Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày
-
Chương 48: Chuyến du lịch ngoài dự liệu (5) [H nhẹ]
Tan buổi tiệc nhỏ trên biển, ai trở về phòng nấy mà ngủ. Lập An Hạ vẫn còn bị nụ hôn ban nãy của Mục Tống Thàn làm cho dại đi, bao nhiêu tế bào cảm xúc vẫn còn đang lửng lơ ở tận đâu. Có thể là do đây là lần đầu tiên hắn làm như vậy trước mặt đông người, hoặc chỉ đơn giản là do cô luôn nhạy-cảm với những vấn đề đó như vậy, nhưng tim An Hạ khi đó dường như, ngừng đập luôn rồi! Khoảnh khắc môi hắn chạm vào môi cô, khoảnh khắc không gian im phăng phắc kia chỉ còn đọng lại tiếng vỗ vào bờ của sóng, khoảnh khắc sống mũi cao thẳng của hắn dán chặt vào gò má cô, mọi thứ trên thế giới này, hình như đều đã trở nên vô nghĩa. Một luồng điện chạy dọc sống lưng An Hạ, lấy đi mất linh hồn cô.
- "Mine," - Mục Tống Thần chui vào nhà tắm, nói vọng ra - "Tôi tắm trước đây, cô ngủ đi."
- "Tôi còn chưa tắm mà ngủ gì chứ!"
- "Không cần tắm nữa, người cô tuyệt lắm rồi!" - Hắn còn gằn chữ "tuyệt" rất sâu rất sâu.
- "Háo sắc, anh cút đi!" - Mặt An Hạ đỏ bừng.
Mục Tống Thần tắm xong đã là hơn mười hai giờ ba mươi, sau đó Lập An Hạ cũng tắm, cả quá trình hoàn thành xong là vào lúc một giờ sáng. Mệt bở hơi tai, cả hai người quyết định trèo lên giường ngủ ngay tắp lự. Nhưng thật kì lạ, mệt bao nhiêu, thì nằm xuống giường lại tỉnh rụi bấy nhiêu. Cả hai mở hai mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, đeo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
- "Khi nãy... Có phải rất tuyệt không?" - Hắn giọng mờ mờ ám ám, bất ngờ lên tiếng.
- "Hả?... À, anh đàn rất tuyệt đó. Mục Tống Thần, bây giờ tôi mới biết anh có thể chơi guitar!"
- "Đương nhiên rồi, lúc trước còn học phổ thông, tôi là cây guitar của cả trường! Có một hai lần gì đấy, một tạp chí ảnh mời tôi về chụp ảnh, nhưng tôi nhất định không chịu đấy..."
- "Khoe khoang!" - An Hạ bĩu môi, nhưng trong lòng vẫn thầm hô hoán. Người đàn ông này đúng là có chút... cực phẩm!
- "Nhưng mà này," - Mục Tống Thần đột nhiên nhích người sát lại cô, thì thầm - "Nụ hôn đó còn tuyệt vời hơn nữa, có đúng không?"
Bang! Chuẩn xác một trăm phần trăm! Trong lòng An Hạ nảy lên đầy những suy nghĩ phản chủ, nhưng miệng cô lại nói.
- "Cái tên lưu manh này, anh có biết xấu hổ không thế?" - Lập An Hạ quay sang, để một nắm đấm trước mặt hắn.
- "Chết tiệt rồi, em yêu!"- Hắn khẽ rủa thầm.
- "Dừng ngay cái giọng đó đi! Chuyện gì hử?"
- "Anh lại muốn hôn em rồi!"
Hắn lưu manh cười, một giây sau không đợi đối phương trả lời đã bá đạo vòng tay sang gáy cô, tiến sâu vào. Môi hắn càn quét khắp nơi trong vòm miệng Lập An Hạ, làm cô thiếu không khí vô cùng. Hương vị bạc hà mát lạnh xen lẫn mùi nam tính chỉ có ở riêng hắn giống như muốn chuốt say cô, làm cô không nhịn được đáp trả lại. Hắn hôn rất sâu, hai cánh môi quyện chặt vào nhau, hận chỉ muốn hòa tan hai thành một mà không được! Mật ngọt dâng lên đầy trong lòng An Hạ.
Sự cọ xát quá mức làm Mục Tống Thần nhận ra, thú tính của hắn vào lúc này lại bốc phát! Mùi sữa tắm dịu dàng cùng một ít mùi táo từ nước giặt đồ còn đọng lại từ quần áo và cơ thể của cô gái nhỏ này làm hắn nảy-sinh-khó-chịu.
- "Mục... Mục Tống Thần..." - Mặt Lập An Hạ đỏ bừng - "Khốn khiếp... Anh... Anh phải để tôi thở nữa chứ!"
Mục Tống Thần dừng lại, rút tay ra khỏi gáy Lập An Hạ, cuộn chặt. Hắn cần để bản thân tỉnh táo lại. Nếu không...
Nhưng dường như Lập An Hạ lại không nhận ra điều đó. Cô vồn vã thở, thở giống như chỉ cần ngừng lại là sẽ chết. Bộ ngực theo đó mà không ngừng lên xuống lên xuống. An Hạ không phải là một cô gái đầy đặn. Nhưng cô có vòng một khá chuẩn, vòng hai thì khỏi phải bàn và vòng ba tuy hơi nhỏ nhưng vẫn có thể tạm gọi làđạt. Đặc biệt cặp chân của An Hạ rất đẹp, có lẽ cũng sinh ra từ dáng người vốn mảnh mai của cô. Ánh trăng bên ngoài tràn vào, soi rõ từng nét trên cơ thể Lập An Hạ qua chiếc áo T-shirt mỏng, làm Mục Tống Thần đùng một cái trở nên ngứa ngáy toàn thân. Bộ phận nào đó phía dưới của hắn căng trướng lên! Hắn, thật ra chưa từng làm loại chuyện kia với bất kì cô gái nào. Điều này nghe có vẻ khó tin, nhưng, lại là sự thật. Thế mà đột nhiên lúc này lại nảy sinh cái ham muốn rất không nên này! Chết tiệt! Đúng là chết tiệt!
- "An Hạ," - Hắn giở giọng khàn đục, không nhìn cô nữa mà hỏi - "Cô.. Cô... Cô đã từng... làm cái... cái chuyện abcxyz gì gì kia chưa?"
Mặt Lập An Hạ đực ra trong ba giây đầu, sau đó ửng lên một chút rồi ho khan.
- "Dĩ nhiên là chưa rồi! Anh nghĩ tôi như thế nào chứ?"
- "Vậy... Bây giờ chúng ta cùng làm, được không?"
Lập An Hạ vốn đang hít từng đợt không khí để thông cuống phổi lại, lúc này lại mở to mắt nhìn hắn. Bàn tay cô run run siết lấy drap nệm, đầu óc chậm chạp di chuyển. Hắn vừa nói cái gì thế kia? Làm... Làm cái chuyện abcxyz gì gì đó? Nhưng... Nhưng...
- "Tôi... Tôi..."
Cô lo đến mức líu cả lưỡi, không biết phải nói gì cả. Lập An Hạ còn chưa suy nghĩ đến chuyện này! Bấy lâu nay cô đều quên mất việc cần phải thực hiện chuyện vợ chồng. Cô đã quên mất! Nhưng cả hai đều không có động tĩnh gì... Làm thế nào bây giờ lại... phát sinh?
- "Thôi, quên đi!"
Mục Tống Thần dường như là phóng ra khỏi giường và chạy vào nhà tắm. Nhưng tiếng nói của Lập An Hạ đã nhanh hơn một bước.
- "Thật ra làm cũng không sao..."
Lại là miệng nhanh hơn não! Cô vừa thốt ra xong câu đó, đã muốn cắn lưỡi ngay tắp lự. Mục Tống Thần dừng chân lại, nhưng không quay đầu. Hơi thở của hắn đã trở nên dồn dập. Lập An Hạ lắp ba lắp bắp, bị bộ dáng này của hắn dọa cho sợ.
- "Tôi... Tôi và anh đã là vợ chồng... Chuyện đó, chuyện abcxyz đó, thật ra, thật ra cũng không có vấn đề gì.. Đúng là ban đầu tôi có hơi bài xích, bởi vì con người tôi rất cổ hủ, tôi thậm chí còn chưa biết anh là người thế nào... Cho nên vấn đề này vào lúc đó tôi rất không muốn... Nhưng mà bây giờ, bây giờ... Mục Tống Thần, tôi nhận ra anh rất tốt, tuy có hơi... ấu trĩ nhưng lúc nào cũng bảo vệ tôi, còn... còn có... Tôi phát hiện, mình đã thích anh rồi... Thật sự là rất thích đó... Cho nên là... tôi..."
Những lời sau đó chưa kịp thốt ra từ miệng Lập An Hạ đã phải nuốt vào. Mục Tống Thần giống như một con thú, lao tới đè cô xuống dưới mình. Tay hắn khóa trụ hai tay Lập An Hạ trên đỉnh đầu, môi hắn ấn mạnh xuống môi cô. Nhiệt độ trong phòng tăng lên vùn vụt, nóng bỏng không ngừng. Từng đợt hôn của hắn như vũ bão xông tới, làm cô không kịp phản ứng. Bàn tay hắn lướt qua vùng cổ của An Hạ, sau đó đến xương quai xanh nổi rõ. Hơi thở cả hai dồn dập hơn bao giờ hết...
- "Mine," - Hắn thở gấp, dừng lại vài giây để nói - "Nơi này, thật đẹp..."
- "Uhm..." - Lập An Hạ khẽ ngọ nguậy, hơi nóng như thiêu đốt từ hắn làm cô chưa tiếp nhận nổi. - "Mục... Mục Tống Thần... Từ từ..."
Nhưng là, Mục Tống Thần bị cảm giác ham muốn mãnh liệt này bực điên rồi! Tay hắn từ từ vén chiếc áo trắng mỏng của Lập An Hạ lên, lướt khẽ qua vùng bụng phẳng mịn của cô.
- "Ư... A..." - Việc làm này kích thích toàn bộ tế bào cơ thể của Lập An Hạ, làm người cô bừng lên một ngọn lửa. - "Không... A..."
Từ trên vầng trán cao nổi gân xanh của hắn rơi xuống một giọt mồ hôi, lặng lẽ chảy xuống gò má An Hạ, rồi cần cổ thon gầy của cô, tạo nên sự ám muôi không thể nói nên lời. Cả người cô hơi phát run, vừa phấn khích lại vừa lo sợ. Thân mật đến thế này, thực sự là lần đầu tiên Lập An Hạ nếm trải. Tay cô khẽ gập lại, níu lấy cổ hắn, giọng nói mơ hồ cũng run theo:
- "Từ từ, chậm một chút được không, để tôi thích... nghi... A..."
Mục Tống Thần cắn nhẹ vào bả vai An Hạ, bàn tay không ngừng ma sát eo cô. Hắn kéo hẳn áo cô sang một bên, hôn lấy hôn để, hôn không ngừng nghỉ. Thôi rồi, thú đói nuôi lâu ngày, được dịp xổng chuồng, hậu quả chính là thế này đây! Cảm nhận cái kia càng lúc càng trướng, cực kì khó chịu, động tác Mục Tống Thần thập phần gấp gáp hơn. An Hạ ngượng chín cả mặt, vội vã nhắm mắt lại, nhưng hắn đã cúi người cắn lên vành tai cô, khàn khàn cất tiếng.
- "Nhìn... tôi!"
- "Ừ..."
Cảm giác cả người mình vừa ngứa ngáy vừa nóng rực làm An Hạ không chịu được, cô chủ động vòng tay lên cổ hắn, hơi cong người hôn lên đôi môi đẹp như tạc tượng của Mục Tống Thần. Hắn có hơi bất ngờ trong giây lát, nhưng vẫn cuồng nhiệt đáp trả. Tay hắn lần xuống thắt lưng. Chuẩn bị, súng ống đã sẵn sàng.
Mọi chuyện đang xảy ra vô cùng trơn tru, Mục Tống Thần chuẩn bị cởi bỏ hết áo quần của cả hai, thì đùng một cái, chuyện xảy ra làm cặp đôi xấu số này phải bất ngờ dừng lại...
- "Mine," - Mục Tống Thần chui vào nhà tắm, nói vọng ra - "Tôi tắm trước đây, cô ngủ đi."
- "Tôi còn chưa tắm mà ngủ gì chứ!"
- "Không cần tắm nữa, người cô tuyệt lắm rồi!" - Hắn còn gằn chữ "tuyệt" rất sâu rất sâu.
- "Háo sắc, anh cút đi!" - Mặt An Hạ đỏ bừng.
Mục Tống Thần tắm xong đã là hơn mười hai giờ ba mươi, sau đó Lập An Hạ cũng tắm, cả quá trình hoàn thành xong là vào lúc một giờ sáng. Mệt bở hơi tai, cả hai người quyết định trèo lên giường ngủ ngay tắp lự. Nhưng thật kì lạ, mệt bao nhiêu, thì nằm xuống giường lại tỉnh rụi bấy nhiêu. Cả hai mở hai mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, đeo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
- "Khi nãy... Có phải rất tuyệt không?" - Hắn giọng mờ mờ ám ám, bất ngờ lên tiếng.
- "Hả?... À, anh đàn rất tuyệt đó. Mục Tống Thần, bây giờ tôi mới biết anh có thể chơi guitar!"
- "Đương nhiên rồi, lúc trước còn học phổ thông, tôi là cây guitar của cả trường! Có một hai lần gì đấy, một tạp chí ảnh mời tôi về chụp ảnh, nhưng tôi nhất định không chịu đấy..."
- "Khoe khoang!" - An Hạ bĩu môi, nhưng trong lòng vẫn thầm hô hoán. Người đàn ông này đúng là có chút... cực phẩm!
- "Nhưng mà này," - Mục Tống Thần đột nhiên nhích người sát lại cô, thì thầm - "Nụ hôn đó còn tuyệt vời hơn nữa, có đúng không?"
Bang! Chuẩn xác một trăm phần trăm! Trong lòng An Hạ nảy lên đầy những suy nghĩ phản chủ, nhưng miệng cô lại nói.
- "Cái tên lưu manh này, anh có biết xấu hổ không thế?" - Lập An Hạ quay sang, để một nắm đấm trước mặt hắn.
- "Chết tiệt rồi, em yêu!"- Hắn khẽ rủa thầm.
- "Dừng ngay cái giọng đó đi! Chuyện gì hử?"
- "Anh lại muốn hôn em rồi!"
Hắn lưu manh cười, một giây sau không đợi đối phương trả lời đã bá đạo vòng tay sang gáy cô, tiến sâu vào. Môi hắn càn quét khắp nơi trong vòm miệng Lập An Hạ, làm cô thiếu không khí vô cùng. Hương vị bạc hà mát lạnh xen lẫn mùi nam tính chỉ có ở riêng hắn giống như muốn chuốt say cô, làm cô không nhịn được đáp trả lại. Hắn hôn rất sâu, hai cánh môi quyện chặt vào nhau, hận chỉ muốn hòa tan hai thành một mà không được! Mật ngọt dâng lên đầy trong lòng An Hạ.
Sự cọ xát quá mức làm Mục Tống Thần nhận ra, thú tính của hắn vào lúc này lại bốc phát! Mùi sữa tắm dịu dàng cùng một ít mùi táo từ nước giặt đồ còn đọng lại từ quần áo và cơ thể của cô gái nhỏ này làm hắn nảy-sinh-khó-chịu.
- "Mục... Mục Tống Thần..." - Mặt Lập An Hạ đỏ bừng - "Khốn khiếp... Anh... Anh phải để tôi thở nữa chứ!"
Mục Tống Thần dừng lại, rút tay ra khỏi gáy Lập An Hạ, cuộn chặt. Hắn cần để bản thân tỉnh táo lại. Nếu không...
Nhưng dường như Lập An Hạ lại không nhận ra điều đó. Cô vồn vã thở, thở giống như chỉ cần ngừng lại là sẽ chết. Bộ ngực theo đó mà không ngừng lên xuống lên xuống. An Hạ không phải là một cô gái đầy đặn. Nhưng cô có vòng một khá chuẩn, vòng hai thì khỏi phải bàn và vòng ba tuy hơi nhỏ nhưng vẫn có thể tạm gọi làđạt. Đặc biệt cặp chân của An Hạ rất đẹp, có lẽ cũng sinh ra từ dáng người vốn mảnh mai của cô. Ánh trăng bên ngoài tràn vào, soi rõ từng nét trên cơ thể Lập An Hạ qua chiếc áo T-shirt mỏng, làm Mục Tống Thần đùng một cái trở nên ngứa ngáy toàn thân. Bộ phận nào đó phía dưới của hắn căng trướng lên! Hắn, thật ra chưa từng làm loại chuyện kia với bất kì cô gái nào. Điều này nghe có vẻ khó tin, nhưng, lại là sự thật. Thế mà đột nhiên lúc này lại nảy sinh cái ham muốn rất không nên này! Chết tiệt! Đúng là chết tiệt!
- "An Hạ," - Hắn giở giọng khàn đục, không nhìn cô nữa mà hỏi - "Cô.. Cô... Cô đã từng... làm cái... cái chuyện abcxyz gì gì kia chưa?"
Mặt Lập An Hạ đực ra trong ba giây đầu, sau đó ửng lên một chút rồi ho khan.
- "Dĩ nhiên là chưa rồi! Anh nghĩ tôi như thế nào chứ?"
- "Vậy... Bây giờ chúng ta cùng làm, được không?"
Lập An Hạ vốn đang hít từng đợt không khí để thông cuống phổi lại, lúc này lại mở to mắt nhìn hắn. Bàn tay cô run run siết lấy drap nệm, đầu óc chậm chạp di chuyển. Hắn vừa nói cái gì thế kia? Làm... Làm cái chuyện abcxyz gì gì đó? Nhưng... Nhưng...
- "Tôi... Tôi..."
Cô lo đến mức líu cả lưỡi, không biết phải nói gì cả. Lập An Hạ còn chưa suy nghĩ đến chuyện này! Bấy lâu nay cô đều quên mất việc cần phải thực hiện chuyện vợ chồng. Cô đã quên mất! Nhưng cả hai đều không có động tĩnh gì... Làm thế nào bây giờ lại... phát sinh?
- "Thôi, quên đi!"
Mục Tống Thần dường như là phóng ra khỏi giường và chạy vào nhà tắm. Nhưng tiếng nói của Lập An Hạ đã nhanh hơn một bước.
- "Thật ra làm cũng không sao..."
Lại là miệng nhanh hơn não! Cô vừa thốt ra xong câu đó, đã muốn cắn lưỡi ngay tắp lự. Mục Tống Thần dừng chân lại, nhưng không quay đầu. Hơi thở của hắn đã trở nên dồn dập. Lập An Hạ lắp ba lắp bắp, bị bộ dáng này của hắn dọa cho sợ.
- "Tôi... Tôi và anh đã là vợ chồng... Chuyện đó, chuyện abcxyz đó, thật ra, thật ra cũng không có vấn đề gì.. Đúng là ban đầu tôi có hơi bài xích, bởi vì con người tôi rất cổ hủ, tôi thậm chí còn chưa biết anh là người thế nào... Cho nên vấn đề này vào lúc đó tôi rất không muốn... Nhưng mà bây giờ, bây giờ... Mục Tống Thần, tôi nhận ra anh rất tốt, tuy có hơi... ấu trĩ nhưng lúc nào cũng bảo vệ tôi, còn... còn có... Tôi phát hiện, mình đã thích anh rồi... Thật sự là rất thích đó... Cho nên là... tôi..."
Những lời sau đó chưa kịp thốt ra từ miệng Lập An Hạ đã phải nuốt vào. Mục Tống Thần giống như một con thú, lao tới đè cô xuống dưới mình. Tay hắn khóa trụ hai tay Lập An Hạ trên đỉnh đầu, môi hắn ấn mạnh xuống môi cô. Nhiệt độ trong phòng tăng lên vùn vụt, nóng bỏng không ngừng. Từng đợt hôn của hắn như vũ bão xông tới, làm cô không kịp phản ứng. Bàn tay hắn lướt qua vùng cổ của An Hạ, sau đó đến xương quai xanh nổi rõ. Hơi thở cả hai dồn dập hơn bao giờ hết...
- "Mine," - Hắn thở gấp, dừng lại vài giây để nói - "Nơi này, thật đẹp..."
- "Uhm..." - Lập An Hạ khẽ ngọ nguậy, hơi nóng như thiêu đốt từ hắn làm cô chưa tiếp nhận nổi. - "Mục... Mục Tống Thần... Từ từ..."
Nhưng là, Mục Tống Thần bị cảm giác ham muốn mãnh liệt này bực điên rồi! Tay hắn từ từ vén chiếc áo trắng mỏng của Lập An Hạ lên, lướt khẽ qua vùng bụng phẳng mịn của cô.
- "Ư... A..." - Việc làm này kích thích toàn bộ tế bào cơ thể của Lập An Hạ, làm người cô bừng lên một ngọn lửa. - "Không... A..."
Từ trên vầng trán cao nổi gân xanh của hắn rơi xuống một giọt mồ hôi, lặng lẽ chảy xuống gò má An Hạ, rồi cần cổ thon gầy của cô, tạo nên sự ám muôi không thể nói nên lời. Cả người cô hơi phát run, vừa phấn khích lại vừa lo sợ. Thân mật đến thế này, thực sự là lần đầu tiên Lập An Hạ nếm trải. Tay cô khẽ gập lại, níu lấy cổ hắn, giọng nói mơ hồ cũng run theo:
- "Từ từ, chậm một chút được không, để tôi thích... nghi... A..."
Mục Tống Thần cắn nhẹ vào bả vai An Hạ, bàn tay không ngừng ma sát eo cô. Hắn kéo hẳn áo cô sang một bên, hôn lấy hôn để, hôn không ngừng nghỉ. Thôi rồi, thú đói nuôi lâu ngày, được dịp xổng chuồng, hậu quả chính là thế này đây! Cảm nhận cái kia càng lúc càng trướng, cực kì khó chịu, động tác Mục Tống Thần thập phần gấp gáp hơn. An Hạ ngượng chín cả mặt, vội vã nhắm mắt lại, nhưng hắn đã cúi người cắn lên vành tai cô, khàn khàn cất tiếng.
- "Nhìn... tôi!"
- "Ừ..."
Cảm giác cả người mình vừa ngứa ngáy vừa nóng rực làm An Hạ không chịu được, cô chủ động vòng tay lên cổ hắn, hơi cong người hôn lên đôi môi đẹp như tạc tượng của Mục Tống Thần. Hắn có hơi bất ngờ trong giây lát, nhưng vẫn cuồng nhiệt đáp trả. Tay hắn lần xuống thắt lưng. Chuẩn bị, súng ống đã sẵn sàng.
Mọi chuyện đang xảy ra vô cùng trơn tru, Mục Tống Thần chuẩn bị cởi bỏ hết áo quần của cả hai, thì đùng một cái, chuyện xảy ra làm cặp đôi xấu số này phải bất ngờ dừng lại...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook