Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ
-
Chương 15: Theo đuổi lại?
***Trong biệt thự Dương gia.
Tiếng đập vỡ vang vọng đầy trong ngôi biệt thự xen lẫn tiếng la hét đầy oán hận của một người phụ nữ. Trên sàn nhà rải rác đầy những mảnh vỡ của những chiếc bình quý đắt tiền. Người phụ nữ vừa la hét vừa đập đồ nhìn trông rất đáng sợ:
“Bạch Uyển Nhi! Sao mày lại về? Sao lại về? Mày phải vĩnh viễn rơi khỏi đi chứ. Tại sao lại thế? Hả! Không được...không được! Tất cả là của tao! Phải là của tao!”
Tiếng oán hận đó không ai khác là của Tô Tranh. Cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc dài qua vai đang trong trạng thái rối mù đứng giữa nhà điên loạn đập đi những chiếc bình sứ cổ đắt tiền. Cách đó không xa là một cô bé tầm ba tuổi trông rất xinh xắn, đáng yêu nhưng trên khuôn mặt hiện rõ vẻ sợ hãi, nước mắt đầm đìa, toàn thân run rẩy, sợ hãi nhỏ giọng lên tiếng:
“Mẹ...mẹ...mẹ đừng đập nữa. Tiểu Ái sợ! Tiểu Ái sợ lắm!”
Tô Tranh nhìn Tiểu Ái đứng đó sợ hãi như vậy không những không dừng lại việc làm điên loạn của mình mà lại lớn tiếng mắng chửi:
“Mày cút đi con vô dụng! Suốt ngày chỉ biết khóc lóc!”
Cô ta hung ác xông đến chỗ Tiểu Ái toan định đánh đập cô nhóc thì bị một cánh tay cứng rắn cản lại. Cô ta vẫn giữ khuôn mặt méo mó vì tức giận của mình mà ngước lên xem ai đã to gan dám cản cô. Đối diện với cô là anh! Mặt cô ta bắt đầu trở nên trắng bệch ấp úng biện hộ cho việc làm của mình:
“Nhất Hàm! Hàm! Không phải như anh nhìn thấy đâu. Tiểu Ái nó...nó...”
Cô níu kéo tay anh giải thích, nhưng mặt anh lại vô cảm, hất mạnh tay cô ra, bước đến bế Tiểu Ái lên không thèm liếc cô ta một cái quay lưng bước đi và lạnh lùng nói:
“Cô tự bầy thì tự dọn! Cẩn thận hành động, việc làm của mình đừng để tôi lại phải tống cô ra khỏi nhà!”
Anh dịu dàng đặt Tiểu Ái vào trong xe rồi lái chiếc xe Lamborghini màu vàng chói của mình đi.
*** Tại Dương Thị.
Anh dắt Tiểu Ái vừa bước vào công ty đã thấy hình bóng anh chàng thư kí của anh là Trần Khải bước đến thông báo:
“Boss, vừa có giám đốc của công ty Thiên Nhi đến tìm, đang ngồi trong phòng khách đợi ạ”
“Công ty Thiên Nhi? Cái công ty mà chúng ta từ chối hơn chục lần nhưng vẫn mặt dày kiên trì đó hả?”
“Vâng! Đúng rồi, em thấy vị giám đốc này quen mắt lắm hình như đã gặp ở đâu rồi.”
Anh hơi nhíu mày, quay sang nhẹ nhàng nói với Tiểu Ái:
“Ái Ái, con theo chú Trần Khải vào phòng của ba, đợi ba bàn xong công việc ba sẽ dẫn con đi chơi nhé.”
Cô bé nở nụ nụ cười thơ ngây gật đầu đồng ý rồi ngoan ngoãn bước theo Trần Khải vào phòng anh. Nhất Hàm sải bước dài đến phòng có vị giám đốc của công ty Thiên Nhi đang ngồi đợi. Khi anh mở chiếc cửa ra, đập vào mắt anh là một bóng lưng của một cô gái quá đỗi quen thuộc. Anh ngây ngốc đứng ở cửa lặng nhìn, cảm giác như có ai đang nhìn mình cô gái nhẹ nhàng xoay người lại. Khi anh nhìn thấy khuôn mặt đó, anh không giấu nổi vẻ bắt ngờ. Hai con mắt mở to nhìn cô, cơ thể run run, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó nưng không thể thốt ra được. Là cô! Người con gái anh đã yêu sâu đậm vào ba năm trước, đến bây giờ anh vẫn còn rất yêu cô. Trong ba năm qua anh luôn nhớ nhung cô, nhớ đến nỗi mỗi khi về đêm anh lại thấy hình bóng của cô trong giấc mơ của mìn. Cô bây giờ rất khác, mái tóc màu nâu hạt dẻ xoăn nhẹ dài ngang vai của cô đã không còn mà thay vào đó là mái tóc nâu đỏ duỗi thẳng và đã được cắt ngắn trên vai. Vẻ lạnh lùng trong cô không những không giảm mà lại còn tăng hơn trước rất nhiều. Cô nghiêng đầu, đôi đồng tử đen láy nhìn anh cất tiếng:
“Dương tổng! Sao anh cứ đứng ở đó mãi vậy?”
Trong lời nói của cô đầy vẻ xa cách. Anh hắng giọng, điều chỉnh lại trạng thái lạnh lùng, cương nghị của mình bước đến ngồi đối diện cô. Cô phồng mồm, tủm tỉm cười rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi đối diện anh:
“Chào Dương tổng! Tôi là Bạch Uyển Nhi, giám đốc công ty Thiên Nhi đã bị anh từ chối hơn mười lần”
“Dương Nhất Hàm!”
Anh lạnh lùng đáp lại lời giới thiệu của cô. Cô “ồ” một tiếng, mỉm cười và híp đôi mắt hai mí xinh đẹp của mình lại hỏi anh:
“Dương tổng sao anh lại từ chối công ty tôi?”
Anh tựa người vào chiếc ghế, vắt chéo chân ngồi với tư thế cực kì thoải mái. Anh nhếch khóe miệng, vẫn là bộ dàng đào hoa phong lưu chết người đó mà nhàn nhạt mở miệng đáp lại câu hỏi của cô:
“Hạng mục của cô quá nông cạn không đủ sức thuyết phục tôi!Công ty tôi không thừa tiền hợp tác với công ty mà cái hạng mục còn chưa thuyết phục được. Thế nên, cô Bạch mong cô hợp tác với công ty khác để khỏi làm mất thời gian của nhau”
Cô nghe anh nói vậy mà lớn tiếng cười. Không đủ sức thuyết phục? Bạch Uyển Nhi cô nhất định phải ký kết được dự án này! Trong từ điển của cô không có hai từ”Bỏ cuộc”, huống chi mục đích chính của cô là anh! Cô đứng dậy bước vòng qua sau anh, choàng cánh tay thanh mảnh của mình vào cổ anh, ghé sát vao tai anh nhỏ giọng mị hoặc nói:
“Chồng yêu! Sao dự án của em lại không thuyết phục? Vậy anh có hứng thú với quy tắc ngầm không?”
Tiếng đập vỡ vang vọng đầy trong ngôi biệt thự xen lẫn tiếng la hét đầy oán hận của một người phụ nữ. Trên sàn nhà rải rác đầy những mảnh vỡ của những chiếc bình quý đắt tiền. Người phụ nữ vừa la hét vừa đập đồ nhìn trông rất đáng sợ:
“Bạch Uyển Nhi! Sao mày lại về? Sao lại về? Mày phải vĩnh viễn rơi khỏi đi chứ. Tại sao lại thế? Hả! Không được...không được! Tất cả là của tao! Phải là của tao!”
Tiếng oán hận đó không ai khác là của Tô Tranh. Cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc dài qua vai đang trong trạng thái rối mù đứng giữa nhà điên loạn đập đi những chiếc bình sứ cổ đắt tiền. Cách đó không xa là một cô bé tầm ba tuổi trông rất xinh xắn, đáng yêu nhưng trên khuôn mặt hiện rõ vẻ sợ hãi, nước mắt đầm đìa, toàn thân run rẩy, sợ hãi nhỏ giọng lên tiếng:
“Mẹ...mẹ...mẹ đừng đập nữa. Tiểu Ái sợ! Tiểu Ái sợ lắm!”
Tô Tranh nhìn Tiểu Ái đứng đó sợ hãi như vậy không những không dừng lại việc làm điên loạn của mình mà lại lớn tiếng mắng chửi:
“Mày cút đi con vô dụng! Suốt ngày chỉ biết khóc lóc!”
Cô ta hung ác xông đến chỗ Tiểu Ái toan định đánh đập cô nhóc thì bị một cánh tay cứng rắn cản lại. Cô ta vẫn giữ khuôn mặt méo mó vì tức giận của mình mà ngước lên xem ai đã to gan dám cản cô. Đối diện với cô là anh! Mặt cô ta bắt đầu trở nên trắng bệch ấp úng biện hộ cho việc làm của mình:
“Nhất Hàm! Hàm! Không phải như anh nhìn thấy đâu. Tiểu Ái nó...nó...”
Cô níu kéo tay anh giải thích, nhưng mặt anh lại vô cảm, hất mạnh tay cô ra, bước đến bế Tiểu Ái lên không thèm liếc cô ta một cái quay lưng bước đi và lạnh lùng nói:
“Cô tự bầy thì tự dọn! Cẩn thận hành động, việc làm của mình đừng để tôi lại phải tống cô ra khỏi nhà!”
Anh dịu dàng đặt Tiểu Ái vào trong xe rồi lái chiếc xe Lamborghini màu vàng chói của mình đi.
*** Tại Dương Thị.
Anh dắt Tiểu Ái vừa bước vào công ty đã thấy hình bóng anh chàng thư kí của anh là Trần Khải bước đến thông báo:
“Boss, vừa có giám đốc của công ty Thiên Nhi đến tìm, đang ngồi trong phòng khách đợi ạ”
“Công ty Thiên Nhi? Cái công ty mà chúng ta từ chối hơn chục lần nhưng vẫn mặt dày kiên trì đó hả?”
“Vâng! Đúng rồi, em thấy vị giám đốc này quen mắt lắm hình như đã gặp ở đâu rồi.”
Anh hơi nhíu mày, quay sang nhẹ nhàng nói với Tiểu Ái:
“Ái Ái, con theo chú Trần Khải vào phòng của ba, đợi ba bàn xong công việc ba sẽ dẫn con đi chơi nhé.”
Cô bé nở nụ nụ cười thơ ngây gật đầu đồng ý rồi ngoan ngoãn bước theo Trần Khải vào phòng anh. Nhất Hàm sải bước dài đến phòng có vị giám đốc của công ty Thiên Nhi đang ngồi đợi. Khi anh mở chiếc cửa ra, đập vào mắt anh là một bóng lưng của một cô gái quá đỗi quen thuộc. Anh ngây ngốc đứng ở cửa lặng nhìn, cảm giác như có ai đang nhìn mình cô gái nhẹ nhàng xoay người lại. Khi anh nhìn thấy khuôn mặt đó, anh không giấu nổi vẻ bắt ngờ. Hai con mắt mở to nhìn cô, cơ thể run run, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó nưng không thể thốt ra được. Là cô! Người con gái anh đã yêu sâu đậm vào ba năm trước, đến bây giờ anh vẫn còn rất yêu cô. Trong ba năm qua anh luôn nhớ nhung cô, nhớ đến nỗi mỗi khi về đêm anh lại thấy hình bóng của cô trong giấc mơ của mìn. Cô bây giờ rất khác, mái tóc màu nâu hạt dẻ xoăn nhẹ dài ngang vai của cô đã không còn mà thay vào đó là mái tóc nâu đỏ duỗi thẳng và đã được cắt ngắn trên vai. Vẻ lạnh lùng trong cô không những không giảm mà lại còn tăng hơn trước rất nhiều. Cô nghiêng đầu, đôi đồng tử đen láy nhìn anh cất tiếng:
“Dương tổng! Sao anh cứ đứng ở đó mãi vậy?”
Trong lời nói của cô đầy vẻ xa cách. Anh hắng giọng, điều chỉnh lại trạng thái lạnh lùng, cương nghị của mình bước đến ngồi đối diện cô. Cô phồng mồm, tủm tỉm cười rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi đối diện anh:
“Chào Dương tổng! Tôi là Bạch Uyển Nhi, giám đốc công ty Thiên Nhi đã bị anh từ chối hơn mười lần”
“Dương Nhất Hàm!”
Anh lạnh lùng đáp lại lời giới thiệu của cô. Cô “ồ” một tiếng, mỉm cười và híp đôi mắt hai mí xinh đẹp của mình lại hỏi anh:
“Dương tổng sao anh lại từ chối công ty tôi?”
Anh tựa người vào chiếc ghế, vắt chéo chân ngồi với tư thế cực kì thoải mái. Anh nhếch khóe miệng, vẫn là bộ dàng đào hoa phong lưu chết người đó mà nhàn nhạt mở miệng đáp lại câu hỏi của cô:
“Hạng mục của cô quá nông cạn không đủ sức thuyết phục tôi!Công ty tôi không thừa tiền hợp tác với công ty mà cái hạng mục còn chưa thuyết phục được. Thế nên, cô Bạch mong cô hợp tác với công ty khác để khỏi làm mất thời gian của nhau”
Cô nghe anh nói vậy mà lớn tiếng cười. Không đủ sức thuyết phục? Bạch Uyển Nhi cô nhất định phải ký kết được dự án này! Trong từ điển của cô không có hai từ”Bỏ cuộc”, huống chi mục đích chính của cô là anh! Cô đứng dậy bước vòng qua sau anh, choàng cánh tay thanh mảnh của mình vào cổ anh, ghé sát vao tai anh nhỏ giọng mị hoặc nói:
“Chồng yêu! Sao dự án của em lại không thuyết phục? Vậy anh có hứng thú với quy tắc ngầm không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook