" Người đã tỉnh hay chưa?"

Là giọng một phụ nữ? Tiết Lạc nín thở lại, đằng sau lớp khăn che hai mắt liền trợn trừng. Đơn giản vì cô nghe ra giọng nói này, mặc dù chỉ nghe được đúng một lần. Là Đông Phương Nguyệt Minh sao?

Tiết Lạc không thể nào ngờ được Đông Phương Nguyệt Minh lại đi đến bước này. Đây là một con đường liều lĩnh cỡ nào chứ? Không, không phải con đường liều lĩnh, mà đó chính là một con đường không có lối về.

Tiết Lạc nghĩ đến kết cục của mình trong tiểu thuyết, không khỏi rùng mình một cái. Chẳng lẽ dù nội dung tiểu thuyết có thay đổi cô cũng không thể nào thoát khỏi được kết cục đó hay sao?

" Tôi nghĩ là không cần phải hỏi được? Con mèo nhỏ hoang dại kia hẳn là đã tỉnh táo lại rồi, đúng không?"

Trong bóng đêm tối tịch tiêu lạnh lùng này, giọng nói của Đông Phương Nguyệt Minh khiến cho không khí âm u dường như kết thành một tấm màn băng lãnh. Tiết Lạc khó khăn dịch người, thầm trách mình quá bất cẩn, vì cái gì vừa rồi lại không cẩn thận tạo ra tiếng động chứ!

Âu Thần Dương ở bên cạnh xoay lưng về phía Tiết Lạc, bàn tay bị trói chặt cố gắng xoay vặn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiết Lạc, dùng hành động để cho cô cảm nhận được sự bảo hộ ấm áp hiếm hoi.

Khăn che mặt bị tháo xuống, đôi mắt không thích nghi được với ánh đèn chiếu tới nên hơi nheo lại. Tiết Lạc chớp chớp mắt, cố gắng nhìn xuyên qua ánh đèn, quả nhiên nhìn thấy Đông Phương Nguyệt Minh đang đứng trước mặt cô, đằng sau bà ta là năm người đàn ông cao lớn vạm vỡ, và một gã trung niên với vẻ âm dương quái khí không thể nào che giấu được. Tất cả bọn họ lúc này hoàn toàn không có che đậy gì, hiển nhiên để lộ ra gương mặt bặm trợn cùng ác liệt thì cô liền hiểu được - Bọn họ quả nhiên nuôi ý muốn hại chết cô...

" Tại sao ở đây lại có thêm một người?"

Đông Phương Nguyệt Minh lúc này mới để ý đến Âu Thần Dương đang ở phía sau Tiết Lạc, không khỏi có chút kinh ngạc thốt lên. Nhất là khi một gã đàn ông tháo khăn che trên mắt của anh xuống, để lộ ra gương mặt tuấn mĩ góc cạnh thì càng không thể khép miệng được...

" Âu tổng!"

Âu Thần Dương mím môi không nói, đôi mắt lướt qua tình trạng trong nhà kho bỏ hoang này, lập tức cũng cho ra kết luận giống như Tiết Lạc. Xem ra hôm nay không về được...

" Quân, tại sao cậu ta lại ở đây? Không phải tôi bảo chỉ bắt một mình con nhóc này hay sao?"

Đông Phương Nguyệt Minh hỏi, người đàn ông gọi là Quân - Tần Quân chính là người đàn ông có vẻ ngoài âm dương quái khí, ông ta liếc nhìn Âu Thần Dương nơi đó, đôi mắt hơi nheo lại, khóe môi nhất thời để lộ ra ý cười âm độc.

" Thật không thể ngờ được lại gặp người kế thừa của hắc đạo Âu gia ở đây. Cậu yếu đuối hơn tôi nghĩ, lại còn không hề có phòng bị. Chết sớm, quả thật là không thể nghi ngờ!"

Tần Quân không trả lời Đông Phương Nguyệt Minh, ngược lại hướng về phía Âu Thần Dương nói chuyện. Âu Thần Dương lạnh mặt, nhưng không hề nói gì. Chuyện này quả thật là do anh bất cẩn, lúc đó chỉ lo nghĩ đến Tiết Lạc, làm gì có thời gian để ý đến nguy hiểm khác. Tuy rằng khiến bản thân mình lâm vào nguy hiểm, nhưng điều anh nuối tiếc nhất, duy chỉ có mình bất lực không bảo vệ được cô ấy, chứ hoàn toàn xem nhẹ nguy hiểm của mình là vì cô mới xảy đến. Chết vì người mình yêu, thật ra chính là điều hạnh phúc.

" Hắc đạo Âu gia, anh đang muốn nghĩ cái gì? Tôi chỉ cần Tiết Lạc chết, không muốn kéo nguy hiểm vào người!"

" Bắt cũng đã bắt rồi. Còn nói gì nữa? Lẽ nào bà muốn thả Âu Thần Dương để người này đem người đến bắt hết chúng ta sao? Đừng nghĩ Âu Thần Dương sẩy chân một lần thì xem hắn không có năng lực, sợ là cả Đông Phương gia và Tần gia đều không được yên thân đâu!"

Đông Phương Nguyệt Minh thở gấp, mắt đỏ lên vì tức giận và giãy giụa, nhưng không lâu sau đã tỉnh táo trở lại. Đúng vậy, không thể thả hổ về rừng. Không thể!

Đông Phương Nguyệt Minh đối với Tiết Lạc đã không có đường lui. Lần này đã trừ thì phải trừ hết. Tốt nhất là để hai người ở Tiết gia kia đau lòng đến chết mới tốt.  Bọn họ không phải yêu thương nhất đứa con gái này hay sao? Như vậy bà sẽ hủy con nhóc này trước!

" Đông Phương Nguyệt Minh, bà rốt cuộc muốn làm gì?"

Muốn làm gì? Cái này thật ra đã quá rõ ràng, chẳng qua cô chỉ là kéo dài thời gian thôi!

" Cô không phải nên gọi tôi là dì hay sao? Gọi thẳng tên người khác như vậy là gia giáo mà người đàn bà kia dạy cho cô sao?"

Đông Phương Nguyệt Minh cười lớn, đôi mắt nhìn Tiết Lạc đầy trêu cợt. Tiết Lạc mím chặt môi, khó chịu khi nghe Đông Phương Nguyệt Minh nói về mẹ mình bằng thái độ như vậy.

" Bà không có quyền xúc phạm mẹ tôi như vậy!"

" Không có quyền? Trên đời này người duy nhất có quyền đó chính là tôi. Đông Phương Minh Nguyệt có cái gì tốt? Rõ ràng tôi gặp ba cô trước, từ khi tôi vừa tròn tám tuổi, nhưng tại sao người ông ta thích lại là người đàn bà đó. Tôi rõ ràng có thời gian hơn, bắt đầu trước hơn, nhưng từ đầu đến cuối tôi nhận được cái gì?"

" Tình yêu có thể dùng thời gian đong đếm sao? Cho dù ba tôi không yêu bà, bà chẳng phải cũng hạ bẫy ông ấy sinh ra Đông Phương Linh hay sao?"

Tiết Lạc lên giọng, cũng không hề nể tình chút nào. Không nói thì thôi, vừa nói Đông Phương Nguyệt Minh liền cười lớn, đôi mắt híp kia lại không có lấy một tia vui vẻ mà là oán hận.

" Hạ bẫy? Đúng, là hạ bẫy! Tôi đã hạ bẫy ông ta, dùng xuân dược mạnh nhất, bày ra tư thái quyến rũ nhất, nhưng ông ta thì sao? Người đẹp trước mắt, vừa đẩy ra vừa gọi tên người phụ nữ kia? Ông ta khinh thường tôi, ghê tởm tôi... Cô nói đi, vì sao hả?"

Tiết Lạc trợn tròn mắt khi nghe Đông Phương Nguyệt Minh nói như vậy. Hóa ra Đông Phương Linh không phải là con của ba cô sao?

" Bà nói Đông Phương Linh không phải con của ba tôi, là thật?"

" Không ngờ đúng không? Người sống ở Tiết gia lâu như vậy thật ra là con của tôi và người đàn ông khác. Vốn là muốn cho Đông Phương Linh trả thù các người, không ngờ con bé lại phát hiện ra sự thật, không chịu giúp đỡ tôi! Thật không ngờ được a! Các người không những cướp đi người đàn ông của tôi, còn mê hoặc con gái của tôi, các người đáng chết!"

Đông Phương Nguyệt Minh tức giận đến mất lí trí, bà ta tiến lại, nâng lên bàn tay bóp lấy cổ Tiết Lạc, vừa quát to.

" Đông Phương Linh là con gái của tôi và Tần Quân, là các người mê hoặc nó. Tôi thống hận các người. Hận mẹ cô, hận người đàn ông kia. Cô không phải người họ yêu thương nhất hay sao, hôm nay, tôi giết cô trước, xem bọn họ đau đớn thế nào!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương