừng lại, làm sao có thể trả lại?
Ôm trở về dạy dỗ lại mấy ngày, hai con gà mái kia rốt cuộc nhận thức nhà mới, Hà Hoa an tâm thoải mái để cho Đại Công Kê mỗi ngày hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang dẫn đầu bốn phi tử hậu cung nhà mình đi dạo khắp nơi, tản bộ nhiều có lợi cho sự khoẻ mạnh của thể xác và tinh thần, cũng có lợi cho gà mái đẻ trứng. . . . . .
Trứng gà để dành đã nhét đầy vào chai nhỏ, nàng liền chờ mỗ gà mái nào đó ấp trứng ra gà con.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Quý lão cha cùng người trong thôn đổi công, giúp đỡ lẫn nhau cấy mạ trong ruộng nước xong. Còn lại đất vườn phải giữ lại tự mình chậm rãi làm. Trên căn bản Hà Hoa chỉ giúp đỡ trồng cây đậu cùng rau dưa một chút.
Trái lại sau mấy trận mưa, đi theo mấy thẩm có một chút kinh nghiệm lên núi hái nấm, còn đào được mấy gốc măng lớn tươi non. Bọn họ ăn nấm và măng tươi non mấy lần, rồi phơi khô toàn bộ còn dư lại, để dành về sau từ từ ăn. Hai người trong nhà đã rất tán thành tài nấu nướng của nàng rồi, thỉnh thoảng cũng đem về một chút rau dại hoặc là lá cây này nọ cho nàng trộn với củ cải nấu ăn.
Có khi ở trên núi trở về Hà Hoa còn gặp hai con thỏ, đuổi theo nửa đỉnh núi cũng không có bắt được. Sau đó nàng liên tục đi loanh quanh gần chỗ đó rất nhiều ngày, hi vọng có thể ôm cây đợi thỏ, nhưng trước sau không có thu hoạch, Hà Hoa thiếu chút nữa lại muốn rơi lệ đầy mặt.
Nàng muốn ăn thịt!
Hơn một tháng nay một bữa ăn tốt nhất của nàng chính là trứng gà chiên, hiện tại mỗi ngày đều nhìn về phía mấy con gà nhà mình chảy nước miếng, thật sợ một ngày kia không nhịn được sẽ cầm dao bắt bọn nó chặt. . . . . . Móng gà kho, lòng gà xào lăn, thịt gà kho tàu, gà hầm, bạch trảm kê (*), gà xào cay, chân gà cánh gà chiên, cháo gà. . . . . . Một con gà có thể làm được rất nhiều món.
(*) Bạch trảm kê là một món ăn chế biến từ gà.
Buồn bực thật lâu Hà Hoa rốt cuộc quyết định muốn cải thiện thức ăn. Bọc hai quả trứng, rồi lấy sạch ba đồng trong mình ra, lấy hết dũng khí gõ cửa nhà Lưu quả phụ.
“Hà Hoa hả, tìm thẩm có chuyện gì sao?” Lưu quả phụ cười híp mắt hỏi nàng.
“Thẩm, con muốn mua đậu hũ.”
“Nghe nói gần đây Hà Hoa biết làm cơm rồi, là đại cô nương, thật không đơn giản nha. Đậu hũ một đồng tiền một khối, con muốn mua bao nhiêu?”
Ta là Hà Hoa, ta năm nay bảy tuổi, ta là một đứa bé chưa hiểu chuyện, ta còn nhỏ không có nương. . . . . .
Hà Hoa lại một lần nữa chuẩn bị tâm lý xong, đỏ mặt móc trứng gà ra: “Thẩm, con không có tiền, có thể lấy trứng gà đổi với người hay không?”
Lưu quả phụ đầu tiên là sững sờ, sau đó rất nhanh phản ứng kịp, “Có thể, thẩm lấy đậu hũ cho con.”
Hà Hoa thở phào một cái, cầm đậu hũ vội vã đi về. Không nghĩ mới ra cửa liền đụng vào con trai của Lưu quả phụ, tất cả mọi người gọi hắn là Thành Tử.
“Hà Hoa ngươi cũng có tiền đến mua đậu hũ sao? Chẳng lẽ giả bộ đáng thương lừa gạt nương ta phải không?” Thành Tử một phen níu lấy tóc của nàng.
“Ta không lừa nương ngươi!” Hà Hoa cau mày, một tay che chở đậu hũ, một tay cứu vãn tóc của mình.
Nàng đúng là giả bộ đáng thương, nhưng cũng không để cho Lưu quả phụ thua thiệt.
Thành Tử chết tiệt!
Hơn mười tuổi nổi danh tiểu vô lại ở vùng lân cận, đáng tiếc Lưu quả phụ thường ngày không có thời gian dạy bảo hắn, hắn liền đi khắp nơi gây chuyện thị phi. Lưu quả phụ mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, hận không thể bóp chết hắn rồi lại trông cậy vào hắn thay hình đổi dạng lãng tử quay đầu chống đỡ môn hộ, cũng vì hắn mà nát tâm.
“Thành Tử ngươi làm gì thế?” Lưu quả phụ nghe được động tĩnh vội vàng ra ngoài.
“Nương, nha đầu thối Hà Hoa này có phải giả bộ đáng thương lừa đậu hủ của người hay không?” Thành Tử lớn tiếng la hét.
“Hà Hoa làm gì gạt ta? Cái tên tiểu tử thúi này nhanh buông nàng ra.” Lưu quả phụ trừng hai mắt, muốn đi lấy cây chổi trong góc ra ngoài. Thành Tử vừa thấy cây chổi lớn kia liền rụt rè, buông tay cuống quít chạy trốn.
“Lưu quả phụ coi trọng Đồng ca hả? Làm mẹ kế Hà Hoa cũng không phải là chuyện dễ đâu nha.” Một âm thanh cợt nhã ở sau lưng đột nhiên vang lên.
Hà Hoa còn chưa có phản ứng kịp, Lưu quả phụ liền cầm cái chổi lớn lên mắng: “Quý lão Lục ngươi muốn tìm đường chết! Hà Hoa chính đáng hợp tình cầm trứng gà tới nhà của ta đổi đậu hũ, chếch ngươi không biết xấu hổ còn giống như nữ nhân lắm mồm! Về nhà để cho nàng dâu ngươi vả nát miệng ngươi! Lão nương ta ở nhà mang nhi tử kiếm tiền thật tốt, ai nói muốn đi đâu làm mẹ kế nhà người ta rồi hả? Ngươi mới muốn đi làm cha dượng nhà người ta đấy. . . . . .”
Hà Hoa bị tư thế này doạ sợ hết hồn, vội vàng bọc đậu hũ lại chạy về nhà, đóng cửa thật chặt.
Hà Hoa vội vàng lôi kéo ống tay áo ca ca đi qua, “Cha, con đi giặt quần áo. Người yên tâm, sau này con sẽ không nghịch ngợm gây chuyện nữa, con ở nhà nấu cơm giặt giũ cho người và ca ca, cho gà vịt ăn. Cha, mỗi ngày người khổ cực như vậy, trước kia nữ nhi không hiểu chuyện, về sau nhất định sẽ hiếu thuận với người. Ca ca cũng nói sẽ đọc sách thật tốt, về sau thi Trạng Nguyên cho người Quang Tông Diệu Tổ đấy.”
Quý Quân có chút khờ, còn chưa có phản ứng kịp, bị Hà Hoa nhéo hai cái, mới có chút khó xử nói: “Cha, con muốn thi Trạng Nguyên, nhưng mà. . . . . . Cũng muốn xuống đất làm việc, một mình người quá mệt mỏi rồi.”
Ai, đứa nhỏ ngốc này, làm sao lại thành thật giống như cha hắn vậy?
Hà Hoa thở dài.
Quý lão cha một tay ôm một đứa, nghẹn ngào nói: “Được, tốt! Các con đều là đứa bé ngoan của cha. Nương con trên trời có linh thiêng, chắc hẳn cũng sẽ phù hộ cho các con. . . . . .”
Hà Hoa nghe thấy trong lòng đau xót, vội vàng lấy chút chủ đề bát quái của nhóm tức phụ ra nói đùa, ba người nói lung tung một lát, cha liền thúc giục nàng đi ngủ, Quý Quân cũng sờ sờ đầu, nói muốn nàng đi nghỉ trước.
Buổi chiều Hà Hoa ngủ hơn nửa ngày, cực kì tỉnh táo, nhưng không muốn để cho bọn họ lo lắng, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại nghĩ lung tung vừa thông suốt, mới thiêm thiếp ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, nghe tiếng gà trống gáy sáng, ở trong chăn lăn lộn một chút, vẫn ngọ ngoạy ngồi dậy. Rửa mặt qua quýt một phen, chạy vào nhà bếp, với đôi tay chân nhỏ, bắt đầu làm bữa sáng gian nan.
Cũng may trước kia nàng cũng có xuất thân từ nông thôn, còn có thể nhóm bếp, không đến nỗi làm cho tất cả nhà bếp đều là khói dầy đặc mặt xám mày tro. Chỉ là hiện tại vóc người thấp bé, phải chuyển cái ghế đến đứng lên trên mới có thể với tới nồi lớn trên bếp lò.
Bữa sáng vẫn ăn cháo, nhưng nàng bỏ thêm hai cây rau dại mới đâm chồi non vào, rồi vùi mấy củ khoai lang vào trong than củi.
Cháo nấu xong, có màu xanh của rau dại làm nền, coi như không còn giống như một chén nước thêm mấy hạt gạo trong quá khứ nữa, còn có một chút mùi thơm nhàn nhạt. Hà Hoa móc khoai lang đã nướng chín ra, bưng đến phòng trước.
Đúng lúc cha và ca ca thức dậy, Hà Hoa cười híp mắt cầm chén đũa bày ra, “Cha, ca ca, tới dùng cơm đi.”
“Có rau dại và khoai lang!” Ánh mắt của Quý Quân lập tức phát sáng lòe lòe, vội vàng cầm một củ khoai lang thơm ngào ngạt lên, lập tức bị phỏng phải phủi tay liên tục, lại không nỡ bỏ xuống, đành phải kê lên miệng thổi.
Hà Hoa nén cười, đưa cho hắn một đôi đũa, “Ca ca ngươi chậm một chút, không có người tranh giành với ngươi.”
Quý Quân đỏ mặt, bưng chén cháo lên húp từng ngụm từng ngụm.
Quý cha đi qua, uống hồng hộc hai chén lớn, lúc này mới quệt quệt mồm: “Hà Hoa, sao không nấu một quả trứng gà? Bây giờ thân thể con yếu lắm, phải bồi bổ cho tốt. Gà trống kia gáy thật phiền, mấy ngày nữa cha bắt nó giết cho con ăn.”
“Cha, không thể ăn trứng gà. Chúng ta giữ lại trứng gà, về sau ấp ra gà con ăn thịt gà mới tốt nha.”
Nói giỡn, hiện tại giết gà trống, gà mẹ làm sao ấp ra gà con? Gà con như thế nào lớn lên đẻ trứng gà rồi lại ấp ra gà con nữa chứ?
“Cha, ca ca, khoai lang còn nhiều mà. Nếu không ăn, sẽ mọc mầm hoặc hư thúi hết. Hôm nay con nướng rất nhiều, mọi người mang đi ra ngoài, lúc đói bụng thì ăn nha.”
Thật vất vả đưa hai người đàn ông này ra khỏi cửa, cho gà ăn, Hà Hoa bắt đầu tổng vệ sinh.
Cái nhà này, thật sự là quá loạn!
Giặt giặt rửa rửa, chùi chùi lau lau, quét hết tất cả các góc cạnh trong nhà ra. Thế mà lại để cho nàng ở trong xó phòng lục ra được ba đồng rỉ sét!
Hà Hoa kích động thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt.
Phải biết rằng, ngày hôm trước nàng mới lật qua túi tiền của cha, bên trong mới có chừng năm mươi đồng, đây chính là toàn bộ tiền tiết kiệm của cả nhà bọn họ!
Ba đồng tiền này mặc dù ít, cũng là món tiền đầu tiên mà nàng ở trong thế giới này thật sự kiếm được!
Cũng đủ mua mấy quả trứng gà rồi!
Nói không chừng những chỗ khác còn có đồ tốt!
Có động lực Hà Hoa hăng hái dồi dào, trước nhà sau nhà đều quét sạch sẽ, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi nhưng không có phát hiện một đồng tiền nào nữa. Ngược lại đều biết rõ tất cả lương thực trong nhà còn dư lại bao nhiêu.
Cả nhà, trừ bỏ gần năm mươi đồng, còn có khoảng mấy trăm cân gạo, một đống củ cải lớn, một đống khoai lang, mấy đấu đậu, bốn con gà mái một con gà trống, sáu quả trứng gà. Những thứ này chính là toàn bộ lương thực còn lại.
Còn có một con trâu, chỉ là không thể giết, phải giữ lại cày ruộng.
Vùng sông nước Giang Nam, có sông ngòi có ruộng điền cũng có núi cao. Tạ ơn trên ban tặng, cả nhà bọn họ, cũng có chừng mười mẫu ruộng nước tốt xấu khác nhau, bốn mẫu đất trồng rau, trên núi còn chiếm được một vùng. Trước và sau nhà đất trống cũng rất nhiều, còn có một cái ao nhỏ, dòng suối nhỏ phía sau núi bảy quẹo tám rẽ cũng có thể rót nước vào trong ao.
Sau nhà có một lùm tre, hình như có mấy mục măng nhú dài ra ngoài, hai ngày nữa có thể đào, sẽ được ăn một chầu măng tươi.
Trong thôn này hầu như trước cửa sau nhà mỗi nhà đều có một vài cây mận, cây táo và cây dâu, chỉ có điều những thứ này là đồ ăn vặt, không được việc gì.
Kèm thêm mấy gian phòng ở, đây chính là tất cả tài sản cố định và tài sản lưu động của Quý gia.
Năm ngoái thời tiết không tốt, thu hoạch không được, cuộc sống của bọn họ liền trôi qua khó khăn. Hiện nay có lương thực tồn, ngược lại miễn cưỡng có thể chống đỡ đến lúc thu hoạch vụ hè. Chỉ là năm nay mới đầu mùa xuân, còn không biết một năm này thu hoạch sẽ như thế nào. Nhà bọn họ người lớn cũng ít, cho dù có ruộng có đất cũng không nhất định có thể tốt lành.
Bây giờ nàng mới bảy tuổi, có thể giúp đỡ chăm sóc ở bên trong ruộng đồng cũng có hạn, Quý lão cha cũng sẽ không cho nàng dính vào, chỉ có thể ở nhà nuôi gà, hi vọng bốn con gà mái này không chịu thua kém một chút.
Suy nghĩ ổn thoả vì thế mỗi ngày Hà Hoa có tinh thần bắt trùng cho gà ăn. Hai con gà mái kia của nhà Đại Hải thúc cho trói lại mấy ngày, Hà Hoa thử nới lỏng chân của chúng ra, để cho chúng tự do một chút. Không nghĩ tới gần tối ngày đầu tiên, hai con gà kia liền chạy về nhà Đại Hải thúc!
Cũng may Hà Hoa cắt một nhúm lông phía sau đuôi của chúng, ở trên đùi còn buộc một sợi dây nhỏ, thế này mới tìm được chúng ở trong lồng gà nhà Đại Hải thúc.
Đại Hải thẩm có chút ngượng ngập, không nguyện ý cho. Hà Hoa làm mặt dày, nói về sau ấp gà con cho bọn họ ba con một lần nữa, rồi ôm gà mái về.
Hừ, cho ăn chừng mười ngày, có con gà mái mỗi ngày có thể đẻ một quả trứng, mặt khác hôm sau cũng có thể đẻ quả tiếp theo, hoặc là một ngày đẻ hai ba trứng mới dừng lại, làm sao có thể trả lại?
Ôm trở về dạy dỗ lại mấy ngày, hai con gà mái kia rốt cuộc nhận thức nhà mới, Hà Hoa an tâm thoải mái để cho Đại Công Kê mỗi ngày hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang dẫn đầu bốn phi tử hậu cung nhà mình đi dạo khắp nơi, tản bộ nhiều có lợi cho sự khoẻ mạnh của thể xác và tinh thần, cũng có lợi cho gà mái đẻ trứng. . . . . .
Trứng gà để dành đã nhét đầy vào chai nhỏ, nàng liền chờ mỗ gà mái nào đó ấp trứng ra gà con.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Quý lão cha cùng người trong thôn đổi công, giúp đỡ lẫn nhau cấy mạ trong ruộng nước xong. Còn lại đất vườn phải giữ lại tự mình chậm rãi làm. Trên căn bản Hà Hoa chỉ giúp đỡ trồng cây đậu cùng rau dưa một chút.
Trái lại sau mấy trận mưa, đi theo mấy thẩm có một chút kinh nghiệm lên núi hái nấm, còn đào được mấy gốc măng lớn tươi non. Bọn họ ăn nấm và măng tươi non mấy lần, rồi phơi khô toàn bộ còn dư lại, để dành về sau từ từ ăn. Hai người trong nhà đã rất tán thành tài nấu nướng của nàng rồi, thỉnh thoảng cũng đem về một chút rau dại hoặc là lá cây này nọ cho nàng trộn với củ cải nấu ăn.
Có khi ở trên núi trở về Hà Hoa còn gặp hai con thỏ, đuổi theo nửa đỉnh núi cũng không có bắt được. Sau đó nàng liên tục đi loanh quanh gần chỗ đó rất nhiều ngày, hi vọng có thể ôm cây đợi thỏ, nhưng trước sau không có thu hoạch, Hà Hoa thiếu chút nữa lại muốn rơi lệ đầy mặt.
Nàng muốn ăn thịt!
Hơn một tháng nay một bữa ăn tốt nhất của nàng chính là trứng gà chiên, hiện tại mỗi ngày đều nhìn về phía mấy con gà nhà mình chảy nước miếng, thật sợ một ngày kia không nhịn được sẽ cầm dao bắt bọn nó chặt. . . . . . Móng gà kho, lòng gà xào lăn, thịt gà kho tàu, gà hầm, bạch trảm kê (*), gà xào cay, chân gà cánh gà chiên, cháo gà. . . . . . Một con gà có thể làm được rất nhiều món.
(*) Bạch trảm kê là một món ăn chế biến từ gà.
Buồn bực thật lâu Hà Hoa rốt cuộc quyết định muốn cải thiện thức ăn. Bọc hai quả trứng, rồi lấy sạch ba đồng trong mình ra, lấy hết dũng khí gõ cửa nhà Lưu quả phụ.
“Hà Hoa hả, tìm thẩm có chuyện gì sao?” Lưu quả phụ cười híp mắt hỏi nàng.
“Thẩm, con muốn mua đậu hũ.”
“Nghe nói gần đây Hà Hoa biết làm cơm rồi, là đại cô nương, thật không đơn giản nha. Đậu hũ một đồng tiền một khối, con muốn mua bao nhiêu?”
Ta là Hà Hoa, ta năm nay bảy tuổi, ta là một đứa bé chưa hiểu chuyện, ta còn nhỏ không có nương. . . . . .
Hà Hoa lại một lần nữa chuẩn bị tâm lý xong, đỏ mặt móc trứng gà ra: “Thẩm, con không có tiền, có thể lấy trứng gà đổi với người hay không?”
Lưu quả phụ đầu tiên là sững sờ, sau đó rất nhanh phản ứng kịp, “Có thể, thẩm lấy đậu hũ cho con.”
Hà Hoa thở phào một cái, cầm đậu hũ vội vã đi về. Không nghĩ mới ra cửa liền đụng vào con trai của Lưu quả phụ, tất cả mọi người gọi hắn là Thành Tử.
“Hà Hoa ngươi cũng có tiền đến mua đậu hũ sao? Chẳng lẽ giả bộ đáng thương lừa gạt nương ta phải không?” Thành Tử một phen níu lấy tóc của nàng.
“Ta không lừa nương ngươi!” Hà Hoa cau mày, một tay che chở đậu hũ, một tay cứu vãn tóc của mình.
Nàng đúng là giả bộ đáng thương, nhưng cũng không để cho Lưu quả phụ thua thiệt.
Thành Tử chết tiệt!
Hơn mười tuổi nổi danh tiểu vô lại ở vùng lân cận, đáng tiếc Lưu quả phụ thường ngày không có thời gian dạy bảo hắn, hắn liền đi khắp nơi gây chuyện thị phi. Lưu quả phụ mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, hận không thể bóp chết hắn rồi lại trông cậy vào hắn thay hình đổi dạng lãng tử quay đầu chống đỡ môn hộ, cũng vì hắn mà nát tâm.
“Thành Tử ngươi làm gì thế?” Lưu quả phụ nghe được động tĩnh vội vàng ra ngoài.
“Nương, nha đầu thối Hà Hoa này có phải giả bộ đáng thương lừa đậu hủ của người hay không?” Thành Tử lớn tiếng la hét.
“Hà Hoa làm gì gạt ta? Cái tên tiểu tử thúi này nhanh buông nàng ra.” Lưu quả phụ trừng hai mắt, muốn đi lấy cây chổi trong góc ra ngoài. Thành Tử vừa thấy cây chổi lớn kia liền rụt rè, buông tay cuống quít chạy trốn.
“Lưu quả phụ coi trọng Đồng ca hả? Làm mẹ kế Hà Hoa cũng không phải là chuyện dễ đâu nha.” Một âm thanh cợt nhã ở sau lưng đột nhiên vang lên.
Hà Hoa còn chưa có phản ứng kịp, Lưu quả phụ liền cầm cái chổi lớn lên mắng: “Quý lão Lục ngươi muốn tìm đường chết! Hà Hoa chính đáng hợp tình cầm trứng gà tới nhà của ta đổi đậu hũ, chếch ngươi không biết xấu hổ còn giống như nữ nhân lắm mồm! Về nhà để cho nàng dâu ngươi vả nát miệng ngươi! Lão nương ta ở nhà mang nhi tử kiếm tiền thật tốt, ai nói muốn đi đâu làm mẹ kế nhà người ta rồi hả? Ngươi mới muốn đi làm cha dượng nhà người ta đấy. . . . . .”
Hà Hoa bị tư thế này doạ sợ hết hồn, vội vàng bọc đậu hũ lại chạy về nhà, đóng cửa thật chặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook