Cuộc Sống Của Trí Huệ
-
Chương 8
Qua mùa đông, thời tiết dần dần ấm áp, trong phủ người nào thì bận việc của người đấy. Tổ phụ trừ bỏ hưu mộc đều rất ít ở trong phủ. Nhị thúc dần dần cũng bận bịu, luôn ra phủ, lúc trước còn ngày ngày đến chỗ ta hỏi việc học, mấy ngày nay ngay cả mặt cũng chưa được nhìn thấy.
Tháng ba cuối mùa xuân, là thời điểm nữ quyến các phủ lui tới thường xuyên, các loại thiếp ‘Ngắm hoa’, ‘Thưởng đào’, ‘Thưởng Xuân’ đủ loại được đưa vào phủ. Nhị thẩm thì ai đến cũng không cự tuyệt, ngày ngày việc chân không chạm đất, luôn chuẩn bị đi tham gia phó ước, nếu là ở xa, thậm chí trời chưa sáng đã ra phủ.
Lúc nhị thúc, nhị thẩm không ở trong phủ, ta là trưởng tỉ phải giúp đỡ chăm sóc đệ muội. Trí Duệ đã bảy tuổi, đã thành bộ dáng của một tiểu đại nhân không cần quá quan tâm, Trí Lễ mới vỡ lòng không lâu, trong đầu óc nhỏ trừ bỏ chơi vui thì không còn gì khác, các bài tập tiên sinh đưa ra cơ bản là hắn làm không xong, tiểu muội Trí Nghi trời sinh thể nhược hàng ngày đều oa ở trong lòng bà vú, hai tuổi mới đi đường ổn.
A mỗ thực không quen nhìn phương thức giáo dục của ta, nàng luôn luôn khuyên ta không cần cứ nghĩ mang đệ muội chơi đùa phải lấy bài tập tiên sinh ra làm mấu chốt. Ta nói không thông với nàng, nên cũng không giải thích nhiều. Hôm nay đáp ứng Trí Lễ cùng hắn chơi xếp gỗ, lỡ hẹn cũng không phải thói quen của ta.
Đang chơi cao hứng, biểu tình A mỗ ngưng trọng đi vào. Xem ra có chuyện quan trọng cần bẩm báo, ta bảo Trí Duệ xem chừng Trí Lễ, lại cho bà vú ôm Trí Nghi đi xuống, xác nhận mọi chuyện ổn thỏa mới hỏi A mỗ là chuyện gì?
A mỗ nói “Nhị hoàng tử phi mất?”
Ta chấn động “Làm sao có thể?” Mới tuần trước nhị thẩm đi tham gia hoa xuân yến của nàng.
A mỗ nói “Trên đường đi Tĩnh An Tự, nhị hoàng tử phi bị phục kích trúng hai tên bỏ mình”
Ta hít một ngụm khí lạnh, người nào càn rỡ mà kín đáo như thế, dám mưu sát nhị hoàng tử phi? Nghĩ đến nhị thúc, người đã nhiều ngày đều ở phủ nhị hoàng tử, ta nắm chặt tay áo của A mỗ “Có tin tức của nhị thúc không?” A mỗ vỗ tay ta an ủi nói “A Niếp đừng lo lắng, nhị công tử không sao”
Lo sợ bất an đợi một đêm, A mỗ nói nhi thúc và nhị thẩm hồi phủ, ta hỏi tổ phụ đâu? A mỗ nói, bị lưu lại trong cung. Ta thoáng thở dài nhẹ một hơi lập tức đi gặp nhị thúc. Nhị thẩm đang hầu hạ nhị thúc dùng cơm, thấy ta vội đón lại đây, nắm tay ta đau lòng nói “Huệ nhi sợ hãi đi?” Lại phân phó nha hoàn thêm bát đũa “Biết con còn chưa ăn, đến đây, cùng ăn chung với nhị thúc”
Cơm canh rất đơn giản cháo trắng, bánh bao và mấy món ăn sáng. Nhị thúc vẫy tay để cho ta ngồi xuống bên cạnh người “Ăn nhanh đi”
Ta làm sao nuốt trôi?
Nhị hoàng tử phi bị giết, thuyết minh đoạt đích đã diễn ra gay cấn, nhị hoàng tử không giấu được. “Nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại câu tổn hại” (ý tứ lợi ích gắn chặt nhau, có lợi cùng cùng có lợi mà xui thì cùng xui). Từ lúc nhị thúc vào phủ nhị hoàng tử làm tiểu thư kí ngày đó, hai bên vinh nhục đều bị buộc cùng nhau.
Xưa nay hoàng tử chi tranh đều là mưa máu gió tanh. Sự kiện lần này, nhị hoàng tử là người bị hại nhất định hoàng đế có điều thương tiếc không thiếu được gấp bội vinh sủng. Phàm là người hiểu biết lịch sử, vinh sủng càng thịnh nguy cơ càng sâu. Lúc này nhị thúc bình an, vậy lần sau thì thế nào?
Ta không dám nghĩ.
Nhị thúc thấy ta ngơ ngác nhìn người, không cầm đũa, có chút kì quái “Huệ nhi, sao vậy?”
Ta bắt lấy tay nhị thúc, cầu nói “Nhị thúc, người cùng tổ phụ đều từ quan được không? Chúng ta về nhà làm ruộng”
Nhị thúc nghe xong dở khóc dở cười, nói với nhị thẩm “Phú Chi, quả nhiên đứa nhỏ này bị sợ hãi”
Nhị thẩm an ủi vỗ đầu vai của ta.
Thấy bọn họ không cho là đúng, ta có chút sốt ruột, đầu nóng lên đều đem những gì nghĩ đã nói ra. Nhị thúc thần sắc không rõ nhìn ta, không nói được một lời. Cho đến khi thấy thần sắc nhị thẩm khẩn trương phái hạ nhân đi ra ngoài, ta mới giật mình thấy mình vừa rồi đã nói gì vội vàng im miệng “Nhị thúc..con..con…” Ta không biết nên giải thích hành vi của mình như thế nào?
Nhị thúc cười, biểu tình như không nghe thấy, gắp cho ta một cái bánh bao nói “Ăn nhanh đi”
Liên tục mấy ngày, ta trằn trọc khó ngủ.
Ngày nhị hoàng tử phi bị giết, Triệu Doãn phụ trách thống trị khu vực Kinh Đô đang bẩm báo với hoàng thượng về công việc trị an. Tin tức truyền tới hoàng đế tức giận, bách quan khiếp sợ, Triệu Doãn sợ tớ bức chết ngất tại đương trường.
Thiên tử giận dữ, xác chết trăm ngàn người đổ máu ngàn dặm. Hoàng đế giao trách nhiệm cho Triệu Doãn đứng đầu quan viên lớn nhỏ trong nha phủ tróc nã hung phạm quy án, chết sống không luận. Hoàng Thành dấy lên huyết vũ tinh phong.
Lại một đêm không ngủ, sáng sớm rời giường A mỗ đã hoảng sợ “A Niếp, sao mắt đen thế này?”
Ta miễn cưỡng cười cười “Không sao, có thể là ngủ không ngon”
A mỗ đau lòng trách cứ “Con, đứa nhỏ này tâm sự nhiều, lại còn lo lắng, chuyện bên ngoài chúng ta quản không được”
Ta thở dài “Con chỉ lo tổ phụ và nhị thúc”
A mỗ nói “Lão gia và nhị gia đều có an bày, con lo lắng cũng không dùng được”
Đương nhiên ta biết chính là tâm tình khống chế không được.
Dùng xong điểm tâm, A mỗ khuyên ta ngủ thêm lát nữa. Nghĩ lại cũng không có việc gì, liền đồng ý. Vừa nằm xuống một lát, A mỗ vội tiến vào nói tổ phụ phái người truyền ta đi qua.
Trong thư phòng, tổ phụ đang viết cái gì, nhị thúc ở một bên mài mực. Thấy ta tới, tổ phụ ý bảo ta ngồi xuống, nhị thúc ý vị thâm trường liếc mắt nhìn ta một cái. Trong lòng ta có chút bất an, đầu óc vận động nhanh chóng đoán xem tổ phụ tìm ta có chuyện gì. Vòng vo vài vòng nghĩ không ra, trong phủ nếu có chuyện ta có thể nói cũng chỉ là cầu tình giúp Trí Duệ giảm chút công khóa, cái khác…
Điện quang chạy qua, ta nghĩ đến nhị thẩm từng nói, tâm run lợi hại chẳng lẽ là việc hôn nhân?
Ta giương mắt nhìn tổ phụ, người viết xong một tờ lại viết thêm một tờ… Nhất thời không có ý dừng lại. Ta đứng ngồi không yên, tâm can cơ hồ nhảy đến cổ họng. Cảm giác như qua vạn năm, cuối cùng tổ phụ cũng buông bút. Nhị thúc cẩn thận thu thập trang giấy, xong mọi việc, tổ phụ nhìn ta hỏi “Huệ nhi nhiều ngày nay ăn ngủ như thế nào?”
Ta cung kính đáp “Rất tốt ạ”
Thấy tổ phụ cười dài nhìn ta, ta mới nhớ đến mình đỉnh một đôi mắt mèo đi đến, nhất thời có chút quẫn.
Tổ phụ nói “Huệ nhi đọc sách không sai”
Lời này làm ta có chút không hiểu, không biết tiếp lời như thế nào.
Nhị thúc ở một bên nói “Huệ Niếp nhi đề điểm, nhị thúc đã nói cho tổ phụ”
Ta đổ mồ hôi.
Tổ phụ lại nói “Huệ nhi thích xem <Cửu Châu tạp kí>?”
Ta nhìn trộm nhị thúc, tổ phụ luôn không thích ta xem mấy loại tạp thư như thế này, chẳng lẽ vì việc này mà tìm ta?
Nhị thúc cho ta một cái mỉm cười yên tâm.
Ta bình tĩnh trả lời “Lúc rảnh cũng lật vài tờ”
“Nga?” Tổ phụ hỏi “Xem qua mấy lần?”
Ta đành nói thật “5 lần”
Tổ phụ nói “Như thế, Huệ nhi có biết Vân Châu hay không?”
Ta gật đầu, nghĩ lại trả lời “Vân Châu là chỗ gần Vân Chi, núi rừng hoang dã, khí hậu ôn nhuận nhưng cũng nhiều chướng khí” Là đất hoang trong truyền thuyết. Tổ phụ vuốt râu mỉm cười gật đầu, hiển nhiên thật vừa lòng đáp án của ta, người nhìn ta ý vị thâm trường nói “Nhà chúng ta có khối đất ở Vân Châu, nhiều năm không có người quản, nếu con muốn gieo trồng liền mang theo Trí Duệ đi đi”
Ta sửng sốt.
Tổ phụ quyết định là không có người nghi ngờ, cũng không có người dám nghi ngờ. Đương nhiên ta cũng không tin tổ phụ cho ta và Trí Duệ đi Vân Châu là đ trồng trọt, một cái tiểu thư mười ba tuổi, một cái thiếu gia bảy tuổi, đi đất hoang làm nông dân? Cười chết người.
Cổ đại ra cửa không giống hiện đại cầm cái thẻ là chạy hết thiên hạ. Kinh Thành cách Vân Châu xa ngàn dặm, lấy hành trình của trẻ em phụ nữ ít nhất phải đi ba tháng. Ăn mặc, đi đứng sơ sót cái nào đều không được. Bởi vì lần đầu tiên ta ra cửa, hơn nữa lại đi xa như thế A mỗ rất lo lắng, nàng hận không thể đóng gói cả cái xe của ta để mang đi.
Nhìn phòng rỗng tuếch cùng tràn đầy mười mấy cái thùng trong viện, ta trợn mắt há hốc mồm “A mỗ, không phải con nói chỉ mang theo mấy bộ quần áo tắm rửa cùng ít vật nhỏ là được rồi sao?” A mỗ lắc đầu “A Niếp, ở nhà thì ngàn ngày cũng tốt, ra đường mọi sự đều khó chỉ mang chút này sao được?”
Ta đầu đều lớn, nên chuẩn bị hành trang mấy ngày trước nhị thẩm đã chuẩn bị thỏa đáng, chẳng qua ta bảo A mỗ chuẩn bị nội y, đồ dùng linh tinh gì đó thôi, nào biết lão thái thái này làm ra trận thế lớn như vậy “A mỗ, dù người nói có lí, vậy người nói xem nhiều đồ thế này làm sao dẫn theo?”
A mỗ không lên tiếng.
Mặc dù tổ phụ và nhị thúc chưa công đạo rõ ràng, nhưng ta và nhị thẩm đều hiểu, thời kì trốn chạy mẫn cảm lí do có đường hoàng thế nào cũng sẽ bị người nhớ thương. Đi Vân Châu lần này, núi cao đường xa, tuy có nhị thúc đi cùng và một ít cao nhân hộ tống nhưng điệu thấp mới là vương đạo.
Ta bắt A mỗ đem mấy thứ này trả lại nguyên dạng, nàng lẩm bẩm không chịu. Ta uy hiếp nói nếu nàng không nghe, lần này không cho nàng đi theo. A mỗ lập tức thi hành. Nguyên bản ta chỉ tính toán dẫn theo một người, ý tứ của nhị thẩm là không cho A mỗ đi theo, nói nàng lớn tuổi trên đường xóc nảy mệt nhọc, đến lúc đó không biết là ai hầu hạ ai.
Ta thấy có đạo lí, ai hầu hạ ai không trọng yếu, mấu chốt là A mỗ không chịu được xóc nảy, có cái không hay xảy ra ta thật không có thuốc hối hận để ăn. Vì thế liền nói với A mỗ đi Vân Châu không dẫn nàng theo, nàng phải ở nhà cho thật tốt chờ ta trở về để cho Tử Hà đi với ta là được.
A mỗ vừa nghe, mặc kệ, quấn quít lấy ta khóc lóc nỉ non tìm cái chết. Ta bị nàng nháo không còn cách nào đành thỏa hiệp. Nhị thẩm bảo ta nghĩ kĩ, ta nói không cần. Nhị thẩm thấy ta đã quyết định, trầm ngầm nói A mỗ đi theo cũng được nhưng Tử Hà cũng phải đi theo.
Định ra ngày tốt có thể đi xa sau ta đi tìm mẫu thân chào tạm biệt. Mẫu thân thực bình tĩnh cũng không nói thêm cái gì, cho ta tràng hạt người đang đeo, dặn ta bảy ngày viết một phong thư cho người. Ta nói được, khi ra phật đường xoay người nhìn lại người, mẫu thân khóc như núi đổ.
Tổ mẫu kéo tay ta và Trí Duệ, nhìn cái này xem cái kia, miệng thì tâm can khóc, thiếu chút nữa không hút kịp không khí. Nhị thẩm vừa thấy, này không được đừng đem tổ mẫu khóc ra chuyện. Vì thế cấp tam thẩm một cái ánh mắt, tam thẩm biết nặng nhẹ, vội chuyển hướng câu chuyện nói vài ba câu đã dỗ tổ mẫu đi nghỉ ngơi.
Bóng đêm mờ mịt, năm chiếc xe ngựa cùng một đội hộ vệ từ trong phủ từ từ xuất phát ra khỏi thành.
Tháng ba cuối mùa xuân, là thời điểm nữ quyến các phủ lui tới thường xuyên, các loại thiếp ‘Ngắm hoa’, ‘Thưởng đào’, ‘Thưởng Xuân’ đủ loại được đưa vào phủ. Nhị thẩm thì ai đến cũng không cự tuyệt, ngày ngày việc chân không chạm đất, luôn chuẩn bị đi tham gia phó ước, nếu là ở xa, thậm chí trời chưa sáng đã ra phủ.
Lúc nhị thúc, nhị thẩm không ở trong phủ, ta là trưởng tỉ phải giúp đỡ chăm sóc đệ muội. Trí Duệ đã bảy tuổi, đã thành bộ dáng của một tiểu đại nhân không cần quá quan tâm, Trí Lễ mới vỡ lòng không lâu, trong đầu óc nhỏ trừ bỏ chơi vui thì không còn gì khác, các bài tập tiên sinh đưa ra cơ bản là hắn làm không xong, tiểu muội Trí Nghi trời sinh thể nhược hàng ngày đều oa ở trong lòng bà vú, hai tuổi mới đi đường ổn.
A mỗ thực không quen nhìn phương thức giáo dục của ta, nàng luôn luôn khuyên ta không cần cứ nghĩ mang đệ muội chơi đùa phải lấy bài tập tiên sinh ra làm mấu chốt. Ta nói không thông với nàng, nên cũng không giải thích nhiều. Hôm nay đáp ứng Trí Lễ cùng hắn chơi xếp gỗ, lỡ hẹn cũng không phải thói quen của ta.
Đang chơi cao hứng, biểu tình A mỗ ngưng trọng đi vào. Xem ra có chuyện quan trọng cần bẩm báo, ta bảo Trí Duệ xem chừng Trí Lễ, lại cho bà vú ôm Trí Nghi đi xuống, xác nhận mọi chuyện ổn thỏa mới hỏi A mỗ là chuyện gì?
A mỗ nói “Nhị hoàng tử phi mất?”
Ta chấn động “Làm sao có thể?” Mới tuần trước nhị thẩm đi tham gia hoa xuân yến của nàng.
A mỗ nói “Trên đường đi Tĩnh An Tự, nhị hoàng tử phi bị phục kích trúng hai tên bỏ mình”
Ta hít một ngụm khí lạnh, người nào càn rỡ mà kín đáo như thế, dám mưu sát nhị hoàng tử phi? Nghĩ đến nhị thúc, người đã nhiều ngày đều ở phủ nhị hoàng tử, ta nắm chặt tay áo của A mỗ “Có tin tức của nhị thúc không?” A mỗ vỗ tay ta an ủi nói “A Niếp đừng lo lắng, nhị công tử không sao”
Lo sợ bất an đợi một đêm, A mỗ nói nhi thúc và nhị thẩm hồi phủ, ta hỏi tổ phụ đâu? A mỗ nói, bị lưu lại trong cung. Ta thoáng thở dài nhẹ một hơi lập tức đi gặp nhị thúc. Nhị thẩm đang hầu hạ nhị thúc dùng cơm, thấy ta vội đón lại đây, nắm tay ta đau lòng nói “Huệ nhi sợ hãi đi?” Lại phân phó nha hoàn thêm bát đũa “Biết con còn chưa ăn, đến đây, cùng ăn chung với nhị thúc”
Cơm canh rất đơn giản cháo trắng, bánh bao và mấy món ăn sáng. Nhị thúc vẫy tay để cho ta ngồi xuống bên cạnh người “Ăn nhanh đi”
Ta làm sao nuốt trôi?
Nhị hoàng tử phi bị giết, thuyết minh đoạt đích đã diễn ra gay cấn, nhị hoàng tử không giấu được. “Nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại câu tổn hại” (ý tứ lợi ích gắn chặt nhau, có lợi cùng cùng có lợi mà xui thì cùng xui). Từ lúc nhị thúc vào phủ nhị hoàng tử làm tiểu thư kí ngày đó, hai bên vinh nhục đều bị buộc cùng nhau.
Xưa nay hoàng tử chi tranh đều là mưa máu gió tanh. Sự kiện lần này, nhị hoàng tử là người bị hại nhất định hoàng đế có điều thương tiếc không thiếu được gấp bội vinh sủng. Phàm là người hiểu biết lịch sử, vinh sủng càng thịnh nguy cơ càng sâu. Lúc này nhị thúc bình an, vậy lần sau thì thế nào?
Ta không dám nghĩ.
Nhị thúc thấy ta ngơ ngác nhìn người, không cầm đũa, có chút kì quái “Huệ nhi, sao vậy?”
Ta bắt lấy tay nhị thúc, cầu nói “Nhị thúc, người cùng tổ phụ đều từ quan được không? Chúng ta về nhà làm ruộng”
Nhị thúc nghe xong dở khóc dở cười, nói với nhị thẩm “Phú Chi, quả nhiên đứa nhỏ này bị sợ hãi”
Nhị thẩm an ủi vỗ đầu vai của ta.
Thấy bọn họ không cho là đúng, ta có chút sốt ruột, đầu nóng lên đều đem những gì nghĩ đã nói ra. Nhị thúc thần sắc không rõ nhìn ta, không nói được một lời. Cho đến khi thấy thần sắc nhị thẩm khẩn trương phái hạ nhân đi ra ngoài, ta mới giật mình thấy mình vừa rồi đã nói gì vội vàng im miệng “Nhị thúc..con..con…” Ta không biết nên giải thích hành vi của mình như thế nào?
Nhị thúc cười, biểu tình như không nghe thấy, gắp cho ta một cái bánh bao nói “Ăn nhanh đi”
Liên tục mấy ngày, ta trằn trọc khó ngủ.
Ngày nhị hoàng tử phi bị giết, Triệu Doãn phụ trách thống trị khu vực Kinh Đô đang bẩm báo với hoàng thượng về công việc trị an. Tin tức truyền tới hoàng đế tức giận, bách quan khiếp sợ, Triệu Doãn sợ tớ bức chết ngất tại đương trường.
Thiên tử giận dữ, xác chết trăm ngàn người đổ máu ngàn dặm. Hoàng đế giao trách nhiệm cho Triệu Doãn đứng đầu quan viên lớn nhỏ trong nha phủ tróc nã hung phạm quy án, chết sống không luận. Hoàng Thành dấy lên huyết vũ tinh phong.
Lại một đêm không ngủ, sáng sớm rời giường A mỗ đã hoảng sợ “A Niếp, sao mắt đen thế này?”
Ta miễn cưỡng cười cười “Không sao, có thể là ngủ không ngon”
A mỗ đau lòng trách cứ “Con, đứa nhỏ này tâm sự nhiều, lại còn lo lắng, chuyện bên ngoài chúng ta quản không được”
Ta thở dài “Con chỉ lo tổ phụ và nhị thúc”
A mỗ nói “Lão gia và nhị gia đều có an bày, con lo lắng cũng không dùng được”
Đương nhiên ta biết chính là tâm tình khống chế không được.
Dùng xong điểm tâm, A mỗ khuyên ta ngủ thêm lát nữa. Nghĩ lại cũng không có việc gì, liền đồng ý. Vừa nằm xuống một lát, A mỗ vội tiến vào nói tổ phụ phái người truyền ta đi qua.
Trong thư phòng, tổ phụ đang viết cái gì, nhị thúc ở một bên mài mực. Thấy ta tới, tổ phụ ý bảo ta ngồi xuống, nhị thúc ý vị thâm trường liếc mắt nhìn ta một cái. Trong lòng ta có chút bất an, đầu óc vận động nhanh chóng đoán xem tổ phụ tìm ta có chuyện gì. Vòng vo vài vòng nghĩ không ra, trong phủ nếu có chuyện ta có thể nói cũng chỉ là cầu tình giúp Trí Duệ giảm chút công khóa, cái khác…
Điện quang chạy qua, ta nghĩ đến nhị thẩm từng nói, tâm run lợi hại chẳng lẽ là việc hôn nhân?
Ta giương mắt nhìn tổ phụ, người viết xong một tờ lại viết thêm một tờ… Nhất thời không có ý dừng lại. Ta đứng ngồi không yên, tâm can cơ hồ nhảy đến cổ họng. Cảm giác như qua vạn năm, cuối cùng tổ phụ cũng buông bút. Nhị thúc cẩn thận thu thập trang giấy, xong mọi việc, tổ phụ nhìn ta hỏi “Huệ nhi nhiều ngày nay ăn ngủ như thế nào?”
Ta cung kính đáp “Rất tốt ạ”
Thấy tổ phụ cười dài nhìn ta, ta mới nhớ đến mình đỉnh một đôi mắt mèo đi đến, nhất thời có chút quẫn.
Tổ phụ nói “Huệ nhi đọc sách không sai”
Lời này làm ta có chút không hiểu, không biết tiếp lời như thế nào.
Nhị thúc ở một bên nói “Huệ Niếp nhi đề điểm, nhị thúc đã nói cho tổ phụ”
Ta đổ mồ hôi.
Tổ phụ lại nói “Huệ nhi thích xem <Cửu Châu tạp kí>?”
Ta nhìn trộm nhị thúc, tổ phụ luôn không thích ta xem mấy loại tạp thư như thế này, chẳng lẽ vì việc này mà tìm ta?
Nhị thúc cho ta một cái mỉm cười yên tâm.
Ta bình tĩnh trả lời “Lúc rảnh cũng lật vài tờ”
“Nga?” Tổ phụ hỏi “Xem qua mấy lần?”
Ta đành nói thật “5 lần”
Tổ phụ nói “Như thế, Huệ nhi có biết Vân Châu hay không?”
Ta gật đầu, nghĩ lại trả lời “Vân Châu là chỗ gần Vân Chi, núi rừng hoang dã, khí hậu ôn nhuận nhưng cũng nhiều chướng khí” Là đất hoang trong truyền thuyết. Tổ phụ vuốt râu mỉm cười gật đầu, hiển nhiên thật vừa lòng đáp án của ta, người nhìn ta ý vị thâm trường nói “Nhà chúng ta có khối đất ở Vân Châu, nhiều năm không có người quản, nếu con muốn gieo trồng liền mang theo Trí Duệ đi đi”
Ta sửng sốt.
Tổ phụ quyết định là không có người nghi ngờ, cũng không có người dám nghi ngờ. Đương nhiên ta cũng không tin tổ phụ cho ta và Trí Duệ đi Vân Châu là đ trồng trọt, một cái tiểu thư mười ba tuổi, một cái thiếu gia bảy tuổi, đi đất hoang làm nông dân? Cười chết người.
Cổ đại ra cửa không giống hiện đại cầm cái thẻ là chạy hết thiên hạ. Kinh Thành cách Vân Châu xa ngàn dặm, lấy hành trình của trẻ em phụ nữ ít nhất phải đi ba tháng. Ăn mặc, đi đứng sơ sót cái nào đều không được. Bởi vì lần đầu tiên ta ra cửa, hơn nữa lại đi xa như thế A mỗ rất lo lắng, nàng hận không thể đóng gói cả cái xe của ta để mang đi.
Nhìn phòng rỗng tuếch cùng tràn đầy mười mấy cái thùng trong viện, ta trợn mắt há hốc mồm “A mỗ, không phải con nói chỉ mang theo mấy bộ quần áo tắm rửa cùng ít vật nhỏ là được rồi sao?” A mỗ lắc đầu “A Niếp, ở nhà thì ngàn ngày cũng tốt, ra đường mọi sự đều khó chỉ mang chút này sao được?”
Ta đầu đều lớn, nên chuẩn bị hành trang mấy ngày trước nhị thẩm đã chuẩn bị thỏa đáng, chẳng qua ta bảo A mỗ chuẩn bị nội y, đồ dùng linh tinh gì đó thôi, nào biết lão thái thái này làm ra trận thế lớn như vậy “A mỗ, dù người nói có lí, vậy người nói xem nhiều đồ thế này làm sao dẫn theo?”
A mỗ không lên tiếng.
Mặc dù tổ phụ và nhị thúc chưa công đạo rõ ràng, nhưng ta và nhị thẩm đều hiểu, thời kì trốn chạy mẫn cảm lí do có đường hoàng thế nào cũng sẽ bị người nhớ thương. Đi Vân Châu lần này, núi cao đường xa, tuy có nhị thúc đi cùng và một ít cao nhân hộ tống nhưng điệu thấp mới là vương đạo.
Ta bắt A mỗ đem mấy thứ này trả lại nguyên dạng, nàng lẩm bẩm không chịu. Ta uy hiếp nói nếu nàng không nghe, lần này không cho nàng đi theo. A mỗ lập tức thi hành. Nguyên bản ta chỉ tính toán dẫn theo một người, ý tứ của nhị thẩm là không cho A mỗ đi theo, nói nàng lớn tuổi trên đường xóc nảy mệt nhọc, đến lúc đó không biết là ai hầu hạ ai.
Ta thấy có đạo lí, ai hầu hạ ai không trọng yếu, mấu chốt là A mỗ không chịu được xóc nảy, có cái không hay xảy ra ta thật không có thuốc hối hận để ăn. Vì thế liền nói với A mỗ đi Vân Châu không dẫn nàng theo, nàng phải ở nhà cho thật tốt chờ ta trở về để cho Tử Hà đi với ta là được.
A mỗ vừa nghe, mặc kệ, quấn quít lấy ta khóc lóc nỉ non tìm cái chết. Ta bị nàng nháo không còn cách nào đành thỏa hiệp. Nhị thẩm bảo ta nghĩ kĩ, ta nói không cần. Nhị thẩm thấy ta đã quyết định, trầm ngầm nói A mỗ đi theo cũng được nhưng Tử Hà cũng phải đi theo.
Định ra ngày tốt có thể đi xa sau ta đi tìm mẫu thân chào tạm biệt. Mẫu thân thực bình tĩnh cũng không nói thêm cái gì, cho ta tràng hạt người đang đeo, dặn ta bảy ngày viết một phong thư cho người. Ta nói được, khi ra phật đường xoay người nhìn lại người, mẫu thân khóc như núi đổ.
Tổ mẫu kéo tay ta và Trí Duệ, nhìn cái này xem cái kia, miệng thì tâm can khóc, thiếu chút nữa không hút kịp không khí. Nhị thẩm vừa thấy, này không được đừng đem tổ mẫu khóc ra chuyện. Vì thế cấp tam thẩm một cái ánh mắt, tam thẩm biết nặng nhẹ, vội chuyển hướng câu chuyện nói vài ba câu đã dỗ tổ mẫu đi nghỉ ngơi.
Bóng đêm mờ mịt, năm chiếc xe ngựa cùng một đội hộ vệ từ trong phủ từ từ xuất phát ra khỏi thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook