Cuộc Sống Điền Văn Ở Tận Thế
-
Chương 1
- Tư Diễn... Tư Diễn...cái con bé này đọc sách đến ngủ lúc nào cũng không biết
Loạt xoạt...
Sau một loạt tiếng bước chân là "cạch", tiếng cánh cửa đóng lại để lại một không gian yên ắng, mí mắt hé ra một đường hẹp dài như sợi chỉ lộ ra con ngươi đen nháy mơ hồ. Bởi vì ngủ một giấc quá sâu nên cổ họng có chút khô khốc
- Mẹ, mẹ à...
Không có tiếng trả lời
Cuốn tiểu thuyết The Walking Dead vẫn còn nằm gọn trong tay, Lâm Tư Diễn chống tay nâng cơ thể mệt mỏi ngồi dậy.
Nhìn ánh dương buổi chiều nhiểm đỏ cả bầu trời ngoài cửa sổ trong lòng Lâm Tư Diễn dâng lên một nổi bồn chồn khó tả, bên ngoài không còn là tiếng xe cộ ồn ào như mọi khi thay vào đó là tiếng dương cầm du dương êm ái
Ruốt cuộc Lâm Tư Diễn cũng phát giác ra điều không đúng. Căn phòng này không phải của cô, phòng cô vốn không có cửa sổ.
Không đúng,.. rõ ràng lúc nãy cô còn nghe giọng nói của mẹ phàn nàn bên cạnh
-Mẹ...? mẹ à..
Lâm Tư Diễn từ hỏi khẽ đến gọi to, bất an trong lòng ngày càng rỏ rệt, thân thể xiên vẹo chạy nhanh đến cửa phòng lao xuống cầu thang nhanh như chớp đã đứng ở trước cái cổng màu trắng.
Xung quanh là những ngôi nhà lớn nhỏ mang phong cách Châu âu xen lẫn truyền thống. Mặt đường sạch sẽ lát gạch cho người đi bộ, cây xanh được trồng thẳng tắp trên lối đi. Mọi thứ rõ ràng cho thấy nơi này là khu biệt lập của tầng lớp “có tiền“. Lâm Tư Diễn không hiểu chuyện gì xảy ra, trong đầu cô tràn ngập thắc mắc cùng lo sợ, đây là nơi nào, tại sao cô ở đây, cha và mẹ đang ở đâu,..
Cứ vừa đi vừa chạy, lúc ngó quanh dáo dát Lâm Tư Diễn lê tấm thân mệt mỏi của mình cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi
Tài xế thấy cô đã thắt dây an toàn xong liền hỏi
- Tiểu thư muốn đến nơi nào?
- Đến đường Điểu Ong, khu chợ Vãn Lâm
Tài xế nhíu mày liếc nhìn cô gái qua chiếc gương
- Tôi chưa từng nghe đến khu chợ nào có tên như vậy, có phải cô nhầm lẫn chổ nào rồi không?
Trong lòng Lâm Tư Diễn ngày càng sợ hãi
- Sao lại nhầm được chứ, đó là nơi tôi sống từ nhỏ đến lớn...
Lại thấy sắc mặt tài xế có chút “không chịu nổi” ánh mắt nhìn cô như kẻ tâm thần, liền nuốt khan lấy lại bình tĩnh hỏi
- Vậy trước tiên, chú có thể cho tôi biết nơi này là nơi nào không
- Đây là khu đô thị Bắc Khánh
Lâm Tư Diễn lúng túng, Bắc Khánh? rõ ràng cô chưa từng nghe qua, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào
- Có thể nói bao quát ở phạm vi rộng hơn được không?
Tài xế nhíu mày
- Ví dụ?
- Đây là thành phố nào?.
Trong lòng tuy nghi hoặc cô gái này có phải trốn ra từ viện tâm thần hay không, nhưng tài xế vẫn như củ trả lời
- Hiện tại chúng ta đang ở thủ đô Bắc An
Bắc An.. Bắc An... aaa cô không thể nghĩ ra được cái tên này xuất hiện ở một quốc gia nào
Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán từng trận đổ xuống, bên tai chỉ nghe tiếng thúc dục của tài xế
- Này cô, ruốt cuộc cô muốn đi đâu
Sau khi bình tâm lại Lâm Tư Diễn mở cửa xe, cũng không thèm nói tiếng xin lỗi, chạy ngược lại vào trong khu đô thị biệt lập kia
Quãng đường trở về dường như lại xa hơn, bởi vì cô vốn không hề biết đường, điều duy nhất Lâm Tư Diễn nhớ được chính là hình dáng của ngôi nhà kia
Trên đường Lâm Tư Diễn không ngừng suy nghĩ ruốt cuộc điều gì đã xảy ra trong lúc cô đang ngủ. Rõ ràng lúc đó cô còn nghe tiếng nói của mẹ, tại sao vừa mở mắt lại ở nơi này.
Bắt cóc ư? Không. Có ai bắt cóc lại để con tin trong khu đô thị biệt lập lại còn không khóa cửa, chắc hẳn tên này còn giàu hơn nhà cô đấy chứ
Hơn nữa dường như có một điều rất khủng khiếp đang diễn ra. Khu đô thị Bắc Khánh, thủ đô Bắc An một địa danh xa lạ mà cô chưa từng nghe qua...
Tiếng dương cầm văng vẵng êm dịu lúc nãy giờ chợt trở nên khó nghe, réo rắt và chói tai. Sự bất ổn trong lòng Lâm Tư Diễn ngày một tăng dần. Chiếc cổng màu trắng phía trước mặt vẫn như lúc cô tung cửa chạy đi, một cánh cửa mở toang chốc chốc lại đung đưa theo gió. Sắc trời đã tối hơn lúc nãy, lúc này tiếng dương cầm dừng lại khiến cô tịnh tâm lại không ít
Ngôi nhà này so với các hàng xóm bên cạnh quả thật không cao cấp bằng. Lâm Tư Diễn lần mò trong ánh sáng ít ỏi từ đèn điện bên ngoài tìm được công tắc điện trong nhà. Cô nhanh mắt thấy được chiếc điện thoại bàn mang đậm chất cổ kiểu Anh
Lạch cạch...
Tại sao lại không được...
Lạch cạch... Rõ ràng đây là số điện thoại của gia đình cô mà, tại sao lại không liên lạc được. Chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Tư Diễn nóng nảy quay số, động tác ngày càng thô bạo, nước mắt cũng đã chảy xuống, trong lúc cô sắp nấc lên thành tiếng thì bỗng sau lưng phát ra động tĩnh. Tiếng bước chân ngày càng gần, bóng người in trên tường bao phủ xuống người cô
- Cô muốn gọi cho ai?
- Tôi...
Người thanh niên mặc một chiếc sơ mi trắng, tay áo săn đến khủy tay, trên vai hắn đeo một chiếc balo màu đen. Khuôn mặt đẹp trai nhưng cái hất cằm hết sức bất cần và kiêu ngạo
- Đứng lên
Đầu óc Lâm Tư Diễn bắt đầu xoay chuyển, hắn là chủ nhân của căn nhà này. Nhìn dáng vẻ này, cùng lắm chỉ là học sinh trung học
Trong lòng tuy hoang man nhưng cô biết rỏ, hiện tại tốt nhất là im lặng cái gì cũng không nên hỏi. Trực giác cho cô biết, điều kì lạ gì đó đang xảy đến với cô
Tên thanh niên đẹp trai xách một bọc nilon in nhãn hiệu C.Mart - một siêu thị lạ hoắc. Hắn đưa túi thực phẩm cho cô, cái cằm kiêu ngạo hất về phía nhà bếp.
Lâm Tư Diễn đương nhiên hiểu ý cậu thanh niên, cô đón nhận ánh mắt "thật chậm chạp" đầy gay gắt của hắn sau đó đi về phía phòng bếp. Không phải là Lâm Tư Diễn tiếp nhận điều kì lạ này quá nhanh, nhưng đã 6 giờ tối rồi, bụng cô cũng đã lên án không ngừng.
Người thanh niên nhìn chằm chằm vào món ăn duy nhất trên bàn, khóe mắt liếc qua Lâm Tư Diễn có chút kì lạ
- Haha, cậu đừng nhìn tôi như vậy. Trời cũng đã tối rồi, cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi
Lăng Lam Phi trầm lặng không nói, gắp một ít cá trên dĩa bỏ vào miệng chậm rãi nhấm nháp, khóe môi vểnh lên độ cong nhỏ
- Không tệ
- Hả... khụ. Lâm Tư Diễn đang ra sức lùa cơm chợt nghe âm thanh phát ra từ người đối diện liền không kịp phản ứng
Lăng Lam phi nhíu mày, từ khi nào mà người chị gái này lại có điệu bộ tự nhiên như vậy trước mặt cậu.
- Ít nhất, đây cũng được xem là một bữa ăn đúng nghĩa mà cô làm được từ lúc... cha mẹ chúng ta qua đời
Lâm Tư Diễn thoáng kinh ngạc, rất nhanh chóng cô bắt được điểm mấu chốt trong câu nói. "cha mẹ chúng ta". Nhưng thắc mắc này cố giấu nhẹm lại, nhẫn nhịn cho đến lúc dùng xong bữa ăn.
Theo trí nhớ, Lâm Tư Diễn trở lại căn phòng lúc cô vừa tỉnh lại. Cuốn The Walking Dead bất động nằm trên mặt bàn, thậm chí góc sách cô làm dấu vẫn y nguyên như cũ. Lâm Tư Diễn chợt phát giác, từ lúc cô phát hiện mình ở nơi này chỉ có quyển sách là vật quen thuộc của cô
Từng trang giấy đánh nhẹ lên ngón tay, âm thanh loạt xoạt đưa suy nghĩ của Lâm Tư Diễn trở về.
Bịch...
Hít một ngụm khí lớn, Lâm Tư Diễn run rẫy cúi người nhặt lại cuốn sách.
Trang đầu tiên
Từng dòng chữ màu đen hiện trên nền giấy vàng nhạt dần dần biến mất, giống như nhà sản xuất in thiếu vậy, tờ giấy sạch sẽ không lưu lại bất kì dấu vết nào. Lâm Tư Diễn lục lại trí nhớ, trang đầu tiên chính là miêu tả quang cảnh của một khu đô thị mang màu sắc Châu âu, đẹp đẽ, tĩnh lặng mà u ám. Cô sợ hãi đọc nhanh một trang bất kì trong quyển sách, cô cần một thứ để chứng thực những gì đang xảy ra.
Lâm Tư Diễn khởi động máy tính sẵn có trong phòng, trong lòng cô đã khẳng định 70% rồi, kết quả chỉ còn lại chỉ là muốn chắc chắn hơn thôi
Lạch cạch...
từ khóa " Thiên đô" một trong những địa danh được The Walking Dead nhắc đến. Trên màn hình deskop hiện lên hình ảnh những con đường, những tượng đài hùng vĩ to lớn. Các bài bào nói về Thiên đô hoàn toàn giống như những gì trong cuốn sách đã miêu tả, không chút xê xích
Lâm Tư Diễn buông lỏng cánh tay, đồng tử trống rỗng nhìn vào màn hình. Đây là một yếu tố vượt qua mọi logic thần kì. Cô đã xuyên qua cuốn tiểu thuyết đầy kinh dị
Loạt xoạt...
Sau một loạt tiếng bước chân là "cạch", tiếng cánh cửa đóng lại để lại một không gian yên ắng, mí mắt hé ra một đường hẹp dài như sợi chỉ lộ ra con ngươi đen nháy mơ hồ. Bởi vì ngủ một giấc quá sâu nên cổ họng có chút khô khốc
- Mẹ, mẹ à...
Không có tiếng trả lời
Cuốn tiểu thuyết The Walking Dead vẫn còn nằm gọn trong tay, Lâm Tư Diễn chống tay nâng cơ thể mệt mỏi ngồi dậy.
Nhìn ánh dương buổi chiều nhiểm đỏ cả bầu trời ngoài cửa sổ trong lòng Lâm Tư Diễn dâng lên một nổi bồn chồn khó tả, bên ngoài không còn là tiếng xe cộ ồn ào như mọi khi thay vào đó là tiếng dương cầm du dương êm ái
Ruốt cuộc Lâm Tư Diễn cũng phát giác ra điều không đúng. Căn phòng này không phải của cô, phòng cô vốn không có cửa sổ.
Không đúng,.. rõ ràng lúc nãy cô còn nghe giọng nói của mẹ phàn nàn bên cạnh
-Mẹ...? mẹ à..
Lâm Tư Diễn từ hỏi khẽ đến gọi to, bất an trong lòng ngày càng rỏ rệt, thân thể xiên vẹo chạy nhanh đến cửa phòng lao xuống cầu thang nhanh như chớp đã đứng ở trước cái cổng màu trắng.
Xung quanh là những ngôi nhà lớn nhỏ mang phong cách Châu âu xen lẫn truyền thống. Mặt đường sạch sẽ lát gạch cho người đi bộ, cây xanh được trồng thẳng tắp trên lối đi. Mọi thứ rõ ràng cho thấy nơi này là khu biệt lập của tầng lớp “có tiền“. Lâm Tư Diễn không hiểu chuyện gì xảy ra, trong đầu cô tràn ngập thắc mắc cùng lo sợ, đây là nơi nào, tại sao cô ở đây, cha và mẹ đang ở đâu,..
Cứ vừa đi vừa chạy, lúc ngó quanh dáo dát Lâm Tư Diễn lê tấm thân mệt mỏi của mình cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi
Tài xế thấy cô đã thắt dây an toàn xong liền hỏi
- Tiểu thư muốn đến nơi nào?
- Đến đường Điểu Ong, khu chợ Vãn Lâm
Tài xế nhíu mày liếc nhìn cô gái qua chiếc gương
- Tôi chưa từng nghe đến khu chợ nào có tên như vậy, có phải cô nhầm lẫn chổ nào rồi không?
Trong lòng Lâm Tư Diễn ngày càng sợ hãi
- Sao lại nhầm được chứ, đó là nơi tôi sống từ nhỏ đến lớn...
Lại thấy sắc mặt tài xế có chút “không chịu nổi” ánh mắt nhìn cô như kẻ tâm thần, liền nuốt khan lấy lại bình tĩnh hỏi
- Vậy trước tiên, chú có thể cho tôi biết nơi này là nơi nào không
- Đây là khu đô thị Bắc Khánh
Lâm Tư Diễn lúng túng, Bắc Khánh? rõ ràng cô chưa từng nghe qua, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào
- Có thể nói bao quát ở phạm vi rộng hơn được không?
Tài xế nhíu mày
- Ví dụ?
- Đây là thành phố nào?.
Trong lòng tuy nghi hoặc cô gái này có phải trốn ra từ viện tâm thần hay không, nhưng tài xế vẫn như củ trả lời
- Hiện tại chúng ta đang ở thủ đô Bắc An
Bắc An.. Bắc An... aaa cô không thể nghĩ ra được cái tên này xuất hiện ở một quốc gia nào
Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán từng trận đổ xuống, bên tai chỉ nghe tiếng thúc dục của tài xế
- Này cô, ruốt cuộc cô muốn đi đâu
Sau khi bình tâm lại Lâm Tư Diễn mở cửa xe, cũng không thèm nói tiếng xin lỗi, chạy ngược lại vào trong khu đô thị biệt lập kia
Quãng đường trở về dường như lại xa hơn, bởi vì cô vốn không hề biết đường, điều duy nhất Lâm Tư Diễn nhớ được chính là hình dáng của ngôi nhà kia
Trên đường Lâm Tư Diễn không ngừng suy nghĩ ruốt cuộc điều gì đã xảy ra trong lúc cô đang ngủ. Rõ ràng lúc đó cô còn nghe tiếng nói của mẹ, tại sao vừa mở mắt lại ở nơi này.
Bắt cóc ư? Không. Có ai bắt cóc lại để con tin trong khu đô thị biệt lập lại còn không khóa cửa, chắc hẳn tên này còn giàu hơn nhà cô đấy chứ
Hơn nữa dường như có một điều rất khủng khiếp đang diễn ra. Khu đô thị Bắc Khánh, thủ đô Bắc An một địa danh xa lạ mà cô chưa từng nghe qua...
Tiếng dương cầm văng vẵng êm dịu lúc nãy giờ chợt trở nên khó nghe, réo rắt và chói tai. Sự bất ổn trong lòng Lâm Tư Diễn ngày một tăng dần. Chiếc cổng màu trắng phía trước mặt vẫn như lúc cô tung cửa chạy đi, một cánh cửa mở toang chốc chốc lại đung đưa theo gió. Sắc trời đã tối hơn lúc nãy, lúc này tiếng dương cầm dừng lại khiến cô tịnh tâm lại không ít
Ngôi nhà này so với các hàng xóm bên cạnh quả thật không cao cấp bằng. Lâm Tư Diễn lần mò trong ánh sáng ít ỏi từ đèn điện bên ngoài tìm được công tắc điện trong nhà. Cô nhanh mắt thấy được chiếc điện thoại bàn mang đậm chất cổ kiểu Anh
Lạch cạch...
Tại sao lại không được...
Lạch cạch... Rõ ràng đây là số điện thoại của gia đình cô mà, tại sao lại không liên lạc được. Chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Tư Diễn nóng nảy quay số, động tác ngày càng thô bạo, nước mắt cũng đã chảy xuống, trong lúc cô sắp nấc lên thành tiếng thì bỗng sau lưng phát ra động tĩnh. Tiếng bước chân ngày càng gần, bóng người in trên tường bao phủ xuống người cô
- Cô muốn gọi cho ai?
- Tôi...
Người thanh niên mặc một chiếc sơ mi trắng, tay áo săn đến khủy tay, trên vai hắn đeo một chiếc balo màu đen. Khuôn mặt đẹp trai nhưng cái hất cằm hết sức bất cần và kiêu ngạo
- Đứng lên
Đầu óc Lâm Tư Diễn bắt đầu xoay chuyển, hắn là chủ nhân của căn nhà này. Nhìn dáng vẻ này, cùng lắm chỉ là học sinh trung học
Trong lòng tuy hoang man nhưng cô biết rỏ, hiện tại tốt nhất là im lặng cái gì cũng không nên hỏi. Trực giác cho cô biết, điều kì lạ gì đó đang xảy đến với cô
Tên thanh niên đẹp trai xách một bọc nilon in nhãn hiệu C.Mart - một siêu thị lạ hoắc. Hắn đưa túi thực phẩm cho cô, cái cằm kiêu ngạo hất về phía nhà bếp.
Lâm Tư Diễn đương nhiên hiểu ý cậu thanh niên, cô đón nhận ánh mắt "thật chậm chạp" đầy gay gắt của hắn sau đó đi về phía phòng bếp. Không phải là Lâm Tư Diễn tiếp nhận điều kì lạ này quá nhanh, nhưng đã 6 giờ tối rồi, bụng cô cũng đã lên án không ngừng.
Người thanh niên nhìn chằm chằm vào món ăn duy nhất trên bàn, khóe mắt liếc qua Lâm Tư Diễn có chút kì lạ
- Haha, cậu đừng nhìn tôi như vậy. Trời cũng đã tối rồi, cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi
Lăng Lam Phi trầm lặng không nói, gắp một ít cá trên dĩa bỏ vào miệng chậm rãi nhấm nháp, khóe môi vểnh lên độ cong nhỏ
- Không tệ
- Hả... khụ. Lâm Tư Diễn đang ra sức lùa cơm chợt nghe âm thanh phát ra từ người đối diện liền không kịp phản ứng
Lăng Lam phi nhíu mày, từ khi nào mà người chị gái này lại có điệu bộ tự nhiên như vậy trước mặt cậu.
- Ít nhất, đây cũng được xem là một bữa ăn đúng nghĩa mà cô làm được từ lúc... cha mẹ chúng ta qua đời
Lâm Tư Diễn thoáng kinh ngạc, rất nhanh chóng cô bắt được điểm mấu chốt trong câu nói. "cha mẹ chúng ta". Nhưng thắc mắc này cố giấu nhẹm lại, nhẫn nhịn cho đến lúc dùng xong bữa ăn.
Theo trí nhớ, Lâm Tư Diễn trở lại căn phòng lúc cô vừa tỉnh lại. Cuốn The Walking Dead bất động nằm trên mặt bàn, thậm chí góc sách cô làm dấu vẫn y nguyên như cũ. Lâm Tư Diễn chợt phát giác, từ lúc cô phát hiện mình ở nơi này chỉ có quyển sách là vật quen thuộc của cô
Từng trang giấy đánh nhẹ lên ngón tay, âm thanh loạt xoạt đưa suy nghĩ của Lâm Tư Diễn trở về.
Bịch...
Hít một ngụm khí lớn, Lâm Tư Diễn run rẫy cúi người nhặt lại cuốn sách.
Trang đầu tiên
Từng dòng chữ màu đen hiện trên nền giấy vàng nhạt dần dần biến mất, giống như nhà sản xuất in thiếu vậy, tờ giấy sạch sẽ không lưu lại bất kì dấu vết nào. Lâm Tư Diễn lục lại trí nhớ, trang đầu tiên chính là miêu tả quang cảnh của một khu đô thị mang màu sắc Châu âu, đẹp đẽ, tĩnh lặng mà u ám. Cô sợ hãi đọc nhanh một trang bất kì trong quyển sách, cô cần một thứ để chứng thực những gì đang xảy ra.
Lâm Tư Diễn khởi động máy tính sẵn có trong phòng, trong lòng cô đã khẳng định 70% rồi, kết quả chỉ còn lại chỉ là muốn chắc chắn hơn thôi
Lạch cạch...
từ khóa " Thiên đô" một trong những địa danh được The Walking Dead nhắc đến. Trên màn hình deskop hiện lên hình ảnh những con đường, những tượng đài hùng vĩ to lớn. Các bài bào nói về Thiên đô hoàn toàn giống như những gì trong cuốn sách đã miêu tả, không chút xê xích
Lâm Tư Diễn buông lỏng cánh tay, đồng tử trống rỗng nhìn vào màn hình. Đây là một yếu tố vượt qua mọi logic thần kì. Cô đã xuyên qua cuốn tiểu thuyết đầy kinh dị
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook