Nguyễn Yên nghe anh nói vậy, vẻ mặt mờ mịt.

“Sao lại nói cố gắng sống sót?”

Trong phòng im lặng một hồi lâu.

Ngay lúc Nguyễn Yên nghĩ sẽ không được nghe câu trả lời từ anh, giọng nói trầm khàn của người đàn ông lại truyền đến:

“Kiểu như em không thể biết được đêm nay có chỗ để ngủ không, không biết khi nào người đòi nợ tìm đến cửa.”

Nguyễn Yến sững người:

“Đòi nợ?”

Sao lại có chuyện phát sinh như vậy?

Nguyễn Yên cảm nhận được sự trầm lặng của người đàn ông trước mặt, tiếp đó dịu dàng hỏi:

“Gia đình anh từng… xảy ra chuyện đúng không?”

Cô cũng không ngờ tới câu chuyện lại chuyển hướng sang đề tài này, sau khi cô hỏi xong lại vội vàng bổ sung:

“Nếu anh không muốn không nói cũng được, không sao đâu…”

Chu Mạnh Ngôn cầm lấy chai rượu vang, rót vào ly một lần nữa.

Sau đó ngửa đầu một hơi cạn sạch.

“Gia đình chúng ta từng phá sản.”

Đúng nghĩa là phá sản.

Đầu những năm chín mươi, Chu Tư Lễ là người tiếp xúc với ngành sản xuất vali, túi xách sớm nhất.

Sau khi kết hôn với Tần Tích, lúc đó ngành công nghiệp sản xuất bọn họ làm ở Lâm Thành đã trở nên phổ biến, bắt đầu được xuất khẩu ra nước ngoài.

Có một lần, Chu Tư Lễ ký một đơn đặt hàng sản xuất số lượng túi rất lớn.

Thị trường nước ngoài đã lên án gay gắt về chất liệu gỗ làm túi chứa chất gây ung thư, chất lượng không đạt tiêu chuẩn nên từ chối thanh toán, đồng thời trả toàn bộ hàng về.

Chuyện đã gây ồn ào khắp Lâm Thành, hơn nữa còn có cả những đối thủ cạnh tranh vốn không thích bọn họ nên châm ngòi sau lưng.

Thẳng thừng chê túi không bán đi được, các bên cung cấp nguyên liệu yêu cầu bọn họ thanh toán đều đặn, tìm tới tận cửa nhà yêu cầu ông phải trả hết tiền trong vòng một tháng.

Thái độ của bọn họ cực kỳ tàn ác, để trút giận, bọn họ đã lấy hết toàn bộ những thứ có giá trị trong nhà, biệt thự xa hoa lộng lẫy trong nháy mắt chỉ còn lại bốn bức tường trống.

Chu Tư Lễ bán nhà bán xe, bán tất cả tài sản để đổi lấy tiền mặt, nhưng vẫn còn thiếu hơn một trăm vạn.

Vào những năm chín mươi, đối với Chu Tư Lễ mà nói dùng mạng mình thế chấp cũng không có đủ hơn một trăm vạn.

Chu Tư Lễ và Tần Tích đi khắp nơi tìm vay tiền, nhưng tất cả đều nhìn họ bằng ánh mắt lạnh nhạt, khinh thường.

Hầu hết những đối tác cũ, những người thân thích, hàng xóm bạn bè trong nháy mắt đều trở mặt.

Trong trí nhớ của những người Chu Tư Lễ từng giúp đỡ, quan tâm, tình xưa nghĩa cũ dường như bị xóa sạch, chỉ còn lại sự khinh bỉ và trốn tránh.

Lúc đó, Chu Mạnh Ngôn mới mười tuổi mà thôi.

Chỉ trong một đêm, cuộc sống của anh đã hoàn toàn thay đổi.

Trước khi bán biệt thự, ban ngày ba mẹ anh đi vay tiền khắp nơi, để anh ở nhà một mình.

Những người cung cấp vật liệu đến nhà đòi tiền, đập cửa điên cuồng ở bên ngoài quát mắng.

Chu Mạnh Ngôn không dám động đậy, không dám phát ra tiếng động gì, cuộn mình ngồi dưới bàn học.

Tiếng đòi nợ giống như những lời nguyền, mãi cho đến khi anh học trung học mặc dù nhà họ Chu đã vực dậy trở lại, buổi tối anh vẫn nằm mơ thấy có người tới cửa nhà đòi nợ, tỉnh dậy cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Có hôm tan học về nhà, anh thấy người đòi nợ lại tới cửa nhà, anh đành phải đi vòng ra sân sau, tình cờ bị bọn trẻ hàng xóm nhìn thấy sau đó bọn họ chế nhạo anh đủ kiểu, nói rằng chỉ có chó và những người hầu hạ thân phận thấp kém mới vào nhà từ sân sau.

Anh phản bác lại bọn họ nhưng những gì nhận được chỉ là ánh mắt lạnh lùng, chán ghét hội tụ trên người anh, lòng tự trọng của chàng thiếu niên bị chà đạp tàn nhẫn.


Cảm giác nhục nhã nảy lên trong lòng anh, anh nhanh chóng trốn chạy bằng cách trèo tường vào biệt thự nhưng lại bị ngã một cú rất đau.

Khi anh đứng dậy từ trong bùn đất, cả người đều dính bẩn, tay còn lẫn máu với bùn.

Anh đau đến mức muốn bật khóc nhưng lại không dám khóc.

Bởi vì một khi khóc ra thành tiếng, người đòi nợ biết anh ở nhà nhất định sẽ xông vào bắt anh gọi điện cho ba mẹ.

Không có tiền, ngay cả đồ ăn cũng không mua nổi, những thứ mà anh ăn đều là thức ăn thừa ba mẹ mang về từ bên ngoài.

Bánh bao hoặc cháo, thậm chí còn bị thiu.

Nhưng để tồn tại, anh vẫn phải ăn.

Sau khi bán biệt thự, thậm chí bọn họ còn không có cả nơi ở, họ phải sống trong góc của một tòa nhà cũ nát.

Vài ngày sau, cuối cùng chú ruột cũng đến giúp bọn họ, cho họ một ngôi nhà chứa dụng cụ làm nông trên khu đất nông nghiệp ngoại ô để ở.

Căn nhà chỉ vỏn vẹn có ba mươi mét vuông, mùa đông lạnh cóng, mùa hè lại oi bức, còn bị dột mưa nên bọn họ cũng chỉ có thể lui vào ở bên trong, không muốn nhìn thấy lũ người quái vật kia.

Nghe anh kể, Nguyễn Yên không khỏi cảm thấy khiếp sợ.

“Vậy… chuyện sau đó thế nào?”

“Suốt nửa năm tiếp theo, ba anh đi khắp nơi vay tiền.”

Chu Mạnh Ngôn rũ mắt, ánh mắt nặng nề:

“Thậm chí ông ấy vì vay tiền…”

Bỗng nhiên người đàn ông dừng lại.

Nguyễn Yên không nghe thấy nửa câu sau, bỗng dưng cả căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.

Cô có cảm giác người trước mặt đang cố gắng kìm nén cảm xúc mãnh liệt bỗng nhiên trong lúc đó lại bình tĩnh như mặt hồ không có gió thoảng qua.

“Vì vay tiền rồi sau đó thì sao?”

Nguyễn Yên đang thất thần bỗng giật mình, nghe thấy người đàn ông đặt ly rượu lên bàn:

“Không có gì.”

Anh đứng dậy đi thẳng đến ban công, để lại Nguyễn Yên ngồi một mình.

Đây là lần đầu cô nghe anh kể về chuyện của mình.

Cô không sao tưởng tượng ra được cuộc sống như vậy, Âu Lạp cũng đã từng đứng bên bờ vực phá sản, nhưng so với tình cảnh mà Chu Mạnh Ngôn từng trải qua, tình cảnh của cô cũng chỉ đáng là một cơn gió nhỏ.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng từ nhỏ Chu Mạnh Ngôn đã được sống trong một gia đình giàu có, cuộc sống quá tốt đẹp, thì ra anh đã từng trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí những gì mà anh trải qua vừa rồi anh không thể nào nói tiếp.

Bảo sao anh lại nói chuyện khó khăn nhất là sống sót.

Nguyễn Yên cảm thấy lòng mình đau nhói.

Bên ngoài, tiếng mưa tí tách từng giọt rơi xuống, vườn hoa trước mắt tràn ngập trong sương mù, mưa phùn lâm tthâm.

Chu Mạnh Ngôn nhìn cảnh vật bên ngoài ban công, đốm lửa nhỏ trên tay bị dập tắt.

Ánh mắt thâm trầm nhìn về phía xa xăm, dần dần, cuối cùng không còn thấy cảm xúc trên gương mặt anh nữa.

Bỗng nhiên, giọng nói mềm mại của một người con gái vang lên bên cạnh:

“Mạnh Ngôn…”

Quay đầu lại thì thấy Nguyễn Yên không biết đã đi tới đây đứng từ khi nào.

Cô đứng ở trước cửa kính nhìn về phía anh.

Nguyễn Yên ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.


“Có chuyện gì?”

Anh khôi phục lại giọng nói thâm trầm lạnh nhạt như thể người vừa nói chuyện cùng cô không phải là anh.

Nguyễn Yên rũ mắt, do dự một hồi mới nhẹ giọng nói:

“Vừa rồi nghe anh kể chuyện, em muốn nói… một ngày nào đó nhất định anh sẽ có thể buông bỏ chuyện này.

Nếu không có quá khứ đau khổ sẽ không khiến anh trở nên tốt hơn.

Bây giờ dù là anh hay Phạn Mộ Ni đều vẫn tồn tại, hơn nữa chắc chắn sẽ ngày càng phát triển tốt hơn.”

Nguyễn Yên khẽ nắm lấy vạt váy, nhất thời có cảm giác lời nói của mình hơi vụng về:

“Xin lỗi, em, em không biết phải an ủi anh như thế nào, có lẽ anh cũng không cần em an ủi.

Nhưng nếu sau này anh cần một người lắng nghe, em luôn sẵn lòng.

Nếu anh muốn em quên, em sẽ coi như anh chưa nói từng nói gì với em.”

Cô biết hôm nay người đàn ông chịu mở miệng nói chuyện này đã là cực kỳ hiếm rồi.

Khá lâu sau cô vẫn không nghe thấy câu trả lời từ đối phương, nghĩ đến việc anh không muốn quan tâm đến cô, cô đang định xoay người thì chợt nghe thấy anh khẽ hắng giọng ừ một tiếng.

Trong lòng Nguyễn Yên mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười:

“Em đi vào đây.”

Sau khi cô đi một lúc lâu, cuối cùng Chu Mạnh Ngôn cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước.

Giọng nói mềm mại của Nguyễn Yên dừng lại trong đầu thật lâu.

***

Cơn mưa mùa thu bất ngờ ập tới, một chai rượu vang đỏ, cuộc trò chuyện ngoài ý muốn đã được Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn cùng “lưu lại” trong buổi chiều Tô Thành, ngày hôm đó khoảng cách giữa hai người lại lặng lẽ được thu hẹp lại.

Sau khi kết thúc chuyến đi đến Tô Thành, lúc hai người về đến Lâm Thành, thời gian cũng đã dần đến cuối thu.

Cuối tuần đầu tiên sau khi trở về, ban đầu Nguyễn Yên tính hẹn Chúc Tinh Chi ra ngoài đi chơi một chút nhưng buổi tối hôm trước cô lại nhận được cuộc gọi bất ngờ từ cô Nghê Trang, Nghê Trang là giáo viên hý kịch rất thân với cô.

Khi được biết về tình hình gần đây của cô, đối phương nói khi nào có thời gian muốn đến gặp cô.

Khi Nguyễn Yên còn là sinh viên năm nhất đã tham gia câu lạc bộ hý kịch của trường.

Lúc đó chủ tịch câu lạc bộ cùng với người phụ trách một câu lạc bộ hý kịch ở học viện Lâm Thành là bạn cô, lúc ấy câu lạc bộ cực kỳ tán thưởng Nguyễn Yên.

Trùng hợp, đúng lúc câu lạc bộ học viện hý kịch cần diễn một vở kịch nói, Nguyễn Yên đã được đề cử.

Thật ra cô chỉ mê diễn xuất thôi, chỉ cần diễn vai phụ là được rồi.

Ai ngờ lúc ấy cô Nghê Trang lại là người phụ trách kịch bản, liếc mắt một cái đã nhận ra tài năng diễn kịch trời phú của Nguyễn Yên, từ đó trở nên coi trọng cô.

Cuối cùng Nguyễn Yên từ diễn vai phụ, rồi tới vai nữ số ba.

Sau đó, cô cũng liên tiếp tham gia tập luyện một số kịch nói.

Đến năm hai, vậy mà Nghê Trang lại chủ động mời cô đến diễn kịch nói, diễn thẳng vai nữ chính.

Cho nên Nghê Trang được xem như ân nhân của cô, cũng là người có chuyên môn đầu tiên công nhận tài năng diễn xuất của cô, Nguyễn Yên vô cùng biết ơn cô ấy.

Lúc Nghê Trang biết được chuyện về mắt cô, cũng chính là thời điểm mới khai giảng được hai tháng.

Nhưng cô ấy vẫn luôn bận rộn, nhân tiện hôm nay có thời gian nên đã đưa ra mong muốn gặp cô.

Vì vậy, Nguyễn Yên báo tin cho Chúc Tinh Chi, đổi lịch hẹn của hai người sang buổi chiều.

Buổi sáng, Nghê Trang đi đến Y Nam Công Quán.


Sau khi giúp việc bưng trà bánh và hoa quả lên thì rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Nguyễn Yên và Nghê Trang.

“Ngại quá, cô Nghê, đáng lẽ ra em nên đến gặp cô, vậy mà lại phải để cô đến tìm em.”

“Không sao, bây giờ cô đến tìm em vẫn tốt hơn.”

Nghê Trang thấy dáng vẻ này của Nguyễn Yên, bóp cổ tay thở dài:

“Tiếc quá, vốn dĩ lần này chắc chắn em có thể tham gia diễn vở kịch Anna Karenina* rồi.”

Trước đó Nguyễn Yên đã được chọn, vốn dĩ sau khai giảng sẽ bắt đầu tập luyện, nhưng bây giờ kế hoạch thay đổi không kịp, buổi biểu diễn lần này đành phải bỏ lỡ.
Số người tài giỏi như Nguyễn Yên Nghê Trang gặp qua không nhiều lắm, vẻ bề ngoài cũng rất xinh đẹp, nhưng số phận lại trớ trêu như vậy.

Nguyễn Yên rũ mắt, trong lòng chua xót:

“Do em tự mình bỏ lỡ cơ hội này, còn phiền cô lúc trước giúp em giới thiệu.”

Nghê Trang lắc đầu an ủi cô:

“Ơ kìa, chuyện này cũng không thể đoán trước được.

Đúng rồi, ba em giờ thế nào rồi?”

“Ông ấy vẫn chưa tỉnh lại, vẫn còn đang trị liệu.”

“Vậy thì em cứ chăm sóc bản thân mình trước, giờ chuyện về mắt là quan trọng nhất, chắc chắn sẽ còn có cơ hội.”

Nguyễn Yên gật đầu.

“Thật ra em đừng nghĩ bị mù là một chuyện tồi tệ, đây chỉ là một khoảng thời gian đặc biệt trong cuộc đời em thôi, không chừng nó còn giúp ích em rất nhiều trong viện diễn xuất, đây gọi là trong cái rủi có cái may.”

Nghê Trang nói:

“Bây giờ em không nhìn thấy, nên sẽ càng chú ý hơn vào việc nghe.

Việc em nghiền ngẫm lời kịch cũng sẽ sâu sắc hơn.

Bởi vì đôi khi chỉ cần dựa vào giọng nói cũng có thể khiến người nghe rung động, đây cũng chính là sức hấp dẫn của diễn xuất.”

Nguyễn Yên mỉm cười:

“Cảm ơn cô Nghê đã chỉ bảo.

Mặc dù không nhìn được, nhưng em ở nhà cũng sẽ nghe kịch bản nhiều hơn, sẽ không quên kiến thức cơ bản.”

Nghê Trang vỗ vỗ tay cô:

“Cô tin em, trong khoảng thời gian này nếu em có gì cần giúp đỡ, em có thể nói cho cô biết.

Chuyện kịch nói, cũng có thể tới tìm cô.”

Sau khi gặp cô Nghê Trang vào buổi sáng, buổi chiều theo thời gian đã hẹn, Chúc Tinh Chi tới đón Nguyễn Yên ra ngoài.

Hôm nay hơn mười độ, không có nắng, là một ngày thoải mái mát mẻ.

Vì vậy nên Chúc Tinh Chi lái xe đến bờ sông, muốn cùng Nguyễn Yên đi dạo trên con đường ván ở ven sông, hóng gió giải sầu.

Sau khi đỗ xe, Nguyễn Yên dắt Ca Cao xuống xe.

Bây giờ đi ra ngoài, nếu không có sự trợ giúp đặc biệt, Nguyễn Yên chỉ biết mang theo Ca Cao.

Cả con đường mòn dọc bờ sông không ngừng kéo dài về phía trước, con đường này vừa được hoàn thành vào năm ngoái.

Đây là một công viên tuyệt đẹp ở Lâm Thành.

Hoa lá được trồng bên cạnh đường ván, khẽ lay động trong gió, phóng tầm mắt nhìn ra là một khoảng nhỏ xanh biếc tươi mát.

“Cũng đã lâu mình không ra ngoài rồi, bờ sông này đẹp quá.”

Chúc Tinh Chi cảm thán.

Nguyễn Yên khoác tay Chúc Tinh Chi, hai người đi dọc theo đường ván về phía trước.

“Lần này cậu về chơi với bà thế nào? Đây hình như là lần đầu Chu Mạnh Ngôn đưa cậu đi công tác cùng đúng không?”

“Ừ, mình vui lắm, hơn nữa mình còn được về thăm bà ngoài.”

“Chu Mạnh Ngôn có đi cùng cậu không?”

“Có.”

“Vậy là tốt rồi, cậu cùng Chu Mạnh Ngôn đi ra ngoài, có cảm thấy xấu hổ không?”


“Cũng tàm tạm, thật ra ban ngày hầu như anh ấy đều bận công việc của mình, cơ hội nói chuyện của chúng mình cũng không nhiều.”

“Nhưng, ban ngày không quan trọng, buổi tối chỉ cần nói chuyện trên giường thôi.”

Chúc Tinh Chi cười xấu xa:

“Vẫn rất hòa hợp đúng không?

"..."

Nguyễn Yên xấu hổ đánh cô nàng, tức chết, Chúc Tinh Chi đúng là tay lái lụa!

“Đúng rồi, mình có chút tò mò, Chu Mạnh Ngôn có đề cập qua về chuyện con cái với cậu không?”

“Con cái?”

“Bây giờ hai người vẫn chưa có kế hoạch sinh con đúng không?”

“Sao có thể có…”

Trước hết, chưa nói tới chuyện bây giờ Nguyễn Yên vẫn chưa tốt nghiệp.

Từ lúc Chu Mạnh Ngôn kết hôn tới giờ, chưa từng nói qua chuyện này với cô, mỗi lần trước khi lên giường, người đàn ông đều thực hiện tốt biện pháp phòng tránh.

Chúc Tinh Chi băn khoăn một lát, mới nói ra nghi hoặc trong lòng:

“Vậy rốt cuộc là anh ấy nghĩ chuyện này còn quá sớm, hay căn bản là không có ý định sinh con với cậu?”

“Mình không biết.”

Nguyễn Yên không thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Chu Mạnh Ngôn, bây giờ cô không thể tưởng tượng ra kiểu hôn nhân chỉ có lợi ích ràng buộc này nếu có con thì cô sẽ cảm thấy thế nào.

Đột nhiên cô lại nghĩ tới vấn đề mà Trọng Trạm Tĩnh hỏi Chu Mạnh Ngôn kia.

Quả thực ngay cả cô cũng không biết cuộc hôn nhân này có thể duy trì đến bao lâu, bây giờ cân nhắc việc có con cũng quá sớm rồi.

“Vậy cứ từ từ đi.

Còn cậu, bây giờ cứ hưởng thụ cuộc sống của Chu phu nhân là được, dù sao nếu cứ lo lắng cho tương lai thì ai cũng sẽ buồn phiền.”

Nguyễn Yên cười bất đắc dĩ.

“Mình vẫn cảm thấy cuộc sống của mình buồn tẻ quá.”

“Buồn tẻ? Là bởi vì không nhìn thấy sao?”

Đúng là bị mù đã hạn chế rất nhiều hoạt động của Nguyễn Yên, mặc dù bây giờ cô ở nhà, không bị áp lực về vật chất, áp lực bài vở, hưởng một cuộc sống xa hoa.

Những mỗi ngày trôi qua đều cảm thấy trống rỗng.

Nghĩ lại cảm giác ngày nào cũng như ngày nào.

“Yên Yên, mình cảm thấy cậu không có chuyện gì yêu thích làm nên mới cảm thấy nhàm chán.

Nếu không gặp chuyện trở ngại về mắt thì bây giờ cậu muốn làm gì nhất?”

Cô nhớ tới cuộc trò chuyện sáng nay với Nghê Trang.

“…Mình muốn diễn kịch nói.”

Đây là việc mà cô thích nhất.

“Lần đi Tô Thành này mình có quen một bạn học nữ thời trung học của Chu Mạnh Ngôn.”

Nguyễn Yên nhớ tới Trọng Trạm Tĩnh:

“Mình cảm thấy vô cùng hâm mộ cuộc sống của chị ấy, độc lập tự chủ, tính tình lại còn nhiệt tình.

Nhưng mình cảm thấy những gì mình nói ở thời điểm hiện tại đều không thực tế, đều là hy vọng xa vời.”

Chúc Tinh Chi xoa đầu cô, nắm bả vai cô:

“Không có gì đâu, chờ mắt tốt lại muốn làm gì thì làm! Thành thật mà nói, nếu cậu thích kịch nói, mình sẽ mua hai vé, chúng ta cùng đi xem.

Nói đúng ra là cậu đi nghe, nhưng như vậy có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?”

Trong đầu Nguyễn Yên lóe lên:

“Được đó…”

Điều này vẫn tốt hơn so với việc cô ở nhà đến mốc meo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương