Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ Thập Niên 70
-
4: Ngoại Tình 4
Cửa bị đẩy ra thật mạnh, đôi dã uyên ương trong phòng nghe được tiếng động thì xoay đầu, lập tức nhìn thấy một bóng người vọt vào.
“A!” Lâm Phương kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng đẩy Vương Vinh Võ ra, dùng chăn đơn bọc lại thân thể trần trụi.
Cô ta đang muốn mặc quần áo, tay mới đụng đến quần áo, người đã vọt tới trước mặt, giơ tay hung hăng quăng cái tát lên mặt cô.
“Bốp!”
Một cái tát này dùng hết toàn bộ sức lực của dì nhỏ, đánh đến mức mặt Lâm Phương hơi nghiêng qua, bên lỗ tai còn hơi ù.
“Sao cháu lại không biết xấu hổ như vậy?!”
Vương Vinh Võ đang chiến với Lâm Phương đến hứng khởi thì bỗng nhiên bị đẩy ra, còn chưa kịp tức giận đã nhìn thấy có người vọt vào, trong lòng thực sự rất hoảng, thứ đồ vật dưới thân kia nháy mắt đã mềm xuống.
Thời gian này bên ngoài rất nghiêm khắc đối với quan hệ nam nữ, hai người xảy ra loại quan hệ này mà bị thọc ra ngoài chính là tội lưu manh, phải bị mang bảng tên quỳ diễu hành khắp phố!
Nghĩ đến tương lai khủng bố đen tối phía trước, Vương Vinh Võ tức khắc hốt hoảng không thôi, vừa lăn vừa bò xuống giường, xách theo cái quần tròng lên trên người, sau đó lập tức muốn chạy trốn.
Dì nhỏ chỉ lo mắng Lâm Phương không để ý đến anh ta, việc này làm cho Vương Vinh Võ dâng lên một chút hy vọng.
Anh ta xách theo giày ôm quần áo, vội vã chạy đến cửa, vừa quay người lại đã đụng phải người nào đó.
Người bị đụng phải ai u một tiếng ngã trên mặt đất, ngáng mất đường chạy của Vương Vinh Võ.
Anh ta nhìn mặt của người nọ, trên mặt một mảnh thê lương, môi run run, khó có thể tin mở miệng: “Mẹ……”
Nhà họ Lâm vô cùng lộn xộn.
Sau khi Vương Vinh Võ và Lâm Phương bị từng người mẹ đánh thì quỳ song song nhau trên mặt đất.
Mẹ Lâm che ngực thở dài, khuôn mặt Tần Quan Quỳnh nhăn nhó khó chịu, dì nhỏ và Lâm Niệm ngồi cùng nhau, dì nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
Tần Quan Quỳnh trừng con trai, tầm mắt đảo qua Lâm Phương quỳ gối bên cạnh, trong lòng vô cùng phiền chán.
Bà ta quay đầu nhìn về phía Lâm Niệm, dịu giọng nói: “Niệm Niệm, cháu đừng tức giận, việc này dì chắc chắn sẽ cho cháu một công đạo.
”
Vương Vinh Võ đôi tay chống đầu gối, ngẩng gương mặt tràn đầy dấu bàn tay liếc nhìn về phía Lâm Niệm.
Thật ra mà nói, lúc ban đầu Vương Vinh Võ từng thích Lâm Niệm.
Lâm Niệm là nữ thần trong cảm nhận của vô số chàng trai trẻ tuổi trong khu người nhà, vẻ ngoài cô đẹp, tính cách cũng tốt, đọc sách lợi hại, nghe nói còn từng phát biểu văn chương trên báo chí.
Có thể đính hôn với cô, Vương Vinh Võ nói ra ngoài cũng cảm thấy hãnh diện.
Khi mới vừa đính hôn có một thời gian Vương Vinh Võ rất kích động, nhưng sau khi đính hôn thái độ của Lâm Niệm đối với anh ta không hề thân thiết gần gũi hơn, mà vẫn như cũ là dáng vẻ không nóng không lạnh kia.
Vương Vinh Võ mặt nóng dán mông lạnh hai lần, nhiệt tình tan hết, chỉ cảm thấy cô quá cứng nhắc nhàm chán không thú vị, vừa lúc lúc này Lâm Phương cố ý tiếp cận, hai người ăn nhịp với nhau, lập tức thông đồng lăn cùng một chỗ.
Lêu lổng với Lâm Phương nhiều rồi, Vương Vinh Võ cảm thấy Lâm Niệm trở thành chướng ngại vật cần phải loại bỏ giữa hai người bọn họ.
Nhưng hiện tại gièm pha bị phát hiện, anh ta quỳ trên mặt đất, lại nghĩ tới điểm tốt của Lâm Niệm, anh ta đột nhiên hối hận về hành động lúc trước của mình.
“Niệm Niệm……”
Lâm Niệm dựa vào dì nhỏ, nghe vậy liếc mắt nhìn qua một cái, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.
“Niệm Niệm anh xin lỗi,” Vương Vinh Võ xin lỗi: “Anh chỉ là nhất thời bị mê muội, em tha thứ cho anh lần này đi……”
Lâm Phương bên cạnh nghe vậy kinh hãi, Vương Vinh Võ đây là có ý gì? Chuẩn bị xách quần chạy lấy người à, ném tất cả trách nhiệm lên đầu cô ta sao?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook