Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2
-
155: Ở Riêng
Triệu Tử Anh nhìn em trai đang bế cháu, mở miệng nói:
" Em trông Lạc Lạc đi, chị với Uyên đi dạo".
“…”.
Kéo Lý Uyên đến vườn hoa, Triệu Tử Anh cho người chuẩn bị trà bánh đặt ở trên bàn, cả hai ngồi đó thưởng thức, Lý Uyên cảm thấy không gian quá yên lặng, liền mở lời trước:
" Chị có chuyện muốn nói riêng với em sao ạ?".
Triệu Tử Anh cười cười:
" Lạc Lạc tháng sau là được một tuổi, hai đứa định tổ chức sinh nhật thế nào?".
Cô suy nghĩ rồi đáp:
" Em không thích đông người, em muốn tổ chức một buổi sinh nhật chỉ mời bạn bè thân thiết".
Triệu Tử Anh uống một ngụm trà, có vẻ không gấp gáp nhưng trong lòng đã có dự tính, đặt tách trà lên bàn, cô ấy chậm rãi lên tiếng:
" Em nghĩ sao về việc … dọn ra riêng?".
Cô khó hiểu, Triệu Tử Anh cười cưng chiều:
" Đừng có nhìn cứ như đang muốn nói sao chị lại đuổi em đi.
Cả hai đứa cũng nên có không gian riêng, em bây giờ có vẻ như đang muốn chấp nhận Hy, vậy nên càng phải dọn riêng.
Đừng lo gì cả, chị có một căn hộ ở trung tâm thành phố, rất tiện để đi lại, đã thu xếp ổn thoả rồi, bây giờ chỉ cần dọn vào là được".
“…”.
" Em cũng đừng có trách chị vì nói quá gấp gáp, mấy hôm nay chị chọc Thần Hy khá nhiều, chắc là nó đang ghi thù đấy.
Nhưng cũng không trách được, từ nhỏ đến lớn nó đều gây chuyện để chị đây giải quyết, chị báo như thế là còn ít đấy?".
“…”.
Thì ra đây chính là nguyên nhân Triệu Tử anh dạo này rất thích nhìn thấy em trai mình bị vợ ghẻ lạnh…
" Nếu không có vấn đề gì thì ngày mai hãy dọn ra đi, nhé!".
" Như vậy có phải hơi gấp rồi không?".
" Không gấp, 26 tuổi mới dọn ra ở riêng là quá muộn đấy chứ!".
“… để em suy nghĩ đã”.
" Ừm, em cứ nghĩ cho kỹ đi".
Đêm đó, Lý Uyên nằm trên giường suy nghĩ mãi, cô đang nghĩ thời điểm bây giờ dọn ra khỏi đây thì có thích hợp hay không?
Nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, có vẻ như hắn hoàn toàn tán thành.
Ở nơi này mãi sợ rằng sẽ trở thành trò tiêu khiển của chị mình mất.
Nhưng nếu dọn ra ở riêng, thì cô vừa phải lo cho hắn đang bị thương, vừa phải lo cho con gái …
Hình như được chiều chuộng nên quên mất, chăm con là việc cô nên làm.
" Hy …".
" Em gọi anh?" - Người đàn ông đang nằm yên, nghe thấy tiếng liền xoay sang hỏi.
Lý Uyên nhìn lên trần nhà:
" Chị nói mai chúng ta dọn ra riêng … nhưng việc này quá gấp, em sợ … mình không thể lo được tất cả".
" Anh sẽ thuê giúp việc, vết thương của anh cũng không đến nỗi, em chỉ cần ở bên cạnh con là … thỉnh thoảng quan tâm anh là được".
Triệu Thần Hy sợ bản thân bị bỏ bê, liền nhanh chóng thêm vào.
" Ừm … vậy cũng được".
Nhắm mắt, rồi lại mở mắt.
Từ khi hắn bị thương … dường như cô nói chuyện với hắn khá bình thường, cảm giác không còn ngại ngùng hay bài xích như trước.
Dạo này đúng như hắn nói, cô ngủ lạ chỗ nên không quen, nằm xuống giường liền không biết gì nữa.
Mở mắt ra thì đã thấy bản thân vẫn đang nằm trên giường, nhưng mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, từ trần nhà thạch cao đến thiết kế và vật dụng hằng ngày.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã bị đưa đến nhà mới trong lúc đang ngủ.
“…”.
Cửa phòng mở ra, người đàn ông mặc quần áo thường ngày thoải mái bước vào, Triệu Thần Hy mỉm cười rồi lên tiếng:
" Uyên, em dậy rồi.
Xuống nhà ăn sáng thôi".
" Sao anh không gọi em dậy?".
“…” - Triệu Thần Hy nhìn cô, im lặng đôi chút rồi xoay đầu sang một bên để lộ phần má in rõ 5 ngón tay:
" Anh đã thử gọi em dậy, kết quả …".
“…”.
Khi cô ngủ xấu tính thế sao?
Cô nhớ lúc nãy khi còn đang chìm vào giấc mơ, đúng là có nghe thấy tiếng gọi …
" Vậy … sao em lại ngủ trong phòng vậy?".
" Anh bế em lên xe, sau đó lái xe đến đây rồi bế vào nhà.
Em rửa mặt đi, anh phải xuống nhà, Lạc Lạc ở dưới đó một mình …".
" Con gái ở dưới mà anh dám lên đây?".
" Con bé vẫn còn đang ngủ".
Lý Uyên vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới, căn nhà không quá rộng, gồm phòng khách, phòng bếp và hai phòng ngủ có nhà vệ sinh trong phòng, ngoài ra còn có một gác xếp và một khu vườn nhỏ.
“…”.
Cứ như nơi ở của người già ấy.
Nhưng cô lại khá thích cái cách thiết kế này.
Lạc Lạc vẫn còn nhỏ, tạm thời sẽ ngủ cùng với cô, phòng riêng có thể để đồ chơi của con..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook