Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày
-
Chương 34: Nếu như tình yêu đã bị lãng quên rồi (1)
- "Mình nói cho hai cậu biết một bí mật... hức... người mình yêu bao lâu nay... hức... lại là chồng của Hạ Hạ... hức... các cậu thấy có buồn cười không? Hức... Hức... Ha ha ha... mình... hức... lại cảm thấy vô cùng mắc cười! Mắc cười chết mất..."
Hòa Diệu Chi say đến mức không thể nào tự chủ được bản thân của mình, tay chân vung vẫy tán loạn, miệng ngớ ra cười mà mắt thì lại đầy nước. Lương Vũ Vy hơi rụt tay lại, thốt thảng nhìn sang Ninh Yên Lam:
- "Lam, nó vừa nói cái gì thế?"
- "Không phải... Nó... Con Chi..." - Ninh Yên Lam lắp bắp, nhìn xuống gương mặt đỏ ửng của Diệu Chi.
- "Mục Tống Thần! Mục Tống Thần... Hức... tại sao... Tại sao anh lại là chồng của Hạ? Hức... Tại sao... Chúng ta đã hứa... Chúng ta đã hứa... mà... Chúng ta... Hức... Hạ, sao cậu lại lấy anh ấy làm chồng... Hức... Tại sao..."
Lương Vũ Vy giống như nhớ tới Nam Ân, cả người bị rút bòn sức lực, ngã ngồi xuống nệm. Người ta nói, sự thật nằm dưới đáy của ly rượu. Đúng phải không? Những lời Hòa Diệu Chi vừa nói... Thế giới này đúng là có lắm chuyện buồn cười, buồn cười đến mức quặn thắt cả ruột gan!
- "Vy Vy..."
- "Vy Vy!"
- "Hả?" - Lương Vũ Vy giật mình.
- "Chúng ta đưa nó về nhà trước đi. Ngày mai hỏi lại mọi chuyện cho thật rõ ràng."
- "Ừ."
Chúng ta từ đâu đã được gắn kết với nhau bởi một sợi dây vô hình. Một sợi dây oan nghiệt vô hình.
___
Lan Mị xuất viện ba ngày sau buổi nói chuyện với Lục Thẩm Ngạn. Anh ấy cũng không còn xuất hiện trong bệnh viện nữa.
Mọi thứ trở về guồng quay như ban đầu. À không, đúng hơn là rất nhiều chuyện đang thay đổi. Thức dậy vào lúc bốn giờ sáng để nhận thêm một chồng sách tiếng Anh nữa, tối sẽ ngủ quá mười một giờ đêm. Mỗi sáng sẽ không còn những bữa ăn tràn trề năng lượng, tối muộn sẽ không còn hải sản chất đầy trên bàn. Đúng là trên đời này không có tiền, thì sẽ không có chốn dung thân.
Mục Tống Thần có vẻ như không quen với chế độ ăn uống eo hẹp như vậy, nên hắn thỉnh thoảng sẽ ngồi thừ ra trong giây lát vì mệt. Cuộc sống không phải là một chuỗi ngày sung sướng. Đã khổ thì mai sau sẽ sướng, sướng quen rồi thì sẽ nếm trải mùi vị nghèo đói một lần. Cuộc đời này, có những chuyện thực sự rất công bằng.
- "Anh đói hả? Bên dưới còn bánh mì đấy."
- "Không sao."
- "À, anh... Anh đừng đi làm tối khuya như vậy, không tốt cho sức khỏe một chút nào!"
- "Đừng lo, tôi biết mà."
- "Biết cái gì? Nhìn anh chẳng lẽ tôi chẳng nhìn ra sụt đi vài cân sao?" - Lập An Hạ bĩu môi - "Bắt đầu từ sáng mai có lẽ tôi sẽ đi giao báo vào bốn giờ sáng, ngủ nhiều quá cũng chẳng để làm gì."
- "Ngủ nhiều? Mười hai giờ, một giờ sáng ngủ đến bốn giờ sang thì là bao nhiêu tiếng? Đếm thử xem? Cô muốn bệnh chết à?"
- "Anh nói thì hay lắm, nghỉ việc ở cái chỗ gì đấy buổi tối đi! Tiền lương tháng này tăng lên 2500 tệ rồi."
- "Cái gì? Trong vòng một tháng tăng 1000 tệ?? Cô làm việc thế nào đấy?"
- "Ý anh là gì?" - Cô lườm.
- "Nơ-ron thần kinh liên kết mạnh như vậy?"
- "Chết đi!" - Lập An Hạ ném cái gối tựa lưng đằng sau của mình về phía hắn, trừng mắt.
Mục Tống Thần với tay chụp lấy, bật cười. Đột nhiên mặt hắn tái mét, hơi nhíu mày, trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi.
- "Lì lợm! Đã bảo ăn sáng cho no đi mà không nghe?" - Lập An Hạ hoảng hốt đẩy ghế đứng dậy, cầm lấy lọ thuốc gần tay mình. - "Có sao không?"
Hắn lắc lắcđầu, uống nhanh hai viên thuốc. Cô xoa lưng hắn nhè nhẹ, thở dài.
- "Cũng chưa nghèo đến mức này đâu! Anh ăn uống thế này thì có ngày chết sớm!"
- "Được rồi, nhiều lời quá đi mất!"
- "Tôi đi làm đây, ở nhà tự ăn uống xoay sở đi! Sữa trong tủ lạnh uống hết cũng được, dạo này ngoài siêu thị đang giảm giá."
Cô xoay người bước đi vài bước, thì Mục Tống Thần đã níu lấy cánh tay của An Hạ, thì thầm:
- "Lâu lắm rồi chưa hôn nhỉ?"
- "Thật ra cũng không lâu lắm..." - Chính xác là tối hôm qua.
- "An Hạ, cô bị đứt sơi dây ngượng rồi à?"
Hắn nói rồi kéo tay An Hạ mạnh một phát, để cô ngã vào lòng mình, hôn lên vầng môi nhỏ. Chính bản thân Mục Tống Thần cũng không biết vì sao hắn lại có thể duy trì khoảng cách và không "ăn sạch sành sanh" vợ của mình trong thời gian khá dài như thế. Hắn ôm chặt gáy của An Hạ, hôn giống như nếu ngừng lại thì sẽ chết, hôn đến mức...
- "Khụ..." - Lập An Hạ đẩy vai hắn ra, mặt hơi đỏ lên - "Anh không có cảm giác bị thiếu oxi não à? Hôn như cầm thú ấy!"
- "Nếu tôi là cầm thú thì cô sớm bị ăn uống sạch sẽ rồi, đồ ngốc ạ!"
- "Cầm thú!"
- "Thế muốn tôi làm thú à? Tốt lắm, lại đây!" - Mục Tống Thần ngoắc ngoắc tay.
- "Cái đồ... Đồ... Đồ thiếu oxi não!"
___
Tối muộn.
- "Tada, Chi, xem tớ mang ai đến này!" - Lương Vũ Vy thò đầu vào, hai tay nắm chặt bả vai Lập An Hạ.
- "Chi Chi!" - Cô liến thoắng - "Nhà đẹp quá nhé, hôm nào cho tớ ở ké đi."
Lập An Hạ đối với những người thân quen vô cùng tự nhiên, cứ nói mãi mà không phát hiện ra sắc mặt Hòa Diệu Chi hơi tái đi từ khi cô bước vào, ánh mắt chứa đựng một tia né tránh. Lương Vũ Vy rất tinh mắt, vỗ vỗ vai Lập An Hạ:
- "Hạ, phía dưới kia có siêu thị nhỏ đó, cậu xuống mua hai chai mù tạt xanh với vài ba chai thức uống đi! Lựa kĩ một chút nhé, tớ thích vị đào, Chi thích vị nho, Lam thích kiwi đấy, còn cam là của cậu."
Lập An Hạ dường như phát hiện ra điều kì lạ gì đó, hơi nghiêng đầu nhìn ba người còn lại. Cô hiểu, đã có chuyện gì đó xảy ra, chỉ là họ không thể nào cho cô biết. Trong lòng không hiểu vì sao vô cớ xuất hiện một nỗi mất mát to lớn, bởi từ trước đến nay bốn người họ lúc nào cũng chia sẻ cho nhau từng chuyện một. Nhưng mà, đã ba năm trôi qua, mọi thứ, cũng phải thay đổi. Mà cô, cũng cần phải chấp nhận một sự thật, rằng cái gì rồi cũng sẽ khác đi. Tay cô siết hơi chặt, nhưng miệng thì lại cười rất tươi, giống như không biết gì cả.
- "Được rồi, tớ đi mua đây! Các cậu nấu cho ngon đấy nhé!"
Biết, nhưng không cần nói. Bởi có những chuyện không nói thì những người còn lại cùng thừa sức hiểu. Ý tứ vô cùng rõ ràng, chính là "Các cậu không cần ngại có tớ, muốn gì cứ nói đi."
Lúc thân ảnh Lập An Hạ khuất sau cánh cửa được khép lại, Hòa Diệu Chi ngồi phịch xuống sofa.
- "Chi, cậu nói cho rõ ràng đi." - Ninh Yên Lam khoanh tay.
- "Nói cái gì?" - Mặt cô vùi trong hai lòng bàn tay, không ngẩng lên.
- "Chuyện của cậu, của Hạ, và của... người đó." - Lương Vũ Vy cắn môi.
- "Các cậu biết rồi, thì còn hỏi tớ làm gì?"
Ninh Yên Lam run rẩy nhìn Lương Vũ Vy. Chuyện giữa những người bạn thân, sợ nhất chính là ở điểm này. Không cách nào đối diện nhau, không cách nào trở lại những ngày tháng vô tư đó, không cách nào tiếp tục xem nhau là "bạn".
- "Tớ sẽ không nói gì cả. Tớ không muốn chuyện này ảnh hưởng tới anh ấy, tới Hạ, cũng như ảnh hưởng tới hôn nhân của hai người họ. Tớ sẽ đi. Trở về Mỹ."
- "Cậu..." - Lương Vũ Vy khó nhọc nói - "Diệu Chi, cậu..."
- "Tớ ở lại nơi này để làm gì nữa? Chỉ làm mọi chuyện trở nên phức tạp và đau khổ hơn nữa thôi! Anh ấy yêu Hạ, Hạ có tình cảm với anh ấy, tớ bây giờ đã trở nên quá dư thừa, quá dư thừa..." - Nước mắt chảy ra giữa hai kẽ tay của Diệu Chi, làm cho cả Ninh Yên Lam và Lương Vũ Vy đồng thời đau đớn.
Làm bạn sáu năm, cuối cùng ông trời sắp xếp họ trở thành một cục diện tàn nhẫn như ngày hôm nay.
- "Xem như hôm nay là ngày cuối cùng cùng các cậu ăn một bữa đi!" - Hòa Diệu Chi ngước mặt lên, nước mắt rơi ra mà mỉm cười - "Tớ biết hai cậu sẽ làm gì và không làm gì. Tớ và Hạ, sau hôm nay trở đi sẽ không thể làm bạn được nữa. Tớ buông tay rồi, nhưng tớ không cao thượng đến mức phải giả vờ không biết tất cả. Tớ không nói gì đâu, chỉ là, tớ phải chấm dứt với anh ấy và cả Hạ thôi. Một ngày nào đó, khi đã đủ bình tĩnh, tớ sẽ trở về để nói cho Hạ biết. Chỉ là... bây giờ tim tớ rất đau, tớ không thể nào đối diện với cậu ấy lúc này."
Lương Vũ Vy đột nhiên mỉm cười chua xót. Vậy hóa ra, từ trước đến nay là do cô quá cao thượng hay sao? Cao thượng đến mức không vì tình cảm Nam Ân dành cho Hạ mà vẫn tiếp tục làm bạn tốt của cô ấy?
- "Được rồi, tớ hiểu rồi!" - Khóe mắt Ninh Yên Lam ươn ướt - "Sẽ không quên cậu, sẽ không bao giờ quên những năm tháng thanh xuân rực rỡ của cả bốn chúng ta."
- "Yên Lam, Vũ Vy, xin lỗi, tớ đã quá ích kỉ, nhưng tớ không cách nào cao thượng đến mức đó."
- "Không, cậu như vậy đã là rất tốt rồi, Chi, rồi tất cả sẽ ổn thôi." - Ninh Yên Lam cúi người ôm lấy Hòa Diệu Chi.
Lương Vũ Vy xoay mặt đi, nước mắt trong phút chốc rơi ra như pha lê vỡ. Hóa ra số phận lại tàn nhẫn như vậy, hóa ra ngay từ đầu số phận đã không muốn họ có thể là bạn tốt mãi mãi...
Lập An Hạ biết ba người kia có chuyện muốn nói, cô cố tình đi rất lâu, lúc quay lại đã hơn bốn mươi lăm phút sau đó.
Không biết từ khi nào giữa bốn người đã tồn tại một loại cảm giác gọi là "gượng gạo"?
- "Tớ mua về rồi đây! Siêu thị đông quá đi mất!"
Cô đặt hai túi xách lên bàn, mỉm cười tự nhiên.
- "Ăn thôi!" - Ninh Yên Lam hồ hởi kéo ghế ra, mọi người ngồi xuống xoay quanh nồi lẩu nóng hổi.
Không gian lại rơi vào trầm mặc. Không phải Lập An Hạ không nhìn ra, nước mắt còn đọng lại dưới khóe mắt của ba người kia. Nhất là, Hòa Diệu Chi. Trong lòng cô hơi đau xót, nhưng lại không hỏi, bởi nếu muốn thì Diệu Chi đã nói cho cô nghe.
- "Ăn xong chúng ta đi bar nhé?" - Hòa Diệu Chi nhe răng cười - "Tuần sau tớ trở về Mỹ rồi."
- "Về Mỹ?" - Đôi đũa trong tay cô run lên - "Tại sao lại về Mỹ? Tại sao chưa từng nghe cậu nói đến?"
- "Tớ... Tớ có một chút việc..."
- "Khi nào trở về? Đi có lâu không? Tại sao chỉ mới trở về mà lại đi rồi?"
Rất rõ ràng, tay của cả bốn người đồng loạt run lên. Run rất mãnh liệt. Lương Vũ Vy vội vàng gấp lấy thức ắn trong nồi lẩu đút vào miệng An Hạ, cười gượng gạo:
- "Ăn đi, Hạ! Thức ăn nguội bây giờ!"
Không... Nó thật sự rất nóng... Thật sự rất nóng... Đến mức lưỡi của cô bỏng rồi đây này... Khóe mắt Lập An Hạ ướt đi, lòng rất chua cay. Nếu không phải vì quá thân thiết với nhau, nhất định giây phút này sẽ không có cảm giác như vậy! Rõ ràng là có chuyện gì đó, tại sao cô lại không hề biết??? Tại sao họ lại không nói cho cô biết???
- "Hạ, xin lỗi! Có phải rất nóng không? Tớ... Tớ..." - Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt Lương Vũ Vy - "Nước cam này! Cậu uống đi! Tớ xin lỗi..."
- "Không sao..." - Cô cầm lấy chai nước - "Các cậu làm gì mà lại như thế này hả? Xem mặt mày mỗi người kìa! Giống như đưa đám vậy! Chúng ta lâu lắm rồi mới ăn lẩu mà, tại sao vậy..."
Nói thế, nhưng người đang khóc lại chính là Lập An Hạ. Cô không hiểu vì sao lúc này mình lại đau lòng như thế, muốn khóc như thế...
- "An Hạ, tớ xin lỗi!" - Lương Vũ Vy vỗ vỗ lưng cô - "Xin lỗi..."
- "Hạ..." - Hòa Diệu Chi và Ninh Yên Lam đồng thời gọi tên cô.
Lập An Hạ lau hết nước trên mặt với tốc độ rất nhanh, cô vươn tay gắp thức ăn vào chén của mỗi người.
- "Chúng ta còn đến bar nữa mà! Ăn đi thôi!"
Ăn xong, cả bốn người gọi một chiếc taxi đến quán bar lớn nhất thành phố. Lập An Hạ nhìn ba người kia, mỉm cười:
- "Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, bốn chúng ta vẫn sẽ mãi mãi là bạn tốt! Được không?"
- "Được!" - Lương Vũ Vy búng tay.
- "Dĩ nhiên rồi!" - Ninh Yên Lam khoác vai cô.
Thế nhưng... Hòa Diệu Chi thế nhưng lại cúi gằm mặt, rất nhanh đi vượt lên trên cô, đẩy cửa đi vào bar.
Bước chân Lập An Hạ cứng ngắc, cũng đồng thời lạnh băng... Rất lạnh... Rất lạnh...
Không, sẽ không thể nào như vậy... Tình bạn giữa bọn họ, rốt cuộc vì lí do gì mà trở nên như thế này?
__ __
Hòa Diệu Chi say đến mức không thể nào tự chủ được bản thân của mình, tay chân vung vẫy tán loạn, miệng ngớ ra cười mà mắt thì lại đầy nước. Lương Vũ Vy hơi rụt tay lại, thốt thảng nhìn sang Ninh Yên Lam:
- "Lam, nó vừa nói cái gì thế?"
- "Không phải... Nó... Con Chi..." - Ninh Yên Lam lắp bắp, nhìn xuống gương mặt đỏ ửng của Diệu Chi.
- "Mục Tống Thần! Mục Tống Thần... Hức... tại sao... Tại sao anh lại là chồng của Hạ? Hức... Tại sao... Chúng ta đã hứa... Chúng ta đã hứa... mà... Chúng ta... Hức... Hạ, sao cậu lại lấy anh ấy làm chồng... Hức... Tại sao..."
Lương Vũ Vy giống như nhớ tới Nam Ân, cả người bị rút bòn sức lực, ngã ngồi xuống nệm. Người ta nói, sự thật nằm dưới đáy của ly rượu. Đúng phải không? Những lời Hòa Diệu Chi vừa nói... Thế giới này đúng là có lắm chuyện buồn cười, buồn cười đến mức quặn thắt cả ruột gan!
- "Vy Vy..."
- "Vy Vy!"
- "Hả?" - Lương Vũ Vy giật mình.
- "Chúng ta đưa nó về nhà trước đi. Ngày mai hỏi lại mọi chuyện cho thật rõ ràng."
- "Ừ."
Chúng ta từ đâu đã được gắn kết với nhau bởi một sợi dây vô hình. Một sợi dây oan nghiệt vô hình.
___
Lan Mị xuất viện ba ngày sau buổi nói chuyện với Lục Thẩm Ngạn. Anh ấy cũng không còn xuất hiện trong bệnh viện nữa.
Mọi thứ trở về guồng quay như ban đầu. À không, đúng hơn là rất nhiều chuyện đang thay đổi. Thức dậy vào lúc bốn giờ sáng để nhận thêm một chồng sách tiếng Anh nữa, tối sẽ ngủ quá mười một giờ đêm. Mỗi sáng sẽ không còn những bữa ăn tràn trề năng lượng, tối muộn sẽ không còn hải sản chất đầy trên bàn. Đúng là trên đời này không có tiền, thì sẽ không có chốn dung thân.
Mục Tống Thần có vẻ như không quen với chế độ ăn uống eo hẹp như vậy, nên hắn thỉnh thoảng sẽ ngồi thừ ra trong giây lát vì mệt. Cuộc sống không phải là một chuỗi ngày sung sướng. Đã khổ thì mai sau sẽ sướng, sướng quen rồi thì sẽ nếm trải mùi vị nghèo đói một lần. Cuộc đời này, có những chuyện thực sự rất công bằng.
- "Anh đói hả? Bên dưới còn bánh mì đấy."
- "Không sao."
- "À, anh... Anh đừng đi làm tối khuya như vậy, không tốt cho sức khỏe một chút nào!"
- "Đừng lo, tôi biết mà."
- "Biết cái gì? Nhìn anh chẳng lẽ tôi chẳng nhìn ra sụt đi vài cân sao?" - Lập An Hạ bĩu môi - "Bắt đầu từ sáng mai có lẽ tôi sẽ đi giao báo vào bốn giờ sáng, ngủ nhiều quá cũng chẳng để làm gì."
- "Ngủ nhiều? Mười hai giờ, một giờ sáng ngủ đến bốn giờ sang thì là bao nhiêu tiếng? Đếm thử xem? Cô muốn bệnh chết à?"
- "Anh nói thì hay lắm, nghỉ việc ở cái chỗ gì đấy buổi tối đi! Tiền lương tháng này tăng lên 2500 tệ rồi."
- "Cái gì? Trong vòng một tháng tăng 1000 tệ?? Cô làm việc thế nào đấy?"
- "Ý anh là gì?" - Cô lườm.
- "Nơ-ron thần kinh liên kết mạnh như vậy?"
- "Chết đi!" - Lập An Hạ ném cái gối tựa lưng đằng sau của mình về phía hắn, trừng mắt.
Mục Tống Thần với tay chụp lấy, bật cười. Đột nhiên mặt hắn tái mét, hơi nhíu mày, trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi.
- "Lì lợm! Đã bảo ăn sáng cho no đi mà không nghe?" - Lập An Hạ hoảng hốt đẩy ghế đứng dậy, cầm lấy lọ thuốc gần tay mình. - "Có sao không?"
Hắn lắc lắcđầu, uống nhanh hai viên thuốc. Cô xoa lưng hắn nhè nhẹ, thở dài.
- "Cũng chưa nghèo đến mức này đâu! Anh ăn uống thế này thì có ngày chết sớm!"
- "Được rồi, nhiều lời quá đi mất!"
- "Tôi đi làm đây, ở nhà tự ăn uống xoay sở đi! Sữa trong tủ lạnh uống hết cũng được, dạo này ngoài siêu thị đang giảm giá."
Cô xoay người bước đi vài bước, thì Mục Tống Thần đã níu lấy cánh tay của An Hạ, thì thầm:
- "Lâu lắm rồi chưa hôn nhỉ?"
- "Thật ra cũng không lâu lắm..." - Chính xác là tối hôm qua.
- "An Hạ, cô bị đứt sơi dây ngượng rồi à?"
Hắn nói rồi kéo tay An Hạ mạnh một phát, để cô ngã vào lòng mình, hôn lên vầng môi nhỏ. Chính bản thân Mục Tống Thần cũng không biết vì sao hắn lại có thể duy trì khoảng cách và không "ăn sạch sành sanh" vợ của mình trong thời gian khá dài như thế. Hắn ôm chặt gáy của An Hạ, hôn giống như nếu ngừng lại thì sẽ chết, hôn đến mức...
- "Khụ..." - Lập An Hạ đẩy vai hắn ra, mặt hơi đỏ lên - "Anh không có cảm giác bị thiếu oxi não à? Hôn như cầm thú ấy!"
- "Nếu tôi là cầm thú thì cô sớm bị ăn uống sạch sẽ rồi, đồ ngốc ạ!"
- "Cầm thú!"
- "Thế muốn tôi làm thú à? Tốt lắm, lại đây!" - Mục Tống Thần ngoắc ngoắc tay.
- "Cái đồ... Đồ... Đồ thiếu oxi não!"
___
Tối muộn.
- "Tada, Chi, xem tớ mang ai đến này!" - Lương Vũ Vy thò đầu vào, hai tay nắm chặt bả vai Lập An Hạ.
- "Chi Chi!" - Cô liến thoắng - "Nhà đẹp quá nhé, hôm nào cho tớ ở ké đi."
Lập An Hạ đối với những người thân quen vô cùng tự nhiên, cứ nói mãi mà không phát hiện ra sắc mặt Hòa Diệu Chi hơi tái đi từ khi cô bước vào, ánh mắt chứa đựng một tia né tránh. Lương Vũ Vy rất tinh mắt, vỗ vỗ vai Lập An Hạ:
- "Hạ, phía dưới kia có siêu thị nhỏ đó, cậu xuống mua hai chai mù tạt xanh với vài ba chai thức uống đi! Lựa kĩ một chút nhé, tớ thích vị đào, Chi thích vị nho, Lam thích kiwi đấy, còn cam là của cậu."
Lập An Hạ dường như phát hiện ra điều kì lạ gì đó, hơi nghiêng đầu nhìn ba người còn lại. Cô hiểu, đã có chuyện gì đó xảy ra, chỉ là họ không thể nào cho cô biết. Trong lòng không hiểu vì sao vô cớ xuất hiện một nỗi mất mát to lớn, bởi từ trước đến nay bốn người họ lúc nào cũng chia sẻ cho nhau từng chuyện một. Nhưng mà, đã ba năm trôi qua, mọi thứ, cũng phải thay đổi. Mà cô, cũng cần phải chấp nhận một sự thật, rằng cái gì rồi cũng sẽ khác đi. Tay cô siết hơi chặt, nhưng miệng thì lại cười rất tươi, giống như không biết gì cả.
- "Được rồi, tớ đi mua đây! Các cậu nấu cho ngon đấy nhé!"
Biết, nhưng không cần nói. Bởi có những chuyện không nói thì những người còn lại cùng thừa sức hiểu. Ý tứ vô cùng rõ ràng, chính là "Các cậu không cần ngại có tớ, muốn gì cứ nói đi."
Lúc thân ảnh Lập An Hạ khuất sau cánh cửa được khép lại, Hòa Diệu Chi ngồi phịch xuống sofa.
- "Chi, cậu nói cho rõ ràng đi." - Ninh Yên Lam khoanh tay.
- "Nói cái gì?" - Mặt cô vùi trong hai lòng bàn tay, không ngẩng lên.
- "Chuyện của cậu, của Hạ, và của... người đó." - Lương Vũ Vy cắn môi.
- "Các cậu biết rồi, thì còn hỏi tớ làm gì?"
Ninh Yên Lam run rẩy nhìn Lương Vũ Vy. Chuyện giữa những người bạn thân, sợ nhất chính là ở điểm này. Không cách nào đối diện nhau, không cách nào trở lại những ngày tháng vô tư đó, không cách nào tiếp tục xem nhau là "bạn".
- "Tớ sẽ không nói gì cả. Tớ không muốn chuyện này ảnh hưởng tới anh ấy, tới Hạ, cũng như ảnh hưởng tới hôn nhân của hai người họ. Tớ sẽ đi. Trở về Mỹ."
- "Cậu..." - Lương Vũ Vy khó nhọc nói - "Diệu Chi, cậu..."
- "Tớ ở lại nơi này để làm gì nữa? Chỉ làm mọi chuyện trở nên phức tạp và đau khổ hơn nữa thôi! Anh ấy yêu Hạ, Hạ có tình cảm với anh ấy, tớ bây giờ đã trở nên quá dư thừa, quá dư thừa..." - Nước mắt chảy ra giữa hai kẽ tay của Diệu Chi, làm cho cả Ninh Yên Lam và Lương Vũ Vy đồng thời đau đớn.
Làm bạn sáu năm, cuối cùng ông trời sắp xếp họ trở thành một cục diện tàn nhẫn như ngày hôm nay.
- "Xem như hôm nay là ngày cuối cùng cùng các cậu ăn một bữa đi!" - Hòa Diệu Chi ngước mặt lên, nước mắt rơi ra mà mỉm cười - "Tớ biết hai cậu sẽ làm gì và không làm gì. Tớ và Hạ, sau hôm nay trở đi sẽ không thể làm bạn được nữa. Tớ buông tay rồi, nhưng tớ không cao thượng đến mức phải giả vờ không biết tất cả. Tớ không nói gì đâu, chỉ là, tớ phải chấm dứt với anh ấy và cả Hạ thôi. Một ngày nào đó, khi đã đủ bình tĩnh, tớ sẽ trở về để nói cho Hạ biết. Chỉ là... bây giờ tim tớ rất đau, tớ không thể nào đối diện với cậu ấy lúc này."
Lương Vũ Vy đột nhiên mỉm cười chua xót. Vậy hóa ra, từ trước đến nay là do cô quá cao thượng hay sao? Cao thượng đến mức không vì tình cảm Nam Ân dành cho Hạ mà vẫn tiếp tục làm bạn tốt của cô ấy?
- "Được rồi, tớ hiểu rồi!" - Khóe mắt Ninh Yên Lam ươn ướt - "Sẽ không quên cậu, sẽ không bao giờ quên những năm tháng thanh xuân rực rỡ của cả bốn chúng ta."
- "Yên Lam, Vũ Vy, xin lỗi, tớ đã quá ích kỉ, nhưng tớ không cách nào cao thượng đến mức đó."
- "Không, cậu như vậy đã là rất tốt rồi, Chi, rồi tất cả sẽ ổn thôi." - Ninh Yên Lam cúi người ôm lấy Hòa Diệu Chi.
Lương Vũ Vy xoay mặt đi, nước mắt trong phút chốc rơi ra như pha lê vỡ. Hóa ra số phận lại tàn nhẫn như vậy, hóa ra ngay từ đầu số phận đã không muốn họ có thể là bạn tốt mãi mãi...
Lập An Hạ biết ba người kia có chuyện muốn nói, cô cố tình đi rất lâu, lúc quay lại đã hơn bốn mươi lăm phút sau đó.
Không biết từ khi nào giữa bốn người đã tồn tại một loại cảm giác gọi là "gượng gạo"?
- "Tớ mua về rồi đây! Siêu thị đông quá đi mất!"
Cô đặt hai túi xách lên bàn, mỉm cười tự nhiên.
- "Ăn thôi!" - Ninh Yên Lam hồ hởi kéo ghế ra, mọi người ngồi xuống xoay quanh nồi lẩu nóng hổi.
Không gian lại rơi vào trầm mặc. Không phải Lập An Hạ không nhìn ra, nước mắt còn đọng lại dưới khóe mắt của ba người kia. Nhất là, Hòa Diệu Chi. Trong lòng cô hơi đau xót, nhưng lại không hỏi, bởi nếu muốn thì Diệu Chi đã nói cho cô nghe.
- "Ăn xong chúng ta đi bar nhé?" - Hòa Diệu Chi nhe răng cười - "Tuần sau tớ trở về Mỹ rồi."
- "Về Mỹ?" - Đôi đũa trong tay cô run lên - "Tại sao lại về Mỹ? Tại sao chưa từng nghe cậu nói đến?"
- "Tớ... Tớ có một chút việc..."
- "Khi nào trở về? Đi có lâu không? Tại sao chỉ mới trở về mà lại đi rồi?"
Rất rõ ràng, tay của cả bốn người đồng loạt run lên. Run rất mãnh liệt. Lương Vũ Vy vội vàng gấp lấy thức ắn trong nồi lẩu đút vào miệng An Hạ, cười gượng gạo:
- "Ăn đi, Hạ! Thức ăn nguội bây giờ!"
Không... Nó thật sự rất nóng... Thật sự rất nóng... Đến mức lưỡi của cô bỏng rồi đây này... Khóe mắt Lập An Hạ ướt đi, lòng rất chua cay. Nếu không phải vì quá thân thiết với nhau, nhất định giây phút này sẽ không có cảm giác như vậy! Rõ ràng là có chuyện gì đó, tại sao cô lại không hề biết??? Tại sao họ lại không nói cho cô biết???
- "Hạ, xin lỗi! Có phải rất nóng không? Tớ... Tớ..." - Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt Lương Vũ Vy - "Nước cam này! Cậu uống đi! Tớ xin lỗi..."
- "Không sao..." - Cô cầm lấy chai nước - "Các cậu làm gì mà lại như thế này hả? Xem mặt mày mỗi người kìa! Giống như đưa đám vậy! Chúng ta lâu lắm rồi mới ăn lẩu mà, tại sao vậy..."
Nói thế, nhưng người đang khóc lại chính là Lập An Hạ. Cô không hiểu vì sao lúc này mình lại đau lòng như thế, muốn khóc như thế...
- "An Hạ, tớ xin lỗi!" - Lương Vũ Vy vỗ vỗ lưng cô - "Xin lỗi..."
- "Hạ..." - Hòa Diệu Chi và Ninh Yên Lam đồng thời gọi tên cô.
Lập An Hạ lau hết nước trên mặt với tốc độ rất nhanh, cô vươn tay gắp thức ăn vào chén của mỗi người.
- "Chúng ta còn đến bar nữa mà! Ăn đi thôi!"
Ăn xong, cả bốn người gọi một chiếc taxi đến quán bar lớn nhất thành phố. Lập An Hạ nhìn ba người kia, mỉm cười:
- "Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, bốn chúng ta vẫn sẽ mãi mãi là bạn tốt! Được không?"
- "Được!" - Lương Vũ Vy búng tay.
- "Dĩ nhiên rồi!" - Ninh Yên Lam khoác vai cô.
Thế nhưng... Hòa Diệu Chi thế nhưng lại cúi gằm mặt, rất nhanh đi vượt lên trên cô, đẩy cửa đi vào bar.
Bước chân Lập An Hạ cứng ngắc, cũng đồng thời lạnh băng... Rất lạnh... Rất lạnh...
Không, sẽ không thể nào như vậy... Tình bạn giữa bọn họ, rốt cuộc vì lí do gì mà trở nên như thế này?
__ __
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook