Cuộc Đấu Tình Yêu Tàn Khốc
-
Chương 4
Bốn năm sau.
Sáng sớm, Linh Lung tỉnh lại, thần trí mơ hồ từ từ rõ ràng. Cô có một giấc mộng, trong mộng có Kiến Vũ, Trân Châu, còn có Ngô Tân, trong mộng Trân Châu gả cho Ngô Tân, ném hoa cô dâu bay về phía bầu trời. . . . . . Mà cô, vừa lúc đó tỉnh lại.
Ngọt ngào mà cười khúc khích, Linh Lung ngóng về nơi biển xa xăm.
Từ phòng của Linh Lung, có thể nhìn thấy biển, có lúc tươi đẹp, cũng có lúc tối tăm. Bức tranh màu tím nhạt cô thích nhất treo bên cạnh giường, sắc thái rực rỡ và ý cảnh trừu tượng, cô có thể cảm nhận được vô số tình cảm từ trong nơi bức họa này. Ghế sa lon màu trắng, bàn đọc sách không nhiễm một hạt bụi, trên giá sách phân loại từng quyển sách rất quy củ, ô vuông để trống có vài tấm hình, có nơi để lên một chậu xương rồng nho nhỏ. Kiến Vũ thường nói, chỉ có cô gái tĩnh mịch giống như Linh Lung mới có phòng như vậy.
Từ khi Linh Lung rời khỏi nhà Thượng Quan, Khúc Nghiên chỉ ghé qua nhà trọ mới của cô được mấy lần. Mặc dù có chút mất mác, nhưng mà Linh Lung cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn bị phá đám.
Cuộc sống bốn người túng quẫn, nhưng cũng tự do vui vẻ. Bọn họ đều không có chút kinh nghiệm cuộc sống sinh viên đại học nào, đi làm lúc tốt lúc xấu, có lúc ngay cả phí ăn uống cũng là vấn đề, nhưng mà ai cũng không có oán trách, ngay cả Kiến Vũ gia cảnh giàu có cũng cùng theo chịu khổ. Linh Lung nhìn thấy trong mắt, vui mừng ở trong lòng.
Bởi vì cô cảm giác được Lâm Kiến Vũ là một chàng trai tốt. Có lẽ là ở dưới ảnh hưởng tình nồng ý đậm của Trân Châu và Ngô Tân, giữa Linh Lung cùng Kiến Vũ cũng phát sinh thân mật. Vậy mà, Linh Lung hâm mộ hắn nhất, chính là hắn tuyệt đối tôn trọng cô. Một người con trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, lại có thể tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho cô áp lực. Cho dù có lúc buổi tối an nhàn dựa vào cô, hắn cũng chỉ là ôm cô lẳng lặng ngủ. Người con trai tốt như vậy, Linh Lung quyết định phải thực tâm đối đãi, thật lòng mà quý trọng.
Ánh sáng ấm áp vẩy vào trên mặt thảm, một chút sáng sáng. Linh Lung đang muốn mở rèm cửa sổ ra, xem một chút khí trời sáng rỡ bên ngoài thì, cửa phòng ngủ liền bị "Phanh" đụng vỡ.
"Linh Lung!" Trân Châu đi vào thét lên, "Ông trời của tôi ơi!" Cô trợn tròn mắt hạnh, một tay giơ một phong thơ, kích động kêu la.
Kế tiếp, Linh Lung liền cau mày nhìn Trân Châu nhảy lên nhảy xuống ở trong phòng cô, bên tai ước chừng nghe thanh âm cao vút của con gái năm phút đồng hồ.
"Cậu mau đến xem!" Trân Châu nhét tin thông báo vào trong ngực Linh Lung, "Mình được trúng tuyển vào học viện nghệ thuật Khải Tâm!"
Linh Lung định thần nhìn lại, một tay che miệng, nhảy xuống giường tới ôm Trân Châu, "Học viện nghệ thuật Khải Tâm! Trời ạ! Cậu được trúng tuyển vào Khải Tâm! Cậu thành công rồi, thật sự là thành công rồi!"
Sau đó gõ cửa chính là Kiến Vũ mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bời giống như cỏ dại, vẫn còn đang ngáp. Xoa mắt ngái ngủ mông lung, hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì rồi? Sao sáng sớm mà ầm ĩ như vậy? Trân Châu, mình cũng biết là cậu!"
Theo đuôi Kiến Vũ tới chính là Ngô Tân cũng bị đánh thức, "Trân Châu, sáng sớm em chạy đến gian phòng Linh Lung làm gì?"
Trân Châu nhảy vào trong ngực bạn trai, hét lớn với hắn: "Em thi đậu học viện Khải Tâm!"
Ngô Tân ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới hồi hồn, trên mặt ngưng trọng một lúc, khiến cho Trân Châu cũng an tĩnh lại.
Kiến Vũ không biết vì sao nhìn bọn họ đột nhiên trầm mặc, nhưng mà Linh Lung thông minh lại biết, Khải Tâm mặc dù là học viện nghệ thuật tốt nhất, nhưng mà trường học cũng vô cùng xa xôi. Hai nơi cách xa nhau, đây đối với tình nhân yêu nhau tha thiết sao mà chịu được?
Ngô Tân lôi kéo Trân Châu, "Cùng anh ra bên ngoài nói."
Kiến Vũ muốn cùng bọn họ, lại bị Linh Lung kéo lại, "Đừng đi, để cho bọn họ nói chuyện một chút."
"Chuyện gì nghiêm trọng như thế a? Chẳng lẽ Ngô Tân không đồng ý Trân Châu đến học viện nghệ thuật Khải Tâm sao? Cơ hội tốt như vậy, Trân Châu hy vọng đã lâu rồi."
Linh Lung than nhẹ, đầu Kiến Vũ vĩnh viễn không biết quẹo cua, "Tóm lại để cho bọn họ một mình nói chuyện một lát."
"Linh Lung?"
"Ừ?"
Kiến Vũ gãi gãi đầu, "Đại học cũng sắp kết thúc, có tính toán gì hay không?"
Linh Lung kinh ngạc liếc Kiến Vũ một cái, lời nói chững chạc như vậy rất ít từ trong miệng anh nói ra, "Em tính tiếp tục thi thạc sĩ."
"Vậysa o?" Kiến Vũ buồn buồn không vui, "Còn gì nữa không? Không có tính toán khác?"
"Ách? Tính toán cái gì?" Linh Lung càng thêm kinh ngạc.
Trên mặt Kiến Vũ thậm chí càng đỏ ửng, "Cùng anh trở về gặp cha mẹ anh được không?"
Linh Lung giật mình, không nghĩ tới Kiến Vũ đã suy tính đến chỗ này.
Bất quá, lui tới bốn năm, cộng thêm nhiều năm quen biết, nhân phẩm của anh như thế nào Linh Lung rất rõ ràng. Có lẽ hắn không đủ nội liễm, cũng không đủ nổi bật, nhưng mà nhân phẩm của hắn rất tốt, tâm địa thiện lương, đừng nói chi là hắn quan tâm mình cả một thời gian dài. Cộng thêm bề ngoài xuất sắc, gia thế thật tốt, gả cho hắn thật sự là một lựa chọn tốt. Vậy mà, Linh Lung không có chắc chắn mình đã thực muốn kết hôn chưa, tình cảm của bọn họ cũng không có chín muồi đến độ để có thể đi vào hôn nhân.
"Kiến Vũ. . . . . ." Lời nói vòng vo cua quẹo ở trong đầu cô, cẩn thận mà nói ra, "Anh xác định em chính là cô gái anh muốn mang đi cho cha mẹ xem sao?"
Kiến Vũ không do dự chút nào, nhanh chóng gật đầu một cái, "Tuyệt đối là vậy."
"Anh trước không cần gật đầu nhanh như vậy. Ý của em là, chúng ta cũng còn trẻ, cơ hội phát triển còn có rất nhiều, anh nên nghĩ rõ ràng. Nếu tương lai của anh nhất định phải đến những thành thị khác làm việc, tựa như tình huống Trân Châu hiện tại gặp phải, anh sẽ làm sao? Tại sao không đợi đến chúng ta hơi chín muồi một chút, bất luận là trên tâm lý, hay là trên kinh nghiệm cuộc sống, sau đó mới công khai xác định quan hệ của chúng ta?"
"Anh không phải là không có nghĩ tới, nhưng mà chờ lâu như vậy, anh sợ em bị chàng trai khác bắt cóc, không bằng nhanh đính ước với em trước." Hắn đỉnh đạc cười, "Lại nói, Linh Lung, đi gặp cha mẹ anh cũng không phải kết hôn. Trong nhà thúc giục anh tìm bạn gái, anh cũng muốn để cho cha mẹ gặp em."
Linh Lung bị nụ cười của anh chiếu ấm áp dễ chịu , suy nghĩ một chút lời nói của anh tựa hồ cũng có đạo lý, "Nhưng mà. . . . . ."
Sự do dự của cô bị Trân Châu cắt đứt, chỉ thấy Trân Châu và Ngô Tân cặp tay đi vào, trên mặt vui sướng , "Linh Lung! Làm phù dâu của mình! Mình muốn kết hôn!"
Linh Lung há hốc mồm cứng lưỡi, không ngờ rằng nguyên một buổi sáng sớm đơn giản thế nhưng tràn đầy nhiều kinh ngạc.
Trân Châu kết hôn. Trong một tháng bận rộn, Linh Lung giúp một tay sắp xếp hôn lễ Trân Châu tạm thời định ra, mệt mỏi không thở nổi, đợi đến một khắc chân chính thấy Trân Châu cùng Ngô Tân đứng ở trên thảm đỏ kết làm vợ chồng, cô mới ý thức tới, Trân Châu cô gái hồn nhiên trong sáng này đã thành vợ người.
Nhất định là giấc mơ kỳ quái của sáng sớm hôm đó, Linh Lung không khỏi suy nghĩ. Khi cô dâu tung hoa cô dâu bay vào trong không trung, mặc dù ánh mặt trời chiếu đến cô không nâng nổi ánh mắt, cô lại vững vàng mà tiếp nhận nó trong tiếng hoan hô mọi người.
Mình thật sự được sao? Cô và Kiến Vũ liếc mắt nhìn nhau, hơi cười lên.
"Tiểu thư!" Thanh âm tài xế bị dìm ở trong tiếng ồn ào của đám người, nhìn Thượng Quan Linh Lung mặc lễ phục dâu phụ màu trắng trước mắt, tài xế không thể không di chuyển ở trong đám người chen chúc, "Tiểu thư!"
Linh Lung cau mày, nhìn nhìn xung quanh, trừ một đống bạn học thời đại học cái gì cũng không có nhìn thấy. Tiểu thư? Đã không còn ai gọi cô tiểu thư, đại khái cô nghe lầm rồi?
"Thượng Quan tiểu thư!" Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, Linh Lung bỗng dưng xoay người, ngạc nhiên nhìn tài xế mấy năm không gặp, "Tiểu Trần? Cậu tới làm gì?"
Tài xế thở hồng hộc dừng ở trước mặt cô, cũng không có chú ý tới mình đang quấy rầy sự kiện náo nhiệt này, "Tiểu thư! Cô phải theo tôi đến bệnh viện một chuyến!" Vì tìm được tiểu thư, hắn đã chạy khắp tất cả địa phương, rốt cục hỏi thăm được hôn lễ hôm nay.
"Bệnh viện?" Cảm giác chẳng lành quanh quẩn Linh Lung, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Lão gia và thái thái gặp tai nạn xe cộ, đều đưa vào bệnh viện. . . . Nghe bác sĩ nói, lão gia cũng sắp không xong!"
Thượng Quan Linh Lung bị tin dữ này làm cả kinh đứng yên tại chỗ, vẫn là chú rễ bên cạnh quyết định nói với Linh Lung: "Linh Lung! Mau theo tài xế đi a! Không cần lo cho chúng mình!"
Tay Linh Lung hơi hơi run rẩy, cô luống cuống nhìn Ngô Tân một chút, thanh âm không yên nói: "Nói với Kiến Vũ mình phải đi, đúng. . . . . . Thật xin lỗi, giữa chừng phải rời đi!"
Ngô Tân hiểu phất tay một cái, "Đi thôi, nhanh lên, không cần lo lắng cho bọn mình. Nhớ gọi điện thoại báo bình an cho bọn mình."
Linh Lung chưa kịp trả lời liền bị tài xế kéo ra khỏi đám người, xe Mercedes-Benz cố gắng chạy ở trên đường cao tốc, lúc tới bệnh viện, chân Linh Lung đã mềm nhũn.
Theo tài xế dẫn dắt, Linh Lung chạy tới phòng bệnh. Thật ra thì không cần tài xế nói cái gì nữa, một đống người quen mặt đứng ngoài cửa cũng rất rõ ràng.
Bọn họ liếc mắt nhìn Thượng Quan Linh Lung, trong mắt có khi dễ, có mỉa mai, cũng có coi thường.
Cổ họng có chút đau, Linh Lung khẽ bước đến trước cửa phòng bệnh, tay run rẩy mở cửa phòng. Bên trong phòng bệnh tối, một tấm vải trắng bao trùm ở trên giường bệnh. Linh Lung có chút hôn mê, nước mắt chợt xông lên hốc mắt, khiếp sợ to lớn và bi ai trong nháy mắt bao phủ cô, khiến cho toàn thân cô đột nhiên vô lực. Cô run rẩy đưa tay muốn lấy vải trắng ra, lại bị một bàn tay có lực cầm.
"Đây không phải là mẹ em. Mẹ của em không có chết."
Hử? Linh Lung đột nhiên giựt mình tỉnh lại, cô bị trận bi kịch này hù sợ rất nhanh khôi phục tỉnh táo. Đây không phải là mẹ! Cô bỗng dưng thở phào một cái, một tay theo bản năng vuốt ngực. Ngẩng đầu lên, cô nhìn vào một đôi con ngươi phức tạp chán nản.
Thượng Quan Ngự Quân buông tay cô ra, nhàn nhạt nói: "Mẹ em bị thương não bộ, ở phòng bệnh bên cạnh, bác sĩ nói bà ấy rất khó tỉnh lại."
Tâm vừa mới buông lỏng lại trở nên nặng nề. Không để ý đến những người khác, ở trong mắt cô Thượng Quan Tấn chết đi tự nhiên mang cho cô sầu não, cũng đả kích cô như tin dữ của mẹ, Linh Lung lảo đảo xoay người kéo cửa phòng ra, quên mình mang giày cao gót ba tấc [1], nhấc chân chạy đến phòng bệnh đối diện. Đẩy cửa phòng mẹ ra, cô giật mình ở nguyên tại chỗ.
[1] tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ)
Cả người mẹ cắm đầy ống, không có chút dấu hiệu cuộc sống nào nằm ở nơi đó, máy hô hấp thường xuyên tạo ra những thanh âm máy móc, Linh Lung không biết nên đi vào như thế nào. Cô sợ hãi đến không biết làm sao.
Lần đầu, cô biết cô cần phải có người ở bên người cô! Quay đầu lại, cô nhìn vào người đàn ông đối diện kia trong con ngươi sâu xa, ánh mắt của hắn kiên nghị mà còn tỉnh táo, mặc dù cách một hành lang cũng rất kiên định đưa mắt nhìn ở trên người của mình run rẩy. Chỉ là ngắm nhìn trong nháy mắt như vậy, cô đột nhiên cảm thấy một cổ khí lực tập trung vào thân thể của mình. Cô xoay đầu lại, lẳng lặng đi lên trước, nước mắt rơi xuống ở trên thân thể mẹ không chút cảm giác nào.
Bác sĩ đi tới, thấy biểu tình của cô thì khẽ thở dài.
"Thượng Quan tiểu thư phải không?" Ông ấy đi vào.
Thượng Quan Linh Lung cho mình một chút thời gian để trấn tĩnh lại, mở miệng dùng thanh âm đè nén hỏi: "Tình huống của bà ấy như thế nào?"
"Não bộ bị thương, sợ rằng nửa đời sau sẽ trở thành người sống đời sống thực vật." Bác sĩ lộ vẻ mặt chán nản, "Thật xin lỗi, chúng tôi đã tận lực hết sức."
Trầm mặc một hồi lâu, cô ngẩng đầu lên, "Cơ hội bà ấy tỉnh lại có bao nhiêu?"
"Rất khó nói. Nhưng mà trường hợp như vậy cũng không nhiều." Bác sĩ có chút kinh ngạc cô gái mảnh khảnh kiên cường và tỉnh táo trước mắt này. "Thượng Quan tiểu thư xin yên tâm, bệnh viện này thuộc công ty của gia tộc Thượng Quan, nhất định sẽ toàn lực chiếu cố Thượng Quan thái thái."
Đàm luận sơ qua với bác sĩ một lát, Thượng Quan Linh Lung đi ra khỏi phòng bệnh của mẹ. Kéo cửa ra, cô vừa vặn thấy mấy hộ sĩ đẩy thi thể Thượng Quan Tấn ra ngoài. Trong hành lang các thân thích nhà Thượng Quan bắt đầu ồn ào, nhưng Thượng Quan Ngự Quân lạnh lùng liếc một cái lập tức khiến cho tất cả bọn họ đều yên tĩnh lại.
Linh Lung ngoài ý muốn nhìn hắn, con ngươi kia sâu không thấy đáy, làm cho người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì. Một tay theo thói quen đang kẹp một điếu thuốc, không thèm quan tâm là ở nơi bệnh viện như vậy, mặt Thượng Quan Ngự Quân không thay đổi nhìn hộ sĩ đẩy thi thể Thượng Quan Tấn càng đẩy càng xa. Chẳng qua là lúc chuyển qua hành lang, lông mày hắn mới nhíu lại vô cùng nhỏ, rồi lại lập tức bị khói che. Là nguyên nhân gì, khiến cho hiện tại cô cảm giác hắn cùng mấy năm trước khi cô rời khỏi hoàn toàn khác?
Khi đó, hắn chỉ là một người lạnh nhạt, mặc dù rất ít nhưng mà cô vẫn có thể từ trong con ngươi của hắn nhìn ra được tình cảm dao động. Mà bây giờ, quanh thân hắn tản ra lạnh như băng vô tình. . . . . .
Linh Lung quan sát hắn, cũng nhận thấy được một người khác đưa mắt nhìn, Linh Lung dời đi tầm mắt, nhìn thấy cô gái tóc dài đứng ở sau lưng Thượng Quan Ngự Quân.
Vóc người cao gầy, tóc dài đến mông, đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa có một đôi mắt màu nâu xinh đẹp. . . . . . Chẳng qua là vô cùng lạnh nhạt. Lúc mình quan sát cô ấy, cô ấy cũng không có chút nào che giấu mà quan sát mình.
Thượng Quan Ngự Quân ra một dấu tay hơi nhỏ, cô gái kia đi lên trước. Hắn nhẹ nói cái gì ở bên tai của cô ấy, cô gái kia rất nhanh gật đầu, xoay người rời đi, trước khi rời đi nhàn nhạt nhìn Linh Lung một cái.
Ăn ý không nói gì như vậy, chỉ sợ không phải mấy ngày có thể bồi dưỡng được. Linh Lung âm thầm nhìn lại Thượng Quan Ngự Quân một cái, thấy hắn đã quyết định rời đi. Khoảnh khắc hắn từ bên cạnh cô đi qua, Linh Lung tự dưng khẩn trương một lúc.
Đang khi Linh Lung cho là hắn sẽ mặc nhiên rời đi, hắn bỗng dưng xoay người mặt quay về phía mình. Linh Lung ngoài ý muốn ngẩng đầu, nhìn hắn.
"Cùng anh trở lại nhà Thượng Quan đi." Thanh âm của hắn trầm thấp, lộ ra uy nghiêm chân thật đáng tin, "Hiện tại."
"Tại sao?" Linh Lung ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm, "Em sao phải cùng anh trở về?"
"Xử lý di chúc."
Mười mấy đôi mắt đột nhiên rơi vào trên người Thượng Quan Ngự Quân, mấy người trẻ tuổi không có thông minh mà thậm chí bắt đầu nhỏ giọng nghị luận. Mà Linh Lung, hung hăng rùng mình ớn lạnh.
Tại sao cô cảm thấy bởi vì trận tai nạn xe này, cuộc sống của cô lại phải nhấc lên quan hệ với nhà Thượng Quan?
Cửa phòng nửa khép, Linh Lung cẩn thận đẩy cửa phòng ra, kinh ngạc phát hiện cô gái cao gầy xinh đẹp đó đứng ở trong phòng cô đi qua, quan sát cái gì.
Thanh âm đẩy cửa khiến cho Dạ Đồng xoay người lại, cô nhìn Linh Lung đi tới.
"Cô trở lại." Cô ấy lại quay đầu đi, không có nhìn cô, "Lúc này rất tốt."
"Cái gì rất tốt?" Phụ tá của Thượng Quan Ngự Quân có một đống, nhưng không có ai có thể lên tới lầu hai của nhà lớn. Linh Lung có chút kinh ngạc cô ấy có địa vị cao ở nhà Thượng Quan, cũng nhận thấy được cả người cô ấy tản mát ra cao ngạo.
"Cô trở lại rất tốt." Tầm mắt Dạ Đồng nhẹ nhàng khẽ quét qua ở trên người cô, "Cô không ngại tôi tiến vào phòng của cô thăm viếng chứ? Trước kia tôi đã tới mấy lần, còn tưởng rằng Thượng Quan Linh Lung là một cô gái hồn nhiên trong sáng, gian phòng màu hồng, mặt giường tơ trắng. . . . . . Nhưng cô lại không phải . . . . . ."
Thanh âm khàn khàn, âm điệu bình tĩnh, nhưng mà tràn đầy mùi thuốc súng.
Nhẹ nhàng mỉm cười, Linh Lung để đồ trong tay xuống, không trả lời cô gái trước mắt. Thành thạo mở tủ ra, cô nhìn thấy quần áo trước kia của mình vẫn ở đây, liền tùy ý lấy ra một bộ quần áo, đi về phía phòng tắm.
Dạ Đồng cũng không có nổi giận với sự coi thường của cô, "Không để ý tới tôi sao? Thượng Quan Linh Lung." Cô liếc mắt nhìn bóng lưng của cô ấy, khóe mắt quyến rũ mơ hồ lóe ra oán hận, bên mép lại bay nụ cười diễm lệ, "Bốn năm trước, cô rời khỏi nhà Thượng Quan. . . . cô gái đáng thương ngu xuẩn, cô không biết cô đã bỏ lỡ cái gì đâu."
Lời nói sâu kín của cô bị thanh âm nước chảy trong phòng tắm che dấu, Dạ Đồng đi ra phòng của Linh Lung. Đi ngang qua một mặt gương trên tường của hành lang, bỗng dưng ánh mắt duyên dáng quét qua mình trong gương, oán giận tràn ra ở trong lòng Dạ Đồng. Tại sao khi người mà cô muốn theo đuổi nhìn cô, lại xuyên qua cô nhìn cô gái hết sức bình thường trong phòng đó?
Không phải là cô đa nghi, lần đầu hắn nhìn thấy cô đã biết rõ cô là sát thủ lại sơ sót ngớ ngẩn trước mặt cô, hành động kỳ quái của Thượng Quan Ngự Quân đêm đó khiến cho cô khắc bóng dáng của hắn vào trong đầu. Lần thứ hai nhìn thấy hắn, hắn cũng sững sờ trong nháy mắt như lần đầu. . . nhưng cô ý thức được, nhất định là diện mạo của cô giống người nào đó trong lòng hắn, có lẽ là một người rất quan trọng, khiến cho hắn liên tục hết hai tới ba lần không cẩn thận. Khi hắn vô số lần nhìn chằm chằm mặt của cô rồi suy tư, cô đã từng hỏi hắn, có phải là bộ dáng cô giống người nào hay không. Hắn luôn trong nháy mắt thu lại trầm tư, không trả lời.
Cô cho là mình sai lầm rồi, cô cho là dã tâm bừng bừng giống như Thượng Quan Ngự Quân, sẽ không có người nào có thể làm cho hắn bận tâm. Vậy mà một khắc Thượng Quan Linh Lung hoảng hốt bước vào phòng bệnh, Dạ Đồng kinh ngạc phát giác tầm mắt Thượng Quan Ngự Quân thế nhưng chuyên chú chuyển dời đến trên người cô ấy!
Cô ấy là người nào?
Dạ Đồng quan sát Thượng Quan Linh Lung ở hành lang đối diện, một thân lễ phục màu trắng bao bọc đường cong thân thể duyên dáng, tóc quăn đen nhánh xõa ở trên gương mặt tái nhợt tinh xảo của cô ấy, bi thương di chuyển ở trên mặt cô, cô bé trước mắt tinh xảo lại yếu ớt. Vậy mà, cô ấy cùng lắm chẳng qua là tinh xảo mà thôi, cũng không xinh đẹp hơn, cô gái bình thường này tại sao có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn?
Sau đó, Thượng Quan Linh Lung ngẩng đầu lên, cặp mắt kia lành lạnh, lóe ra ánh mắt vô cùng sáng suốt, cho dù cơ hồ bị kinh hoảng cùng bi thương bao phủ, nhưng vẫn khiến cho mình chấn động mà tỉnh táo. Cô chợt hiểu, Thượng Quan Ngự Quân đang nhìn mình, cũng xuyên qua thân thể của mình nhìn Thượng Quan Linh Lung này!
Bi ai, chuyển qua mỗi một tấc thân thể cô, nhưng mà Dạ Đồng lại càng đứng thẳng tắp. Có lẽ cô để mặc cho mình trầm luân, trong lúc cuộc sống của cô còn chưa có đánh thua quá bất kỳ một cuộc chiến nào. Cô muốn ở lại bên người Ngự Quân, cho dù là nhìn hắn xa xa, nhưng mà cô có thể có được toàn bộ tín nhiệm của hắn, cô. . . . . . muốn mình là duy nhất của hắn.
Linh Lung không biết giờ phút này tại sao mình phải ngồi ở bên trong phòng tiếp khách của nhà Thượng Quan, chịu đựng ánh mắt khác thường và nhỏ giọng nghị luận chung quanh. Ngồi ở bên cạnh cô, đều là thân thích nhà Thượng Quan. Thượng Quan Tấn có ba anh em, mà mỗi anh em lại có không ít con cái làm ở công ty Thượng Quan. Bọn họ đều có tư cách xuất hiện tại nơi này hơn mình, không phải sao?
Cô hồ nghi mà nghĩ, cũng im lặng nhìn Thượng Quan Ngự Quân đứng ở cách đó không xa, thấy hắn chẳng qua là đưa lưng nhìn xa ngoài cửa sổ, bên cạnh vẫn có mỹ nữ tóc đen đứng. Nghe thím Trữ nói, cô ấy gọi là Dạ Đồng, là cô gái duy nhất có thể ngủ lại nhà Thượng Quan qua nhiều năm như vậy.
Cô gái cao ngạo lạnh nhạt như vậy và Thượng Quan Ngự Quân cao quý lạnh như băng thật ra vô cùng xứng đôi với nhau. Nghĩ tới đây, Linh Lung không khỏi lộ ra nụ cười yếu ớt, nhưng không có chú ý tới nụ cười cực mỏng này lọt vào đáy mắt Thượng Quan Ngự Quân, khiến cho con ngươi thâm ảo của hắn vô duyên vô cớ lại bịt kín âm trầm.
Luật sư mở ra di chúc, xem kỹ biểu tình mỗi người, cũng không bỏ qua Linh Lung thất thần và vẻ mặt tỉnh táo của Thượng Quan Ngự Quân, cùng những vả mặt bất an, lo lắng, khác nhau của những người trong phòng. Một đôi anh em nhà Thượng Quan này, một lạnh lùng, một tự nhiên, thật là tổ hợp gia đình kỳ dị. A! Bọn họ cũng không phải là ruột thịt. . . . Luật sư tự nhủ. Không biết sau khi đôi anh em này nghe xong di chúc mỗi người sẽ có cảm xúc gì?
"Các vị." Luật sư thanh thanh cổ họng, "Căn cứ di chúc của Thượng Quan Tấn tiên sinh lập ra khi còn sống, toàn bộ tài sản to lớn của ông ấy chia làm năm phần. . . . . ."
Thật lâu mới có thể nói xong toàn bộ tài sản, ông liếc phản ứng của mọi người, cũng không kinh ngạc đối với ngạc nhiên trên mặt bọn họ, gia nghiệp khổng lồ như vậy cũng khiến cho ông có kinh nghiệm phong phú rung động thật lâu.
"Căn cứ ý nguyện của ông ấy. . . . . ." Ông ta kéo dài thanh âm, "Thượng Quan Tấn tiên sinh đem năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Thượng Quan thị, năm ngàn vạn Đô-la tiền gửi ngân hàng, cổ phiếu giá trị hai ngàn vạn, hai ngôi biệt thự cùng năm chiếc xe để lại cho Thượng Quan Ngự Quân tiên sinh, phía dưới là danh sách tài sản." Ông đưa cho Thượng Quan Ngự Quân một trang giấy chằng chịt.
"Tài sản còn lại để cho Thượng Quan Việt tiên sinh, Thượng Quan Viễn tiên sinh còn có Thượng Quan Tần tiên sinh cùng với con cái của bọn họn chia ra thừa kế. . . . . ." Ông ta rút ra ba tờ danh sách đưa cho ba anh em không kịp chờ đợi của Thượng Quan Tấn, "Cặn kẽ liệt kê như sau. . . . . ." Ông đỡ khung mắt kiếng, kiên nhẫn giải thích cặn kẽ.
Danh sách dài dòng từ trong miệng luật sư không có tình cảm bị liệt kê từng cái, Linh Lung đã chuyển toàn bộ lực chú ý ra sân ngoài cửa sổ, an tĩnh mà nhìn con chin tự do mổ. Có lẽ, thật sự là tuổi cô còn rất trẻ, không hiểu được tại sao những người ở trước mắt thấy tiền tài quan trọng hơn cuộc sống tốt dpe95.
Chợt, không biết ai hỏi một câu: "Chờ một chút. Bác trai không phải là có sáu mươi phần trăm cổ phần ở công ty Thượng Quan sao? Còn dư lại mười phần trăm cho người nào?"
Luật sư nghe lời của hắn, trên mặt xuất hiện một nụ cười tao nhã, tựa hồ đang đợi cái vấn đề này. Dù sao, tin tức này sẽ làm mọi người khiếp sợ, "Thượng Quan tiên sinh đem mười phần trăm tài sản còn dư lại giao cho Khúc Nghiên vợ hợp pháp của ông ấy. Bởi vì tình huống sức khỏe bây giờ của Thượng Quan phu nhân, mười phần trăm này sẽ giao cho người thừa kế thứ nhất của bà ấy là Thượng Quan Linh Lung." Ông mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Linh Lung ngạc nhiên nhìn mình lom lom, "Thượng Quan tiểu thư, đây là văn kiện hợp pháp, xin ngài xem qua."
Làm sao chứ? Ông ấy. . . . . . Làm sao lại phân tài sản cho mẹ? Mười phần trăm cổ phần, giá trị thật lớn. . . . . .
Trong nháy mắt ngạc nhiên chợt lóe lên, Linh Lung rất nhanh ý thức được mười phần trăm cổ phần này sẽ mang cho mình bao nhiêu tai nạn! Cô bỗng nhiên đứng lên, nhìn chung quanh, không ngoài ý ánh mắt bọn họ càng thêm hồ nghi và bốn phía an tĩnh kỳ quái. Lơ đãng, ánh mắt của cô chống lại con ngươi thâm ảo của Thượng Quan Ngự Quân đứng ở bên cửa sổ. Hắn tựa hồ cũng rất giật mình an bài của Thượng Quan Tấn, nhưng ngay sau đó ánh mắt của hắn tối xuống, cằm hơi kéo ra, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt kia ẩn hàm ý tứ Linh Lung không hiểu, vậy mà hắn không nói gì cũng khiến cho cô hoảng sợ run rẩy vì ánh mắt kia.
Cô xâm chiếm tài sản hắn nên có, lần này Thượng Quan Linh Lung cô làm sao mà chạy trốn?
"Chờ một chút!" Khi mọi người lục tục rời đi, luật sư cũng thu thập xong ký hết thư ủy thác, Linh Lung đột nhiên gọi lại hắn: "Luật sư tiên sinh, xin chờ một chút. Tôi còn có một số việc."
"Chuyện gì?"
"Tôi muốn cầu xin ông viết một bức thư chuyển nhượng tài sản, giao toàn bộ tài sản của mẹ tôi cho Thượng Quan tiên sinh." Linh Lung nói xong câu đó, cũng cảm giác được tầm mắt của Thượng Quan Ngự Quân sau lưng ngưng tụ ở trên người mình.
Luật sư sửng sốt, nhìn Thượng Quan Ngự Quân sau lưng cô, lại nhìn Thượng Quan Linh Lung vẻ mặt thành thật, trong lòng hiểu cô cũng không muốn dính dáng đến xích mích bên trong gia tộc Thượng quan. Đáng tiếc, trong lòng hắn than thở, cô gái đáng thương này sợ rằng không thể thoát khỏi nhà Thượng Quan .
"Thượng Quan tiểu thư, không phải là tôi không muốn giúp cô, nhưng mà, tình huống bây giờ có chút đặc biệt. Mẹ của ngài không phải là qua đời, chẳng qua là không có ý thức mà thôi, trên luật pháp bà ấy vẫn là người thừa kế tài sản, cũng chỉ có bà ấy có thể quyết định mua bán, chuyển dời mười phần trăm cổ phần này. Mà cô chẳng qua là tạm thời bảo quản thay bà ấy, đoạt được lợi ích hoặc là hao tổn cũng không thể coi là ở tên của cô."
"Nhưng mà, nhưng mà. . . . . ." Chuyện quá ngoài ý muốn, Linh Lung luôn luôn tỉnh táo trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, "Chẳng lẽ nói, tôi không thể không tiếp nhận khoản tài sản này sao?" Cô đã có thể dự tính đến cuộc sống của cô sau này sẽ bởi vì cổ phần kếch xù này mà long trời lỡ đất.
"Thượng Quan tiểu thư, cô cũng không phải là người thừa kế khoản tài sản này. Nhưng nếu cô không muốn nhúng tay vào chuyện buôn bán, cô đại khái có thể không quản bọn họ. trước mắt tình thế phát triển của công ty nhà Thượng Quan, trong mấy năm tới giá trị mười phần trăm cổ phần này sợ rằng chỉ bay lên, sẽ không rớt." Luật sư nói xong, đi ra biệt thự Thượng Quan, lưu lại ba người đứng yên thẳng tắp.
"Cô đi ra ngoài trước." Thượng Quan Ngự Quân nhẹ nhàng nói với Dạ Đồng, mà cô ấy thuận theo gật đầu, không tiếng động rời đi.
Xoay người, Linh Lung dũng cảm nhìn thẳng Thượng Quan Ngự Quân, người sau cũng ngưng mắt nhìn cô, "Em nghĩ, chúng ta cần nói chuyện một chút." Cô bình tĩnh đối mặt bão táp sắp tới. Nếu tránh không khỏi, cũng chỉ có đối mặt.
"Tại sao cha anh để lại cổ phần cho Khúc Nghiên?" Thượng Quan Ngự Quân trầm thấp mà mở miệng.
"Em không biết." Linh Lung than thở, "Em biết anh đang hoài nghi gì. Nhưng mà em chỉ có thể nói, em cái gì cũng không biết, hôm nay nghe được di chúc, kinh ngạc nhất là em."
Thấy hắn không có lên tiếng, cũng không có vẻ mặt gì, Linh Lung tiến lên một bước, "Nhưng mà mới vừa rồi anh cũng nghe thấy lời của luật sư, em cũng không thể chuyển dời hoặc mua bán cổ phiếu, em chỉ là tạm thời quản lý mà thôi, căn bản không có thể tạo thành uy hiếp với anh."
Thượng Quan Ngự Quân kinh ngạc trực tiếp và nhạy cảm của cô, quỷ quyệt mỉm cười, "Em mặc dù không có quyền lợi mua bán cổ phần, nhưng mà em cũng có một chỗ trên hội đồng quản trị, mười phần trăm. . . quyền quyết định không nhỏ đâu. Anh thế nào yên tâm em?" Âm điệu của hắn quỷ dị khiến cả người Linh Lung chợt lạnh.
"Nhưng em cam đoan với anh, tuyệt không tham dự bất kỳ quyết định của công ty."
"Anh không tin em." Hắn nhìn cô, ý muốn vội vàng thoát khỏi nhà Thượng Quan trên mặt cô muốn khiến cho hắn không vui, thanh âm càng thêm âm trầm, "Anh không tin cam đoan của em."
Linh Lung bắt đầu mất đi kiên nhẫn, "Vậy anh rốt cuộc muốn tôi làm thế nào? Anh có thể không tin tôi, nhưng mà tôi lại thật không muốn có quan hệ cùng nhà Thượng Quan nữa."
Có lẽ cô không biết, lúc cô trầm tư, trong ánh mắt luôn có ánh sáng lưu động, tràn đầy thông minh cùng mát lạnh, lại không dễ dàng làm cho người ta phát hiện. Đang lúc cô bị lửa giận đốt, ánh sáng kia chợt biến thành ngọn lửa cháy sáng, làm cho người ta khiếp sợ. . . . . .
Thượng Quan Ngự Quân mím chặt đôi môi, thanh âm khô khốc: "Ngày mai tới công ty Thượng Quan đi làm."
Linh Lung không thể tin được mà trợn to hai mắt, "Cái gì?"
"Ngày mai chính thức đến công ty Thượng Quan làm, anh sẽ an bài chức vị thích hợp cho em." Thượng Quan Ngự Quân không có ý định giải thích động cơ của hắn, "Hơn nữa. Bắt đầu từ hôm nay, trở lại đây ở."
"Tôi đã nói, sẽ không nhúng tay chuyện của công ty! Anh cần gì ép tôi trở lại?" Linh Lung kinh ngạc không dứt, giọng nói cũng run rẩy.
"Anh không có ép em, anh chỉ là không tin em."
"Bất kể anh có tin tôi hay không, tôi có tự do." thái độ của Linh Lung cũng cứng rắn, bốn năm trước cô lấy được tự do của mình hướng tới, bốn năm sau cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, mất đi bản thân mình nữa, bị vây ở trong cái nhà lớn này.
"Em có tự do, nhưng mẹ em không có. Cho dù có mười phần trăm cổ phần, em vẫn gánh vác không nổi tiền chữa bệnh của mẹ em, không nên nghi ngờ lời của anh!" Mặt hắn không thay đổi nhìn cô lấn đến gần hắn, một phát bắt được cổ áo của hắn. Hành động rất kích động, thân thể cô rất nhỏ, phải nhón chân lên mới có thể đến gần hắn, tay của cô níu lấy cổ áo của hắn thật chặt, trong con ngươi ngọn lửa nóng bỏng như thiêu đốt, uy hiếp như vậy có vẻ buồn cười. Hắn không có nghĩ đến, bên ngoài cô an tĩnh ôn thuận, nhưng bên trong bền bỉ quyết không thỏa hiệp.
"Anh uy hiếp tôi! Anh dùng mẹ tôi tới uy hiếp tôi!" Linh Lung rống với hắn, không thể tin được hắn dùng chuyện như vậy uy hiếp mình. Vậy mà sau một giây ý thức cô lại được mình làm cái gì, ép mình tỉnh táo lại. Cô đã sớm biết Thượng Quan Ngự Quân tuyệt đối không chấp nhận ra lệnh, mình tại sao còn có thể phạm sai lầm như vậy! Buông hắn ra, Linh Lung cẩn thận mà lui về phía sau một bước.
"Cho tôi một lý do." Thanh âm của cô đã vững vàng rất nhiều.
"Lý do gì?"
"Thượng Quan Ngự Quân, anh không nên là người như vậy. Tại sao biết tôi không bất cứ cơ hội nào uy hiếp được anh, tôi tin tưởng anh có một trăm loại phương pháp để cho tôi không có xuất hiện ở trên hội đồng quản trị. Vậy mà anh không những không để cho tôi cách xa thị phi. Ngược lại còn đem tôi quấy rối đi vào. Hôm nay hành động của anh, quá mức kỳ quái!" Linh Lung tỉnh táo mà theo dõi con ngươi hắn, muốn từ trong đó tìm được chân tướng.
Cô tỉnh táo mà phân tích, không hợp với lẽ thường khiến cho hắn mất đi tỉnh táo. Nhìn chằm chằm cô, thanh âm Thượng Quan Ngự Quân bỗng nhiên căng thẳng, giữa hai lông mày lộ ra tức giận nguy hiểm, "Không nên phân tích tôi, em còn chưa đủ tư cách. Em hỏi tôi tại sao cuốn em đi vào? Được, tôi cho em biết, cũng là bởi vì em nóng lòng thoát khỏi nhà Thượng Quan, tôi mới càng để cho cái họ ‘Thượng Quan ’ này dây dưa cả đời với em. Em, Thượng Quan Linh Lung, vĩnh viễn cũng đừng muốn tự do!"
Nói xong, hắn giống như cơn gió rời khỏi phòng tiếp khách, khi cửa sau lưng hắn "Phanh" bị đóng lại.
Ở bên trong tĩnh lặng một hồi lâu, Linh Lung trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm cửa gỗ đóng chặt. Thượng Quan Ngự Quân nổi giận? Cô thế nhưng nhìn thấy bộ dạng hắn nổi giận! Nhưng mà, tại sao? Linh Lung không hiểu, bốn năm trước tự tay để cô tự do chính là người đàn ông kia, tại sao trong lúc bất chợt lại làm khó mình? Nghĩ tới đây, toàn thân cô chợt mất đi khí lực mà ngã vào trong ghế sofa. Mười tám tuổi cô ngây thơ cho là có thể chiến thắng Thượng Quan Tấn, nhưng mà cô thất bại. Hiện tại hai mươi hai tuổi, cô trước mặt con trai của hắn vẫn không có chút phần thắng nào!
Sáng sớm, Linh Lung tỉnh lại, thần trí mơ hồ từ từ rõ ràng. Cô có một giấc mộng, trong mộng có Kiến Vũ, Trân Châu, còn có Ngô Tân, trong mộng Trân Châu gả cho Ngô Tân, ném hoa cô dâu bay về phía bầu trời. . . . . . Mà cô, vừa lúc đó tỉnh lại.
Ngọt ngào mà cười khúc khích, Linh Lung ngóng về nơi biển xa xăm.
Từ phòng của Linh Lung, có thể nhìn thấy biển, có lúc tươi đẹp, cũng có lúc tối tăm. Bức tranh màu tím nhạt cô thích nhất treo bên cạnh giường, sắc thái rực rỡ và ý cảnh trừu tượng, cô có thể cảm nhận được vô số tình cảm từ trong nơi bức họa này. Ghế sa lon màu trắng, bàn đọc sách không nhiễm một hạt bụi, trên giá sách phân loại từng quyển sách rất quy củ, ô vuông để trống có vài tấm hình, có nơi để lên một chậu xương rồng nho nhỏ. Kiến Vũ thường nói, chỉ có cô gái tĩnh mịch giống như Linh Lung mới có phòng như vậy.
Từ khi Linh Lung rời khỏi nhà Thượng Quan, Khúc Nghiên chỉ ghé qua nhà trọ mới của cô được mấy lần. Mặc dù có chút mất mác, nhưng mà Linh Lung cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn bị phá đám.
Cuộc sống bốn người túng quẫn, nhưng cũng tự do vui vẻ. Bọn họ đều không có chút kinh nghiệm cuộc sống sinh viên đại học nào, đi làm lúc tốt lúc xấu, có lúc ngay cả phí ăn uống cũng là vấn đề, nhưng mà ai cũng không có oán trách, ngay cả Kiến Vũ gia cảnh giàu có cũng cùng theo chịu khổ. Linh Lung nhìn thấy trong mắt, vui mừng ở trong lòng.
Bởi vì cô cảm giác được Lâm Kiến Vũ là một chàng trai tốt. Có lẽ là ở dưới ảnh hưởng tình nồng ý đậm của Trân Châu và Ngô Tân, giữa Linh Lung cùng Kiến Vũ cũng phát sinh thân mật. Vậy mà, Linh Lung hâm mộ hắn nhất, chính là hắn tuyệt đối tôn trọng cô. Một người con trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, lại có thể tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho cô áp lực. Cho dù có lúc buổi tối an nhàn dựa vào cô, hắn cũng chỉ là ôm cô lẳng lặng ngủ. Người con trai tốt như vậy, Linh Lung quyết định phải thực tâm đối đãi, thật lòng mà quý trọng.
Ánh sáng ấm áp vẩy vào trên mặt thảm, một chút sáng sáng. Linh Lung đang muốn mở rèm cửa sổ ra, xem một chút khí trời sáng rỡ bên ngoài thì, cửa phòng ngủ liền bị "Phanh" đụng vỡ.
"Linh Lung!" Trân Châu đi vào thét lên, "Ông trời của tôi ơi!" Cô trợn tròn mắt hạnh, một tay giơ một phong thơ, kích động kêu la.
Kế tiếp, Linh Lung liền cau mày nhìn Trân Châu nhảy lên nhảy xuống ở trong phòng cô, bên tai ước chừng nghe thanh âm cao vút của con gái năm phút đồng hồ.
"Cậu mau đến xem!" Trân Châu nhét tin thông báo vào trong ngực Linh Lung, "Mình được trúng tuyển vào học viện nghệ thuật Khải Tâm!"
Linh Lung định thần nhìn lại, một tay che miệng, nhảy xuống giường tới ôm Trân Châu, "Học viện nghệ thuật Khải Tâm! Trời ạ! Cậu được trúng tuyển vào Khải Tâm! Cậu thành công rồi, thật sự là thành công rồi!"
Sau đó gõ cửa chính là Kiến Vũ mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bời giống như cỏ dại, vẫn còn đang ngáp. Xoa mắt ngái ngủ mông lung, hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì rồi? Sao sáng sớm mà ầm ĩ như vậy? Trân Châu, mình cũng biết là cậu!"
Theo đuôi Kiến Vũ tới chính là Ngô Tân cũng bị đánh thức, "Trân Châu, sáng sớm em chạy đến gian phòng Linh Lung làm gì?"
Trân Châu nhảy vào trong ngực bạn trai, hét lớn với hắn: "Em thi đậu học viện Khải Tâm!"
Ngô Tân ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới hồi hồn, trên mặt ngưng trọng một lúc, khiến cho Trân Châu cũng an tĩnh lại.
Kiến Vũ không biết vì sao nhìn bọn họ đột nhiên trầm mặc, nhưng mà Linh Lung thông minh lại biết, Khải Tâm mặc dù là học viện nghệ thuật tốt nhất, nhưng mà trường học cũng vô cùng xa xôi. Hai nơi cách xa nhau, đây đối với tình nhân yêu nhau tha thiết sao mà chịu được?
Ngô Tân lôi kéo Trân Châu, "Cùng anh ra bên ngoài nói."
Kiến Vũ muốn cùng bọn họ, lại bị Linh Lung kéo lại, "Đừng đi, để cho bọn họ nói chuyện một chút."
"Chuyện gì nghiêm trọng như thế a? Chẳng lẽ Ngô Tân không đồng ý Trân Châu đến học viện nghệ thuật Khải Tâm sao? Cơ hội tốt như vậy, Trân Châu hy vọng đã lâu rồi."
Linh Lung than nhẹ, đầu Kiến Vũ vĩnh viễn không biết quẹo cua, "Tóm lại để cho bọn họ một mình nói chuyện một lát."
"Linh Lung?"
"Ừ?"
Kiến Vũ gãi gãi đầu, "Đại học cũng sắp kết thúc, có tính toán gì hay không?"
Linh Lung kinh ngạc liếc Kiến Vũ một cái, lời nói chững chạc như vậy rất ít từ trong miệng anh nói ra, "Em tính tiếp tục thi thạc sĩ."
"Vậysa o?" Kiến Vũ buồn buồn không vui, "Còn gì nữa không? Không có tính toán khác?"
"Ách? Tính toán cái gì?" Linh Lung càng thêm kinh ngạc.
Trên mặt Kiến Vũ thậm chí càng đỏ ửng, "Cùng anh trở về gặp cha mẹ anh được không?"
Linh Lung giật mình, không nghĩ tới Kiến Vũ đã suy tính đến chỗ này.
Bất quá, lui tới bốn năm, cộng thêm nhiều năm quen biết, nhân phẩm của anh như thế nào Linh Lung rất rõ ràng. Có lẽ hắn không đủ nội liễm, cũng không đủ nổi bật, nhưng mà nhân phẩm của hắn rất tốt, tâm địa thiện lương, đừng nói chi là hắn quan tâm mình cả một thời gian dài. Cộng thêm bề ngoài xuất sắc, gia thế thật tốt, gả cho hắn thật sự là một lựa chọn tốt. Vậy mà, Linh Lung không có chắc chắn mình đã thực muốn kết hôn chưa, tình cảm của bọn họ cũng không có chín muồi đến độ để có thể đi vào hôn nhân.
"Kiến Vũ. . . . . ." Lời nói vòng vo cua quẹo ở trong đầu cô, cẩn thận mà nói ra, "Anh xác định em chính là cô gái anh muốn mang đi cho cha mẹ xem sao?"
Kiến Vũ không do dự chút nào, nhanh chóng gật đầu một cái, "Tuyệt đối là vậy."
"Anh trước không cần gật đầu nhanh như vậy. Ý của em là, chúng ta cũng còn trẻ, cơ hội phát triển còn có rất nhiều, anh nên nghĩ rõ ràng. Nếu tương lai của anh nhất định phải đến những thành thị khác làm việc, tựa như tình huống Trân Châu hiện tại gặp phải, anh sẽ làm sao? Tại sao không đợi đến chúng ta hơi chín muồi một chút, bất luận là trên tâm lý, hay là trên kinh nghiệm cuộc sống, sau đó mới công khai xác định quan hệ của chúng ta?"
"Anh không phải là không có nghĩ tới, nhưng mà chờ lâu như vậy, anh sợ em bị chàng trai khác bắt cóc, không bằng nhanh đính ước với em trước." Hắn đỉnh đạc cười, "Lại nói, Linh Lung, đi gặp cha mẹ anh cũng không phải kết hôn. Trong nhà thúc giục anh tìm bạn gái, anh cũng muốn để cho cha mẹ gặp em."
Linh Lung bị nụ cười của anh chiếu ấm áp dễ chịu , suy nghĩ một chút lời nói của anh tựa hồ cũng có đạo lý, "Nhưng mà. . . . . ."
Sự do dự của cô bị Trân Châu cắt đứt, chỉ thấy Trân Châu và Ngô Tân cặp tay đi vào, trên mặt vui sướng , "Linh Lung! Làm phù dâu của mình! Mình muốn kết hôn!"
Linh Lung há hốc mồm cứng lưỡi, không ngờ rằng nguyên một buổi sáng sớm đơn giản thế nhưng tràn đầy nhiều kinh ngạc.
Trân Châu kết hôn. Trong một tháng bận rộn, Linh Lung giúp một tay sắp xếp hôn lễ Trân Châu tạm thời định ra, mệt mỏi không thở nổi, đợi đến một khắc chân chính thấy Trân Châu cùng Ngô Tân đứng ở trên thảm đỏ kết làm vợ chồng, cô mới ý thức tới, Trân Châu cô gái hồn nhiên trong sáng này đã thành vợ người.
Nhất định là giấc mơ kỳ quái của sáng sớm hôm đó, Linh Lung không khỏi suy nghĩ. Khi cô dâu tung hoa cô dâu bay vào trong không trung, mặc dù ánh mặt trời chiếu đến cô không nâng nổi ánh mắt, cô lại vững vàng mà tiếp nhận nó trong tiếng hoan hô mọi người.
Mình thật sự được sao? Cô và Kiến Vũ liếc mắt nhìn nhau, hơi cười lên.
"Tiểu thư!" Thanh âm tài xế bị dìm ở trong tiếng ồn ào của đám người, nhìn Thượng Quan Linh Lung mặc lễ phục dâu phụ màu trắng trước mắt, tài xế không thể không di chuyển ở trong đám người chen chúc, "Tiểu thư!"
Linh Lung cau mày, nhìn nhìn xung quanh, trừ một đống bạn học thời đại học cái gì cũng không có nhìn thấy. Tiểu thư? Đã không còn ai gọi cô tiểu thư, đại khái cô nghe lầm rồi?
"Thượng Quan tiểu thư!" Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, Linh Lung bỗng dưng xoay người, ngạc nhiên nhìn tài xế mấy năm không gặp, "Tiểu Trần? Cậu tới làm gì?"
Tài xế thở hồng hộc dừng ở trước mặt cô, cũng không có chú ý tới mình đang quấy rầy sự kiện náo nhiệt này, "Tiểu thư! Cô phải theo tôi đến bệnh viện một chuyến!" Vì tìm được tiểu thư, hắn đã chạy khắp tất cả địa phương, rốt cục hỏi thăm được hôn lễ hôm nay.
"Bệnh viện?" Cảm giác chẳng lành quanh quẩn Linh Lung, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Lão gia và thái thái gặp tai nạn xe cộ, đều đưa vào bệnh viện. . . . Nghe bác sĩ nói, lão gia cũng sắp không xong!"
Thượng Quan Linh Lung bị tin dữ này làm cả kinh đứng yên tại chỗ, vẫn là chú rễ bên cạnh quyết định nói với Linh Lung: "Linh Lung! Mau theo tài xế đi a! Không cần lo cho chúng mình!"
Tay Linh Lung hơi hơi run rẩy, cô luống cuống nhìn Ngô Tân một chút, thanh âm không yên nói: "Nói với Kiến Vũ mình phải đi, đúng. . . . . . Thật xin lỗi, giữa chừng phải rời đi!"
Ngô Tân hiểu phất tay một cái, "Đi thôi, nhanh lên, không cần lo lắng cho bọn mình. Nhớ gọi điện thoại báo bình an cho bọn mình."
Linh Lung chưa kịp trả lời liền bị tài xế kéo ra khỏi đám người, xe Mercedes-Benz cố gắng chạy ở trên đường cao tốc, lúc tới bệnh viện, chân Linh Lung đã mềm nhũn.
Theo tài xế dẫn dắt, Linh Lung chạy tới phòng bệnh. Thật ra thì không cần tài xế nói cái gì nữa, một đống người quen mặt đứng ngoài cửa cũng rất rõ ràng.
Bọn họ liếc mắt nhìn Thượng Quan Linh Lung, trong mắt có khi dễ, có mỉa mai, cũng có coi thường.
Cổ họng có chút đau, Linh Lung khẽ bước đến trước cửa phòng bệnh, tay run rẩy mở cửa phòng. Bên trong phòng bệnh tối, một tấm vải trắng bao trùm ở trên giường bệnh. Linh Lung có chút hôn mê, nước mắt chợt xông lên hốc mắt, khiếp sợ to lớn và bi ai trong nháy mắt bao phủ cô, khiến cho toàn thân cô đột nhiên vô lực. Cô run rẩy đưa tay muốn lấy vải trắng ra, lại bị một bàn tay có lực cầm.
"Đây không phải là mẹ em. Mẹ của em không có chết."
Hử? Linh Lung đột nhiên giựt mình tỉnh lại, cô bị trận bi kịch này hù sợ rất nhanh khôi phục tỉnh táo. Đây không phải là mẹ! Cô bỗng dưng thở phào một cái, một tay theo bản năng vuốt ngực. Ngẩng đầu lên, cô nhìn vào một đôi con ngươi phức tạp chán nản.
Thượng Quan Ngự Quân buông tay cô ra, nhàn nhạt nói: "Mẹ em bị thương não bộ, ở phòng bệnh bên cạnh, bác sĩ nói bà ấy rất khó tỉnh lại."
Tâm vừa mới buông lỏng lại trở nên nặng nề. Không để ý đến những người khác, ở trong mắt cô Thượng Quan Tấn chết đi tự nhiên mang cho cô sầu não, cũng đả kích cô như tin dữ của mẹ, Linh Lung lảo đảo xoay người kéo cửa phòng ra, quên mình mang giày cao gót ba tấc [1], nhấc chân chạy đến phòng bệnh đối diện. Đẩy cửa phòng mẹ ra, cô giật mình ở nguyên tại chỗ.
[1] tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ)
Cả người mẹ cắm đầy ống, không có chút dấu hiệu cuộc sống nào nằm ở nơi đó, máy hô hấp thường xuyên tạo ra những thanh âm máy móc, Linh Lung không biết nên đi vào như thế nào. Cô sợ hãi đến không biết làm sao.
Lần đầu, cô biết cô cần phải có người ở bên người cô! Quay đầu lại, cô nhìn vào người đàn ông đối diện kia trong con ngươi sâu xa, ánh mắt của hắn kiên nghị mà còn tỉnh táo, mặc dù cách một hành lang cũng rất kiên định đưa mắt nhìn ở trên người của mình run rẩy. Chỉ là ngắm nhìn trong nháy mắt như vậy, cô đột nhiên cảm thấy một cổ khí lực tập trung vào thân thể của mình. Cô xoay đầu lại, lẳng lặng đi lên trước, nước mắt rơi xuống ở trên thân thể mẹ không chút cảm giác nào.
Bác sĩ đi tới, thấy biểu tình của cô thì khẽ thở dài.
"Thượng Quan tiểu thư phải không?" Ông ấy đi vào.
Thượng Quan Linh Lung cho mình một chút thời gian để trấn tĩnh lại, mở miệng dùng thanh âm đè nén hỏi: "Tình huống của bà ấy như thế nào?"
"Não bộ bị thương, sợ rằng nửa đời sau sẽ trở thành người sống đời sống thực vật." Bác sĩ lộ vẻ mặt chán nản, "Thật xin lỗi, chúng tôi đã tận lực hết sức."
Trầm mặc một hồi lâu, cô ngẩng đầu lên, "Cơ hội bà ấy tỉnh lại có bao nhiêu?"
"Rất khó nói. Nhưng mà trường hợp như vậy cũng không nhiều." Bác sĩ có chút kinh ngạc cô gái mảnh khảnh kiên cường và tỉnh táo trước mắt này. "Thượng Quan tiểu thư xin yên tâm, bệnh viện này thuộc công ty của gia tộc Thượng Quan, nhất định sẽ toàn lực chiếu cố Thượng Quan thái thái."
Đàm luận sơ qua với bác sĩ một lát, Thượng Quan Linh Lung đi ra khỏi phòng bệnh của mẹ. Kéo cửa ra, cô vừa vặn thấy mấy hộ sĩ đẩy thi thể Thượng Quan Tấn ra ngoài. Trong hành lang các thân thích nhà Thượng Quan bắt đầu ồn ào, nhưng Thượng Quan Ngự Quân lạnh lùng liếc một cái lập tức khiến cho tất cả bọn họ đều yên tĩnh lại.
Linh Lung ngoài ý muốn nhìn hắn, con ngươi kia sâu không thấy đáy, làm cho người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì. Một tay theo thói quen đang kẹp một điếu thuốc, không thèm quan tâm là ở nơi bệnh viện như vậy, mặt Thượng Quan Ngự Quân không thay đổi nhìn hộ sĩ đẩy thi thể Thượng Quan Tấn càng đẩy càng xa. Chẳng qua là lúc chuyển qua hành lang, lông mày hắn mới nhíu lại vô cùng nhỏ, rồi lại lập tức bị khói che. Là nguyên nhân gì, khiến cho hiện tại cô cảm giác hắn cùng mấy năm trước khi cô rời khỏi hoàn toàn khác?
Khi đó, hắn chỉ là một người lạnh nhạt, mặc dù rất ít nhưng mà cô vẫn có thể từ trong con ngươi của hắn nhìn ra được tình cảm dao động. Mà bây giờ, quanh thân hắn tản ra lạnh như băng vô tình. . . . . .
Linh Lung quan sát hắn, cũng nhận thấy được một người khác đưa mắt nhìn, Linh Lung dời đi tầm mắt, nhìn thấy cô gái tóc dài đứng ở sau lưng Thượng Quan Ngự Quân.
Vóc người cao gầy, tóc dài đến mông, đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa có một đôi mắt màu nâu xinh đẹp. . . . . . Chẳng qua là vô cùng lạnh nhạt. Lúc mình quan sát cô ấy, cô ấy cũng không có chút nào che giấu mà quan sát mình.
Thượng Quan Ngự Quân ra một dấu tay hơi nhỏ, cô gái kia đi lên trước. Hắn nhẹ nói cái gì ở bên tai của cô ấy, cô gái kia rất nhanh gật đầu, xoay người rời đi, trước khi rời đi nhàn nhạt nhìn Linh Lung một cái.
Ăn ý không nói gì như vậy, chỉ sợ không phải mấy ngày có thể bồi dưỡng được. Linh Lung âm thầm nhìn lại Thượng Quan Ngự Quân một cái, thấy hắn đã quyết định rời đi. Khoảnh khắc hắn từ bên cạnh cô đi qua, Linh Lung tự dưng khẩn trương một lúc.
Đang khi Linh Lung cho là hắn sẽ mặc nhiên rời đi, hắn bỗng dưng xoay người mặt quay về phía mình. Linh Lung ngoài ý muốn ngẩng đầu, nhìn hắn.
"Cùng anh trở lại nhà Thượng Quan đi." Thanh âm của hắn trầm thấp, lộ ra uy nghiêm chân thật đáng tin, "Hiện tại."
"Tại sao?" Linh Lung ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm, "Em sao phải cùng anh trở về?"
"Xử lý di chúc."
Mười mấy đôi mắt đột nhiên rơi vào trên người Thượng Quan Ngự Quân, mấy người trẻ tuổi không có thông minh mà thậm chí bắt đầu nhỏ giọng nghị luận. Mà Linh Lung, hung hăng rùng mình ớn lạnh.
Tại sao cô cảm thấy bởi vì trận tai nạn xe này, cuộc sống của cô lại phải nhấc lên quan hệ với nhà Thượng Quan?
Cửa phòng nửa khép, Linh Lung cẩn thận đẩy cửa phòng ra, kinh ngạc phát hiện cô gái cao gầy xinh đẹp đó đứng ở trong phòng cô đi qua, quan sát cái gì.
Thanh âm đẩy cửa khiến cho Dạ Đồng xoay người lại, cô nhìn Linh Lung đi tới.
"Cô trở lại." Cô ấy lại quay đầu đi, không có nhìn cô, "Lúc này rất tốt."
"Cái gì rất tốt?" Phụ tá của Thượng Quan Ngự Quân có một đống, nhưng không có ai có thể lên tới lầu hai của nhà lớn. Linh Lung có chút kinh ngạc cô ấy có địa vị cao ở nhà Thượng Quan, cũng nhận thấy được cả người cô ấy tản mát ra cao ngạo.
"Cô trở lại rất tốt." Tầm mắt Dạ Đồng nhẹ nhàng khẽ quét qua ở trên người cô, "Cô không ngại tôi tiến vào phòng của cô thăm viếng chứ? Trước kia tôi đã tới mấy lần, còn tưởng rằng Thượng Quan Linh Lung là một cô gái hồn nhiên trong sáng, gian phòng màu hồng, mặt giường tơ trắng. . . . . . Nhưng cô lại không phải . . . . . ."
Thanh âm khàn khàn, âm điệu bình tĩnh, nhưng mà tràn đầy mùi thuốc súng.
Nhẹ nhàng mỉm cười, Linh Lung để đồ trong tay xuống, không trả lời cô gái trước mắt. Thành thạo mở tủ ra, cô nhìn thấy quần áo trước kia của mình vẫn ở đây, liền tùy ý lấy ra một bộ quần áo, đi về phía phòng tắm.
Dạ Đồng cũng không có nổi giận với sự coi thường của cô, "Không để ý tới tôi sao? Thượng Quan Linh Lung." Cô liếc mắt nhìn bóng lưng của cô ấy, khóe mắt quyến rũ mơ hồ lóe ra oán hận, bên mép lại bay nụ cười diễm lệ, "Bốn năm trước, cô rời khỏi nhà Thượng Quan. . . . cô gái đáng thương ngu xuẩn, cô không biết cô đã bỏ lỡ cái gì đâu."
Lời nói sâu kín của cô bị thanh âm nước chảy trong phòng tắm che dấu, Dạ Đồng đi ra phòng của Linh Lung. Đi ngang qua một mặt gương trên tường của hành lang, bỗng dưng ánh mắt duyên dáng quét qua mình trong gương, oán giận tràn ra ở trong lòng Dạ Đồng. Tại sao khi người mà cô muốn theo đuổi nhìn cô, lại xuyên qua cô nhìn cô gái hết sức bình thường trong phòng đó?
Không phải là cô đa nghi, lần đầu hắn nhìn thấy cô đã biết rõ cô là sát thủ lại sơ sót ngớ ngẩn trước mặt cô, hành động kỳ quái của Thượng Quan Ngự Quân đêm đó khiến cho cô khắc bóng dáng của hắn vào trong đầu. Lần thứ hai nhìn thấy hắn, hắn cũng sững sờ trong nháy mắt như lần đầu. . . nhưng cô ý thức được, nhất định là diện mạo của cô giống người nào đó trong lòng hắn, có lẽ là một người rất quan trọng, khiến cho hắn liên tục hết hai tới ba lần không cẩn thận. Khi hắn vô số lần nhìn chằm chằm mặt của cô rồi suy tư, cô đã từng hỏi hắn, có phải là bộ dáng cô giống người nào hay không. Hắn luôn trong nháy mắt thu lại trầm tư, không trả lời.
Cô cho là mình sai lầm rồi, cô cho là dã tâm bừng bừng giống như Thượng Quan Ngự Quân, sẽ không có người nào có thể làm cho hắn bận tâm. Vậy mà một khắc Thượng Quan Linh Lung hoảng hốt bước vào phòng bệnh, Dạ Đồng kinh ngạc phát giác tầm mắt Thượng Quan Ngự Quân thế nhưng chuyên chú chuyển dời đến trên người cô ấy!
Cô ấy là người nào?
Dạ Đồng quan sát Thượng Quan Linh Lung ở hành lang đối diện, một thân lễ phục màu trắng bao bọc đường cong thân thể duyên dáng, tóc quăn đen nhánh xõa ở trên gương mặt tái nhợt tinh xảo của cô ấy, bi thương di chuyển ở trên mặt cô, cô bé trước mắt tinh xảo lại yếu ớt. Vậy mà, cô ấy cùng lắm chẳng qua là tinh xảo mà thôi, cũng không xinh đẹp hơn, cô gái bình thường này tại sao có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn?
Sau đó, Thượng Quan Linh Lung ngẩng đầu lên, cặp mắt kia lành lạnh, lóe ra ánh mắt vô cùng sáng suốt, cho dù cơ hồ bị kinh hoảng cùng bi thương bao phủ, nhưng vẫn khiến cho mình chấn động mà tỉnh táo. Cô chợt hiểu, Thượng Quan Ngự Quân đang nhìn mình, cũng xuyên qua thân thể của mình nhìn Thượng Quan Linh Lung này!
Bi ai, chuyển qua mỗi một tấc thân thể cô, nhưng mà Dạ Đồng lại càng đứng thẳng tắp. Có lẽ cô để mặc cho mình trầm luân, trong lúc cuộc sống của cô còn chưa có đánh thua quá bất kỳ một cuộc chiến nào. Cô muốn ở lại bên người Ngự Quân, cho dù là nhìn hắn xa xa, nhưng mà cô có thể có được toàn bộ tín nhiệm của hắn, cô. . . . . . muốn mình là duy nhất của hắn.
Linh Lung không biết giờ phút này tại sao mình phải ngồi ở bên trong phòng tiếp khách của nhà Thượng Quan, chịu đựng ánh mắt khác thường và nhỏ giọng nghị luận chung quanh. Ngồi ở bên cạnh cô, đều là thân thích nhà Thượng Quan. Thượng Quan Tấn có ba anh em, mà mỗi anh em lại có không ít con cái làm ở công ty Thượng Quan. Bọn họ đều có tư cách xuất hiện tại nơi này hơn mình, không phải sao?
Cô hồ nghi mà nghĩ, cũng im lặng nhìn Thượng Quan Ngự Quân đứng ở cách đó không xa, thấy hắn chẳng qua là đưa lưng nhìn xa ngoài cửa sổ, bên cạnh vẫn có mỹ nữ tóc đen đứng. Nghe thím Trữ nói, cô ấy gọi là Dạ Đồng, là cô gái duy nhất có thể ngủ lại nhà Thượng Quan qua nhiều năm như vậy.
Cô gái cao ngạo lạnh nhạt như vậy và Thượng Quan Ngự Quân cao quý lạnh như băng thật ra vô cùng xứng đôi với nhau. Nghĩ tới đây, Linh Lung không khỏi lộ ra nụ cười yếu ớt, nhưng không có chú ý tới nụ cười cực mỏng này lọt vào đáy mắt Thượng Quan Ngự Quân, khiến cho con ngươi thâm ảo của hắn vô duyên vô cớ lại bịt kín âm trầm.
Luật sư mở ra di chúc, xem kỹ biểu tình mỗi người, cũng không bỏ qua Linh Lung thất thần và vẻ mặt tỉnh táo của Thượng Quan Ngự Quân, cùng những vả mặt bất an, lo lắng, khác nhau của những người trong phòng. Một đôi anh em nhà Thượng Quan này, một lạnh lùng, một tự nhiên, thật là tổ hợp gia đình kỳ dị. A! Bọn họ cũng không phải là ruột thịt. . . . Luật sư tự nhủ. Không biết sau khi đôi anh em này nghe xong di chúc mỗi người sẽ có cảm xúc gì?
"Các vị." Luật sư thanh thanh cổ họng, "Căn cứ di chúc của Thượng Quan Tấn tiên sinh lập ra khi còn sống, toàn bộ tài sản to lớn của ông ấy chia làm năm phần. . . . . ."
Thật lâu mới có thể nói xong toàn bộ tài sản, ông liếc phản ứng của mọi người, cũng không kinh ngạc đối với ngạc nhiên trên mặt bọn họ, gia nghiệp khổng lồ như vậy cũng khiến cho ông có kinh nghiệm phong phú rung động thật lâu.
"Căn cứ ý nguyện của ông ấy. . . . . ." Ông ta kéo dài thanh âm, "Thượng Quan Tấn tiên sinh đem năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Thượng Quan thị, năm ngàn vạn Đô-la tiền gửi ngân hàng, cổ phiếu giá trị hai ngàn vạn, hai ngôi biệt thự cùng năm chiếc xe để lại cho Thượng Quan Ngự Quân tiên sinh, phía dưới là danh sách tài sản." Ông đưa cho Thượng Quan Ngự Quân một trang giấy chằng chịt.
"Tài sản còn lại để cho Thượng Quan Việt tiên sinh, Thượng Quan Viễn tiên sinh còn có Thượng Quan Tần tiên sinh cùng với con cái của bọn họn chia ra thừa kế. . . . . ." Ông ta rút ra ba tờ danh sách đưa cho ba anh em không kịp chờ đợi của Thượng Quan Tấn, "Cặn kẽ liệt kê như sau. . . . . ." Ông đỡ khung mắt kiếng, kiên nhẫn giải thích cặn kẽ.
Danh sách dài dòng từ trong miệng luật sư không có tình cảm bị liệt kê từng cái, Linh Lung đã chuyển toàn bộ lực chú ý ra sân ngoài cửa sổ, an tĩnh mà nhìn con chin tự do mổ. Có lẽ, thật sự là tuổi cô còn rất trẻ, không hiểu được tại sao những người ở trước mắt thấy tiền tài quan trọng hơn cuộc sống tốt dpe95.
Chợt, không biết ai hỏi một câu: "Chờ một chút. Bác trai không phải là có sáu mươi phần trăm cổ phần ở công ty Thượng Quan sao? Còn dư lại mười phần trăm cho người nào?"
Luật sư nghe lời của hắn, trên mặt xuất hiện một nụ cười tao nhã, tựa hồ đang đợi cái vấn đề này. Dù sao, tin tức này sẽ làm mọi người khiếp sợ, "Thượng Quan tiên sinh đem mười phần trăm tài sản còn dư lại giao cho Khúc Nghiên vợ hợp pháp của ông ấy. Bởi vì tình huống sức khỏe bây giờ của Thượng Quan phu nhân, mười phần trăm này sẽ giao cho người thừa kế thứ nhất của bà ấy là Thượng Quan Linh Lung." Ông mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Linh Lung ngạc nhiên nhìn mình lom lom, "Thượng Quan tiểu thư, đây là văn kiện hợp pháp, xin ngài xem qua."
Làm sao chứ? Ông ấy. . . . . . Làm sao lại phân tài sản cho mẹ? Mười phần trăm cổ phần, giá trị thật lớn. . . . . .
Trong nháy mắt ngạc nhiên chợt lóe lên, Linh Lung rất nhanh ý thức được mười phần trăm cổ phần này sẽ mang cho mình bao nhiêu tai nạn! Cô bỗng nhiên đứng lên, nhìn chung quanh, không ngoài ý ánh mắt bọn họ càng thêm hồ nghi và bốn phía an tĩnh kỳ quái. Lơ đãng, ánh mắt của cô chống lại con ngươi thâm ảo của Thượng Quan Ngự Quân đứng ở bên cửa sổ. Hắn tựa hồ cũng rất giật mình an bài của Thượng Quan Tấn, nhưng ngay sau đó ánh mắt của hắn tối xuống, cằm hơi kéo ra, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt kia ẩn hàm ý tứ Linh Lung không hiểu, vậy mà hắn không nói gì cũng khiến cho cô hoảng sợ run rẩy vì ánh mắt kia.
Cô xâm chiếm tài sản hắn nên có, lần này Thượng Quan Linh Lung cô làm sao mà chạy trốn?
"Chờ một chút!" Khi mọi người lục tục rời đi, luật sư cũng thu thập xong ký hết thư ủy thác, Linh Lung đột nhiên gọi lại hắn: "Luật sư tiên sinh, xin chờ một chút. Tôi còn có một số việc."
"Chuyện gì?"
"Tôi muốn cầu xin ông viết một bức thư chuyển nhượng tài sản, giao toàn bộ tài sản của mẹ tôi cho Thượng Quan tiên sinh." Linh Lung nói xong câu đó, cũng cảm giác được tầm mắt của Thượng Quan Ngự Quân sau lưng ngưng tụ ở trên người mình.
Luật sư sửng sốt, nhìn Thượng Quan Ngự Quân sau lưng cô, lại nhìn Thượng Quan Linh Lung vẻ mặt thành thật, trong lòng hiểu cô cũng không muốn dính dáng đến xích mích bên trong gia tộc Thượng quan. Đáng tiếc, trong lòng hắn than thở, cô gái đáng thương này sợ rằng không thể thoát khỏi nhà Thượng Quan .
"Thượng Quan tiểu thư, không phải là tôi không muốn giúp cô, nhưng mà, tình huống bây giờ có chút đặc biệt. Mẹ của ngài không phải là qua đời, chẳng qua là không có ý thức mà thôi, trên luật pháp bà ấy vẫn là người thừa kế tài sản, cũng chỉ có bà ấy có thể quyết định mua bán, chuyển dời mười phần trăm cổ phần này. Mà cô chẳng qua là tạm thời bảo quản thay bà ấy, đoạt được lợi ích hoặc là hao tổn cũng không thể coi là ở tên của cô."
"Nhưng mà, nhưng mà. . . . . ." Chuyện quá ngoài ý muốn, Linh Lung luôn luôn tỉnh táo trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, "Chẳng lẽ nói, tôi không thể không tiếp nhận khoản tài sản này sao?" Cô đã có thể dự tính đến cuộc sống của cô sau này sẽ bởi vì cổ phần kếch xù này mà long trời lỡ đất.
"Thượng Quan tiểu thư, cô cũng không phải là người thừa kế khoản tài sản này. Nhưng nếu cô không muốn nhúng tay vào chuyện buôn bán, cô đại khái có thể không quản bọn họ. trước mắt tình thế phát triển của công ty nhà Thượng Quan, trong mấy năm tới giá trị mười phần trăm cổ phần này sợ rằng chỉ bay lên, sẽ không rớt." Luật sư nói xong, đi ra biệt thự Thượng Quan, lưu lại ba người đứng yên thẳng tắp.
"Cô đi ra ngoài trước." Thượng Quan Ngự Quân nhẹ nhàng nói với Dạ Đồng, mà cô ấy thuận theo gật đầu, không tiếng động rời đi.
Xoay người, Linh Lung dũng cảm nhìn thẳng Thượng Quan Ngự Quân, người sau cũng ngưng mắt nhìn cô, "Em nghĩ, chúng ta cần nói chuyện một chút." Cô bình tĩnh đối mặt bão táp sắp tới. Nếu tránh không khỏi, cũng chỉ có đối mặt.
"Tại sao cha anh để lại cổ phần cho Khúc Nghiên?" Thượng Quan Ngự Quân trầm thấp mà mở miệng.
"Em không biết." Linh Lung than thở, "Em biết anh đang hoài nghi gì. Nhưng mà em chỉ có thể nói, em cái gì cũng không biết, hôm nay nghe được di chúc, kinh ngạc nhất là em."
Thấy hắn không có lên tiếng, cũng không có vẻ mặt gì, Linh Lung tiến lên một bước, "Nhưng mà mới vừa rồi anh cũng nghe thấy lời của luật sư, em cũng không thể chuyển dời hoặc mua bán cổ phiếu, em chỉ là tạm thời quản lý mà thôi, căn bản không có thể tạo thành uy hiếp với anh."
Thượng Quan Ngự Quân kinh ngạc trực tiếp và nhạy cảm của cô, quỷ quyệt mỉm cười, "Em mặc dù không có quyền lợi mua bán cổ phần, nhưng mà em cũng có một chỗ trên hội đồng quản trị, mười phần trăm. . . quyền quyết định không nhỏ đâu. Anh thế nào yên tâm em?" Âm điệu của hắn quỷ dị khiến cả người Linh Lung chợt lạnh.
"Nhưng em cam đoan với anh, tuyệt không tham dự bất kỳ quyết định của công ty."
"Anh không tin em." Hắn nhìn cô, ý muốn vội vàng thoát khỏi nhà Thượng Quan trên mặt cô muốn khiến cho hắn không vui, thanh âm càng thêm âm trầm, "Anh không tin cam đoan của em."
Linh Lung bắt đầu mất đi kiên nhẫn, "Vậy anh rốt cuộc muốn tôi làm thế nào? Anh có thể không tin tôi, nhưng mà tôi lại thật không muốn có quan hệ cùng nhà Thượng Quan nữa."
Có lẽ cô không biết, lúc cô trầm tư, trong ánh mắt luôn có ánh sáng lưu động, tràn đầy thông minh cùng mát lạnh, lại không dễ dàng làm cho người ta phát hiện. Đang lúc cô bị lửa giận đốt, ánh sáng kia chợt biến thành ngọn lửa cháy sáng, làm cho người ta khiếp sợ. . . . . .
Thượng Quan Ngự Quân mím chặt đôi môi, thanh âm khô khốc: "Ngày mai tới công ty Thượng Quan đi làm."
Linh Lung không thể tin được mà trợn to hai mắt, "Cái gì?"
"Ngày mai chính thức đến công ty Thượng Quan làm, anh sẽ an bài chức vị thích hợp cho em." Thượng Quan Ngự Quân không có ý định giải thích động cơ của hắn, "Hơn nữa. Bắt đầu từ hôm nay, trở lại đây ở."
"Tôi đã nói, sẽ không nhúng tay chuyện của công ty! Anh cần gì ép tôi trở lại?" Linh Lung kinh ngạc không dứt, giọng nói cũng run rẩy.
"Anh không có ép em, anh chỉ là không tin em."
"Bất kể anh có tin tôi hay không, tôi có tự do." thái độ của Linh Lung cũng cứng rắn, bốn năm trước cô lấy được tự do của mình hướng tới, bốn năm sau cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, mất đi bản thân mình nữa, bị vây ở trong cái nhà lớn này.
"Em có tự do, nhưng mẹ em không có. Cho dù có mười phần trăm cổ phần, em vẫn gánh vác không nổi tiền chữa bệnh của mẹ em, không nên nghi ngờ lời của anh!" Mặt hắn không thay đổi nhìn cô lấn đến gần hắn, một phát bắt được cổ áo của hắn. Hành động rất kích động, thân thể cô rất nhỏ, phải nhón chân lên mới có thể đến gần hắn, tay của cô níu lấy cổ áo của hắn thật chặt, trong con ngươi ngọn lửa nóng bỏng như thiêu đốt, uy hiếp như vậy có vẻ buồn cười. Hắn không có nghĩ đến, bên ngoài cô an tĩnh ôn thuận, nhưng bên trong bền bỉ quyết không thỏa hiệp.
"Anh uy hiếp tôi! Anh dùng mẹ tôi tới uy hiếp tôi!" Linh Lung rống với hắn, không thể tin được hắn dùng chuyện như vậy uy hiếp mình. Vậy mà sau một giây ý thức cô lại được mình làm cái gì, ép mình tỉnh táo lại. Cô đã sớm biết Thượng Quan Ngự Quân tuyệt đối không chấp nhận ra lệnh, mình tại sao còn có thể phạm sai lầm như vậy! Buông hắn ra, Linh Lung cẩn thận mà lui về phía sau một bước.
"Cho tôi một lý do." Thanh âm của cô đã vững vàng rất nhiều.
"Lý do gì?"
"Thượng Quan Ngự Quân, anh không nên là người như vậy. Tại sao biết tôi không bất cứ cơ hội nào uy hiếp được anh, tôi tin tưởng anh có một trăm loại phương pháp để cho tôi không có xuất hiện ở trên hội đồng quản trị. Vậy mà anh không những không để cho tôi cách xa thị phi. Ngược lại còn đem tôi quấy rối đi vào. Hôm nay hành động của anh, quá mức kỳ quái!" Linh Lung tỉnh táo mà theo dõi con ngươi hắn, muốn từ trong đó tìm được chân tướng.
Cô tỉnh táo mà phân tích, không hợp với lẽ thường khiến cho hắn mất đi tỉnh táo. Nhìn chằm chằm cô, thanh âm Thượng Quan Ngự Quân bỗng nhiên căng thẳng, giữa hai lông mày lộ ra tức giận nguy hiểm, "Không nên phân tích tôi, em còn chưa đủ tư cách. Em hỏi tôi tại sao cuốn em đi vào? Được, tôi cho em biết, cũng là bởi vì em nóng lòng thoát khỏi nhà Thượng Quan, tôi mới càng để cho cái họ ‘Thượng Quan ’ này dây dưa cả đời với em. Em, Thượng Quan Linh Lung, vĩnh viễn cũng đừng muốn tự do!"
Nói xong, hắn giống như cơn gió rời khỏi phòng tiếp khách, khi cửa sau lưng hắn "Phanh" bị đóng lại.
Ở bên trong tĩnh lặng một hồi lâu, Linh Lung trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm cửa gỗ đóng chặt. Thượng Quan Ngự Quân nổi giận? Cô thế nhưng nhìn thấy bộ dạng hắn nổi giận! Nhưng mà, tại sao? Linh Lung không hiểu, bốn năm trước tự tay để cô tự do chính là người đàn ông kia, tại sao trong lúc bất chợt lại làm khó mình? Nghĩ tới đây, toàn thân cô chợt mất đi khí lực mà ngã vào trong ghế sofa. Mười tám tuổi cô ngây thơ cho là có thể chiến thắng Thượng Quan Tấn, nhưng mà cô thất bại. Hiện tại hai mươi hai tuổi, cô trước mặt con trai của hắn vẫn không có chút phần thắng nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook