Translator: Wave Literature

Hai mươi phút sau, Cố Vi Vi nấu mì xong liền đi đến trước cửa phòng làm việc của Phó Hàn Tranh gõ cửa.

"Phó tổng, bữa tối nấu xong rồi."

Phó Hàn Tranh mở cửa đi ra ngoài, vừa bước vào phòng ăn mùi hương ấm áp đã xông vào mũi, có cảm giác rất ngon miệng.

Hắn ngồi xuống ghế rồi bắt đầu ăn thử một chút, gia vị chua ngọt vừa đủ, trứng gà sánh mịn, bát mì còn nóng hổi tỏa hương thơm phức.

Tuy hương vị không thể tinh tế bằng tay nghề của đầu bếp ở Phó gia nhưng lại tràn ngập mùi vị cơm nhà rất đầm ấm.

Dưới ánh đèn êm dịu, thiếu nữ đang ngồi đối diện hắn lúc này cũng trở nên xinh đẹp tới rung động lòng người, một vẻ đẹp mà từ trước đến nay hắn chưa từng phát hiện ra.

Cố Vi Vi thấy Phó Hàn Tranh vừa ăn được vài miếng mì đã ngồi im bất động liền ngạc nhiên ngước mắt lên hỏi hắn, "Không ngon sao?"

"Đâu có, rất ngon."

Phó Hàn Tranh nói xong lại cúi đầu tiếp tục ăn mì, hơn nữa còn rất nể mặt Cố Vi Vi mà đến cả nước mì cũng uống sạch.

Ăn tối xong, hắn cũng không lập tức trở về phòng làm việc tiếp tục xử lý đống tài liệu chồng chất như núi của hắn mà vẫn ngồi ở bàn ăn chăm chú quan sát Cố Vi Vi đang ngồi ở phía đối diện.

Cố Vi Vi cảm nhận được ánh mắt kì lạ đó của hắn thì mất hết cả khẩu vị.

"Sau này cô không cần phải sợ tôi như vậy đâu." Phó Hàn Tranh đột nhiên lên tiếng.

"...." Cố Vi Vi mơ mơ hồ hồ mà nhìn lên người vừa mới nói chuyện với mình.

Hai hôm nay Phó Hàn Tranh bị trúng tà rồi sao?

Cách hắn nói chuyện với cô rất kỳ quái, ánh mắt hắn nhìn cô cũng rất kỳ quái

...…

Hai người bọn họ cứ duy trì tình huống nhạt nhẽo đó suốt một phút, sau đó vẫn là Phó Hàn Tranh đứng dậy trước để đi lấy cà phê.

"Bữa tối hôm nay rất ngon."

Cố Vi Vi mỉm cười, đứng dậy thu dọn bát đĩa đem vào nhà bếp để rửa sạch. Mẹ của Mộ Vi Vi rất thích nấu nướng cho nên về khoản bếp núc này, Mộ Vi Vi cũng học được khá nhiều.

Cố Vi Vi lúc còn ở Cố gia đương nhiên là không cần tự mình xuống bếp động tay động chân nhưng có một khoảng thời gian dạ dày của Cố Tư Đình không khỏe cho nên cô đã chuyên tâm đi theo đầu bếp để học một số món ăn gia đình đơn giản dễ làm.

Cô rửa bát xong lại nhớ ra chuyện sắp đến ngày hết hạn báo danh trực tuyến của Học viện Điện ảnh rồi, liền hỏi Phó Hàn Tranh, "Tôi muốn tra một chút tin tức, có thể…. có thể mượn máy vi tính của anh dùng một chút không?"

"Có thể, dùng đi." Phó Hàn Tranh rất thoải mái mà lập tức đáp ứng yêu cầu của cô, sau đó thì vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.

Cố Vi Vi cầm theo tờ giấy chứng nhận mà hôm qua lấy về từ chỗ Chu Lâm Na, bước vào phòng làm việc rồi lên mạng tìm trang web của Học viện Điện ảnh Đế Đô, nhanh chóng nhìn lướt qua thông tin về Học viện và điều kiện chiêu sinh. Sau đó, cô lập một cái tài khoản đăng nhập vào để báo danh, trên màn hình lập tức xuất hiện một phiếu điền thông tin dành cho thí sinh báo danh được gửi tới từ hệ thống.

Vì phải tải bức ảnh chụp giấy chứng nhận lên hệ thống nên cô lại phải bật cả máy quét lên, bận rộn suốt gần một tiếng đồng hồ mới có thể báo danh xong.

"Tại sao lại muốn vào Học viện Điện ảnh?"

Chẳng biết Phó Hàn Tranh đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.

Hắn nhớ là cô học đàn dương cầm cơ mà, hơn nữa nghe nói khả năng thiên phú cũng không tệ.

Làng giải trí hỗn loạn như thế, cũng không phải chỗ thích hợp để cô dấn thân vào.

"Coi như là vì ước mơ đi." Cố Vi Vi gập màn hình máy tính xuống, vừa đứng dậy vừa nói.

"Tôi dùng xong rồi, cảm ơn anh."

Khí tức của Phó Hàn Tranh quá mãnh liệt, vừa mới xuất hiện đã khiến cô cảm thấy không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hẳn đi. Vì thế, cô nói lời cảm ơn hắn xong liền nhanh chóng muốn ra ngoài.

"Chờ một chút." Phó Hàn Tranh nói, hai bàn tay đặt ngang cái eo thon nhỏ của cô mà nhấc cả người Cố Vi Vi lên, đặt trên bàn làm việc của hắn.

"Tôi muốn xác nhận một chuyện, nhờ cô phối hợp một chút."

Cố Vi Vi cố tình ngã người ra phía sau để kéo dài khoảng cách với hắn.

Phó Hàn Tranh lại nghiêng người tới gần cô hơn, hai cánh tay chống lên mặt bàn khiến Cố Vi Vi bị vây lại không có cách nào nhảy khỏi bàn được.

"Chuyện gì vậy, chúng ta có thể đổi….."

Cô còn chưa dứt lời thì một tay Phó Hàn Tranh đã nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên đối mặt với hắn.

Sau đó, đôi môi mang theo hơi thở mạnh mẽ của hắn dán lên môi Cố Vi Vi, khiến cô còn đang ngơ ngác chưa kịp có chút ý thức phòng bị nào thì miệng lưỡi đã bị người ta mạnh bạo xâm chiếm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương