Giờ Thân, Tần ma ma đưa bữa tối đến lãnh cung.
Tất cả đồ dùng đưa vào lãnh cung đều được thị vệ kiểm tra, xác định không có gì khác thường mới có thể đưa vào.
Tần ma ma đương nhiên không thể giấu đồ ăn sạch trong hộp đồ ăn, mà giấu trong người.
Thấy bà ta lấy túi bánh nước từ vạt áo trước ngực ra, bầu ngực lập tức xẹp xuống, Triệu Thanh Uyển và Vân Tụ đều khó xử.
Tuy đã lớn tuổi nhưng dù sao Tần ma ma cũng là nữ nhân, bà ấy lại đem giấu đồ ăn tại hai vị trí nhạy cảm như vậy, đúng là không cần da mặt.
Nhưng cũng rất thông minh!
Giấu ở hai vị trí nhạy cảm này, cho dù thị vệ có muốn lục soát cũng không tiện chạm vào chỗ đó.
"Nương nương đừng chê cười, nô tỳ chỉ có thể giấu bánh nướng ở đây mới có thể mang vào thuận lợi."
"Ha ha, ma ma quá lời, bà nghĩ được cách mang đồ ăn sạch đến cho bọn ta, ta đã rất cảm kích, sao có thể chê cười chứ?"
"Nương nương không chê bánh nướng dính mùi của nô tỳ là nô tỳ vui rồi.

Nương nương, Thuần thái phi, để cẩn thận, một lần nô tỳ không dám mang nhiều, vậy nên chỉ mang tới hai cái bánh nướng, mong nương nương và Thuần thái phi hôm nay tạm lọt dạ từng này.

Ngày mai nô tỳ sẽ nghĩ cách khác xem có thể mang nhiều hơn được không."
Lãnh cung có ba người nhưng chỉ có hai cái bánh nướng, Tần ma ma biết không đủ, cũng không dễ chia.


Có điều nếu nhét thêm một cái, ngực một bên cao một bên thấp, chỉ sợ sẽ bị chú ý, thế nên bà ta không dám tham lam.
Thấy Tần ma ma tuy hàm tài khéo đưa đẩy nhưng vẫn còn chút nhân tình, Triệu Thanh Uyển cười nói: "Ma ma, cái bánh này cũng lớn, một lần mang vào hai cái là đủ, Thuần thái phi một cái, ta và Vân Tụ cùng ăn một cái là được."
"Hoàng hậu, ta lớn tuổi rồi, chỉ ăn nửa cái, nửa cái còn lại ngươi và Vân Tụ chia nhau ăn đi."
"Nương nương, Vân Tụ ăn ít, cũng chỉ ăn nửa cái, người ăn một cái đi."
Hai cái bánh, mọi người tranh tới tranh lui.
Triệu Thanh Uyển cảm động, tuy sa cơ thất thế nhưng lại có thể hoạn nạn thấy chân tình.
"Được rồi, đừng tranh nữa.

Thuần thái phi, chính vì người lớn tuổi nhất nên người phải ăn nhiều một chút.

Thanh Uyển và Vân Tụ còn trẻ khỏe mạnh, ăn ít một chút cũng không sao."
"Hoàng hậu..."
"Thuần thái phi, việc này người đừng tranh với Thanh Uyển nữa, cứ nghe Thanh Uyển đi."
Triệu Thanh Uyển thấy Thuần thái phi còn muốn nhường mình, lập tức mượn thân phận hoàng hậu quyết định.
"Tần ma ma, ngày mai bà không cần mang nhiều hơn, nếu bị phát hiện số bánh nướng trùng với nhân số ở lãnh cung, bà cũng không tiện giải thích."
"Vâng, tạ nương nương thông cảm, vậy ngày mai nô tỳ vẫn sẽ mang hai cái bánh tới."
"Được, làm phiền ma ma."
"Nương nương khách sáo, khiếp này có thể được hầu hạ nương nương là vinh hạnh của nô tỳ."
"Thảo nào Thuần thái phi nói bà biết nói chuyện, bà đúng là miệng ngọt nhưng thiện tâm.

Ngày nào khác nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ báo đáp ân tình ma ma đưa bánh cho bọn ta."
"Tạ nương nương khen ngợi, nô tỳ không dám nhận." Nghe Triệu Thanh Uyển hứa hẹn, Tần ma ma vui mừng đáp.
Bây giờ, người duy nhất ba người trong lãnh cung có thể dựa vào chỉ có Tần ma ma này.
Trước nay Triệu Thanh Uyển rất ít khi tiếp xúc với các cung nhân, nàng không quá nghiêm khắc, cũng không thể xem là ôn hòa.

Nhưng giờ phút này nàng biết một hoàng hậu thất thế như mình bắt buộc phải xây dựng quan hệ với Tần ma ma.
Cho bà ta một lời hứa hẹn, bà ta sẽ càng tận tâm làm việc cho họ.

Nàng có thể kết luận Tần ma ma chịu giúp họ không chỉ vì chút tiền tài, có lẽ trong lòng bà ta cũng đã cược hoàng hậu sẽ không mãi mãi thất thế như vậy.

Nếu như ngày nào đó nàng có thể ra khỏi lãnh cung, bà ta lúc nàng lúc này thì chính là ân nhân của hoàng hậu, tương lai tiền đồ vô lượng.
Cho đối phương nhìn thấy lợi lộc mới là cách dùng người lâu dài.
Ở trong thâm cung càng như thế.
Tuy mới vào lãnh cung hai ba ngày nhưng Triệu Thanh Uyển lại cảm thấy bản thân được lĩnh ngộ rất nhiều thứ trước đây mình không để ý.
Tính ra vào lãnh cung cũng không uổng công.
Tần ma ma không ở lại lãnh cung lâu để tránh thị vệ bên ngoài thấy khác thường, sau khi đặt đồ ăn hư thối và hai cái bánh nướng có thể ăn xuống rồi nhanh chóng rời đi.
Triệu Thanh Uyển cầm một cái bánh nướng lên đưa cho Thuần thái phi: "Thuần thái phi, cái này của thái phi, gần hai ngày không ăn gì rồi, thái phi mau ăn đi."
"Được rồi, hoàng hậu săn sóc ta như thế, vậy ta không từ chối nữa.

Nha đầu Vân Tụ, ngươi cũng ngồi xuống ăn cùng bọn ta đi."
"Thuần thái phi, tôn ti khác biệt, việc này sao được? Thái phi và hoàng hậu ăn trước đi."
"Được rồi Vân Tụ, tôn ti khác biệt gì chứ, đã vào lãnh cung rồi chúng ta không có nhiều lễ nghi như vậy.

Nửa cái bánh này là của ngươi, cùng ngồi xuống ăn đi."
"Việc này...!Vâng, tạ nương nương, vậy nô tỳ tuân lệnh."
Khóe mắt Vân Tụ ẩm ướt, thoáng do dự, cuối cùng vẫn nhận lấy nửa cái bánh Triệu Thanh Uyển đưa, sau đó ngồi xuống đối diện họ, tập trung ăn bánh.
Thứ như này nếu là ngày thường, Triệu Thanh Uyển và Vân Tụ sẽ chẳng thèm nhìn.
Nhưng hôm nay...

Bọn họ đói bụng hai ngày đều cảm thấy đây là mỹ vị nhân gian, cũng là món ăn khiến lòng người thấy chua xót nhất.
"Hoàng hậu, nha đầu Vân Tụ, hai người đã không ăn hai ngày sao còn e dè như vậy? Phải học ta, há miệng thật to mà cắn, dùng sức mà nhai, như vậy mới cảm nhận được vị ngon." Thấy hai người họ dè dặt ăn, Thuần thái phi biết họ đang nghĩ gì, không khỏi nói.
Nghe vậy, Triệu Thanh Uyển mỉm cười: "Thuần thái phi nói không sai, Vân Tụ, chúng ta phải há miệng thật to mà cắn, dùng sức mà nhai, vậy mói đúng là ăn bánh nướng."
"Hì hì, nương nương và Thuần thái phi nói đúng."
Hai cái bánh nướng, ba nữ nhân, ở lãnh cung hẻo lánh lại ăn uống vui vẻ.
Giờ này Lâm chiêu nghi cố tình ăn mặc đơn giản, dẫn theo Tố Yên đến Y Lan Điện tham dự Hồng Môn Yến của Lan phi.
Thấy Lan phi đang nhàn nhã chơi đùa với hoa lan trong sân, Lâm chiêu nghi cung kính hành lễ: "Muội muội thỉnh an Lan phi tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ hôm nay mời muội muội cùng đến dùng bữa."
"Muội muội tới rồi à! Muội muội khách khí qua, muội muội tới đây là cho tỷ tỷ mặt mũi, tỷ tỷ nên đa tạ muội muội mới đúng.

Hồ Đức Hải, rượu và đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa?"
"Hồi nương nương, đã chuẩn bị xong rồi."
"Tốt.

Muội muội, đi thôi, chúng ta vào trong vừa ăn vừa nói chuyện." Lan phi tươi cười kéo tay Lâm chiêu nghi.
Hai người vốn không thân, bị Lan phi lôi kéo như vậy, Lâm chiêu nghi cau mày nhưng cũng chỉ có thể mặc nàng ta kéo vào nội điện..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương