Cuộc Sống Bình Thường Của Thực Thể Vô Thượng
-
C11: Hiệu Trưởng Học Viện Hokuto.
Sau khi nói chuyện với hội trưởng hội học sinh Sakura xong, Ouma trở về lớp học, và cậu ngồi chơi game trong lớp đến hết buổi chiều. Xế chiều, khi mà tất cả các học viên đã ra về hết từ lâu thì lúc này Ouma mới ra về, đang đi đến chỗ cổng học viện thì cậu thấy có một học viên nam đang đứng ở đó và cậu nhận thấy ánh mắt của cái tên này đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Bước đến đứng trước mặt tên học viên nam đó, Ouma nhìn cái vẻ mặt kiêu căng tự mãn không thể nào quen thuộc hơn của hắn ta, kẻ mà cậu đã gặp ở lối đi hành lang lớp học lúc trưa, Kazuma Kenji. Thấy hắn đứng ở đây chờ cậu xuất hiện, Ouma biết là hắn muốn giải quyết dứt điểm chuyện giữa cậu và hắn mà Ouma cũng có ý muốn xử lý cái tên Kenji này từ lúc cậu thấy hắn đứng ở đây nên cậu cũng không ý định tránh né chuyện này.
- Ngươi thực sự muốn bị ăn đòn hay sao mà lại đứng ở đây chờ ta xuất hiện vậy hả, Kazuma Kenji? -- (Ouma)
- Hừ! Ngươi nghĩ bây giờ ngươi có được sức mạnh là thể đánh lại được ta à. -- (Kazuma Kenji)
Kenji đáp lại với giọng điệu khinh thường.
- Ta có đánh lại được ngươi hay không thì ngươi sẽ được biết ngay thôi. -- (Ouma)
Ouma bình tĩnh trả lời.
- Hoo... Vậy cho ta xem ngươi làm điều đó như thế nào đi. -- (Kazuma Kenji)
- Như thế này. -- (Ouma)
Dứt lời, Ouma liền tung một quyền vào bụng tên Kenji, và cậu bồi thêm một cú đá vào mặt hắn khiến hắn bay ngược ra sau vài mét mới tiếp đất, rồi rê trên mặt đất một đoạn mới dừng lại. Kenji lúc này đã nằm yên bất động, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, tất cả diễn ra chỉ trong chớp nhoáng, Kenji chưa kịp nhận biết được chuyện gì đang diễn ra thì hắn đã bị Ouma đánh cho hai cú nằm yên bất tỉnh.
Không thèm để ý đến cái tên Kenji đang nằm bất tỉnh trên đường, mặc kệ hắn nằm ở đó, Ouma bước đi ngang qua hắn rồi đi ra khỏi cổng học viện.
Bước ra khỏi cổng học viện thì Ouma đột nhiên dừng lại, cậu quay mặt nhìn về một phương hướng xa xăm, cậu cảm nhận được làn sóng của một nguồn năng lượng vô cùng mờ nhạt, như có như không của một sinh vật sống đến từ phương hướng đó, với mức độ như vậy thì ngoài cậu ra thì chỉ có những người có cấp bậc là tiên vương hay pháp thánh hoặc cao hơn có thể cảm nhận được nguồn năng lượng mờ nhạt như có như không này.
Đứng im tại chỗ, cảm nhận vị trí nơi phát ra nguồn năng lượng mờ nhạt này, Ouma sờ cằm lẩm bẩm.
- Hmm... Vẫn còn đang ở trong trạnh thái ngủ đông. Xem ra trước đây sinh vật này vì nguyên nhân nào đó nên mới tiến trạng thái ngủ đông, và bây giờ đang chuẩn bị thức tỉnh trở lại. Vì sắp thức tỉnh nên năng lượng của nó mới vô tình phát ra một chút, và lan tỏa đến tận đây thì thực lực của nó cũng khá là ghê gớm đấy. -- (Ouma)
Từ nơi ở của sinh vật mà Ouma vừa mới nói là đang ngủ đông này đến chỗ cậu đang đứng khoảng cách cả nghìn km, và năng lượng nó vô tình phát ra vì sắp thức tỉnh dù mới chỉ có một chút mà thể lan tỏa đến tận chỗ đứng của cậu thậm chí là có thể hơn, thì có thể thấy được thực lực của nó ghê gớm cỡ nào. Nhưng cho dù có ghê gớm như thế nào đi chăng nữa thì đó chỉ là đối với kẻ khác mà thôi, còn đối với Ouma thì chả là gì cả.
- Khi nó thức tỉnh thì chắc chắn mấy tên tai to mặt lớn sẽ có chuyện để làm đây, mà cũng chả liên quan gì đến mình, về nhà thôi. -- (Ouma)
Nói xong, Ouma không thèm để ý gì thêm về chuyện này nữa, cậu liền dịch chuyển về nhà. Khi vừa dịch chuyển về đến trước cổng nhà, Ouma liền cảm nhận được có người đang ở trong nhà cậu, điều này khiến cho sắc mặt của cậu không khỏi trầm xuống. Mở cổng đi vào, đứng trước của nhà, vẻ mặt của Ouma lúc này khá là âm trầm, đã có kẻ chán sống dám tự tiện đột nhập vào nhà của cậu thì cậu sẵn lòng tiếp đãi hắn một cách tận tình và chu đáo.
Mở cửa bước vào nhà, nhận thấy đối phương đang ở gian phòng khách, Ouma liền bước đến ngay. Ở gian phòng khách, Ouma liền nhìn chăm chú đến chiếc ghế nệm có một người con gái đang ngồi ở đó, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc màu đen, thân hình nở nang quyến rũ, đúng chuẩn một mĩ nhân. Cảm nhận được sự hiện diện của Ouma, cô gái đang ngồi trên ghế liền đứng lên quay mặt về phía cậu, cô nở nụ cười nhìn cậu, cô nói.
- Tôi chờ cậu khá là lâu rồi đấy, Kurosagi Ouma. -- (?)
Bước đến ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, Ouma lạnh lùng nhìn cô gái kia, cậu trầm giọng nói.
- Có chuyện gì mà ngài hiệu trưởng của học viện Hokuto, Yotsuba Miya lại phải đột nhập vào nhà tôi để chờ gặp tôi vậy? -- (Ouma)
Miya ngồi lại xuống ghế, nhìn cậu cười nói.
- Đừng nhìn tôi lạnh lùng với thái độ thù địch như vậy chứ, tôi có phải kẻ thù của cậu đâu. -- (Yotsuba Miya)
Yotsuba Miya là hiệu trưởng học viện Hokuto, không những vậy cô còn là một pháp vương, thực lực cực kỳ cường đại, ít người ở cùng cấp bậc có thể đánh thắng được cô. Và gia tộc của cô cũng là một đại gia tộc có tiếng tăm trên thế giới.
- Vậy tại sao cô muốn gặp tôi? Nếu là vì chuyện tại sao thực lực của tôi lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ thì tôi nói trước, cô đang chỉ phí công vô ích thôi. -- (Ouma)
Ouma nói như vậy nhưng Miya không hề tỏ thái độ khó chịu gì, vẻ mặt của cô vẫn thản nhiên như thường.
- Đương nhiên là tôi biết, lí do tôi muốn gặp cậu là vì chuyện khác. -- (Yotsuba Miya)
- Vậy đó là chuyện gì? -- (Ouma)
Nghe Ouma hỏi vậy, Miya cười và nói.
- Có phải sáng ngày hôm nay cậu đã đáng trọng thương ba người đàn ông lén theo dõi cậu đúng không? -- (Yotsuba Miya)
- Phải, thì sao? -- (Ouma)
Ouma bình tĩnh trả lời.
- Cậu có biết bọn họ là ai không? -- (Yotsuba Miya)
- Không biết và cũng không có hứng thú muốn biết. -- (Ouma)
Ouma thẳng thừng trả lời.
- Này, đừng có mà trả lời một cách thẳng thừng như vậy chứ. -- (Ouma)
Miya nói với giọng điệu có chút hờn dỗi. Nghe cô nói giọng điệu như vậy, Ouma không khỏi nhướng một bên lông mày lên.
- Cô có thật là một pháp vương không vậy? Sao lại dễ hờn dỗi như bọn con gái mới lớn vậy? -- (Ouma)
- Cậu...! -- (Yotsuba Miya)
- Sao? Tôi thì làm sao? -- (Ouma)
Ouma nói như vậy khiến Miya không khỏi cứng họng, chỉ thiếu chút nữa là đỏ mặt, cô phàn nàn.
- Từ trước tới nay, cậu là người đầu tiên dám ăn nói như vậy với tôi đó có biết không? -- (Yotsuba Miya)
- Vậy sao? -- (Ouma)
Thấy thái độ của Ouma dửng dưng như vậy, Miya không khỏi có chút đau đầu, cô thở dài nói.
- Haiz... Nói chuyện với cậu đúng là đau đầu, mà chúng ta nói lạc mất chuyện chính rồi. Nghe này, ba người đàn ông mà bị cậu đánh trọng thương chính là ba trong số mười tám hộ vệ của học viện Hokuto, và thực lực của họ cũng xếp vào hàng cao thủ đó. -- (Yotsuba Miya)
- Không ngờ ba tên đó lại là hộ vệ của học viện Hokuto đó. -- (Ouma)
Ouma thảnh nhiên nói, tuy nói vậy nhưng cậu chả thèm quan tâm gì đến chuyện đó. Nhìn thái độ Ouma vẫn dửng dưng khi nói như vậy, Miya cũng chả biết nói gì nữa.
- Thế ai là người đã cử ba tên đó đi theo dõi tôi vậy? -- (Ouma)
Nghe Ouma hỏi vậy, Miya liền thẳng thắn trả lời.
- Là hiệu phó khu vực phép thuật, Takeshi Godai. Hơn nữa, sau khi biết thực lực của cậu bây giờ cực kỳ là ghê gớm, và ông ta biết là nếu như bây giờ gây chuyện với cậu thì nhất định sẽ có hậu quả không mong muốn nên ông ta đã thôi không cho người theo dõi cậu nữa. -- (Yotsuba Miya)
- Hừ, coi như ông ta thông minh. -- (Ouma)
Ouma hừ lạnh nói.
- Mà thực lực của cậu bây giờ là cấp bậc nào vậy? Có thể đánh trọng thương hai nguyên anh hậu kỳ và một pháp sư cao cấp 5 sao thì có lẽ là đại pháp sư nhỉ? Tôi nói có đúng không? -- (Yotsuba Miya)
Miya hỏi như vậy, nhưng Ouma lại chỉ cúi mặt xuống im lặng, trâm tư suy nghĩ, không hề nói gì.
- Này, đừng im lặng vậy chứ, trả lời tôi cái coi. -- (Yotsuba Miya)
Suy nghĩ xong Ouma liền ngẩng mặt lên nhìn Miya rồi nói.
- Cô thực sự muốn biết thực lực bây giờ của tôi như thế nào? -- (Ouma)
- Đúng vậy. -- (Yotsuba Miya)
Miya trả lời một cách cực kỳ quả quyết.
- Vậy thì vài ngày nữa cô sẽ tận mắt chứng kiến thực lực của tôi như thế nào. -- (Ouma)
- Hả? Cậu nói vậy là sao? -- (Yotsuba Miya)
Nghe Ouma nói thế, Miya không khỏi hiếu kì và thắc mắc, cô không thể hiểu được Ouma có ý gì khi nói vậy. Chả lẽ trong vài ngày nữa sẽ chuyện gì đó xảy ra, nhưng rốt cuộc là chuyện gì mới được chứ.
- Không cần phải suy đoán nhiều như vậy làm gì, đến lúc đó thì cô sẽ biết thôi, mà nhìn biểu cảm trên mặt cô lúc này khá là thú vị đấy. -- (Ouma)
Ouma nói vậy khiến cho Miya không khỏi có chút xấu hổ, cô biết là do cô mải suy nghĩ nên mới khiến cho bản thân bị mất tự nhiên như vậy. Cô chán nản nói.
- Thân là một pháp vương, hơn nữa còn là hiệu trưởng học viện Hokuto mà lại để cho một học viên nói mình như vậy, đúng là mất mặt quá. -- (Yotsuba Miya)
- Không cần phải chán nản như vậy đâu, mà trời cũng tối rồi cô nên về nhà đi. -- (Ouma)
Nghe thấy vậy Miya liền để ý thấy đúng là trời đã tối rồi, cô cũng nên về thôi.
- À, ừm. Cậu nói đúng, tôi cũng nên về nhà cho sớm. Mà chuyện cậu vừa nãy có thật không đấy? -- (Yotsuba Miya)
- Đương nhiên là thật rồi. Bộ cô nghĩ tôi thừa hơi đi lừa người khác à? -- (Ouma)
Thấy Ouma trả lời chắc chắn như vậy Miya cũng yên tâm.
- Vậy thôi không làm phiền cậu nữa, tôi về đây. -- (Yotsuba Miya)
Dứt lời, một vòng tròn phép thuật với hào quang màu trắng hiện ra từ khoảng không, ngay lập tức Miya liền bước vào trong vòng tròn rồi biến mất, và đồng thời vòng tròn phép thuật cũng tan biến luôn. Còn Ouma thì vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt vẫn thản nhiên dửng dưng như không, đối với cậu mà nói những gì vừa mới diễn ra trước mặt cậu quá đỗi là bình thường, không có đáng ngạc nhiên cả.
- Không biết cô ta sẽ phản ứng như thế nào khi mình thể hiện thực lực của bản thân ra nhỉ? Mà như thế nào chả được. Đi tắm thôi. -- (Ouma)
Nói xong, Ouma liền đứng dậy đi đến phòng tắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook