Nguyễn Yên nói xong, trong phòng im lặng vài giây.

Cô thấy anh chậm chạp không nói gì, còn nghi ngờ:

“Sao vậy?”

Chu Mạnh Ngôn đứng dậy, sắc mặt đã tốt hơn, một lúc lâu sau cất lời:

“Không có gì.”

“Anh về phòng làm việc trước.”

Nguyễn Yên thấy anh rời khỏi phòng, cô nghiêng đầu, vừa rồi mình nói gì đó sai sao? Có vẻ mọi câu vừa rồi đều hợp lý mà.

Bên kia, người đàn ông trở lại phòng làm việc, đóng cửa lại, im lặng ngồi trước bàn làm việc.

Anh đóng máy tính lại, bắt đầu nhớ lại từ khi kết hôn đến nay, rốt cuộc anh đã nói gì trước mặt Nguyễn Yên.

Hoặc là mình tự đào hố hại mình.

Ngay từ đầu khi bắt đầu thỏa thuận về hôn nhân với Nguyễn Yên, anh đã nói anh không hy vọng cuộc hôn nhân này xen lẫn những tình cảm phức tạp, nếu họ không có cảm xúc với nhau, sẽ giúp cho cuộc sống đơn giản hơn rất nhiều.

Cùng với đó, anh đã đề cập rõ ràng là anh sẽ không quan tâm đến chuyện giữa Nguyễn Yên và những người đàn ông khác, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ lợi ích của họ.

Còn có rất nhiều chuyện anh không để ý chút nào…

Giờ anh hối hận rồi, nhưng Nguyễn Yên đã nghiêm túc nhớ rõ tất cả.

Hơn nữa, còn nhớ rõ hơn cả anh.

Bây giờ trong lòng cô, anh chỉ là công cụ cho hôn nhân.

Chu Mạnh Ngôn nhắm mắt lại, phiền toái day mi tâm.

Buồn bực một mình hồi lâu, anh lấy điện thoại ra gọi cho Đằng Hằng.

Đầu bên kia nghe máy, đằng sau là tiếng ồn ào náo nhiệt, Đằng Hằng nói một câu “đợi chút”, sau đó đi ra khỏi phòng bao của quán ăn đêm.

Tới cửa, hắn dập tắt điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác:

“Tìm tôi có chuyện gì vậy? Bây giờ tôi cũng không có tâm trạng nói chuyện công việc với cậu đâu, tôi đang bận hát.”

“Không phải chuyện công việc.”

“Ồ? Việc tư nào? Chuyện tình cảm cá nhân?”

Chu Mạnh Ngôn ngầm đồng ý, không trả lời.

Đằng Hằng nở nụ cười:

“Tôi hiểu rồi, có liên quan đến Nguyễn Yên?”

Hắn nhớ tới chuyện sáng sớm mấy ngày trước hắn hỏi có phải Chu Mạnh Ngôn thích Nguyễn Yên không, lúc ấy đối phương còn thản nhiên hỏi ngược lại hắn một câu:

“Có cần ngạc nhiên như vậy không?”

Nhưng ngay khi nghe thấy câu trả lời kia, Đằng Hằng đã từng nghi ngờ mình vẫn còn đang mơ.

Sinh thời, Đằng Hằng nghe tin Chu Mạnh Ngôn cũng đã đủ rồi, thế mà lại còn có thể nghe anh động tình với một cô gái.

Quả thực hỉ đại* phổ bôn.

*Hỉ đại phổ bôn (喜大普奔): Ngôn ngữ mạng, viết tắt của bốn câu “Hỉ thỉnh lạc kiến, đại khoái nhân tâm, phổ thiên đồng khánh, bôn ba tương cáo” : nghe xem đều thích, tất cả đều vui, khắp chốn vui mừng, truyền đi đây đó.

Đằng Hằng thu hồi lại ký ức, trêu ghẹo anh:

“Tôi nghe giọng điệu của cậu không vui nha, Chu tổng của chúng ta đường đường là chủ tịch uy nghiêm sao có thể thất bại trên con đường tiến tới các mối quan hệ?”

“…”

Chu Mạnh Ngôn im lặng vài giây, giọng nói nặng nề:

“Nguyễn Yên không có suy nghĩ về vấn đề đó với tôi."

Đằng Hằng nghe vậy, cười phá lên trong ba mươi giây.

Sắc mặt Chu Mạnh Ngôn tối sầm lại:

“Buồn cười như vậy sao?”

“Người anh em, cậu đã từng nghe qua câu phong thủy xoay chuyển, trời xanh bỏ qua cho ai không?’’

Đằng Hằng nhớ lại giọng điệu khó chịu, uất ức nhưng lại không thể không khuất phục trước thực tế của Chu Mạnh Ngôn, cười đến mức không thở nổi:

“Không ngờ cậu lại có ngày hôm nay!”

“Cậu còn cười tôi tắt máy.”

“Tôi nghĩ nếu cậu ở trước mặt Nguyễn Yên chắc sẽ lập tức tắt.”

“…”

Sau khi Đằng Hằng cười xong, vẫn tém lại, nói chuyện chính:

“Đương nhiên Nguyễn Yên sẽ không thích cậu, cậu cảm thấy cô ấy có thể thích cậu sao? Lúc trước những gì khó nghe cậu đều nói ra rồi, nên cô ấy đương nhiên sẽ không dám có cảm xúc về chuyện đó nữa.

Biết rõ cậu sẽ không thích cô ấy, cậu có thấy cô gái nào tự làm mất mặt mình để thầm mến cậu không?

Hơn nữa, cậu tự nghĩ xem bình thường cậu xử với cô ấy như thế nào, bận rộn với công việc, bận xã giao, vài ngày không về nhà.

Người ta vì mẹ cậu mà đi mua thuốc bắc, cậu còn trách cô ấy đi lung tung, trừ việc cậu đưa tiền cho cô ấy ra, cậu còn làm được gì cho cô ấy không?”

Đằng Hằng nói:

“Đương nhiên dù sao lúc đấy cậu cũng chưa thích người ta.

Tôi chỉ muốn nói là Nguyễn Yên không có tình cảm với cậu là chuyện bình thường.

Con gái thích ai đó, không phải chỉ cần lăn lộn trên giường là có thể.

Cậu muốn từ diễn thành thật, nhưng người ta vẫn sẽ nghĩ đó là diễn.”

Ánh mắt Chu Mạnh Ngôn tối sầm lại:

"Tôi biết."

Bây giờ anh đã biết tất cả những điều này.

Lần đầu tiên Đằng Hằng thấy Chu Mạnh Ngôn vì chuyện tình cảm mà phát sầu, trong lòng có cảm giác vui mừng như người cha nhìn con mình trưởng thành:

"Đừng buồn, việc bây giờ cậu phải làm chính là khiến cho người ta thích cậu.”

"Nhân lúc người ta chưa cảm thấy cuộc hôn nhân này khó có thể chịu đựng được, theo đuổi đi.

Nếu không sau này đơn ly hôn chìa ra trước mặt cậu, đến lúc đó cậu sẽ hối hận.”


Sáng sớm hai ngày sau, Nguyễn Yên bị đánh thức bởi tiếng pháo hoa nhà bên cạnh.

Sau khi cô tỉnh lại cảm giác có một bàn tay đặt ngang eo, không thể động đậy.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đang ôm chặt Chu Mạnh Ngôn, đầu cô còn dựa vào ngực anh, bị anh ôm trong vòng tay!

Trong lòng Nguyễn Yên có chút khẩn trương, tai bắt đầu nóng lên.

Bình thường bọn họ sẽ không bao giờ ngủ với tư thế thân mật như vậy, nếu buổi tối không làm chuyện đó, mỗi người bọn họ sẽ nằm ở một bên, không làm phiền nhau.

Cho dù vận động xong, bọn họ cũng sẽ khác người khác ngủ.

Rồi xong, không phải tối qua cô ngủ quên sáp đến bên người anh chứ…??

Cô sợ tới mức nhanh chóng muốn chui ra ngoài, sợ anh tỉnh lại thấy vậy sẽ xấu hổ.

Ai ngờ, cô rút tay về vừa định trốn, đã chợt nghe thấy giọng nói tỉnh bơ của người đàn ông từ trên đỉnh đầu hạ xuống:

“Làm gì vậy.”

Đáy lòng Nguyễn Yên gào thét một tiếng, hai má nóng lên:

“Xinn lỗi, cái này, em không có ấn tượng gì…không hiểu sao lúc ngủ lại ôm anh…”

Cô đang định tiếp tục rút tay về, ai ngờ anh lại ôm cô chặt hơn, bình tĩnh nói:

“Là anh ôm em.”

Nguyễn Yên:

“?”

“Anh…”

Chu Mạnh Ngôn kiếm cớ giải thích:

“Tối qua lạnh quá.”

Nguyễn Yên: Sao cô lại thấy bình thường?

Một lát sau, cô gái yếu ớt hỏi:

“Vậy bây giờ…anh còn lạnh không?”

Anh vẫn ôm cô như cũ:

“Lạnh lắm.”

Nguyễn Yên trầm tư trong chốc lát:

“Không phải anh bị sốt chứ?”

“…”

Chu Mạnh Ngôn mỉm cười bất lực, nắm tay cô:

“Em có muốn sờ thử không?”

Tay Nguyễn Yên bị đặt lên trán anh, hình như vẫn bình thường, không sốt, thấy anh vẫn đang ôm cô, Nguyễn Yên nghĩ đến chuyện gì đó, bỗng nhiên nói:

“Mạnh Ngôn, khoan đã, em xuống giường một lát.”

Người đàn ông đành phải buông cô ra trước, Nguyễn Yên lần mò đến sô pha, cầm lấy thứ gì đó trên ghế, sau đó sang phòng đọc sách nhỏ ở bên cạnh.

Năm phút sau đã quay lại.

Chu Mạnh Ngôn nằm trên giường nghe thấy tiếng cô gái đang đến gần, sau đó xốc chăn lên, trèo lên giường, anh chạm vào tay phải của cô, theo tiềm thức nắm lấy, nhắm mắt lại.

Ai ngờ cô lại kéo ra, sau đó đặt một túi sưởi lông xù vào trước người anh.

Anh mở mắt ra, thấy Nguyễn Yên ngây thơ cười:

“Cho anh túi sưởi này, sau này anh có thể ôm vào buổi tối, sẽ không lạnh nữa.”

Chu Mạnh Ngôn:

“…”

Cô nhanh chóng xuống giường:

“Em đi rửa mặt.”

Chu Mạnh Ngôn nhìn túi sưởi trong lòng, nhất thời cười tức giận.

Suy nghĩ của vợ anh đúng là đơn thuần.

Nguyễn Yên rửa mặt xong, xuống lầu sớm hơn Chu Mạnh Ngôn.

Hôm nay là giao thừa, sau khi dọn dẹp nhà xong, dán giấy hoa, dán câu đối xuân.

Tần Tích rất thích bầu không khí đón chào năm mới, chính bà cũng thích trang trí.

Tần Tích cắt giấy hoa trong phòng khách, thấy Nguyễn Yên đi xuống, sau đó cùng cô đi đến phòng bếp ăn sáng, Tần Tích ngồi xuống bên cạnh cô, tay bận rộn không ngừng nghỉ hỏi:

“Yên Yên thích ăn bánh khoai môn hay bánh tổ (bánh truyền thống mừng năm mới của Trung Quốc)?”

“Con thích cả hai, hai bánh đó bà ngoại con đều biết làm cả.”

“Nhà bà ngoại con ở đâu vậy?”

“Tô Thành ạ.”

“Cũng khá gần đây.”

Hai người đang nói chuyện, Chu Mạnh Ngôn từ trên lầu đi xuống, mặc một chiếc áo len màu xám đơn giản, nhìn qua sắc mặt hiền hòa hơn vài phần.

Anh đi đến phòng bếp, sau đó ngồi xuống đối diện Nguyễn Yên, Tần Tích nhìn thấy anh thì mỉm cười:

“Yên Yên ăn súp đậu phộng, con muốn ăn gì?”

“Ăn giống cô ấy đi.”

Sau khi giúp việc bưng bữa sáng lên, Tần Tích nói với Nguyễn Yên:

“Nhà chúng ta ở gần đường Đào Viên, hình như hôm nay ngoài đó đang tổ chức chợ tết, có rất nhiều bánh tổ và kẹo ngọt, Yên Yên có muốn đi mua chút không? Vài ngày rồi chưa ra khỏi cửa, ở nhà cũng nhàm chán.”

Nghe thấy từ bánh tổ kẹo, Nguyễn Yên trở nên hứng thú trong nháy mắt:

“Có ạ.”

“Nhưng mà hôm nay mẹ bận, không thể đi cùng con được.”

Tần Tích nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn đối diện, dò hỏi:

“Không thì hôm nay nếu Mạnh Ngôn rảnh thì đi mua đồ cùng Nguyễn Yên đi? Dù sao khó khăn lắm mới được nghỉ lễ mừng năm mới, con cũng tự cho mình nghỉ ngơi đi, thế nào?”


Nguyễn Yên ngạc nhiên, không thấy đối phương đáp lại, đang định nói không sao Chu Mạnh Ngôn đã mở miệng:

“Được.”

Nguyễn Yên: Anh ấy đồng ý thật!?

Tần Tích mỉm cười:

“Vậy trước tiên con ăn sáng đi.”

Sau khi ăn xong, Nguyễn Yên cùng Chu Mạnh Ngôn ra ngoài.

Hôm nay trời quang xanh thẳm, nhưng vẫn còn rất lạnh, ra tới cửa, Nguyễn Yên nhanh chóng đeo khăn quàng cổ.

Chu Mạnh Ngôn rũ mắt nhìn cô, sau đó đứng trước mặt cô, giúp cô đội mũ len có quả cầu lông màu trắng ở phía trên.

“Che tai chưa?”

“Rồi…”

Hôm nay cô mặc một bộ đồ trắng như bông, nhìn từ xa giống như người tuyết, anh nhìn cô, bất giác mỉm cười.

Sau đó Nguyễn Yên kéo anh đi đến phía trước, anh hỏi:

“Muốn đi bộ hay ngồi xe?”

“Mẹ nói đường Đào Viên cách nhà chúng ta xa không?”

“Đi bộ gần mười phút.”

“Vậy chúng ta đi bộ đi.”

“Ừm.”

Hai người từ từ đi về phía trước, bỗng nhiên Nguyễn Yên nhớ trước đây từng tâm sự cùng anh ở Tô Thành:

“Mạnh Ngôn…”

“Sao vậy?”

“Anh từng nói trước kia nhà anh phá sản, phải bán nhà, vậy nhà cũ bây giờ là mua lại sao?”

“Đúng vậy.”

Anh nhìn về phía trước, khẽ nói:

“Sau này nhà chúng ta lập nghiệp lại một lần nữa, sau đó mua lại.”

Nguyễn Yên gật đầu:

“Vậy ba thực sự giỏi lắm đó, có thể Đông Sơn tái khởi.”

Cô cảm thấy Chu Mạnh Ngôn trở nên trầm lặng, Nguyễn Yên mới nhận ra mình nhắc tới chuyện không vui của anh.

Trong lòng không khỏi áy náy, nhất thời ngại ngùng không biết nói gì.

Người đàn ông lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Nguyễn Yên, dáng vẻ bối rối

“Nghĩ gì vậy?”

“Không…hình như em nhắc lại chuyện này khiến anh không thoải mái.”

“Không…anh không khó chịu.”

Giọng anh nhẹ nhàng:

“Nếu em muốn nghe, sau này có dịp anh sẽ kể em nghe.”

Cô gật đầu cười:

“Được.”

Ngày đầu năm mới đi bộ trên đường Đào Viên, bên trong con đường này có một bãi sân rất lớn, bên trong là một khu chợ cực kỳ náo nhiệt, hôm nay có rất nhiều người tới đây.

Chu Mạnh Ngôn cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Không biết đã bao lâu anh không đến một nơi ồn ào giống như chợ này rồi.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ mong chờ phấn chân của cô gái bên cạnh, sự bất mãn trong lòng anh cũng theo đó mà tiêu tan:

“Đi thôi, đi xem.”

Xuyên qua tầm mắt mờ mịt, Nguyễn Yên có thể nhìn thấy hình dáng đại khái bên trong khu chợ, có hai con đường đi vào, mỗi bên đều có các quán nhỏ, trong đó có một lối đi vào, một lối đi ra.

Chu Mạnh Ngôn hỏi:

"Đưa em đi nếm thử vài quán trước đây anh từng ăn nhé?”

Ở đây có đồ ăn.

“Được ạ.”

Anh dẫn cô đi vào trong, nghe thấy một nhà đang rao bán bánh rán vừng, đây là bánh mà Nguyễn Yên thích ăn nhất.

Lập tức trở nên kích động nói phải qua đó, đi đến trước quầy hàng, Chu Mạnh Ngôn dùng một cây tăm chọc một chiếc bánh rán vừng, đưa cho cô nếm thử, Nguyễn Yên nhai:

“Oa, ngon quá.

Còn có nhân khác không?”

Ông chủ nói:

“Có, vị ngọt, còn có cả hành băm, mè đen, đường đỏ…”

Chu Mạnh Ngôn đút cho cô từng cái, cuối cùng nhìn vẻ mặt của nghiêm túc của cô, khẽ cười:

“Thích loại nào?”

Nguyễn Yên lại bắt đầu khó khăn khi lựa chọn:

“Cái nào cũng ngon.”

Chu Mạnh Ngôn nói với ông chủ:

“Phiền ông lấy giúp tôi mỗi loại một cái.”

Cuối cùng hai người lấy sáu túi to, Nguyễn Yên gãi đầu:

“Chúng ta có mua nhiều lắm không?”


“Ăn dần.”

Đi dạo hết một vòng, hai người đã mua được rất nhiều.

Cuối cùng sau khi đi dạo đem chiến lợi phẩm trở về, Nguyễn Yên xách mấy túi, hầu hết là Chu Mạnh Ngôn cầm.

Đi về nhà, Nguyễn Yên muốn ăn:

“Anh đưa túi khoai tây chiên giòn kia cho em đi.”

Cô nhận lấy túi, sau đó lấy một miếng bỏ vào miệng, sau đó hỏi anh:

“Anh có muốn ăn không?”

“Có.”

Cô đưa lại chiếc túi cho anh:

“Vậy anh lấy đi.”

Anh ngang nhiên dơ hai tay sang hai bên:

“Anh không có tay.”

Nguyễn Yên ngây thơ tin thật, lấy một miếng ra, sau đó nâng tay:

“Này.”

Người đàn ông cúi đầu cắn lấy miếng khoai tây trong tay cô, Nguyễn Yên có cảm giác đầu ngón tay anh vô tình chạm qua môi mình, ngứa ngáy.

Nguyễn Yên khẽ hỏi:

“Anh còn muốn nữa không?’’

Chu Mạnh Ngôn thấy mặt cô ửng đỏ, ý cười trong mắt hiện lên, cảm thấy hài lòng:

“Em ăn đi.”

Sau khi mua đồ tết về đến nhà, Chu Mạnh Ngôn cũng không ở bên cạnh Nguyễn Yên nữa mà đi xử lý vài việc.

Buổi chiều, đầu tiên là Nguyễn Yên đi đến bệnh viện tĩnh dưỡng thăm Nguyễn Vân Sơn rồi sau đó về nhà.

Bữa cơm tối đêm giao thừa, trong nhà làm một bàn ăn lớn, bốn người ngồi vào bàn, Tần Tích cười nói:

“Năm nay nhà chúng ta không còn chỉ có ba người đón năm mới nữa, Yên Yên đã đến nhà chúng ta, giờ ta thành một nhà bốn người rồi.”

Nguyễn Yên nâng ly cùng Tần Tích và Chu Tư Lễ, sau đó nhận lì xì của bọn họ, trong lòng ấm áp.

Đây là năm đầu tiên cô không ở nhà họ Nguyễn đón năm mới, không có ba ở bên cạnh.

Cô nghĩ sẽ không hạnh phúc chút nào.

Nhưng vì cuộc hôn nhân ngoài ý muốn này mà cô lại có thêm một người ba, một người mẹ để yêu thương.

Thì ra cuộc sống này vẫn còn những điều bất ngờ và ấm áp.

Buổi tối, Chu Mạnh Ngôn bận việc riêng, Nguyễn Yên ngồi xem chương trình đón xuân cùng Tần Tích.

Wechat liên tục hiện thông báo tìm cô, cô đã nói sang phòng trà bên cạnh trả lời điện thoại.

Sau khi Nguyễn Yên đi, Tần Tích thở dài với Chu Tư Lễ:

“Anh xem có quá đáng không, giao thừa rồi mà con trai vẫn còn ngồi trong phòng làm việc, để Nguyễn Yên một mình ở đây.

Anh nghĩ xem nếu chúng ta không ở nhà, Yên Yên sẽ cô đơn lắm.

Đều tại anh cả, đáng lẽ ra lúc trước không nên để cho con tiếp quản công ty sớm như vậy.”

Chu Tư Lễ vỗ vỗ vai bà:

“Tính cách của Mạnh Ngôn từ nhỏ đã như vậy rồi, trước lúc kết hôn, không phải chúng ta cũng nhìn ra thái độ của Mạnh Ngôn với Yên Yên rồi sao?”

“Chỉ là bây giờ em thấy thương Yên Yên thôi, con mình thì vẫn lạnh như băng.

Lúc ăn cơm trước mặt chúng ta, nó còn có thể giả vờ đối xử tốt với Nguyễn Yên.

Nhưng sau khi chúng ta đi, nó còn có thể tiếp tục giả vờ như vậy không?”

Chu Tư Lễ không nói gì, đột nhiên Tần Tích nghĩ đến một chuyện:

“Anh nghĩ liệu một ngày nào đó con trai mình không thích Nguyễn Yên nữa muốn ly hôn không?”

Với tính cách của Chu Mạnh Ngôn, việc kết hôn đã quyết đoán như vậy, việc ly hôn cũng có khả năng rất lớn.

Tần Tích cau mày thở dài, Chu Tư Lễ nắm tay bà:

“Hay là hôm nào em nói chuyện với Mạnh Ngôn thử xem sao? Hỏi xem nó nghĩ thế nào.”

“Được, được đó…”

Bên kia, Nguyễn Yên đi đến phòng trà bên cạnh, ngồi xuống sô pha, đang định nghe đoạn thoại dài gần sáu mươi giây mà Chúc Tinh Chi gửi, đối phương đã trực tiếp gọi điện thoại đến.

“Yên Yên, cậu nghe đoạn hội thoại chưa?”

“Mình đang định nghe đây.”

“Này đừng nghe, để mình nói với cậu…”

Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói vừa kích động vừa bực bội của cô ấy, không khỏi nở nụ cười:

“Rốt cuộc có chuyện gì, sao cậu lại kích động như vậy?”

“Hình như hôm qua mình nhìn thấy người đó…”

“Người đó?”

“Đúng vậy, là người đó…”

Hai giây sau Nguyễn Yên lập tức đoán được:

“Không phải là Trần tiên sinh cậu nhắc với mình trước đó chứ?”

“Đúng vậy…”

Chúc Tinh Chi vùi đầu vào gối cọ cọ vài cái:

“Không biết mình có nhìn nhầm không, dù sao cũng từ bốn năm trước rồi.

Nhưng cũng có thể là người giống anh ta, dù sao cả đời này mình cũng không thể nào quên dáng vẻ cười anh ta.”

Đó là người đàn ông tốt nhất cô từng gặp trong đời.

Chúc Tinh Chi sẽ không bao giờ quên buổi tối hôm đó, cô như yêu tinh xuống địa ngục, muốn quấn quýt lấy anh, nhưng cuối cùng lại bị anh đè chết dưới thân.

Tiếng thở dốc khàn đặc gợi cảm của anh bên cạnh tai cô, mồ hôi từ xương quai hàm rơi xuống, cùng với dáng vẻ cấm dục mất kiểm soát đến cực hạn, tất cả đều khiến trái tim cô run lên.

Đêm đó là ngày thứ ba họ quen nhau.

Chúc Tinh Chi chỉ biết anh họ Trần, vì vậy nên anh trở thành Trần tiên sinh trong lời nói của cô.

Khoảng thời gian đó, Chúc Tinh Chi vừa tốt nghiệp cấp ba thi vào đại học, cũng là lúc mà cô ăn chơi nổi loạn nhất.

Sau đêm đó, anh đã biến mất trong thế giới của cô.

Nguyễn Yên nghe vậy:

“Vậy bây giờ cậu có ghét anh ta lắm đúng không?”

“Vì sao phải ghét anh ta?”

"Anh ta cũng không quen cậu, còn chiếm tiện nghi của cậu…”

Chúc Tinh Chi nhướng mày cười, lật người trên giường:

“Sao phải ghét, mình chiếm tiện nghi của anh ta mà, mình là người buôn bán hời đó?”


Nhưng cuối cùng, còn thiếu một chút như vậy.

Nguyễn Yên: “…”

Đúng là chỉ có Chúc Tinh Chi mới có thể nói ra những lời như vậy.

Sau một hồi hàn huyên, mẹ Chúc Tinh Chi kêu cô ấy lại đây có việc, hai người đành phải ngắt điện thoại trước.

Thông qua tin nhắn thoại, Nguyễn Yên nghe nghe thấy lời chúc mừng năm mới mọi người gửi đến cô.

Rồi sau đó trả lời từng người một, cô nhìn thấy tin nhắn của Sân Minh Triết “Năm mới vui vẻ”, sau khi cô nhắn lại, ai ngờ đầu kia gọi điện thoại đến.

Nguyễn Yên tiếp máy:

“Alô, Sân Minh Triết?”

Giọng hắn nặng nề:

“Ừ.”

Dịu dàng hỏi:

“Năm nay cậu đón năm mới ở đâu vậy?”

“Mình ở nhà ba mẹ Chu Mạnh Ngôn.”

Đầu bên kia im lặng:

“Cậu không về nhà bà ngoại sao?"

“Mấy ngày trước mình vừa về.”

Nguyễn Yên đổi chủ đề:

“Còn cậu thì sao?”

“Hôm nay mình không ở Lâm Thành, mình cùng mấy người bạn đi du lịch ở nơi khác.

Gần đây cậu thế nào?”

Chu Mạnh Ngôn tắm rửa xong đi tới cửa phòng trà, lúc mở cửa đi vào, chợt nghe thấy Nguyễn Yên đang gọi điện, giọng nói nhẹ nhàng trước sau như một.

Sau đó anh bước vào, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh cô.

Nguyễn Yên nhận ra là anh, sững sờ, nhưng anh không nói gì, cô cũng tiếp tục nói chuyện điện thoại cùng Sân Minh Triết.

Một phút đồng hồ trôi qua, đầu bên kia nói không còn chuyện gì nữa, bảo Nguyễn Yên bận gì thì làm đi.

Sau khi Nguyễn Yên ngắt máy, ngẩng đầu nói:

“Mạnh Ngôn?”

Anh nhớ lại vừa rồi anh nghe thấy hình như là giọng nam, giả vờ thản nhiên hỏi:

“Gọi điện với ai vậy?”

“À, Sân Minh Triết.”

Chu Mạnh Ngôn lập tức nhíu máy:

“Anh ta tìm em?”

“Vâng, chỉ tán gẫu vài câu thôi.”

Cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ sữa tắm trên người Chu Mạnh Ngôn, nghĩ mình cũng nên đi tắm rửa, cô đặt chân xuống đang định đứng lên, không cẩn thận giẫm phải dép trên đất, thân mình xiêu vẹo ngã xuống sô pha.

Nhưng Chu Mạnh Ngôn đã ôm lấy eo cô, trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi.

“Ôi…”

Chu Mạnh Ngôn nắm tay cô không buông, Nguyễn Yên ngồi trên đùi anh, hai tay ôm lấy vai anh trong tiềm thức, đáy lòng run lên, ngay sau đó đột nhiên anh ghé sát môi đến bên tai cô, hơi thở trở nên nặng nề, cất giọng:

“Sân Minh Triết thích em đúng không?”

Nguyễn Yên run rẩy, tới nay vẫn chưa từng nghe thấy giọng điệu như vậy của anh, cô khẽ lắc đầu:

“Chắc là không rồi…”

Cô mơ hồ cảm nhận được thái độ của cậu ta với cô không mấy bình thường, mặc dù cậu ta không chọn cách nói rõ, nhưng trong lúc đó cô cũng không từ chối.

Nhưng bây giờ bọn họ rất ít khi liên lạc, hẳn là cậu ấy cũng dần từ bỏ rồi đúng không?

Ánh mắt nóng bỏng của Chu Mạnh Ngôn dừng trên mặt cô:

“Vậy em không thích cậu ta, đúng không?”

“Em vẫn coi cậu ấy như bạn thôi.”

Nguyễn Yên nghi ngờ:

“Sao vậy?”

Mặc dù Chu Mạnh Ngôn đã biết chuyện này từ lâu, nhưng giờ phút này anh vẫn không thể không hỏi để xác nhận lại lần nữa.

“Không có gì…”

Nguyễn Yên hỏi:

“Anh xong việc rồi sao?”

“Ừ.”

“Em…”

Cô còn chưa kịp dứt lời đã có cảm giác mình bị anh cắn vào vành tai cực kỳ mẫn cảm, cả người run lên.

Cảm giác thắt lưng và chân tay mềm nhũn, giọng nói run rẩy:

“Đây là phòng trà…”

Vừa rồi bị thân thể mềm mại của cô ngồi lên, nhiệt độ trong lòng anh đã bị khơi mào, không kiềm chế được muốn hôn cô.

“Không có ai vào đâu.”

Chu Tư Lễ và Tần Tích đang ở trong phòng xem gala đón xuân, sẽ không đi ra, căn bản sẽ không có ai đi lại trên lầu hai.

Dưới kỹ năng khiêu khích điêu luyện mật thiết của người đàn ông, cô dần mất sức đẩy anh ra.

Môi anh di chuyển xuống dưới, tạo nên dấu hôn ở cạnh cổ cô, Nguyễn Yên cảm giác mình sắp hóa thành nước, khẽ cắn môi nức nở.

Ngay sau đó, Chu Mạnh Ngôn khẽ nâng cằm cô lên, che lấp toàn bộ hơi thở của cô.

Cô ngã vào trong vòng tay anh, mặc sức để anh đòi hỏi, anh khó khăn lắm mới dừng lại được, trầm giọng hỏi cô:

“Muốn ngồi lên người anh hay nằm?”

Nguyễn Yên hiểu ra lời nói ám chỉ của anh.

“Nằm…”

Nằm xuống cũng khiến cô có cảm giác an toàn hơn.

Cô được bế lên đặt trên ghế sô pha, Chu Mạnh Ngôn đứng dậy, đè lên cô gái một lần nữa, đang định cúi mặt hôn cô, đột nhiên cửa phòng trà mở ra:

“Yên Yên con có muốn ăn gì không…”

Người đàn ông đột ngột dừng lại.

Nhìn thấy người trước cửa, sắc mặt tối sầm lại.

Tần Tích bưng đĩa trái cây đứng ở cửa, thấy con trai mình mấy tháng trước còn khăng khăng đòi tách giường với Nguyễn Yên, giờ phút này lại đè lên người ta, cực kỳ choáng.

“???”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương