Cuộc Hôn Nhân Ngọt Ngào
-
Chương 58: CHO EM NHỮNG ĐIỀU TỐT NHẤT
Giang Nhiễm nói: “Trước khi hẹn hò thì chúng em là bạn bè, sau khi hẹn hò cũng không có gì thay đổi, ở bên nhau như thời còn là bạn bè vậy… Sau đó thì chia tay….”
“Bạn bè?” Tiêu Mộ Viễn lặp lại hai chữ này, chậm rì rì hỏi, “Vậy có phải hai người cũng vào rừng cây nhỏ rồi làm giống như chúng ta ban nãy không?”
Giang Nhiễm vừa quay đầu lại liền va phải ánh mắt của Tiêu Mộ Viễn, cuối cùng cũng cảm thấy có chút không bình thường.
Khát vọng muốn sống được khởi động trong nháy mắt.
Cô lắc đầu rồi lại lắc lần nữa: “Không có, tuyệt đối không có.”
Tiêu Mộ Viễn cười gằn, trên mặt đều là vẻ không tin: “Ngay cả cánh rừng nhỏ cũng không vào thì nói chuyện yêu đương gì chứ?”
“Anh ấy là học trưởng mà, sau khi hẹn hò không bao lâu thì anh ấy lên năm tư, từ đó luôn ở bên ngoài, thời gian ở bên nhau không nhiều….”
“Vậy trong khoảng thời gian ở cạnh nhau đó, hai người làm gì?”
“Thì cùng xem phim, thảo luận điện ảnh, chỉ toàn giao lưu trên phương diện học thuật thôi.”
Giang Nhiễm tỏ vẻ thề thốt son sắt nhìn Tiêu Mộ Viễn.
Cô quả thực không nói dối, lúc trước nhận lời anh ta cũng là vì ngưỡng mộ tài năng của đối phương thôi, hơn nữa mọi mặt còn lại đều khá hợp mắt.
Nhưng sau khi hẹn hò, mỗi khi anh ta muốn làm cử chỉ thân mật nào đó, chẳng hạn như ôm ấp hay hôn má thì cũng không có gì, tuy nhiên, khi anh ta muốn hôn lưỡi với cô, cả người cô liền cảm thấy bối rối, vô cùng bài xích. Lần đó cô cự tuyệt, anh ta nói sẽ cho cô thời gian thích ứng.
Thời điểm hai người ở bên nhau vui vẻ nhất chính là khi cùng tán gẫu về điện ảnh. Khi đó cô thường nghĩ rằng sự đồng điệu về tư tưởng còn mê người hơn cả quan hệ thể xác. Cô cũng đã từng cho rằng người đó là một người bạn tâm giao của mình….
Sau khi tình cảm gặp phải trở ngại xuất phát từ sự tiếp xúc thân thể, cô không ngừng tự kiểm điểm lại bản thân, sau đó phát hiện ra rằng đồng điệu về suy nghĩ không có nghĩa là thân thể cũng có thể hòa hợp. Tình yêu không hề đơn giản như những gì mà cô đã nghĩ.
Giang Nhiễm cảm thấy mình không thể lãng phí thời gian và tình cảm của người nên lập tức đưa ra lời chia tay.
Đối phương rất muốn giữ lại, nhưng vì thái độ của cô kiên quyết nên cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ buông tay.
Giang Nhiễm kéo tay Tiêu Mộ Viễn, sẵng giọng: “Quả thực chẳng có gì đáng nói cả, quá trình đó rất đơn giản, kết thúc càng đơn giản hơn.”
Sắc mặt Tiêu Mộ Viễn nhàn nhạt, liếc cô một cái, nặng nề nói: “Tiêu phu nhân, em tốt nhất đừng để anh phát hiện ra trong lòng em còn cất giữ ánh trăng sáng [*] nào đấy.”
[*] Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không thể ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.
“…. Có! Đúng là có một đấy!” Giang Nhiễm tiếp lời.
Tiêu Mộ Viễn dừng bước, dùng vẻ mặt đặc biệt nguy hiểm nhìn cô.
“Là anh đó!” Giang Nhiễm nhoẻn miệng cười, “Anh chính là ánh trăng sáng của em.”
Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn hòa hoãn lại trong nháy mắt, thậm chí còn lộ ra ý cười. Nhưng anh vẫn nghiêm mặt, mang vẻ kiêu ngạo, giơ tay gõ đầu cô: “Đừng giở mấy trò khôn vặt này với anh.”
Giang Nhiễm cúi đầu cười khúc khích, cười xong lại hiên ngang lẫm liệt ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Em chỉ nói sự thật thôi mà. Ai kêu anh đẹp trai, có tiền, có khí chất như vậy chứ, rất mê người có được không hả?”
Tiêu Mộ Viễn hừ nhẹ một tiếng: “Thật sao?”
Giang Nhiễm: “Thật! Vẻ đẹp của anh muốn câu hồn em luôn rồi, chúng ta không cần nói chuyện về nghệ thuật mà chỉ cần nhìn gương mặt này của anh là em đã yêu rồi, có biết không hả?”
Đây thật sự là những lời từ tận đáy lòng, cô đối với anh ngay từ đầu đã là gặp sắc nảy lòng tham.
Tiêu Mộ Viễn nhìn thấy một chiếc ghế dài cạnh bìa rừng liền sải chân bước đến đó, ngồi xuống, thuận thế kéo Giang Nhiễm ngồi lên chân mình.
Anh ôm eo cô, lười biếng hỏi: “Vậy nếu anh nghèo tớt mồng tơi thì sao?”
Giang Nhiễm không chút do dự đáp: “Nghèo rớt mồng tơi nhưng chỉ cần còn gương mặt và vóc dáng này thì em vẫn yêu.”
Tiêu Mộ Viễn nắm tay cô thưởng thức: “Nhưng nghèo rớt mồng tơi thì không cưới được em.”
“Nếu nghèo rớt mồng tơi thì sẽ không có cách nào giữ được khí chất và vóc dáng này của anh, tuy rằng vẫn là khuôn mặt này nhưng chắc sẽ kém sắc hơn nhiều.” Giang Nhiễm nhìn anh cười, ngón tay chậm rãi phác họa gương mặt anh, tiếng nói dịu dàng trầm thấp, “Ánh mắt sẽ không còn kiên nghị như thế, môi sẽ không còn gợi cảm như thế, ngay cả mặt mày cũng sẽ không còn khí vũ hiên ngang như thế này.”
Tiêu Mộ Viễn lẳng lặng nhìn cô, anh cảm thấy người phụ nữ này có một loại năng lực trêu người.
Anh có thể cảm nhận được trái tim mình rung động và hooc-môn không ngừng tăng vọt.
Anh trầm luân trong ánh mắt và giọng nói của cô, bằng lòng bị cô trêu chọc.
Giang Nhiễm cười nói: “Vì vậy giả thiết không thành lập. Sở dĩ anh là anh là bởi vì anh là một cá thể hoàn chỉnh. Cho nên nếu xóa đi bất kỳ phần nào thì không còn là anh nữa rồi.”
Tiêu Mộ Viễn chậm rãi vuốt ve eo và lưng cô, đầu tựa vào bả vai cô, không nói gì một lúc lâu.
Giang Nhiễm ôm anh, dựa sát vào người anh.
Những mệt nhọc do bôn ba liên tiếp mấy ngày đã hoàn toàn biến mất vào lúc này.
Tròng lòng ngọt ngào đến mức không ngừng nhảy nhót, dường như khi ở bên anh thì tinh lực và tình cảm dù có dùng mãi cũng không cạn.
Hai tiếng sau…
Hai người ở trong phòng khách sạn, Giang Nhiễm cảm thấy sắp tiêu hao hết rồi.
Nhưng anh vẫn không buông tha.
“Tên bạn trai cũ kia không tính, có biết không?”
“Ưm….”
“Anh mới là người đàn ông đầu tiên của em.”
“…..”
“Sau này không được phép nhắc đến hắn ta nữa.”
“Rõ ràng là anh bảo em kể…. a….”
“Không cho phép nghĩ đến hắn nữa.”
“Không có nghĩ mà…. ưm….”
“Không được quyến rũ những người đàn ông khác nữa.”
“A…. không có…. không có mà….”
Giang Nhiễm sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là tự mình chuốc khổ.
Cô còn chưa nói gì đã đổi lấy từng đợt mưa to gió lớn….
Lòng dạ người đàn ông này có phải là nhỏ quá không vậy!
Hoạt động vườn trường của Giang Nhiễm mới vừa kết thúc, người bên Tập đoàn Đông Tinh liền liên hệ với cô.
Là người phụ trách bộ phận marketing của Đông Tinh hẹn Giang Nhiễm đến công ty để bàn chuyện hợp tác.
Trong phòng họp.
Giám đốc Trần nói với Giang Nhiễm rằng muốn mời cô làm người đại diện phát ngôn cho mẫu điện thoại di động mới sắp lên thị trường, khiến cô lập tức ngây ngẩn.
Ngay cả hợp đồng Giám đốc Trần cũng đã chuẩn bị xong rồi, trực tiếp đưa cho Giang Nhiễm, bày tỏ: “Nếu cô có ý kiến gì xin cứ nói, hợp đồng có thể bàn bạc lại.”
Giang Nhiễm: “…..”
Cô nhớ những người đại diện phát ngôn cho mảng điện thoại di động của Đông Tinh đều là đỉnh cấp lưu lượng. [*]
[*] Vô cùng nổi tiếng, có sức ảnh hưởng. Trong giới Cbiz hiện tại, Vương Nhất Bác, Vương Tuấn Khải cũng là một ví dụ về đỉnh cấp lưu lượng.
Người đại diện cho sản phẩm mới hình như là nữ hoàng của giới âm nhạc mà? Sao đột nhiên lại tìm tới cô?
“Tôi sợ mình không có năng lực triệu tập fan cũng như biết cách quảng bá cho sản phẩm, tôi cảm thấy các người mời tôi làm người đại diện….” Cô nhìn Giám đốc Trần, nói lời thật lòng: “Chẳng khác nào bị bệnh thiếu máu.”
Giám đốc Trần cười cười. Anh ta cảm thấy vị thiếu phu nhân có vẻ thú vị.
Giang Nhiễm chân thành nhìn anh ta: “Hay là các anh suy nghĩ lại thêm chút nữa đi?”
Giám đốc Trần cười nói: “Nói thật, việc để cô làm người đại diện là ý của tiểu Tiêu tổng. Có điều, sau khi bộ phận marketing của chúng tôi họp xong thì cũng cảm thấy khí chất của cô rất hợp với dòng sản phẩm này.”
Giang Nhiễm hỏi: “Phù hợp chỗ nào?” Khoác lác đi, cứ tiếp đi.
Giám đốc Trần: “Cao quý, xuất chúng, giá trị nhan sắc cao.”
Giang Nhiễm: “…..”
Nghe xong ngay cả khuôn mặt già nua này cũng muốn đỏ luôn rồi.
Giang Nhiễm mỉm cười: “Anh chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại trước đã.”
Giang Nhiễm đi đến phòng nghỉ không người, bấm số điện thoại của Tiêu Mộ Viễn.
Chuông vang vài tiếng thì có người bắt máy.
Tiêu Mộ Viễn: “Sao thế?”
Giang Nhiễm: “Sao anh lại để em làm người đại diện phát ngôn cho điện thoại di động vậy?”
Tiêu Mộ Viễn mới vừa mở họp xong, anh uống một hớp nước để thắm giọng, rồi tựa vào ghế sofa: “Có vấn đề gì à?”
Giang Nhiễm: “Em cũng đâu phải là người nổi tiếng, anh đây không phải là đang lạm dụng tài nguyên à? Liệu có khiến nội bộ bất mãn không đó?”
Tiêu Mộ Viễn cười khẽ một tiếng: “Anh dùng vợ của mình thay vì dành chỗ béo bở đó cho người ngoài, sao lại gọi là lạm dụng tài nguyên?”
Giang Nhiễm: “…..”
Cô bị anh nói đến á khẩu không trả lời được.
Tiêu Mộ Viễn: “Không chỉ vậy, sau này em còn phải tuyên truyền trong và ngoài nước, là phát ngôn viên toàn cầu duy nhất.”
Giang Nhiễm: “…..”
Sao cô lại có cảm giác như được kim chủ bao nuôi thế?
Tiêu Mộ Viễn thấy cô không nói lời nào, hỏi: “Có phải phụ nữ thường thích làm đại diện trang sức, túi xách và các loại hàng hiệu không?”
“…..” Người khác thì cô không biết, nhưng xưa nay cô chưa từng nghĩ tới những thứ này.
Không đợi Giang Nhiễm trả lời, anh đã nói tiếp: “Em cứ ký cái này trước đi, sau này anh sẽ sắp xếp để em làm người đại diện của mấy món hàng hiệu kia.”
Giang Nhiễm: “Đợi đã! Em không phải ý này!”
Tiêu Mộ Viễn: “Em cứ thành lập một công ty đi, anh sẽ sắp xếp nhân viên cho. Sau đó tự thực hiện các tác phẩm với nhân viên của mình.”
Giang Nhiễm: “…. Bộ anh muốn để em làm một nữ cường nhân hả? Nhưng em chỉ muốn quay phim thôi.”
“Không phải.” Giọng Tiêu Mộ Viễn dịu dàng, trầm thấp: “Anh muốn trải một con đường bằng phẳng cho em, còn muốn cho em tất cả những thứ tốt nhất.”
Đối tối với một người không phải là trói người đó lại, đem nhốt vào lồng để tìm niềm vui cho mình.
Khi anh đối tốt với cô là muốn cho cô toàn bộ thế giới, mang cô đi đến nơi cao nhất, để cô có thể nhìn thấy những phong cảnh đẹp nhất.
Tiêu Mộ Viễn trấn an Giang Nhiễm: “Em yên tâm, chuyện của công ty sẽ có người quản lý giúp em, em chỉ việc phụ trách kiếm tiền là được.”
“Nhưng mà….”
“Tối về nhà chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể. Em cứ ký hợp đồng trước đi. Nếu không ký, công ty lại đồn là chúng ta bất hòa.”
“…..”
Giang Nhiễm bị Tiêu Mộ Viễn tung đến mấy chiêu, rốt cuộc chỉ đành thành thật ký hợp đồng.
Cô không đọc các điều khoản cụ thể mà chỉ nhanh chóng ký tên mình, rồi đóng dấu các loại.
Cô biết, Tiêu Mộ Viễn là vì muốn tốt cho cô….
Chỉ là anh giúp cô hết lần này đến lần khác như thế, khiến cô có chút không chịu nổi….
Trên đường về, Giang Nhiễm vào nhóm chat tán gẫu.
Giang Nhiễm: [Tớ ký hợp đồng làm người đại diện phát ngôn với Đông Tinh rồi….]
Củng Tinh: [Tớ đi đây! Đây đúng là đãi ngộ cao cấp mà!]
Lê Hinh: [Có một người chồng đại gia đúng là không giống nhau!]
Củng Tinh: [Nhiễm Nhiễm, cậu đã trở thành người một tuyến hàng hiệu ngay trong tầm tay rồi! Cẩu phú quý, đừng có quên đó nha!]
Lê Hinh: [Oa oa oa, thật là vinh hạnh, tôi có một người bạn là siêu sao~]
Giang Nhiễm: [Đừng nghịch nào! Tớ cảm thấy có chút…. nên nói thế nào đây… chính là không muốn anh ấy giúp tớ như vậy….]
Củng Tinh: [Ngu như bò! Nếu như ngay cả chồng cậu mà cũng không giúp cậu, thì cậu còn hi vọng ai đến giúp đây!]
Lê Hinh: [Các cậu đã là vợ chồng hợp pháp rồi, khoản thu nhập và khoản nợ đều là của chung, anh ấy giúp cậu còn không phải là đang giúp bản thân anh ấy à?]
Củng Tinh: [Xài tiền của chồng mình là chuyện hiển nhiên, có hiểu không?]
Lê Hinh: [Nói thật, anh ấy đối với cậu càng tốt thì đồng nghĩa tình cảm giữa hai người càng vững chắc đó. Cậu muốn sống cùng anh ấy suốt đời mà, cứ lo nghĩ mãi làm gì chứ.]
Đúng vậy, đường đời rất dài, vẫn còn một đời cần phải sống.
Có thể trong tương lai cô sẽ giúp ích được cho anh ở phương diện nào đó. Hơn nữa, hai người bọn họ vốn là một thể mà.
Nghĩ vậy, Giang Nhiễm dần cảm thấy thông suốt.
Sau khi nghĩ thông, Giang Nhiễm quyết định đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, buổi tối sẽ tự tay nấu một bữa cơm dưới ánh nến cho ông xã vừa có tiền vừa biết quan tâm của mình.
Trong lúc bận rộn, thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.
Sau khi Giang Nhiễm quay video quảng bá mẫu điện thoại cho Đông Tinh xong liền mở ra hàng loạt cơ hội khác.
Nửa tháng sau, toàn quốc vui mừng đón năm mới.
Lúc này, ≪Gửi đến chúng ta≫ đã hoàn toàn khác so với lần đầu nó được trình chiếu.
Sau khi dùng đủ loại phương thức tuyên truyền, đủ mọi cách hấp dẫn ánh mắt của quần chúng, còn có nhân viên đoàn phim tự mình chạy đi khắp nơi tuyên truyền nên đã có được một lượng fan lớn rồi. Dự đoán lượng bán vé sẽ rất khả quan.
Tuy rằng vẫn có không ít các bộ phim khác đang chờ ra mắt cùng lúc, nhưng độ hot của ≪Gửi đến chúng ta≫ cũng hoàn toàn không thua kém.
Đêm giao thừa.
Cả đại gia đình Tiêu gia cùng tụ họp tại một biệt thự nhỏ trong viện điều dưỡng của ông cụ Tiêu.
Người già rất coi trọng những ngày lễ đoàn viên như năm mới, nên tất cả mọi người đều đến đây với ông.
Giang Nhiễm thấy thân thể ông ngày càng suy yếu thì trong lòng rất chua xót.
Thiết bị y tế trong viện dưỡng lão rất tiên tiến, nhưng cho dù điều kiện tốt thì cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng cho ông mà không có cách nào khiến cho ông trở nên khỏe mạnh quắc thước được nữa.
Ông cụ Tiêu rất yêu thích đứa cháu dâu này, vỗ tay cô nói: “Tiểu Nhiễm à, thời gian của ông không còn bao lâu nữa, khi nào cháu mới để ông được ôm cháu cố đây?”
“Bạn bè?” Tiêu Mộ Viễn lặp lại hai chữ này, chậm rì rì hỏi, “Vậy có phải hai người cũng vào rừng cây nhỏ rồi làm giống như chúng ta ban nãy không?”
Giang Nhiễm vừa quay đầu lại liền va phải ánh mắt của Tiêu Mộ Viễn, cuối cùng cũng cảm thấy có chút không bình thường.
Khát vọng muốn sống được khởi động trong nháy mắt.
Cô lắc đầu rồi lại lắc lần nữa: “Không có, tuyệt đối không có.”
Tiêu Mộ Viễn cười gằn, trên mặt đều là vẻ không tin: “Ngay cả cánh rừng nhỏ cũng không vào thì nói chuyện yêu đương gì chứ?”
“Anh ấy là học trưởng mà, sau khi hẹn hò không bao lâu thì anh ấy lên năm tư, từ đó luôn ở bên ngoài, thời gian ở bên nhau không nhiều….”
“Vậy trong khoảng thời gian ở cạnh nhau đó, hai người làm gì?”
“Thì cùng xem phim, thảo luận điện ảnh, chỉ toàn giao lưu trên phương diện học thuật thôi.”
Giang Nhiễm tỏ vẻ thề thốt son sắt nhìn Tiêu Mộ Viễn.
Cô quả thực không nói dối, lúc trước nhận lời anh ta cũng là vì ngưỡng mộ tài năng của đối phương thôi, hơn nữa mọi mặt còn lại đều khá hợp mắt.
Nhưng sau khi hẹn hò, mỗi khi anh ta muốn làm cử chỉ thân mật nào đó, chẳng hạn như ôm ấp hay hôn má thì cũng không có gì, tuy nhiên, khi anh ta muốn hôn lưỡi với cô, cả người cô liền cảm thấy bối rối, vô cùng bài xích. Lần đó cô cự tuyệt, anh ta nói sẽ cho cô thời gian thích ứng.
Thời điểm hai người ở bên nhau vui vẻ nhất chính là khi cùng tán gẫu về điện ảnh. Khi đó cô thường nghĩ rằng sự đồng điệu về tư tưởng còn mê người hơn cả quan hệ thể xác. Cô cũng đã từng cho rằng người đó là một người bạn tâm giao của mình….
Sau khi tình cảm gặp phải trở ngại xuất phát từ sự tiếp xúc thân thể, cô không ngừng tự kiểm điểm lại bản thân, sau đó phát hiện ra rằng đồng điệu về suy nghĩ không có nghĩa là thân thể cũng có thể hòa hợp. Tình yêu không hề đơn giản như những gì mà cô đã nghĩ.
Giang Nhiễm cảm thấy mình không thể lãng phí thời gian và tình cảm của người nên lập tức đưa ra lời chia tay.
Đối phương rất muốn giữ lại, nhưng vì thái độ của cô kiên quyết nên cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ buông tay.
Giang Nhiễm kéo tay Tiêu Mộ Viễn, sẵng giọng: “Quả thực chẳng có gì đáng nói cả, quá trình đó rất đơn giản, kết thúc càng đơn giản hơn.”
Sắc mặt Tiêu Mộ Viễn nhàn nhạt, liếc cô một cái, nặng nề nói: “Tiêu phu nhân, em tốt nhất đừng để anh phát hiện ra trong lòng em còn cất giữ ánh trăng sáng [*] nào đấy.”
[*] Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không thể ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.
“…. Có! Đúng là có một đấy!” Giang Nhiễm tiếp lời.
Tiêu Mộ Viễn dừng bước, dùng vẻ mặt đặc biệt nguy hiểm nhìn cô.
“Là anh đó!” Giang Nhiễm nhoẻn miệng cười, “Anh chính là ánh trăng sáng của em.”
Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn hòa hoãn lại trong nháy mắt, thậm chí còn lộ ra ý cười. Nhưng anh vẫn nghiêm mặt, mang vẻ kiêu ngạo, giơ tay gõ đầu cô: “Đừng giở mấy trò khôn vặt này với anh.”
Giang Nhiễm cúi đầu cười khúc khích, cười xong lại hiên ngang lẫm liệt ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Em chỉ nói sự thật thôi mà. Ai kêu anh đẹp trai, có tiền, có khí chất như vậy chứ, rất mê người có được không hả?”
Tiêu Mộ Viễn hừ nhẹ một tiếng: “Thật sao?”
Giang Nhiễm: “Thật! Vẻ đẹp của anh muốn câu hồn em luôn rồi, chúng ta không cần nói chuyện về nghệ thuật mà chỉ cần nhìn gương mặt này của anh là em đã yêu rồi, có biết không hả?”
Đây thật sự là những lời từ tận đáy lòng, cô đối với anh ngay từ đầu đã là gặp sắc nảy lòng tham.
Tiêu Mộ Viễn nhìn thấy một chiếc ghế dài cạnh bìa rừng liền sải chân bước đến đó, ngồi xuống, thuận thế kéo Giang Nhiễm ngồi lên chân mình.
Anh ôm eo cô, lười biếng hỏi: “Vậy nếu anh nghèo tớt mồng tơi thì sao?”
Giang Nhiễm không chút do dự đáp: “Nghèo rớt mồng tơi nhưng chỉ cần còn gương mặt và vóc dáng này thì em vẫn yêu.”
Tiêu Mộ Viễn nắm tay cô thưởng thức: “Nhưng nghèo rớt mồng tơi thì không cưới được em.”
“Nếu nghèo rớt mồng tơi thì sẽ không có cách nào giữ được khí chất và vóc dáng này của anh, tuy rằng vẫn là khuôn mặt này nhưng chắc sẽ kém sắc hơn nhiều.” Giang Nhiễm nhìn anh cười, ngón tay chậm rãi phác họa gương mặt anh, tiếng nói dịu dàng trầm thấp, “Ánh mắt sẽ không còn kiên nghị như thế, môi sẽ không còn gợi cảm như thế, ngay cả mặt mày cũng sẽ không còn khí vũ hiên ngang như thế này.”
Tiêu Mộ Viễn lẳng lặng nhìn cô, anh cảm thấy người phụ nữ này có một loại năng lực trêu người.
Anh có thể cảm nhận được trái tim mình rung động và hooc-môn không ngừng tăng vọt.
Anh trầm luân trong ánh mắt và giọng nói của cô, bằng lòng bị cô trêu chọc.
Giang Nhiễm cười nói: “Vì vậy giả thiết không thành lập. Sở dĩ anh là anh là bởi vì anh là một cá thể hoàn chỉnh. Cho nên nếu xóa đi bất kỳ phần nào thì không còn là anh nữa rồi.”
Tiêu Mộ Viễn chậm rãi vuốt ve eo và lưng cô, đầu tựa vào bả vai cô, không nói gì một lúc lâu.
Giang Nhiễm ôm anh, dựa sát vào người anh.
Những mệt nhọc do bôn ba liên tiếp mấy ngày đã hoàn toàn biến mất vào lúc này.
Tròng lòng ngọt ngào đến mức không ngừng nhảy nhót, dường như khi ở bên anh thì tinh lực và tình cảm dù có dùng mãi cũng không cạn.
Hai tiếng sau…
Hai người ở trong phòng khách sạn, Giang Nhiễm cảm thấy sắp tiêu hao hết rồi.
Nhưng anh vẫn không buông tha.
“Tên bạn trai cũ kia không tính, có biết không?”
“Ưm….”
“Anh mới là người đàn ông đầu tiên của em.”
“…..”
“Sau này không được phép nhắc đến hắn ta nữa.”
“Rõ ràng là anh bảo em kể…. a….”
“Không cho phép nghĩ đến hắn nữa.”
“Không có nghĩ mà…. ưm….”
“Không được quyến rũ những người đàn ông khác nữa.”
“A…. không có…. không có mà….”
Giang Nhiễm sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là tự mình chuốc khổ.
Cô còn chưa nói gì đã đổi lấy từng đợt mưa to gió lớn….
Lòng dạ người đàn ông này có phải là nhỏ quá không vậy!
Hoạt động vườn trường của Giang Nhiễm mới vừa kết thúc, người bên Tập đoàn Đông Tinh liền liên hệ với cô.
Là người phụ trách bộ phận marketing của Đông Tinh hẹn Giang Nhiễm đến công ty để bàn chuyện hợp tác.
Trong phòng họp.
Giám đốc Trần nói với Giang Nhiễm rằng muốn mời cô làm người đại diện phát ngôn cho mẫu điện thoại di động mới sắp lên thị trường, khiến cô lập tức ngây ngẩn.
Ngay cả hợp đồng Giám đốc Trần cũng đã chuẩn bị xong rồi, trực tiếp đưa cho Giang Nhiễm, bày tỏ: “Nếu cô có ý kiến gì xin cứ nói, hợp đồng có thể bàn bạc lại.”
Giang Nhiễm: “…..”
Cô nhớ những người đại diện phát ngôn cho mảng điện thoại di động của Đông Tinh đều là đỉnh cấp lưu lượng. [*]
[*] Vô cùng nổi tiếng, có sức ảnh hưởng. Trong giới Cbiz hiện tại, Vương Nhất Bác, Vương Tuấn Khải cũng là một ví dụ về đỉnh cấp lưu lượng.
Người đại diện cho sản phẩm mới hình như là nữ hoàng của giới âm nhạc mà? Sao đột nhiên lại tìm tới cô?
“Tôi sợ mình không có năng lực triệu tập fan cũng như biết cách quảng bá cho sản phẩm, tôi cảm thấy các người mời tôi làm người đại diện….” Cô nhìn Giám đốc Trần, nói lời thật lòng: “Chẳng khác nào bị bệnh thiếu máu.”
Giám đốc Trần cười cười. Anh ta cảm thấy vị thiếu phu nhân có vẻ thú vị.
Giang Nhiễm chân thành nhìn anh ta: “Hay là các anh suy nghĩ lại thêm chút nữa đi?”
Giám đốc Trần cười nói: “Nói thật, việc để cô làm người đại diện là ý của tiểu Tiêu tổng. Có điều, sau khi bộ phận marketing của chúng tôi họp xong thì cũng cảm thấy khí chất của cô rất hợp với dòng sản phẩm này.”
Giang Nhiễm hỏi: “Phù hợp chỗ nào?” Khoác lác đi, cứ tiếp đi.
Giám đốc Trần: “Cao quý, xuất chúng, giá trị nhan sắc cao.”
Giang Nhiễm: “…..”
Nghe xong ngay cả khuôn mặt già nua này cũng muốn đỏ luôn rồi.
Giang Nhiễm mỉm cười: “Anh chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại trước đã.”
Giang Nhiễm đi đến phòng nghỉ không người, bấm số điện thoại của Tiêu Mộ Viễn.
Chuông vang vài tiếng thì có người bắt máy.
Tiêu Mộ Viễn: “Sao thế?”
Giang Nhiễm: “Sao anh lại để em làm người đại diện phát ngôn cho điện thoại di động vậy?”
Tiêu Mộ Viễn mới vừa mở họp xong, anh uống một hớp nước để thắm giọng, rồi tựa vào ghế sofa: “Có vấn đề gì à?”
Giang Nhiễm: “Em cũng đâu phải là người nổi tiếng, anh đây không phải là đang lạm dụng tài nguyên à? Liệu có khiến nội bộ bất mãn không đó?”
Tiêu Mộ Viễn cười khẽ một tiếng: “Anh dùng vợ của mình thay vì dành chỗ béo bở đó cho người ngoài, sao lại gọi là lạm dụng tài nguyên?”
Giang Nhiễm: “…..”
Cô bị anh nói đến á khẩu không trả lời được.
Tiêu Mộ Viễn: “Không chỉ vậy, sau này em còn phải tuyên truyền trong và ngoài nước, là phát ngôn viên toàn cầu duy nhất.”
Giang Nhiễm: “…..”
Sao cô lại có cảm giác như được kim chủ bao nuôi thế?
Tiêu Mộ Viễn thấy cô không nói lời nào, hỏi: “Có phải phụ nữ thường thích làm đại diện trang sức, túi xách và các loại hàng hiệu không?”
“…..” Người khác thì cô không biết, nhưng xưa nay cô chưa từng nghĩ tới những thứ này.
Không đợi Giang Nhiễm trả lời, anh đã nói tiếp: “Em cứ ký cái này trước đi, sau này anh sẽ sắp xếp để em làm người đại diện của mấy món hàng hiệu kia.”
Giang Nhiễm: “Đợi đã! Em không phải ý này!”
Tiêu Mộ Viễn: “Em cứ thành lập một công ty đi, anh sẽ sắp xếp nhân viên cho. Sau đó tự thực hiện các tác phẩm với nhân viên của mình.”
Giang Nhiễm: “…. Bộ anh muốn để em làm một nữ cường nhân hả? Nhưng em chỉ muốn quay phim thôi.”
“Không phải.” Giọng Tiêu Mộ Viễn dịu dàng, trầm thấp: “Anh muốn trải một con đường bằng phẳng cho em, còn muốn cho em tất cả những thứ tốt nhất.”
Đối tối với một người không phải là trói người đó lại, đem nhốt vào lồng để tìm niềm vui cho mình.
Khi anh đối tốt với cô là muốn cho cô toàn bộ thế giới, mang cô đi đến nơi cao nhất, để cô có thể nhìn thấy những phong cảnh đẹp nhất.
Tiêu Mộ Viễn trấn an Giang Nhiễm: “Em yên tâm, chuyện của công ty sẽ có người quản lý giúp em, em chỉ việc phụ trách kiếm tiền là được.”
“Nhưng mà….”
“Tối về nhà chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể. Em cứ ký hợp đồng trước đi. Nếu không ký, công ty lại đồn là chúng ta bất hòa.”
“…..”
Giang Nhiễm bị Tiêu Mộ Viễn tung đến mấy chiêu, rốt cuộc chỉ đành thành thật ký hợp đồng.
Cô không đọc các điều khoản cụ thể mà chỉ nhanh chóng ký tên mình, rồi đóng dấu các loại.
Cô biết, Tiêu Mộ Viễn là vì muốn tốt cho cô….
Chỉ là anh giúp cô hết lần này đến lần khác như thế, khiến cô có chút không chịu nổi….
Trên đường về, Giang Nhiễm vào nhóm chat tán gẫu.
Giang Nhiễm: [Tớ ký hợp đồng làm người đại diện phát ngôn với Đông Tinh rồi….]
Củng Tinh: [Tớ đi đây! Đây đúng là đãi ngộ cao cấp mà!]
Lê Hinh: [Có một người chồng đại gia đúng là không giống nhau!]
Củng Tinh: [Nhiễm Nhiễm, cậu đã trở thành người một tuyến hàng hiệu ngay trong tầm tay rồi! Cẩu phú quý, đừng có quên đó nha!]
Lê Hinh: [Oa oa oa, thật là vinh hạnh, tôi có một người bạn là siêu sao~]
Giang Nhiễm: [Đừng nghịch nào! Tớ cảm thấy có chút…. nên nói thế nào đây… chính là không muốn anh ấy giúp tớ như vậy….]
Củng Tinh: [Ngu như bò! Nếu như ngay cả chồng cậu mà cũng không giúp cậu, thì cậu còn hi vọng ai đến giúp đây!]
Lê Hinh: [Các cậu đã là vợ chồng hợp pháp rồi, khoản thu nhập và khoản nợ đều là của chung, anh ấy giúp cậu còn không phải là đang giúp bản thân anh ấy à?]
Củng Tinh: [Xài tiền của chồng mình là chuyện hiển nhiên, có hiểu không?]
Lê Hinh: [Nói thật, anh ấy đối với cậu càng tốt thì đồng nghĩa tình cảm giữa hai người càng vững chắc đó. Cậu muốn sống cùng anh ấy suốt đời mà, cứ lo nghĩ mãi làm gì chứ.]
Đúng vậy, đường đời rất dài, vẫn còn một đời cần phải sống.
Có thể trong tương lai cô sẽ giúp ích được cho anh ở phương diện nào đó. Hơn nữa, hai người bọn họ vốn là một thể mà.
Nghĩ vậy, Giang Nhiễm dần cảm thấy thông suốt.
Sau khi nghĩ thông, Giang Nhiễm quyết định đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, buổi tối sẽ tự tay nấu một bữa cơm dưới ánh nến cho ông xã vừa có tiền vừa biết quan tâm của mình.
Trong lúc bận rộn, thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.
Sau khi Giang Nhiễm quay video quảng bá mẫu điện thoại cho Đông Tinh xong liền mở ra hàng loạt cơ hội khác.
Nửa tháng sau, toàn quốc vui mừng đón năm mới.
Lúc này, ≪Gửi đến chúng ta≫ đã hoàn toàn khác so với lần đầu nó được trình chiếu.
Sau khi dùng đủ loại phương thức tuyên truyền, đủ mọi cách hấp dẫn ánh mắt của quần chúng, còn có nhân viên đoàn phim tự mình chạy đi khắp nơi tuyên truyền nên đã có được một lượng fan lớn rồi. Dự đoán lượng bán vé sẽ rất khả quan.
Tuy rằng vẫn có không ít các bộ phim khác đang chờ ra mắt cùng lúc, nhưng độ hot của ≪Gửi đến chúng ta≫ cũng hoàn toàn không thua kém.
Đêm giao thừa.
Cả đại gia đình Tiêu gia cùng tụ họp tại một biệt thự nhỏ trong viện điều dưỡng của ông cụ Tiêu.
Người già rất coi trọng những ngày lễ đoàn viên như năm mới, nên tất cả mọi người đều đến đây với ông.
Giang Nhiễm thấy thân thể ông ngày càng suy yếu thì trong lòng rất chua xót.
Thiết bị y tế trong viện dưỡng lão rất tiên tiến, nhưng cho dù điều kiện tốt thì cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng cho ông mà không có cách nào khiến cho ông trở nên khỏe mạnh quắc thước được nữa.
Ông cụ Tiêu rất yêu thích đứa cháu dâu này, vỗ tay cô nói: “Tiểu Nhiễm à, thời gian của ông không còn bao lâu nữa, khi nào cháu mới để ông được ôm cháu cố đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook