Cuộc Chiến Ngầm
-
Chương 3
Lâm Vi lên trang web của China Merchants Bank bắt đầu thử mật mã. Sinh nhật của cô không đúng, ngày sinh nhật của Tôn Vũ Phi cũng không chuẩn. Còn cơ hội cuối cùng, cô nhập ngày sinh của con trai vào. Rốt cuộc cũng chính xác.
Lâm Vi bỗng có cảm giác mình ẩn núp như Dư Tắc Thành (1)đang bình tĩnh vờn nhau với kẻ địch. Khoảng cách đi đến bí mật càng lúc càng gần, tay cô run rẩy mở tờ giấy ghi rõ ràng từng chi tiết:
Ngày 2 tháng 1, tại nhà hàng Đại Quan Sơn, tiêu hết 189 tệ.
Ngày 5 tháng 1, tại khu mua sắm Thái Bình Dương, tiêu hết 472 tệ.
Ngày 18 tháng 1, tại khách sạn thương gia Lãng Nhuận, tiêu hết 258 tệ.
Nhìn tờ giấy, cô phảng phất thấy một thế giới khác của Tôn Vũ Phi, một thế giới khá tốn kém. Đi mua sắm ở Thái Bình Dương, ăn uống tại nhà hàng Quan Sơn, nghỉ trong khách sạn dành cho thương gia…Tay Lâm Vi khẽ run. Phản ứng đầu tiên cô muốn ngay lập tức phóng tới công ty của Tôn Vũ Phi, túm lấy cổ áo của anh ta mà tát cho vài cái: Lâm Vi tôi sống cùng anh khổ cực như vậy, anh dùng cách này để báo đáp tôi sao?
Cô không kịp tắt máy tính, tiện tay cầm chiếc áo khoác chạy ra ngoài. Ngay cửa có một tấm gương lớn, Lâm Vi thấy mình trong gương đầu tóc rối bù, dung nhan tiều tụy, quần áo không chỉnh tề. Đúng tiêu chuẩn khiến chồng ruồng bỏ! Cô bị chính hình tượng của mình đánh bại. Bên cạnh cô nhiều chuyện như vậy vẫn thường sờ sờ xảy ra, vợ cả và tiểu tam tranh giành nhau nhưng người thua cuộc luôn là vợ cả, tại sao lại thế? Không phải vì tiểu tam mạnh mẽ gì mà do vợ cả ỷ vào việc mình có lý, khóc lóc náo loạn hoặc dọa dẫm thắt cổ, tự mình bước vào con đường cùng rồi hủy hoại bản thân.
Dư Tắc Thành có thể thắng lợi được không? Đầu tiên phải tỉnh táo, thứ hai cần phải tỉnh táo và thứ ba vẫn phải hết sức tỉnh táo.
Lâm Vi hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại. Cô nhìn mình trong gương, theo phản chiếu hiện lên chiếc TV treo tường trong phòng khách. Cô quyết định giết chết tiểu tam, giữ bằng được ngôi nhà này.
Muốn giết chết tiểu tam, trước hết phải biết tiểu tam là ai?
Lâm Vi đăng ký trên một trang web di động Trung Quốc, cố gắng kiểm tra các cuộc điện thoại của Tôn Vũ Phi. Lần này thử mật mã thế nào cũng không ra. Xem ra anh ta không phải không có phòng bị, không dễ dàng làm lộ mật mã và còn đem sửa lại, hơn nữa mật mã được đổi không theo quy luật nào cả nên cô không tài nào đoán ra.
Lâm Vi đành bỏ qua, quay ra nghiên cứu giấy tờ ngân hàng. Ngày 18 tháng 1 kết sổ có giải thích rõ ràng ngày sử dụng là ngày 17 tháng 1. Ngày 17 đúng vào chủ nhật…A, nghĩ tới đây cô nhớ ra cả nhà ba người bọn cô lúc đó đang ăn Kentuckey thì Tôn Vũ Phi nhận được điện thoại rồi vội vàng bỏ đi nói là phải đi Côn Sơn công tác với giám đốc. Thì ra không phải giám đốc đi công tác mà là cùng với nhân tình mây mưa. Tâm can Lâm Vi nhói lên, từng cơn từng cơn đau dữ dội.
Cảm xúc bình ổn được một chút, Lâm Vi thử gọi điện tới khách sạn nói chuyện với tổng đài: " Chào cô, tôi là khách đến thuê phòng ngày 17 tháng 1. Hình như tôi đã làm rơi kính mắt ở khách sạn, không biết nhân viên phục vụ có nhặt được không?".
" Quý khách có nhớ được số phòng không ạ?"
" Tôi không nhớ rõ, cô có thể giúp tôi tra lại số phòng không? Người đứng tên là Tôn Vũ Phi".
" Vâng, tôi tra được rồi, phòng 205, giường lớn".
Tia hi vọng trong lòng Lâm Vi hoàn toàn tan vỡ. Trước đó, cô vẫn ảo tưởng là Tôn Vũ Phi đi tiếp khách hàng nên bọn họ cùng nhau đi dạo phố, ăn cơm và uống cà phê nhưng cuối cùng thì không thể có chuyện Tôn Vũ Phi tiếp khách hàng ở trên giường được.
Hai phút sau nhân viên phục vụ nói với cô: " Thật sự xin lỗi, tôi vừa mới hỏi nhân viên dọn phòng nhưng cô ấy không nhặt được kính mắt của quý khách"
Lâm Vi hoàn toàn không còn nghe thấy cô ta nói gì nữa, cô lẩm bẩm nói lời cảm ơn rồi cúp điện thoại.
(1): một nhân vật trong truyện kiếm hiệp
Lâm Vi bỗng có cảm giác mình ẩn núp như Dư Tắc Thành (1)đang bình tĩnh vờn nhau với kẻ địch. Khoảng cách đi đến bí mật càng lúc càng gần, tay cô run rẩy mở tờ giấy ghi rõ ràng từng chi tiết:
Ngày 2 tháng 1, tại nhà hàng Đại Quan Sơn, tiêu hết 189 tệ.
Ngày 5 tháng 1, tại khu mua sắm Thái Bình Dương, tiêu hết 472 tệ.
Ngày 18 tháng 1, tại khách sạn thương gia Lãng Nhuận, tiêu hết 258 tệ.
Nhìn tờ giấy, cô phảng phất thấy một thế giới khác của Tôn Vũ Phi, một thế giới khá tốn kém. Đi mua sắm ở Thái Bình Dương, ăn uống tại nhà hàng Quan Sơn, nghỉ trong khách sạn dành cho thương gia…Tay Lâm Vi khẽ run. Phản ứng đầu tiên cô muốn ngay lập tức phóng tới công ty của Tôn Vũ Phi, túm lấy cổ áo của anh ta mà tát cho vài cái: Lâm Vi tôi sống cùng anh khổ cực như vậy, anh dùng cách này để báo đáp tôi sao?
Cô không kịp tắt máy tính, tiện tay cầm chiếc áo khoác chạy ra ngoài. Ngay cửa có một tấm gương lớn, Lâm Vi thấy mình trong gương đầu tóc rối bù, dung nhan tiều tụy, quần áo không chỉnh tề. Đúng tiêu chuẩn khiến chồng ruồng bỏ! Cô bị chính hình tượng của mình đánh bại. Bên cạnh cô nhiều chuyện như vậy vẫn thường sờ sờ xảy ra, vợ cả và tiểu tam tranh giành nhau nhưng người thua cuộc luôn là vợ cả, tại sao lại thế? Không phải vì tiểu tam mạnh mẽ gì mà do vợ cả ỷ vào việc mình có lý, khóc lóc náo loạn hoặc dọa dẫm thắt cổ, tự mình bước vào con đường cùng rồi hủy hoại bản thân.
Dư Tắc Thành có thể thắng lợi được không? Đầu tiên phải tỉnh táo, thứ hai cần phải tỉnh táo và thứ ba vẫn phải hết sức tỉnh táo.
Lâm Vi hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại. Cô nhìn mình trong gương, theo phản chiếu hiện lên chiếc TV treo tường trong phòng khách. Cô quyết định giết chết tiểu tam, giữ bằng được ngôi nhà này.
Muốn giết chết tiểu tam, trước hết phải biết tiểu tam là ai?
Lâm Vi đăng ký trên một trang web di động Trung Quốc, cố gắng kiểm tra các cuộc điện thoại của Tôn Vũ Phi. Lần này thử mật mã thế nào cũng không ra. Xem ra anh ta không phải không có phòng bị, không dễ dàng làm lộ mật mã và còn đem sửa lại, hơn nữa mật mã được đổi không theo quy luật nào cả nên cô không tài nào đoán ra.
Lâm Vi đành bỏ qua, quay ra nghiên cứu giấy tờ ngân hàng. Ngày 18 tháng 1 kết sổ có giải thích rõ ràng ngày sử dụng là ngày 17 tháng 1. Ngày 17 đúng vào chủ nhật…A, nghĩ tới đây cô nhớ ra cả nhà ba người bọn cô lúc đó đang ăn Kentuckey thì Tôn Vũ Phi nhận được điện thoại rồi vội vàng bỏ đi nói là phải đi Côn Sơn công tác với giám đốc. Thì ra không phải giám đốc đi công tác mà là cùng với nhân tình mây mưa. Tâm can Lâm Vi nhói lên, từng cơn từng cơn đau dữ dội.
Cảm xúc bình ổn được một chút, Lâm Vi thử gọi điện tới khách sạn nói chuyện với tổng đài: " Chào cô, tôi là khách đến thuê phòng ngày 17 tháng 1. Hình như tôi đã làm rơi kính mắt ở khách sạn, không biết nhân viên phục vụ có nhặt được không?".
" Quý khách có nhớ được số phòng không ạ?"
" Tôi không nhớ rõ, cô có thể giúp tôi tra lại số phòng không? Người đứng tên là Tôn Vũ Phi".
" Vâng, tôi tra được rồi, phòng 205, giường lớn".
Tia hi vọng trong lòng Lâm Vi hoàn toàn tan vỡ. Trước đó, cô vẫn ảo tưởng là Tôn Vũ Phi đi tiếp khách hàng nên bọn họ cùng nhau đi dạo phố, ăn cơm và uống cà phê nhưng cuối cùng thì không thể có chuyện Tôn Vũ Phi tiếp khách hàng ở trên giường được.
Hai phút sau nhân viên phục vụ nói với cô: " Thật sự xin lỗi, tôi vừa mới hỏi nhân viên dọn phòng nhưng cô ấy không nhặt được kính mắt của quý khách"
Lâm Vi hoàn toàn không còn nghe thấy cô ta nói gì nữa, cô lẩm bẩm nói lời cảm ơn rồi cúp điện thoại.
(1): một nhân vật trong truyện kiếm hiệp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook