Mễ Ly vừa vừa đến nhà, đã thấy trước nhà có 1 đống hành lí. Chắc tầm khoảng dành cho 5 người ở.

Mễ Ly xuống xe, đang định gọi bảo vệ hỏi xem đây là cái gì, thì:

“A ui! Mễ Ly, cháu cưng của bà có nhớ bà không?” Nói xong liền ôm chầm lấy cô. Không ai khác chính là mẹ của Trình Tố Ninh, bà ngoại của Trình Tố Tố.

Mễ Ly nhanh chóng né được. Làm bà ta mất đà, suýt nữa ngã. Anh trai của Trình Tố Tố vội vàng chạy lại đỡ bà Trình, tức giận nói:

“Mễ Ly. Sao bà ôm cháu lại tránh chứ?”

Mễ Ly làm bộ như không biết gì nói:

“Ủa?? Tôi nhớ bà ngoại cùng bà nội tôi đã mất rồi, vậy thì còn đâu ra 1 người bà nữa vậy?”

5 người nghe thế cứng đờ. Bà Trình mới nói:

“Con bé này thật khéo đùa, ta là mẹ của mẹ cháu.”

“Chậc, bà ngoại của tôi đã mất lâu rồi, hơn nữa bà ấy rất hiền, rất đẹp. Chứ không phải là người có tâm địa rắn rết như bà.” Mễ Ly chán ghét nói. Sau đó xoay người bước vào nhà. Cô còn nói:

“Bảo vệ, cho dù mấy người này có làm chuyện gì thì cũng đừng mở cửa. Nếu sau 30’ mà không chịu về thì đuổi thẳng luôn đi.”

“Vâng, tiểu thư cứ yên tâm.”

Cô đi lên phòng, tắm rồi gọi điện cho ba Kiều:

“Ba! Người nhà của dì đến làm loạn kìa. Con nói bảo vệ không cho vào rồi.”

“Mặc kệ họ, cứ để họ ở đó. Bây giờ ba cùng Tiểu Mặc đang chuẩn bị hộp. Tối ba sẽ về nên con đừng lo. Mà bác về rồi đấy, con bảo bác sang giải quyết đi.”

“Vâng. Mà ba, ba đừng bắt Tiểu Mặc làm quá nhiều việc. Nó còn nhỏ, chờ khi nào nói 15 tuổi rồi hẵng đưa nó đi họp, đi lấy kinh nghiệm. Bây giờ nó chỉ cần học lý thuyết thôi, thực hành để sau này.”

“Ta biết rồi, con gọi cho bác đi.”

“Vâng.”

Mễ Ly đang định điện cho Kiều Thiên Ý thì lại nghe tiếng rộn ràng ở phòng bên kia. Cô vội vàng mở cửa ra xem, liền thấy Trình Tố Tố đang xếp phòng cho 6 người họ Trình.

“Tiểu Cường, con ở phòng bên này.”

“Còn Tiểu Phương, con ở phòng với Tố Tố nhé.”

“Vâng.” Trình Phương tươi cười đáp lại nhưng trong ánh mắt chứa đầy sự ganh tị. Cô thấy Mễ Ly bước ra từ phòng của cô ( Mễ Ly ) liền đẩy Mễ Ly ra, chạy vào căn phòng này.

“Ai cho con người dơ bẩn như cô bước vào phòng của tôi?” Mễ Ly tuy nói nhỏ, nhưng trong giọng chứa đầy sự tức giận.

“Cô biết tôi là ai chứ? Tôi là cháu gái của chủ căn nhà này.” Nói xong mặt vênh lên.

‘Chát.’ 1 tiếng bạt tai vang lên.

“Cô dám tát tôi? Để đó tôi nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi đây.”

Mọi người vội chạy lại, Trình Tố Ninh định khuyên nhủ Trình Phương, nhưng chưa kịp thì Mễ Ly đã nói

“Kiều gia chúng tôi có 1 người không có lễ phép như cô sao?” Sau đó bấm nút gọi bảo vệ. Bảo vệ nhận được tin vội chạy lên đây, cúi đầu với mễ Ly.

“Tôi đã nói là không cho đám người này vào nhà cơ mà!”

“Xin lỗi đại tiểu thư, là do phu nhân nói đây là người thân của bà ấy nên tôi không thể làm gì khác.”

“Cái nhà này là của cô ta sao?” 1 giọng nói uy lực vang lên.

“Bác.” Mễ Ly vui mừng nói. May mà bác đến kịp. cô càng khỏe, không cần giải quyết việc này.

“Chị. Chị về nước rồi sao? Sao không thông báo cho em?” Trình Tố Ninh run sợ nói.

Bà Trình thấy con gái mình run sợ như thế, lại còn gọi bằng chị cũng hiểu rõ người này là ai, khép nép nói:

“Chắc cháu là chị gái của con rể Kiều. Bác là mẹ của Ninh Ninh. Chả là khu nhà bác đang thi công nên mới đến đây ở tạm, khoảng 3 tháng thôi.”

“Trình Tố Ninh, mới 1 tháng không gặp mà cô to gan nhỉ. Dám mang người nhà đến đây. Còn bà, bà nghĩ đây là cái khách sạn? Hay là cái trạm cứu hộ. Còn nữa, đừng gọi em trai tôi là con rể, nếu không phải con gái bỏ thuốc thì bà còn sống sung sướng được đến tận bây giờ sao? Con gái bà được cái danh Kiều phu nhân sao?” Kiều Thiên Ý quát, sau đó quay sang nói với Trình Phương:

“Cô! Cô nghĩ cô là ai thế? Cô nghĩ gì mà đòi ở phòng này. Cô không xứng để ở chuồng chó ở đây nữa kìa.”

Mễ Ly choáng váng, không ngờ bác cô lại chửi thâm hậu như vậy. Mà cũng đúng thôi, chắc bác toàn nói tiểu tam. Bác trai cô giàu, lại ưa nhìn, đương nhiên có rất nhiều người muốn leo lên giường bác trau.

“Bảo vệ, mau đuổi đám người này ra, nếu còn đến đây nữa thì gọi cảnh sát.”

“Vâng.”

“Buông ra, buông tôi ra. Cô tôi là Kiều phu nhân đấy. Buông ra!” Trình Phương dãy dụa.

“Chị! Dù gì đó cũng là ba mẹ, anh hai, chị dâu, cháu của em. Đều là người thân của em. Sao chị có thể làm thế?” Trình Tố Ninh tức giận nói.

Kiều Thiên Y cao ngạo nói:

“Cô còn nói nữa, đừng trách tại sao ngày mai lại được ra tòa.”

Trình Tố Ninh nghe thế liền im bặt, chạy ra khỏi phòng của Mễ Ly.

“Ngày mai cháu có tuổi TalkShow mà, bây giờ xuống ăn tối rồi đi ngủ để mai dậy sớm đấy.”

“vâng. Lát nữa cháu sẽ xuống, để cháu lau khô tóc đã.”

Kiều Thiên Ý gất đầu rồi ra khỏi phòng.

Mễ Ly thở dài, bao nhiêu năm nay. Ba Kiều rất muốn li hôn với Trình Tố Ninh, nhưng lại sợ mọi người sẽ nói ba cô li hôn với Trình Tố Nính vì bà ta không sinh được đứa con nào.

Như thế thì không tốt cho công ty cũng như danh tiếng ba cô. Nhưng chuyện này đã đi đến giới hạn rồi, cô phải tìm cách gì để ba cô có thể li hôn với bà ta.

.

.

.

Trình Tố Ninh vừa đi chơi với bạn về, mở cửa phòng ra thấy Trình Tố Ninh đang khóc vội vàng hỏi:

“Mẹ! Mẹ sao thế? Sao lại khóc?”

“Ả tiện nhân Kiều Mễ Ly cùng Kiều Thiên Ý dám sỉ nhục Trình gia chúng ta.”

“Mẹ! Là như thế nào? Mẹ kể rõ hơn đi.”

Trình Tố Ninh kể lại cho Trình Tố Tố hết mọi chuyện, sau đó nói:

“Con nhất định phải thật nổi tiếng, như thế cô ta mới thua con, mới sợ con.”

“Mẹ đừng lo, con nhất định sẽ trả những thứ mà bọn họ đã làm với chúng ta.”

.

.

.

“Chào mừng các bạn đến với buổi TalkShow tập thứ 100 của chúng tôi. Hôm nay có 5 khách mời đặc biệt đến đây. Đó chính là 5 vị nữ thần đang nổi gần đây nhất.” MC Chương chuyện nghiệp nói.

Hoàng Phong Linh bước ra đầu tiên, có vài tiếng xì xào:

“Cô ta là ai vậy?”

“Sao hỏi tôi?”

“Lạ nhỉ. Chưa thấy cô ta trên mặt báo nào cả.”

Hoàng Phong Linh nghe thế sắc mặt hơi khó coi.

Diệp Như Ý bước ra, nhưng ít nhất vẫn có nhiều người biết mặt cô ta vì ba cô ta có công ty riêng.

Sau đó là Hồ Uyển Uyển, tiếng vỗ tay to hẳn. Hồ Uyển Uyển mỉm cười dịu dàng ngồi xuống. Cô cũng từng đóng quảng cáo nên khá nhiều người biết đến.

Tiếp theo là Trình Tố Tố bước ra, mọi người vỗ tay như sấm. Ai mà không biết Trình Tố Tố chứ, đây là bạn diễn trong MV của Đông Phương Kỳ cơ mà.

Trình Tố Tố mỉm cười hưởng thụ.

Mễ Ly cao ngạo bước ra, tiếng vỗ tay còn lớn hơn của Trình Tố Tố.

Trình Tố Tố tuy biết trước điều này nhưng vẫn thấy hơi khó chịu. Nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.

Hoàng Phong Linh cùng Diệp Như Ý căm hận nhìn Mễ Ly, nhưng chỉ trong 1 chốc.

Mễ Ly ngồi xuống.

MC cười nói:

“Nào! Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu.”

Trình Tố Tố nhìn Mễ Ly, cô đợi đấy, nhất định tôi sẽ không để cô yên!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương