Edit: Mẫu Tử Song Linh

Beta: Đào Sindy

Hàng Tiểu Ý quay đầu lại thì thấy Thiệu Thành Hi, khuôn mặt ửng đỏ vì say rượu nở nụ cười rực rỡ, “Anh đã đến rồi.”

Thiệu Thành Hi vuốt tóc cô, “Anh mà không đến thì con quỷ say rượu như em về nhà kiểu gì?”

Đồng Tâm nghiêng đầu, tay chống trên bàn, mở quai hàm trêu chọc anh, “Thiệu sư huynh thật tốt, huynh muốn tự giới thiệu không?”

Thiệu Thành Hi cũng khá quen thuộc với Đồng Tâm, vì vậy làm theo lời nói của cô ấy, cúi đầu ghé sát bên tai Hàng Tiểu Ý nói, “Có muốn giới thiệu anh lần nữa không?”

Hàng Tiểu Ý cười ha ha, đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi, hai tay ôm lấy cánh tay của Thiệu Thành Hi, đầu gối trên vai anh, nở nụ cười ngọt ngào, lớn tiếng tuyên bố, “Tớ giới thiệu với mọi người, đây là ông xã tớ, Thiệu Thành Hi.” Lời nói của cô mười phần kiêu ngạo, giống như Thiệu Thành Hi là bảo bối cô nhặt được vậy.

Vưu Nguyệt cực kì vui vẻ, “Tiểu Tiểu, từ khi nào hai người làm lành rồi? Đã kết hôn rồi sao?” Cô cảm thấy Thiệu Thành Hi và Hàng Tiểu Ý cực kì xứng đôi, tình yêu của họ giống như thứ mà cô muốn, vì vậy khi hai người đó chia tay, cô còn tiếc thay Hàng Tiểu Ý.

Thiệu Thành Hi nghe Hàng Tiểu Ý gọi mình là ông xã, liền biết rõ cô uống nhiều quá rồi.

Tuy trong lòng anh rất vui vẻ, nhưng lại sợ lúc Hàng Tiểu Ý tỉnh rượu sẽ đi tìm mình tính sổ, đành phải nói qua loa, “Em ấy uống nhiều quá rồi, bí mật thích gọi anh như vậy, để mọi người chê cười rồi.”

Đồng Tâm bĩu môi, “Chuyện này xảy ra lâu rồi, lần đấu loại trước tớ mới phát hiện ra đấy, tin tức lớn như vậy mà Tiểu Tiểu cũng không nói cho chúng ta, thật sự là không có nghĩ khí.”

Tin tức này quá bất ngờ, từ nãy đến giờ Đường Tư vẫn còn đang kinh sợ, bây giờ mới phục hồi tinh thần, cười nói, “Chúc mừng cậu, Tiểu Tiểu.

Hàng Tiểu Ý chưa đến mức say không biết trời trăng gì, nhưng do cồn trong rượu tác dụng, tâm trạng vẫn đang hưng phấn, tốc độ xoay người đã đến chín mươi, “Cảm ơn mọi người đã chúc phúc.”

Thiệu Thành Hi có chút bất đắc dĩ ôm thân thể mềm nhũn của cô vào ngực, lại mấy người còn lại, “Mọi người ăn xong chưa? Để anh đưa về.”

Đồng Tâm hơi loạng chạng đứng lên, “Em vừa nghĩ phải về nhà bằng cách nào, bây giờ có tài xế miễn phí rồi, ngu mới không đi.”

Thiệu Thành Hi trả tiền hộ các cô, Đồng Tâm cực kì ‘chân thành’ nói, “Này, bọn em cũng không đến mức không biết xấu hổ mà nhờ anh trả tiền hộ.”

Hàng Tiểu Ý đứng bên cạnh Thiệu Thành Hi nói, “Không sao đâu, nếu cậu thấy xấu hổ thì đưa tiền cho tớ đi.”

“Việc đó càng không được, chúng ta là bạn tốt, sao tớ có thể lấy tiền sỉ nhục cậu.” Đồng Tâm cật lực lắc đầu.

“Tớ không sợ, cậu sỉ nhục mạnh hơn nữa đi.”

Thiệu Thành Hi càng nghe những lời hư hỏng cô nói càng không chịu nổi, vỗ đầu nhỏ của cô: “Hàng Tiểu Ý, em trật tự giùm anh một chút.”

Bọn họ bước ra khỏi nhà hàng, ngồi trên xe Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý ngồi ở ghế bên cạnh ghế lái xe, còn ba người còn lại ngồi ở hàng ghế sau, may mà xe Thiệu Thành Hi không nhỏ, hơn nữa ba người cũng đủ thoải mái, ngồi cùng nhau cũng không chật chội.

Chỗ ở của Vưu Nguyệt và Đường Tư khá gần nhau, còn Đồng Tâm ở một mình một nơi.

Nhà của Vưu Nguyệt khá gần, Thiệu Thành Hi đưa cô về nhà trước, sau đó mới đi đến nhà của Đường Tư.

Hàng Tiểu Ý hơi say, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Đồng Tâm tựa đầu vào cửa sổ, nhìn đèn đường nhanh chóng trôi lại phía sau, hơi mất tập trung.

Thiệu Thành Hi hạ cửa sổ bên cạnh Hàng Tiểu Ý xuống, gió đêm thổi vào, mang theo mùi hun đặc trưng của mùa hè.

Đường Tư ngồi cứng ngắc, nhìn hình ảnh Thiệu Thành Hi dù lái xe nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Hàng Tiểu Ý, nhẹ nhàng hỏi, “Học trưởng Thiệu, công ty của anh chuẩn bị xong rồi sao?”

Thiệu Thành Hi gật nhẹ đầu, “Ừ.”

Đường Tư cười cười, “Em cũng đã trở về, cũng đang tìm việc làm.

“Ừ, chúc mừng.” Thiệu Thành Hi nhìn thoáng qua Hàng Tiểu Ý, hình như cô ngủ rồi, nhân lúc gặp đèn đỏ, Thiệu Thành Hi cởi áo khoác của mình đắp cho cô.

Chúc mừng? Chúc mừng cô cái gì? Tìm được việc làm? Đường Tư cười khổ.

Tiễn Đường Tư xong, Thiệu Thành Hi quay đầu xe, đưa Đồng Tâm về nhà.

Đã đến dưới lầu nhà Đồng Tâm, Đồng Tâm xuống xe, nói với Thiệu Thành Hi, “Học trưởng Thiệu, em nói với Tiểu Tiểu vài câu được không?”

Thiệu Thành Hi gật đầu nói, “Hai người cứ nói, anh ngồi trong xe đợi cô ấy.”

Hàng Tiểu Ý xuống xe, loạng choạng một cái mới đứng vững, “Có chuyện gì sao, Tâm Tâm?” Cô lờ mờ thấy tâm trạng tối nay của Đồng Tâm không được tốt.

Đồng Tâm nắm lấy cánh tay cô, “Đi nào, chúng ta qua vườn hoa bên kia ngồi.”

Hàng Tiểu Ý đi theo cô, hai người ngồi trên ghế dài.

Buổi tối đầu hạ thời tiết không nóng, còn có gió nhẹ thổi qua, làm cho cơ thể cảm thấy thoải mái, vườn hoa nhỏ dưới lầu thơm ngát mùi hoa, còn có một số con côn trùng không biết tên.

Hàng Tiểu Ý co hai chân đặt trên ghế dài, đặt cằm trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Đồng Tâm trong bóng đêm.

Đồng Tâm dựa vào ghế sau lưng, đôi mắt ngước nhìn bầu trời, thu lại nụ cười luôn ở trên mặt, thở dài, “Ở thành phố những ngọn đèn quá rực rỡ, che mất ánh sáng của những ngôi sao.”

Hàng Tiểu Ý thấy Đồng Tâm ngày thường và Đồng Tâm tối hôm nay rất khác nhau, có lẽ là do cô uống rượu, cô có cảm giác, cô thấy cô ấy rất cô đơn.

Tối hôm nay Đồng Tâm uống rất nhiều rượu, giống như cảm xúc tuôn trào, đứng dậy ôm lấy Hàng Tiểu Ý.“Thật tốt, Tiểu Tiểu, tớ cảm thấy hạnh phúc thay cậu, cậu nhất định phải biết quý trọng Thiệu Thành Hi, đừng làm anh ấy đau khổ.”

Hàng Tiểu Ý cũng ôm chặt cô, dịu dàng nói: “Tớ biết mà, Tâm Tâm, tớ sẽ không phạm sai lầm lần nữa đâu.”

Đồng Tâm vỗ lưng cô, dựa lưng vào ghế tựa: “Tiểu Tiểu, thật ra cậu không hiểu chút nào về Thiệu Thành Hi.”

Hàng Tiểu Ý nhìn cô, Đồng Tâm lắc đầu: “Nghe tớ nói, Tiểu Tiểu.”

“Tiểu Tiểu, nếu như cậu giải thích với Thiệu Thành Hi, năm đó cậu cũng sẽ không nói lời chia tay.”

Câu nói kia của Đồng Tâm giống như một cái búa tạ hung hăng đánh Hàng Tiểu Ý, làm cho cô có chút hoảng sợ.

Đồng Tâm phối hợp nói tiếp: “Thật ra, có lẽ tớ và Thiệu Thành Hi là cùng một loại người, chúng tớ đã yêu một người sâu đậm như vậy, nhưng điểm khác nhau là, anh ấy cứ mãi kiên trì, kiên trì rút ngắn khoảng cách với cậu, còn tớ thì còn không có dũng khí để nói ra.”

Đồng Tâm mỉm cười cô đơn, đốt một điếu thuốc lá, “Cậu nghĩ đi, Thiệu Thành Hi vì cậu mà làm tất cả, anh ấy làm gì cũng vì cậu, thật sự chênh lệch rất lớn, cậu biết nếu một người biết mình không xứng với người ta, mà cứ mãi kiên trì, loại cảm giác đó, cậu hiểu được không? Đó còn là một người đàn ông, phải chịu đủ loại chuyện đồn nhảm, phải chịu ánh mắt khinh thường của người khác, loại cảm giác này mãi mãi cậu không hiểu được, đối với người đàn ông xuất sắc như anh ấy, có bao nhiêu khổ sở?”

“Nói dối.”

Những lời Đồng Tâm nói làm cho Hàng Tiểu Ý hoảng sợ: “Tâm Tâm, thật ra là tớ không xứng với Thiệu Thành Hi…..”

Đồng Tâm lắc đầu, cắt ngang lời cô: “Tiểu Tiểu, cái gì mà không xứng chứ, chẳng qua là cậu cảm thấy không công bằng vì Thiệu Thành Hi quá xuất sắc, vì vậy cậu liều mạng luyện đàn, cậu muốn có một ngày sẽ đứng trên đỉnh võ đài, cậu cho rằng như thế, cậu có thể sánh vai với Thiệu Thành Hi ưu tú, có thể vì vậy mà cậu vô tình để Thiệu Thành Hi thấy thêm áp lực.”

“Thiệu Thành Hi và cậu không giống nhau, anh ấy sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng có lẽ không tầm thường, nhưng mà trái ngược với nhà cậu, nhà anh ấy quá mức bình thường, tại sao anh ấy lại nỗ lực nhiều như vậy, bởi vì anh ấy cảm thấy tự ti, bởi vì xuất thân của cậu, gia đình của cậu làm anh ấy tự ti, tự ti đã ăn sâu vào trong máu, vì vậy nỗ lực nhiều như vậy, không hoàn toàn vì giấc mơ của mình, chỉ vì có thể trở nên tốt hơn để được đứng bên cạnh cậu.” Tuy Đồng Tâm đang nói về Thiệu Thành Hi, nhưng giọng nói cô đơn lạnh lẽo của cô, lại giống như đang nói bản thân mình.

“Nếu anh ấy không yêu cậu đến tận xương tuỷ, một người ưu tú như vậy, sao có thể chịu đựng người khác lời ra tiếng vào bao nhiêu năm như thế.”

“Lời ra tiếng vào?” Đột nhiên Hàng Tiểu Ý suy nghĩ kĩ càng, không giống như trước kia cô chưa từng suy nghĩ kĩ càng về một việc nào đó.

“Tiểu Tiểu, lúc trước tiền trong ví của cậu đủ dùng cho một năm sinh hoạt của tớ, cậu nhiều tiền như vậy lại làm cho lòng tự trọng mạnh mẽ của đàn ông lùi bước.”

“Thiệu Thành Hi bảo vệ cậu rất tốt, vì vậy Tiểu Tiểu, đừng bao giờ phụ lòng anh ấy.” Đồng Tâm cười với cô.

“Trước kia tớ vẫn luôn muốn nói những lời này với cậu, nhưng lại cảm thấy cậu sẽ không hiểu nổi, bây giờ nhìn Thiệu Thành Hi cố chấp như vậy nên muốn nói vài lời vì anh ấy.”

Hàng Tiểu Ý ngây ngốc, kinh ngạc nhìn về phía trước, Đồng Tâm nói rất lộn xộn, nhưng cô nghe đều hiểu, cô chưa bao giờ biết Thiệu Thành Hi quen cô lại phải nhận lấy nhiều như vậy, chưa bao giờ biết.

Đồng Tâm nhả ra một vòng khói, ánh mắt mơ hồ, “Nói thay anh ấy, cũng là thay cho bản thân, Tiểu Tiểu, cậu biết tại sao tớ lại hiểu rõ trong lòng Thiệu Thành Hi nghĩ gì không? Bởi vì tớ rất giống anh ấy, tự ti đã ăn sâu vào máu, cậu hiểu cảm giác yêu một người sáu năm không?”

Hàng Tiểu Ý cố đẩy những suy nghĩ về Thiệu Thành Hi trong đầu ra, tập trung tinh thần nghe Đồng Tâm nói chuyện.

Đồng Tâm cười,: “Đừng lo, tớ không thích Thiệu Thành Hi.”

“Tớ biết mà…..” Trong thâm tâm Hàng Tiểu Ý sẽ có một đáp án được vang lớn.

Đồng Tâm đặt ngón tay ở môi: “Phù, thật không muốn nói ra……..”

Cô nhìn xa xăm về phía bầu trời đêm, giọng nói có chút mơ hồ, “Đó chỉ là giấc mộng của tớ, tớ sợ nói ra, anh ấy sẽ biến mất……”

“Tớ nỗ lực, tớ hi vọng một ngày nào đó có thể đứng cùng anh ấy, nhưng mà anh ấy càng chạy càng xa, tớ dùng hết sức lực, thậm chí còn không thấy được bóng lưng.”

“Cậu và Thiệu Thành Hi không giống nhau, Thiệu Thành Hi cố gắng bước về phía cậu, đồng thời cậu đã bước về phía anh ấy rồi, mà tớ không như vậy, tớ chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, nhìn anh ấy càng ngày càng trở nên xuất sắc, hiện tại khoảng cách giữa chúng tớ càng ngày càng xa hơn, xa đến nỗi tớ không còn sức lực để đuổi theo nữa.”

Đồng Tâm cúi đầu, hai tay che kín mặt, nhỏ giọng khóc nức nở, nghẹn ngào.

Từ trước tới nay Hàng Tiểu Ý luôn thấy một Đồng Tâm kiên cường, chưa bao giờ cô thấy cô ấy yếu ớt như vậy, hoá ra người có tinh thần kiên cường như sắt thép lại luôn mang nặng nhiều tâm sự như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương