Cuộc Sống Bình Thường Của Thực Thể Vô Thượng
-
C7: Không Làm Gì Cả.
Ọt... Ọt...
- Aiya, chết thật. Trời đã tối như vậy rồi sao? Mải đi dạo chơi ngắm cảnh phố phường mà quên mất thời gian để cái bụng nó biểu tình mất rồi. Không biết quanh đây có quán ăn nào không nhỉ. -- (Ouma)
Ouma vừa lẩm bẩm, suy nghĩ. Do mải đi dạo xung quanh khu phố cậu quên mầt không để ý thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi cái bụng lên tiếng biểu tình thì cậu để ý là trời đã về tối. Trong khi đi tìm xem có quán ăn nào ở xung quanh không, cậu không hề hay biết rằng ở sắp có một chuyện cực kỳ nghiêm trọng xảy ra mà nó còn liên quan đến cậu, nhưng cho dù có biết thì với tính cách của cậu, cậu cũng chả thèm tâm mấy cái chuyện đó.
Lúc này ở khu dinh thự của gia tộc Kurosagi, trong phòng khách, trưởng tộc gia tộc Kurosagi đang tiếp đãi một người vô cùng quan trọng với họ, đó là một người thanh niên trông cực kỳ tuấn tú.
- Vậy trăm sự nhờ ngài. Ngài Hamura. -- (?)
- Cứ giao cho ta. Nhất định ta sẽ không để xảy chuyện ngoài ý muốn đâu. Nhóc yên tâm đi. -- (Kurosagi Hamura)
- Có ngài bảo đảm là cháu yên tâm rồi. Vậy cháu xin phép được ra về. -- (?)
- Để ta tiễn nhóc ra cửa. -- (Kurosagi Hamura)
Kurosagi Hamura là trưởng tộc đương nhiệm hiện tại của gia tộc Kurosagi, hiện tại ông đang là một tiên vương trung kỳ, tuy ông không phải là tộc trưởng mạnh nhất trong các đời trưởng tộc từ trước đến nay của gia tộc nhưng thực lực cũng cực kỳ mạnh, chỉ có các trưởng tộc đời trước mới đánh lại được ông. Và ông cũng là ông nội của cậu nhóc Kurosagi Ouma ( khônh phải anh main đâu 😆 ), đồng thời ông cũng là người đầu tiên lên tiếng trục xuất cậu khỏi gia tộc, vứt bỏ cậu không hề thương tiếc ngay biết cậu chỉ là một phế vật.
Sau khi tiễn người thanh niên đó ra cửa, ông quay trở lại phòng khách ngồi xuống đệm nhâm nhi tách trà của mình. Ngay khi vừa đặt tách trà xuống, ông nghe thấy bước chân chạy về phía này, cách cửa phóng khách bị kéo ra, một người con gái xông vào với bộ mặt vô cùng hốt hoảng.
- Trưởng tộc, không hay rồi! có chuyện vô cùng nghiêm trọng mà ngài nhất định phải biết! -- (?)
Nhìn bộ hoảng hốt của cô gái khi xông vào, ông cũng không để ý gì, ông điềm đạm nói :
- Ồ, Hanna đấy à? Việc ta giao đã làm xong chưa? Mà có cái vẻ mặt hốt hoảng đó là sao vậy? -- (Kurosagi Hamura)
Kurosagi Hanna là một những cao thủ có thực lực khá là mạnh của gia tộc, và cô cũng chính là người đã theo dõi Ouma. Khi cô được trưởng tộc Hamura đi xử lí một việc ở thành phố Koren, tình cờ thay chỗ cô đến để xử lí công việc lại ở gần học viện Hokuto, nơi Ouma đang theo học. Sau khi xử lí xong xuôi việc giao, cô chuẩn bị trở về gia tộc để báo cáo thì trên đường đi cô đi ngang chỗ cổng khu vực lớp phép thuật vô tình nghe được một số chuyện về Ouma từ các học viện đang ra về.
Nghe được như vậy cô không khỏi kinh ngạc, tên phế vật bị gia tộc vứt bỏ đột nhiên trở nên cực kỳ mạnh mẽ, không tin điều đó là thật nên cô đã gọi và hỏi một số học viên, sau khi chắc chắn đó chính là tên phế vật Kurosagi Ouma thì cô quyết định theo dõi xem có đúng là thực lực của tên phế vật đó đột nhiên trở nên mạnh mẽ như những gì cô nghe từ các học viên không. Lấp ở một góc gần cổng chờ đợi Ouma đi ra, ngay khi cô thấy cậu đang đi ra từ cổng thì cô liền lặng lẽ theo dõi cậu từ xa.
Trong lúc theo dõi Ouma cô còn thấy có một đám người cũng âm thầm bám theo cậu, khi cô thấy cậu đi vào một hẻm vắng vẻ và đám người kia cũng bám theo thì cô biết ngay là cậu đã phát hiện ra chúng rồi dẫn dụ chúng vào con hẻm đó xử lí chúng, nhưng cô nghĩ là một mình tên đó không thể nào đánh hết đám người kia được dù sao thực lực của cái đám đó cũng không hề yếu, nếu làm vậy chả phải là tự tìm chết sao. Thấy khó hiểu nên cô liền tìm một tòa nhà cao tầng ở gần con hẻm đó, và rồi từ đỉnh tòa nhà nhìn xuống cô thấy toàn bộ những gì diễn ra trong con hẻm đó.
Chứng kiến việc Ouma chỉ giơ tay hướng về phía cái đám người đang xông đến chỗ cậu rồi nắm tay lại khiến cho toàn bộ đám người đó bốc hơi tan biến hoàn toàn chỉ còn đúng 2 người khiến cô vô cùng bàng hoàng và sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy. Từ những gì cô nhìn thấy, cô hoàn toàn tin rằng thực lực của Ouma bây giờ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn đáng sợ hơn cả những gì cô đã nghe trước đó.
Thấy Ouma đã bỏ đi cô liền thở phào nhẹ nhõm, lấy lại bình tĩnh, sau khi ổn định lại tinh thần cô lập tức phi hành với tốc độ nhanh nhất của bản thân nhanh chóng trở về gia tộc báo cáo với trưởng tộc về chuyện này vì cô lo sợ rằng Ouma sẽ trở thành một mối tai họa lớn đối với gia tộc.
- Dạ, việc ngài giao cho tôi đã xử lí xong xuôi hết rồi ạ. -- (Kurosagi Hanna)
- Vậy thì tốt. -- (Kurosagi Hamura)
- Nhưng tôi còn phát hiện được một chuyện vô đáng sợ khác nữa. Có khi nó còn liên quan đến sự tồn vong của cả gia tộc. -- (Kurosagi Hanna)
Nghe Hanna nói như vậy khiến Hamura không khỏi đanh mặt lại, ông nói :
- Ngươi có biết mình vừa nói gì không? Liên quan đến sự tồn vong của cả gia tộc? Ngươi có tỉnh táo không vậy? -- (Kurosagi Hamura)
- Tôi biết mình đang nói gì. Và hiện tại tôi đang cực tỉnh táo hơn bao giờ hết. -- (Kurosagi Hanna)
Nhìn thái độ cực kỳ nghiêm túc như vậy của Hanna, sự khó chịu của Hamura đã bớt đi phần nào.
- Trước tiên ngươi hãy ngồi xuống đã, chứ cứ đứng vậy luôn à? -- (Kurosagi Hamura)
- Vâng. -- (Kurosagi Hanna)
Khi Hanna ngồi xuống, Hamura liền nói :
- Vậy ngươi nói xem tai họa đó là gì? -- (Kurosagi Hamura)
- Đó là Ouma. -- (Kurosagi Hanna)
Nghe thấy câu trả như vậy Hamura lộ ra nụ cười đầy khinh bỉ.
- Ouma? Ý ngươi là thằng phế vật đó à? -- (Kurosagi Hamura)
- Đúng vậy. -- (Kurosagi Hanna)
Nghe Hanna trả lời như vậy, Haruma không nhịn được mà cười to.
- Hahahahaha...!! Ngươi đang kể chuyện hài đó à? Thằng phế vật đó mà tai họa ư? Đúng là buồn cười. Đầu óc của ngươi có bị làm sao không vậy? -- (Kurosagi Hamura)
- Vậy ngài hãy kiểm tra ký ức của tôi xem rồi ngài sẽ biết là tôi có bị điên hay không. -- (Kurosagi Hanna)
Hanna nói vậy liền khiến Hamura nghiêm túc trở lại, ông không ngờ Hanna lại quả quyết như vậy.
- Được rồi, vậy để ta xem những lời ngươi nói có đúng không. -- (Kurosagi Hamura)
Đặt lên trán của Hanna, linh hồn của Hamura liền vào trong tiềm thức của Hana, ông không khỏi bàng hoàng khi nhìn vào những ký ức của Hanna. Biết được những Hanna nói là thật, linh hồn của Hamura quay trở về với thân xác của ông, bỏ tay ra khỏi trán của Hanna, lúc này mặt mày của ông trông cực kỳ sa sầm.
- Cái này... là thật ư? -- (Kurosagi Hamura)
- Đúng vậy thưa ngài. Nhưng đáng sợ hơn nữa là lúc tên đó ra đòn tôi không hề cảm nhận được chút sức mạnh nào từ người hắn ta, và tôi cũng đã dò xét xung quanh đó nhưng không có bất kỳ ai lén ra tay giúp hắn ta cả. -- (Kurosagi Hanna)
- Hả?! Ngươi vừa nói gì? Không hề cảm nhận được chút sức mạnh nào? Cho dù là các vị thần hoặc những người có sức mạnh ngang ngửa với họ thì ta vẫn có thể cảm nhận được một chút sức mạnh nào từ họ. Chuyện này đúng là kỳ quái mà? Sao có thể lại xảy ra chuyện như thế này cơ chứ? -- (Kurosagi Hamura)
Như thể không muốn tin vào chuyện này, nhưng mà sự thật là như vậy thì làm sao có thể chối bỏ được cơ chứ, lúc này trong lòng ông đang vô cùng lo lắng. Chuyện này nếu không xử lí một cách cẩn thận thì sẽ dẫn đến tai họa lớn cho gia tộc.
- Bây giờ chúng ta nên làm gì đây, thưa trưởng tộc? -- (Kurosagi Hanna)
Hanna hỏi vậy, Hamura trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói :
- Chuyện này thì chúng ta chỉ có thể án binh bất động, quan sát diễn biến tình hình như thế nào rồi mới có thể quyết định. -- (Kurosagi Hamura)
Hanna ngạc nhiên khi nghe Hamura nói vậy.
- Ý ngài là chúng ta sẽ để yên như vậy mà không làm gì ư? Ngài không lo là hắn sẽ quay lại đây tính sổ chuyện bị trục xuất với chúng ta hay sao? -- (Kurosagi Hanna)
Hamura gật đầu xác nhận.
- Phải. Đúng là trước đây khi chúng ta trục xuất nó ra khỏi gia tộc đã khiến nó sống một cuộc sống bị xem thường và khinh bỉ. Nhưng chúng ta cũng không hề đoạn tuyệt đường sống của nó và cũng không hề gây khó khăn, trở ngại gì trong cuộc sống của nó sau khi bị trục xuất. Nếu không, với sức mạnh vô cùng khó hiểu của nó lúc này thì nó đã ở đây, ngay bây giờ, tính sổ mọi chuyện với chúng ta rồi. -- (Kurosagi Hamura) ( Có mà nó éo thèm để ý bọn mày thì đúng hơn 😂😂😂 )
Nghe Hamura nói như vậy, Hanna cũng cảm thấy có lý.
- Ngài nói như vậy cũng có lý. Nếu chúng ta không động chạm gì đến hắn thì hắn cũng chả có lý do gì động chạm gì đến chúng ta. -- (Kurosagi Hanna)
- Bởi vậy nên ngươi không cần phải lo lắng gì về chuyện này đâu. -- (Kurosagi Hamura)
- Vâng, tôi hiểu rồi. -- (Kurosagi Hanna)
- Ừ. -- (Kurosagi Hamura)
Hanna đi ra khỏi phòng, còn Hamura ở trong phòng đăm chiêu suy nghĩ, ông thì thào nói :
- Có lẽ ngày mai mình nên qua chỗ gia tộc Rinne nói cho họ biết chuyện này, không biết họ có suy nghĩ như thế nào về chuyện này đây. -- (Kurosagi Hamura)
Còn Ouma thì cậu...
Sau khi tìm lanh quanh khu phố một hồi, cuối cùng cậu cũng tìm một quán ăn, cậu liền bước vào trong quán, ngồi vào bàn gọi món, ăn uống no nê một bữa. Thanh toán tiền ăn xong bước ra khỏi quán, cậu vui vẻ nói :
- Ợ...! Ăn no quá. Không ngờ đồ ăn ở quán này ăn ngon như vậy. Bây giờ thôi về nhà thôi. -- (Ouma)
Cậu hồn nhiên vô tư đi về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook