Cuộc Sống Của Trí Huệ
-
Chương 3
Phụ thân đã trở về, có được tính là chuyện tốt hay không?
“A Niếp, lão gia cho truyền con đến thư phòng”. A mỗ tiến vào đánh vỡ suy nghĩ của ta.
A mỗ là bà vú của mẫu thân, hầu hạ mẫu thân lớn lên là quản sự bà tử đắc lực bên cạnh mẫu thân. Từ lúc mẫu thân không hỏi thế sự A mỗ chính thức bị nhị thẩm điều đến bên người ta, trở thành người ta tín nhiệm nhất, thân cận nhất. Vì có phân tình cảm với mẫu thân, A mỗ đối với ta như thân sinh, ta cũng mười phần tôn kính nàng.
Đột nhiên ta phản ứng không kịp, hỏi nàng “Đi thư phòng làm gì?”
A mỗ nói “A cha con đã về, giờ đang ở thư phòng của lão gia, nhị công tử cũng ở đó. Đi nhanh đi”
Ta vỗ vỗ đầu, sao lại quên mất việc này?
Ra cửa viện, thấy nhị thẩm đứng ở bên ngoài. Ta hỏi “Thẩm đang đợi con sao?”
Nhị thẩm gật nhẹ đầu, đến gần cầm tay ta nói dẫn ta đến thư phòng tổ phụ. Ta giật mình, nhị thẩm quan tâm ta chưa bao giờ thua mẫu thân. Đến gần thư phòng nhị thẩm dừng chân lại nói tổ phụ chưa truyền người đi vào thì không được tốt, người hỏi ta vào một mình có sợ hay không? Ta lắc đầu thâm tâm nói, có cái gì phải sợ? Nhị thẩm yên tâm.
Thị tì dẫn đường đi ra.
Nhị thẩm khom người vuốt lại quần áo cho ta, lo lắng dặn dò “Phải ngoan chút, đừng chọc giận tổ phụ”
Ta gật gật đầu.
Trong thư phòng có bốn người, trừ bỏ tổ phụ, nhị thúc và phụ thân đang quỳ, thì gần cửa có một vị nam tử xa lạ, dáng người hắn cao lớn thân thể khỏe mạnh, dưới đầu tóc trắng rối tung là khuôn mặt tuyệt sắc không thua gì phụ thân, quần áo hắc y hơn nữa khí chất uy nghiêm tăng thêm vài phần khí khách cho hắn.
Ta âm thầm kinh ngạc, hắn là ai?
Nam tử thấy ta nhìn hắn không chuyển mắt, trong mắt hắn hiện lên chút ngạc nhiên, theo đó khóe miệng giơ lên cho ta một cái cười nhẹ ôn hòa. Ta lễ phép trả lễ. Nam tử hơi giật mình, không biết có phải là chưa thấy qua tiểu cô nương có lễ lại lớn mật như vậy hay không.
“Huệ Niếp nhi, lại đây” Nhị thúc thấy ta đứng bất động ở cửa, cho là ta sợ hãi nên vẫy tay cho ta đến cạnh người. Ta thu hồi ánh mắt đang nhìn nam tử, không yên lòng đi qua. Nhị thúc kéo tay ta, nói với tổ phụ “Phụ thân, xem như vì Huệ Niếp nhi, người cho huynh trưởng đứng lên đi”
Nhị thúc nói xong, phụ thân ngước mắt lên nhìn ta. Ta giả bộ sợ hãi, ôm chặt cánh tay nhị thúc trốn tránh không nhìn hắn. Tất nhiên, tổ phụ chưa hết giận, trừng mắt nhìn phụ thân không để ý đến nhị thúc. Nhị thúc đành nói “Phụ thân, Huệ Niếp nhi đang chờ hành lễ với huynh trưởng”
Tổ phụ nhìn sang ta đang là ‘một bộ dáng đáng thương’, thở dài một hơi vẫy vẫy tay, ý bảo phụ thân đứng lên.
Chắc là vì quỳ lâu lắm, phụ thân đứng lên lại lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống. Nam tử đầu bạc tay nhanh mắt lẹ, đỡ người trong nháy mắt. Ta kinh hãi, là một cái cao nhân? Từ lúc bước vào cửa đến bây giờ, ta luôn bất động thanh sắc chú ý hắn nhưng vẫn không thấy rõ hắn làm cách nào mà từ ngoài cửa chuyển đến bên người phụ thân.
Phụ thân suy yếu rúc vào người nam tử đầu bạc, người đầu bạc ôn nhu vỗ vai phụ thân vẻ mặt an ủi. Ta kinh ngạc nhìn một màn ân ái trước mắt, đầu không thuần khiết nghĩ đến một khả năng, hình ảnh hài hòa tình cảm như vậy, trừ phi là quan hệ bọn họ là…
Ta không dám nghĩ tiếp.
Xưa nay tuy có những từ như nam phong (thích đồng tính nam), tiền triều cũng có nói đến phế đế thích đồng nam, nhưng từ ngữ là từ ngữ, truyền thuyết là truyền thuyết. Nếu là thực tế xuất hiện tại nhà nào thì gia tộc đó tuyệt đối là mang nhục nhã.
Quả nhiên, tổ phụ thấy phụ thân cùng nam tử đầu bạc gắn bó tướng ôi, càng giận dữ, nâng tay chỉ ta, lớn tiếng quát phụ thân “Nghiệp chướng, người còn mặt mà trở về sao? Có mặt mũi gì mà làm phụ thân Niếp nhi?” Phụ thân nghe tổ phụ nhắc đến ta, giống như chợt tỉnh mộng, vội đẩy ra nam tử đầu bạc, ánh mắt hoảng loạn nhìn ta.
Nói thật, giờ phút này trong lòng ta đầy phức tạp. Nếu nói oán phụ thân, kì thật cũng chưa đến nỗi oán, hiện đại có câu gì nhỉ, tình yêu đích thực không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giới tính. Nói không oán phụ thân, cũng không hoàn toàn không sao cả, nếu tình yêu của bọn họ là đáng giá ca ngợi, vậy sự tồn tại của mẫu thân và ta không phải thực đáng chê cười?
Phụ thân vẫy tay về phía ta, môi hơi động “A Niếp…”
Ta nhìn hắn, không phản ứng gì.
Nhị thúc ngồi xổm xuống dỗ ta “Huệ Niếp nhi, đến cấp a cha hành lễ”
Nhị thúc nói thì phải nghe.
Ta ngoan ngoãn tiêu sái đến trước mặt phụ thân, cúi đầu hành lễ.
Phụ thân nâng ta dậy, thốt lên “A Niếp” rồi gắt gao ôm ta vào lòng.
Ta bị ôm thở không nổi, muốn giãy dụa, đột nhiên cảm thấy hai má ẩm ướt nóng bỏng.
Cảm giác toan chát trong lòng, phụ thân cũng sẽ khóc sao.
Nếu ta nhớ không lầm thì đây là lần thứ 2 kể từ khi sinh ra ta được gặp phụ thân. Sao có thể nhớ sai được? Hai lần cũng nhớ không rõ thì ta đâm đầu mà chết đi cho xong. A mỗ nói phụ thân thành thân với mẫu thân là do lĩnh chỉ thành thân, duyên phận là do mấy năm trước vào dịp ngày sinh của thái hậu, hoàng đế hạ chỉ cho quần thần cùng chung vui, các phủ thân thuộc gặp nhau trong cung yến, không biết vì sao hoàng đế chỉ hôn cho mẫu thân và phụ thân.
Ta không tin vì A mỗ chỉ nói chuyện tốt, hoàng đế tứ hôn là đại sự làm sao có thể không có nguyên nhân? Ta hỏi tình hình cụ thể, A mỗ ấp úng không chịu nói rõ. Ta hỏi tới, nàng nhìn ta như nhìn yêu quái. Ta cũng đành ngậm miệng, hài tử mười tuổi nếu biết quá sớm là ai thì cũng phải hoài nghi.
Ta không biết mẫu thân có biết chuyện phụ thân về phủ hay không, dù sao thì ta cũng không chạy đến nói cho người. Hỏi A mỗ có nói hay không? Nàng thở dài lắc đầu. Chuyện phụ thân là cấm kị trong phủ đương nhiên không có vài người được biết. Tuy ta không nói rõ cho A mỗ điều ta đoán trong lòng, nhưng ta nghĩ nhất định là nàng biết.
Phụ thân không vào viện lúc trước người ở, tổ phụ phạt người quỳ ở từ đường tạ tội với liệt tổ liệt tông. Ba ngày, nghe nói một ngày chỉ đưa chút cơm nước. Nam tử đầu bạc chẳng biết đi đâu, lấy thân phận của hắn mà vào ở trong phủ là trăm ngàn lần không có khả năng. Nghĩ đến lần đầu gặp phụ thân, đôi mắt kia yên lặng nhìn về phía phòng ngủ cười buồn.
Phút chốc, ta hiểu được.
Nghĩ rằng, có lẽ phụ thân cũng thực khổ.
Lại nghĩ, kì thật người khổ nhất hẳn là ta, nếu người phụ thân yêu là nam nhân, vậy ta đến đây như thế nào?
Mẫu thân là có người khác?
Ông trời ơi! Đánh chết ta đi! Đừng nói mẫu thân không có khả năng, nếu nàng có khả năng, tổ phụ cũng không có khả năng cho một nghiệt chủng sống sót, huống chi mặt ta như là đúc ra từ khuôn mặt của phụ thân.
Thật muốn chết người.
Chẳng lẽ mẫu thân dùng thủ đoạn gì để lên giường của phụ thân….
Sau đó...liền….
Làm cho phụ thân oán hận, thẳng đến ta ba tuổi phụ thân mới bằng lòng gặp ta?
Nghĩ không ra! Thật là nghĩ không ra!.
“Tiểu Huệ nhi rung đùi đắc ý là đang nghĩ đến cái gì?” Đang hết sức phân thần, một cái thanh âm ôn nhu xa lạ vang ở bên tai.
Tuy xa lạ nhưng lập tức ta đoán được là ai.
Quay đầu nhìn lại. Quả nhiên!
Đầu bạc nam tử đi chậm rãi đến gần ta.
Ta vội nhìn quanh trái, phải.
Nam tử mỉm cười “Tiểu Huệ nhi đừng vội, quanh đây không có người nào”
Ta yên âm thầm thả hơi, yên lòng.
Cũng không hỏi hắn đem A mỗ và bọn nha đầu đi đâu, trực giác bảo ta tin hắn không thương tổn các nàng là được.
Nam tử không đợi đón tiếp, bản thân tự ngồi xuống, chủ động rót trà.
Uống xong lại nhìn ta, mỉm cười nói “Tiểu Huệ nhi quả là không phải đứa nhỏ tầm thường”
Lời này không đầu không đuôi, chẳng lẽ nhị thẩm khen ta sớm tuệ đã viết thành truyện truyền lưu hết cả đại giang Nam Bắc?
Nam tử giải thích “Nếu là nữ nhi bình thường giờ này đã bị dọa ngất rồi”
Ta âm thầm hối hận, hắn nói đúng, ta trấn định như vậy làm sao là phản ứng của đứa nhỏ bình thường?
Nam tử nhìn ta “Thường được nghe a cha con nhắc tới con”
Ta tỏ vẻ hoài nghi “A cha nhớ rõ ta sao?”
Nam tử ôn hòa cười “Đương nhiên nhớ rõ, con là nữ nhi của hắn, làm sao không nhớ rõ?”
Ta mới không tin.
Nam tử nói “Trong lòng tiểu Huệ nhi có hận a cha không?”
Ta gật gật đầu, hận; ngẫm lại, dường như cũng không đến mức như vậy, vì thế lại lắc đầu.
Nam tử khó hiểu “Huệ nhi gật đầu rồi lại lắc đầu là ý như thế nào?”
Ta nói thực “Không biết” Trong lòng rất mâu thuẫn.
Nam tử ngẩn người.
Lại rót thêm hai chung trà, nam tử vẻ mặt lầm bầm lầu bầu nói “Ta gọi là Trần Phong”
Trần gì? Phong gì?
Dường như nam tử có thể đọc được khúc mắc trong lòng ta, giải thích “Hồng trần có yêu, không tha đời sau, đành phải đóng băng trái tim”
Cho nên mới tự hào là Trần Phong sao?
Nhìn mặt hắn cô đơn ưu thương, không biết vì sao nhưng lòng ta dâng lên một cảm giác đồng tình. Trần Phong thấy ta không nói lời nào, lại rót một chung trà, ngửa đầu uống cạn, biểu tình chua xót kia dường như không phải là uống nước mà là rượu nồng độ cao. Ta có chút không đành lòng, muốn nói cái gì an ủi hắn, nhưng lại nghĩ đến tuổi tác của mình, cảm thấy cái gì nghe cũng không hiểu thì tốt hơn.
Trần Phong chỉ chỉ tóc mình, nói “Tiểu Huệ nhi, sợ ta không?”
Ta lắc lắc đầu, tóc như tuyết rất tuấn tú.
Biểu tình của Trần Phong hơi thả lỏng, vươn hai tay về phía ta, ôn nhu nói “Tiểu Huệ nhi cho ta ôm một cái được không?”
Có cái gì mà không thể!
Ta đi qua, Trần Phong ôm ta vào lòng.
Trên người của hắn có mùi rất dễ chịu.
Một cơn buồn ngủ tới đột nhiên, ta ách xì một cái.
Trần Phong ở bên tai nói cái gì đấy…
Ta không để ý, trước khi ngủ ta mơ mơ màng màng nghĩ một vấn đề: Hắn và phụ thân, ai là công, ai là thụ?
“A Niếp, lão gia cho truyền con đến thư phòng”. A mỗ tiến vào đánh vỡ suy nghĩ của ta.
A mỗ là bà vú của mẫu thân, hầu hạ mẫu thân lớn lên là quản sự bà tử đắc lực bên cạnh mẫu thân. Từ lúc mẫu thân không hỏi thế sự A mỗ chính thức bị nhị thẩm điều đến bên người ta, trở thành người ta tín nhiệm nhất, thân cận nhất. Vì có phân tình cảm với mẫu thân, A mỗ đối với ta như thân sinh, ta cũng mười phần tôn kính nàng.
Đột nhiên ta phản ứng không kịp, hỏi nàng “Đi thư phòng làm gì?”
A mỗ nói “A cha con đã về, giờ đang ở thư phòng của lão gia, nhị công tử cũng ở đó. Đi nhanh đi”
Ta vỗ vỗ đầu, sao lại quên mất việc này?
Ra cửa viện, thấy nhị thẩm đứng ở bên ngoài. Ta hỏi “Thẩm đang đợi con sao?”
Nhị thẩm gật nhẹ đầu, đến gần cầm tay ta nói dẫn ta đến thư phòng tổ phụ. Ta giật mình, nhị thẩm quan tâm ta chưa bao giờ thua mẫu thân. Đến gần thư phòng nhị thẩm dừng chân lại nói tổ phụ chưa truyền người đi vào thì không được tốt, người hỏi ta vào một mình có sợ hay không? Ta lắc đầu thâm tâm nói, có cái gì phải sợ? Nhị thẩm yên tâm.
Thị tì dẫn đường đi ra.
Nhị thẩm khom người vuốt lại quần áo cho ta, lo lắng dặn dò “Phải ngoan chút, đừng chọc giận tổ phụ”
Ta gật gật đầu.
Trong thư phòng có bốn người, trừ bỏ tổ phụ, nhị thúc và phụ thân đang quỳ, thì gần cửa có một vị nam tử xa lạ, dáng người hắn cao lớn thân thể khỏe mạnh, dưới đầu tóc trắng rối tung là khuôn mặt tuyệt sắc không thua gì phụ thân, quần áo hắc y hơn nữa khí chất uy nghiêm tăng thêm vài phần khí khách cho hắn.
Ta âm thầm kinh ngạc, hắn là ai?
Nam tử thấy ta nhìn hắn không chuyển mắt, trong mắt hắn hiện lên chút ngạc nhiên, theo đó khóe miệng giơ lên cho ta một cái cười nhẹ ôn hòa. Ta lễ phép trả lễ. Nam tử hơi giật mình, không biết có phải là chưa thấy qua tiểu cô nương có lễ lại lớn mật như vậy hay không.
“Huệ Niếp nhi, lại đây” Nhị thúc thấy ta đứng bất động ở cửa, cho là ta sợ hãi nên vẫy tay cho ta đến cạnh người. Ta thu hồi ánh mắt đang nhìn nam tử, không yên lòng đi qua. Nhị thúc kéo tay ta, nói với tổ phụ “Phụ thân, xem như vì Huệ Niếp nhi, người cho huynh trưởng đứng lên đi”
Nhị thúc nói xong, phụ thân ngước mắt lên nhìn ta. Ta giả bộ sợ hãi, ôm chặt cánh tay nhị thúc trốn tránh không nhìn hắn. Tất nhiên, tổ phụ chưa hết giận, trừng mắt nhìn phụ thân không để ý đến nhị thúc. Nhị thúc đành nói “Phụ thân, Huệ Niếp nhi đang chờ hành lễ với huynh trưởng”
Tổ phụ nhìn sang ta đang là ‘một bộ dáng đáng thương’, thở dài một hơi vẫy vẫy tay, ý bảo phụ thân đứng lên.
Chắc là vì quỳ lâu lắm, phụ thân đứng lên lại lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống. Nam tử đầu bạc tay nhanh mắt lẹ, đỡ người trong nháy mắt. Ta kinh hãi, là một cái cao nhân? Từ lúc bước vào cửa đến bây giờ, ta luôn bất động thanh sắc chú ý hắn nhưng vẫn không thấy rõ hắn làm cách nào mà từ ngoài cửa chuyển đến bên người phụ thân.
Phụ thân suy yếu rúc vào người nam tử đầu bạc, người đầu bạc ôn nhu vỗ vai phụ thân vẻ mặt an ủi. Ta kinh ngạc nhìn một màn ân ái trước mắt, đầu không thuần khiết nghĩ đến một khả năng, hình ảnh hài hòa tình cảm như vậy, trừ phi là quan hệ bọn họ là…
Ta không dám nghĩ tiếp.
Xưa nay tuy có những từ như nam phong (thích đồng tính nam), tiền triều cũng có nói đến phế đế thích đồng nam, nhưng từ ngữ là từ ngữ, truyền thuyết là truyền thuyết. Nếu là thực tế xuất hiện tại nhà nào thì gia tộc đó tuyệt đối là mang nhục nhã.
Quả nhiên, tổ phụ thấy phụ thân cùng nam tử đầu bạc gắn bó tướng ôi, càng giận dữ, nâng tay chỉ ta, lớn tiếng quát phụ thân “Nghiệp chướng, người còn mặt mà trở về sao? Có mặt mũi gì mà làm phụ thân Niếp nhi?” Phụ thân nghe tổ phụ nhắc đến ta, giống như chợt tỉnh mộng, vội đẩy ra nam tử đầu bạc, ánh mắt hoảng loạn nhìn ta.
Nói thật, giờ phút này trong lòng ta đầy phức tạp. Nếu nói oán phụ thân, kì thật cũng chưa đến nỗi oán, hiện đại có câu gì nhỉ, tình yêu đích thực không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giới tính. Nói không oán phụ thân, cũng không hoàn toàn không sao cả, nếu tình yêu của bọn họ là đáng giá ca ngợi, vậy sự tồn tại của mẫu thân và ta không phải thực đáng chê cười?
Phụ thân vẫy tay về phía ta, môi hơi động “A Niếp…”
Ta nhìn hắn, không phản ứng gì.
Nhị thúc ngồi xổm xuống dỗ ta “Huệ Niếp nhi, đến cấp a cha hành lễ”
Nhị thúc nói thì phải nghe.
Ta ngoan ngoãn tiêu sái đến trước mặt phụ thân, cúi đầu hành lễ.
Phụ thân nâng ta dậy, thốt lên “A Niếp” rồi gắt gao ôm ta vào lòng.
Ta bị ôm thở không nổi, muốn giãy dụa, đột nhiên cảm thấy hai má ẩm ướt nóng bỏng.
Cảm giác toan chát trong lòng, phụ thân cũng sẽ khóc sao.
Nếu ta nhớ không lầm thì đây là lần thứ 2 kể từ khi sinh ra ta được gặp phụ thân. Sao có thể nhớ sai được? Hai lần cũng nhớ không rõ thì ta đâm đầu mà chết đi cho xong. A mỗ nói phụ thân thành thân với mẫu thân là do lĩnh chỉ thành thân, duyên phận là do mấy năm trước vào dịp ngày sinh của thái hậu, hoàng đế hạ chỉ cho quần thần cùng chung vui, các phủ thân thuộc gặp nhau trong cung yến, không biết vì sao hoàng đế chỉ hôn cho mẫu thân và phụ thân.
Ta không tin vì A mỗ chỉ nói chuyện tốt, hoàng đế tứ hôn là đại sự làm sao có thể không có nguyên nhân? Ta hỏi tình hình cụ thể, A mỗ ấp úng không chịu nói rõ. Ta hỏi tới, nàng nhìn ta như nhìn yêu quái. Ta cũng đành ngậm miệng, hài tử mười tuổi nếu biết quá sớm là ai thì cũng phải hoài nghi.
Ta không biết mẫu thân có biết chuyện phụ thân về phủ hay không, dù sao thì ta cũng không chạy đến nói cho người. Hỏi A mỗ có nói hay không? Nàng thở dài lắc đầu. Chuyện phụ thân là cấm kị trong phủ đương nhiên không có vài người được biết. Tuy ta không nói rõ cho A mỗ điều ta đoán trong lòng, nhưng ta nghĩ nhất định là nàng biết.
Phụ thân không vào viện lúc trước người ở, tổ phụ phạt người quỳ ở từ đường tạ tội với liệt tổ liệt tông. Ba ngày, nghe nói một ngày chỉ đưa chút cơm nước. Nam tử đầu bạc chẳng biết đi đâu, lấy thân phận của hắn mà vào ở trong phủ là trăm ngàn lần không có khả năng. Nghĩ đến lần đầu gặp phụ thân, đôi mắt kia yên lặng nhìn về phía phòng ngủ cười buồn.
Phút chốc, ta hiểu được.
Nghĩ rằng, có lẽ phụ thân cũng thực khổ.
Lại nghĩ, kì thật người khổ nhất hẳn là ta, nếu người phụ thân yêu là nam nhân, vậy ta đến đây như thế nào?
Mẫu thân là có người khác?
Ông trời ơi! Đánh chết ta đi! Đừng nói mẫu thân không có khả năng, nếu nàng có khả năng, tổ phụ cũng không có khả năng cho một nghiệt chủng sống sót, huống chi mặt ta như là đúc ra từ khuôn mặt của phụ thân.
Thật muốn chết người.
Chẳng lẽ mẫu thân dùng thủ đoạn gì để lên giường của phụ thân….
Sau đó...liền….
Làm cho phụ thân oán hận, thẳng đến ta ba tuổi phụ thân mới bằng lòng gặp ta?
Nghĩ không ra! Thật là nghĩ không ra!.
“Tiểu Huệ nhi rung đùi đắc ý là đang nghĩ đến cái gì?” Đang hết sức phân thần, một cái thanh âm ôn nhu xa lạ vang ở bên tai.
Tuy xa lạ nhưng lập tức ta đoán được là ai.
Quay đầu nhìn lại. Quả nhiên!
Đầu bạc nam tử đi chậm rãi đến gần ta.
Ta vội nhìn quanh trái, phải.
Nam tử mỉm cười “Tiểu Huệ nhi đừng vội, quanh đây không có người nào”
Ta yên âm thầm thả hơi, yên lòng.
Cũng không hỏi hắn đem A mỗ và bọn nha đầu đi đâu, trực giác bảo ta tin hắn không thương tổn các nàng là được.
Nam tử không đợi đón tiếp, bản thân tự ngồi xuống, chủ động rót trà.
Uống xong lại nhìn ta, mỉm cười nói “Tiểu Huệ nhi quả là không phải đứa nhỏ tầm thường”
Lời này không đầu không đuôi, chẳng lẽ nhị thẩm khen ta sớm tuệ đã viết thành truyện truyền lưu hết cả đại giang Nam Bắc?
Nam tử giải thích “Nếu là nữ nhi bình thường giờ này đã bị dọa ngất rồi”
Ta âm thầm hối hận, hắn nói đúng, ta trấn định như vậy làm sao là phản ứng của đứa nhỏ bình thường?
Nam tử nhìn ta “Thường được nghe a cha con nhắc tới con”
Ta tỏ vẻ hoài nghi “A cha nhớ rõ ta sao?”
Nam tử ôn hòa cười “Đương nhiên nhớ rõ, con là nữ nhi của hắn, làm sao không nhớ rõ?”
Ta mới không tin.
Nam tử nói “Trong lòng tiểu Huệ nhi có hận a cha không?”
Ta gật gật đầu, hận; ngẫm lại, dường như cũng không đến mức như vậy, vì thế lại lắc đầu.
Nam tử khó hiểu “Huệ nhi gật đầu rồi lại lắc đầu là ý như thế nào?”
Ta nói thực “Không biết” Trong lòng rất mâu thuẫn.
Nam tử ngẩn người.
Lại rót thêm hai chung trà, nam tử vẻ mặt lầm bầm lầu bầu nói “Ta gọi là Trần Phong”
Trần gì? Phong gì?
Dường như nam tử có thể đọc được khúc mắc trong lòng ta, giải thích “Hồng trần có yêu, không tha đời sau, đành phải đóng băng trái tim”
Cho nên mới tự hào là Trần Phong sao?
Nhìn mặt hắn cô đơn ưu thương, không biết vì sao nhưng lòng ta dâng lên một cảm giác đồng tình. Trần Phong thấy ta không nói lời nào, lại rót một chung trà, ngửa đầu uống cạn, biểu tình chua xót kia dường như không phải là uống nước mà là rượu nồng độ cao. Ta có chút không đành lòng, muốn nói cái gì an ủi hắn, nhưng lại nghĩ đến tuổi tác của mình, cảm thấy cái gì nghe cũng không hiểu thì tốt hơn.
Trần Phong chỉ chỉ tóc mình, nói “Tiểu Huệ nhi, sợ ta không?”
Ta lắc lắc đầu, tóc như tuyết rất tuấn tú.
Biểu tình của Trần Phong hơi thả lỏng, vươn hai tay về phía ta, ôn nhu nói “Tiểu Huệ nhi cho ta ôm một cái được không?”
Có cái gì mà không thể!
Ta đi qua, Trần Phong ôm ta vào lòng.
Trên người của hắn có mùi rất dễ chịu.
Một cơn buồn ngủ tới đột nhiên, ta ách xì một cái.
Trần Phong ở bên tai nói cái gì đấy…
Ta không để ý, trước khi ngủ ta mơ mơ màng màng nghĩ một vấn đề: Hắn và phụ thân, ai là công, ai là thụ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook