Cuộc Chiến Chinh Đoạt
-
Chương 17
Hắc lão đại phải vào trung tâm cai nghiện nguyên nhân cũng đều từ Diêu Ngạn mà ra.
Tưởng Nã phân tích: “Cảnh sát xông vào biệt thự là do người dân báo án, họ thấy hai người đàn ông bắt trói một người trên xe. Tại sao tên mập đó bị trói, vì vậy Hiểu Lâm gây rối trước đây rất có khả năng do ông ta giật dây!”.
Diêu Ngạn chưa hiểu ý của anh: “Vậy tại sao anh hỏi em tin hay không?”.
Tưởng Nã cười, nhìn xe cộ trước mắt, anh đáp: “Ý anh là lời nói của Hiểu Lâm có đáng tin hay không”.
Đến công ty nước giải khát, hai người tạm biệt nhau ở chỗ rẽ. Tưởng Nã đến phòng làm việc ở tòa nhà chính nghỉ ngơi một chút rồi theo Trần Lập đến Sĩ Lâm.
Trần Lập tiếp quản công ty nước giải khát được hai tháng nhưng đến giờ mới bắt đầu làm quen với các mối quan hệ xã giao. Anh ta không giỏi giao thiệp, nhiều lúc chỉ biết cậy nhờ Tưởng Nã. Trên đường đến Sĩ Lâm, bà Trần gọi điện cho anh ta. Bà ướm lời: “Tuy Tiểu Nam cũng coi như là anh của con nhưng quan hệ quá xa, nhận lại nhau chưa lâu. Hồi bố con còn sống, ông ấy cũng chỉ giao việc chở hàng cho nó mà thôi. Con thì cái gì cũng dựa dẫm vào nó, con không lo à?”.
Trần Lập quay đầu nhìn xe Jeep chạy theo sau, anh ta nói: “Con biết cân nhắc, anh ấy không nghĩ gì khác đâu”.
Bà Trần thở dài: “Mẹ ở xa, không quan tâm được nhiều thứ. Nói sao đi nữa công ty nước giải khát cũng là của con. Mẹ không biết kinh doanh làm ăn, không giúp được gì cho con. Con phải tự biết tính toán, không thể không đề phòng. Chẳng hạn như tài chính của công ty, con tuyệt đối không được để Tiểu Nam chạm tới!”.
“Đã dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng. Tuy anh ấy không có bằng cấp nhưng anh ấy làm việc nhanh nhẹn. Nhiều đơn hàng mới đều do anh ấy tìm về cho công ty. Con hiểu mà mẹ. Con không để anh ấy quản lý nhiều thứ đâu”.
Sau khi ngắt máy, đôi lông mày của Trần Lập chau lại. Dạo này, Tưởng Nã và Thẩm Quan qua lại thân thiết, anh ta không tỏ rõ thái độ nhưng trong lòng thoáng cảm thấy không hài lòng. Thẩm Quan vừa là bạn hợp tác vừa là đối thủ cạnh tranh, Trần Lập luôn đề phòng Thẩm Quan về mọi mặt, anh ta sợ giẫm lên vết xe đổ của Trần Mẫn Phát và Lương Thịnh Hoa, không biết tai bay vạ gió lúc nào, đối tác tranh chấp, trở mặt với nhau.
Diêu Ngạn bận rộn suốt buổi sáng, cô cầm dụng cụ không ngừng làm các thí nghiệm khác nhau, cố gắng hết sức để tránh không phải chạy qua tòa nhà phía đông.
Buổi chiều, Thẩm Quan đích thân tới phòng nghiên cứu, giới thiệu sơ qua về hoạt động của phòng nghiên cứu với vị thương nhân nước ngoài. Anh ta nói với đồng nghiệp của Diêu Ngạn: “Khách đến công ty đột xuất. Trần tổng của mọi người không có mặt ở công ty. Mọi người hãy đón tiếp ông ấy”.
Đồng nghiệp tiến đến bắt chuyện với thương nhân nước ngoài, dẫn ông ta đi tham quan các loại máy móc trên bàn, trực tiếp làm hàng mẫu cho ông ta thử.
Diêu Ngạn không giúp được gì, cô giả vờ chỉnh lý tài liệu. Thẩm Quan đến cạnh cô hỏi chuyện, anh ta nói: “Nghe nói em đang sống trong ký túc xá?”.
Diêu Ngạn lạnh nhạt “ừm” một tiếng, Thẩm Quan cười cười, anh ta lại nói: “Hôm qua chưa kịp trò chuyện với em. Mấy năm trước, tôi cũng làm việc ở Tuệ Viên Mỹ. Đồng nghiệp trong phòng nghiên cứu của em cũng biết chuyện của cô Từ à?”.
Diêu Ngạn gật đầu: “Họ không chịu đựng nổi, không tin cô Từ đã…”.
Thẩm Quan không nhìn Diêu Ngạn, anh ta nhìn mấy người bận bịu trước mắt, anh ta nhếch miệng nói: “Tôi cũng không tin. Tôi nghĩ em cũng vậy”. Anh ta dời mắt sang Diêu Ngạn: “Em và Tưởng Nã tiến triển đến đâu rồi? Tôi cũng nghe nói chuyện xảy ra mấy ngày trước”.
Diêu Ngạn mỉm cười. Đồng nghiệp đang dẫn thương nhân nước ngoài sang chỗ cô, cô nói: “Rất tốt.” Dứt lời, cô nghiêng người, nhường chỗ cho đồng nghiệp.
Thẩm Quan và đồng nghiệp nói chuyện với thương nhân nước ngoài, rồi cùng ra khỏi phòng nghiên cứu.
Buổi chiều hết giờ làm, Tưởng Nã còn phải dự tiệc xã giao ở Sĩ Lâm, anh bèn bảo Hứa Châu Vi tới đón Diêu Ngạn. Hứa Châu Vi ngái ngủ nghe tiếng phụ nữ ca hát trong điện thoại, anh ta cười chòng ghẹo: “Anh Nã, anh ở đâu thế? Anh đang ăn vụng à?”.
Tưởng Nã phì cười, mắng anh ta: “Biến! Mau đón chị dâu về đi!”.
Hứa Châu Vi biếng nhác mặc đồ, rửa mặt xong xuôi, chạy xe tới Trung Tuyển.
Hứa Châu Vi đứng đợi ngoài cổng, một lát sau Diêu Ngạn đi ra. Vào thu, Diêu Ngạn có thói quen xõa mái tóc dài bồng bềnh, nhìn cô có vẻ dịu dàng hơn so với những ngày hè oi ả, ánh chiều phảng phất chiếu rọi lên bóng hình cô. Hứa Châu Vi bất chợt thất thần, anh ta vội hoàn hồn mở cửa xe giúp cô, cười gọi: “Chị dâu!”.
Anh ta gọi như vậy ở nơi đông người làm cô không khỏi nổi cáu: “Anh đừng gọi thế ở đây!”.
Hứa Châu Vi lờ đi. Diêu Ngạn lên xe, anh ta liến thoắng trò chuyện với cô.
Về đến công ty vận chuyển hàng hóa, Diêu Ngạn lịch sự hỏi anh ta: “Hay anh ở lại đây ăn cơm tối?”.
Hứa Châu Vi lập tức gật đầu, anh ta nằm phè phỡn trên ghế sofa xem ti-vi. Diêu Ngạn cực chẳng đã đi nấu vài món ăn.
Sau khi ăn xong, Diêu Ngạn cũng rảnh rang, cô quét dọn nhà cửa. Hứa Châu Vi vứt một đống vỏ lạc trên nền nhà, cô vất vả kéo bàn trà, quét sạch vỏ lạc rơi vãi dưới đất.
Làm xong việc nhà, cô định đi tắm thì bên ngoài vang lên tiếng cãi vã ầm ĩ, Diêu Ngạn tò mò mở cửa, mới biết lại là vì Hiểu Lâm.
Trưa hôm nay, Hứa Châu Vi mới từ Nam Giang trở về công ty vận chuyển hàng hóa. Về đến nơi, anh ta lăn đùng ra ngủ, không biết chuyện của Hiểu Lâm. Lúc này bỗng thấy cô ta xuất hiện, nghe các anh em nói cô ta với Tiểu Lưu đã quay lại, Hứa Châu Vi đen mặt vừa mắng nhiếc vừa đuổi cô ta. Các anh em vội vàng ngăn anh ta, phải mất một lúc sau mới khiến anh ta yên lặng, không gây náo loạn nữa.
Diêu Ngạn cau mày, đóng cửa lại.
Tối khuya, Tưởng Nã mới về. Anh nồng nặc mùi rượu hôn Diêu Ngạn. Diêu Ngạn ngủ chập chờn bị anh đánh thức, thấy anh vẫn chưa say, cô cũng mặc kệ, nhắm mắt ngủ tiếp.
Tưởng Nã tắm rửa xong, anh đi đến phòng làm việc bên cạnh, mở máy vi tính lên làm việc.
Phạm vi các công ty anh khoanh vùng hôm qua rất rộng, nhưng tra xét từng cái một thì thấy có vài công ty sản xuất thuốc cảm chứa ephedrine, vài công ty ở khu Nội Mông có trồng cây ma hoàng, thậm chí còn có hai công ty có giấy phép sản xuất dược phẩm dễ gây nghiện. Tuy nhiên những chỗ này qua lại không mật thiết với Tuệ Viên Mỹ. Tưởng Nã lại mở rộng phạm vi tìm kiếm hơn.
Chăm chú tìm kiếm một phen, Tưởng Nã cảm thấy hơi đau đầu. Nhiều ngày liền phải đi xã giao, anh ngủ không đủ giấc, chịu đựng suốt mấy tiếng đồng hồ, mí mắt anh nặng trĩu.
Tiếng bước chân rất nhỏ vọng đến, Diêu Ngạn mơ mơ màng màng vịn cửa: “Anh chưa à?”.
Tưởng Nã nhìn thấy cô, anh mỉm cười, dang rộng hai tay: “Tới đây!”.
Diêu Ngạn lề mề bước tới, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, nhắm mắt nói: “Day giúp anh. Đầu anh đau quá!”.
Diêu Ngạn dịu dàng day day hai bên thái dương giúp anh. Một lúc sau thấy anh dường như đã thiếp đi, cô liền nghiêng đầu nhìn lướt qua đống tài liệu trên bàn làm việc được anh khoanh tròn nhiều chỗ, cô nhìn một hồi, hơi nóng đột ngột thổi vào tai cô: “Có nhìn ra điều gì không?”.
Diêu Ngạn giật mình, dừng tay, cô nói với vẻ khó chịu: “Tự nhiên anh nói chuyện làm em sợ hết hồn!”.
Tưởng Nã mỉm cười, thò tay đẩy đống giấy tờ sang bên, cầm một tập tài liệu kẹp chúng lại, anh nói: “Day tiếp cho anh!”.
Diêu Ngạn mím môi, cô nói: “Trước đây, cô Từ rất hay đi du lịch. Cô đi rất nhiều nơi trong nước, chỗ cô đến nhiều nhất là Quảng Đông, Tân Cương, Nội Mông, Cam Túc, nhiều lúc là vì dự án hợp tác của Viện nghiên cứu”.
Tưởng Nã cong môi nói: “Còn có Tân Châu”.
Diêu Ngạn sửng sốt: “Tân Châu là quê của cô, cô thường hay về đó”.
Tưởng Nã thở dài, anh tựa người vào ghế: “Anh nghĩ phân tích của anh không sai. Thẩm Quan tạm ngừng vì nguồn cung cấp, mà đoạn đứt này là Từ Anh. Bà ấy làm việc nhiều năm, tiếp xúc với vô số người, mấy công ty này và những người bà ấy quen biết chắc chắn là mấu chốt”.
Anh nhíu mày: “Chất ephedrine chiết xuất từ ma hoàng. Nội Mông và Cam Túc đều có khu vực trồng ma hoàng, ma hoàng mọc hoang cũng có. Em nghĩ người tiếp xúc với ma hoàng trước tiên là ai?”.
Diêu Ngạn không cần nghĩ ngợi, nói ngay lập tức: “Nhân viên thu mua!”.
Tưởng Nã cười, cầm tập hồ sơ đè lên giấy tờ, anh rút ra một tờ: “Những người này có khả năng lấy được ma hoàng. Ngày mai, anh điều tra từng người, anh không tin mình không tìm ra được ngọn nguồn!”.
Thấy mắt anh thâm quầng, cô rất xót xa, cúi đầu nói lí nhí: “Nếu anh không làm nội gián thì sao?”.
Tưởng Nã ngây người. Diêu Ngạn ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đây không phải là trách nhiệm mấy người cảnh sát nằm vùng nên làm hay sao? Anh chỉ là một người bình thường, vì sao phải làm việc này?” Càng nghĩ, cô càng sợ: “Anh cũng biết Trần Mẫn Phát và Lương Thịnh Hoa chết rất bí ẩn, anh chỉ không nói ra mà thôi. Những việc này phải đánh đổi bằng mạng sống, anh đừng làm được không?”.
Tưởng Nã lặng im không nói, anh nhìn Diêu Ngạn chăm chú. Ánh đèn trên cao như vụt tắt trong chớp mắt, xung quanh tối thui, không chút tiếng động, mọi tia sáng đều đọng lại trong đáy mắt cô. Trong đồng tử đen láy ẩn hiện ánh nước của Diêu Ngạn là chiếc bóng của Tưởng Nã.
Tưởng Nã ôm hôn Diêu Ngạn, anh nhẹ giọng nói: “Diêu Diêu, bao nhiêu năm qua, anh chỉ có một suy nghĩ trong đầu là phá tan đường dây buôn lậu ma túy này, em biết anh kiên trì bao lâu rồi không?”.
Miệng anh cong cong nói ra câu trả lời: “Đằng đẵng bảy năm, năm nay anh đã ba mươi!”.
Diêu Ngạn choáng váng. Tưởng Nã nói: “Anh người không ra người, ma không ra ma kiên trì đến tận giờ cũng chỉ vì niềm tin, nếu không anh đã chết từ năm năm trước, chôn cùng Tưởng Nam ở Lô Xuyên. Em nghĩ Thẩm Quan mới xuất hiện hai năm nay thôi sao?” Anh nắm tay Diêu Ngạn, khớp ngón tay hơi gồ lên, cổ tay anh cứng ngắc: “Năm đó, anh ta từng tiếp xúc với Bạch lão đại nhưng anh không có bằng chứng. Anh ta ẩn mình nhiều năm, bây giờ mới lần nữa xuất hiện. Em từng thấy ma túy đá, một viên nhỏ xíu lại làm hại không biết bao nhiêu mạng người, anh có thể tóm ngay Thẩm Quan nhưng nếu không nhổ tận gốc, chuyện anh làm mấy năm qua đều là uổng phí!”.
Diêu Ngạn nắm lấy tay anh: “Chỉ uổng phí tâm huyết mà thôi. Giống em trước đây, ngày nào em cũng ở phòng thí nghiệm, làm thật nhiều thí nghiệm, thành công có được bao nhiêu đâu. Bây giờ, anh có công việc, cuộc sống của mình, anh có thể sống rất tốt, cớ sao phải vất vả đến vậy? Em chưa từng nghĩ đến làm nhà khoa học, càng không muốn làm vĩ nhân, hy sinh bản thân vì giúp đỡ người khác, em chỉ muốn có một cuộc sống bình lặng mà thôi”.
Tưởng Nã mỉm cười: “Vậy tại sao em còn vì Từ Anh làm nhiều chuyện đến vậy?”.
Diêu Ngạn phản bác: “Cái đó khác. Cô Từ đối với em mà nói là người thân, cô cũng coi em như con gái của cô. Dù trở lại lần nữa, cô Từ muốn trốn ra nước ngoài, em vẫn sẽ giúp đỡ cô. Em không có chính nghĩa, sẽ không quân pháp bất vị thân!”.
Tưởng Nã gật đầu, nhìn Diêu Ngạn chăm chú: “Anh hiểu, anh cũng không phải anh hùng, anh chỉ…” Anh nói khẽ: “Tóm lại, anh nhất định phải hoàn thành chuyện này”.
Tưởng Nã xoa mặt cô, anh nói tiếp: “Trước đây, anh không cảm thấy phụ nữ tốt, bây giờ anh lại thấy có một người phụ nữ rất tốt”. Anh hôn khóe miệng của Diêu Ngạn, nỉ non: “Một thời gian nữa mọi chuyện chấm dứt, anh sẽ cho em cuộc sống bình yên”.
Màn đêm tĩnh lặng, xung quanh chỉ có tiếng hít thở đều đều của hai người. Tưởng Nã hít hà hơi ấm trên người cô, nuốt gọn tiếng rên rỉ khe khẽ của cô. Tài liệu trên bàn làm việc va vào nhau. Diêu Ngạn quay cuồng đầu óc, đến khi tỉnh táo, cô đã nằm trong phòng ngủ. Anh và cô lại quấn chặt lấy nhau không rời.
Cuối tuần, Diêu Ngạn về giúp bà Diêu giặt giũ nấu nướng, mua sắm mẫu tượng mới, nhóm lò làm tượng.
Bận rộn suốt mấy ngày, cô lại tiếp tục vòng tuần hoàn đi làm rồi tan ca. Tưởng Nã tranh thủ từng phút từng giây, xã giao về, anh chui ngay vào phòng sách. Diêu Ngạn nấu đồ ăn khuya cho anh, thi thoảng còn làm một bữa dinh dưỡng tẩm bổ cho Tưởng Nã.
Đồ uống của tòa nhà phía đông lại được đóng gói xong xuôi, vận chuyển đi lần nữa. Lần này cần chạy đến nhiều tỉnh thành khác nhau. Hứa Châu Vi dẫn đầu xuất phát, hơn phân nửa xe tải trong công ty vận chuyển hàng hóa đồng loạt lên đường, công ty hằng ngày vốn ồn ào huyên náo bỗng trở nên vắng vẻ yên tĩnh hẳn.
Hiểu Lâm ở tòa nhà nhỏ đằng sau an phận đã được một tuần, bụng cô ta hình như lớn lên, con người cũng điềm đạm hơn trước. Khi chạm mặt Diêu Ngạn và Tưởng Nã, cô ta luôn cố gắng lẩn tránh, tỏ vẻ khúm núm, nói chuyện cũng khép nép nhỏ nhẹ.
Mấy anh em lại trở về những ngày được ăn ngon như trước đây. Hiểu Lâm chịu khó làm việc, quét dọn nhà cửa sạch sẽ, cơm nước đúng giờ dọn lên. Vài người không vừa mắt cô ta cũng không lên tiếng nữa. Tiểu Lưu không cách nào đối xử với cô ta giống như trước đây, nhưng anh ta cũng đồng ý với Hiểu Lâm, ít nhất để cô ta ở đến khi sinh đứa bé ra. Diêu Ngạn và Tưởng Nã cũng thuận theo tự nhiên, không can thiệp vào chuyện của bọn họ.
Hôm nay là ngày thứ hai đoàn xe rời khỏi. Hiểu Lâm nấu cả bàn thức ăn, cô ta cầu xin mấy anh em đi mời Diêu Ngạn và Tưởng Nã đến ăn, dẫu sao cũng ở chung một chỗ, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, mọi người cũng nhận thấy thời gian gần đây bầu không khí không được tốt, chỉ cần Hiểu Lâm xuất hiện trước mặt Diêu Ngạn và Tưởng Nã, âm thanh xung quanh lập tức tắt lịm.
Không ai sẵn lòng làm người hòa giải, nhưng không chịu nổi dáng vẻ tủi thân chực khóc của cô ta, có người vì nghĩ cho Tiểu Lưu và đứa bé trong bụng Hiểu Lâm nên đành ra mặt thay cô ta đi mời Tưởng Nã và Diêu Ngạn.
Hôm nay, Diêu Ngạn đi làm về mệt mỏi rã rời, may mà các mẫu mới gần đây đã hoàn, đơn đặt hàng mới cũng được đưa xuống phân xưởng. Thời tiết lạnh dần, mùa kinh doanh đồ uống ế ẩm cũng đến gần, hoàn thành xong đơn hàng này, mọi người có thể nghỉ xả hơi.
Tưởng Nã định dẫn cô ra ngoài ăn. Anh vừa kéo cô khỏi ghế sofa, đàn em đã đến gõ cửa.
Tưởng Nã nghe xong, anh cất giọng không vui: “Không dư hơi. Chú về đi!”.
Anh ta cười cười nói: “Anh Nã, thật ra gần đây Hiểu Lâm rất tốt. Cô ta cũng rất đáng thương, Tiểu Lưu cũng vì chuyện này mà suốt ngày cứ mặt nặng mày nhẹ. Bây giờ, Tiểu Lưu đi chở hàng đường dài, để Hiểu Lâm một mình ở nhà, anh em bọn em cũng không biết làm sao ở chung với phụ nữ. Nói gì thì cô ta cũng đang mang thai, cả ngày cứ giàn giụa nước mắt, bọn em nhìn thôi cũng thấy phiền lòng, đối với đứa bé trong bụng cũng không tốt!”.
Diêu Ngạn nghe rõ mục đích đến, cô cũng không thích nhưng sực nhớ tới câu nói kia của Tưởng Nã “Hiểu Lâm có đáng tin không”, cô lại phân vân, liệu có nên tìm hiểu đến cùng hay không.
Tưởng Nã hừ lạnh, anh nghiêng đầu nhìn Diêu Ngạn. Diêu Ngạn nói: “Em sao cũng được”.
Tưởng Nã cân nhắc, anh nói: “Được, vậy thì đi ăn một bữa!”.
Anh ta mừng rỡ, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Năm sáu anh em ngồi túm tụm thành một bàn, vị trí chủ tọa chưa có ai ngồi, bát đũa đã được chuẩn bị sẵn. Hiểu Lâm lo lắng đứng dậy, đợi Tưởng Nã và Diêu Ngạn ngồi vào bàn, cô ta mới ngồi xuống, dè dặt giới thiệu về các món ăn.
Cả bàn thức ăn mùi vị và hình thức đều tuyệt. Đàn em rót rượu mời Tưởng Nã, lấy đồ uống cho Diêu Ngạn. Mọi người ăn uống ngon miệng, nói chuyện cười đùa vui vẻ với Tưởng Nã.
Hiểu Lâm từ từ thả lỏng, cô ta rót trà mời Diêu Ngạn, nói giọng thỏ thẻ: “Diêu Ngạn, trước đây em có lỗi với chị. Em biết trong lòng chị hẳn vẫn còn để tâm, em muốn xin lỗi chị!”. Cô ta cúi đầu xoa bụng với nét mặt dịu dàng: “Em càng nghĩ càng hối hận, có con rồi, em muốn sống tốt với Tiểu Lưu, không muốn nghĩ đến những thứ xấu xa nữa, em biết sai rồi, không biết còn kịp hay không!”.
Diêu Ngạn cầm ly nước uống một ngụm, không đụng đến cốc trà nhưng coi như đã nhận: “Không cần nói những lời này, Tiểu Lưu là anh em của anh Nã, cô cũng chính là em dâu”.
Hiểu Lâm gượng cười, cô ta ngồi một thân một mình, không ai đến gần. Tưởng Nã gắp thức ăn cho Diêu Ngạn, anh vừa trò chuyện với đàn em, vừa chú ý đến cô, lấy thức ăn đặt trước mặt cô. Mấy anh em chứng kiến không ngừng trêu ghẹo anh.
Hiểu Lâm cúi gục đầu, ăn đồ của mình.
Sau khi ăn uống no say, Tưởng Nã và Diêu Ngạn trở lại tòa nhà văn phòng, tắm rửa đánh răng xong liền lên giường nằm.
Diêu Ngạn day day thái dương giúp anh, nhỏ giọng trách cứ: “Anh không uống ít đi được à?”.
Tưởng Nã mỉm cười, nhắm mắt hưởng thụ: “Uống ít làm sao được em chăm sóc!”.
Diêu Ngạn day mạnh hơn, Tưởng Nã giả vờ kêu đau. Anh kéo Diêu Ngạn vào lòng, vỗ mông cô. Hai người quấn lấy nhau đùa giỡn, Tưởng Nã nói: “Tuy nhìn không ra điểm gì nhưng tốt nhất vẫn nên ít tiếp xúc với Hiểu Lâm. Tiểu Lưu bị kẹp giữa, anh cũng không thể mạnh tay”.
Diêu Ngạn gật đầu: “Em hiểu”.
Đêm khuya yên tĩnh, hai người hiếm khi rảnh rỗi tâm sự với nhau. Diêu Ngạn kể chuyện trong nhà cho anh nghe, chẳng hạn như chuyện bán tượng tô có thể kiếm được chút tiền, chuyện gia đình cô họ tháng Mười hai dọn sang nhà mới, chuyện bà Diêu đã thương lượng chủ nhà sẽ thuê tiếp căn nhà đó, đến chừng đó cô cũng sẽ dọn về ở.
Tưởng Nã cởi áo ngủ của cô, tay anh xoa nắn liên tục, cắn vành tai cô, hỏi: “Vẫn muốn dọn đi à?”.
Diêu Ngạn thở hắt ra, nhỏ giọng nói: “Dĩ nhiên phải dọn đi rồi”. Thấy Tưởng Nã chuẩn bị lâm trận, cô vội vã đẩy anh, vớ lấy hộp thuốc trong tủ đầu giường, uống một ngụm nước rồi nuốt thuốc vào.
Tưởng Nã mất mấy giây mới hiểu ra: “Lần nào em cũng uống thuốc?”.
Diêu Ngạn kéo chăn che người, cô gật đầu: “Có mấy lần em không kịp uống, may là ở thời kỳ an toàn nên không sao.” Vừa dứt câu, mặt cô đỏ bừng lên.
Tưởng Nã ôm cô vào lòng vừa xoa vừa hôn, anh khàn giọng thì thầm: “Lần sau để anh dùng cái đó”.
Nói hết câu, anh tiến thẳng vào, giày vò cô đến mức cô thở không ra hơi.
Đoàn xe tải chở hàng đi tỉnh về, cuộc sống lại giống như trước đây.
Hối lộ cho văn phòng chính phủ gần xong, Trần Lập bắt đầu từng bước, anh ta thừa cơ chỉnh đốn cấp quản lý công ty nước giải khát, ra tay dứt khoát, không chút nương tình khiến mọi người đều hoang mang.
Đồng nghiệp đi vào phòng, sụt sịt nói: “Phòng tài vụ có hai người bị sa thải, nghe nói nhà máy còn phải giảm bớt chi tiêu. Không phải lúc này đang vào mùa làm ăn ế ẩm rồi sao? Tạm thời để một nhóm công nhân về nghỉ, cuối tháng sau sẽ gọi họ quay lại, thời điểm lễ tết đơn đặt hàng mới nhiều trở lại”.
Trần Lập làm việc khiến nhân viên vô cùng bất mãn. Đúng lúc liên hoan văn nghệ huyện diễn ra, công ty nước giải khát trở thành nhà tài trợ, để bác bỏ tin đồn công ty thiếu hụt tài chính, Trần Lập bảo nhân viên mặc đồng phục, cùng tham dự liên hoan, nhằm chứng tỏ công ty xoay vòng vốn rất tốt. Diêu Ngạn lục ra bộ đồng phục đầy bụi bặm, soi mình vào gương.
Tưởng Nã ôm cô, anh nói: “Nếu em không muốn đi, anh gọi nói Giám đốc của em một tiếng!”.
Diêu Ngạn đẩy anh: “Không được, vì anh mà rất nhiều người trong công ty coi em như đồ lập dị rồi. Em đến căng tin ăn cơm, người nào cũng săm soi em. Vậy nên em càng không thể làm khác mọi người”.
Tưởng Nã cũng ngao ngán, anh nói: “Vậy anh cũng đi xem liên hoan”.
Diêu Ngạn mỉm cười: “Lâu rồi anh mới được nghỉ ngơi. Anh ngủ sớm một chút, xong xuôi em sẽ đi taxi về. Anh đừng kêu Hứa Châu Vi đưa đưa đón đón nữa, em không thích làm phiền người khác”.
Tưởng Nã nào chịu nghe cô, anh gọi Hứa Châu Vi cùng cô đến thị trấn Sĩ Lâm. Đợi Diêu Ngạn ra khỏi nhà, anh về phòng làm việc, tiếp tục công việc dang dở.
Tưởng Nã chuyển thông tin về những công ty dược phẩm ở Nội Mông, Cam Túc, Quảng Đông ra ngoài, bây giờ anh chỉ đợi tin tức phản hồi, rồi tiến hành bước tiếp theo.
Anh cũng không trông cậy vào bên kia, càng thích tự mình làm hơn. Dựa theo tin tức Diêu Ngạn cung cấp, anh phân tích đến việc du lịch và công tác của Từ Anh ngày trước. Dù là mò kim đáy biển, anh cũng phải moi cho được cây kim.
Diêu Ngạn đến hội trường Sĩ Lâm xem liên hoan văn nghệ huyện. Ngoài hội trường tấp nập người qua lại. Liên hoan chưa bắt đầu, phóng viên giơ micro phỏng vấn khán giả chờ bên ngoài. Cây cối trong vườn treo đầy đèn màu, trang trí tuy có đôi chút quê mùa nhưng cũng rất vui.
Hứa Châu Vi định theo cô vào trong. Diêu Ngạn cười nói: “Hơn ba tiếng đồng hồ đấy. Anh muốn xem ca hát thật à?”.
Hứa Châu Vi cười toe toét: “Xem chứ, miễn phí làm sao không xem. Sẵn dịp ngắm chỗ này có mấy em xinh xắn hay không, biết đâu tôi dẫn được một em về chung!”.
Diêu Ngạn đành đi cùng anh ta, cô dặn anh ta giữ khoảng cách, tránh để đồng nghiệp thấy. Hứa Châu Vi cũng không để tâm. Anh ta chạy đến cửa hàng nhỏ bên cạnh mua khoai tây chiên đưa cho cô. Sau đó, Hứa Châu Vi chui ra đứng ở cửa bên của khán phòng. Các đồng nghiệp hết nhìn Diêu Ngạn rồi nhìn Hứa Châu Vi, cô cười lúng túng, im lặng ngồi xem văn nghệ.
Chương trình chỉ có ca hát, nhảy múa. Trường tiểu học trong thị trấn đóng góp ba tiết mục. Một đám trẻ con tô son trát phấn nổi bật gợi cho Diêu Ngạn nhớ tới hồi cô còn học tiểu học, vào ngày Quốc tế thiếu nhi, mấy cô giáo cũng trang điểm cho cô thành như vậy. Thật không ngờ mấy chục năm qua, trình độ trang điểm cũng chẳng thay đổi.
Liên hoan diễn đến phân nửa, Diêu Ngạn đứng dậy đi vệ sinh. Hứa Châu Vi đã chán nản chạy ra ngoài cửa hút thuốc từ sớm. Diêu Ngạn giẫm lên mặt đất đầy tàn thuốc, cô nói: “Anh về đi. Khi nào hết, tôi gọi điện cho anh”.
Hứa Châu Vi gật đầu, lao thẳng ra ngoài. Diêu Ngạn cảm thấy hết sức buồn cười.
Diêu Ngạn nín thở bước khỏi nhà vệ sinh hôi thối, nồng nặc. Ra đến bên ngoài, cô mới hít thở trở lại, rửa tay, định quay về khán phòng.
Lúc xoay người, cô nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh để tóc ngắn gọn gàng, diện mạo bình thường đứng sau cô. Bắt gặp Diêu Ngạn, người đó nói: “Chào cô, tôi là Lý Á, Phó Đội trưởng tổ hai đội hình cảnh thành phố Lô Xuyên”.
Diêu Ngạn ngẩn người.
Tiếng ca hát liên hoan loáng thoáng vọng ra. Bên cạnh nhà vệ sinh có cánh cửa bị vỡ kính, gió thổi lùa qua chỗ vỡ. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên kính bị ánh đèn lờ mờ bên trong làm nhạt đi.
Lý Á giới thiệu bản thân, cô ta nói: “Tôi tin Tưởng Nam nói rất nhiều chuyện cho cô biết nhưng tôi dám chắc có một số thứ anh ta không hề nói ra”.
Diêu Ngạn không nói không rằng, Lý Á mỉm cười: “Năm năm trước, Tưởng Nam làm nội gián cho chúng tôi, vì vậy chính phủ mới đồng ý thay đổi thân phận cho anh ta. Nhưng bây giờ, anh ta không còn là nội gián của chúng tôi nữa!”.
Diêu Ngạn hết sức ngạc nhiên: “Cô nói sao?”.
Lý Á giải thích: “Chúng tôi không biết chuyện sau khi Tưởng Nam ra tù. Mãi đến đầu năm nay, chúng tôi mới biết ý định của anh ta. Tôi nghĩ tôi cần nói về quá khứ của anh ta với cô”.
Diêu Ngạn trầm mặc lắng nghe Lý Á nói chuyện với vẻ mặt từ khó tin chuyển đến lãnh đạm. Khi tiếng ca hát đã ngưng bặt, giọng cô khản đặc cất lên: “Mục đích cô tìm tôi là gì?”.
Lý Á nói một cách nhẹ nhàng: “Tôi hy vọng cô hiểu, chúng tôi luôn cố gắng phá vụ án kéo dài từ bảy năm trước đến tận hôm nay, song chúng tôi cần người dân phối hợp”.
Diêu Ngạn cau mày, cô không nói tiếng nào.
Hứa Châu Vi băng qua dòng người đông đúc. Rất lâu sau anh ta mới gọi điện được cho Diêu Ngạn, anh ta vội hỏi: “Chị ở đâu? Hết liên hoan rồi mà”.
Diêu Ngạn nói: “Tôi ra rồi, tôi vừa tìm nhìn thấy xe của anh!”.
Hứa Châu Vi nghe vậy, anh ta vội vàng tách khỏi đám đông. Trông thấy Diêu Ngạn dựa cửa xe, anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Tôi mà để lạc chị, kiểu gì anh Nã cũng băm vằm tôi. Mới có nửa tiếng mà anh ấy gọi không biết bao nhiêu cuộc hỏi tôi hết liên hoan chưa. Anh ấy không dám gọi cho chị, sợ chị xem mất vui, chê anh ấy phiền phức!” Anh ta mỉm cười: “Khúc sau là tôi tự thêm vào nhé!”.
Diêu Ngạn lại có vẻ như vô cảm, như thể cô không nghe thấy gì hết.
Về đến nơi, Tưởng Nã đã chờ sẵn ở sảnh công ty. Anh chỉ chỗ đồ ăn khuya nói Hứa Châu Vi mang về ăn. Hứa Châu Vi ngạc nhiên tột độ: “Tự anh Nã làm? Không lẽ muốn độc chết em sao anh?” Nói hết câu, anh ta phóng về chỗ của mình.
Tưởng Nã cũng mặc kệ anh ta, anh bảo Diêu Ngạn ăn thêm cho no. Diêu Ngạn khuấy khuấy vài cái trong bát, uể oải cắn một miếng bánh trôi, vừng lấp đầy miệng cô, một lát sau dạ dày của cô đã ấm lên.
Ngày hôm sau căng tin của công ty nước giải khát đột ngột xuất hiện một chiếc ti-vi, màn hình ti-vi không ngừng phát đi phát lại một đoạn của chương trình diễn ra trong buổi liên hoan tối qua. Trần Lập ăn diện bảnh bao đứng bên sân khấu phát biểu, băng rôn in tên công ty treo phía trên sân khấu cực kỳ bắt mắt.
Các đồng nghiệp bàn tán say sưa chuyện quảng cáo lần này, tràn trề niềm tin với đơn hàng cho đợt Tết sắp tới, còn Diêu Ngạn cứ bần thần, không chuyện trò cùng họ.
Mùa kinh doanh ế ẩm quả nhiên rảnh rỗi. Ngoài thi thoảng theo dõi đơn hàng của thương nhân nước ngoài ra thì toàn bộ giờ làm việc mọi người đều vô công rồi nghề. Được tan sở sớm nửa tiếng, Diêu Ngạn tranh thủ về giúp bà Diêu làm việc nhà, tâm sự với Diêu Yên Cẩn.
Cô không hỏi Tưởng Nã sự tình tiến triển hay không. Đi làm về, cô quét dọn nhà cửa sạch bóng. Buổi tối, Tưởng Nã lại thỏa sức giày vò cô hết lần này đến lần khác.
Thứ Bảy, Diêu Ngạn ê ẩm cả người, thức dậy đánh răng rửa mặt. Tưởng Nã đi xã giao cùng Trần Lập, anh gọi điện về nói: “Anh đang ở trang trại, chỗ chúng ta câu cá lần trước đó, em muốn đến không?”.
Diêu Ngạn đấm đấm thắt lưng, miệng cô khô rát, cô rót nước uống: “Mấy anh đi xã giao, em đến làm gì”.
Tưởng Nã cười cười: “Không có đồng nghiệp trong công ty đâu. Em đến đi. Toàn người trong sở công thương, họ không quen em. Trần Lập cũng biết quan hệ của chúng ta, không sao đâu”.
Diêu Ngạn uống nước, cô nói: “Em không đi. Lát nữa, em về giúp mẹ dọn hàng”.
Tưởng Nã không vui, anh rất muốn dẫn Diêu Ngạn đến gặp mọi người, cũng muốn cô nghỉ ngơi thoải mái vào hai ngày cuối tuần. Nhưng Diêu Ngạn không chịu, anh cũng chẳng thể ép buộc: “Vậy để anh bảo người đưa cơm cho em. Em đừng xuống bếp nấu nướng nữa, ăn cơm xong, anh gọi người đưa em về”.
Diêu Ngạn không chịu, nói để cô tự nấu nhưng Tưởng Nã đã thẳng tay dập máy. Một lúc sau có người đưa đồ ăn tới cho cô.
Diêu Ngạn cảm ơn, nhìn ba món một canh, cô nói: “Thơm quá!”.
Anh ta cười nói: “Thơm lắm chị, nhất là món canh gà này, chị nếm thử đi!”.
Anh ta cũng không làm phiền Diêu Ngạn ăn cơm, chỉ nói khi nào Diêu Ngạn ăn xong thì gọi anh ta tới dọn dẹp, rồi lập tức trở về tòa nhà nhỏ phía sau.
Diêu Ngạn đói meo bụng, cô gạt lớp mỡ gà, múc một bát lên ăn. Canh gà quả thực rất ngon.
Sau khi uống sạch hai bát canh, cô dự định ăn đến cơm. Nhưng vừa giơ đũa lên, trái tim cô đập thình thịch. Trong phòng tựa như có một luồng sáng cực mạnh bất ngờ chiếu vào.
Ký ức của Diêu Ngạn đối với cảm giác phấn khích này còn vẹn nguyên như mới, lần này lại càng rõ ràng hơn.
Cơ thể cô như bồng bềnh trên không nhưng lại có một lực níu không cho cô bay, cơ thể cô nhanh chóng co rút. Trái tim cô đập mỗi lúc một nhanh, cô muốn bay lên cao, mỗi một tế bào đều nhảy vọt lên, mọi thứ trong mắt cô giãn ra, đầu óc của cô xoay mòng mòng.
Cô muốn hét to, muốn nhảy múa, muốn trốn tránh khỏi sự gò bó mệt mỏi trong cuộc sống. Cô nhớ lần trước cô quyết tâm muốn cho bố mẹ một cuộc sống yên ổn, cảm giác thôi thúc mãnh liệt này lại ập đến lần nữa.
Diêu Ngạn vén tóc, chạy đến ghế sofa mở túi xách của mình, lục lọi một hồi mới nhớ không mang theo sổ tiết kiệm. Cô nhớ lại số tiền bản thân gửi trong ngân hàng. Đi làm gần một năm, cô chỉ để dành được mấy nghìn tệ. Nếu thuê nhà ở chung cư trên thị trấn, e rằng chống đỡ không nổi tám tháng.
Cô muốn khóc nức nở nhưng giống như có hơi ấm bao bọc quanh cô, thoải mái đến mức cô chỉ muốn đắm mình mãi trong cảm giác này.
Đèn đuốc trong tòa nhà văn phòng sáng trưng nhưng nắng gắt bên ngoài nhấn chìm ánh sáng tỏa ra từ trong phòng.
Diêu Ngạn đi đi lại trong phòng rồi nhào lên ghế sofa ôm đầu rên rỉ. Lý trí cô vô cùng tỉnh táo nhưng động tác của cô lại đang phản kháng nó.
Khi cô ngước lên, mặt cô giàn giụa nước mắt. Diêu Ngạn run run lấy di động trong túi xách, gọi điện nhưng không ai nghe máy. Cô sợ hãi gọi lại nhưng lần này chỉ đổ chuông hai tiếng thì bên kia tắt máy. Diêu Ngạn bụm miệng che đi tiếng khóc la nhưng nỗi sợ hãi cứ kéo tới. Cô bị vây trong cảm giác bài xích và khoan khoái, cô quýnh quáng, không biết nên làm thế nào. Cuối cùng, cô chỉ có thể thuận theo cảm giác xâm chiếm gần hết cơ thể và tinh thần của cô. Cô nhắm mắt nằm trên ghế sofa, mặc cho cảm giác thỏa mãn lan ra.
Hứa Châu Vi ở tòa nhà nhỏ phía sau chờ mãi mà không thấy Diêu Ngạn sang gọi đưa cô về nhà, anh ta hỏi: “Ăn cơm lâu vậy? Không phải anh Nã nói chị dâu muốn về nhà sao?”.
Anh em đánh xuống hai quân bài, hối thúc Hứa Châu Vi mau đánh, anh ta nói: “Phụ nữ trước giờ đều thích rề rà vậy đó anh ơi. Anh quan tâm làm gì, chừng nào xong chị ấy sẽ gọi”.
Hứa Châu Vi xem giờ, khó hiểu làu bàu một mình: “Gần hai giờ rồi, lề mề tiếp là mẹ chị ấy dọn hàng xong hết, về đó làm gì nữa?”.
Trong lúc nói chuyện, Hiểu Lâm xách túi từ trên tầng đi xuống, một người thấy vậy liền quay sang hỏi cô ta: “Ra ngoài? Tiểu Lưu buổi tối mới về mà”.
Hiểu Lâm cười: “Em biết, em tranh thủ rảnh rỗi về nhà một chuyến. Tối nay, mấy anh muốn ăn món gì? Lát về em ghé mua”.
Anh ta nói: “Mua đại đi. Canh gà trưa nay cô nấu cũng ngon”.
Hứa Châu Vi chen vào: “Mua một con gà ác. Hôm nay, anh Nã không về ăn cơm đâu, buổi tối nấu xong đưa Diêu Ngạn”.
Hiểu Lâm gật đầu, cô ta nói vài câu rồi bước nhanh ra ngoài.
Hôm nay, Hứa Châu Vi không có số đỏ, thua liên tiếp mấy ván. Mấy anh em lao nhao hết chỉ cái này đến chỉ cái kia, anh ta cau có nhường luôn chỗ đánh cho người khác.
Hứa Châu Vi ngồi ngoài xem vài ván, thấy Diêu Ngạn chưa xuống, anh ta băn khoăn đi qua tòa nhà văn phòng xem thử.
Đi tới ngoài tòa nhà văn phòng, anh ta phát hiện bên trong mở đèn sáng trưng. Hứa Châu Vi cảm thấy kỳ lạ gõ cửa nhưng không ai trả lời. Anh ta gọi: “Diêu Ngạn, mở cửa!”.
Gọi liên tục mấy tiếng mới loáng thoáng nghe tiếng mở khóa, cửa phòng mở toang. Hứa Châu Vi vừa nhìn vào đã bất ngờ bị ôm chầm, mùi hương thoang thoảng lướt qua mũi anh ta.
Trái tim Hứa Châu Vi lơ lửng, ý thức anh ta thoáng mơ màng, tiếp đó vòng ôm đột ngột biến mất, gió thổi cuốn bay hương thơm. Anh ta nhìn gương mặt đỏ gay của Diêu Ngạn, lông mày anh ta nhíu chặt.
Diêu Ngạn chống trán, từng tế bào trong cơ thể cô đòi nhảy ra ngoài, cô cười nói: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý”.
Nói xong, cô lảo đảo quay vào. Hứa Châu Vi cảm thấy cô khác thường, anh ta bèn theo vào trong, hỏi cô: “Chị bị gì vậy? Bệnh à?”.
Diêu Ngạn lắc đầu, tựa ghế sofa, nở nụ cười ngây dại: “Anh có việc gì không?”.
Hứa Châu Vi nói: “Chẳng phải chị bảo về Trung Tuyển à? Hai giờ rưỡi rồi, chị có về không?”.
Diêu Ngạn mơ màng: “Không về, hôm nay không về”.
Thấy sắc mặt và cử chỉ của cô khác lạ khó tả, anh ta quan sát một lượt, một suy đoán không thể tưởng tượng vụt lên lập tức bị anh ta dập tắt. Nhưng một lát sau, anh ta lại chần chừ. Diêu Ngạn lảm nhảm nói luôn miệng, anh ta càng nghe càng thấy cô là lạ. Đến khi nhìn cô cười ngớ ngẩn lần nữa, mặt anh ta biến sắc, anh ta rít khẽ: “Chị hút ma túy?”.
Phía bên này, Tưởng Nã và người của sở công thương ngồi bên bờ thả câu, thi thoảng lại nghiêng đầu trò chuyện đôi ba câu. Hai ngày cuối tuần, lượng khách đến đây rất đông. Xung quanh có người cãi vã, cũng có người nghịch nước, dọa cá, vốn dĩ đã mắc câu trốn mất tăm.
Tưởng Nã bỗng nhớ cô da diết, anh lấy di động cất trong giỏ dụng cụ phía sau, mới phát hiện điện thoại hết pin, tự động tắt máy, anh hết cách, lại tiếp tục thả câu.
Gần tối, thu dọn đồ đạc xong họ trở vào trang trại ăn uống. Bàn tiệc bề bộn ly chén, mấy người đàn ông nói từ công việc cho đến phụ nữ. Bầu không khí càng lúc càng náo nhiệt đến khi trời tối đen họ mới tan cuộc, ai lại về nhà nấy.
Tưởng Nã lái xe về công ty vận chuyến hàng hóa, hạnh phúc xoay khóa xe đi vào tòa nhà văn phòng. Nhìn đèn đuốc sáng chưng, anh mỉm cười, chân bước nhanh hơn. Anh mở cửa ra: “Anh về rồi đây!”.
Tiếng bước chân gấp gáp trên tầng dội xuống, Hứa Châu Vi phóng khỏi phòng ngủ gọi anh: “Đại ca của em ơi, em định ra ngoài tìm anh. Điện thoại anh gọi mãi không được!”.
Tưởng Nã nhướng mày khó hiểu. Hứa Châu Vi kể chuyện chiều nay, mới nói đến phân nửa, Tưởng Nã mặt mày biến sắc, chạy thẳng lên tầng.
Diêu Ngạn nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, giày mang trên chân chưa cởi ra. Trông thấy Tưởng Nã về, cô xoay người xuống giường, nhào vào lòng anh.
Tưởng Nã kéo cô ra dò xét một lượt, anh lau mồ hôi trên trán cô, rồi ôm cô vào lòng lần nữa. Anh cất giọng nặng nề: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.
Hứa Châu Vi đứng ngoài cửa trả lời thay cô: “Hưng phấn cả buổi trưa, hỏi gì cũng không nói. Chị ấy mới tỉnh lại nói với em anh ở trang trại, em định đi tìm anh”.
Tưởng Nã tỏ vẻ suy tư: “Chú về trước đi”.
Hứa Châu Vi ngập ngừng cất bước đi xuống. Tưởng Nã nghe tiếng bước chân xa dần, anh kéo Diêu Ngạn về giường, lạnh lùng hỏi cô: “Ở đâu?”.
Suy nghĩ của Diêu Ngạn lộn xộn, cô đờ đẫn nói: “Canh gà, canh gà có vấn đề!”.
Nửa đêm, hai tòa nhà của công ty vận chuyển hàng hóa đèn điện thắp sáng chưng. Xe cộ vẫn phóng như bay trên trung lộ Lý Sơn tối đen như mực. Hứa Châu Vi gọi điện chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, chú không biết nhà con đê tiện đó ở đâu?”.
Tiểu Lưu phẫn nộ nói: “Chết tiệt, em không biết thật!”. Anh ta nghiến răng ken két: “Em về ngay. Anh chờ em đi tìm với anh!”.
Hứa Châu Vi tức giận mắng chửi, gắt gỏng dập máy. Anh ta tiếp tục chạy tới Trung Tuyển, bỏ lại phía sau công ty vận chuyển hàng hóa.
Trong tòa nhà bề bộn lộn xộn, mấy anh em lục tung phòng ngủ của Tiểu Lưu, báo lại với Tưởng Nã: “Hành lý đem đi hết, một cái cũng không sót!”.
Tưởng Nã rít thuốc lá, nhìn một đàn em bị đánh nằm bệt dưới đất chằm chằm, anh cất giọng lạnh buốt: “Đưa đồ ăn của con tiện nhân kia cho Diêu Ngạn?”.
Anh ta run lẩy bẩy trả lời: “Anh Nã, em… em thật sự không biết. Em thấy lần trước mọi người ăn chung, em tưởng…”.
Không đợi anh ta nói xong, Tưởng Nã đạp thêm một phát, bụng anh ta đau nhói, anh ta khuỵu xuống. Tưởng Nã xốc anh ta lên đánh tới tấp, khóe miệng anh ta rỉ máu, anh lại đấm mạnh anh ta. Không một ai đám tiến lên ngăn cản. Đến khi anh ta ngã ra đất, không bò lên nổi nữa, Tưởng Nã mới thu nắm đấm nhưng vẻ hung bạo của anh lẩn quẩn mãi trong phòng.
Tiểu Lưu không dám về công ty vận chuyển hàng hóa, hẹn Hứa Châu Vi đến ký túc xá của công ty nước giải khát kéo vài công nhân hỏi chỗ ở của Hiểu Lâm. Sau khi biết địa chỉ, họ điên tiết chạy đến thôn nhà của Hiểu Lâm. Họ đập cửa um sùm, mắng chửi xối xả. Hàng xóm hoảng hốt ngó ra xem. Bố mẹ của Hiểu Lâm sợ hãi đứng trên sân thượng: “Hiểu Lâm không có ở đây!”.
Hứa Châu Vi cười lạnh, đá mạnh cánh cửa, tấm ván nứt ra, anh ta hung hãn đá thêm mấy cú, cửa nhà vỡ vụn hoàn toàn. Bố mẹ Hiểu Lâm định báo cảnh sát nhưng không nhanh bằng Hứa Châu Vi. Trong nháy mắt họ xông vào nhà, tiếng kêu cứu và đánh đấm vang vọng màn đêm.
Ba giờ sáng, cảnh sát nghe tin chạy vào thôn, tiếc rằng đám Hứa Châu Vi đã bỏ đi từ lâu, chừa lại mẹ Hiểu Lâm ngồi trong phòng khách bừa bộn khóc xé gan xé ruột, còn bố của Hiểu Lâm nằm lịm đi trong đống đổ vỡ.
Sau khi hàng xóm báo cảnh sát, họ cũng lui vào nhà. Nhìn đám Hứa Châu Vi bỏ đi, họ ra ngoài ngó nghiêng tọc mạch. Tuy mẹ của Hiểu Lâm chỉ muốn băm vằm đám Hứa Châu Vi nhưng sau cả buổi đắn đo suy nghĩ, bà ta không nói được gì, chỉ biết khóc lóc không ngừng.
Cơm nước bày trên bàn nhưng không ai động đến. Kẻ đứng người ngồi, không ai nói với ai tiếng nào. Trời hửng sáng đám Hứa Châu Vi mới về, anh ta giận dữ nói: “Em đã tìm hỏi chị em bạn bè của cô ta nhưng không ai biết cô ta trốn đi đâu!”.
Tưởng Nã không ngủ cả đêm, anh day trán, ra lệnh: “Qua nhà cô ta ngồi chờ, ép cô ta xuất hiện. Mặt khác cầm hình cô ta lên Trung Tuyển dò hỏi xem có ai gặp cô ta hay không!”.
Ban nãy, Tưởng Nã đã xem camera giám sát. Hiểu Lâm rời khỏi công ty vận chuyển hàng hóa, đi về hướng Trung Tuyển thì kiểu gì hôm qua cũng có người gặp cô ta. Dù phải bới tung lên hết, anh cũng phải tìm cho ra!
Đuổi mọi người đi hết, Tưởng Nã trở lại phòng ngủ.
Con người sau khi hút ma túy, tinh thần thường rơi vào trạng thái phấn khích cực độ. Dưới tình huống thông thường, họ khó có thể đi vào giấc ngủ. Nhưng có lẽ Diêu Ngạn không thích ứng được, vì vậy cô kiệt sức, ngủ mê man.
Tưởng Nã không nỡ gọi cô dậy, anh dựa đầu giường nhìn ngắm gương mặt cô, lòng anh vô cùng hoảng loạn.
Hút ma túy một lần có lẽ không nghiện nhưng Diêu Ngạn đã đụng tới thứ đó ba lần, khó đảm bảo cô sẽ không sao. Tưởng Nã vén tóc của Diêu Ngạn, anh ngẩn ngơ nhìn cô. Một nỗi sợ hãi ngoài sức tưởng tượng ập đến khiến anh không thể chống đỡ.
Thị trấn Trung Tuyển không lớn lắm. Hứa Châu Vi sai người canh chừng nhà Hiểu Lâm và ký túc xá của công ty nước giải khát. Họ cũng hỏi đến chồng cũ của Hiểu Lâm, liệt kê anh ta vào phạm vi giám sát.
Ở một bên khác, Lý Cường triệu tập đám lưu manh trong huyện, bắt đầu kiểm tra từ trung lộ Lý Sơn, không bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào.
Họ không chút kiêng dè, ầm ĩ tìm kiếm khắp nơi. Qua ngày Chủ nhật, chuyện này truyền đến tai Thẩm Quan. Tài xế lấy làm lạ: “Không biết xảy ra chuyện gì, công nhân bàn tán rôm rả. Nhiều người bị họ tra hỏi đủ thứ”.
Thẩm Quan nhướng mày, anh lau đồ trang trí trên bàn, nói đều đều: “Đừng quan tâm mấy việc này, làm ăn quan trọng hơn. Có lẽ bên Cam Túc đã có tin tức”.
Tài xế gật đầu.
Tưởng Nã thay Diêu Ngạn xin nghỉ một ngày. Diêu Ngạn muốn về nhà nhưng Tưởng Nã không cho: “Em phải ở đây!”.
Diêu Ngạn không thay đổi được quyết định của anh, cô buộc lòng phải gọi điện về nhà nói dối bà Diêu.
Canh gà đã được lấy mẫu đưa đến trung tâm cai nghiện Kiều Tâm ở Nam Giang, kết quả phân tích vài giờ nữa sẽ có. Diêu Ngạn chẳng buồn quan tâm, cơ thể cô mệt rã rời. Diêu Ngạn nuốt không trôi, anh liền ép cô ăn nửa bát cơm nhưng cô cũng không muốn ăn.
Buổi tối, kết quả phân tích đến tay Tưởng Nã. Canh gà có methamphetamine, hơn nữa hàm lượng bỏ vào còn rất nhiều. Tưởng Nã cười lạnh lùng, các đốt ngón tay của anh như sắp nứt toác ra.
Diêu Ngạn nghỉ ngơi hai ngày, sức khỏe dường như không có gì khác thường. Thứ ba, cô hăng hái đi làm. Tưởng Nã đưa cô đến công ty nước giải khát, anh dặn dò: “Buổi trưa, em chờ anh đi ăn cùng. Có việc thì gọi ngay cho anh, anh không tắt máy!”.
Diêu Ngạn mỉm cười: “Anh nói nhiều quá!”.
Tưởng Nã véo má cô, hôn chụt một cái.
Buổi sáng, thương nhân nước ngoài đến xem mẫu thử thứ tư, Diêu Ngạn giới thiệu chi tiết với ông ta, dẫn ông ta đến phân xưởng tham quan. Ông ta hỏi đủ thứ trên trời dưới đất, cô cũng trả lời cặn kẽ. Khi bước qua xưởng đóng gói, cô hơi chóng mặt, mơ màng ứng phó với ông ta. Thẩm Quan và cấp dưới đến chào hỏi thương nhân nước ngoài, ông ta cùng trò chuyện với hai người Thẩm Quan.
Thấy thẩn sắc Diêu Ngạn không tốt, anh ta hỏi: “Em khó chịu? Sắc mặt em nhìn không được tốt!”.
Diêu Ngạn lắc đầu, cô vừa chà cánh tay vừa hít mũi, cười đáp: “Không có, tôi bị cảm”.
Thẩm Quan chau mày, quan sát cô một lượt nữa mới thôi.
Họ vừa nói chuyện vừa đi đến phân xưởng khác. Thẩm Quan thuận tiện giới thiệu với thương nhân nước ngoài về hai dây chuyên sản xuất thuộc tòa nhà phía đông, ông ta cảm thấy hứng thú, vui vẻ đi qua xem cùng anh ta.
Đi tới một góc ngoài nhà xưởng, Diêu Ngạn khựng người, cô chống tường quay lưng về phía họ. Thẩm Quan quay người nhìn cô, bảo cấp dưới đưa ông ta đi, anh ta tiến đến gần cô hỏi: “Em sao vậy?”.
Diêu Ngạn run run hít mũi, âm thanh của cô tắc nghẹn. Cô nói “không sao” nhưng cơ thể cô lại run rẩy, trông cô cực kỳ khó chịu.
Thẩm Quan kéo cô lại. Trong góc tối âm u, Diêu Ngạn ngân ngấn nước mắt, cau mày chịu đựng.
Thấm Quan quan sát từ trán đến quai hàm của Diêu Ngạn, lại nhìn cánh tay run run của cô, anh ta trầm lặng nhíu chặt mày.
Diêu Ngạn cười gượng, lui ra sau: “Thẩm tổng, anh về trước đi ạ. Tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút”.
Thấm Quan lưỡng lự nói: “Ừ, em khó chịu thì về nghỉ ngơi đi. Khi nào xong việc, tôi sẽ dẫn ông ta về lại chỗ em”.
Diêu Ngạn gật đầu, vội quẹo về hướng căng tin, chạy thẳng đến nhà vệ sinh. Thẩm Quan đứng thừ ra nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô.
Trong nhà vệ sinh chung nồng nặc mùi khó ngửi, Diêu Ngạn khom lưng vẩy nước lên mặt nhưng cô vẫn có cảm giác rân ran như kiến bò dưới da, vừa ngứa lại vừa đau.
Nước chảy ào ào bắn lên cánh tay Diêu Ngạn khiến cô cảm thấy vừa nóng vừa lạnh. Cảm giác lạnh buốt lần này dường như tăng lên rất nhiều lần, Diêu Ngạn run bắn người cúi mặt gần vòi nước. Hai mắt cô khép chặt như cảm giác được dòng nước đang xối mạnh vào mắt.
Chưa tới giờ cơm, nhà vệ sinh chung vắng hoe, giày da đen bóng loáng bước đều đều bên ngoài tường vây của nhà vệ sinh.
Tóc của Diêu Ngạn rủ xuống ướt nhẹp, quần áo cũng ướt loang lổ. Cô hổn hển tránh xa khỏi dòng nước, người cô run rẩy một cách vô thức. Khi cô định tiếp tục hất nước vào mặt, tiếng bước chân đằng sau tiến gần hơn, khuỷu tay của cô đột nhiên bị giật mạnh.
Nước bắn cả lên người Thẩm Quan, comple của anh ta lập tức in dấu sẫm màu. Diêu Ngạn run rẩy túm cánh tay của anh ta, miệng cô há ra nhưng không thốt lên được âm thanh.
Thẩm Quan dùng ánh mắt vô cảm nhìn cô. Diêu Ngạn cảm thấy như có hàng vạn con kiến đục khoét khiến cô đau nhói. Chúng không khoét một lần, mà gặm nhắm từng chút máu thịt từ đẩu đến chân của cô.
Cô dốc hết sức đẩy Thẩm Quan, chạy ào ra ngoài cửa.
Thẩm Quan liền đuổi theo cô. Bóng cây lay động trên tường, bước chân hỗn loạn, anh ta ôm Diêu Ngạn đi đến một góc yên tĩnh sau nhà vệ sinh.
Diêu Ngạn vừa đá vừa đánh anh ta, tiếng hét lớn của cô bỗng trở thành tiếng kêu ú ớ, Thẩm Quan bịt miệng cô, anh ta đanh giọng ra lệnh: “Ở đây một lát. Em khỏe lại rồi về!”.
Diêu Ngạn dường như không nghe thấy anh ta nói, cô hừ lạnh, tóc cô bù xù rủ xuống má và cổ. Thẩm Quan ôm chặt cô, để mặc ý thức của cô dần trở nên mơ hồ.
Tiếng nói chuyện xôn xao vọng đến, mùi thức ăn thơm phức trong căng tin bay ra, hòa lẫn với mùi hôi thối của nhà vệ sinh, khiến nó càng trở nên khó ngửi. Thẩm Quan không hề hay biết cô cắn ngón cái của anh ta, anh ta bình thản vỗ lưng Diêu Ngạn. Tiếng ồn ào nhỏ dần, một lúc sau Diêu Ngạn cũng trấn tĩnh lại, cơn run rẩy tan biến.
Cô mệt mỏi né tránh nhưng Thẩm Quan ôm cô không buông, anh ta rủ mắt nhìn cô. Trong lúc anh ta định mở miệng, di động của cô đột nhiên đổ chuông. Diêu Ngạn đẩy anh ta, lảo đảo lùi ra sau, cô nghe điện thoại, nhỏ giọng trả lời đối phương.
Thẩm Quan nghe rõ giọng nam trong điện thoại, đôi mắt nhìn Diêu Ngạn của anh ta sầm xuống. Anh ta lặng im sờ dấu răng trên ngón tay cái của mình. Nắng trưa chói lóa, tóc Diêu Ngạn ẩm ướt, nét mặt khô ráo của cô nhìn không ra cô vừa khóc lóc vật lộn, Thẩm Quan mỉm cười, cất bước rời đi.
Diêu Ngạn gắng gượng đứng thẳng người, đợi Thẩm Quan biến mất sau chỗ rẽ vào nhà vệ sinh, cô khàn giọng nói: “Không ăn, em bận. Buổi tối, anh hãy đến đón em”.
Sau khi dập máy, cô bụm miệng ngồi xổm, cảm giác lâm râm như kiến bò dưới da mãi vẫn không biến mất, Diêu Ngạn cắn răng khóc thầm.
Không biết bao lâu trôi qua, Diêu Ngạn uể oải lê chân về phòng nghiên cứu, cả buổi chiều cô cứ ngáp lên ngáp xuống mệt mỏi. Cô vắt hết sức chống chọi cảm giác đau đớn, môi bật máu, đến giờ tan tầm mới hơi cảm thấy khá hơn chút ít.
Tưởng Nã đợi rất lâu ở chỗ rẽ vào công ty nước giải khát mới thấy Diêu Ngạn chậm chạp đi ra, anh mở cửa xe cho cô và hỏi: “Sao em chậm vậy?”.
Diêu Ngạn mỉm cười: “Em mệt. Hôm nay, em buồn ngủ lắm”.
Tưởng Nã vuốt tóc cô: “Đi làm mệt quá thì xin nghỉ vài ngày. Mấy ngày này, em nghỉ ngơi đi”.
Diêu Ngạn lắc đầu, cô mệt mỏi nói: “Từ từ rồi tính”.
Về đến công ty vận chuyển hàng hóa, mọi người gọi thức ăn ngoài, rụt rè mang đến tòa nhà văn phòng, rồi báo cáo tiến triển việc tìm người: “Cô ta không liên lạc với gia đình. Sau khi ra khỏi trung lộ Lý Sơn, cô ta gọi xe ôm. Xe ôm đó nói chở cô ta đến bến xe. Bọn em đã hỏi thăm vài chuyến xe, chắc sẽ mau tìm ra thôi!”.
Không rõ Tưởng Nã có nghe vào tai hay không, anh gắp thức ăn cho Diêu Ngạn: “Sao em ăn ít vậy? Không hợp à? Môi em nứt hết rồi, uống nhiều canh một chút!”.
Diêu Ngạn nghe lời nhét đồ ăn Tưởng Nã gắp vào miệng, cô cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn gắng gượng nuốt xuống.
Ban đêm, Diêu Ngạn trằn trọc không ngủ được, cảm giác kiến bò râm ran như lan cả vào trong đại não của cô. Tưởng Nã dựa thành giường đọc tài liệu, anh cúi người hôn cô, hỏi: “Anh mở đèn làm em không ngủ được?”.
Diêu Ngạn “ừm” một tiếng, Tưởng Nã đóng tài liệu, tắt đèn nằm xuống.
Tối nay không biết ánh trăng trốn nơi nào, bầu trời đen đặc, cả căn phòng tối thui. Tưởng Nã tìm môi Diêu Ngạn vấn vít, nhỏ giọng nói chuyện với cô. Diêu Ngạn cũng thì thào theo anh. Tưởng Nã ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Diêu Ngạn kề sát vòm ngực anh, hơi thở của cô rối loạn, lưng cô toát đầy mồ hôi.
Ngày hôm sau Diêu Ngạn thức dậy với đôi mắt thâm quầng, cô nói anh xin nghỉ phép giúp. Tưởng Nã mừng còn không kịp, anh nói chuyện điện thoại xong, liền dỗ Diêu Ngạn ăn sáng rồi giục cô ngủ tiếp. Diêu Ngạn lề mề ăn cháo, sau đó cô khó chịu rúc vào chăn gọi Tưởng Nã: “Em ngủ, anh làm việc đi!”.
Tưởng Nã cách chăn ôm cô, cười nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, trưa nay anh về”.
Diêu Ngạn ậm ừ trả lời, đợi Tưởng Nã rời đi, cô tung chăn ra cho thoáng, cắn nắm tay cuộn mình trên đầu giường.
Ngoài trời âm u, mây đen giăng kín bầu trời. Diêu Ngạn đầm đìa mồ hôi, chân tay tựa như không còn là của cô, hồi lâu sau cô mới cảm giác được ngón tay run run của bản thân, cô run rẩy với lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường lục tìm một dãy số, nói khẽ: “Tôi là Diêu Ngạn”.
Một chỗ khác, Tưởng Nã ngồi trong xe Jeep, nhìn cửa sổ trên tầng hai của tòa nhà văn phòng.
Xe cộ lao vun vút bên cạnh làm cửa sổ tầng hai thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt anh. Mặt đường ngoài cửa xe đầy tàn thuốc, gió thổi tàn thuốc lóe lên đốm sáng đo đỏ rồi tắt vụt. Tưởng Nã cầm di động, anh nặng nề lên tiếng: “Mua cho anh methadone và thuốc cai nghiện rồi tìm một bác sĩ châm cứu thật giỏi về đây”.
Hứa Châu Vi mơ mơ màng màng ngái ngủ nghe Tưởng Nã nói, anh ta giật bắn mình tỉnh giấc: “Anh nói sao cơ?”.
Tưởng Nã cất giọng cáu kỉnh: “Chú điếc à? Methadone và thuốc cai nghiện, có thuốc trước cũng được, sau đó tìm thêm thầy châm cứu!”.
Hứa Châu Vi lắp bắp nói: “Diêu… Diêu Ngạn…”.
Tưởng Nã im lặng để tay lên thành xe.
Lúc này, Thẩm Quan ngồi trong xe. Mây trên trời tĩnh lặng, ngừng trôi. Anh ta thản nhiên nói: “Lão Hắc chưa ra?”.
Tài xế đáp: “Không nhanh được. Đang làm thủ tục. Tôi sẽ cố gắng tìm chỗ quen biết để đút lót”.
Thẩm Quan nhếch mép, không biết nghĩ tới điều gì, anh ta thu lại vẻ mặt, thả trôi suy tư.
Buổi trưa, Tưởng Nã từ ngoài trở về, Diêu Ngạn dọn xong bát đũa, tinh thần tốt lên rất nhiều, cô muốn đi làm.
Tưởng Nã không đồng ý: “Anh xin nghỉ cho em rồi. Buổi chiều em ở nhà ngủ tiếp đi. Dạo này, anh thấy em rất mệt”.
Diêu Ngạn nói: “Em chỉ bị cảm thôi. Buổi sáng, em ngủ một giấc, ra mồ hôi xong là khỏe rồi. Em phải về công ty, thương nhân nước ngoài đó cứ bới lông tìm vết mãi, ít nhất em phải làm mẫu thứ tư qua ải trót lọt đã”.
Tưởng Nã không vui nhưng nhìn Diêu Ngạn cố chấp đòi đến công ty, anh cũng hết cách, đành đồng ý với cô.
Sau khi ăn xong, anh đưa Diêu Ngạn về Trung Tuyển. Ra đến cửa, đàn em vội vã chạy tới gọi: “Anh Nã, tìm ra rồi!”.
Tưởng Nã dừng chân: “Dẫn đến đây!”.
Diêu Ngạn vừa nghe liền hiểu ngay, cô kinh ngạc há to miệng. Tưởng Nã kêu đàn em đưa cô về Trung Tuyển, anh nói với cô: “Em an tâm đi làm. Đừng quan tâm đến chuyện khác!”.
Diêu Ngạn mím môi gật nhẹ đầu, nhưng tất cả cảm giác căm giận đều tụ trong hai nắm tay cuộn chặt của cô. Cô nhanh chóng lên xe, dằn xuống mong muốn trả thù.
Sau khi Diêu Ngạn đi, Tưởng Nã gọi Hứa Châu Vi: “Chú đi theo đến công ty nước giải khát, lén canh chừng Diêu Ngạn, có chuyện gì gọi ngay cho anh.” Anh còn dặn dò: “Nếu như Diêu Ngạn có chuyện, chú đừng để người khác biết!”.
Hứa Châu Vi gật đầu, giọng giận dữ của anh ta cất lên: “Khốn kiếp! Em chỉ muốn băm thây ả đàn bà lăng loàn kia ra!”.
Tưởng Nã nở nụ cười lạnh lẽo. Anh lặng lẽ chờ ở sảnh công ty.
Hiểu Lâm cũng không ngu ngốc, rời khỏi trung lộ Lý Sơn, cô ta bắt xe ôm đến bến xe. Ai cũng nghĩ cô ta đã ra khỏi thị trấn Lý Sơn nhưng không ngờ cô ta chỉ dùng kế “kim thiền thoát xác” mà thôi. Cô ta đã thận trọng quay ngược lại thị trấn.
Tuy nhiên, cô ta đánh giá thấp thế lực của Tưởng Nã, hơn phân nửa lưu manh trong thị trấn đều nhận tiền đi tìm cô ta, các thôn xung quanh đều bị bới tung lên hết. Rốt cục, mọi người cũng tìm ra cô ta đang trốn trong một khách sạn ở Lý Sơn.
Hiểu Lâm không thể tin và cũng không dám tin nhanh như vậy họ đã tìm ra cô ta. Vé xe còn nằm trong ví tiền của cô ta, lẽ ra cô ta định ngày mai đổi xe đến Nam Giang.
Một đám đàn ông chạy vào khách sạn, lôi thẳng cô ta ra ngoài. Nhân viên khách sạn nhìn thấy Hiểu Lâm bị nhét giẻ vào miệng la hét om sòm thì đều vờ như không nhìn thấy, không dám làm việc dư thừa.
Tưởng Nã đi đi lại lại, nóng lòng chờ đợi trong công ty vận chuyển hàng hóa. Nghe động tĩnh ngoài cửa sắt, anh xông ngay ra ngoài. Đàn em lôi Hiểu Lâm xuống xe, đẩy đến dưới chân Tưởng Nã. Tưởng Nã giẫm chân lên tóc cô ta. Cô ta nằm bò trên đất, kéo giẻ lau khỏi miệng, hô to: “Mấy anh muốn làm gì hả? Ban ngày ban mặt định giết người ư? Mấy anh dám!”.
Cô ta ngọ nguậy đẩy chân Tưởng Nã nhưng động tác của cô ta chỉ như kiến bám cành cây. Tưởng Nã đứng im một chỗ, da đầu Hiểu Lâm đau nhói, cô ta nổi khùng đấm thùm thụp.
Tưởng Nã cười lạnh, một chân khác của anh nhấc lên đạp mặt cô ta sát xuống đất. Tiếng la thất thanh của Hiểu Lâm chuyển thành tiếng gọi thoi thóp dưới đế giày của Tưởng Nã, cô ta kéo thế nào cũng không ra.
Tưởng Nã nhìn sang Tiểu Lưu đứng bên cạnh, Tiểu Lưu sợ hãi rụt người, không dám nhìn Hiểu Lâm. Quả nhiên giây tiếp theo một tiếng hét thảm thiết vút qua tai anh ta. Bãi đất trống trải vắng lặng như dội lên tiếng động lớn, không biết là tiếng đất đá va nhau hay tiếng xương gãy vụn.
Tưởng Nã đè mạnh hơn rồi chầm chậm dịch chân ra. Sống mũi của Hiểu Lâm nát bấy, máu chảy bê bết, cô ta ngắc ngoải cầu cứu: “Tôi… Mang thai… Tiểu Lưu…”.
Tưởng Nã nói giọng tàn nhẫn: “Mang thai? Để tôi cho cô sinh ngay tại đây!”.
Hiểu Lâm cựa quậy van xin: “Tôi sai rồi… tha cho tôi…” Nước mắt của cô ta xen lẫn với máu loang lổ trên đất. Cô ta nằm cuộn tròn không dám động đậy, mũi cô ta đau vô cùng.
Một đàn em đứng bên nói giọng nhát gừng: “Anh Nã, hôm kia cô ta đã phá thai, người trong khách sạn nói vậy!”.
Thân thể Hiểu Lâm run lên, cô ta liên tục van xin tha thứ.
Tưởng Nã hừ lạnh, cất giọng u ám: “Nói! Ai sai cô làm!”.
Hiểu Lâm khóc lóc: “Tôi không biết. Anh Nã tôi thật sự không biết?”.
“Không biết?”
Hiểu Lâm nơm nớp lo sợ: “Tôi nói thật, tôi không lừa anh. Những lời tôi nói trước kia đều do người đó dạy tôi, tôi xin thề tôi không nói dối. Anh Nã, xin anh thả tôi, sau này tôi không dám nữa”.
Tưởng Nã nghiến răng nghiến lợi: “Không biết? Để tôi cho cô ngoan ngoãn “biết”!”.
Anh gọi đàn em: “Mang canh gà trong bếp ra đây!”.
Đàn em vào tòa nhà văn phòng bê chỗ canh gà để suốt bốn ngày đã ôi thiu bốc mùi ra. Hiểu Lâm hoảng hốt trợn tròn mắt, cô ta quỳ gối lẩn ra sau. Tưởng Nã nhận canh gà từ tay đàn em, anh bước lên trước hai bước, túm tóc Hiểu Lâm.
Hiểu Lâm ngẩng đầu khóc lóc run rẩy, hoảng sợ xin tha. Tưởng Nã kéo mạnh làm da đầu cô ta như sắp nứt toác ra, anh tàn nhẫn đổ canh gà vào miệng cô ta.
Miệng Hiểu Lâm ngậm chặt, mùi thức ăn thiu chua xộc vào mũi cô ta, cổ họng cô ta không ngừng phát ra tiếng kêu, canh gà đổ đầy mặt, cô ta giãy giụa, đàn em của Tưởng Nã liền đi lại giữ cô ta
Tưởng Nã túm tóc Hiểu Lâm, đổ hết canh gà vào miệng cô ta.
Bên này, Diêu Ngạn ngòi thừ người trước máy vi tính. Đồng nghiệp quan tâm cô nói: “Em không nên đi làm. Chị thấy em chưa hết bệnh, sắc mặt kém quá, nhìn không có sức sống!”.
Diêu Ngạn mỉm cười, rút khăn giấy khịt mũi, cô lắc đầu ý nói không sao, nhưng mí mắt của cô lại sụp xuống, người cô đau ê ẩm.
Thương nhân nước ngoài đúng giờ đến phòng nghiên cứu, so sánh với những thứ ông ta thấy ở tòa nhà phía đông, còn nói muốn đến phòng nghiên cứu bên đó xem sản phẩm mới của họ. Đồng nghiệp buộc lòng dẫn ông ta sang đó. Diêu Ngạn nói chen vào: “Để em dẫn đi cho!”.
Đồng nghiệp lo lắng cô đang bệnh nhưng cũng nhẹ người giao lại việc này cho cô.
Diêu Ngạn và ông ta đến tòa nhà phía đông. Cô yếu ớt vô lực giới thiệu một lượt với ông ta. Đi vào tòa nhà phía đông, cô bắt đầu cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, toàn thân cô nổi da gà. Ý thức của cô tỉnh táo nhưng trước mắt lại nhòe đi, khóe mắt bất giác ứa nước.
Đến cửa phòng nghiên cứu, Diêu Ngạn nói: “Xin lỗi. Tôi vào nhà vệ sinh một lát”.
Thương nhân nước ngoài cũng không để tâm, ông ta tự đi vào phòng nghiên cứu. Diêu Ngạn xoay người chạy nhanh lên tầng.
Phòng làm việc ở tầng cao nhất đóng kín cửa. Diêu Ngạn gõ cửa cốc cốc, người bên trong cất giọng khó chịu: “Ai?”.
Diêu Ngạn run rẩy thều thào: “Là tôi, Diêu Ngạn!”.
Bên trong bỗng im thin thít, vài giây sau tiếng bước chân truyền ra ngoài, cửa phòng mở ra, Thẩm Quan nghiêm nghị nhìn Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn ngước đầu lên, cô khó khăn mở miệng: “Cho tôi… cho tôi ma túy đá…”.
Tưởng Nã phân tích: “Cảnh sát xông vào biệt thự là do người dân báo án, họ thấy hai người đàn ông bắt trói một người trên xe. Tại sao tên mập đó bị trói, vì vậy Hiểu Lâm gây rối trước đây rất có khả năng do ông ta giật dây!”.
Diêu Ngạn chưa hiểu ý của anh: “Vậy tại sao anh hỏi em tin hay không?”.
Tưởng Nã cười, nhìn xe cộ trước mắt, anh đáp: “Ý anh là lời nói của Hiểu Lâm có đáng tin hay không”.
Đến công ty nước giải khát, hai người tạm biệt nhau ở chỗ rẽ. Tưởng Nã đến phòng làm việc ở tòa nhà chính nghỉ ngơi một chút rồi theo Trần Lập đến Sĩ Lâm.
Trần Lập tiếp quản công ty nước giải khát được hai tháng nhưng đến giờ mới bắt đầu làm quen với các mối quan hệ xã giao. Anh ta không giỏi giao thiệp, nhiều lúc chỉ biết cậy nhờ Tưởng Nã. Trên đường đến Sĩ Lâm, bà Trần gọi điện cho anh ta. Bà ướm lời: “Tuy Tiểu Nam cũng coi như là anh của con nhưng quan hệ quá xa, nhận lại nhau chưa lâu. Hồi bố con còn sống, ông ấy cũng chỉ giao việc chở hàng cho nó mà thôi. Con thì cái gì cũng dựa dẫm vào nó, con không lo à?”.
Trần Lập quay đầu nhìn xe Jeep chạy theo sau, anh ta nói: “Con biết cân nhắc, anh ấy không nghĩ gì khác đâu”.
Bà Trần thở dài: “Mẹ ở xa, không quan tâm được nhiều thứ. Nói sao đi nữa công ty nước giải khát cũng là của con. Mẹ không biết kinh doanh làm ăn, không giúp được gì cho con. Con phải tự biết tính toán, không thể không đề phòng. Chẳng hạn như tài chính của công ty, con tuyệt đối không được để Tiểu Nam chạm tới!”.
“Đã dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng. Tuy anh ấy không có bằng cấp nhưng anh ấy làm việc nhanh nhẹn. Nhiều đơn hàng mới đều do anh ấy tìm về cho công ty. Con hiểu mà mẹ. Con không để anh ấy quản lý nhiều thứ đâu”.
Sau khi ngắt máy, đôi lông mày của Trần Lập chau lại. Dạo này, Tưởng Nã và Thẩm Quan qua lại thân thiết, anh ta không tỏ rõ thái độ nhưng trong lòng thoáng cảm thấy không hài lòng. Thẩm Quan vừa là bạn hợp tác vừa là đối thủ cạnh tranh, Trần Lập luôn đề phòng Thẩm Quan về mọi mặt, anh ta sợ giẫm lên vết xe đổ của Trần Mẫn Phát và Lương Thịnh Hoa, không biết tai bay vạ gió lúc nào, đối tác tranh chấp, trở mặt với nhau.
Diêu Ngạn bận rộn suốt buổi sáng, cô cầm dụng cụ không ngừng làm các thí nghiệm khác nhau, cố gắng hết sức để tránh không phải chạy qua tòa nhà phía đông.
Buổi chiều, Thẩm Quan đích thân tới phòng nghiên cứu, giới thiệu sơ qua về hoạt động của phòng nghiên cứu với vị thương nhân nước ngoài. Anh ta nói với đồng nghiệp của Diêu Ngạn: “Khách đến công ty đột xuất. Trần tổng của mọi người không có mặt ở công ty. Mọi người hãy đón tiếp ông ấy”.
Đồng nghiệp tiến đến bắt chuyện với thương nhân nước ngoài, dẫn ông ta đi tham quan các loại máy móc trên bàn, trực tiếp làm hàng mẫu cho ông ta thử.
Diêu Ngạn không giúp được gì, cô giả vờ chỉnh lý tài liệu. Thẩm Quan đến cạnh cô hỏi chuyện, anh ta nói: “Nghe nói em đang sống trong ký túc xá?”.
Diêu Ngạn lạnh nhạt “ừm” một tiếng, Thẩm Quan cười cười, anh ta lại nói: “Hôm qua chưa kịp trò chuyện với em. Mấy năm trước, tôi cũng làm việc ở Tuệ Viên Mỹ. Đồng nghiệp trong phòng nghiên cứu của em cũng biết chuyện của cô Từ à?”.
Diêu Ngạn gật đầu: “Họ không chịu đựng nổi, không tin cô Từ đã…”.
Thẩm Quan không nhìn Diêu Ngạn, anh ta nhìn mấy người bận bịu trước mắt, anh ta nhếch miệng nói: “Tôi cũng không tin. Tôi nghĩ em cũng vậy”. Anh ta dời mắt sang Diêu Ngạn: “Em và Tưởng Nã tiến triển đến đâu rồi? Tôi cũng nghe nói chuyện xảy ra mấy ngày trước”.
Diêu Ngạn mỉm cười. Đồng nghiệp đang dẫn thương nhân nước ngoài sang chỗ cô, cô nói: “Rất tốt.” Dứt lời, cô nghiêng người, nhường chỗ cho đồng nghiệp.
Thẩm Quan và đồng nghiệp nói chuyện với thương nhân nước ngoài, rồi cùng ra khỏi phòng nghiên cứu.
Buổi chiều hết giờ làm, Tưởng Nã còn phải dự tiệc xã giao ở Sĩ Lâm, anh bèn bảo Hứa Châu Vi tới đón Diêu Ngạn. Hứa Châu Vi ngái ngủ nghe tiếng phụ nữ ca hát trong điện thoại, anh ta cười chòng ghẹo: “Anh Nã, anh ở đâu thế? Anh đang ăn vụng à?”.
Tưởng Nã phì cười, mắng anh ta: “Biến! Mau đón chị dâu về đi!”.
Hứa Châu Vi biếng nhác mặc đồ, rửa mặt xong xuôi, chạy xe tới Trung Tuyển.
Hứa Châu Vi đứng đợi ngoài cổng, một lát sau Diêu Ngạn đi ra. Vào thu, Diêu Ngạn có thói quen xõa mái tóc dài bồng bềnh, nhìn cô có vẻ dịu dàng hơn so với những ngày hè oi ả, ánh chiều phảng phất chiếu rọi lên bóng hình cô. Hứa Châu Vi bất chợt thất thần, anh ta vội hoàn hồn mở cửa xe giúp cô, cười gọi: “Chị dâu!”.
Anh ta gọi như vậy ở nơi đông người làm cô không khỏi nổi cáu: “Anh đừng gọi thế ở đây!”.
Hứa Châu Vi lờ đi. Diêu Ngạn lên xe, anh ta liến thoắng trò chuyện với cô.
Về đến công ty vận chuyển hàng hóa, Diêu Ngạn lịch sự hỏi anh ta: “Hay anh ở lại đây ăn cơm tối?”.
Hứa Châu Vi lập tức gật đầu, anh ta nằm phè phỡn trên ghế sofa xem ti-vi. Diêu Ngạn cực chẳng đã đi nấu vài món ăn.
Sau khi ăn xong, Diêu Ngạn cũng rảnh rang, cô quét dọn nhà cửa. Hứa Châu Vi vứt một đống vỏ lạc trên nền nhà, cô vất vả kéo bàn trà, quét sạch vỏ lạc rơi vãi dưới đất.
Làm xong việc nhà, cô định đi tắm thì bên ngoài vang lên tiếng cãi vã ầm ĩ, Diêu Ngạn tò mò mở cửa, mới biết lại là vì Hiểu Lâm.
Trưa hôm nay, Hứa Châu Vi mới từ Nam Giang trở về công ty vận chuyển hàng hóa. Về đến nơi, anh ta lăn đùng ra ngủ, không biết chuyện của Hiểu Lâm. Lúc này bỗng thấy cô ta xuất hiện, nghe các anh em nói cô ta với Tiểu Lưu đã quay lại, Hứa Châu Vi đen mặt vừa mắng nhiếc vừa đuổi cô ta. Các anh em vội vàng ngăn anh ta, phải mất một lúc sau mới khiến anh ta yên lặng, không gây náo loạn nữa.
Diêu Ngạn cau mày, đóng cửa lại.
Tối khuya, Tưởng Nã mới về. Anh nồng nặc mùi rượu hôn Diêu Ngạn. Diêu Ngạn ngủ chập chờn bị anh đánh thức, thấy anh vẫn chưa say, cô cũng mặc kệ, nhắm mắt ngủ tiếp.
Tưởng Nã tắm rửa xong, anh đi đến phòng làm việc bên cạnh, mở máy vi tính lên làm việc.
Phạm vi các công ty anh khoanh vùng hôm qua rất rộng, nhưng tra xét từng cái một thì thấy có vài công ty sản xuất thuốc cảm chứa ephedrine, vài công ty ở khu Nội Mông có trồng cây ma hoàng, thậm chí còn có hai công ty có giấy phép sản xuất dược phẩm dễ gây nghiện. Tuy nhiên những chỗ này qua lại không mật thiết với Tuệ Viên Mỹ. Tưởng Nã lại mở rộng phạm vi tìm kiếm hơn.
Chăm chú tìm kiếm một phen, Tưởng Nã cảm thấy hơi đau đầu. Nhiều ngày liền phải đi xã giao, anh ngủ không đủ giấc, chịu đựng suốt mấy tiếng đồng hồ, mí mắt anh nặng trĩu.
Tiếng bước chân rất nhỏ vọng đến, Diêu Ngạn mơ mơ màng màng vịn cửa: “Anh chưa à?”.
Tưởng Nã nhìn thấy cô, anh mỉm cười, dang rộng hai tay: “Tới đây!”.
Diêu Ngạn lề mề bước tới, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, nhắm mắt nói: “Day giúp anh. Đầu anh đau quá!”.
Diêu Ngạn dịu dàng day day hai bên thái dương giúp anh. Một lúc sau thấy anh dường như đã thiếp đi, cô liền nghiêng đầu nhìn lướt qua đống tài liệu trên bàn làm việc được anh khoanh tròn nhiều chỗ, cô nhìn một hồi, hơi nóng đột ngột thổi vào tai cô: “Có nhìn ra điều gì không?”.
Diêu Ngạn giật mình, dừng tay, cô nói với vẻ khó chịu: “Tự nhiên anh nói chuyện làm em sợ hết hồn!”.
Tưởng Nã mỉm cười, thò tay đẩy đống giấy tờ sang bên, cầm một tập tài liệu kẹp chúng lại, anh nói: “Day tiếp cho anh!”.
Diêu Ngạn mím môi, cô nói: “Trước đây, cô Từ rất hay đi du lịch. Cô đi rất nhiều nơi trong nước, chỗ cô đến nhiều nhất là Quảng Đông, Tân Cương, Nội Mông, Cam Túc, nhiều lúc là vì dự án hợp tác của Viện nghiên cứu”.
Tưởng Nã cong môi nói: “Còn có Tân Châu”.
Diêu Ngạn sửng sốt: “Tân Châu là quê của cô, cô thường hay về đó”.
Tưởng Nã thở dài, anh tựa người vào ghế: “Anh nghĩ phân tích của anh không sai. Thẩm Quan tạm ngừng vì nguồn cung cấp, mà đoạn đứt này là Từ Anh. Bà ấy làm việc nhiều năm, tiếp xúc với vô số người, mấy công ty này và những người bà ấy quen biết chắc chắn là mấu chốt”.
Anh nhíu mày: “Chất ephedrine chiết xuất từ ma hoàng. Nội Mông và Cam Túc đều có khu vực trồng ma hoàng, ma hoàng mọc hoang cũng có. Em nghĩ người tiếp xúc với ma hoàng trước tiên là ai?”.
Diêu Ngạn không cần nghĩ ngợi, nói ngay lập tức: “Nhân viên thu mua!”.
Tưởng Nã cười, cầm tập hồ sơ đè lên giấy tờ, anh rút ra một tờ: “Những người này có khả năng lấy được ma hoàng. Ngày mai, anh điều tra từng người, anh không tin mình không tìm ra được ngọn nguồn!”.
Thấy mắt anh thâm quầng, cô rất xót xa, cúi đầu nói lí nhí: “Nếu anh không làm nội gián thì sao?”.
Tưởng Nã ngây người. Diêu Ngạn ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đây không phải là trách nhiệm mấy người cảnh sát nằm vùng nên làm hay sao? Anh chỉ là một người bình thường, vì sao phải làm việc này?” Càng nghĩ, cô càng sợ: “Anh cũng biết Trần Mẫn Phát và Lương Thịnh Hoa chết rất bí ẩn, anh chỉ không nói ra mà thôi. Những việc này phải đánh đổi bằng mạng sống, anh đừng làm được không?”.
Tưởng Nã lặng im không nói, anh nhìn Diêu Ngạn chăm chú. Ánh đèn trên cao như vụt tắt trong chớp mắt, xung quanh tối thui, không chút tiếng động, mọi tia sáng đều đọng lại trong đáy mắt cô. Trong đồng tử đen láy ẩn hiện ánh nước của Diêu Ngạn là chiếc bóng của Tưởng Nã.
Tưởng Nã ôm hôn Diêu Ngạn, anh nhẹ giọng nói: “Diêu Diêu, bao nhiêu năm qua, anh chỉ có một suy nghĩ trong đầu là phá tan đường dây buôn lậu ma túy này, em biết anh kiên trì bao lâu rồi không?”.
Miệng anh cong cong nói ra câu trả lời: “Đằng đẵng bảy năm, năm nay anh đã ba mươi!”.
Diêu Ngạn choáng váng. Tưởng Nã nói: “Anh người không ra người, ma không ra ma kiên trì đến tận giờ cũng chỉ vì niềm tin, nếu không anh đã chết từ năm năm trước, chôn cùng Tưởng Nam ở Lô Xuyên. Em nghĩ Thẩm Quan mới xuất hiện hai năm nay thôi sao?” Anh nắm tay Diêu Ngạn, khớp ngón tay hơi gồ lên, cổ tay anh cứng ngắc: “Năm đó, anh ta từng tiếp xúc với Bạch lão đại nhưng anh không có bằng chứng. Anh ta ẩn mình nhiều năm, bây giờ mới lần nữa xuất hiện. Em từng thấy ma túy đá, một viên nhỏ xíu lại làm hại không biết bao nhiêu mạng người, anh có thể tóm ngay Thẩm Quan nhưng nếu không nhổ tận gốc, chuyện anh làm mấy năm qua đều là uổng phí!”.
Diêu Ngạn nắm lấy tay anh: “Chỉ uổng phí tâm huyết mà thôi. Giống em trước đây, ngày nào em cũng ở phòng thí nghiệm, làm thật nhiều thí nghiệm, thành công có được bao nhiêu đâu. Bây giờ, anh có công việc, cuộc sống của mình, anh có thể sống rất tốt, cớ sao phải vất vả đến vậy? Em chưa từng nghĩ đến làm nhà khoa học, càng không muốn làm vĩ nhân, hy sinh bản thân vì giúp đỡ người khác, em chỉ muốn có một cuộc sống bình lặng mà thôi”.
Tưởng Nã mỉm cười: “Vậy tại sao em còn vì Từ Anh làm nhiều chuyện đến vậy?”.
Diêu Ngạn phản bác: “Cái đó khác. Cô Từ đối với em mà nói là người thân, cô cũng coi em như con gái của cô. Dù trở lại lần nữa, cô Từ muốn trốn ra nước ngoài, em vẫn sẽ giúp đỡ cô. Em không có chính nghĩa, sẽ không quân pháp bất vị thân!”.
Tưởng Nã gật đầu, nhìn Diêu Ngạn chăm chú: “Anh hiểu, anh cũng không phải anh hùng, anh chỉ…” Anh nói khẽ: “Tóm lại, anh nhất định phải hoàn thành chuyện này”.
Tưởng Nã xoa mặt cô, anh nói tiếp: “Trước đây, anh không cảm thấy phụ nữ tốt, bây giờ anh lại thấy có một người phụ nữ rất tốt”. Anh hôn khóe miệng của Diêu Ngạn, nỉ non: “Một thời gian nữa mọi chuyện chấm dứt, anh sẽ cho em cuộc sống bình yên”.
Màn đêm tĩnh lặng, xung quanh chỉ có tiếng hít thở đều đều của hai người. Tưởng Nã hít hà hơi ấm trên người cô, nuốt gọn tiếng rên rỉ khe khẽ của cô. Tài liệu trên bàn làm việc va vào nhau. Diêu Ngạn quay cuồng đầu óc, đến khi tỉnh táo, cô đã nằm trong phòng ngủ. Anh và cô lại quấn chặt lấy nhau không rời.
Cuối tuần, Diêu Ngạn về giúp bà Diêu giặt giũ nấu nướng, mua sắm mẫu tượng mới, nhóm lò làm tượng.
Bận rộn suốt mấy ngày, cô lại tiếp tục vòng tuần hoàn đi làm rồi tan ca. Tưởng Nã tranh thủ từng phút từng giây, xã giao về, anh chui ngay vào phòng sách. Diêu Ngạn nấu đồ ăn khuya cho anh, thi thoảng còn làm một bữa dinh dưỡng tẩm bổ cho Tưởng Nã.
Đồ uống của tòa nhà phía đông lại được đóng gói xong xuôi, vận chuyển đi lần nữa. Lần này cần chạy đến nhiều tỉnh thành khác nhau. Hứa Châu Vi dẫn đầu xuất phát, hơn phân nửa xe tải trong công ty vận chuyển hàng hóa đồng loạt lên đường, công ty hằng ngày vốn ồn ào huyên náo bỗng trở nên vắng vẻ yên tĩnh hẳn.
Hiểu Lâm ở tòa nhà nhỏ đằng sau an phận đã được một tuần, bụng cô ta hình như lớn lên, con người cũng điềm đạm hơn trước. Khi chạm mặt Diêu Ngạn và Tưởng Nã, cô ta luôn cố gắng lẩn tránh, tỏ vẻ khúm núm, nói chuyện cũng khép nép nhỏ nhẹ.
Mấy anh em lại trở về những ngày được ăn ngon như trước đây. Hiểu Lâm chịu khó làm việc, quét dọn nhà cửa sạch sẽ, cơm nước đúng giờ dọn lên. Vài người không vừa mắt cô ta cũng không lên tiếng nữa. Tiểu Lưu không cách nào đối xử với cô ta giống như trước đây, nhưng anh ta cũng đồng ý với Hiểu Lâm, ít nhất để cô ta ở đến khi sinh đứa bé ra. Diêu Ngạn và Tưởng Nã cũng thuận theo tự nhiên, không can thiệp vào chuyện của bọn họ.
Hôm nay là ngày thứ hai đoàn xe rời khỏi. Hiểu Lâm nấu cả bàn thức ăn, cô ta cầu xin mấy anh em đi mời Diêu Ngạn và Tưởng Nã đến ăn, dẫu sao cũng ở chung một chỗ, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, mọi người cũng nhận thấy thời gian gần đây bầu không khí không được tốt, chỉ cần Hiểu Lâm xuất hiện trước mặt Diêu Ngạn và Tưởng Nã, âm thanh xung quanh lập tức tắt lịm.
Không ai sẵn lòng làm người hòa giải, nhưng không chịu nổi dáng vẻ tủi thân chực khóc của cô ta, có người vì nghĩ cho Tiểu Lưu và đứa bé trong bụng Hiểu Lâm nên đành ra mặt thay cô ta đi mời Tưởng Nã và Diêu Ngạn.
Hôm nay, Diêu Ngạn đi làm về mệt mỏi rã rời, may mà các mẫu mới gần đây đã hoàn, đơn đặt hàng mới cũng được đưa xuống phân xưởng. Thời tiết lạnh dần, mùa kinh doanh đồ uống ế ẩm cũng đến gần, hoàn thành xong đơn hàng này, mọi người có thể nghỉ xả hơi.
Tưởng Nã định dẫn cô ra ngoài ăn. Anh vừa kéo cô khỏi ghế sofa, đàn em đã đến gõ cửa.
Tưởng Nã nghe xong, anh cất giọng không vui: “Không dư hơi. Chú về đi!”.
Anh ta cười cười nói: “Anh Nã, thật ra gần đây Hiểu Lâm rất tốt. Cô ta cũng rất đáng thương, Tiểu Lưu cũng vì chuyện này mà suốt ngày cứ mặt nặng mày nhẹ. Bây giờ, Tiểu Lưu đi chở hàng đường dài, để Hiểu Lâm một mình ở nhà, anh em bọn em cũng không biết làm sao ở chung với phụ nữ. Nói gì thì cô ta cũng đang mang thai, cả ngày cứ giàn giụa nước mắt, bọn em nhìn thôi cũng thấy phiền lòng, đối với đứa bé trong bụng cũng không tốt!”.
Diêu Ngạn nghe rõ mục đích đến, cô cũng không thích nhưng sực nhớ tới câu nói kia của Tưởng Nã “Hiểu Lâm có đáng tin không”, cô lại phân vân, liệu có nên tìm hiểu đến cùng hay không.
Tưởng Nã hừ lạnh, anh nghiêng đầu nhìn Diêu Ngạn. Diêu Ngạn nói: “Em sao cũng được”.
Tưởng Nã cân nhắc, anh nói: “Được, vậy thì đi ăn một bữa!”.
Anh ta mừng rỡ, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Năm sáu anh em ngồi túm tụm thành một bàn, vị trí chủ tọa chưa có ai ngồi, bát đũa đã được chuẩn bị sẵn. Hiểu Lâm lo lắng đứng dậy, đợi Tưởng Nã và Diêu Ngạn ngồi vào bàn, cô ta mới ngồi xuống, dè dặt giới thiệu về các món ăn.
Cả bàn thức ăn mùi vị và hình thức đều tuyệt. Đàn em rót rượu mời Tưởng Nã, lấy đồ uống cho Diêu Ngạn. Mọi người ăn uống ngon miệng, nói chuyện cười đùa vui vẻ với Tưởng Nã.
Hiểu Lâm từ từ thả lỏng, cô ta rót trà mời Diêu Ngạn, nói giọng thỏ thẻ: “Diêu Ngạn, trước đây em có lỗi với chị. Em biết trong lòng chị hẳn vẫn còn để tâm, em muốn xin lỗi chị!”. Cô ta cúi đầu xoa bụng với nét mặt dịu dàng: “Em càng nghĩ càng hối hận, có con rồi, em muốn sống tốt với Tiểu Lưu, không muốn nghĩ đến những thứ xấu xa nữa, em biết sai rồi, không biết còn kịp hay không!”.
Diêu Ngạn cầm ly nước uống một ngụm, không đụng đến cốc trà nhưng coi như đã nhận: “Không cần nói những lời này, Tiểu Lưu là anh em của anh Nã, cô cũng chính là em dâu”.
Hiểu Lâm gượng cười, cô ta ngồi một thân một mình, không ai đến gần. Tưởng Nã gắp thức ăn cho Diêu Ngạn, anh vừa trò chuyện với đàn em, vừa chú ý đến cô, lấy thức ăn đặt trước mặt cô. Mấy anh em chứng kiến không ngừng trêu ghẹo anh.
Hiểu Lâm cúi gục đầu, ăn đồ của mình.
Sau khi ăn uống no say, Tưởng Nã và Diêu Ngạn trở lại tòa nhà văn phòng, tắm rửa đánh răng xong liền lên giường nằm.
Diêu Ngạn day day thái dương giúp anh, nhỏ giọng trách cứ: “Anh không uống ít đi được à?”.
Tưởng Nã mỉm cười, nhắm mắt hưởng thụ: “Uống ít làm sao được em chăm sóc!”.
Diêu Ngạn day mạnh hơn, Tưởng Nã giả vờ kêu đau. Anh kéo Diêu Ngạn vào lòng, vỗ mông cô. Hai người quấn lấy nhau đùa giỡn, Tưởng Nã nói: “Tuy nhìn không ra điểm gì nhưng tốt nhất vẫn nên ít tiếp xúc với Hiểu Lâm. Tiểu Lưu bị kẹp giữa, anh cũng không thể mạnh tay”.
Diêu Ngạn gật đầu: “Em hiểu”.
Đêm khuya yên tĩnh, hai người hiếm khi rảnh rỗi tâm sự với nhau. Diêu Ngạn kể chuyện trong nhà cho anh nghe, chẳng hạn như chuyện bán tượng tô có thể kiếm được chút tiền, chuyện gia đình cô họ tháng Mười hai dọn sang nhà mới, chuyện bà Diêu đã thương lượng chủ nhà sẽ thuê tiếp căn nhà đó, đến chừng đó cô cũng sẽ dọn về ở.
Tưởng Nã cởi áo ngủ của cô, tay anh xoa nắn liên tục, cắn vành tai cô, hỏi: “Vẫn muốn dọn đi à?”.
Diêu Ngạn thở hắt ra, nhỏ giọng nói: “Dĩ nhiên phải dọn đi rồi”. Thấy Tưởng Nã chuẩn bị lâm trận, cô vội vã đẩy anh, vớ lấy hộp thuốc trong tủ đầu giường, uống một ngụm nước rồi nuốt thuốc vào.
Tưởng Nã mất mấy giây mới hiểu ra: “Lần nào em cũng uống thuốc?”.
Diêu Ngạn kéo chăn che người, cô gật đầu: “Có mấy lần em không kịp uống, may là ở thời kỳ an toàn nên không sao.” Vừa dứt câu, mặt cô đỏ bừng lên.
Tưởng Nã ôm cô vào lòng vừa xoa vừa hôn, anh khàn giọng thì thầm: “Lần sau để anh dùng cái đó”.
Nói hết câu, anh tiến thẳng vào, giày vò cô đến mức cô thở không ra hơi.
Đoàn xe tải chở hàng đi tỉnh về, cuộc sống lại giống như trước đây.
Hối lộ cho văn phòng chính phủ gần xong, Trần Lập bắt đầu từng bước, anh ta thừa cơ chỉnh đốn cấp quản lý công ty nước giải khát, ra tay dứt khoát, không chút nương tình khiến mọi người đều hoang mang.
Đồng nghiệp đi vào phòng, sụt sịt nói: “Phòng tài vụ có hai người bị sa thải, nghe nói nhà máy còn phải giảm bớt chi tiêu. Không phải lúc này đang vào mùa làm ăn ế ẩm rồi sao? Tạm thời để một nhóm công nhân về nghỉ, cuối tháng sau sẽ gọi họ quay lại, thời điểm lễ tết đơn đặt hàng mới nhiều trở lại”.
Trần Lập làm việc khiến nhân viên vô cùng bất mãn. Đúng lúc liên hoan văn nghệ huyện diễn ra, công ty nước giải khát trở thành nhà tài trợ, để bác bỏ tin đồn công ty thiếu hụt tài chính, Trần Lập bảo nhân viên mặc đồng phục, cùng tham dự liên hoan, nhằm chứng tỏ công ty xoay vòng vốn rất tốt. Diêu Ngạn lục ra bộ đồng phục đầy bụi bặm, soi mình vào gương.
Tưởng Nã ôm cô, anh nói: “Nếu em không muốn đi, anh gọi nói Giám đốc của em một tiếng!”.
Diêu Ngạn đẩy anh: “Không được, vì anh mà rất nhiều người trong công ty coi em như đồ lập dị rồi. Em đến căng tin ăn cơm, người nào cũng săm soi em. Vậy nên em càng không thể làm khác mọi người”.
Tưởng Nã cũng ngao ngán, anh nói: “Vậy anh cũng đi xem liên hoan”.
Diêu Ngạn mỉm cười: “Lâu rồi anh mới được nghỉ ngơi. Anh ngủ sớm một chút, xong xuôi em sẽ đi taxi về. Anh đừng kêu Hứa Châu Vi đưa đưa đón đón nữa, em không thích làm phiền người khác”.
Tưởng Nã nào chịu nghe cô, anh gọi Hứa Châu Vi cùng cô đến thị trấn Sĩ Lâm. Đợi Diêu Ngạn ra khỏi nhà, anh về phòng làm việc, tiếp tục công việc dang dở.
Tưởng Nã chuyển thông tin về những công ty dược phẩm ở Nội Mông, Cam Túc, Quảng Đông ra ngoài, bây giờ anh chỉ đợi tin tức phản hồi, rồi tiến hành bước tiếp theo.
Anh cũng không trông cậy vào bên kia, càng thích tự mình làm hơn. Dựa theo tin tức Diêu Ngạn cung cấp, anh phân tích đến việc du lịch và công tác của Từ Anh ngày trước. Dù là mò kim đáy biển, anh cũng phải moi cho được cây kim.
Diêu Ngạn đến hội trường Sĩ Lâm xem liên hoan văn nghệ huyện. Ngoài hội trường tấp nập người qua lại. Liên hoan chưa bắt đầu, phóng viên giơ micro phỏng vấn khán giả chờ bên ngoài. Cây cối trong vườn treo đầy đèn màu, trang trí tuy có đôi chút quê mùa nhưng cũng rất vui.
Hứa Châu Vi định theo cô vào trong. Diêu Ngạn cười nói: “Hơn ba tiếng đồng hồ đấy. Anh muốn xem ca hát thật à?”.
Hứa Châu Vi cười toe toét: “Xem chứ, miễn phí làm sao không xem. Sẵn dịp ngắm chỗ này có mấy em xinh xắn hay không, biết đâu tôi dẫn được một em về chung!”.
Diêu Ngạn đành đi cùng anh ta, cô dặn anh ta giữ khoảng cách, tránh để đồng nghiệp thấy. Hứa Châu Vi cũng không để tâm. Anh ta chạy đến cửa hàng nhỏ bên cạnh mua khoai tây chiên đưa cho cô. Sau đó, Hứa Châu Vi chui ra đứng ở cửa bên của khán phòng. Các đồng nghiệp hết nhìn Diêu Ngạn rồi nhìn Hứa Châu Vi, cô cười lúng túng, im lặng ngồi xem văn nghệ.
Chương trình chỉ có ca hát, nhảy múa. Trường tiểu học trong thị trấn đóng góp ba tiết mục. Một đám trẻ con tô son trát phấn nổi bật gợi cho Diêu Ngạn nhớ tới hồi cô còn học tiểu học, vào ngày Quốc tế thiếu nhi, mấy cô giáo cũng trang điểm cho cô thành như vậy. Thật không ngờ mấy chục năm qua, trình độ trang điểm cũng chẳng thay đổi.
Liên hoan diễn đến phân nửa, Diêu Ngạn đứng dậy đi vệ sinh. Hứa Châu Vi đã chán nản chạy ra ngoài cửa hút thuốc từ sớm. Diêu Ngạn giẫm lên mặt đất đầy tàn thuốc, cô nói: “Anh về đi. Khi nào hết, tôi gọi điện cho anh”.
Hứa Châu Vi gật đầu, lao thẳng ra ngoài. Diêu Ngạn cảm thấy hết sức buồn cười.
Diêu Ngạn nín thở bước khỏi nhà vệ sinh hôi thối, nồng nặc. Ra đến bên ngoài, cô mới hít thở trở lại, rửa tay, định quay về khán phòng.
Lúc xoay người, cô nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh để tóc ngắn gọn gàng, diện mạo bình thường đứng sau cô. Bắt gặp Diêu Ngạn, người đó nói: “Chào cô, tôi là Lý Á, Phó Đội trưởng tổ hai đội hình cảnh thành phố Lô Xuyên”.
Diêu Ngạn ngẩn người.
Tiếng ca hát liên hoan loáng thoáng vọng ra. Bên cạnh nhà vệ sinh có cánh cửa bị vỡ kính, gió thổi lùa qua chỗ vỡ. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên kính bị ánh đèn lờ mờ bên trong làm nhạt đi.
Lý Á giới thiệu bản thân, cô ta nói: “Tôi tin Tưởng Nam nói rất nhiều chuyện cho cô biết nhưng tôi dám chắc có một số thứ anh ta không hề nói ra”.
Diêu Ngạn không nói không rằng, Lý Á mỉm cười: “Năm năm trước, Tưởng Nam làm nội gián cho chúng tôi, vì vậy chính phủ mới đồng ý thay đổi thân phận cho anh ta. Nhưng bây giờ, anh ta không còn là nội gián của chúng tôi nữa!”.
Diêu Ngạn hết sức ngạc nhiên: “Cô nói sao?”.
Lý Á giải thích: “Chúng tôi không biết chuyện sau khi Tưởng Nam ra tù. Mãi đến đầu năm nay, chúng tôi mới biết ý định của anh ta. Tôi nghĩ tôi cần nói về quá khứ của anh ta với cô”.
Diêu Ngạn trầm mặc lắng nghe Lý Á nói chuyện với vẻ mặt từ khó tin chuyển đến lãnh đạm. Khi tiếng ca hát đã ngưng bặt, giọng cô khản đặc cất lên: “Mục đích cô tìm tôi là gì?”.
Lý Á nói một cách nhẹ nhàng: “Tôi hy vọng cô hiểu, chúng tôi luôn cố gắng phá vụ án kéo dài từ bảy năm trước đến tận hôm nay, song chúng tôi cần người dân phối hợp”.
Diêu Ngạn cau mày, cô không nói tiếng nào.
Hứa Châu Vi băng qua dòng người đông đúc. Rất lâu sau anh ta mới gọi điện được cho Diêu Ngạn, anh ta vội hỏi: “Chị ở đâu? Hết liên hoan rồi mà”.
Diêu Ngạn nói: “Tôi ra rồi, tôi vừa tìm nhìn thấy xe của anh!”.
Hứa Châu Vi nghe vậy, anh ta vội vàng tách khỏi đám đông. Trông thấy Diêu Ngạn dựa cửa xe, anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Tôi mà để lạc chị, kiểu gì anh Nã cũng băm vằm tôi. Mới có nửa tiếng mà anh ấy gọi không biết bao nhiêu cuộc hỏi tôi hết liên hoan chưa. Anh ấy không dám gọi cho chị, sợ chị xem mất vui, chê anh ấy phiền phức!” Anh ta mỉm cười: “Khúc sau là tôi tự thêm vào nhé!”.
Diêu Ngạn lại có vẻ như vô cảm, như thể cô không nghe thấy gì hết.
Về đến nơi, Tưởng Nã đã chờ sẵn ở sảnh công ty. Anh chỉ chỗ đồ ăn khuya nói Hứa Châu Vi mang về ăn. Hứa Châu Vi ngạc nhiên tột độ: “Tự anh Nã làm? Không lẽ muốn độc chết em sao anh?” Nói hết câu, anh ta phóng về chỗ của mình.
Tưởng Nã cũng mặc kệ anh ta, anh bảo Diêu Ngạn ăn thêm cho no. Diêu Ngạn khuấy khuấy vài cái trong bát, uể oải cắn một miếng bánh trôi, vừng lấp đầy miệng cô, một lát sau dạ dày của cô đã ấm lên.
Ngày hôm sau căng tin của công ty nước giải khát đột ngột xuất hiện một chiếc ti-vi, màn hình ti-vi không ngừng phát đi phát lại một đoạn của chương trình diễn ra trong buổi liên hoan tối qua. Trần Lập ăn diện bảnh bao đứng bên sân khấu phát biểu, băng rôn in tên công ty treo phía trên sân khấu cực kỳ bắt mắt.
Các đồng nghiệp bàn tán say sưa chuyện quảng cáo lần này, tràn trề niềm tin với đơn hàng cho đợt Tết sắp tới, còn Diêu Ngạn cứ bần thần, không chuyện trò cùng họ.
Mùa kinh doanh ế ẩm quả nhiên rảnh rỗi. Ngoài thi thoảng theo dõi đơn hàng của thương nhân nước ngoài ra thì toàn bộ giờ làm việc mọi người đều vô công rồi nghề. Được tan sở sớm nửa tiếng, Diêu Ngạn tranh thủ về giúp bà Diêu làm việc nhà, tâm sự với Diêu Yên Cẩn.
Cô không hỏi Tưởng Nã sự tình tiến triển hay không. Đi làm về, cô quét dọn nhà cửa sạch bóng. Buổi tối, Tưởng Nã lại thỏa sức giày vò cô hết lần này đến lần khác.
Thứ Bảy, Diêu Ngạn ê ẩm cả người, thức dậy đánh răng rửa mặt. Tưởng Nã đi xã giao cùng Trần Lập, anh gọi điện về nói: “Anh đang ở trang trại, chỗ chúng ta câu cá lần trước đó, em muốn đến không?”.
Diêu Ngạn đấm đấm thắt lưng, miệng cô khô rát, cô rót nước uống: “Mấy anh đi xã giao, em đến làm gì”.
Tưởng Nã cười cười: “Không có đồng nghiệp trong công ty đâu. Em đến đi. Toàn người trong sở công thương, họ không quen em. Trần Lập cũng biết quan hệ của chúng ta, không sao đâu”.
Diêu Ngạn uống nước, cô nói: “Em không đi. Lát nữa, em về giúp mẹ dọn hàng”.
Tưởng Nã không vui, anh rất muốn dẫn Diêu Ngạn đến gặp mọi người, cũng muốn cô nghỉ ngơi thoải mái vào hai ngày cuối tuần. Nhưng Diêu Ngạn không chịu, anh cũng chẳng thể ép buộc: “Vậy để anh bảo người đưa cơm cho em. Em đừng xuống bếp nấu nướng nữa, ăn cơm xong, anh gọi người đưa em về”.
Diêu Ngạn không chịu, nói để cô tự nấu nhưng Tưởng Nã đã thẳng tay dập máy. Một lúc sau có người đưa đồ ăn tới cho cô.
Diêu Ngạn cảm ơn, nhìn ba món một canh, cô nói: “Thơm quá!”.
Anh ta cười nói: “Thơm lắm chị, nhất là món canh gà này, chị nếm thử đi!”.
Anh ta cũng không làm phiền Diêu Ngạn ăn cơm, chỉ nói khi nào Diêu Ngạn ăn xong thì gọi anh ta tới dọn dẹp, rồi lập tức trở về tòa nhà nhỏ phía sau.
Diêu Ngạn đói meo bụng, cô gạt lớp mỡ gà, múc một bát lên ăn. Canh gà quả thực rất ngon.
Sau khi uống sạch hai bát canh, cô dự định ăn đến cơm. Nhưng vừa giơ đũa lên, trái tim cô đập thình thịch. Trong phòng tựa như có một luồng sáng cực mạnh bất ngờ chiếu vào.
Ký ức của Diêu Ngạn đối với cảm giác phấn khích này còn vẹn nguyên như mới, lần này lại càng rõ ràng hơn.
Cơ thể cô như bồng bềnh trên không nhưng lại có một lực níu không cho cô bay, cơ thể cô nhanh chóng co rút. Trái tim cô đập mỗi lúc một nhanh, cô muốn bay lên cao, mỗi một tế bào đều nhảy vọt lên, mọi thứ trong mắt cô giãn ra, đầu óc của cô xoay mòng mòng.
Cô muốn hét to, muốn nhảy múa, muốn trốn tránh khỏi sự gò bó mệt mỏi trong cuộc sống. Cô nhớ lần trước cô quyết tâm muốn cho bố mẹ một cuộc sống yên ổn, cảm giác thôi thúc mãnh liệt này lại ập đến lần nữa.
Diêu Ngạn vén tóc, chạy đến ghế sofa mở túi xách của mình, lục lọi một hồi mới nhớ không mang theo sổ tiết kiệm. Cô nhớ lại số tiền bản thân gửi trong ngân hàng. Đi làm gần một năm, cô chỉ để dành được mấy nghìn tệ. Nếu thuê nhà ở chung cư trên thị trấn, e rằng chống đỡ không nổi tám tháng.
Cô muốn khóc nức nở nhưng giống như có hơi ấm bao bọc quanh cô, thoải mái đến mức cô chỉ muốn đắm mình mãi trong cảm giác này.
Đèn đuốc trong tòa nhà văn phòng sáng trưng nhưng nắng gắt bên ngoài nhấn chìm ánh sáng tỏa ra từ trong phòng.
Diêu Ngạn đi đi lại trong phòng rồi nhào lên ghế sofa ôm đầu rên rỉ. Lý trí cô vô cùng tỉnh táo nhưng động tác của cô lại đang phản kháng nó.
Khi cô ngước lên, mặt cô giàn giụa nước mắt. Diêu Ngạn run run lấy di động trong túi xách, gọi điện nhưng không ai nghe máy. Cô sợ hãi gọi lại nhưng lần này chỉ đổ chuông hai tiếng thì bên kia tắt máy. Diêu Ngạn bụm miệng che đi tiếng khóc la nhưng nỗi sợ hãi cứ kéo tới. Cô bị vây trong cảm giác bài xích và khoan khoái, cô quýnh quáng, không biết nên làm thế nào. Cuối cùng, cô chỉ có thể thuận theo cảm giác xâm chiếm gần hết cơ thể và tinh thần của cô. Cô nhắm mắt nằm trên ghế sofa, mặc cho cảm giác thỏa mãn lan ra.
Hứa Châu Vi ở tòa nhà nhỏ phía sau chờ mãi mà không thấy Diêu Ngạn sang gọi đưa cô về nhà, anh ta hỏi: “Ăn cơm lâu vậy? Không phải anh Nã nói chị dâu muốn về nhà sao?”.
Anh em đánh xuống hai quân bài, hối thúc Hứa Châu Vi mau đánh, anh ta nói: “Phụ nữ trước giờ đều thích rề rà vậy đó anh ơi. Anh quan tâm làm gì, chừng nào xong chị ấy sẽ gọi”.
Hứa Châu Vi xem giờ, khó hiểu làu bàu một mình: “Gần hai giờ rồi, lề mề tiếp là mẹ chị ấy dọn hàng xong hết, về đó làm gì nữa?”.
Trong lúc nói chuyện, Hiểu Lâm xách túi từ trên tầng đi xuống, một người thấy vậy liền quay sang hỏi cô ta: “Ra ngoài? Tiểu Lưu buổi tối mới về mà”.
Hiểu Lâm cười: “Em biết, em tranh thủ rảnh rỗi về nhà một chuyến. Tối nay, mấy anh muốn ăn món gì? Lát về em ghé mua”.
Anh ta nói: “Mua đại đi. Canh gà trưa nay cô nấu cũng ngon”.
Hứa Châu Vi chen vào: “Mua một con gà ác. Hôm nay, anh Nã không về ăn cơm đâu, buổi tối nấu xong đưa Diêu Ngạn”.
Hiểu Lâm gật đầu, cô ta nói vài câu rồi bước nhanh ra ngoài.
Hôm nay, Hứa Châu Vi không có số đỏ, thua liên tiếp mấy ván. Mấy anh em lao nhao hết chỉ cái này đến chỉ cái kia, anh ta cau có nhường luôn chỗ đánh cho người khác.
Hứa Châu Vi ngồi ngoài xem vài ván, thấy Diêu Ngạn chưa xuống, anh ta băn khoăn đi qua tòa nhà văn phòng xem thử.
Đi tới ngoài tòa nhà văn phòng, anh ta phát hiện bên trong mở đèn sáng trưng. Hứa Châu Vi cảm thấy kỳ lạ gõ cửa nhưng không ai trả lời. Anh ta gọi: “Diêu Ngạn, mở cửa!”.
Gọi liên tục mấy tiếng mới loáng thoáng nghe tiếng mở khóa, cửa phòng mở toang. Hứa Châu Vi vừa nhìn vào đã bất ngờ bị ôm chầm, mùi hương thoang thoảng lướt qua mũi anh ta.
Trái tim Hứa Châu Vi lơ lửng, ý thức anh ta thoáng mơ màng, tiếp đó vòng ôm đột ngột biến mất, gió thổi cuốn bay hương thơm. Anh ta nhìn gương mặt đỏ gay của Diêu Ngạn, lông mày anh ta nhíu chặt.
Diêu Ngạn chống trán, từng tế bào trong cơ thể cô đòi nhảy ra ngoài, cô cười nói: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý”.
Nói xong, cô lảo đảo quay vào. Hứa Châu Vi cảm thấy cô khác thường, anh ta bèn theo vào trong, hỏi cô: “Chị bị gì vậy? Bệnh à?”.
Diêu Ngạn lắc đầu, tựa ghế sofa, nở nụ cười ngây dại: “Anh có việc gì không?”.
Hứa Châu Vi nói: “Chẳng phải chị bảo về Trung Tuyển à? Hai giờ rưỡi rồi, chị có về không?”.
Diêu Ngạn mơ màng: “Không về, hôm nay không về”.
Thấy sắc mặt và cử chỉ của cô khác lạ khó tả, anh ta quan sát một lượt, một suy đoán không thể tưởng tượng vụt lên lập tức bị anh ta dập tắt. Nhưng một lát sau, anh ta lại chần chừ. Diêu Ngạn lảm nhảm nói luôn miệng, anh ta càng nghe càng thấy cô là lạ. Đến khi nhìn cô cười ngớ ngẩn lần nữa, mặt anh ta biến sắc, anh ta rít khẽ: “Chị hút ma túy?”.
Phía bên này, Tưởng Nã và người của sở công thương ngồi bên bờ thả câu, thi thoảng lại nghiêng đầu trò chuyện đôi ba câu. Hai ngày cuối tuần, lượng khách đến đây rất đông. Xung quanh có người cãi vã, cũng có người nghịch nước, dọa cá, vốn dĩ đã mắc câu trốn mất tăm.
Tưởng Nã bỗng nhớ cô da diết, anh lấy di động cất trong giỏ dụng cụ phía sau, mới phát hiện điện thoại hết pin, tự động tắt máy, anh hết cách, lại tiếp tục thả câu.
Gần tối, thu dọn đồ đạc xong họ trở vào trang trại ăn uống. Bàn tiệc bề bộn ly chén, mấy người đàn ông nói từ công việc cho đến phụ nữ. Bầu không khí càng lúc càng náo nhiệt đến khi trời tối đen họ mới tan cuộc, ai lại về nhà nấy.
Tưởng Nã lái xe về công ty vận chuyến hàng hóa, hạnh phúc xoay khóa xe đi vào tòa nhà văn phòng. Nhìn đèn đuốc sáng chưng, anh mỉm cười, chân bước nhanh hơn. Anh mở cửa ra: “Anh về rồi đây!”.
Tiếng bước chân gấp gáp trên tầng dội xuống, Hứa Châu Vi phóng khỏi phòng ngủ gọi anh: “Đại ca của em ơi, em định ra ngoài tìm anh. Điện thoại anh gọi mãi không được!”.
Tưởng Nã nhướng mày khó hiểu. Hứa Châu Vi kể chuyện chiều nay, mới nói đến phân nửa, Tưởng Nã mặt mày biến sắc, chạy thẳng lên tầng.
Diêu Ngạn nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, giày mang trên chân chưa cởi ra. Trông thấy Tưởng Nã về, cô xoay người xuống giường, nhào vào lòng anh.
Tưởng Nã kéo cô ra dò xét một lượt, anh lau mồ hôi trên trán cô, rồi ôm cô vào lòng lần nữa. Anh cất giọng nặng nề: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.
Hứa Châu Vi đứng ngoài cửa trả lời thay cô: “Hưng phấn cả buổi trưa, hỏi gì cũng không nói. Chị ấy mới tỉnh lại nói với em anh ở trang trại, em định đi tìm anh”.
Tưởng Nã tỏ vẻ suy tư: “Chú về trước đi”.
Hứa Châu Vi ngập ngừng cất bước đi xuống. Tưởng Nã nghe tiếng bước chân xa dần, anh kéo Diêu Ngạn về giường, lạnh lùng hỏi cô: “Ở đâu?”.
Suy nghĩ của Diêu Ngạn lộn xộn, cô đờ đẫn nói: “Canh gà, canh gà có vấn đề!”.
Nửa đêm, hai tòa nhà của công ty vận chuyển hàng hóa đèn điện thắp sáng chưng. Xe cộ vẫn phóng như bay trên trung lộ Lý Sơn tối đen như mực. Hứa Châu Vi gọi điện chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, chú không biết nhà con đê tiện đó ở đâu?”.
Tiểu Lưu phẫn nộ nói: “Chết tiệt, em không biết thật!”. Anh ta nghiến răng ken két: “Em về ngay. Anh chờ em đi tìm với anh!”.
Hứa Châu Vi tức giận mắng chửi, gắt gỏng dập máy. Anh ta tiếp tục chạy tới Trung Tuyển, bỏ lại phía sau công ty vận chuyển hàng hóa.
Trong tòa nhà bề bộn lộn xộn, mấy anh em lục tung phòng ngủ của Tiểu Lưu, báo lại với Tưởng Nã: “Hành lý đem đi hết, một cái cũng không sót!”.
Tưởng Nã rít thuốc lá, nhìn một đàn em bị đánh nằm bệt dưới đất chằm chằm, anh cất giọng lạnh buốt: “Đưa đồ ăn của con tiện nhân kia cho Diêu Ngạn?”.
Anh ta run lẩy bẩy trả lời: “Anh Nã, em… em thật sự không biết. Em thấy lần trước mọi người ăn chung, em tưởng…”.
Không đợi anh ta nói xong, Tưởng Nã đạp thêm một phát, bụng anh ta đau nhói, anh ta khuỵu xuống. Tưởng Nã xốc anh ta lên đánh tới tấp, khóe miệng anh ta rỉ máu, anh lại đấm mạnh anh ta. Không một ai đám tiến lên ngăn cản. Đến khi anh ta ngã ra đất, không bò lên nổi nữa, Tưởng Nã mới thu nắm đấm nhưng vẻ hung bạo của anh lẩn quẩn mãi trong phòng.
Tiểu Lưu không dám về công ty vận chuyển hàng hóa, hẹn Hứa Châu Vi đến ký túc xá của công ty nước giải khát kéo vài công nhân hỏi chỗ ở của Hiểu Lâm. Sau khi biết địa chỉ, họ điên tiết chạy đến thôn nhà của Hiểu Lâm. Họ đập cửa um sùm, mắng chửi xối xả. Hàng xóm hoảng hốt ngó ra xem. Bố mẹ của Hiểu Lâm sợ hãi đứng trên sân thượng: “Hiểu Lâm không có ở đây!”.
Hứa Châu Vi cười lạnh, đá mạnh cánh cửa, tấm ván nứt ra, anh ta hung hãn đá thêm mấy cú, cửa nhà vỡ vụn hoàn toàn. Bố mẹ Hiểu Lâm định báo cảnh sát nhưng không nhanh bằng Hứa Châu Vi. Trong nháy mắt họ xông vào nhà, tiếng kêu cứu và đánh đấm vang vọng màn đêm.
Ba giờ sáng, cảnh sát nghe tin chạy vào thôn, tiếc rằng đám Hứa Châu Vi đã bỏ đi từ lâu, chừa lại mẹ Hiểu Lâm ngồi trong phòng khách bừa bộn khóc xé gan xé ruột, còn bố của Hiểu Lâm nằm lịm đi trong đống đổ vỡ.
Sau khi hàng xóm báo cảnh sát, họ cũng lui vào nhà. Nhìn đám Hứa Châu Vi bỏ đi, họ ra ngoài ngó nghiêng tọc mạch. Tuy mẹ của Hiểu Lâm chỉ muốn băm vằm đám Hứa Châu Vi nhưng sau cả buổi đắn đo suy nghĩ, bà ta không nói được gì, chỉ biết khóc lóc không ngừng.
Cơm nước bày trên bàn nhưng không ai động đến. Kẻ đứng người ngồi, không ai nói với ai tiếng nào. Trời hửng sáng đám Hứa Châu Vi mới về, anh ta giận dữ nói: “Em đã tìm hỏi chị em bạn bè của cô ta nhưng không ai biết cô ta trốn đi đâu!”.
Tưởng Nã không ngủ cả đêm, anh day trán, ra lệnh: “Qua nhà cô ta ngồi chờ, ép cô ta xuất hiện. Mặt khác cầm hình cô ta lên Trung Tuyển dò hỏi xem có ai gặp cô ta hay không!”.
Ban nãy, Tưởng Nã đã xem camera giám sát. Hiểu Lâm rời khỏi công ty vận chuyển hàng hóa, đi về hướng Trung Tuyển thì kiểu gì hôm qua cũng có người gặp cô ta. Dù phải bới tung lên hết, anh cũng phải tìm cho ra!
Đuổi mọi người đi hết, Tưởng Nã trở lại phòng ngủ.
Con người sau khi hút ma túy, tinh thần thường rơi vào trạng thái phấn khích cực độ. Dưới tình huống thông thường, họ khó có thể đi vào giấc ngủ. Nhưng có lẽ Diêu Ngạn không thích ứng được, vì vậy cô kiệt sức, ngủ mê man.
Tưởng Nã không nỡ gọi cô dậy, anh dựa đầu giường nhìn ngắm gương mặt cô, lòng anh vô cùng hoảng loạn.
Hút ma túy một lần có lẽ không nghiện nhưng Diêu Ngạn đã đụng tới thứ đó ba lần, khó đảm bảo cô sẽ không sao. Tưởng Nã vén tóc của Diêu Ngạn, anh ngẩn ngơ nhìn cô. Một nỗi sợ hãi ngoài sức tưởng tượng ập đến khiến anh không thể chống đỡ.
Thị trấn Trung Tuyển không lớn lắm. Hứa Châu Vi sai người canh chừng nhà Hiểu Lâm và ký túc xá của công ty nước giải khát. Họ cũng hỏi đến chồng cũ của Hiểu Lâm, liệt kê anh ta vào phạm vi giám sát.
Ở một bên khác, Lý Cường triệu tập đám lưu manh trong huyện, bắt đầu kiểm tra từ trung lộ Lý Sơn, không bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào.
Họ không chút kiêng dè, ầm ĩ tìm kiếm khắp nơi. Qua ngày Chủ nhật, chuyện này truyền đến tai Thẩm Quan. Tài xế lấy làm lạ: “Không biết xảy ra chuyện gì, công nhân bàn tán rôm rả. Nhiều người bị họ tra hỏi đủ thứ”.
Thẩm Quan nhướng mày, anh lau đồ trang trí trên bàn, nói đều đều: “Đừng quan tâm mấy việc này, làm ăn quan trọng hơn. Có lẽ bên Cam Túc đã có tin tức”.
Tài xế gật đầu.
Tưởng Nã thay Diêu Ngạn xin nghỉ một ngày. Diêu Ngạn muốn về nhà nhưng Tưởng Nã không cho: “Em phải ở đây!”.
Diêu Ngạn không thay đổi được quyết định của anh, cô buộc lòng phải gọi điện về nhà nói dối bà Diêu.
Canh gà đã được lấy mẫu đưa đến trung tâm cai nghiện Kiều Tâm ở Nam Giang, kết quả phân tích vài giờ nữa sẽ có. Diêu Ngạn chẳng buồn quan tâm, cơ thể cô mệt rã rời. Diêu Ngạn nuốt không trôi, anh liền ép cô ăn nửa bát cơm nhưng cô cũng không muốn ăn.
Buổi tối, kết quả phân tích đến tay Tưởng Nã. Canh gà có methamphetamine, hơn nữa hàm lượng bỏ vào còn rất nhiều. Tưởng Nã cười lạnh lùng, các đốt ngón tay của anh như sắp nứt toác ra.
Diêu Ngạn nghỉ ngơi hai ngày, sức khỏe dường như không có gì khác thường. Thứ ba, cô hăng hái đi làm. Tưởng Nã đưa cô đến công ty nước giải khát, anh dặn dò: “Buổi trưa, em chờ anh đi ăn cùng. Có việc thì gọi ngay cho anh, anh không tắt máy!”.
Diêu Ngạn mỉm cười: “Anh nói nhiều quá!”.
Tưởng Nã véo má cô, hôn chụt một cái.
Buổi sáng, thương nhân nước ngoài đến xem mẫu thử thứ tư, Diêu Ngạn giới thiệu chi tiết với ông ta, dẫn ông ta đến phân xưởng tham quan. Ông ta hỏi đủ thứ trên trời dưới đất, cô cũng trả lời cặn kẽ. Khi bước qua xưởng đóng gói, cô hơi chóng mặt, mơ màng ứng phó với ông ta. Thẩm Quan và cấp dưới đến chào hỏi thương nhân nước ngoài, ông ta cùng trò chuyện với hai người Thẩm Quan.
Thấy thẩn sắc Diêu Ngạn không tốt, anh ta hỏi: “Em khó chịu? Sắc mặt em nhìn không được tốt!”.
Diêu Ngạn lắc đầu, cô vừa chà cánh tay vừa hít mũi, cười đáp: “Không có, tôi bị cảm”.
Thẩm Quan chau mày, quan sát cô một lượt nữa mới thôi.
Họ vừa nói chuyện vừa đi đến phân xưởng khác. Thẩm Quan thuận tiện giới thiệu với thương nhân nước ngoài về hai dây chuyên sản xuất thuộc tòa nhà phía đông, ông ta cảm thấy hứng thú, vui vẻ đi qua xem cùng anh ta.
Đi tới một góc ngoài nhà xưởng, Diêu Ngạn khựng người, cô chống tường quay lưng về phía họ. Thẩm Quan quay người nhìn cô, bảo cấp dưới đưa ông ta đi, anh ta tiến đến gần cô hỏi: “Em sao vậy?”.
Diêu Ngạn run run hít mũi, âm thanh của cô tắc nghẹn. Cô nói “không sao” nhưng cơ thể cô lại run rẩy, trông cô cực kỳ khó chịu.
Thẩm Quan kéo cô lại. Trong góc tối âm u, Diêu Ngạn ngân ngấn nước mắt, cau mày chịu đựng.
Thấm Quan quan sát từ trán đến quai hàm của Diêu Ngạn, lại nhìn cánh tay run run của cô, anh ta trầm lặng nhíu chặt mày.
Diêu Ngạn cười gượng, lui ra sau: “Thẩm tổng, anh về trước đi ạ. Tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút”.
Thấm Quan lưỡng lự nói: “Ừ, em khó chịu thì về nghỉ ngơi đi. Khi nào xong việc, tôi sẽ dẫn ông ta về lại chỗ em”.
Diêu Ngạn gật đầu, vội quẹo về hướng căng tin, chạy thẳng đến nhà vệ sinh. Thẩm Quan đứng thừ ra nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô.
Trong nhà vệ sinh chung nồng nặc mùi khó ngửi, Diêu Ngạn khom lưng vẩy nước lên mặt nhưng cô vẫn có cảm giác rân ran như kiến bò dưới da, vừa ngứa lại vừa đau.
Nước chảy ào ào bắn lên cánh tay Diêu Ngạn khiến cô cảm thấy vừa nóng vừa lạnh. Cảm giác lạnh buốt lần này dường như tăng lên rất nhiều lần, Diêu Ngạn run bắn người cúi mặt gần vòi nước. Hai mắt cô khép chặt như cảm giác được dòng nước đang xối mạnh vào mắt.
Chưa tới giờ cơm, nhà vệ sinh chung vắng hoe, giày da đen bóng loáng bước đều đều bên ngoài tường vây của nhà vệ sinh.
Tóc của Diêu Ngạn rủ xuống ướt nhẹp, quần áo cũng ướt loang lổ. Cô hổn hển tránh xa khỏi dòng nước, người cô run rẩy một cách vô thức. Khi cô định tiếp tục hất nước vào mặt, tiếng bước chân đằng sau tiến gần hơn, khuỷu tay của cô đột nhiên bị giật mạnh.
Nước bắn cả lên người Thẩm Quan, comple của anh ta lập tức in dấu sẫm màu. Diêu Ngạn run rẩy túm cánh tay của anh ta, miệng cô há ra nhưng không thốt lên được âm thanh.
Thẩm Quan dùng ánh mắt vô cảm nhìn cô. Diêu Ngạn cảm thấy như có hàng vạn con kiến đục khoét khiến cô đau nhói. Chúng không khoét một lần, mà gặm nhắm từng chút máu thịt từ đẩu đến chân của cô.
Cô dốc hết sức đẩy Thẩm Quan, chạy ào ra ngoài cửa.
Thẩm Quan liền đuổi theo cô. Bóng cây lay động trên tường, bước chân hỗn loạn, anh ta ôm Diêu Ngạn đi đến một góc yên tĩnh sau nhà vệ sinh.
Diêu Ngạn vừa đá vừa đánh anh ta, tiếng hét lớn của cô bỗng trở thành tiếng kêu ú ớ, Thẩm Quan bịt miệng cô, anh ta đanh giọng ra lệnh: “Ở đây một lát. Em khỏe lại rồi về!”.
Diêu Ngạn dường như không nghe thấy anh ta nói, cô hừ lạnh, tóc cô bù xù rủ xuống má và cổ. Thẩm Quan ôm chặt cô, để mặc ý thức của cô dần trở nên mơ hồ.
Tiếng nói chuyện xôn xao vọng đến, mùi thức ăn thơm phức trong căng tin bay ra, hòa lẫn với mùi hôi thối của nhà vệ sinh, khiến nó càng trở nên khó ngửi. Thẩm Quan không hề hay biết cô cắn ngón cái của anh ta, anh ta bình thản vỗ lưng Diêu Ngạn. Tiếng ồn ào nhỏ dần, một lúc sau Diêu Ngạn cũng trấn tĩnh lại, cơn run rẩy tan biến.
Cô mệt mỏi né tránh nhưng Thẩm Quan ôm cô không buông, anh ta rủ mắt nhìn cô. Trong lúc anh ta định mở miệng, di động của cô đột nhiên đổ chuông. Diêu Ngạn đẩy anh ta, lảo đảo lùi ra sau, cô nghe điện thoại, nhỏ giọng trả lời đối phương.
Thẩm Quan nghe rõ giọng nam trong điện thoại, đôi mắt nhìn Diêu Ngạn của anh ta sầm xuống. Anh ta lặng im sờ dấu răng trên ngón tay cái của mình. Nắng trưa chói lóa, tóc Diêu Ngạn ẩm ướt, nét mặt khô ráo của cô nhìn không ra cô vừa khóc lóc vật lộn, Thẩm Quan mỉm cười, cất bước rời đi.
Diêu Ngạn gắng gượng đứng thẳng người, đợi Thẩm Quan biến mất sau chỗ rẽ vào nhà vệ sinh, cô khàn giọng nói: “Không ăn, em bận. Buổi tối, anh hãy đến đón em”.
Sau khi dập máy, cô bụm miệng ngồi xổm, cảm giác lâm râm như kiến bò dưới da mãi vẫn không biến mất, Diêu Ngạn cắn răng khóc thầm.
Không biết bao lâu trôi qua, Diêu Ngạn uể oải lê chân về phòng nghiên cứu, cả buổi chiều cô cứ ngáp lên ngáp xuống mệt mỏi. Cô vắt hết sức chống chọi cảm giác đau đớn, môi bật máu, đến giờ tan tầm mới hơi cảm thấy khá hơn chút ít.
Tưởng Nã đợi rất lâu ở chỗ rẽ vào công ty nước giải khát mới thấy Diêu Ngạn chậm chạp đi ra, anh mở cửa xe cho cô và hỏi: “Sao em chậm vậy?”.
Diêu Ngạn mỉm cười: “Em mệt. Hôm nay, em buồn ngủ lắm”.
Tưởng Nã vuốt tóc cô: “Đi làm mệt quá thì xin nghỉ vài ngày. Mấy ngày này, em nghỉ ngơi đi”.
Diêu Ngạn lắc đầu, cô mệt mỏi nói: “Từ từ rồi tính”.
Về đến công ty vận chuyển hàng hóa, mọi người gọi thức ăn ngoài, rụt rè mang đến tòa nhà văn phòng, rồi báo cáo tiến triển việc tìm người: “Cô ta không liên lạc với gia đình. Sau khi ra khỏi trung lộ Lý Sơn, cô ta gọi xe ôm. Xe ôm đó nói chở cô ta đến bến xe. Bọn em đã hỏi thăm vài chuyến xe, chắc sẽ mau tìm ra thôi!”.
Không rõ Tưởng Nã có nghe vào tai hay không, anh gắp thức ăn cho Diêu Ngạn: “Sao em ăn ít vậy? Không hợp à? Môi em nứt hết rồi, uống nhiều canh một chút!”.
Diêu Ngạn nghe lời nhét đồ ăn Tưởng Nã gắp vào miệng, cô cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn gắng gượng nuốt xuống.
Ban đêm, Diêu Ngạn trằn trọc không ngủ được, cảm giác kiến bò râm ran như lan cả vào trong đại não của cô. Tưởng Nã dựa thành giường đọc tài liệu, anh cúi người hôn cô, hỏi: “Anh mở đèn làm em không ngủ được?”.
Diêu Ngạn “ừm” một tiếng, Tưởng Nã đóng tài liệu, tắt đèn nằm xuống.
Tối nay không biết ánh trăng trốn nơi nào, bầu trời đen đặc, cả căn phòng tối thui. Tưởng Nã tìm môi Diêu Ngạn vấn vít, nhỏ giọng nói chuyện với cô. Diêu Ngạn cũng thì thào theo anh. Tưởng Nã ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Diêu Ngạn kề sát vòm ngực anh, hơi thở của cô rối loạn, lưng cô toát đầy mồ hôi.
Ngày hôm sau Diêu Ngạn thức dậy với đôi mắt thâm quầng, cô nói anh xin nghỉ phép giúp. Tưởng Nã mừng còn không kịp, anh nói chuyện điện thoại xong, liền dỗ Diêu Ngạn ăn sáng rồi giục cô ngủ tiếp. Diêu Ngạn lề mề ăn cháo, sau đó cô khó chịu rúc vào chăn gọi Tưởng Nã: “Em ngủ, anh làm việc đi!”.
Tưởng Nã cách chăn ôm cô, cười nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, trưa nay anh về”.
Diêu Ngạn ậm ừ trả lời, đợi Tưởng Nã rời đi, cô tung chăn ra cho thoáng, cắn nắm tay cuộn mình trên đầu giường.
Ngoài trời âm u, mây đen giăng kín bầu trời. Diêu Ngạn đầm đìa mồ hôi, chân tay tựa như không còn là của cô, hồi lâu sau cô mới cảm giác được ngón tay run run của bản thân, cô run rẩy với lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường lục tìm một dãy số, nói khẽ: “Tôi là Diêu Ngạn”.
Một chỗ khác, Tưởng Nã ngồi trong xe Jeep, nhìn cửa sổ trên tầng hai của tòa nhà văn phòng.
Xe cộ lao vun vút bên cạnh làm cửa sổ tầng hai thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt anh. Mặt đường ngoài cửa xe đầy tàn thuốc, gió thổi tàn thuốc lóe lên đốm sáng đo đỏ rồi tắt vụt. Tưởng Nã cầm di động, anh nặng nề lên tiếng: “Mua cho anh methadone và thuốc cai nghiện rồi tìm một bác sĩ châm cứu thật giỏi về đây”.
Hứa Châu Vi mơ mơ màng màng ngái ngủ nghe Tưởng Nã nói, anh ta giật bắn mình tỉnh giấc: “Anh nói sao cơ?”.
Tưởng Nã cất giọng cáu kỉnh: “Chú điếc à? Methadone và thuốc cai nghiện, có thuốc trước cũng được, sau đó tìm thêm thầy châm cứu!”.
Hứa Châu Vi lắp bắp nói: “Diêu… Diêu Ngạn…”.
Tưởng Nã im lặng để tay lên thành xe.
Lúc này, Thẩm Quan ngồi trong xe. Mây trên trời tĩnh lặng, ngừng trôi. Anh ta thản nhiên nói: “Lão Hắc chưa ra?”.
Tài xế đáp: “Không nhanh được. Đang làm thủ tục. Tôi sẽ cố gắng tìm chỗ quen biết để đút lót”.
Thẩm Quan nhếch mép, không biết nghĩ tới điều gì, anh ta thu lại vẻ mặt, thả trôi suy tư.
Buổi trưa, Tưởng Nã từ ngoài trở về, Diêu Ngạn dọn xong bát đũa, tinh thần tốt lên rất nhiều, cô muốn đi làm.
Tưởng Nã không đồng ý: “Anh xin nghỉ cho em rồi. Buổi chiều em ở nhà ngủ tiếp đi. Dạo này, anh thấy em rất mệt”.
Diêu Ngạn nói: “Em chỉ bị cảm thôi. Buổi sáng, em ngủ một giấc, ra mồ hôi xong là khỏe rồi. Em phải về công ty, thương nhân nước ngoài đó cứ bới lông tìm vết mãi, ít nhất em phải làm mẫu thứ tư qua ải trót lọt đã”.
Tưởng Nã không vui nhưng nhìn Diêu Ngạn cố chấp đòi đến công ty, anh cũng hết cách, đành đồng ý với cô.
Sau khi ăn xong, anh đưa Diêu Ngạn về Trung Tuyển. Ra đến cửa, đàn em vội vã chạy tới gọi: “Anh Nã, tìm ra rồi!”.
Tưởng Nã dừng chân: “Dẫn đến đây!”.
Diêu Ngạn vừa nghe liền hiểu ngay, cô kinh ngạc há to miệng. Tưởng Nã kêu đàn em đưa cô về Trung Tuyển, anh nói với cô: “Em an tâm đi làm. Đừng quan tâm đến chuyện khác!”.
Diêu Ngạn mím môi gật nhẹ đầu, nhưng tất cả cảm giác căm giận đều tụ trong hai nắm tay cuộn chặt của cô. Cô nhanh chóng lên xe, dằn xuống mong muốn trả thù.
Sau khi Diêu Ngạn đi, Tưởng Nã gọi Hứa Châu Vi: “Chú đi theo đến công ty nước giải khát, lén canh chừng Diêu Ngạn, có chuyện gì gọi ngay cho anh.” Anh còn dặn dò: “Nếu như Diêu Ngạn có chuyện, chú đừng để người khác biết!”.
Hứa Châu Vi gật đầu, giọng giận dữ của anh ta cất lên: “Khốn kiếp! Em chỉ muốn băm thây ả đàn bà lăng loàn kia ra!”.
Tưởng Nã nở nụ cười lạnh lẽo. Anh lặng lẽ chờ ở sảnh công ty.
Hiểu Lâm cũng không ngu ngốc, rời khỏi trung lộ Lý Sơn, cô ta bắt xe ôm đến bến xe. Ai cũng nghĩ cô ta đã ra khỏi thị trấn Lý Sơn nhưng không ngờ cô ta chỉ dùng kế “kim thiền thoát xác” mà thôi. Cô ta đã thận trọng quay ngược lại thị trấn.
Tuy nhiên, cô ta đánh giá thấp thế lực của Tưởng Nã, hơn phân nửa lưu manh trong thị trấn đều nhận tiền đi tìm cô ta, các thôn xung quanh đều bị bới tung lên hết. Rốt cục, mọi người cũng tìm ra cô ta đang trốn trong một khách sạn ở Lý Sơn.
Hiểu Lâm không thể tin và cũng không dám tin nhanh như vậy họ đã tìm ra cô ta. Vé xe còn nằm trong ví tiền của cô ta, lẽ ra cô ta định ngày mai đổi xe đến Nam Giang.
Một đám đàn ông chạy vào khách sạn, lôi thẳng cô ta ra ngoài. Nhân viên khách sạn nhìn thấy Hiểu Lâm bị nhét giẻ vào miệng la hét om sòm thì đều vờ như không nhìn thấy, không dám làm việc dư thừa.
Tưởng Nã đi đi lại lại, nóng lòng chờ đợi trong công ty vận chuyển hàng hóa. Nghe động tĩnh ngoài cửa sắt, anh xông ngay ra ngoài. Đàn em lôi Hiểu Lâm xuống xe, đẩy đến dưới chân Tưởng Nã. Tưởng Nã giẫm chân lên tóc cô ta. Cô ta nằm bò trên đất, kéo giẻ lau khỏi miệng, hô to: “Mấy anh muốn làm gì hả? Ban ngày ban mặt định giết người ư? Mấy anh dám!”.
Cô ta ngọ nguậy đẩy chân Tưởng Nã nhưng động tác của cô ta chỉ như kiến bám cành cây. Tưởng Nã đứng im một chỗ, da đầu Hiểu Lâm đau nhói, cô ta nổi khùng đấm thùm thụp.
Tưởng Nã cười lạnh, một chân khác của anh nhấc lên đạp mặt cô ta sát xuống đất. Tiếng la thất thanh của Hiểu Lâm chuyển thành tiếng gọi thoi thóp dưới đế giày của Tưởng Nã, cô ta kéo thế nào cũng không ra.
Tưởng Nã nhìn sang Tiểu Lưu đứng bên cạnh, Tiểu Lưu sợ hãi rụt người, không dám nhìn Hiểu Lâm. Quả nhiên giây tiếp theo một tiếng hét thảm thiết vút qua tai anh ta. Bãi đất trống trải vắng lặng như dội lên tiếng động lớn, không biết là tiếng đất đá va nhau hay tiếng xương gãy vụn.
Tưởng Nã đè mạnh hơn rồi chầm chậm dịch chân ra. Sống mũi của Hiểu Lâm nát bấy, máu chảy bê bết, cô ta ngắc ngoải cầu cứu: “Tôi… Mang thai… Tiểu Lưu…”.
Tưởng Nã nói giọng tàn nhẫn: “Mang thai? Để tôi cho cô sinh ngay tại đây!”.
Hiểu Lâm cựa quậy van xin: “Tôi sai rồi… tha cho tôi…” Nước mắt của cô ta xen lẫn với máu loang lổ trên đất. Cô ta nằm cuộn tròn không dám động đậy, mũi cô ta đau vô cùng.
Một đàn em đứng bên nói giọng nhát gừng: “Anh Nã, hôm kia cô ta đã phá thai, người trong khách sạn nói vậy!”.
Thân thể Hiểu Lâm run lên, cô ta liên tục van xin tha thứ.
Tưởng Nã hừ lạnh, cất giọng u ám: “Nói! Ai sai cô làm!”.
Hiểu Lâm khóc lóc: “Tôi không biết. Anh Nã tôi thật sự không biết?”.
“Không biết?”
Hiểu Lâm nơm nớp lo sợ: “Tôi nói thật, tôi không lừa anh. Những lời tôi nói trước kia đều do người đó dạy tôi, tôi xin thề tôi không nói dối. Anh Nã, xin anh thả tôi, sau này tôi không dám nữa”.
Tưởng Nã nghiến răng nghiến lợi: “Không biết? Để tôi cho cô ngoan ngoãn “biết”!”.
Anh gọi đàn em: “Mang canh gà trong bếp ra đây!”.
Đàn em vào tòa nhà văn phòng bê chỗ canh gà để suốt bốn ngày đã ôi thiu bốc mùi ra. Hiểu Lâm hoảng hốt trợn tròn mắt, cô ta quỳ gối lẩn ra sau. Tưởng Nã nhận canh gà từ tay đàn em, anh bước lên trước hai bước, túm tóc Hiểu Lâm.
Hiểu Lâm ngẩng đầu khóc lóc run rẩy, hoảng sợ xin tha. Tưởng Nã kéo mạnh làm da đầu cô ta như sắp nứt toác ra, anh tàn nhẫn đổ canh gà vào miệng cô ta.
Miệng Hiểu Lâm ngậm chặt, mùi thức ăn thiu chua xộc vào mũi cô ta, cổ họng cô ta không ngừng phát ra tiếng kêu, canh gà đổ đầy mặt, cô ta giãy giụa, đàn em của Tưởng Nã liền đi lại giữ cô ta
Tưởng Nã túm tóc Hiểu Lâm, đổ hết canh gà vào miệng cô ta.
Bên này, Diêu Ngạn ngòi thừ người trước máy vi tính. Đồng nghiệp quan tâm cô nói: “Em không nên đi làm. Chị thấy em chưa hết bệnh, sắc mặt kém quá, nhìn không có sức sống!”.
Diêu Ngạn mỉm cười, rút khăn giấy khịt mũi, cô lắc đầu ý nói không sao, nhưng mí mắt của cô lại sụp xuống, người cô đau ê ẩm.
Thương nhân nước ngoài đúng giờ đến phòng nghiên cứu, so sánh với những thứ ông ta thấy ở tòa nhà phía đông, còn nói muốn đến phòng nghiên cứu bên đó xem sản phẩm mới của họ. Đồng nghiệp buộc lòng dẫn ông ta sang đó. Diêu Ngạn nói chen vào: “Để em dẫn đi cho!”.
Đồng nghiệp lo lắng cô đang bệnh nhưng cũng nhẹ người giao lại việc này cho cô.
Diêu Ngạn và ông ta đến tòa nhà phía đông. Cô yếu ớt vô lực giới thiệu một lượt với ông ta. Đi vào tòa nhà phía đông, cô bắt đầu cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, toàn thân cô nổi da gà. Ý thức của cô tỉnh táo nhưng trước mắt lại nhòe đi, khóe mắt bất giác ứa nước.
Đến cửa phòng nghiên cứu, Diêu Ngạn nói: “Xin lỗi. Tôi vào nhà vệ sinh một lát”.
Thương nhân nước ngoài cũng không để tâm, ông ta tự đi vào phòng nghiên cứu. Diêu Ngạn xoay người chạy nhanh lên tầng.
Phòng làm việc ở tầng cao nhất đóng kín cửa. Diêu Ngạn gõ cửa cốc cốc, người bên trong cất giọng khó chịu: “Ai?”.
Diêu Ngạn run rẩy thều thào: “Là tôi, Diêu Ngạn!”.
Bên trong bỗng im thin thít, vài giây sau tiếng bước chân truyền ra ngoài, cửa phòng mở ra, Thẩm Quan nghiêm nghị nhìn Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn ngước đầu lên, cô khó khăn mở miệng: “Cho tôi… cho tôi ma túy đá…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook