Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ
-
Chương 917
Chương 917
Ánh mắt Khúc Thương Ly lóe lên: “Tôi chỉ là sợ lần tai nạn xe trước để lại cho cô hậu di chứng gì đó thôi, nếu không kiếm tra rõ ràng, lỡ đâu sau này cô mượn cơ hội này làm cái cớ rồi ÿ lại mà “làm tôi thì phải làm sao?”
“Tôi…”
Tống Chỉ Manh trực tiếp bị câu nói của anh ta chặn họng, tức đến mức thở không nổi nữa.
Hai tay cô ta bắt chéo trước ngực, trên mặt cười một nụ cười lạnh khinh miệt: “Ha ha, ỷ lại anh? Khúc Thương Ly tôi phải nói cho anh biết mới được, người theo đuổi bà đây xếp hàng từ đây ra đến Đế Đô còn không hết, đếm không nổi đấy có hiểu không hả?”
Khúc Thương Ly lạnh lùng tiếp lời: “Thế sao? Vậy lần sau khi cô gặp bọn họ, nhớ bảo bọn họ nhỏ thuốc mắt nhé”
“Tại sao phải nhỏ thuốc mắt?”
“Bởi vì mắt cũng có một loại bệnh, có bệnh thì buộc phải nhanh chóng chữa chứ sao.
Tống Chỉ Manh nghe vậy, tức tới mức lệch cả mũi.
Tên nhóc nói những lời này, rõ ràng là đang quanh co vòng vèo để chửi mình đây mà!
Thế là Tống Chỉ Manh vô cùng bất mạn, cô ta nhanh chóng đuổi theo.
Vừa rồi Khúc Thương Ly thậm chí còn chẳng thèm nghe hết lời cô ta nói, đã trực tiếp quay người đi vào phòng làm việc của bác sĩ bên kia rồi: “Khúc Thương Ly anh đứng lại đó cho tôi!
Tôi nói với anh, anh hãy thành thật khai báo đi, anh cố ý nói người khác có bệnh, tôi thấy không phải mắt người ta có bệnh, mà là trong lòng anh không thoái mái!”
Khúc Thương Ly bất chợt cảm thấy có chút buồn cười: “Tôi có gì mà thấy không thoải mái chứ?”
Tống Chỉ Manh bắt chéo hai tay trước ngực, vô cùng đắc ý mà mở miệng nói “Sao lại không có chứ? Tôi nhìn biểu cảm của anh bây giờ là bởi vì người theo đuổi tôi quá nhiều, cho nên trong lòng anh không được thoải mái! Loại hành vi này của anh mà dùng tiếng phổ thông của chúng ta mà nói thì chính là hai chữ – uống giấm!”(ý là ghen tuông) Khúc Thương Ly nghe đến hai chữ “uống giấm”, bước chân có hơi chút chuyển động. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Chút chỉ tiết này không thể thoát khỏi con mắt tinh tường của Tống Chỉ Manh, cô ta cười lớn: “Xem đi xem đi, tôi nói không sai đấy chứ, anh chính xác là uống phải giấm rồi, anh là đồ nhỏ nhen uống phải giấm!”
Khúc Thương Ly vốn vẫn đang cúi đầu đi nhanh, sau khi nghe thấy lời này thì bước chân đột nhiên dừng hẳn lại.
Tống Chỉ Manh chỉ bận cười vào mặt anh †a, hoàn toàn không chú ý đến trước mặt có vật cản, lập tức tông đầu vào đó.
Bởi vì Khúc Thương Ly tập luyện quanh năm, nên sau lưng anh †a vừa rộng vừa cứng.
Tống Chỉ Manh tông phải một cái, lập tức trở nên hoa mắt chóng mặt, hai mắt tối lại, cảm giác dường như cái mũi của cô ta cũng sắp bị lõm vào bên trong vậy.
Cô ta đau tới mức nước mắt nước mũi lập tức chảy ra, ôm lấy cái mũi, bi phãn không ngừng mà ngẩng mặt lên: “Làm cái gì vậy? Sao anh đột nhiên dừng lại cũng không nói với người khác một tiếng chứ?”
Tống Chỉ Manh đang oán trách dường như đột nhiên cảm nhận được không khí trên đỉnh đầu mình có chút gì đó không đứng lắm, cô ta bịt mũi cẩn thận ngẩng đầu lên nhịn.
Vừa nhìn đã chạm trúng tâm mắt vô cùng thâm sâu của Khúc Thương Ly.
Lúc này đôi mắt anh ta không hề chớp lấy một cái mà nhìn cô ta chằm chằm, bên trong đôi mắt ấy có chứa quá nhiều tâm trạng, vô cùng phức tạp, ngay cả Tống Chỉ Manh cũng không hiểu nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook