Cùng Trời Với Thú
-
Chương 615: 615: Móng Vuốt Ngứa Ngáy Muốn Gây Sự
Nhóm Huyền Vũ đặc biệt nhiệt tình hoan nghênh đoàn người Sở Chước, cũng đều kêu đám Huyền Vũ lớn nhỏ hiện giờ còn đang ở tại U Hà tới gặp mặt cùng Sở Chước và Huyền Uyên.
Gặp Sở Chước là sợ về sau con Huyền Vũ nào đó lại ngủ chết nữa, thì một lần gặp mặt cuối cùng cũng không thấy được; gặp Huyền Uyên là bởi vì tộc Huyền Vũ lại nhiều thêm con Tiểu Huyền Vũ, cũng muốn để cho bọn họ nhận biết đồng tộc.
Huyền Thông và Huyền Tương đều là quen biết, do bọn họ tới chiêu đãi đoàn người Sở Chước.
Sở Chước bọn họ ở lại U Hà có chút thời gian, mỗi ngày Sở Nguyên Thương, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và mấy đứa Huyền Ảnh, Huyền Uyên đều trộn lẫn đến trong đám Huyền Vũ, được Huyền Vũ đưa tới trong sông U Hà chơi, lấy bọn họ làm ầm ĩ, thực mau liền đánh vỡ giới hạn giữa chủng tộc, toàn bộ U Hà cũng bị bọn họ dày vò không ít.
Phong Chiếu không đi theo, hắn vội vàng biến thành cục lông đen manh manh đát, theo sát Sở Chước, tránh cho nàng bị những con Tiểu Huyền Vũ đó thông đồng đi.
Từ sau khi thức tỉnh lực lượng Tư Túc, Sở Chước càng được các thần thú lớn nhỏ hoan nghênh.
May mắn, so với Huyền Vũ có mai, cục lông mặc kệ là bán manh hay là xúc cảm đều thắng qua Huyền Vũ, Sở Chước biểu hiện ra vẫn thực bình tĩnh.
Ở U Hà gần nửa tháng, Sở Chước rốt cuộc đưa ra cáo từ.
Huyền Thông hàm hậu mà cười nói: “Sở cô nương sao không ở lại thêm vài ngày? Chính là chúng ta chiêu đãi không chu toàn sao?”
Đám Huyền Vũ lớn nhỏ khác biết được Sở Chước phải rời khỏi cũng chạy tới, sôi nổi dò hỏi.
“Không phải.” Sở Chước gánh không nổi ánh mắt của đám Huyền Vũ, vội giải thích: “Chúng ta còn muốn đi Vô Quy Hải một chuyến ……”
Nghe nói nàng muốn đi Vô Quy Hải tìm người, một đám người hiền lành đều lo lắng cho nàng, nói: “Đám Long tộc kia cũng không quá thân thiện, tính tình bọn họ vô cùng táo bạo, không thích người ngoài đặt chân đến Vô Quy Hải, cũng mặc kệ ngươi là ai, căn bản không nghe giải thích.
Huyền Vũ chúng ta trước kia có mấy đứa nhỏ không cẩn thận xông lầm, bị bọn họ trực tiếp ném ra ngoài.”
“Đúng vậy, cho dù là Tư Túc đại nhân, bọn họ cũng sẽ không quá thích thân cận.”
“Chẳng lẽ phải nhìn bọn họ đánh Tư Túc đại nhân ra sao?”
Sở Chước: “…………”
Nhìn bộ dáng đám người hiền lành này lo lắng cho mình, Sở Chước không hiểu sao lại cảm thấy, bọn họ chẳng lẽ thật sự muốn trực tiếp đánh vào Long Đảo?
“Không bằng như vậy đi, ta đi theo với mọi người.” Huyền Thông nói: “Ta và bộ tộc Vũ Long của Long tộc cũng coi như là có chút giao tình.”
Sở Chước lại không muốn làm phiền hắn, đang muốn mở miệng, Phong Chiếu đã cự tuyệt: “Không sao cả, cùng lắm thì đánh đi vào.”
Lời nói đã làm cả nhóm Huyền Vũ kinh hãi.
Huyền Tương quay đầu: “Ta nhớ rõ vạn năm trước, có một lần, tộc Bạch Hổ cũng đã đánh vào.” ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @D^d^l^q^d
Bạch Hiên cười đến gió thoảng may bay, hòa khí mà nói: “Đúng vậy, năm đó vãn bối tuổi còn nhỏ, vừa lúc đi cùng cha mẹ trông thấy việc đời.”
Nhóm Huyền Vũ yêu thích hoà bình thật sự là không thể nào lý giải hành vi của tộc Bạch Hổ, lại thấy trong đó có hai con Bạch Hổ vẻ mặt không hề sợ hãi nào, những người khác cũng là nóng lòng muốn thử, vì thế bọn họ không nói gì nữa.
Bọn họ tuy rằng lo lắng cho Sở Chước, nhưng nghĩ đến thực lực hiện tại của Phong Chiếu, nếu như đám Long tộc kia muốn đánh lên, thật đúng là đánh không lại, bọn họ có đi theo hay không thì hình như cũng không sao.
Cáo biệt cùng nhóm Huyền Vũ rồi, bọn họ rời đi U Hà.
Huyền Thông tự mình đưa bọn họ rời khỏi U Hà, hắn biến thành bản thể, một con Huyền Vũ thật lớn, dừng ở trong sông, giống như một tòa đảo nhỏ, mọi người nhảy đến trên lưng hắn, để cho hắn chở ra khỏi U Hà.
Huyền Thông đưa bọn họ đưa đến bờ biển.
Huyền Uyên lưu luyến không rời mà cáo biệt với hắn: “Thúc, về sau con sẽ trở về thăm thúc.”
Huyền Thông nói: “Được thôi, nhưng mà khi đó có khả năng ta lại ngủ ở chỗ nào đó rồi, con có rảnh thì đi tìm ta.”
Huyền Uyên: “…… Lỡ tìm không ra thì sao?”
Huyền Thông: “Vậy chờ ta tỉnh ngủ rồi lại nói.”
Huyền Uyên: “…………”
Nhìn đến tiểu Huyền Uyên bị nghẹn đến không còn lời nào để nói, một đám người đều cực kỳ cạn lời đối với tộc như Huyền Vũ này.
Cáo biệt Huyền Thông, bọn họ tiếp tục xuất phát về phía Vô Quy Hải.
Khi đến gần Vô Quy Hải, hoàn cảnh chung quanh bắt đầu trở nên thê lương, thiên địa gần như một màu, khiến người ta không phân rõ đông tây nam bắc, phảng phất như đã đến tận cùng thế giới.
Nhìn đến tình cảnh như vậy, mọi người rốt cuộc hiểu rõ, vì sao không ai dẫn đường, rất ít có người có thể tiến vào Vô Quy Hải.
Phong Chiếu liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề, không gian nơi này và U Hà giống nhau, không gian điên đảo, làm mơ hồ cảm giác của người tu luyện, khiến người tu luyện không thể phán đoán ra con đường chính xác.
Đối với Bán Thần Cảnh mà nói, lại không tính là cái gì, chỉ cần dụng tâm thôi diễn một phen, là có thể tìm được lối vào Vô Quy Hải.
Nhưng mà hắn vẫn chưa làm như thế.
Nếu muốn đánh vào Long Đảo, tự nhiên cần xuất kỳ bất ý, nếu như để hắn xé mở không gian đi vào, chỉ sợ đi vào thì sẽ khiến cho đám Long tộc kia chú ý.
Khi Sở Chước nghe hiểu rõ ý tứ của hắn, thì rất cạn lời, nhịn không được hỏi: “Vì sao chúng ta nhất định phải đánh đi vào? Cũng không thể hòa bình mà bái phỏng sao?”
Phong Chiếu nói đúng lý hợp tình: “Móng vuốt ngứa ngáy, muốn gây sự.”
Sở Chước: “…………”
Bạch Hiên cũng nói: “Long tộc luôn luôn có tính bài ngoại, bọn họ trời sinh tính cao ngạo, tính cách càng thêm táo bạo, căn bản không cách nào hòa nhã câu thông, chỉ có thể đánh đi vào, đánh tới bọn họ phục mới thôi.
Năm đó trưởng bối chúng ta tới Long Đảo, cũng là đánh đi vào, bằng không căn bản không có biện pháp.”
Cho nên, đây là chân tướng năm đó đánh vào Long Đảo?
Sở Chước lại cạn lời lần nữa.
Phong Chiếu triệu Bạch Hiên tới, để hắn dẫn đường.
Bạch Hiên tuy rằng đã tới một lần khi còn nhỏ, nhưng ký ức của thần thú rất tốt, thực mau tìm kiếm được lối vào toàn là một màu ngay tại chỗ, mang mọi người xuyên qua một cái chắn không gian.
Nháy mắt, thiên địa kéo ra vô hạn, trời càng cao xa, đất càng rộng lớn, cuối thiên địa, là Vô Quy Hải cuồn cuộn vô biên.
Mọi người lao đi hướng Vô Quy Hải.
Đi vào Vô Quy Hải, bọn họ cũng không ngừng lại, cứ như vậy tiến vào Vô Quy Hải.
Nước biển Vô Quy Hải sóng gió mãnh liệt, giống như Long Thần rít gào, lại giống như thủy tề nổi giận ba đào, con thuyền bình thường đi trong đó, kiên trì không được mấy phút thì sẽ tan rã.
Nước biển Vô Quy Hải có tiếng là lợi hại, người tu luyện không cách nào tự do hoạt động ở trong biển, nhưng mà đối với thần thú da dày thịt béo mà nói, thủy áp Vô Quy Hải đối với bọn họ không tính là cái gì.
Sau khi tiến vào Vô Quy Hải, Huyền Uyên liền biến thành một con Tiểu Huyền Vũ, quẫy đạp tung tóe ở trong nước biển, nước biển mạnh mẽ chụp lên mai rùa của nó.
Tuy rằng là Tiểu Huyền Vũ, nhưng cũng lớn hơn cả một chiếc thuyền, mọi người rơi xuống trên lưng nó, để nó chở bọn họ tiến vào Vô Quy Hải.
Nước biển cuộn trào mãnh liệt, bọt nước không ngừng mà chụp vỗ lên bên cạnh mai rùa.
Mọi người ngồi ở trung ương, thảo luận đợi chút bọn họ sẽ gặp được cái chủng tộc nào trong long tộc.
Long tộc là ngoại giới gọi chung tất cả rồng, trên thực tế, Long tộc cũng phân chia chủng tộc, trong đó có Ứng Long, Vũ Long, Chúc Long, Bàn Long, Cù Long, Thương Long, Thanh Long…… đám bọn họ mỗi tộc chiếm cứ một phương Vô Quy Hải, cũng không sinh hoạt ở bên nhau.
Trong Long tộc chủng tộc hiếu chiến nhất là Ứng Long, Bàn Long, Cù Long, Thương Long, còn lại tuy không đến nỗi một lời không hợp liền đánh, nhưng tính tình cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu.
Khi đang thảo luận, Vô Quy Hải đột nhiên nhấc lên sóng dữ.
“Tới rồi.” Bạch Hiên rất có kinh nghiệm, trên mặt lộ ra tươi cười: “Xem ra có Long tộc phát hiện chúng ta.”
Đang nói, thì từ trong nước biển cuộn trào mãnh liệt, một con quái vật khổng lồ nhảy lên, không nói hai lời, liền quất tới cho bọn họ một cái đuôi.
Bạch Hiên phóng lên cao, biến thành một con Bạch Hổ thật lớn, cắn cái đuôi kia, mạnh mẽ kéo chủ nhân cái đuôi từ trong nước ra, sau đó lại ném về trong nước.
Làm xong hết thảy, Bạch Hổ đắc ý mà phát ra một trận hổ gầm.
Trong chốc lát sau, một bóng người phá nước mà ra, nổi giận mắng: “Lại là đám hổ con tụi bây, tới Vô Quy Hải ta là muốn làm cái gì?”
Người tới là một người thanh niên mặc trường bào màu bạc, khuôn mặt còn có chút non nớt, hiển nhiên là Long tộc vừa thành niên không lâu, tính tình cũng vô cùng nóng nảy, một đôi mắt nén giận mang theo cơn tức đảo qua người phía dưới, cười lạnh một tiếng: “Thì ra còn có Tiểu Huyền Vũ, hai tộc tụi bây tới đây làm gì? Chẳng lẽ là muốn đánh nhau?”
Nói xong, cũng không đợi người khác giải thích, phát ra một tiếng rồng ngâm.
Chỗ sâu trong Vô Quy Hải, vang lên vài tiếng rồng ngâm, phảng phất như kẻ kêu người đáp.
Bạch Hiên ở giữa không trung biến thành hình người, cười đến gió nhẹ mây trôi, giải thích một câu: “Chúng ta vừa tới, còn chưa làm cái gì, các ngươi liền bắt đầu công kích, cũng không phải là chúng ta muốn đánh.”
“Đừng nói nhảm nữa, Vô Quy Hải không chào đón các ngươi, cút đi.” Thanh niên hỏa bạo mà nói.
ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ D^d^l^q^d
Bạch Hiên bất đắc dĩ nói: “Xem ra chỉ có thể đánh một trận rồi.”
“Đánh thì đánh, ai sợ ai!” Khi thanh niên Long tộc nói, chỗ sâu trong Vô Quy Hải đã bay tới mấy con rồng, thanh niên Long tộc nói với đồng tộc của hắn: “Các huynh đệ, Bạch Hổ cùng Huyền Vũ đều chạy đến địa bàn chúng ta, chúng ta đánh tụi nó ra ngoài đi.”
Mấy con rồng không nói hai lời, liền oanh oanh liệt liệt mà đánh lên.
Đám người Sở Chước trên lưng Huyền Vũ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
“Chỉ như vậy mà đánh nhau rồi?” Sở Nguyên Thương kinh ngạc cảm thán nói: “Ta vẫn luôn cho rằng mình rất không nói lý, không nghĩ tới trên thế giới còn có không nói lý như vậy, thật tốt.”
Nói xong, hắn triệu ngân thương ra, xoay người nhảy lên, nhảy đến giữa không trung tham dự vào trong chiến đấu.
Huyền Ảnh cũng không cam lòng yếu thế, đương nhiên là qua đi giúp Bạch Hiên cùng Sở Nguyên Thương.
Sở Chước rốt cuộc hiểu rõ vì sao lúc trước nhóm Bạch Hổ là đánh vào Long Đảo, Long tộc quả nhiên là một đám sinh linh tính tình hỏa bạo, không đánh một trận là không có biện pháp nói chuyện.
Nhìn đến chiến đấu giữa không trung, trong lòng nàng cân nhắc có nên để Phong Chiếu bắt một con rồng lại đây, hòa thuận nói chuyện với bọn họ một chút, thuyết minh lai lịch hay không, nào biết đâu Long tộc đang chiến đấu không nói hai lời, liền công tới bọn họ.
Sở Chước cũng không phải thiện nam tín nữ gì, lấy kiếm Lôi Đình ra cứ như vậy mà bổ qua.
Chờ đến khi nàng đánh trúng cái đuôi một con rồng đến cháy đen một mảnh, vảy rồng đều kéo xuống vài miếng, Sở Chước biết, mục đích muốn hoà bình bái phỏng tuyên cáo tan tành, đành phải đánh một trận.
Bên này chiến đấu hấp dẫn càng nhiều Long tộc chạy tới.
Những con rồng đó nhìn thấy người từ ngoài đến, không nói hai lời, trực tiếp kéo ra tư thế đánh nhau, căn bản mặc kệ là nguyên nhân gì, người tới là người nào.
Cuối cùng ngay cả Phong Ly cũng gia nhập chiến đấu.
Phong Chiếu vẫn như cũ ổn định vững chắc mà đứng ở trên lưng Huyền Vũ, Huyễn Ngu tự biết thân biết phận không phải là đối thủ của Long tộc thì thấp thỏm mà tránh ở phía sau hắn, Huyền Uyên còn ở trong nước vui sướng mà vùng vẫy, căn bản cũng chẳng lo lắng cái gì, dáng vẻ vô ưu vô lự.
Cũng có Long tộc nhìn thấy Phong Chiếu nhàn nhã, muốn ra tay với hắn, đáng tiếc đều bị Phong Chiếu chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà vò nặn thành một cục nhét vào trong không gian bị xé mở, không biết ném đến nơi nào.
Một đám Long tộc hoảng sợ, cảm giác được hơi thở cường đại trên người Phong Chiếu, tuy không biết đây là nhân vật phương nào, nhưng nhóm Long tộc tính tình không tốt hiển nhiên cũng không để ở trong lòng, thậm chí càng đánh càng hăng, tỏ vẻ muốn đánh tất cả mọi người bọn họ ra khỏi Vô Quy Hải.
Trên bầu trời chiến đấu loạn thành một đoàn.
Sở Chước căn bản không biết đã giao thủ cùng bao nhiêu con rồng, trên người thương thế cũng càng ngày càng nhiều, đôi mắt nàng lại càng ngày càng sáng.
Tuy rằng rất mệt, lại là một trận chiến đấu vui sướng tràn trề, nàng cười to thành tiếng, lại lần nữa nhào qua đó, đối đầu với một con rồng.
“Chủ nhân giống như thật cao hứng.” Huyễn Ngu nhỏ giọng nói.
Phong Chiếu lại cười nói: “Đám rồng này tới vừa lúc, làm đối thủ cho nàng thử kiếm không thể thích hợp hơn.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook