Anh nhìn xuống hai hoặc ba chiếc hộp trên tay nói:

“Anh đang chọn bao cao su.”

Tim Nguyễn Yên nhảy dựng, hai má đỏ bừng.

Ngay sau đó, người đàn ông buông hộp xuống, vươn tay sang phải ôm cô vào lòng.

Anh cúi mặt xuống, nói vài lời bên tai cô, trầm giọng hỏi:

“Muốn thử xem cái nào dùng tốt hơn không? Trước đây anh chưa dùng bao giờ.”

Nguyễn Yên không ngờ anh sẽ hỏi cô vấn đề này, giọng nói của anh ở bên tai như có dòng điện chạy qua, khiến cho Nguyễn Yên mặt đỏ tai hồng, giọng nói nhẹ nhàng như bông:

“Anh chọn đi…”

Anh nghiêng người, nóng rực, khi nụ hôn rơi xuống cổ cô, chân cô đã mềm nhũn.

Cô khẽ đặt tay trước ngực anh, không chịu nổi ngả về phía sau, ngay sau đó đã bị anh bế đặt lên cạnh bồn rửa mặt.

Anh đối mặt với cô, chặt chẽ vây cô trong lòng, ngọn đèn ấm áp từ trên đỉnh đầu rọi xuống, chiếu vào chiếc cổ thiên nga của cô đang ngẩng lên.

Nguyễn Yên có cảm giác người đàn ông không có ý định dừng lại, tiếp tục hôn xuống phía dưới.

Cô nắm cánh tay anh, thở hắt ra, giọng nói đứt quãng:

“Chúng ta…Không tắm rửa trước sao?”

Chu Mạnh Ngôn dừng lại, thấy mắt cô đã phủ một tầng nước:

“Em muốn tắm trước hay làm trước?”

Mặt Nguyễn Yên đỏ bừng, một lúc sau nói:

“Sao cũng được.”

Vì cô cũng có cảm giác kích thích nổi lên, suy nghĩ kêu gào phải hoàn toàn đắm chìm trong thế giới đó.

Anh ôm lấy cô:

“Vậy lên giường trước.”

Từ phòng tắm đến phòng ngủ, dọc đường đi, quần áo của hai người rơi ngổn ngang.

Cách mấy ngày hai người đều có chút nóng lòng.

Trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn nhỏ màu hồng nhạt.

Dưới ánh đèn, cô gái di chuyển vô cùng sinh động, tựa như vũ đả ba tiêu*, hoan lạc ở mọi tư thế.

(*): Vũ đả ba tiêu (雨打芭蕉): Nước mưa rơi xuống lá ba tiêu, làm rách cả lá, tiếng rất thê lương, con người ta cảm nhận được nhưng vẫn không thể làm gì cả.

Cuối cùng, căn phòng như có một tầng ấm áp, anh hôn lên chóp mũi đầy mồ hôi của cô, cô giống như một chú cá mất nước.

Eo và chân bị anh kẹp trong lồng ngực, cô tựa vào vai Chu Mạnh Ngôn nũng nịu khẽ hừ.

Nguyễn Yên biết tất cả mọi chuyện bọn họ phát sinh trên giường đều không liên quan đến tình yêu, nhưng mỗi lần làm xong, đều có một khoảng thời gian ngắn ngủi có thể khiến cô giống như một cô gái bình thường, có chút yếu đuối và buông thả.

Bình thường, nhất định cô sẽ không làm nũng trước mặt anh, cũng biết chắc chắn anh sẽ không chấp nhận.

Người đàn ông thỏa mãn dựa vào đầu giường, ngón tay luồn qua tóc cô, đỡ gáy cô để cô hơi ngẩng mặt lên.

Trong đôi mắt đen của anh phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của cô, không hiểu sao trái tim lại dần trở nên mềm mại.

Anh cảm thấy mình có gì đó khác lạ.

Rõ ràng từ trước anh cảm thấy chuyện chăn gối chỉ đơn thuần là để trút bỏ ham muốn mà thôi, Sau khi chuyện đó kết thúc sẽ bình tĩnh trở lại, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh.

Nhưng gần đây, anh bắt đầu mất dần kiểm soát cảm xúc.

Ví dụ như anh thế mà lại vì một lý do nào đó đi Tô Thành, sau khi nhìn thấy cô gái sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Chu Mạnh Ngôn cố gắng tìm kiếm nguyên nhân.

Trong im lặng, Nguyễn Yên dần bình tĩnh trở lại, dịu dàng hỏi:

“Mạnh Ngôn, bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Sao vậy?”


Giọng nói của Chu Mạnh Ngôn hơi khàn:

“Điện thoại để ở ngoài.”

“Không… không phải ngày mai anh còn phải đi công tác sao, vậy nên đừng quá muộn sẽ tốt hơn.”

Người đàn ông xoay người, đẩy cô ngã xuống giường một lần nữa, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn cô:

“Không có gì, buổi chiều anh mới cần đi.”

Nguyễn Yên cảm nhận được phản ứng đặc biệt của anh, không ngờ anh lại hồi phục thể lực nhanh như vậy…

Tim cô rung lên, cụp mắt, anh thấy cô ngại ngùng, cắn vành tai cô, thấp giọng hỏi:

“Một lần đã no rồi sao?”

Đối với Nguyễn Yên mà nói, vậy là đủ rồi.

Nhưng cô biết đối với anh, chắc chắn sẽ không đủ, huống chi còn xa cách nhiều ngày như vậy.

Nguyễn Yên ngượng ngùng siết chặt ga trải giường, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng như muỗi kêu:

"Vậy lần này anh làm nhẹ chút..."

Anh cười:

"Được."

“Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Ngày hôm sau, hai người đều ngủ muộn hơn so với bình thường.

Khi Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn xuống phòng ăn gặp Cốc Viện, nhìn thấy Trần Dung Dư, hai má phiếm hồng.

Chu Mạnh Ngôn ngồi xuống, chào hỏi Cốc Viện.

Trần Dung Dư thấy Nguyễn Yên phía đối diện bỗng nhiên chột dạ cùng với vẻ thỏa mãn của Chu Mạnh Ngôn ngồi bên cạnh, khẽ hừ một tiếng.

Đợi cho đến khi Cốc Viện đứng dậy đi lấy bữa sáng, Trần Dung Dư hỏi:

“Chu Mạnh Ngôn, cậu còn nhớ hồi học đại học cậu từng nói với tôi những người ngủ trong nhà thường sẽ có cuộc sống suy đồi sa đọa không? Cậu kiên trì học đại học bốn năm dù là đánh nhau suốt đêm cũng đến sáu giờ rưỡi, vậy tôi muốn hỏi sao hôm nay cậu lại như vậy?”

Nguyễn Yên sặc nước:

"Khụ khụ khụ ..."

Chu Mạnh Ngôn rút một tờ giấy nhét vào tay cô, rồi sau đó lạnh lùng nhìn về phía Trần Dung Dư cười, người sau xua tay nói không cần.

Đây coi như là giữ mặt mũi cho cháu ngoại.

Chu Mạnh Ngôn mở miệng hỏi Nguyễn Yên:

“Em muốn ăn gì?”

Cô gái nói sandwich và salad, anh đứng dậy đi lấy, một lát sau, Trần Dung Dư đi đến bên cạnh anh:

“Chu Mạnh Ngôn, cậu rõ ràng một chút."

Người đàn ông khựng lại:

"Ý cậu là gì?"

Bên kia mỉm cười vỗ vỗ vai anh:

“Không, tôi chỉ tò mò trong nửa năm qua hai người kết hôn rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.”

Rốt cuộc Nguyễn Yên đã làm thế nào để thay đổi con người lạnh nhạt đến tận cốt tủy của Chu Mạnh Ngôn.

“Có chuyện cứ nói thẳng.”

Bây giờ thấy thái độ của Chu Mạnh Ngôn đối với Nguyễn Yên, anh cũng yên tâm rồi.

Trần Dung Dư vỗ vai anh, để lại một câu đầy ẩn ý:

“Cứ từ từ theo đuổi.”

Sau khi từ làng du lịch Lĩnh Điền trở về, Chu Mạnh Ngôn ở lại Tô Thành xử lý công việc, cùng Nguyễn Yên đến nhà bà ngoại ở hết năm cũ, sau đó hai người mới quay trở về Lâm Thành.

Vì khoảng thời gian đi Tô Thành này nên Chu Mạnh Ngôn chồng chất công việc, hơn nữa gần tới cuối năm, anh còn bận hơn so với lúc bình thường.


Vài ngày sau Tần Tích và Chu Tư Lễ trở về ăn tết, bọn họ sẽ về nhà cũ sống vài ngày.

Sau khi trở về Lâm Thành, Chu Mạnh Ngôn cần tới Phương Bắc hai ngày để ký một hợp đồng vô cùng quan trọng.

Một trong những người hợp tác cùng lần này, còn có cả Đằng Hằng.

Việc hợp tác lần này là một trong những chiến lược rất quan trọng của tập đoàn Phạn Mộ Ni ở Trung Quốc, liên quan đến hoạt động của công ty trong năm tới, bản hợp đồng có giá trị lên đến 2,1 triệu nhân dân tệ, vì vậy nên Chu Mạnh Ngôn phải trực tiếp thực hiện.

Sau khi Chu Mạnh Ngôn đi công tác, Nguyễn Yên ở nhà, chọn một vở kịch diễn trong năm tới.

Mới hai ngày trước, Thôi Tử Mặc vậy mà lại chủ động nói chuyện với cô, nói năm sau có vài bộ kịch rất hay, đều là những tiết mục mà hắn biết rõ, mặc dù vai diễn không anh ấy biết rõ, tuy rằng những vai diễn không nặng nề nhưng vẫn đề cử giúp cô.

Thôi Tử Mặc không nóng vội.

đợi cô quyết định rồi mới trả lời.

Sáng Sớm, cô xem lại kịch bản trước đó, buổi chiều cô cùng Chúc Tinh Chi ra ngoài đi dạo, cùng cô ấy đi chọn mua chút đồ cho năm mới.

Buổi tối cơm nước xong xuôi, cô tắm rửa, ngồi tại ghế gần cửa sổ trong phòng làm việc, nghe hát một chút, Ca Cao ngoan ngoãn nằm cạnh chân cô.

Cô nằm thoải mái đến mức dần chìm vào giấc ngủ.

Đang mơ màng, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng kêu của Ca Cao:

“Ẳng Ẳng Ẳng…”

Cô lờ mờ mở mắt ra, liền thấy bàn tay mình đang bị liếm, Ca Cao kêu thật sự rất cáu kỉnh, cô chưa từng thấy nó như vậy bao giờ, ngồi dậy nói:

“Sao vậy…”

Ca Cao gặm dép cô tha ra ngoài, cô nghi ngờ đứng lên, sau đó bị dẫn ra bên cạnh cửa sổ.

Khi cô nhìn ra bên ngoài, nhìn qua cửa thủy tinh thấy biệt thự bên cạnh có ánh sáng cháy rực.

Nguyễn Yên không nhìn rõ, chỉ có thể cảm nhận hình như ánh sáng đó giống như ánh lửa.

Ca Cao không ngừng kêu lên, cô vừa đẩy cửa thủy tinh ra đã ngửi thấy mùi khói nồng nặc.

Cô đi đến ban công, lập tức nghe được tiếng kêu của mấy người nữ giúp việc từ dưới lầu truyền đến:

“Ôi, ngài xem bên cạnh đi! Nhà bên cạnh bị cháy có phải không?"

Đột nhiên trong lòng Nguyễn Yên trầm xuống.

Bầu trời đầy ánh sáng không phải giống như lửa, mà là lửa!

Trong lòng hoảng hốt, cô lập tức vịn vào cửa kính đi vào phòng làm việc, giọng điệu bối rối:

“Ca Cao, chúng ta xuống nhà.”

Ca Cao chạy phía trước, Nguyễn Yên mở cửa, nhờ bám vào tương hết sức nhanh chóng đi xuống lầu, giúp việc từ sau sân chạy vào, vừa đến trên lầu thì thấy Nguyễn Yên:

“Phu nhân, nhà bên cạnh bị cháy!”

“Tôi thấy rồi, nhà bên cạnh có người ở không? Mấy người mau đi xem bọn họ đã đi ra chưa!”

Một người giúp việc đỡ Nguyễn Yên đi xuống dưới lầu, mặc khác hai người giúp việc ra khỏi biệt thự đi sang nhà bên cạnh, thấy bên trong tối om.

Bọn họ gõ cửa hồi lâu, bên trong cũng không có ai đáp lại:

“Lạ thật, hình như không có ai ở nhà phải không?”

Sau khi Nguyễn Yên biết, trong lúc nhất thời không biết trong biệt thự bên cạnh rốt cuộc có người hay không:

“Nhanh lên, gọi 119 trước.”

Sau khi báo cháy, nữ giúp việc thấy Nguyễn Yên không hiểu sao mặt lại tái nhợt đi, hỏi:

“Phu nhân, ngài không có việc gì chứ? Ngài thấy không thoải mái đúng không?”

Nguyễn Yên cảm nhận được mồ hôi ức ra từ lòng bàn tay, cả người mềm nhũn, nhưng cô vẫn lắc đầu:

“Không có gì.”

“Phu nhân, bây giờ chúng ta không nên đứng đợi trước nhà này, đợi lát nữa nhân viên cứu hỏa đến sẽ không tốt cho lắm, hay chúng ta về sân trước đi.”


Lửa cháy càng lúc càng lớn, nhanh chóng gây chú ý cho các gia đình khác trong khu biệt thự, nhiều người nghe tiếng mà đến, nhân viên cứu hỏa cũng đã tới, cảnh sát và xe cứu hỏa cũng nhanh chóng xuất hiện tiến hành dập lửa.

Nguyễn Yên đứng trước cửa nhà, ánh mắt nhìn về phía đống lửa, đột nhiên trong đầu vụt lên hình ảnh trước đây, bỗng nhiên cô cảm thấy dạ dày quặn thắt, cô cúi người, không ngờ lại nôn ra.

Giúp việc nhanh chóng chạy đi lấy nước và khăn mặt:

“Phu nhân! Ngài không sao chứ?”

Nguyễn Yên cảm giác da đầu tê dại, trong người dâng lên cảm giác cuồn cuộn không thở nổi, cô nhíu chặt mày, sắc mặt trắng bệnh.

Cô xoay người không dám nhìn lại đám lửa kia.

Chủ ngôi biệt thự bên cạnh vừa vội vàng trở về, đêm nay cả nhà bọn họ ra ngoài.

Lính cứu hỏa nói cũng may là trong nhà không có ai, nhưng nếu bọn họ đến chậm một chút, rất có thể lan sang các gia đình xung quanh.

Nguyễn Yên uống nước, kìm nén cơn buồn nôn, đúng lúc đó điện thoại trong tay vang lên.

“Phu nhân, là điện thoại của tiên sinh, ngài mau nói chuyện cùng tiên sinh đi.”

Cô do dự, kìm nén cảm giác khó chịu, chậm rãi tiếp máy:

“Alô.”

“Nguyễn Yên.”

Chu Mạnh Ngôn ở đầu bên kia vừa từ khách sạn trở về, không có việc gì làm nên muốn gọi điện cho cô gái.

Sau khi nghe máy, lại thấy giọng nói của cô không bình thường cho lắm, phía sau còn rất ồn.

Anh nghi ngờ:

“Em đang ở đâu?”

“Em…em đang ở cửa nhà.”

“Hửm?”

Nguyễn Yên mím môi, vẫn còn đang do dự rốt cuộc có nên nói cho anh không, vì sợ anh lo lắng.

Nhưng người đàn ông ở đầu bên kia rất nhanh đã nhận ra có gì đó không ổn:

“Nguyễn Yên, đã xảy ra chuyện gì.”

“Nhà bên cạnh chúng ta…vừa mới cháy.”

Chu Mạnh Ngôn nhíu mày.

“Cháy?”

Đáy lòng anh trầm xuống, buột miệng thốt lên:

“Em có sao không?”

“Em…Em không sao, nhà mình cũng không có việc gì, bọn em đều ra ngoài rồi.

Anh đừng lo lắng, bây giờ lửa đã dập gần hết rồi.”

Chu Mạnh Ngôn nghe thấy giọng nói của cô gái ở đầu bên kia, mi tâm nhíu chặt:

“Em đừng sợ.”

Nguyễn Yên rũ mắt, khóe môi cong lên, giữ giọng bình tĩnh:

“Lúc nãy hơi sợ một chút, nhưng giờ đỡ hơn nhiều rồi.”

Một cảnh sát đi tới:

“Chào cô, cô là hàng xóm bên cạnh đúng chứ?”

“Đúng.”

“Phiền cô có thể hợp tác cùng chúng tôi làm một bản tường trình được không?”

“Được.”

Nguyễn Yên nói với Chu Mạnh Ngôn:

“Em đi làm nhân chứng đã, tắt máy trước nhé.”

Chu Mạnh Ngôn còn muốn hỏi thêm gì đó, ai ngờ đầu kia thẳng tay ngắt điện thoại, anh lại gọi điện cho Diệp Thanh.

Trước tiên để cô ấy qua đó xem.

Người đàn ông đứng lên, cảm giác huyệt thái dương của mình đột ngột nhảy lên, cả trái tim anh tràn ngập lo lắng.

Anh cảm thấy Nguyễn Yên chắc chắn sẽ sợ hãi.

Nghe giọng của cô là biết.

Mắt cô có vấn đề, cơ thể lại càng yếu ớt hơn, vừa rồi lúc anh nghe cô nghe máy, giọng cô run rẩy.

Nhưng giờ anh chỉ cần cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô.


Chu Mạnh Ngôn nhìn ra cửa sổ sát đất của khách sạn, đáy mắt trầm xuống.

Chu Mạnh Ngôn không đợi đến cuộc gọi tiếp theo của Nguyễn Yên, mãi cho đến một tiếng sau, Diệp Thanh mới gọi đến:

“Chu tổng, tôi đã gặp phu nhân, phu nhân… cô ấy không ổn cho lắm, chắc là sợ lắm.”

Diệp Thanh nói Nguyễn Yên nôn hai ba lần, không biết vì lý do gì, sắc mặt rất xấu, muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng Nguyễn Yên không muốn.

Sau khi nghe xong, mắt đen như mực.

Không nói gì, anh cúp máy.

Một phút sau, người đàn ông lấy điện thoại ra gọi cho Giang Thừa:

“Mau chóng mua vé quay về Lâm Thành càng sớm càng tốt.

Máy bay, đường sắt cao tốc, tàu cao tốc, gì cũng được."

Bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, Chu Mạnh Ngôn một mình đi ra sân bay Lâm Thành.

Sau khi lên xe đến đón, anh nói:

“Quay về Y Nam Công Quán.”

Anh tựa lưng vào ghế da, nhắm mắt lại, dưới mắt hiện lên quầng thâm.

Hôm qua, trên máy bay hầu như anh không ngủ, trước khi lên máy bay, anh lại gọi điện cho Nguyễn Yên, vẫn là Diệp Thanh nghe.

Diệp Thanh nói đã đưa mọi người trong nhà đến khách sạn, phu nhân bình tĩnh lại ngủ rồi, nhưng cảm xúc vẫn còn hơi tệ, nhìn có cảm giác buồn bực không vui.

Trên đường đi đến Công Quán, Đằng Hằng gọi điện:

“Cậu dậy chưa, đi ăn sáng đi.”

Đằng Hằng ngáp một cái, vừa xoay người tỉnh lại.

Giọng nói của Chu Mạnh Ngôn lạnh lùng:

"Hôm nay tôi không ở để ký hợp đồng.

Tôi mới trở về Lâm Thành."

"Trở về Lâm Thành?!"

Đằng Hằng mở to mắt:

“Tôi không nghe nhầm chứ? Đại ca à, cậu quay về Lâm Thành làm gì?”

Chu Mạnh Ngôn im lặng một lát:

“Nguyễn Yên gặp chuyện, tôi phải về.”

“Có chuyện gì xảy ra?”

Giờ phút này Chu Mạnh Ngôn không có tâm trạng, giải thích qua vài ba câu:

“Tôi đã để Giang Thừa ở lại, chuyện hợp đồng ôm nay giao cho cậu ấy toàn quyền phụ trách.”

Đằng Hằng không thể tin nổi:

“Cậu có biết bản hợp đồng hôm nay rất quan trọng không? Smith nói cậu phải tự mình đến đó, tính cách ông ta kỳ lạ thế nào không phải là cậu không biết.

Nếu hôm nay cậu ta không gặp cậu, rất có thể ông ta sẽ từ chối thẳng, hợp đồng 2,1 triệu nhân dân tệ, cậu nói thôi là thôi?”

Cuối cùng, Chu Mạnh Ngôn khẽ cất lời:

“2,1 triệu thôi mà.”

Đằng Hằng:

“…”

“Mẹ nó, tôi thấy cậu điên rồi Chu Mạnh Ngôn ạ, đây có còn là cậu không?’

Trong lòng Chu Mạnh Ngôn, công ty vẫn luôn đặt lên hàng đầu.

Vậy mà có một ngày anh lại vì Nguyễn Yên mà bỏ bê công việc, còn nói như vậy???

Còn nhớ trước đó người này đã nói chỉ là liên hôn thương mại hay không?!

Người đàn ông ở đầu bên kia không trả lời.

Dường như đã chấp nhận loại hành động phi lý trí này.

Đột nhiên Đằng Hằng nhận ra điều gì đó, ngồi dậy nở nụ cười:

“Chu Mạnh Ngôn.”

Ngay sau đó, gió từ cửa sổ xe tràn vào, mang thay giọng nói của Đằng Hằng truyền tới bên tai Chu Mạnh Ngôn:

“Cậu đừng nói với tôi là cậu thích Nguyễn Yên nha?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương